Đấu Phá Thương Khung
Chương 84: Phế bỏ
Theo dõi -> Doctruyenchuz.com Để Cập Nhật Truyện Đấu Phá Thương Khung
Liễu Tịch bây giờ rất hưng phấn, mà lý do hắn hưng phấn, chính là thanh y thiếu nữ xinh đẹp đứng cách đó không xa. Thiếu nữ mặc một bộ trang phục thanh nhã, khuôn mặt tinh xảo không hề trang điểm phấn son, vạn phần tự nhiên, mái tóc được buộc lại bởi chiếc dây buộc màu xanh, vừa vặn dài đến bên hông, gió nhẹ thổi quan, mái tóc khẽ bay, cực kỳ động lòng người. Trên chiếc eo thon nhỏ của thiếu nữ, một cái dây lưng màu tím, đem những đường cong uyển chuyển, thể hiện ra rất rõ nét, ngay cả ánh mắt của người đi đường, cũng nhịn không được lén nhìn qua, trong lòng thầm nghĩ, nếu được ôm vòng eo thon nhỏ như vậy vào trong lòng, sẽ là một loại hưởng thụ như thế nào? Ánh mắt nóng cháy nhìn thiếu nữ, bàn tay Liễu Tịch vì kích động mà khẽ run rẩy, thanh nhã thiếu nữ trước mặt cùng những nữ tử hắn đã từng chơi đùa qua hoàn toàn khác nhau, khí chất thoát tục như một bông hoa sen, quả thực làm cho tên Liễu Tịch yêu nữ như mạng này hận không thể lập tức có được nàng. Ánh mắt nhìn lướt qua Tiêu Ninh vừa bị hắn một chưởng đánh ngã trên mặt đất. Liễu Tịch cười nói: “Muốn hộ hoa cũng phải có chút bản lãnh, người còn kém lắm.” Bị Liễu Tịch cười nhạo, khuôn mặt Tiêu Ninh nóng lên, hai mắt đỏ bừng nhìn kẻ trước mặt, bộ dáng cắn răng như hận không thể lao lên cắn hắn một cái. “Tiêu Ninh, quay lại, ngươi không phải đối thủ của hắn.” khuôn mặt Tiêu Ngọc có chút băng hàn, tiến lên một bước, nhẹ giọng quát. Tiêu Ninh cắn chặt răng, cân nhắc một chút thực lực của hai bên, chỉ có thể không cam lòng lùi lại, mất thể diện trước mặt nữ hài mà mình thích như vậy, làm hắn xấu hổ muốn c·hết.
Ánh mắt quét đi quét lại trên người Tiêu Ngọc, cuối cùng ánh mắt của Liễu Tịch dừng lại trên đôi chân dài gợi cảm kia, không khỏi tán thưởng nói: “Lại là một cực phẩm nữ tử, xem ra vận khí của ta hôm nay cũng không tệ.”
“A a, Liễu Tịch đại ca, bọn họ đều là người của Tiêu gia, nữ nhân này tên là Tiêu Ngọc, nhưng tính tình nàng quá cay, nam nhân không có bản lãnh, thì không thể hàng phục nổi nàng.” Gia Liệt Áo cười mỉm đi đến bên cạnh, có chút bỉ ổi cười nói.
“A a, càng cay mới càng có vị.” Ánh mắt Liễu Tịch lại liếc sang thanh y nữ tử, con ngươi lóe ra ánh sáng: “ Còn nữ hài tử này, gọi là gì?”
Nhìn Liễu Tịch có chủ ý với người mình thích, khóe miệng Gia Liệt Áo hơi giâth giật, sau khi trong lòng nguyền rủa tên vương bát đản đã bị t·inh t·rùng nhồi vào não này, mới bất đắc dĩ trả lời: “Nàng gọi là Tiêu Huân Nhi.”
“Tên rất hay.” Mỉm cười gật đầu, Liễu Tịch không nói nhảm thêm với Gia Liệt Áo, tiến lên hai bước, giả ra một bộ dáng thân sĩ cười nói: “Tại hạ Liễu Tịch, không biết có thể mời hai vị tiểu thư đi dạo quanh khu buôn bán? A a, nếu trong này có thứ mà hai vị tiểu thư coi trọng, cứ tính hết lên tại hạ.” Vừa nói, tay Liễu Tịch hơi hạ xuống, đem nghề nghiệp huy chương của mình, có chút huyền diệu lộ ra.
Trên huy chương, có một dược đỉnh cổ xưa, bên ngoài dược đỉnh, một đạo ba văn màu bạc, dưới ánh sáng mặt trời, phản xạ ra quang mang khác thường.
“Luyện dược sư nhất phẩm?” Nhìn huy chương nghề nghiệp trên ngực Liễu Tịch, đám người xung quanh, nhất thời thất thanh kinh hô, mà những tiếng kinh hô này, làm cho nụ cười trên mặt Liễu Tịch càng ngày càng đậm.
Nghe thấy mấy chữ nhất phẩm luyện dược sư, khuôn mặt Tiêu Ngọc khẽ biến, nhưng lấy tính cách của nàng, tự nhiên không có khả năng vì vậy mà cùng tên nhìn qua có chút mày trộm mắt chuột này cùng đi dạo, lập tức lạnh lùng lên tiếng: “Không rảnh, ngươi đi tìm người khác đi.” Dứt lời, một tay kéo Huân Nhi, xoay người muốn đi.
Vừa xoay người, trong đám người, vài tên đại hán đã chạy ra, vẻ mặt dâm tiếu cản đường.
Nhìn mấy tên đại hán trước mặt, khuôn mặt Tiêu Ngọc trầm xuống, quay người lại, lạnh lùng nói với Gia Liệt Áo: “Đây là địa bàn của Tiêu gia chúng ta, ngươi có quá kiêu ngạo không?”
“A a, Tiêu gia? Rất mạnh sao? Cũng chỉ dựa vào ngưng huyết tán mà kéo lại một chút nhân khí mà thôi, nếu ta muốn, ta có thể rất nhẹ nhàng làm cho Tiêu gia các ngươi nguyên khí đại thương, hồi xuân tán, cũng chỉ là thứ thuốc mà ta tùy ý làm ra mà thôi.” Liễu Tịch phẩy phẩy tay, đắc ý nói.
Nghe vậy, khuôn mặt Tiêu Ngọc giận dữ, nhưng cũng không mắng ra tiếng, nàng hiểu rõ thực lực của luyện dược sư, cũng không dám nói những lời quá mức khó nghe, tránh mang đến một số phiền toái không cần thiết cho Tiêu gia.
Tuy Tiêu Ngọc lo lắng việc này, nhưng Huân Nhi, sẽ không để ý đến mấy thứ đó, nàng chỉ biết, mấy thứ rác rưởi hình người này, đã trì hoãn thời gian nàng gặp Tiêu Viêm. (thằng Tiêu Viêm có phúc quá >.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới DocTruyenChuZ.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương