Đầu Giường Cãi, Lên Giường Hòa

Chương 20: Đồ đôi lên giá



Mặc dù là công ty Bách Niên Hảo Hợp bây giờ cũng đã được xem là đi vào hoạt động rất tốt, nhưng nếu như không có sự lãnh đạo tài tình của Niên Cầm Bách thì làm sao có chuyện hoạt động tốt chứ?

Cơ mà...

Hiện tại là hơn tám giờ sáng... Nhưng vị lãnh đạo tài tình nào đó của công ty Bách Niên Hảo bây giờ vẫn còn đang nằm trên giường và ôm bạn gái ngủ rất ngon!

Tựa như là giữa hai người chẳng có một chút khoảng cách nào cả, dù là Trịnh Tương Hảo có quay lưng hay đối mặt với anh thì Niên Cầm Bách vẫn sẽ ôm chặt lấy cô, thậm chí còn hít lấy mùi hương trên cơ thể của cô nữa kìa.

Đợi tới khi Trịnh Tương Hảo có thể lờ mờ tỉnh táo thì cô mới giật mình, định là sẽ đánh thức anh dậy, nhưng cô chỉ mới ngồi dậy đã cảm nhận được tiếng xương cốt kêu thật ngọt ngào, một cơn đau truyền tới từ eo làm cho cô chỉ muốn gục ngã... Chết thật mà, bình thường cô đi dạy múa tám tiếng cũng chưa từng đau đến mức này, vậy mà đêm qua, chỉ mới cùng Niên Cầm Bách lên giường có mấy tiếng mà Trịnh Tương Hảo tưởng đâu bản thân đã tổn thọ đi vài tuổi không ấy.

Niên Cầm Bách đã thức dậy kể từ khi cô giật mình mở mắt rồi, nhưng sau đó anh lại nhìn thấy dáng vẻ của Trịnh Tương Hảo rất thú vị, nên anh chỉ nằm đó rồi đưa mắt nhìn cô và phì cười.

Lúc này anh cũng ôm lấy cô, lại đưa tay xoa xoa eo của cô, nói:

- Đau lắm sao?

- Đau lắm đó, anh có biết đêm qua anh đã làm bao nhiêu lần không hả? Đừng nói là lưng mỏi, eo đau, tới chân cũng không có cảm giác đây nè!

Niên Cầm Bách nghe vậy cười càng khoái chí hơn, sau đó anh lại hôn lên môi cô, nhỏ giọng nói:

- Vậy để hôm nay anh sẽ làm chân sai vặt cho em, được không?

- Anh không đi làm à?



- Không đi, hôm nay ở nhà với em, được không?

Đương nhiên Trịnh Tương Hảo rất hài lòng rồi, kể từ khi Niên Cầm Bách bắt đầu lập nghiệp thì thời gian hai người họ ở bên nhau đã không nhiều, bây giờ công ty còn đang trong quá trình phát triển, còn cô thì cũng phải đi làm, hiển nhiên thời gian càng bị rút ngắn lại hơn. Để có được một ngày ở nhà với nhau là chuyện siêu hiếm thấy luôn đó.

Nằm ở trên người anh, Trịnh Tương Hảo lại lười biếng nói:

- Nhưng ở nhà không thì chán lắm. Còn đi hẹn hò thì em không đi được... Vậy phải làm sao?

- Hay anh gọi Lưu Thiên Mộc đến chơi với em nhé?

- Cậu ấy cũng phải đi làm mà, anh đừng có đạp đổ chén cơm của người ta chứ!

Nghe vậy Niên Cầm Bách cũng chỉ biết cười thôi chứ nói gì bây giờ? Cơ mà... Sao anh nhìn lại thì lại thấy Trịnh Tương Hảo bây giờ giống như một con gấu Koala đầy lười biếng và chỉ muốn dính lấy anh thôi nhỉ?

Nhưng đó không còn là cảm giác nữa, Trịnh Tương Hảo thật sự đã trở nên lười biếng hơn rồi.

Đến cả việc đánh răng cũng phải để Niên Cầm Bách giúp đỡ, sau đó hai người cùng nhau đi tắm, vốn dĩ Niên Cầm Bách định lấy một bộ quần áo thoải mái cho bạn gái, nhưng cô lại cầm lấy áo của anh rồi mặc vào, chỉ ném cho anh cái quần thôi.

Niên Cầm Bách nhìn cô, lại nói:

- Sao em thích mặc áo của anh quá vậy?

- Anh không thích sao? Chẳng phải nhìn chúng ta rất giống khi mặc đồ đôi à?

Dù rằng Niên Cầm Bách có hơi bất lực, nhưng là một phần bất lực, chín phần nuông chiều.



Vì để cô nghỉ ngơi nên người vào bếp sẽ là Niên Cầm Bách.

Cũng không biết là anh bị hưng phấn cái gì, nhưng cứ nấu được vài phút là anh lại chạy ra phòng khách... Hôn cô.

Trịnh Tương Hảo ngồi trên ghế sofa mà ngớ người luôn mà... Anh người yêu của cô có phải chịu đả kích gì không nhỉ?

Mà ví dụ như hôn một lần, hai lần, ba lần thì cô không nói... Đằng này anh chạy ra phòng khách, chạy vào nhà bếp chắc cũng một chục lần rồi.

Đến cuối cùng, Niên Cầm Bách quyết định ôm theo cô đi vào nhà bếp, đặt cô ngồi lên ghế gần mình nhất, vừa nấu vừa có thể hôn cô.

Trịnh Tương Hảo bị hôn đến sắp ngu người rồi... Anh người yêu nhà cô hình như chỉ hận không thể đem cô bỏ vào túi thôi nhỉ?

Trong lúc hai người đang hú hí thì có tiếng chuông cửa, Trịnh Tương Hảo định sẽ đi mở cửa, nhưng ai ngờ Niên Cầm Bách lại bế cô đi ra ghế sofa, sau đó lại đến mở cửa.

Ở ngoài cửa bây giờ chính là Lưu Thiên Mộc, Châu Thiếu Tường, Lý Thanh Phong và cả Phó Bắc Thần nữa.

Cô ngạc nhiên nhìn họ, nhưng sự chú ý của họ lại rơi vào "trang phục" mà hai người đang mặc, Lưu Thiên Mộc lúc này vừa đi vào vừa nhìn hai người họ, định mở miệng nói nhưng lại thở dài.

Cuối cùng, cô ấy cũng nhìn sang Trịnh Tương Hảo, nói:

- Dạo này đồ đôi lên giá hay sao mà hai người phải chia đồ ra mặc vậy? Vừa mới vào nhà, còn chưa kịp ăn cơm đã bị nhét cẩu lương ngập miệng rồi, thật sự quá đáng lắm đó!
Chương trước Chương tiếp