Đầu Gấu Đu Idol
Chương 89: Tái hợp
Sáng hôm sau, Khả Ny thức dậy và nhận ra mình đang nằm gọn trong ngực Võ Đông Thăng. Cô cảm nhận được sự ấm áp từ hơi thở đều đặn của anh, và một chút ánh sáng mặt trời len lỏi qua rèm cửa chiếu vào căn phòng, tạo nên một không gian yên bình.
Đêm qua cô đã khóc rất nhiều. Những giọt nước mắt tuôn trào như dòng thác, không thể ngừng lại. Khóc đến mất sức, khó thở, cả khi đã ngủ thiếp đi, tiếng nấc nghẹn ngào vẫn còn vang lên trong những giấc mơ. Khả Ny đã giữ trong lòng quá nhiều cảm xúc, và đêm qua là lần đầu tiên cô cho phép mình hoàn toàn buông lỏng, cho phép mình yếu đuối trước mặt Võ Đông Thăng.
Võ Đông Thăng nhẹ nhàng vuốt tóc cô, lòng đầy xót xa. Anh cảm nhận được nỗi đau và sự mệt mỏi của Khả Ny, và chỉ mong có thể làm gì đó để xoa dịu những tổn thương mà cô đang gánh chịu. Đã 5 năm rồi, từ khi họ cùng nằm trên chiếc giường nhỏ này, cùng nhau chia sẻ những giấc mơ và hy vọng. Nếu không phải trải qua bệnh tật và những biến cố cuộc đời, có lẽ anh đã không tin rằng chuyện cả hai tan rã rồi lại một lần nữa trở về bên nhau.
Nhưng giờ đây, khi họ lại nằm cạnh nhau, anh nhận ra rằng tình yêu của họ vẫn còn nguyên vẹn, vẫn mạnh mẽ như ngày nào. Anh không thể tiếp tục trốn tránh nữa, và anh biết rằng điều duy nhất anh có thể làm là đối mặt với mọi thứ cùng với Khả Ny.
Khả Ny mở mắt, cảm nhận được cái nhìn ấm áp từ Võ Đông Thăng. Cô nhẹ nhàng nhấc người lên, nhìn anh với ánh mắt đầy yêu thương và cảm thông. Không cần nói một lời, cả hai đều hiểu những gì đối phương đang nghĩ và cảm nhận.
“Anh không sao chứ?” Khả Ny hỏi, giọng còn chút khàn khàn vì khóc.
Võ Đông Thăng mỉm cười, đặt tay lên má cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn sót lại.
“Anh không sao, chỉ cần em ở bên cạnh anh, mọi thứ đều sẽ ổn,” anh đáp, giọng nói tràn đầy sự chân thành.
Khả Ny ngước lên nhìn anh, đôi mắt đầy quyết tâm.
“ Thăng à, chúng ta đã mất quá nhiều thời gian. Em không muốn lãng phí thêm nữa.”
Đông Thăng mỉm cười, ôm cô chặt hơn.
“Em nói gì cũng đúng, chỉ cần là em muốn, bất kì điều gì anh cũng ủng hộ em.”
…
Phía Lý Linh San sau khi nhận được tin tức Tống Khả Ny cùng Đông Thăng vẫn còn qua lại thì dường như phát điên lên. Cô ta ở cửa hàng hất tung hết tất cả mọi thứ lên, la hét ầm ĩ khiến nhân viên hoảng sợ mà đứng nép vào một góc không dám động đậy. Bọn họ đã quá quen với việc này rồi, mỗi Khi có chuyện gì liên quan đến Võ Đông Thăng cô ta đều như vậy.
Có lần Võ Đông Thăng không nghe máy cô ta, Lý Linh San đập điện thoại, cô ta đến công ty tìm, anh sai bảo vệ chặn bên ngoài cô ta liền đánh mắng luôn cả bảo vệ. Hình tượng cao lãnh gì đó mấy năm nay đều không muốn giữ nữa. Sở dĩ lần này phát hỏa như vậy là vì người được Lý Linh San cử đi theo dõi chụp được rất nhiều hình ảnh thân mật của Khả Ny và Đông Thăng, mỗi tấm ảnh đều vô cùng rõ nét giống như muốn thể hiện để cho người ta thấy.
Sau một hồi tức giận cô ta bỗng nhớ tới một người, tuy có chút không cam lòng nhưng vẫn nhấc điện thoại lên gọi điện cho người đó.
Lần này Lý Linh San muốn cùng Tống Khả Ny cược một màn thật lớn, không đẩy cô vào tù nữa mà dùng tất cả những gì Lý Linh San có được đều có thể bỏ ra để muốn mạng của Tống Khả Ny.
…
Đông Thăng và Khả Ny đã sớm trở về thành phố Sơn Hà. Với lòng nhiệt huyết và sự tận tụy, cả hai vùi đầu vào công việc, mong chờ những thành quả từ dự án sắp tới. Mỗi ngày trôi qua, họ đều cảm thấy gần gũi và gắn kết hơn, như thể những vết thương trong quá khứ đã dần được hàn gắn.
Buổi trưa hôm ấy, họ hẹn nhau tại nhà ăn của KAKTOS. Đông Thăng bận rộn với các cuộc họp và công việc, nên Khả Ny phải tự tìm đến. Dù vậy, khi nhìn thấy cô bước vào, anh cảm thấy một niềm hạnh phúc trào dâng trong lòng, như thể anh đã được sống lại lần nữa.
Khả Ny ngồi xuống bàn, nhẹ nhàng đặt khay thức ăn trước mặt. Cô chọn một phần ăn đơn giản, bao gồm cơm, trứng chiên và vài món rau. Cô cười nhẹ với Đông Thăng, rồi bắt đầu ăn. Trong khi đó, Đông Thăng chỉ ngồi đó, nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương.
Khả Ny ăn một miếng trứng, rồi ngước lên nhìn anh. Thấy Đông Thăng không dùng cơm mà cứ chăm chú nhìn mình, cô bỏ đũa xuống, nhướng mày hỏi:
“Anh không ăn cơm, cứ nhìn em làm gì?”
Đông Thăng mỉm cười, ánh mắt anh tràn đầy yêu thương và sự biết ơn.
“Anh chỉ muốn nhìn em thôi. Em biết không, nhìn thấy em, anh cảm thấy mình như được sống lại.”
Khả Ny đỏ mặt, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
“Anh nói gì thế, ăn đi chứ, không thì cơm nguội mất.”
Đông Thăng cười khẽ, lấy đôi đũa và bắt đầu ăn. Anh nói về mấy vấn đề của dự án, cặn kẽ giải thích cho cô hiểu, thú thật thời gian qua ở phương diện này có anh giúp đỡ cô đã tiến bộ không ít. Giọng anh ở bên tai cứ đều đều vang lên
“ Ny à, nếu mọi thứ tốt hơn em vẫn sẽ tiếp tục hát chứ? “
Câu nói của anh khiến cho nụ cười trên môi Khả Ny bất ngờ chợt tắt. Năm đó chỉ vì một chuyện vô căn cứ người đời không ngừng nguyền rủa cô, người hâm mộ quay lưng với cô, nhiều lần Khả Ny tự hỏi không biết bản thân phải cố gắng vì điều gì. Nhắc lại vấn đề này nó lại giống như một vết thương lòng thật sâu khó chữa lành. Hơn nữa bây giờ cô còn manh trên mình một cái tiền án tiền sự, còn ai tiếp tục muốn nghe cô hát chứ?
Khả Ny thở dài, lòng đầy chua xót. Có lẽ anh không biết, cô chưa từng dừng lại tình yêu âm nhạc của mình, cô ở trại giam mỗi ngày trôi qua buồn chán cô lại tự mình ngân nga mấy khúc hát. 5 năm trôi qua, số lượn bài hát viết được chắc phải phát hành tận mấy album luôn rồi. Chỉ là cô chỉ có thể tận hưởng những thứ đó một mình.
Thấy cô im lặng, anh lại nói tiếp, chân thành từ đáy mắt của anh
“ Em chỉ hát cho anh nghe cũng được. Anh rất vinh hạnh làm khán giả của em “
Khả Ny nhìn anh, mắt cô lấp lánh những giọt nước.
“Cảm ơn anh đã luôn ở bên em, Đông Thăng. Em thật may mắn khi có anh.”
Anh sợ nói tiếp sẽ làm cô khóc, Võ Đông Thăng liền chuyển sang chủ đề khác
“ Cuối tuần này là kỷ niệm 12 năm Vương Thị thành lập, Vương Hoành mời anh đến đó dự tiệc còn căn dặn phải dắt theo người đi cùng. Anh không thích con người ông ta lắm nhưng buổi tiệc này có nhiều đại diện lớn tham gia, nếu em đến sẽ có lợi cho em. “
Khả Ny gõ ngón tay trên bàn từng nhịp từng nhịp một thì bất chợt dừng lại, sắc mặt thay đổi tức thì.
[ Lý Linh San không đợi được mà ra tay rồi ]
Võ Đông Thăng lo lắng cô không muốn đi cùng anh, cũng không muốn ép buộc, anh nói.
“ Nếu em không muốn thì không cần đến, anh sẽ cho người từ chối “
“ Không cần, em sẽ đến đó “
Nếu không thì lại phí hoài kế hoạch của cô bạn Lý Linh San này cất công chuẩn bị cho cô rồi.
Đêm qua cô đã khóc rất nhiều. Những giọt nước mắt tuôn trào như dòng thác, không thể ngừng lại. Khóc đến mất sức, khó thở, cả khi đã ngủ thiếp đi, tiếng nấc nghẹn ngào vẫn còn vang lên trong những giấc mơ. Khả Ny đã giữ trong lòng quá nhiều cảm xúc, và đêm qua là lần đầu tiên cô cho phép mình hoàn toàn buông lỏng, cho phép mình yếu đuối trước mặt Võ Đông Thăng.
Võ Đông Thăng nhẹ nhàng vuốt tóc cô, lòng đầy xót xa. Anh cảm nhận được nỗi đau và sự mệt mỏi của Khả Ny, và chỉ mong có thể làm gì đó để xoa dịu những tổn thương mà cô đang gánh chịu. Đã 5 năm rồi, từ khi họ cùng nằm trên chiếc giường nhỏ này, cùng nhau chia sẻ những giấc mơ và hy vọng. Nếu không phải trải qua bệnh tật và những biến cố cuộc đời, có lẽ anh đã không tin rằng chuyện cả hai tan rã rồi lại một lần nữa trở về bên nhau.
Nhưng giờ đây, khi họ lại nằm cạnh nhau, anh nhận ra rằng tình yêu của họ vẫn còn nguyên vẹn, vẫn mạnh mẽ như ngày nào. Anh không thể tiếp tục trốn tránh nữa, và anh biết rằng điều duy nhất anh có thể làm là đối mặt với mọi thứ cùng với Khả Ny.
Khả Ny mở mắt, cảm nhận được cái nhìn ấm áp từ Võ Đông Thăng. Cô nhẹ nhàng nhấc người lên, nhìn anh với ánh mắt đầy yêu thương và cảm thông. Không cần nói một lời, cả hai đều hiểu những gì đối phương đang nghĩ và cảm nhận.
“Anh không sao chứ?” Khả Ny hỏi, giọng còn chút khàn khàn vì khóc.
Võ Đông Thăng mỉm cười, đặt tay lên má cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn sót lại.
“Anh không sao, chỉ cần em ở bên cạnh anh, mọi thứ đều sẽ ổn,” anh đáp, giọng nói tràn đầy sự chân thành.
Khả Ny ngước lên nhìn anh, đôi mắt đầy quyết tâm.
“ Thăng à, chúng ta đã mất quá nhiều thời gian. Em không muốn lãng phí thêm nữa.”
Đông Thăng mỉm cười, ôm cô chặt hơn.
“Em nói gì cũng đúng, chỉ cần là em muốn, bất kì điều gì anh cũng ủng hộ em.”
…
Phía Lý Linh San sau khi nhận được tin tức Tống Khả Ny cùng Đông Thăng vẫn còn qua lại thì dường như phát điên lên. Cô ta ở cửa hàng hất tung hết tất cả mọi thứ lên, la hét ầm ĩ khiến nhân viên hoảng sợ mà đứng nép vào một góc không dám động đậy. Bọn họ đã quá quen với việc này rồi, mỗi Khi có chuyện gì liên quan đến Võ Đông Thăng cô ta đều như vậy.
Có lần Võ Đông Thăng không nghe máy cô ta, Lý Linh San đập điện thoại, cô ta đến công ty tìm, anh sai bảo vệ chặn bên ngoài cô ta liền đánh mắng luôn cả bảo vệ. Hình tượng cao lãnh gì đó mấy năm nay đều không muốn giữ nữa. Sở dĩ lần này phát hỏa như vậy là vì người được Lý Linh San cử đi theo dõi chụp được rất nhiều hình ảnh thân mật của Khả Ny và Đông Thăng, mỗi tấm ảnh đều vô cùng rõ nét giống như muốn thể hiện để cho người ta thấy.
Sau một hồi tức giận cô ta bỗng nhớ tới một người, tuy có chút không cam lòng nhưng vẫn nhấc điện thoại lên gọi điện cho người đó.
Lần này Lý Linh San muốn cùng Tống Khả Ny cược một màn thật lớn, không đẩy cô vào tù nữa mà dùng tất cả những gì Lý Linh San có được đều có thể bỏ ra để muốn mạng của Tống Khả Ny.
…
Đông Thăng và Khả Ny đã sớm trở về thành phố Sơn Hà. Với lòng nhiệt huyết và sự tận tụy, cả hai vùi đầu vào công việc, mong chờ những thành quả từ dự án sắp tới. Mỗi ngày trôi qua, họ đều cảm thấy gần gũi và gắn kết hơn, như thể những vết thương trong quá khứ đã dần được hàn gắn.
Buổi trưa hôm ấy, họ hẹn nhau tại nhà ăn của KAKTOS. Đông Thăng bận rộn với các cuộc họp và công việc, nên Khả Ny phải tự tìm đến. Dù vậy, khi nhìn thấy cô bước vào, anh cảm thấy một niềm hạnh phúc trào dâng trong lòng, như thể anh đã được sống lại lần nữa.
Khả Ny ngồi xuống bàn, nhẹ nhàng đặt khay thức ăn trước mặt. Cô chọn một phần ăn đơn giản, bao gồm cơm, trứng chiên và vài món rau. Cô cười nhẹ với Đông Thăng, rồi bắt đầu ăn. Trong khi đó, Đông Thăng chỉ ngồi đó, nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương.
Khả Ny ăn một miếng trứng, rồi ngước lên nhìn anh. Thấy Đông Thăng không dùng cơm mà cứ chăm chú nhìn mình, cô bỏ đũa xuống, nhướng mày hỏi:
“Anh không ăn cơm, cứ nhìn em làm gì?”
Đông Thăng mỉm cười, ánh mắt anh tràn đầy yêu thương và sự biết ơn.
“Anh chỉ muốn nhìn em thôi. Em biết không, nhìn thấy em, anh cảm thấy mình như được sống lại.”
Khả Ny đỏ mặt, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
“Anh nói gì thế, ăn đi chứ, không thì cơm nguội mất.”
Đông Thăng cười khẽ, lấy đôi đũa và bắt đầu ăn. Anh nói về mấy vấn đề của dự án, cặn kẽ giải thích cho cô hiểu, thú thật thời gian qua ở phương diện này có anh giúp đỡ cô đã tiến bộ không ít. Giọng anh ở bên tai cứ đều đều vang lên
“ Ny à, nếu mọi thứ tốt hơn em vẫn sẽ tiếp tục hát chứ? “
Câu nói của anh khiến cho nụ cười trên môi Khả Ny bất ngờ chợt tắt. Năm đó chỉ vì một chuyện vô căn cứ người đời không ngừng nguyền rủa cô, người hâm mộ quay lưng với cô, nhiều lần Khả Ny tự hỏi không biết bản thân phải cố gắng vì điều gì. Nhắc lại vấn đề này nó lại giống như một vết thương lòng thật sâu khó chữa lành. Hơn nữa bây giờ cô còn manh trên mình một cái tiền án tiền sự, còn ai tiếp tục muốn nghe cô hát chứ?
Khả Ny thở dài, lòng đầy chua xót. Có lẽ anh không biết, cô chưa từng dừng lại tình yêu âm nhạc của mình, cô ở trại giam mỗi ngày trôi qua buồn chán cô lại tự mình ngân nga mấy khúc hát. 5 năm trôi qua, số lượn bài hát viết được chắc phải phát hành tận mấy album luôn rồi. Chỉ là cô chỉ có thể tận hưởng những thứ đó một mình.
Thấy cô im lặng, anh lại nói tiếp, chân thành từ đáy mắt của anh
“ Em chỉ hát cho anh nghe cũng được. Anh rất vinh hạnh làm khán giả của em “
Khả Ny nhìn anh, mắt cô lấp lánh những giọt nước.
“Cảm ơn anh đã luôn ở bên em, Đông Thăng. Em thật may mắn khi có anh.”
Anh sợ nói tiếp sẽ làm cô khóc, Võ Đông Thăng liền chuyển sang chủ đề khác
“ Cuối tuần này là kỷ niệm 12 năm Vương Thị thành lập, Vương Hoành mời anh đến đó dự tiệc còn căn dặn phải dắt theo người đi cùng. Anh không thích con người ông ta lắm nhưng buổi tiệc này có nhiều đại diện lớn tham gia, nếu em đến sẽ có lợi cho em. “
Khả Ny gõ ngón tay trên bàn từng nhịp từng nhịp một thì bất chợt dừng lại, sắc mặt thay đổi tức thì.
[ Lý Linh San không đợi được mà ra tay rồi ]
Võ Đông Thăng lo lắng cô không muốn đi cùng anh, cũng không muốn ép buộc, anh nói.
“ Nếu em không muốn thì không cần đến, anh sẽ cho người từ chối “
“ Không cần, em sẽ đến đó “
Nếu không thì lại phí hoài kế hoạch của cô bạn Lý Linh San này cất công chuẩn bị cho cô rồi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương