Đâu Là Công Lý Thật Sự
Chương 12: Điều trị tâm lý
Kết thúc thời gian nghỉ ngơi thì mọi người trong Sở đều đã quay lại quỹ đạo của riêng mình. Doãn và Hải Thanh đã bắt đầu đi tới căn trọ trong phố của Hồ Hồng Nhung.
Buổi trưa nắng nóng cũng khiến lòng ai bức bối, nhất là cảnh sát khi phải giải quyết vụ án liên hoàn này suốt mấy ngày liền. Dây thần kinh lại chẳng giãn ra được tẹo nào, mà phải luôn trong tình trạng căng thẳng.
“Tiền bối, chúng ta tới rồi. Là phòng 205, ở lầu 2“. Hà Hải Thanh nói với Doãn.
“Ừm, mau chóng lên đấy xem có cô Hồng ở nhà không“.
Doãn và Hải Thanh bước lên từng bậc thang để lên lầu 2, cánh cửa phòng trọ 205 đứng ngay trước mắt hai cô cảnh sát. Doãn gõ vài cái lên cửa.
'Cạch'
Một cô gái có vóc dáng cân đối, cao khoảng 1m62 với làn da ngăm. Mái tóc dài ngang vai, đen bóng và thẳng mượt. Cô mặc một chiếc áo phông xanh và quần ngắn, trông như mới đi làm về và đang trong thời gian nghỉ ngơi cho buổi sáng.
“Chào cô Hồng Nhung, chúng tôi là lực lượng cảnh sát. Chúng tôi đến đây để hỏi một số thông tin về vụ án gần đây, mong cô hợp tác cùng chúng tôi.” Doãn Á Hiên nói, đồng thời đưa thẻ cảnh sát ra.
Hồ Hồng Nhung như đã đoán trước sẽ có người đến nên không mảy may ngạc nhiên. Cô mời hai người vào nhà dùng trà, và hợp tác nói chuyện với Doãn và Hải Thanh một cách thoải mái.
“Hai vị cảnh sát đến đây muốn hỏi chuyện gì vậy?“. Hồ Hồng Nhung rót trà cho hai người.
“Tôi đến đây hỏi thử xem cô có biết người đàn ông này không?“. Doãn lấy một bức ảnh hình ông Đại đưa cho Hồng Nhung.
“Vâng, tôi biết ông ấy. Thưa cô cảnh sát“. Hồng Nhung trả lời thản nhiên với câu hỏi.
“Vậy, lần cuối gặp mặt hay nói chuyện với ông ấy là khi nào? Và cô Hồng đây quen biết ông Đại bằng cách gì?“.
“Lần cuối, chúng tôi gặp mặt là cách đây hai tháng trước, tôi là bệnh nhân điều trị tâm lý của ông ấy trong một khoảng thời gian nhưng giờ đã ngừng việc đấy, và tôi đã chuyển sang một vị bác sĩ khác“. Hồng Nhung không chớp mắt nói với hai người.
“Thưa cô, có thể cho chúng tôi biết một số điều mà cô biết về ông ấy được không? Chúng tôi sẽ không hỏi chuyện về quá trình trị liệu đâu, nên cô đừng lo“.
“Điều này thì tôi biết chỉ một chút, dù sao tôi chỉ là bệnh nhân của ông Đại mà thôi. Trong quá trình trị liệu ông ấy chẳng nói gì, chỉ lắng nghe nhưng tôi cảm giác cứ hời hợt mà không quan tâm đến những lời tôi nói. Cứ xong mỗi buổi ông ấy lại đưa cho tôi vài vỉ thuốc và lấy giá khá cao. Nên chỉ mấy tuần thì đã ngưng và tìm người khác rồi“. Hồ Hồng Nhung tự nhiên nói ra.
'...'
Tiếp đó là cuộc nói chuyện của ba người kéo dài đến vài phút. Doãn và Hải Thanh cũng đã đi hỏi thêm vài người trong danh sách khiến cho công việc lại càng thêm thời gian mà không có chút thư giãn nào.
Tại phòng làm việc của Thẩm Vân Hi.
“Dạo này anh Văn Cảnh cảm thấy thế nào, sau mấy việc mà anh đã ra tay với những người anh cho là tồi tệ hoặc theo quan điểm của anh là không xứng đáng để sống?“. Thẩm ngồi đối diện với một người đàn ông.
“Cảm thấy thế nào ư? Nó như một thứ xúc cảm hưng phấn chảy trong từng tế bào máu khi tôi đã làm được một việc tốt cho xã hội tồi tàn và thối nát này vậy. Theo quan điểm của bác sĩ Thẩm đây, việc làm của tôi, cô có suy nghĩ gì?“. Văn Cảnh nhìn chầm chầm vào Thẩm.
“Việc đấy sai hay đúng điều do quan điểm cá nhân của mỗi người. Có thể bây giờ tôi cho rằng việc đấy là sai khi anh đã cướp đi sinh mạng của người khác, nhưng tới lúc nào đó, tôi lại cảm thấy đồng tình với quan điểm của anh. Nó sẽ bớt đi một thứ vô ích cho xã hội“.
“Bác sĩ Thẩm có thứ rượu nhẹ không? Bây giờ, tôi đang hơi khát một chút“. Văn Cảnh muốn tránh sang chuyện khác.
“Việc điều trị có lẽ không nên sử dụng đồ uống có cồn. Rượu có thể ảnh hưởng đến quá trình trị liệu và làm mờ đi các cảm xúc và suy nghĩ của riêng anh. Nhưng nếu anh cần thì tôi sẽ cho anh một chút rượu trắng“. Thẩm đứng dậy lấy một chai rượu trắng từ trên kệ xuống rồi lấy thêm một ly thủy tinh, rót chút vào ly đưa cho người đối diện.
“Cảm ơn, nhưng cô không uống sao?“. Cảnh nhận lấy ly rượu từ Thẩm, đưa lên miệng uống.
“Không, việc đấy sẽ làm ảnh hưởng đến cảm giác của tôi. Giờ thì chúng ta tiếp tục được chứ?“. Y ngồi xuống ghế, chậm rãi nhìn Văn Cảnh. “Hiện tại, anh còn muốn ra tay với người khác nữa không?“.
“Tôi vẫn đang đợi, đợi Ngài ấy cho tôi bằng chứng và những dòng tin nhắn chân thật trong từng con chữ mà Ngài ấy gửi cho tôi. Nhưng đã mấy ngày liền trôi qua rồi, tôi lại không nhận được một chút tin nhắn gì cả, điều này làm tôi có chút sốt ruột, bồn chồn và lo lắng trong lòng. Hay là Ngài ấy định bỏ rơi tôi rồi ư? Sao lại có thể như vậy được chứ“.
“Văn Cảnh, cảm xúc của anh là hoàn toàn đúng đối với người mà anh cho là quan trọng hơn chính bản thân mình. Điều đó khiến anh cảm thấy lo lắng và bồn chồn là đương nhiên, nhưng anh có thể làm theo ý mình mà không cần những thông tin ấy. Anh là một người riêng biệt không phụ thuộc vào ai cả“. Thẩm nói một cách từ tốn.
“Nhưng tôi không thể, bản thân như mất đi phương hướng, làm cho suy nghĩ của tôi thiếu vắng một thứ gì đó. Tôi làm mọi điều chỉ vì Ngài ấy, cả thể xác và tâm trí này, hết thảy mọi thứ của tôi, tôi điều muốn Ngài ấy công nhận và nắm rõ. Việc tôi làm chỉ mong Ngài nhìn thấy và hài lòng về chính mình“. Văn Cảnh cầm chặt chiếc ly rỗng trong tay, giọng nói có phần nhỏ đi.
“Tôi tin rằng Ngài ấy sẽ không bỏ rơi anh, bởi vì anh là người được chọn trong vô vàn người khát khao. Chỉ là thời khắc đó vẫn chưa đến lúc để nói với anh. Thời gian đợi chờ sẽ cho anh biết, Ngài ấy chắc chắn đã nhìn thấy anh, nhìn rõ bên trong anh là gì và mọi thứ đều được định đoạt sẵn“. Y trầm ngâm nhìn Văn Cảnh.
“Phải đợi chờ bao lâu chứ? Tôi đã đợi rất lâu rồi, lâu đến mức tôi cảm thấy bản thân mình như sắp mục rữa, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng tuếch bên trong. Tôi không thể ngừng suy nghĩ, liệu Ngài có bỏ rơi tôi không? Sau những việc bản thân đã dốc hết sức làm, tôi không quan tâm đến hậu quả mấy việc này là gì, cho dù là mạng sống của chính bản thân mình, tôi đều muốn Ngài ấy lợi dụng. Và hằng đêm tôi vẫn mơ về cái ngày ấy, ngày mà bản thân sẽ luôn ghi nhớ và để lại vết hằn khắc sâu trong thâm tâm.” Khóe mắt Văn Cảnh dần ướt.
“Tôi hiểu anh đang trải qua một khoảng thời gian vô cùng khó khăn, cảm thấy bị bỏ rơi và mất phương hướng. Cảm giác đau khổ và trống rỗng của anh trước đây tôi cũng trải qua một khoảng thời gian rất dài. Nên những thứ cảm xúc của anh, tôi hoàn toàn thấu hiểu những gì anh đang đối mặt“. Thẩm Vân Hi không nhanh không chậm nói.
Thời gian trôi nhanh như một dòng chảy tĩnh mịch trong chính căn phòng này, nơi chỉ mỗi hai người ngồi đối diện. Ánh mắt nhìn nhau như đã thấu hiểu bản chất đối phương từ trước, đó là ánh mắt của đồng loại đã nhìn thấu sâu bên trong người đối phương không phải là một kẻ có trí tuệ bình thường.
“Được rồi, anh hãy quay lại đây sau tuần nữa. Nếu cảm thấy không ổn định thì cứ đến đây, tôi sẽ sắp lịch cho anh khi cần. Giờ thì đợi tôi chút, tôi sẽ đi kê cho anh chút thuốc“. Y nói.
“Chẳng phải cô là bác sĩ tâm lý sao? Kê thuốc là của bênh tâm thần mà?“. Văn Cảnh hỏi với vẻ nghi hoặc.
“Trước kia, tôi học và làm việc chủ yếu trong lĩnh vực tâm lý. Nhưng sau đó, tôi đã tiếp tục học và hoàn thành chuyên khoa tâm thần. Vì vậy, tôi có thẩm quyền kê đơn thuốc cho các vấn đề tâm thần là việc đương nhiên“. Y giải thích một cách bình tĩnh, sau đó đưa cho Văn Cảnh một số thứ. “Đây là thuốc chống loạn thần và rối loạn lo âu, anh nhớ uống thuốc theo những gì tôi đã ghi trong giấy.”
18 giờ tại Trụ Sở cảnh sát.
“Về thôi nào chị ơi“. Hà Hải Thanh vui mừng khi đến giờ tan làm.
“Ừm, em về đi, chị ở lại đây sắp xếp lại một số công việc. Hôm nay cũng có kha khá bằng chứng của nạn nhân. Có lẽ chúng ta sắp bắt được hung thủ rồi“.
Chỉ còn đúng ba tuần nữa sẽ đến kì hạn do ông Tôn Thất Trần đưa ra. Liệu bọn họ có tìm ra thủ phạm đứng sau những tội ác tày trời này không? Bí mật sẽ được sáng tỏ nhanh chóng, kẻ đứng sau chắc chắn khiến bạn phải suy nghĩ.
*****
Chw này mở đầu thấy nó sượng lw nên quý vị thông cảm giúp.
Với lại chw này tốn chất xám cho đoạn thoại Thẩm vs Cảnh ấy. Nên là có sai SỬA giúp t vs.
Buổi trưa nắng nóng cũng khiến lòng ai bức bối, nhất là cảnh sát khi phải giải quyết vụ án liên hoàn này suốt mấy ngày liền. Dây thần kinh lại chẳng giãn ra được tẹo nào, mà phải luôn trong tình trạng căng thẳng.
“Tiền bối, chúng ta tới rồi. Là phòng 205, ở lầu 2“. Hà Hải Thanh nói với Doãn.
“Ừm, mau chóng lên đấy xem có cô Hồng ở nhà không“.
Doãn và Hải Thanh bước lên từng bậc thang để lên lầu 2, cánh cửa phòng trọ 205 đứng ngay trước mắt hai cô cảnh sát. Doãn gõ vài cái lên cửa.
'Cạch'
Một cô gái có vóc dáng cân đối, cao khoảng 1m62 với làn da ngăm. Mái tóc dài ngang vai, đen bóng và thẳng mượt. Cô mặc một chiếc áo phông xanh và quần ngắn, trông như mới đi làm về và đang trong thời gian nghỉ ngơi cho buổi sáng.
“Chào cô Hồng Nhung, chúng tôi là lực lượng cảnh sát. Chúng tôi đến đây để hỏi một số thông tin về vụ án gần đây, mong cô hợp tác cùng chúng tôi.” Doãn Á Hiên nói, đồng thời đưa thẻ cảnh sát ra.
Hồ Hồng Nhung như đã đoán trước sẽ có người đến nên không mảy may ngạc nhiên. Cô mời hai người vào nhà dùng trà, và hợp tác nói chuyện với Doãn và Hải Thanh một cách thoải mái.
“Hai vị cảnh sát đến đây muốn hỏi chuyện gì vậy?“. Hồ Hồng Nhung rót trà cho hai người.
“Tôi đến đây hỏi thử xem cô có biết người đàn ông này không?“. Doãn lấy một bức ảnh hình ông Đại đưa cho Hồng Nhung.
“Vâng, tôi biết ông ấy. Thưa cô cảnh sát“. Hồng Nhung trả lời thản nhiên với câu hỏi.
“Vậy, lần cuối gặp mặt hay nói chuyện với ông ấy là khi nào? Và cô Hồng đây quen biết ông Đại bằng cách gì?“.
“Lần cuối, chúng tôi gặp mặt là cách đây hai tháng trước, tôi là bệnh nhân điều trị tâm lý của ông ấy trong một khoảng thời gian nhưng giờ đã ngừng việc đấy, và tôi đã chuyển sang một vị bác sĩ khác“. Hồng Nhung không chớp mắt nói với hai người.
“Thưa cô, có thể cho chúng tôi biết một số điều mà cô biết về ông ấy được không? Chúng tôi sẽ không hỏi chuyện về quá trình trị liệu đâu, nên cô đừng lo“.
“Điều này thì tôi biết chỉ một chút, dù sao tôi chỉ là bệnh nhân của ông Đại mà thôi. Trong quá trình trị liệu ông ấy chẳng nói gì, chỉ lắng nghe nhưng tôi cảm giác cứ hời hợt mà không quan tâm đến những lời tôi nói. Cứ xong mỗi buổi ông ấy lại đưa cho tôi vài vỉ thuốc và lấy giá khá cao. Nên chỉ mấy tuần thì đã ngưng và tìm người khác rồi“. Hồ Hồng Nhung tự nhiên nói ra.
'...'
Tiếp đó là cuộc nói chuyện của ba người kéo dài đến vài phút. Doãn và Hải Thanh cũng đã đi hỏi thêm vài người trong danh sách khiến cho công việc lại càng thêm thời gian mà không có chút thư giãn nào.
Tại phòng làm việc của Thẩm Vân Hi.
“Dạo này anh Văn Cảnh cảm thấy thế nào, sau mấy việc mà anh đã ra tay với những người anh cho là tồi tệ hoặc theo quan điểm của anh là không xứng đáng để sống?“. Thẩm ngồi đối diện với một người đàn ông.
“Cảm thấy thế nào ư? Nó như một thứ xúc cảm hưng phấn chảy trong từng tế bào máu khi tôi đã làm được một việc tốt cho xã hội tồi tàn và thối nát này vậy. Theo quan điểm của bác sĩ Thẩm đây, việc làm của tôi, cô có suy nghĩ gì?“. Văn Cảnh nhìn chầm chầm vào Thẩm.
“Việc đấy sai hay đúng điều do quan điểm cá nhân của mỗi người. Có thể bây giờ tôi cho rằng việc đấy là sai khi anh đã cướp đi sinh mạng của người khác, nhưng tới lúc nào đó, tôi lại cảm thấy đồng tình với quan điểm của anh. Nó sẽ bớt đi một thứ vô ích cho xã hội“.
“Bác sĩ Thẩm có thứ rượu nhẹ không? Bây giờ, tôi đang hơi khát một chút“. Văn Cảnh muốn tránh sang chuyện khác.
“Việc điều trị có lẽ không nên sử dụng đồ uống có cồn. Rượu có thể ảnh hưởng đến quá trình trị liệu và làm mờ đi các cảm xúc và suy nghĩ của riêng anh. Nhưng nếu anh cần thì tôi sẽ cho anh một chút rượu trắng“. Thẩm đứng dậy lấy một chai rượu trắng từ trên kệ xuống rồi lấy thêm một ly thủy tinh, rót chút vào ly đưa cho người đối diện.
“Cảm ơn, nhưng cô không uống sao?“. Cảnh nhận lấy ly rượu từ Thẩm, đưa lên miệng uống.
“Không, việc đấy sẽ làm ảnh hưởng đến cảm giác của tôi. Giờ thì chúng ta tiếp tục được chứ?“. Y ngồi xuống ghế, chậm rãi nhìn Văn Cảnh. “Hiện tại, anh còn muốn ra tay với người khác nữa không?“.
“Tôi vẫn đang đợi, đợi Ngài ấy cho tôi bằng chứng và những dòng tin nhắn chân thật trong từng con chữ mà Ngài ấy gửi cho tôi. Nhưng đã mấy ngày liền trôi qua rồi, tôi lại không nhận được một chút tin nhắn gì cả, điều này làm tôi có chút sốt ruột, bồn chồn và lo lắng trong lòng. Hay là Ngài ấy định bỏ rơi tôi rồi ư? Sao lại có thể như vậy được chứ“.
“Văn Cảnh, cảm xúc của anh là hoàn toàn đúng đối với người mà anh cho là quan trọng hơn chính bản thân mình. Điều đó khiến anh cảm thấy lo lắng và bồn chồn là đương nhiên, nhưng anh có thể làm theo ý mình mà không cần những thông tin ấy. Anh là một người riêng biệt không phụ thuộc vào ai cả“. Thẩm nói một cách từ tốn.
“Nhưng tôi không thể, bản thân như mất đi phương hướng, làm cho suy nghĩ của tôi thiếu vắng một thứ gì đó. Tôi làm mọi điều chỉ vì Ngài ấy, cả thể xác và tâm trí này, hết thảy mọi thứ của tôi, tôi điều muốn Ngài ấy công nhận và nắm rõ. Việc tôi làm chỉ mong Ngài nhìn thấy và hài lòng về chính mình“. Văn Cảnh cầm chặt chiếc ly rỗng trong tay, giọng nói có phần nhỏ đi.
“Tôi tin rằng Ngài ấy sẽ không bỏ rơi anh, bởi vì anh là người được chọn trong vô vàn người khát khao. Chỉ là thời khắc đó vẫn chưa đến lúc để nói với anh. Thời gian đợi chờ sẽ cho anh biết, Ngài ấy chắc chắn đã nhìn thấy anh, nhìn rõ bên trong anh là gì và mọi thứ đều được định đoạt sẵn“. Y trầm ngâm nhìn Văn Cảnh.
“Phải đợi chờ bao lâu chứ? Tôi đã đợi rất lâu rồi, lâu đến mức tôi cảm thấy bản thân mình như sắp mục rữa, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng tuếch bên trong. Tôi không thể ngừng suy nghĩ, liệu Ngài có bỏ rơi tôi không? Sau những việc bản thân đã dốc hết sức làm, tôi không quan tâm đến hậu quả mấy việc này là gì, cho dù là mạng sống của chính bản thân mình, tôi đều muốn Ngài ấy lợi dụng. Và hằng đêm tôi vẫn mơ về cái ngày ấy, ngày mà bản thân sẽ luôn ghi nhớ và để lại vết hằn khắc sâu trong thâm tâm.” Khóe mắt Văn Cảnh dần ướt.
“Tôi hiểu anh đang trải qua một khoảng thời gian vô cùng khó khăn, cảm thấy bị bỏ rơi và mất phương hướng. Cảm giác đau khổ và trống rỗng của anh trước đây tôi cũng trải qua một khoảng thời gian rất dài. Nên những thứ cảm xúc của anh, tôi hoàn toàn thấu hiểu những gì anh đang đối mặt“. Thẩm Vân Hi không nhanh không chậm nói.
Thời gian trôi nhanh như một dòng chảy tĩnh mịch trong chính căn phòng này, nơi chỉ mỗi hai người ngồi đối diện. Ánh mắt nhìn nhau như đã thấu hiểu bản chất đối phương từ trước, đó là ánh mắt của đồng loại đã nhìn thấu sâu bên trong người đối phương không phải là một kẻ có trí tuệ bình thường.
“Được rồi, anh hãy quay lại đây sau tuần nữa. Nếu cảm thấy không ổn định thì cứ đến đây, tôi sẽ sắp lịch cho anh khi cần. Giờ thì đợi tôi chút, tôi sẽ đi kê cho anh chút thuốc“. Y nói.
“Chẳng phải cô là bác sĩ tâm lý sao? Kê thuốc là của bênh tâm thần mà?“. Văn Cảnh hỏi với vẻ nghi hoặc.
“Trước kia, tôi học và làm việc chủ yếu trong lĩnh vực tâm lý. Nhưng sau đó, tôi đã tiếp tục học và hoàn thành chuyên khoa tâm thần. Vì vậy, tôi có thẩm quyền kê đơn thuốc cho các vấn đề tâm thần là việc đương nhiên“. Y giải thích một cách bình tĩnh, sau đó đưa cho Văn Cảnh một số thứ. “Đây là thuốc chống loạn thần và rối loạn lo âu, anh nhớ uống thuốc theo những gì tôi đã ghi trong giấy.”
18 giờ tại Trụ Sở cảnh sát.
“Về thôi nào chị ơi“. Hà Hải Thanh vui mừng khi đến giờ tan làm.
“Ừm, em về đi, chị ở lại đây sắp xếp lại một số công việc. Hôm nay cũng có kha khá bằng chứng của nạn nhân. Có lẽ chúng ta sắp bắt được hung thủ rồi“.
Chỉ còn đúng ba tuần nữa sẽ đến kì hạn do ông Tôn Thất Trần đưa ra. Liệu bọn họ có tìm ra thủ phạm đứng sau những tội ác tày trời này không? Bí mật sẽ được sáng tỏ nhanh chóng, kẻ đứng sau chắc chắn khiến bạn phải suy nghĩ.
*****
Chw này mở đầu thấy nó sượng lw nên quý vị thông cảm giúp.
Với lại chw này tốn chất xám cho đoạn thoại Thẩm vs Cảnh ấy. Nên là có sai SỬA giúp t vs.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương