Đầu Giường Cãi, Lên Giường Hòa
Chương 12: Hổ này... Ăn thịt con!
Niên Cẩn Duy cũng nhìn Trịnh Tương Hảo rồi lại đánh giá thêm một lần, tuy rằng cô không phải thiên kim gia đình danh giá, nhưng dù sao cũng có cha mẹ là người rất có tài năng, cũng vì lẽ đó nên phong thái của Trịnh Tương Hảo cũng không tồi.
Trái lại với Trịnh Tương Hảo thì Nguyễn Thư Kỳ quả nhiên không có cửa so sánh được, từ IQ đến EQ đều thảm hại... Đột nhiên Niên Cẩn Duy cảm thấy may mắn... Cũng may là Nguyễn Thư Kỳ vẫn chưa bước chân vào Niên gia làm dâu, chứ nếu như cô ta thật sự bước chân vào Niên gia thì Niên gia sắp tàn đời rồi!
Có lẽ Trịnh Tương Hảo cũng nhận ra được Niên Thiệu Quý đã không còn gì để nói với mình nữa, cô cũng đứng dậy định rời đi, nhưng cô còn chưa kịp rời đi thì Niên Thiệu Quý lại lên tiếng:
- Trịnh Tương Hảo, nếu như tôi bắt cô chia tay với Cầm Bách... Thay vào đó thì gả cho Cẩn Duy, cô nghĩ thế nào?
Đừng nói Trịnh Tương Hảo ngạc nhiên, đến Niên Cẩn Duy cũng kinh ngạc, anh ta liền nhìn sang cha mình, thấp giọng gọi:
- Cha?
Nhưng Niên Thiệu Quý chỉ nhìn Trịnh Tương Hảo bằng cặp mắt rất kiên định. Đến đây, mọi sự quyết định đều nằm trong tay của Trịnh Tương Hảo, vốn dĩ việc gả cho Niên Cầm Bách cũng không có lợi gì cho cô, thay vì gả cho một đứa con thứ có tâm tính hướng ra bên ngoài, thì Niên Thiệu Quý lại muốn một đứa con dâu có đủ tài và đức để sát cánh bên cạnh Niên Cẩn Duy.
Lúc này, Niên Cẩn Duy nhìn cô... Anh ta cũng rất muốn biết cô sẽ nghĩ gì và trả lời ra sao?
Nhưng mà...
Trịnh Tương Hảo lại giả vờ suy nghĩ, sau đó cô còn nhìn Niên Thiệu Quý, cười nói:
- Nếu như Niên đại thiếu gia chấp nhận được việc vợ mình ngoại tình với em trai và sinh con cho em trai, thì tôi sẽ suy nghĩ.
- Trịnh Tương Hảo, cô đừng có không biết tốt xấu, anh Cẩn Duy là cháu đích tôn nhà họ Niên, là người kế thừa sản nghiệp của Niên gia đó!
Trịnh Tương Hảo lúc này chỉ thấy Nguyễn Thư Kỳ thật đáng thương, cha mẹ của cô ta sinh cô ta ra cũng tay chân lành lặn, mặt mũi cũng sáng sủa mà đáng tiếc não hơi nhỏ một chút.
Đến mắng mà Trịnh Tương Hảo cũng lười mắng, vì cô sợ rằng với dung tích não không đủ lớn thì Nguyễn Thư Kỳ không hiểu cô đang mắng gì.
Niên Thiệu Quý cũng nhìn cô, nói tiếp:
- Cô có biết hiện tại giá cổ phiếu của Niên thị đang lên rất cao không? Chỉ cần cô gả cho Cẩn Duy, tôi đồng ý chia cho Niên Cầm Bách thêm mười phần trăm cổ phần.
Ban đầu Trịnh Tương Hảo đến đây đã chuẩn bị sẵn tinh thần là mình sẽ gặp kẻ điên và khó chịu ra về, chỉ là cô không ngờ trên đời này lại còn có một người cha "tuyệt vời" như Niên Thiệu Quý, chỉ vì muốn củng cố địa vị của con trai cả mà hi sinh tình yêu của con trai thứ... Đột nhiên Trịnh Tương Hảo lại thấy khá may mắn, cũng may là anh người yêu nhà cô sẽ sớm cắt đứt quan hệ với đám điên này, nếu không thì cô sợ anh sẽ bị lây bệnh mất.
- Chú Niên, tôi nghĩ là chú nên xem xét lại bản thân đi. Từ trước đến nay ai cũng nói hổ dữ còn không ăn thịt con... Nhưng chú lại vì một đứa con trưởng mà đẩy đứa con thứ xa mình... Quả nhiên... Sự hiếu thảo của Niên Cầm Bách, chú không xứng đáng để nhận! Vì nếu chú nhận nó... Chắc chắn sẽ bị trời phạt!
Nói xong Trịnh Tương Hảo cũng định rời đi, nhưng cô chợt nhớ đến gì đó nên đã quay lại nhìn họ, bước đến chỗ của Niên Thiệu Quý, đặt một tấm danh thiếp cho ông ấy, lại cười nói:
- Công ty phần mềm game Bách Niên Hảo Hợp đang làm ăn rất tốt, nếu chú có ý định xem xét về lĩnh vực này thì xem qua nha... Nhưng mà cháu nghĩ... Dù chú có rót vào công ty nghìn tỷ, thì Niên Cầm Bách cũng sẽ không nhận đâu.
Đến đây, Trịnh Tương Hảo lại mỉm cười, cũng vẫn là nụ cười đẹp tựa thiên sứ năm nào, cô nói:
- Nhưng xem qua coi như là tham quan nhé. Niên gia không có Niên Cầm Bách, là các người mất đi một đôi cánh. Nhưng Niên Cầm Bách mất đi Niên gia, thì anh ấy chính là Vua! Chú Niên, tạm biệt, hẹn là... Sớm gặp lại chú tại tòa!
Nói xong Trịnh Tương Hảo cũng vui vẻ rời đi.
Nhưng câu nói của cô lại khiến cho Niên Thiệu Quý phải suy nghĩ, từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ rằng Niên Cầm Bách rời khỏi Niên gia sẽ có thể bành trướng đến mức này... Liệu... Liệu có khi nào anh đã thật sự không cần Niên gia rồi không?
Niên Cẩn Duy nhìn cha mình, sau đó lại nói:
- Cha... Con nghĩ chúng ta phải gọi Cầm Bách về Niên gia một chuyến, nói chuyện cho rõ ràng, đừng để nói lúc muốn cứu vãn thì đã muộn rồi.
Niên Thiệu Quý cũng chỉ biết đưa tay xoa xoa đầu, đứa con này đúng là khiến ông ấy khó nghĩ mà...
Lúc này, Niên Thiệu Quý lại nhìn sang Nguyễn Thư Kỳ, nói:
- Thư Kỳ, chuyện liên hôn của chúng ta... E là cháu phải gả cho An Dực rồi.
- Vâng ạ.
#Yu~
Trái lại với Trịnh Tương Hảo thì Nguyễn Thư Kỳ quả nhiên không có cửa so sánh được, từ IQ đến EQ đều thảm hại... Đột nhiên Niên Cẩn Duy cảm thấy may mắn... Cũng may là Nguyễn Thư Kỳ vẫn chưa bước chân vào Niên gia làm dâu, chứ nếu như cô ta thật sự bước chân vào Niên gia thì Niên gia sắp tàn đời rồi!
Có lẽ Trịnh Tương Hảo cũng nhận ra được Niên Thiệu Quý đã không còn gì để nói với mình nữa, cô cũng đứng dậy định rời đi, nhưng cô còn chưa kịp rời đi thì Niên Thiệu Quý lại lên tiếng:
- Trịnh Tương Hảo, nếu như tôi bắt cô chia tay với Cầm Bách... Thay vào đó thì gả cho Cẩn Duy, cô nghĩ thế nào?
Đừng nói Trịnh Tương Hảo ngạc nhiên, đến Niên Cẩn Duy cũng kinh ngạc, anh ta liền nhìn sang cha mình, thấp giọng gọi:
- Cha?
Nhưng Niên Thiệu Quý chỉ nhìn Trịnh Tương Hảo bằng cặp mắt rất kiên định. Đến đây, mọi sự quyết định đều nằm trong tay của Trịnh Tương Hảo, vốn dĩ việc gả cho Niên Cầm Bách cũng không có lợi gì cho cô, thay vì gả cho một đứa con thứ có tâm tính hướng ra bên ngoài, thì Niên Thiệu Quý lại muốn một đứa con dâu có đủ tài và đức để sát cánh bên cạnh Niên Cẩn Duy.
Lúc này, Niên Cẩn Duy nhìn cô... Anh ta cũng rất muốn biết cô sẽ nghĩ gì và trả lời ra sao?
Nhưng mà...
Trịnh Tương Hảo lại giả vờ suy nghĩ, sau đó cô còn nhìn Niên Thiệu Quý, cười nói:
- Nếu như Niên đại thiếu gia chấp nhận được việc vợ mình ngoại tình với em trai và sinh con cho em trai, thì tôi sẽ suy nghĩ.
- Trịnh Tương Hảo, cô đừng có không biết tốt xấu, anh Cẩn Duy là cháu đích tôn nhà họ Niên, là người kế thừa sản nghiệp của Niên gia đó!
Trịnh Tương Hảo lúc này chỉ thấy Nguyễn Thư Kỳ thật đáng thương, cha mẹ của cô ta sinh cô ta ra cũng tay chân lành lặn, mặt mũi cũng sáng sủa mà đáng tiếc não hơi nhỏ một chút.
Đến mắng mà Trịnh Tương Hảo cũng lười mắng, vì cô sợ rằng với dung tích não không đủ lớn thì Nguyễn Thư Kỳ không hiểu cô đang mắng gì.
Niên Thiệu Quý cũng nhìn cô, nói tiếp:
- Cô có biết hiện tại giá cổ phiếu của Niên thị đang lên rất cao không? Chỉ cần cô gả cho Cẩn Duy, tôi đồng ý chia cho Niên Cầm Bách thêm mười phần trăm cổ phần.
Ban đầu Trịnh Tương Hảo đến đây đã chuẩn bị sẵn tinh thần là mình sẽ gặp kẻ điên và khó chịu ra về, chỉ là cô không ngờ trên đời này lại còn có một người cha "tuyệt vời" như Niên Thiệu Quý, chỉ vì muốn củng cố địa vị của con trai cả mà hi sinh tình yêu của con trai thứ... Đột nhiên Trịnh Tương Hảo lại thấy khá may mắn, cũng may là anh người yêu nhà cô sẽ sớm cắt đứt quan hệ với đám điên này, nếu không thì cô sợ anh sẽ bị lây bệnh mất.
- Chú Niên, tôi nghĩ là chú nên xem xét lại bản thân đi. Từ trước đến nay ai cũng nói hổ dữ còn không ăn thịt con... Nhưng chú lại vì một đứa con trưởng mà đẩy đứa con thứ xa mình... Quả nhiên... Sự hiếu thảo của Niên Cầm Bách, chú không xứng đáng để nhận! Vì nếu chú nhận nó... Chắc chắn sẽ bị trời phạt!
Nói xong Trịnh Tương Hảo cũng định rời đi, nhưng cô chợt nhớ đến gì đó nên đã quay lại nhìn họ, bước đến chỗ của Niên Thiệu Quý, đặt một tấm danh thiếp cho ông ấy, lại cười nói:
- Công ty phần mềm game Bách Niên Hảo Hợp đang làm ăn rất tốt, nếu chú có ý định xem xét về lĩnh vực này thì xem qua nha... Nhưng mà cháu nghĩ... Dù chú có rót vào công ty nghìn tỷ, thì Niên Cầm Bách cũng sẽ không nhận đâu.
Đến đây, Trịnh Tương Hảo lại mỉm cười, cũng vẫn là nụ cười đẹp tựa thiên sứ năm nào, cô nói:
- Nhưng xem qua coi như là tham quan nhé. Niên gia không có Niên Cầm Bách, là các người mất đi một đôi cánh. Nhưng Niên Cầm Bách mất đi Niên gia, thì anh ấy chính là Vua! Chú Niên, tạm biệt, hẹn là... Sớm gặp lại chú tại tòa!
Nói xong Trịnh Tương Hảo cũng vui vẻ rời đi.
Nhưng câu nói của cô lại khiến cho Niên Thiệu Quý phải suy nghĩ, từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ rằng Niên Cầm Bách rời khỏi Niên gia sẽ có thể bành trướng đến mức này... Liệu... Liệu có khi nào anh đã thật sự không cần Niên gia rồi không?
Niên Cẩn Duy nhìn cha mình, sau đó lại nói:
- Cha... Con nghĩ chúng ta phải gọi Cầm Bách về Niên gia một chuyến, nói chuyện cho rõ ràng, đừng để nói lúc muốn cứu vãn thì đã muộn rồi.
Niên Thiệu Quý cũng chỉ biết đưa tay xoa xoa đầu, đứa con này đúng là khiến ông ấy khó nghĩ mà...
Lúc này, Niên Thiệu Quý lại nhìn sang Nguyễn Thư Kỳ, nói:
- Thư Kỳ, chuyện liên hôn của chúng ta... E là cháu phải gả cho An Dực rồi.
- Vâng ạ.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương