Đầu Giường Cãi, Lên Giường Hòa
Chương 6: Anh... Có được cô rồi! (thịt)
Có thể là lần đầu tiên của cả hai người, nên Niên Cầm Bách không muốn để lại ấn tượng quá xấu cho Trịnh Tương Hảo. Vì lẽ đó cho nên anh vẫn luôn rất nhẹ nhàng với từng hành động, ban đầu anh còn sợ cô sẽ ngại ngùng nên đến việc cởi áo của cô ra anh cũng không dám.
Nhưng rồi sau đó Trịnh Tương Hảo thấy anh vẫn chưa thoải mái nên đang nhẹ nhàng hôn lên môi anh, cười nói:
- Cứ làm những gì anh muốn... Em không sao...
- Bé cưng, em đúng là hại chết anh rồi!
Quả nhiên sau khi Trịnh Tương Hảo nói xong câu đó là cũng đến lúc cô nhận lấy sự trừng phạt, khi này Niên Cầm Bách cũng không cởi hẳn áo của cô ra... À không, phải nói là áo của anh chứ!
Thay vào đó anh chỉ tháo từng cái cúc áo, sau đó là chừa lại hai cúc cuối cùng là không tháo ra, Trịnh Tương Hảo nhìn anh đầy khó hiểu, nhưng rồi Niên Cầm Bách lại hôn lên cổ của cô, tiếp sau đó vai của cô, còn nhẹ nhàng hôn lên tai cô, nói:
- Bé cưng, em đúng là quyến rũ thật đó...
Tiếp theo sau đó thì Niên Cầm Bách cũng đã đưa tay chạm đến nơi tư mật, hiển nhiên Trịnh Tương Hảo cũng có hơi ngượng và muốn khép chân lại, nhưng anh không cho cô cơ hội bỏ chạy, anh thậm chí còn cười nói:
- Bé cưng à, đã phóng lao thì phải theo lao thôi. Em không chạy được đâu...
- Anh... Nhẹ nhàng chút...
- Đương nhiên, anh nhất định sẽ khiến em thoải mái.
Vì là lần đầu nên Niên Cầm Bách cũng có hơi căng thẳng, nói thì mạnh miệng vậy thôi... Chứ đây cũng là lần đầu của anh, làm sao anh có kinh nghiệm được chứ?
Cuối cùng, sau hơn nửa tiếng để khiến cô "an tâm" thì Niên Cầm Bách cũng đã cởi hết quần áo của mình. Ban đầu thứ Trịnh Tương Hảo chú ý là cơ bụng tám múi của bạn trai, dù rằng trước kia anh cũng từng cởi áo rồi, cô cũng nhìn thấy cơ bụng của anh rồi... Nhưng mà... Nhưng khi nhìn thấy nó với cái thứ kia thì cô có hơi run rẩy một chút...
Cái này... Liệu có thể làm được không nhỉ? Có khi nào cô sẽ chết không?
Đến đây Niên Cầm Bách cũng đem hạ bộ đặt ở trước cửa hạ huyệt nhỏ xinh của cô, nhưng Trịnh Tương Hảo lại đưa tay muốn đẩy anh ra, gương mặt có hơi trắng bệch một chút, lại nói:
- Chờ... Chờ một chút... Cái đó... Cái đó hình như không được đâu... Cầm Bách...
Niên Cầm Bách chỉ mỉm cười, sau đó anh liền hôn lấy môi cô để phân tán sự chú ý, lúc đầu khi hạ bộ được đẩy vào bên trong hạ huyệt, một cảm giác đau đớn tựa như xé toạc cả người cô, nhưng vì ban đầu anh đã giúp cô đủ nhiều nên nói thật thì nó cũng không quá đau.
Khi mà hạ bộ có thể chui vào hết bên trong vách thịt non mềm kia thì Niên Cầm Bách cũng nhỏ giọng nói:
- Bé cưng, em có đau không?
- Một... Một chút...
- Vậy... Anh di chuyển được không?
Ngay từ lúc mới tiến vào bên trong vách thịt là Niên Cầm Bách đã muốn hung hăng "ăn" sạch cô rồi, nhưng vì anh sợ Tiểu Ngọt Ngào nhà mình bị thương nên mới phải kiềm chế. Lúc này Trịnh Tương Hảo cũng choàng tay ôm lấy cổ của anh, có hơi run nhưng vẫn nói:
- Anh... Chậm chút...
- Được!
Tiếp theo sau đó là Niên Cầm Bách cũng đã được phép di chuyển, mỗi lần anh rút ra rồi đâm vào đều rất chậm rãi, nhưng Trịnh Tương Hảo hoàn toàn không chịu được với kích thước đó của anh. Biết rằng anh cũng đang rất khó chịu nhưng cô không thể nào để anh làm theo ý mình được.
Đến một lúc, tốc độ di chuyển của Niên Cầm Bách cũng đã nhanh hơn được một chút, còn trong miệng của Trịnh Tương Hảo bây giờ cũng chỉ còn tiếng rên rỉ nỉ non mà thôi.
Anh nghe thấy âm thanh rên rỉ êm tai như vậy càng khiến cho anh hăng say hơn, mỗi lần va chạm đều khiến cho Trịnh Tương Hảo phải kêu lên. Thậm chí anh còn tấn công ở cả phía trên lẫn phía dưới, hoàn toàn làm cho đầu óc của Trịnh Tương Hảo trở nên trống rỗng.
- Ha...a... Chậm chút... Cầm Bách... Chậm chút...
- Bé cưng, anh không dừng lại được... Bé cưng, em đúng là hại chết anh mà!
Sau đó Niên Cầm Bách vẫn không giảm tốc độ mà còn cố ý di chuyển nhanh hơn, hạ bộ tựa như đang cố ý tham quan mọi ngóc ngách nơi vách thịt mềm mại kia vậy, còn Trịnh Tương Hảo cũng chỉ biết thuận theo ý anh thôi.
Gương mặt của cô đỏ lên vì ngượng, nhưng rồi cô lại cảm thấy Niên Cầm Bách vẫn còn rất nâng niu cô, tựa như sức lực của anh vẫn còn có thể làm nhiều hơn như thế.
Bỗng nhiên lúc này, tốc độ va chạm của Niên Cầm Bách càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức khiến cô không thể theo kịp, cô chỉ đành rên rỉ, giọng nói cũng đứt quãng.
- Cầm Bách... Ha...a... Chậm... Chậm... Chậm thôi... A...a.. Cầm Bách...
- Bé cưng! Bé cưng! Anh yêu em! Anh yêu em!
Lúc này Niên Cầm Bách cũng đã di chuyển thật nhanh, sau đó anh còn tìm một nơi thoải mái nhất ở nơi hạ huyệt rồi đem toàn bộ mầm mống của mình đổ vào bên trong.
Anh... Có được cô rồi!
#Yu~
Nhưng rồi sau đó Trịnh Tương Hảo thấy anh vẫn chưa thoải mái nên đang nhẹ nhàng hôn lên môi anh, cười nói:
- Cứ làm những gì anh muốn... Em không sao...
- Bé cưng, em đúng là hại chết anh rồi!
Quả nhiên sau khi Trịnh Tương Hảo nói xong câu đó là cũng đến lúc cô nhận lấy sự trừng phạt, khi này Niên Cầm Bách cũng không cởi hẳn áo của cô ra... À không, phải nói là áo của anh chứ!
Thay vào đó anh chỉ tháo từng cái cúc áo, sau đó là chừa lại hai cúc cuối cùng là không tháo ra, Trịnh Tương Hảo nhìn anh đầy khó hiểu, nhưng rồi Niên Cầm Bách lại hôn lên cổ của cô, tiếp sau đó vai của cô, còn nhẹ nhàng hôn lên tai cô, nói:
- Bé cưng, em đúng là quyến rũ thật đó...
Tiếp theo sau đó thì Niên Cầm Bách cũng đã đưa tay chạm đến nơi tư mật, hiển nhiên Trịnh Tương Hảo cũng có hơi ngượng và muốn khép chân lại, nhưng anh không cho cô cơ hội bỏ chạy, anh thậm chí còn cười nói:
- Bé cưng à, đã phóng lao thì phải theo lao thôi. Em không chạy được đâu...
- Anh... Nhẹ nhàng chút...
- Đương nhiên, anh nhất định sẽ khiến em thoải mái.
Vì là lần đầu nên Niên Cầm Bách cũng có hơi căng thẳng, nói thì mạnh miệng vậy thôi... Chứ đây cũng là lần đầu của anh, làm sao anh có kinh nghiệm được chứ?
Cuối cùng, sau hơn nửa tiếng để khiến cô "an tâm" thì Niên Cầm Bách cũng đã cởi hết quần áo của mình. Ban đầu thứ Trịnh Tương Hảo chú ý là cơ bụng tám múi của bạn trai, dù rằng trước kia anh cũng từng cởi áo rồi, cô cũng nhìn thấy cơ bụng của anh rồi... Nhưng mà... Nhưng khi nhìn thấy nó với cái thứ kia thì cô có hơi run rẩy một chút...
Cái này... Liệu có thể làm được không nhỉ? Có khi nào cô sẽ chết không?
Đến đây Niên Cầm Bách cũng đem hạ bộ đặt ở trước cửa hạ huyệt nhỏ xinh của cô, nhưng Trịnh Tương Hảo lại đưa tay muốn đẩy anh ra, gương mặt có hơi trắng bệch một chút, lại nói:
- Chờ... Chờ một chút... Cái đó... Cái đó hình như không được đâu... Cầm Bách...
Niên Cầm Bách chỉ mỉm cười, sau đó anh liền hôn lấy môi cô để phân tán sự chú ý, lúc đầu khi hạ bộ được đẩy vào bên trong hạ huyệt, một cảm giác đau đớn tựa như xé toạc cả người cô, nhưng vì ban đầu anh đã giúp cô đủ nhiều nên nói thật thì nó cũng không quá đau.
Khi mà hạ bộ có thể chui vào hết bên trong vách thịt non mềm kia thì Niên Cầm Bách cũng nhỏ giọng nói:
- Bé cưng, em có đau không?
- Một... Một chút...
- Vậy... Anh di chuyển được không?
Ngay từ lúc mới tiến vào bên trong vách thịt là Niên Cầm Bách đã muốn hung hăng "ăn" sạch cô rồi, nhưng vì anh sợ Tiểu Ngọt Ngào nhà mình bị thương nên mới phải kiềm chế. Lúc này Trịnh Tương Hảo cũng choàng tay ôm lấy cổ của anh, có hơi run nhưng vẫn nói:
- Anh... Chậm chút...
- Được!
Tiếp theo sau đó là Niên Cầm Bách cũng đã được phép di chuyển, mỗi lần anh rút ra rồi đâm vào đều rất chậm rãi, nhưng Trịnh Tương Hảo hoàn toàn không chịu được với kích thước đó của anh. Biết rằng anh cũng đang rất khó chịu nhưng cô không thể nào để anh làm theo ý mình được.
Đến một lúc, tốc độ di chuyển của Niên Cầm Bách cũng đã nhanh hơn được một chút, còn trong miệng của Trịnh Tương Hảo bây giờ cũng chỉ còn tiếng rên rỉ nỉ non mà thôi.
Anh nghe thấy âm thanh rên rỉ êm tai như vậy càng khiến cho anh hăng say hơn, mỗi lần va chạm đều khiến cho Trịnh Tương Hảo phải kêu lên. Thậm chí anh còn tấn công ở cả phía trên lẫn phía dưới, hoàn toàn làm cho đầu óc của Trịnh Tương Hảo trở nên trống rỗng.
- Ha...a... Chậm chút... Cầm Bách... Chậm chút...
- Bé cưng, anh không dừng lại được... Bé cưng, em đúng là hại chết anh mà!
Sau đó Niên Cầm Bách vẫn không giảm tốc độ mà còn cố ý di chuyển nhanh hơn, hạ bộ tựa như đang cố ý tham quan mọi ngóc ngách nơi vách thịt mềm mại kia vậy, còn Trịnh Tương Hảo cũng chỉ biết thuận theo ý anh thôi.
Gương mặt của cô đỏ lên vì ngượng, nhưng rồi cô lại cảm thấy Niên Cầm Bách vẫn còn rất nâng niu cô, tựa như sức lực của anh vẫn còn có thể làm nhiều hơn như thế.
Bỗng nhiên lúc này, tốc độ va chạm của Niên Cầm Bách càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức khiến cô không thể theo kịp, cô chỉ đành rên rỉ, giọng nói cũng đứt quãng.
- Cầm Bách... Ha...a... Chậm... Chậm... Chậm thôi... A...a.. Cầm Bách...
- Bé cưng! Bé cưng! Anh yêu em! Anh yêu em!
Lúc này Niên Cầm Bách cũng đã di chuyển thật nhanh, sau đó anh còn tìm một nơi thoải mái nhất ở nơi hạ huyệt rồi đem toàn bộ mầm mống của mình đổ vào bên trong.
Anh... Có được cô rồi!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương