Đấu Phá Thương Khung
Chương 1014: Đến đây!
Theo dõi -> Doctruyenchuz.com Để Cập Nhật Truyện Đấu Phá Thương Khung
Thanh âm đột nhiên vang lên bên tai làm cho Lâm Diễm ngẩn ra, suy nghĩ ngưng lại trong chớp mắt. Ánh mắt chợt mở lớn, rồi đột nhiên xoay người. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xa lạ thì ý mừng như điên trong nháy mắt lại hóa thành ngạc nhiên. - Xuỵt! Đừng lên tiếng! Nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Lâm Diễm, Tiêu Viêm khẽ cười, thấp giọng nói. Tiếp tục nghe được giọng nói quen thuộc này, Lâm Diễm cũng nhanh chóng phản ứng lại. Trong mắt tức tốc hiện lên một chút kích động khó có thể che dấu, nhếch miệng cười, gật đầu, dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe thấy nói: - Hảo tiểu tử! Ngươi cũng đến Trung Châu rồi sao? Nhìn thấy sắc mặt kích động của Lâm Diễm, Tiêu Viêm cười cười, khoát tay áo, ý bảo nơi này cũng không phải là chỗ nói chuyện. Thấy thế, Lâm Diễm cũng thanh tỉnh lại, ánh mắt đảo qua. Biến cố đột nhiên vừa rồi kia rõ ràng đưa tới ánh mắt nhìn chăm chú của toàn trường. Ai cũng có thể nhìn ra Tiêu Viêm đột nhiên tiến lên, lấy thủ đoạn lôi đình cứu người từ trong tay của Vương Trần. Xung quanh sân rộng cũng có không ít cường giả thủ vệ của Phong Lôi Các. Hiện giờ nhìn thấy hành động như thế của Tiêu Viêm, nhất thời kinh sợ, nhanh như chớp tiến đến. Tiếng hét phẫn nộ trào dâng trên sân rộng:
- Kẻ tới là ai? Vì sao q·uấy n·hiễu đại hội tiến hành?
Hơn mười tên cường giả của Phong Lôi Các, sau lưng mọc hai cánh đấu khí, lơ lửng trên không trung, đem Tiêu Viêm vây vào bên trong. Ánh mắt lạnh lùng, v·ũ k·hí sắc bén trong tay ẩn ẩn tản ra ánh sáng lạnh.
Biến cố đột ngột xuất hiện vượt ngoài dự định của Vương Trần. Đến lúc phục hồi lại tinh thần thì ánh mắt âm lãnh liền nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm. Hai thanh chủy thủ đen nhánh trên tay khẽ v·a c·hạm với nhau, phát sinh tiếng xèn xẹt lạnh người.
- Quy củ của đại hội, sau khi nhận thua thì không thể tiếp tục ra tay hạ sát thủ. Nhưng lúc trước kẻ này lại không thèm để ý đến quy tắc. Các vị không đi hỏi hắn, sao còn hỏi ta?
Tiêu Viêm buông bàn tay đang bắt lấy bả vai của Lâm Diễm ra, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hơn mười tên cường giả của Phong Lôi Các, thản nhiên nói. Bởi vì không muốn bại lộ thân phận ở chỗ này nên giọng nói của Tiêu Viêm cũng cố ý bị áp chế thành khàn khàn.
Nghe lời nói này của Tiêu Viêm, hơn mười cường giả của Phong Lôi Các cũng sững sờ, liếc mắt nhìn Vương Trần. Một màn vừa rồi bọn họ tất nhiên cũng nhìn thấy, nhưng Vương Trần chính là người của Hoàng Tuyền Các, hơn nữa hiện giờ Hoàng Tuyền Tôn Giả cũng đang ngồi xem ở phía trên. Đám người bọn họ còn có thể làm được gì, đương nhiên chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt. Nhưng chẳng ai ngờ rằng ự nhiên nửa chừng lại xuất hiện một cái Tiêu Viêm, hơn nữa càng làm cho bọn họ không ngờ tới chính là kẻ xông vào kia còn rất không biết điều. Bối cảnh của Vương Trần kia có thể dùng đãi ngộ giống với người thường hay sao?
Nhưng mà, mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng bọn hắn đương nhiên sẽ không nói ra chuyện này trước mặt mọi người. Đúng thật là Vương Trần không để ý lý lẽ, Tiêu Viêm ra tay cứu giúp. Mặc dù có chút không hợp quy củ nhưng cũng là hợp tình hợp lý.
- “Một cái phế vật dựa vào vận khí đến được đây mà thôi, g·iết thì g·iết, có gì mà không được?
Bọn họ khó mở miệng nhưng Vương Trần thì có thể không hề kiêng kị, lập tức cười lạnh một tiếng. Trong giọng nói âm lãnh có chút khinh thường.
- Ngươi!
Nghe vậy, Lâm Diễm tính cách vốn có chút nóng nảy nảy lên một cỗ lửa giận ở trong mắt. Vừa mới bước lên trước một bước thì đã bị Tiêu Viêm giữ lấy.
Bị Tiêu Viêm giữ lại, Lâm Diễm chỉ đành hung hăng cắn răng một cái, quay đầu lại, không cam lòng nhìn chằm chằm Tiêu Viêm. Trong trí nhớ của hắn, Tiêu Viêm cũng không giống loại người thích nén giận.
- Người của Hoàng Tuyền Các xem ra cũng chỉ có tố chất như vậy. Ngươi có thể đi đến hiện tại cũng chỉ là dựa vào danh tiếng của Hoàng Tuyền Các mà thôi. Không có gì đáng giá kiêu ngạo!
Tiêu Viêm giữ chặt Lâm Diễm, ánh mắt nhìn phía Vương Trần, cũng cười lạnh nói. Đối với người này, hắn cũng sớm nhìn không vừa mắt.
Nghe thế, ánh mắt Vương Trần bỗng trở nên âm hàn như rắn độc. Trên mặt cơ hồ hiện lên vẻ dữ tợn vô cùng.
Giờ phút này trên sân rộng, ánh mắt của những người dự thi khác cũng nhìn về phía bên này. Mà sau khi ánh mắt của một số người nhìn lướt qua Tiêu Viêm xong đều nhướng mày, lắc lắc đầu, nói thầm một câu:
- Không biết sống c·hết!
Thực lực mặt ngoài của Tiêu Viêm được hắn áp chế trong khoảng bát tinh Đấu Hoàng. Nhưng lấy linh hồn lực lượng hiện giờ, đừng nói là những người này, cho dù là cường giả như Phí Thiên cũng khó có thể thấy rõ thực lực chính xác. Nhưng mà có một ngoại lệ, đó chính là Phượng Thanh Nhi, khi ánh mắt của nàng nhìn đến Tiêu Viêm thì đôi lông mày liền hơi cau lại. Cảm ứng đặc thù bẩm sinh làm cho nàng mơ hồ cảm thấy người trước mặt này dường như có một cảm giác quen thuộc.
- Hoàng Tuyền Các như thế nào còn chưa đến lượt tên tiểu bối như ngươi bình luận, ngươi là đệ tử của ai? Nói ra để lão phu nghe một chút, có thể dạy dỗ ra đệ tử cuồng ngạo như vậy, hẳn là lão sư cũng phải có chút bản lĩnh mới đúng?
Tiếng cười lạnh của Tiêu Viêm vừa phát ra không bao lâu thì Hoàng Tuyền Tôn Giả ngồi trên đài giữa sân rộng cuối cùng cũng nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Tiêu Viêm. Trong thanh âm thản nhiên có chứa đựng chút lạnh lẽo.
Trong lúc nói chuyện, Hoàng Tuyền Tôn Giả cũng đánh giá Tiêu Viêm từ trên xuống dưới một lần, trong mắt xẹt qua một chút kinh ngạc. Hắn liếc mắt một cái là biết người trước mặt này cố ý thay đổi dung mạo. Hơn nữa làm cho hắn kinh ngạc nhất chính là khí tức của người này không ngờ lại có loại cảm giác mông lung. Mà lúc này đang muốn tìm hiểu kỹ hơn thì lại cảm giác được đối phương được bao phủ trong một ngọn lửa vô cùng nóng cháy. Nhưng mà, tuy rằng có rất nhiều ngăn trở nhưng bằng vào nhãn lực sắc bén, già đời của hắn thì vẫn phát giác ra, thực lực của người này e rằng ít nhất cũng ở Đấu Hoàng đỉnh phong.
Loại cảm giác tìm hiểu lại bị ngăn cản này làm cho Hoàng Tuyền Tôn Giả cảm thấy kinh ngạc nhất. Lấy thực lực của hắn đường đường là Đấu Tôn, không ngờ ngay cả thực lực của một tiểu bối cũng không nhìn thấu?
Trong khi Hoàng Tuyền Tôn Giả vì thế mà ngạc thì Lôi Tôn Giả, Phong Tôn Giả, Kiếm Tôn Giả ba người ở một bên cũng có cảm giác này, trong lòng lập tức có chút kinh ngạc. Hoàng Tuyền Tôn Giả đột nhiên mở miệng cũng khiến Tiêu Viêm nhíu mày. Hắn không nghĩ tới loại chuyện tranh đấu trong đám tiểu bối mà lão gia hỏa này cũng nói xen vào. Lập tức liền hướng về phía hắn chắp tay, không kiêu ngạo không nịnh nọt nói:
- Hoàng Tuyền Tôn Giả thật là để mắt tiểu tử. Nhưng mà tiểu tử chỉ luận sự mà thôi. Trước đó bằng hữu của tiểu tử đã nói nhận thua nhưng đối phương lại hạ sát thủ, cách làm như vậy có chút vi phạm quy củ của đại hội. Ba vị Tôn giả đại nhân còn lại cũng đều thấy được rõ ràng, hẳn là trong lòng cũng biết việc này ai đúng ai sai.
Nhìn thấy Tiêu Viêm đối mặt với bốn gã Đấu Tôn cường giả mà không hề có chút bối rối nào. Trong lòng không ít người ở đây đều có chút bội phục, tâm tính như thế cũng không phải người bình thường có thể có được. Dù sao cường giả Đấu Tôn có kẻ nào không phải bá chủ một phương, cho dù nói là phiên vân phúc vũ cũng không quá.
Câu trả lời như vậy của Tiêu Viêm cũng có chút ngoài ý nghĩ của ba người Lôi Tôn Giả. Nhưng mà còn không đợi bọn họ đáp lời thì sắc mặt của Hoàng Tuyền Tôn Giả lại càng âm trầm hơn nhiều, thanh âm lạnh như băng nói:
- Miệng lưỡi lợi hại! Lôi Tôn Giả, giải quyết nhanh phiền toái nhỏ này đi, đừng để chậm trễ đại hội diễn ra.
Lôi Tôn Giả nhẹ nhàng gõ lên tay ghế, trên khuôn mặt nhìn không ra hỉ nộ. Hắn nhàn nhạt cười, ánh mắt nhìn về phía Phong Tôn Giả và Kiếm Tôn Giả ở bên cạnh, nói:
- Ha ha! Hai vị cảm thấy chuyện này nên như thế nào?
Lão gia hỏa này thật sự giảo hoạt, biết loại sự tình này dễ đắc tội với người. Vương Trần đuối lý nhưng hắn là người của Hoàng Tuyền Các, lại có Hoàng Tuyền Tôn Giả ở đây. Còn Tiêu Viêm, nếu đem lỗi đổ lên đầu của hắn thì chắc chắn sẽ bị mọi người nghĩ rằng Phong Lôi Các bất công, đối với danh tiếng của Phong Lôi Các cũng bất lợi. Nhưng nếu không lấy gì đưa ra thì lại sợ đắc tội với Hoàng Tuyền Tôn Giả. Bởi vậy, hắn trực tiếp đem chuyện bỏng tay này giao cho Phong Tôn Giả và Kiếm Tôn Giả.
- Dựa theo quy củ làm việc đi! Làm ảnh hưởng đến việc đại hội diễn ra, bất cứ kẻ nào cũng đều phải phạt nặng. Nhưng mà niệm tình người này vi phạm lần đầu, năm mươi cái Lôi trượng, đá khỏi Lôi sơn đi.
Hoàng Tuyền Tôn Giả xen vào, giọng điệu hờ hững nói. Giọng điệu ấy giống như đang nói một việc bé nhỏ không đáng kể gì. Đương nhiên, lấy thực lực của hắn thì đúng thật là có tư cách nói những lời này.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới DocTruyenChuZ.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương