Đấu Phá Thương Khung
Chương 1114: Tào gia.
Theo dõi -> Doctruyenchuz.com Để Cập Nhật Truyện Đấu Phá Thương Khung
Tiêu Viêm từ trong Luyện đan thất lao ra, nhìn thấy bóng hình xinh đẹp của Tiểu Y Tiên, lập tức tiến tới chau mày hỏi: - Đã xảy ra chuyện gì? Nhìn thấy Tiêu Viêm chau mày, Tiểu Y Tiên giang tay, nói: - Diệp gia gặp chút phiền toái! - Phiền toái? Cư nhiên còn có người dám tìm đến Diệp gia gây hấn? Ánh mắt Tiêu Viêm thoáng lướt qua xung quanh đan thất, nhìn thấy toàn bộ hộ vệ Diệp gia đã rút sạch liền hiểu được phiền toái lần này hiển nhiên không phải là chuyện tầm thường. Bất quá, chuyện làm cho Tiêu Viêm có chút kỳ quái chính là, sau lần đại chiến trước ở Diệp thành, đã có rất ít người dám trêu chọc Diệp gia. Vậy, hôm nay, người nào dám đến Diệp gia chứ? - Lần này đến Diệp gia cũng không phải là thế lực bình thường! Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Viêm như vậy, Tiểu Y Tiên giống như biết hắn đang suy nghĩ điều gì, cười nói:
- Tào gia, một trong ngũ đại gia tộc của Đan vực.
- Tào gia?
Tiêu Viêm chau mày, đối với Đan vực ngũ đại gia tộc hắn tự nhiên đã nghe qua. Mà Tào gia chính là một trong số đó. Đương nhiên, gia tộc này không phải là gia tộc mà Diệp gia có thể so sánh, nhân tài luyện đan ở gia tộc này vẫn sinh ra ùn ùn khiến cho danh vọng Tào gia càng lúc càng được nâng cao. Ngũ đại gia tộc, ngoại trừ Đan gia ra chỉ sợ Tào gia là mạnh nhất.
Hơn nữa, Tào gia cũng coi như thuộc cao tầng của Đan Tháp. Có chỗ dựa vững chắc này, dù là thế lực lớn như Băng Hà Cốc cũng không dễ dàng trêu chọc bọn họ. Dù sao, năng lực của Đan Tháp cả Trung Châu không ai không biết.
Mà cũng chính vì như thế, cho nên mấy năm nay, Tào gia như mặt trời giữa trưa, có lực ảnh hưởng tại Đan vực càng ngày càng lớn. So sánh cùng với Diệp gia đang trên đà suy bại mà quả thực chính là bầu trời so với mặt đất.
- Bọn họ đến Diệp gia gây hấn?
Tiêu Viêm trầm ngâm nói. Hắn cũng không ngờ Tào gia lại mò đến.
- Tựa hồ là bởi vì chuyện hôn sự của ngươi cùng Hân Lam. Ban đầu khi bọn người Diệp Trọng đến lúc cùng đường mạt lộ đã tính gả Hân Lam cho Tào gia. Như thế, Tào gia có thể giúp bọn họ thông qua khảo thí. Nhưng như vậy, Diệp gia khó tránh khỏi bị Tào gia thôn tính. Cho nên sau khi ngươi xuất hiện, Diệp gia liền bỏ qua việc hôn nhân này. Ai ngờ được, Tào gia kia lại đột nhiên cố ý đến đây mang Hân Lam đi.
Tiểu Y Tiên nói.
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Viêm hơi trầm xuống. Tào gia, cũng quá bá đạo. Gia tộc này muốn cưới Hân Lam thì chỉ sợ có chủ ý hoàn toàn muốn thôn tính Diệp gia thôi.
- Diệu lão tiên sinh đâu?
- Hắn đang ở tiền viện tọa trấn, miễn cho Tào gia cậy mạnh xông vào!
Tiêu Viêm gật đầu, hơi trầm ngâm liền xoay người hướng tiền viện bước đi, trầm giọng nói:
- Đi thôi, bản thân ta muốn nhìn Tào gia có chỗ nào giỏi! Cái loại việc c·ướp người này, ta lần đầu tiên thấy qua!
Tiểu Y Tiên cười khẽ, gật đầu, bước theo.
Ở tiền viện Diệp gia, giờ phút này có một nhóm lớn người đang vây lại, không khí rất khẩn trương tựa như đang giương cung bạt kiếm.
Tiền viện rộng rãi đã ngăn thành hai trận doanh phân biệt rõ ràng. Một bên là đám người Diệp gia, bên còn lại là một trăm thân ảnh áo đỏ. Những người này đều đứng thẳng tắp toát ra khí thế ngạo nhân. Nhìn Diệp gia phía đối diện, địa vị của Tào gia quả thật Diệp gia không thể nào so sánh.
Ở trước đoàn người Tào gia có hai lão già áo đỏ. Hai người này đều mang vẻ mặt hờ hững, cả người tràn ngập khí thế mạnh mẽ, hai tay giấu ở tay áo, nhìn bộ dáng chắc hẳn không phải nhân vật tầm thường. Dĩ nhiên, làm cho mọi người để ý cũng không phải là hai người này mà là một lão nhân mặc áo bào tro đang đứng trước mặt hai người này cùng với một nam tử mặc áo bào Luyện dược sư màu tím.
Lão nhân mặc áo bào tro nhìn qua tựa hồ rất cao tuổi, khuôn mặt chồng chất những nếp nhăn, nhìn như sắp gần đất xa trời. Nhưng lão có thể đứng ở nơi này chứng tỏ thân phận không tầm thường và hơn nữa phải có thực lực rất cao. Hơi thở người này tuy không mạnh mẽ như hai hồng bào lão giả kia nhưng trong lúc mơ hồ đều phát ra khí tức tràn ngập nguy hiểm, người khác tránh xa không kịp.
Về phần nam tử mặc áo bào Luyện dược sư màu tím nhìn qua rất anh tuấn lộ ra ngạo khí khó có thể che dấu và trên ngực hắn có gắn hai tấm huy chương. Ngạo khí cỡ này cũng không có ai nói gì vì hắn có đủ tư cách.
Huy chương có màu xanh nhạt, mơ hồ như có hỏa diễm lượn lờ uyển chuyển bên trong có khắc hình một cái tháp, trên thân tháp lóe ra bảy ngôi sao tỏa ra tử kim quang mang cực kỳ chói mắt.
Thất phẩm Luyện dược sư!
Vây mà lại có thể là huy chương Luyện dược sư của Đan Tháp.
Người thanh niên này nhìn qua tầm ba mươi tuổi, lại có thể là một Thất phẩm Luyện dược sư!
- Tào Đan thiếu gia, Diệp gia ta thu hồi ước định lúc đầu quả thật có chỗ không đúng. Nhưng chuyện này, trước đây Tào gia cũng không có nửa phần dị nghị nhưng hôm nay, sao lại gióng trống khua chiêng đến đây? Không biết thế là có ý gì?
Sắc mặt Diệp Trọng có chút khó coi nhìn bọn người lai giả bất thiện này, trầm giọng hỏi.
- Ha hả, Diệp Trọng trưởng lão quả thật biết nói đùa! Chuyện hôn nhân đại sự há có thể đùa sao? Lúc trước, Diệp gia ngươi chủ động hứa hôn, giờ lại đột nhiên thu hồi? Điều này khiến Tào gia ta phải ăn nói làm sao với mọi người?
Thanh niên mặc áo bào Luyện dược sư màu tím cười nhạt rồi nhẹ nắm tay lại, một luồng hỏa diễm nơi đầu ngón tay tóe ra, chợt liếc nhìn Diệp Trọng bằng ánh mắt sắc lẹm.
- Diệp Trọng trưởng lão có ý trêu Tào gia ta sao?
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Trọng nhất thời biến đổi.
- Tào Đan, ngươi không nên cưỡng từ đoạt lý. Người nào không biết dã tâm của Tào gia ngươi? Muốn thôn tính Diệp gia ta, cần gì phải lấy cớ này!
Hân Lam cũng nhịn không được cơn giận, gương mặt đã hơi tái xanh, nói.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới DocTruyenChuZ.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương