Đầu Hạ Năm Ấy

Chương 21: Thẩm Văn Tiêu xuất hiện



" Tại sao tớ phải ôn bài cùng cậu chứ? " Hi Nhiễm ngất mặt lên hỏi.

Dật Hiên vẫn duy trì tư thế chống hai tay lên tường giam cầm cô nàng trong tầm mắt của mình, nhếch môi nói: " Ôn bài cùng người đẹp trai lại còn là thủ khoa khối 10 như tôi đó là may mắn đối với cậu ".

"...." Hi Nhiễm cũng cạn lời trước cách suy nghĩ điên rồ này của cậu," Cảm ơn, nhưng tớ không cần loại may mắn đó, để cho bạn khác hưởng lấy đi ".

Dứt lời, cô quay người rời đi, nhưng cánh tay chắn ngang người cô vẫn không có dấu hiệu thu xuống.

' Nhưng tiếc thật " Dật Hiên cúi mặt mình xuống gần cô với cự ly ngắn nhất, hơi thở phả lên hai má Hi Nhiễm, cảm giác tê dại từng đợt kéo đến khiến cô rùng mình: " Sự may mắn đó cậu buộc phải chấp nhận lấy, miễn bàn luận ".

Hi Nhiễm nắm chặt góc váy, ngước nhìn khuôn mặt tuấn tú của cậu đang ở trong phạm vi rất gần với cô, gần đến mức cô có thể nghe thấy được nhịp thở của cậu.

Dật Hiên buông thỏng hai tay xuống, đứng thẳng người, uy nghi nói: " Cũng có hai sự lựa chọn cho cậu ".

Lựa chọn gì? " Cảm giác tò mò khiến cô vô thức hỏi lại cậu.

Một là đồng ý để tôi ôn bài cho cậu " Dật Hiên với đôi mắt diều hâu nhìn chằm chằm lấy cô.

" Vậy còn hai là gì? ".

" Hai là " Dật Hiên lại một lần nữa cúi xuống gần với gương mặt cô, " Bị tôi ôn bài ".

" Cái gì? " Hi Nhiễm há hốc miệng, cô đẩy người cậu ra, uất ức nói: " Sao cái nào chung quy lại cũng cùng cậu ôn bài vậy? ".

" Khác nhau hoàn toàn " Dật Hiên lắc lắc ngón trỏ của mình, " Cái đầu là cậu chủ động, cái cuối là rơi vào thế bị động ".

' Cậu...." Hi Nhiễm bây giờ khó nói thành lời, cho dù có nói thế nào cũng bị cậu mạnh mẽ bắt bẻ lại cả.

Thở một hơi để lấy tinh thần, Hi Nhiễm mạnh mẽ như một vị anh hùng, có chút bực tức nhưng cô kiềm chế lại, chậm rãi bảo:

' Xin lỗi, tớ không thể ôn bài cùng cậu, phiền cậu đi kiếm người khác đi ".

Nói xong, Hi Nhiễm quay người đi vào trong trường. Dật Hiên cũng không đuổi theo, chỉ đứng ở phía sau thầm cười, cậu nghĩ mình đã chọc giận cô nàng rồi.

Lúc Hi Nhiễm đi trên sân trường, Ôn Chính Phàm từ văn phòng bên khu phải bước ra. Nhìn thấy cô, hai mắt cậu sáng lên như hai vì sao tinh tú, cầm xấp tài liệu chạy xuống bậc thang để đuổi kịp cô.

Hi Nhiễm " Cậu gọi tên cô.

Nghe thấy tiếng người gọi mình, bước chân cô dừng lại, quay tứ phía nhìn lấy. Thấy Ôn Chính Phàm từ đằng xa chạy tới, cô chớp mắt nhìn.

" Làm gì mà chạy nhanh thế! " Hi Nhiễm thấy cậu thở hì hục, " Cậu gọi tớ à? ".

" Đúng thế " Ôn Chính Phàm hỏi, " Cậu đi đâu về à? Tớ thấy cậu từ ngoài trường đi vào? ".

' À, tớ...tớ đi dạo thôi " Mỗi lần nói dối, Hi Nhiễm đều có thói quen đặt tay ra sau sờ lấy gáy của mình, nếu ai chơi lâu với cô thì sẽ để ý điều này.

Chuyện giữa cô và Dật Hiên càng ít người biết sẽ càng tốt, thế nên Hi Nhiễm cũng không muốn để Ôn Chính Phàm biết làm gì. Cô biết cậu sẽ không giống như những bạn học khác, cô cũng biết cậu là bạn thân của Dật Hiên, nhưng cũng không phải là chuyện gì to tát nên cô sẽ không nói ra.

" Tớ có một số dạng bài toán có khả năng sẽ ra thi trong kì thi tháng lần này, chút nữa vào lớp tớ cho cậu xem nhé ".

Hi Nhiễm: " Cảm ơn cậu nhiều ".

Ôn Chính Phàm xua tay, nở nụ cười ấm áp, giọng nói trong trẻo không thua kém gì con gái: " Không cần cảm ơn tớ đâu, bạn cùng bàn với nhau, giúp được gì thì tớ sẽ giúp ".

"Được ".

Tan tiết của môn cuối trong ngày, Lâm Nhã Tịnh quay xuống thấy Hi Nhiễm đang cặm cụi làm bài, cô nàng không muốn quấy rầy bạn nên ra ngoài rửa tay cùng bạn khác.

Hi Nhiễm đang cố vặn óc để giải quyết môn toán, đột nhiên trước mắt cô xuất hiện một hộp sữa cùng túi bánh ngọt. Ngước mắt lên nhìn thấy Lâm Nhã Tịnh đang mỉm cười với cô.

"Hȧ?".

Lâm Nhã Tịnh cầm tay cô nhét bánh và sữa vào: " Hả cái gì mà hả? Nghỉ tay ăn bánh uống sữa đi ".

Hi Nhiễm: " Tớ không đói, cậu cầm lấy đi ".

Lâm Nhã Tịnh giả vờ làm mặt dữ, nghiêm nghị nói: " Cậu ăn đi, trưa giờ có ăn gì đâu? ".

" Sao cậu biết trưa nay tớ không ăn gì? " Hi Nhiễm lấy làm thắc mắc, " Tớ đâu có kể với cậu đâu? ".

" À " Lâm Nhã Tịnh gãi gãi đầu, cắn môi ấp úng nói: " Do...do tớ linh cảm được ấy mà. Tớ là bạn thân của cậu, chỉ cần nhìn sơ qua là cũng đủ biết ".

" Cái này thật là cậu mua? " Hi Nhiễm nhíu mày hỏi.

' Thật...thật mà, không tin tớ à? " Lâm Nhã Tịnh nói.

Hi Nhiễm thở nhẹ một cái, mỉm cười nắm lấy tay cô: " Tớ tin cậu mà, cảm ơn cậu nhiều ".

Không có gì " Lâm Nhã Tịnh biết mình đã vượt qua ải rồi, gật đầu nói: " Mau ăn đi, đừng để bụng đói ".

' Được ".

Tan học, Hi Nhiễm cùng Lâm Nhã Tịnh và Minh Hạo Vũ ra về, lúc đi giữa sân trường, bọn họ nghe tiếng hú hét vang dội phát ra từ sân ở khu thể chất.

Với bản tính tò mò, Lâm Nhã Tịnh nào dễ bỏ qua được. Cô nàng kéo tay Hi Nhiễm chạy về hướng phát ra âm thanh phát kia.

Lâm Nhã Tịnh nhóm nhón chân lên nhìn vào bên trong. Giây sau, cô a lên một tiếng rõ to, quay qua lắc lắc tay Hi Nhiễm:

"Cậu có biết bên trong là gì không?".

Hi Nhiễm cũng không buồn quan tâm đến nên trả lời một cách hờ hững:

"Không biết ".

" Bốn nam thần của trường đang thi đấu bóng rổ với nam sinh của trường khác đó ".

" A!!!! Chết mất thôi " Lâm Nhã Tịnh bưng lấy trái tim yếu đuối này.

" Đồ mê trai " Minh Hạo Vũ đứng phía sau, lẩm bẩm nói.

Tất nhiên tại Lâm Nhã Tịnh rất thính nên chỉ lẩm bẩm thôi cô nàng cũng nghe được, cô quay phắt lại nhìn mặt Hạo Vũ, bĩu môi nói:

Con gái ai mà không mê trai, quan trọng là trai như thế nào thôi! " Nói xong, cô hất mặt vào bên trong, tự hào nói: " Con trai như thế ai mà không mê cho được ".

" Chỉ là biết chơi bóng rổ thôi, có gì ghê ghớm chứ " Minh Hạo Vũ liếc mắt nói.

Hi Nhiễm nghe thế liền quay sang hỏi nhỏ cậu: " Thế là cậu cũng biết chơi bộ môn này sao? ".

Minh Hạo Vũ gật đầu: " Tớ cũng biết chơi, chẳng qua là không thích thể hiện thôi ".



Lâm Nhã Tịnh đang háo hức xem bên trong, nghe thấy những lời kia cô liền tặc lưỡi nói ngay: " Phải không? Hay là chơi dở quá nên mới không thể hiện, sợ bị người khác cười chê mình ".

Hi Nhiễm hích vai Lâm Nhã Tịnh nói: " Cậu nói gì kì vậy? ".

Lâm Nhã Tịnh nháy mắt với cô: " Tớ chỉ nói đùa chút thôi ".

Hi Nhiễm kéo tay cô bạn: " Thôi mình về đi, tớ còn phải nấu cơm cho bà nữa ".

Lâm Nhã Tịnh: " Vậy chúng ta về ".

Trong sân, trên tay Âu Dương Thiên cầm quả bóng rổ, đứng hất mặt với đội bên kia. Giây sau, cậu vừa đi vừa đập bóng, chuyền sang cho Dật Hiên.

Bóng vừa về tay cậu, đám con gái bên ngoài như hoá thành đội cổ vũ cho một mình Dật Hiên, điên cuồng hò hét không ngừng nghỉ.

Nhưng đổi lại là vẻ mặt đầy chán ghét của cậu, Dật Hiên khẽ chửi một tiếng nhỏ trong miệng: " Mẹ kiếp! Ồn ào chết đi được ".

Dứt câu, cậu nhanh chân luồn lách qua đám người trước mặt, chạy đến nhảy một cách nhẹ nhàng, đưa tay ném bóng vào rỗ.

Tâm tình hôm nay của Dật Hiên không được vui cho lắm, nên chơi được một trận cậu liền ra khỏi sân, cầm balo ra ngoài. Đám Âu Dương Thiên cũng vì thế mà ra ngoài theo luôn.

Duệ Khải đập vai cậu, hỏi: " Hôm nay sao thế? Mới chơi có một trận đã nghỉ rồi ".

Không hứng chơi nữa " Dật Hiên mở cặp lấy khăn bông lau mồ hôi hai bên.

Duệ Khải lười biếng cười một cái: " Ai làm đại ca của chúng ta tức giận vậy? ".

Dật Hiên khẽ hừ một tiếng, đập bụng cậu tiến về phía khu rửa tay.

Trong lúc ngồi ở ghế đá nghỉ mệt, Âu Dương Thiên thăm dò chuyện cậu đang thắc mắc bấy lâu nay, cúi người xuống đặt hai tay lên đùi, quay sang hỏi: " Cậu thích Hi Nhiễm?".

Dật Hiên một tay gác lên thành ghế, tay con lại thả tùy ý bên cạnh, đôi mắt diều hâu liếc về phía cậu thản nhiên: " Câu này không phải ông hỏi tôi rồi sao?

" Tớ muốn hỏi lại " Âu Dương Thiên nói.

Đột nhiên, cậu bật cười, tiếng cười tựa như gió thoảng mây bay.

Cậu cười cái gì chứ? Nói đi, thích hay là không thích " Âu Dương Thiên bực mình với thái độ thờ ơ này của cậu, " Từ lúc nào mà cậu bắt đầu úp úp mở mở vậy hả? ".

ông cần tôi trả lời thì ông cũng thừa hiểu " Dật Hiên nhếch môi cười, cầm cặp đứng lên đi về.

Lúc Hi Nhiễm đứng trước cửa chào tạm biệt Lâm Nhã Tịnh, cô đưa tay chạm vào nắm cửa, bất giác nghe được tiếng người nói chuyện trong nhà, cô vội xoay nắm cửa đi vào trong.

Khoảnh khắc cô nghe thấy giọng nói ấy, bước chân Hi Nhiễm bỗng dừng hẳn lại. Thảo nào, trên đường về nhà trong lòng cô cứ cảm thấy nôn nao, bất an điều gì đó. Sợ bà nội ở nhà một mình xảy ra chuyện gì, cho nên cô vội đi về nhanh hơn.

Hi Nhiễm nắm chặt quai cặp, từng bước đi vào bên trong.

" Cháu về rồi " Chúc Lan đang nói chuyện bỗng thấy cô, bà liền đưa mắt về người phụ nữ đang ngồi đối diện mình.

Giây phút người phụ nữ đưa lưng về phía cô bỗng xoay mặt lại, đôi mắt Hi Nhiễm chợt chững lại, đôi chân vô thức hẫng đi một nhịp.

Hình ảnh tưởng chừng là quen thuộc hiện ra trước mắt cô, hơi thở Hi Nhiễm như ngưng lại.

Hi Nhiễm " Tiếng nói nhẹ nhàng trầm bỗng cất lên khẽ gọi tên cô, trong giọng nói ấy xen lẫn sự nghẹn ngào sau bao năm xa cách.

Thẩm Văn Tiêu sau khi biết tin hai người đã dọn lên Hồ Nam sống, bà liền cho người điều tra nơi ở của hai bà cháu. Sau khi biết được địa chỉ, Thẩm Văn Tiêu đôn đốc bắt xe chạy ngay đến đây liền. Ngồi trên xe, bà vừa lo lắng vừa hồi hộp và vui mừng. Vui vì sắp gặp lại được con gái của mình, nhưng bên cạnh đó cũng là nỗi trắc trở lo âu khi sợ cô sẽ không nhìn mặt mình vì chuyện năm

xưa.

Cũng phải, sẽ không có một người con nào lại tha thứ cho hành động kia của người mẹ ruột mình. Dù có như thế nào, Thẩm Văn Tiêu cũng sẽ chấp nhận hết, chỉ cần Hi Nhiễm cho phép bà được chăm lo từ xa cho cô thôi cũng được.

Khoảnh khắc khi nhìn thấy Hi Nhiễm, Thẩm Văn Tiêu không kìm được đôi mắt mình mà bắt đầu trở nên long lanh. Bà tham lam ngắm nhìn gương mặt của đứa con mà bà đứt ruột mang nặng đẻ đau nhưng cũng đứt ruột khi bỏ cô lại một mình. Điều đó đã khiến bà ân hận bứt rứt lương tâm của mình suốt mấy năm qua.

Trái với Thẩm Văn Tiêu, ban đầu Hi Nhiễm như chết lặng, bao nhiêu ngậm ngùi cay đắng bỗng chực trào lên trong lòng cô. Nhưng viễn cảnh ngày hôm ấy vẫn không nguôi ngoai trong cô.

Hi Nhiễm giương ánh mắt lạnh nhạt nhìn bà, nhưng tuyệt nhiên không lên tiếng, chỉ đứng im ở cửa.

Chúc Lan thấy tình cảnh có vẻ không khả quan, bà liền lên tiếng: " Hi Nhiễm, lại chào mẹ một tiếng đi cháu ".

Lại đây với mẹ" Thẩm Văn Tiêu nôn nóng vẫy tay về phía cô.

Hi Nhiễm cứ đứng trơ mắt nhìn về phía bà không chớp lấy, tay nắm chặt góc váy đến nhăn nhúm lại. Chân cô như bị băng keo dính chặt dưới sàn nhà không thể nhấc lên được.

Lần trước sau khi nói ra những tâm tư trong lòng mình bao năm qua cho bà nội biết, tâm trạng cô cũng trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.

Thế nên, tình cảm bây giờ cô dành cho Thẩm Văn Tiêu đã không còn nhiều như trước nữa. Có thể nói, đọng lại trong lòng Hi Nhiễm đối với bà chỉ còn một chút tình mẹ con trên danh nghĩa. Để mà nói quay trở lại như xưa, thì chắc là sẽ không còn được nữa.

Nên khi Thẩm Văn Tiêu dang rộng hai tay về phía cô, chầm chậm gọi cô lại gần. Nếu là lúc trước, tất nhiên Hi Nhiễm sẽ rất nhanh tiến đến vòng tay ấm áp đó. Nhưng thời gian dần trôi đi, bây giờ với cô chẳng còn cảm giác gì nữa, có thể bảo đó là sự ngượng ngùng miễn cưỡng giữa hai mẹ con với nhau.

Nghĩ đến Hi Nhiễm cảm thấy nực cười cho số phận của mình, giữa mẹ con với nhau từ bao giờ tồn tại cái sự miễn cưỡng ngượng ngùng đó vậy. Nếu người ngoài nhìn vào họ sẽ cảm thấy buồn cười, nhưng họ đâu ở trong hoàn cảnh đó nên sẽ chẳng bao giờ hiểu được.

Hai người phụ nữ phía trước đang đứng chờ phản ứng của Hi Nhiễm. Nhất là Thẩm Văn Tiêu, bà như nín từng cơn thở, hai tay bất giác run rẩy, nội tâm bà đang trông chờ đứa con gái trước mắt của mình sẽ bước đến.

Nhưng không!

Hi Nhiễm đưa mắt về phía Chúc Lan, gạt bỏ qua cái dang tay kia của Thẩm Văn Tiêu, cất lên tiếng nói đầu tiên từ khi bước vào nhà:

" Con vào thay đồ đây, nội ở lại tiếp khách

Dứt lời, cô cũng chẳng buồn nhìn về phía Thẩm Văn Tiêu, trực tiếp đi thẳng đến cửa phòng.

Nụ cười trên môi Thẩm Văn Tiêu chợt đông cứng lại, hai tay bất giác từ từ hạ xuống. Từ khách phát ra trong miệng Hi Nhiễm như một mũi giáo xuyên tạc trái tim của bà, sống mũi bất chợt xộc cay đến. Từ khi đến đây, bà biết chắc tình cảnh sẽ như thế này, cho tới lúc trải nghiệm mới biết nó đau đến độ nào.

Chúc Lan bước đến, xoa xoa lấy bờ vai của Thẩm Văn Tiêu, giọng nói trầm bổng: " Con đừng buồn, từ từ rồi con bé sẽ nguôi giận ".

" Con không nghĩ con bé sẽ nguôi giận đâu mẹ ạ " Thẩm Văn Tiêu nghẹn ngào nói, " Chắc là đến cuối đời cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho người mẹ này đâu ".

Chúc Lan cũng hiểu điều đó, cũng hiểu rõ tính tình của Hi Nhiễm: " Hay là con vào trong đó đi, hai mẹ con cùng nhau ngồi xuống nói chuyện lại, biết đâu sẽ gần gũi trở lại ".

Được không mẹ?".

" Đi đi " Chúc Lan hất mặt về phòng cô.

Từ khi vào trong phòng, Hi Nhiễm tựa lưng vào sau cánh cửa, nước mắt từ từ tuôn ra. Cố cắn môi để không bật ra tiếng khóc, nghẹn ngào đến nỗi không nói thành lời. Cô mệt mỏi trượt dài xuống mặt sàn, co gối lại ôm lấy.

Hi Nhiễm cứ tưởng bà sẽ một đi không bao giờ trở lại nữa. Lúc cô đang hạ quyết tâm quên bà đi thì bà lại đột nhiên xuất hiện.

" Nhiễm Nhiễm, mẹ vào có được không? " Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên kèm theo giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Văn Tiêu.



Hi Nhiễm vội vàng lau đi nước mắt, đứng bật dậy. Điều chỉnh lại hơi thở của mình cho ổn định, đi đến bàn học đặt cặp xuống.

Thẩm Văn Tiêu nhẹ đẩy cửa bước vào trong.

' Con đang bận sao? Nếu có thời gian thì hai mẹ con mình nói chuyện một lát có được không? ".

Hi Nhiễm ngồi xuống ghế, đưa lưng về phía bà, nghiễm nhiên không lên tiếng câu nào.

Thẩm Văn Tiêu biết cô cũng không muốn trả lời mình, mặc kệ cô có đồng ý hay không bà cũng từ từ đi đến, ngồi xuống giường.

Nhìn thấy Hi Nhiễm đang nhìn vào sách, bà mở miệng hỏi: " Con học bài à? Mới đi học về, nghỉ ngơi chút đã ".

Mẹ có mua thuốc bổ, vitamin với cả dưa lưới mà con thích ăn nhất đấy. À phải rồi, mẹ còn đi hiệu sách lựa vài quyển nâng cao với cả sách luyện thi tiếng anh cho con đấy " Vừa nói Thẩm Văn Tiêu lén quan sát thái độ của cô.

Hi Nhiễm như không chịu nổi nữa, cô gấp sách lại, đứng lên, lạnh nhạt nói: Mẹ đến đây làm gì? ".

Cả người Thẩm Văn Tiêu cứng đơ, chốc sau bà mới ôn tồn nói: " Mẹ đến thăm con, thăm bà nội ".

" Thăm? " Hi Nhiễm chợt bật cười một cái, nhưng nụ cười lại mang vẻ chua xót: " Con tưởng mẹ đã quên mất cái gia đình này rồi ".

" Mẹ...." Mắt Thẩm Văn Tiêu vì lời nói của cô mà trở nên đỏ ửng, " Mẹ không quên, bao năm qua mẹ chưa từng quên ".

" Con mong là mẹ hãy quên đi " Hi Nhiễm trầm mặc một lúc, nghiêm túc cất tiếng nói.

'Mẹ biết hẳn là con sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ vì hành động năm xưa Môi Thẩm Văn Tiêu run run lên, " Bản thân mẹ cũng không mong con sẽ tha thứ lấy, nhưng mẹ chỉ xin con một điều ".

' Bây giờ mẹ còn có tư cách để xin con nữa sao? " Hi Nhiễm chất vấn bà, " Nếu như mẹ đã biết cả đời con sẽ không tha thứ, vậy thì đến đây để làm gì? ".

' Mẹ..." Thẩm Văn Tiêu không biết nói gì khi cô hỏi mình như thế.

Nhìn dáng vẻ đau khổ của bà, Hi Nhiễm cũng có chút áy náy nhưng đó là câu hỏi cô đã dự tính trong đầu cho trường hợp khi bà xuất hiện trước mặt mình. Hi Nhiễm rũ mi mắt, thở một hơi để lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói:

" Nếu mẹ muốn biết cuộc sống của con có tốt không? Thì mẹ nhìn cũng biết rồi đó, con và bà sống vô cùng tốt ".

Hi Nhiễm nói dối bà, cũng chỉ vì không muốn bà biết được cuộc sống sự thật đằng sau đó.

Đó là cuộc sống mà cô phải chắt chiu từng đồng, tiết kiệm từng thứ một để dành dụm đủ tiền chữa trị cho bà.

Còn những thứ đồ mẹ mang đến, phiền mẹ mang về lại đi " Giọng Hi Nhiễm cất lên bình tĩnh hơn, " Con không cần những thứ đó ".

'Mẹ xin lỗi " Bây giờ Thẩm Văn Tiêu có hàng trăm lý do cũng không thể biện hộ được chuyện năm đó, vì rõ ràng lỗi sai thuộc về bà.

" Con không cần lời xin lỗi đó nữa " Hi Nhiễm cố cầm cự nước mắt của mình, " Nếu có thể thì mẹ nên dành lời xin lỗi đó đến cho bố thì tốt hơn ".

Thẩm Văn Tiêu chưa kịp mở miệng nói thì Hi Nhiễm đã nói tiếp: " Đến bây giờ con vẫn thật sự không hiểu tại sao mẹ lại nỡ bỏ đi con ruột của mình để chạy theo người khác trong lúc nhà mình sa cơ thất thế? ".

Mẹ đành lòng làm như thế sao? Người ta vẫn thường hay bảo không ai yêu thương con bằng mẹ của mình cả. Nhưng mẹ thì sao, rốt cuộc mẹ có yêu thương con không?".

Suốt bao năm qua con vẫn luôn tự nghĩ rốt cuộc mình đã làm cái gì sai hay không tốt chỗ nào để khiến mẹ nhẫn tâm bỏ rơi con lại ".

Nhưng nghĩ mãi con vẫn không biết mình sai ở chỗ nào ".

" Vì sao vậy hả mẹ? Vì sao lại bỏ con? " Lúc này Hi Nhiễm đã không thể nhịn được nữa, vừa nói những lời giấu nhẹm trong lòng bao lâu nay cuối cùng cũng được giải thoát thì cùng lúc đó nước mắt cô cũng hoá thành mưa rơi.

Tại sao mẹ lại bỏ con mà đi chứ? Mặc cho con van xin nài nỉ khóc lóc đến xưng cả mắt.

Rốt cuộc là con không tốt ở điểm nào?

Hay là con đã làm sai ở đâu khiến mẹ không vừa ý?

Có phải vì con làm mẹ mất mặt khi là con gái của kẻ đi tù?

Cho nên con không xứng đáng được nhận sự yêu thương của mẹ chăng?

" Con là con gái của mẹ mà? " Hi Nhiễm lẩm bẩm trong miệng, giọng điệu nghe vô cùng thảm thương: " Sao mẹ lại nỡ đối xử với con như thế? ".

Lòng của Thẩm Văn Tiêu đau lên từng đợt vì mỗi câu nói của cô phát. Bà nhanh phản bác lại ngay: " Không phải, con không làm gì sai hay không tốt ở điểm nào cả. Bởi vì... ".

Bởi vì sao? " Hi Nhiễm rưng rưng hai hàng nước mắt.

Ngay cả Thẩm Văn Tiêu cũng không biết được lí do tại sao năm đó bà lại nỡ bỏ lại Hi Nhiễm mà chạy theo một cuộc sống khác. Đáng lí ra bà nên mang cô theo mới phải.

Thấy bà có vẻ ấp úng không muốn nói, Hi Nhiễm cũng lắc đầu, cũng chẳng buồn muốn biết nữa. Sự thất vọng tràn ngập trên mặt cô, giọng nói như kiểu buông xuôi:

Con hiểu rồi ".

Hi Nhiễm đưa tay gạt đi nước mắt, nhanh chóng khôi phục lại nét mặt như bình thường:

" Con có thể thông cảm được chuyện mẹ để con lại ở với bà vì ngại gia đình mới ".

Nhưng tại sao bao năm qua mẹ không về thăm con và bà nội dù chỉ là một lần " Hi Nhiễm chợt thấy lòng mình nhói đau, " Con không cần tiền của mẹ, con chỉ cần mẹ quay về thăm con và bà thôi ".

Nhưng điều đó cũng không thể sao? ".

Thẩm Văn Tiêu không trả lời, vốn dĩ bà không biết nói thế nào. Chỉ biết cúi đầu và im lặng, bà cảm thấy ngay cả tư cách giải thích cũng không có.

Hi Nhiễm suy nghĩ, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm. Cô nhìn người phụ nữ trước mắt, ăn mặc rất khác so với trước đây. Hai từ để miêu tả về bộ trang phục của bà là sang trọng và đẳng cấp. Nhìn lại bản thân cô, chỉ vỏn vẹn những bộ quần áo đáng giá khoảng 20 tệ là cùng.

Trong thoáng chốc, cô bật cười chính bản thân mình, và không kiềm chế được nhớ lại chuyện trước kia khi nhìn thấy bà.

Giờ đây mẹ cũng đã cuộc sống mới rồi, không nhất thiết phải nhớ đến mình từng có một đứa con gái đâu " Hi Nhiễm mạnh miệng, gương mặt vẫn bình tĩnh nhưng sâu thẳm trong tim cô như có hàng triệu con dao đâm lấy.

Cảm giác đó nó đau vô cùng!

Cũng xin mẹ đừng lui tới đây nữa, con không cần tiền của mẹ đâu ".

Dứt câu, Hi Nhiễm mở cửa đi thẳng ra ngoài cửa chính bước ra khỏi nhà.

Chúc Lan ngồi ở sofa ngóng trông liên tục, nhìn thấy Hi Nhiễm đi một mạch ra cửa chính, bà gọi tên cô: " Hi Nhiễm, cháu đi đâu vậy? ".

Bà chạy vào trong chỉ thấy Thẩm Văn Tiêu đứng tại chỗ, dường như bà đã chết lặng.

Rời khỏi nhà, Hi Nhiễm chạy thật nhanh xuống cầu thang, lao ra đường lớn, rồi cứ cắm mặt chạy cho đến lúc chân mỏi rồi mới dừng lại.

Ngồi thụp xuống đường, Hi Nhiễm mặc kệ người qua đường nhìn cô như thế nào, cô chỉ biết bây giờ mình muốn bật khóc, khóc thật to, khóc hết những uất ức trong lòng mình ra.

Bỗng dưng từ đâu, một đôi chân xuất hiện trước mặt cô kèm theo giọng nói xót xa, dịu nhẹ:

"Điều gì khiến cậu rơi nước mắt?"
Chương trước Chương tiếp