Để Ta Mang Các Vị Vùng Lên

Chương 48: Vạn Thánh Thần 6







Có thông báo của hệ thống, không quá khó để đoán thân phận của hai người nọ.
Nữ Thần Mặt Trăng và Thần Mặt Trời.
Quả cầu trắng tức khắc dâng lên chút kích động nho nhỏ, vọt ra khỏi túi áo Kinh Thế.

Lơ lửng giữa không trung như muốn xông qua.

Lại bị Kinh Thế bắt lại nhét về.
: "Mi ở yên đấy."
Tinh thần đoàn đội không quán triệt gì cả.
Người đàn ông che ô và thiếu nữ đồng thời liếc qua.

Tầm nhìn chuyên chú còn mang theo chút tính xâm lược, mỗi tấc rà quét vẻ mặt ba người.

Cảm giác tồn tại lại mãnh liệt đến mức khiến da đầu tê dại.
Mephisto nép vào bên cạnh Kinh Thế, chu cái miệng nhỏ: "Thế kế hoạch là gì? Ta và tên điên kia đánh họ, sau đó ngươi xách bọn ta chạy?"
Kinh Thế: "Không có vụ tôi khiêng hai người đi đấm họ đâu.

Dù công nhận nghe vui thật."
: "Có dã tâm đấy, nhưng mấy đứa mang sai năng lượng vào đây rồi." Người đàn ông che ô đứng dậy, tâm tình phức tạp nói.
Kinh Thế và Mephisto nháy mắt trở nên đứng đắn.

Bọn họ theo bản năng lùi về sau, giữ khoảng cách với đối phương.
Không cảm nhận được ác ý.

Ba người vốn đang căng chặt thân thể dần dần thả lỏng lại.

: "Chúng ta đều biết mục đích của các vị.

Trước đây cũng có rất nhiều người đến với lý do tượng tự." Nữ Thần Mặt Trăng uyển chuyển mà nói, ngữ điệu không mặn không nhạt: "Nhưng mọi người nên thất vọng đi thôi, nhiệm vụ đó vĩnh viễn cũng không thể hoàn thành đâu."
Kinh Thế: "..." Nghe xem các người đang nói cái gì kìa.
: "Muốn thoát khỏi đây thì phải thấy được chân thân thật sự của Thần." Nữ thần Mặt trăng nâng tay, phong thái thanh lịch: "Vấn đề là...!Phải nhận được sự cho phép của Ngài."
Mephisto hít sâu một hơi: "Nhưng rõ ràng...?"
: "Mấy đứa có thể thấy bọn ta, trò chuyện trực diện với bọn ta..." Thần Mặt Trời đưa tay xoa trán nói: "Đơn giản vì bọn ta là Thần, nhưng lại không phải Thần chân chính."
Ly Vân: "Có thể giải thích theo kiểu thuộc phạm trù giao lưu của nhân loại được không."
Chú ý tới thần sắc bất mãn ở đáy mắt ba người, Nữ thần Mặt Trăng ánh mắt nửa cưng chiều nửa bất đắc dĩ lắc đầu.

Vẫn là giảng giải mạch lạc rõ ràng một phen.
: "Chúng ta chỉ được coi như một phần hóa thân của thần linh."
: "Một trong số hàng trăm triệu hóa thân may mắn có suy nghĩ cho riêng mình.

Nếu được gọi là Thần thì cũng hơi quá.

Thế giới này từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất một Đấng sáng thế mà thôi."
: "Và Thần không muốn cho bất kỳ kẻ nào rời đi." Thần Mặt Trời dừng một lát, hơi quay đầu đổi tay cầm ô: "Từ trước đến nay, chưa từng có ngoại lệ."
Kinh Thế: "Có thể bọn tôi chính là ngoại lệ."
Thần Mặt Trời: "Điều gì cho cậu tự tin như thế?"
Kinh Thế thẹn thùng: "Dựa vào sự thiện lương thuần khiết của tôi."
Thần Mặt Trời: "..."
Thiếu nữ không nhịn được mà phát ra một tiếng há, sau đó vội vàng lấy tay che miệng lại.

Người đàn ông lạnh lùng nhìn về phía nàng.

Nữ thần Mặt Trăng nhịn thật sự rất cực khổ, bả vai run lên bần bật.
Thần Mặt Trời ném ô cho nàng.

Ngay khi thiếu nữ bắt lấy cán, ánh sáng vàng bên trong tán ô chớp mắt liền chuyển thành những tia bạc lành lạnh rải xuống.

Người đàn ông ảo não mím môi, lời nói ra cũng không chút vui vẻ
: "Quyền lực của Đấng sáng thế đang dần thu hẹp lại.

Thế giới này đã đi tới giới hạn và đang trên bờ vực sụp đổ.

Chẳng ai đảm bảo được sẽ không phát sinh chuyện gì nữa."
Chưa bao giờ nghe đến việc phó bản có thể sụp đổ, Mephisto trong lòng chấn động: "Rốt cuộc tên thế giới này bị cái quái gì thế? Sao chưa gì đã chuẩn bị sập rồi."
Cảm giác mất kiểm soát lần nữa trỗi dậy trong tiềm thức Kinh Thế.

Ly Vân không biết suy nghĩ cái gì, yên lặng không nói một lời.
Sự việc đúng là càng ngày càng khó giải quyết.
Phòng livestream ngập tràn những cuộc thảo luận:
[?! ]
[ Uầy uầy uầy! Trước đây phó bản này chưa thấy ai chơi ra đoạn thông tin này đâu.

Quả thực là mở ra chân trời mới.

]
[ Đùa chứ lắm bữa muốn giải stress nghe cốt truyện cái stress +1000 lần.

Tôi theo phó bản này nhiều lần rồi mà sao bây giờ nói sắp sụp là sắp sụp thế? ]
[ Cuộc đời là những chuyến đi, nhưng mẹ nó chuyến này cốt truyện đi hơi xa ]
Bên cạnh lác đác vài bình luận của người xem không quá quan tâm đến cốt truyện:
[ Thiện lương thuần khiết đồ.

Lần đếch nào vào phòng anh Kinh cũng cười ặc ặc như chó luộc.

]
[ Tui là người khá nhạy cảm nhưng lại thích xem live của anh ta nên cứ nửa đêm là bụm miệng ú ớ.

Hàng xóm đồn tui chơi ngải.

]
[ Tổ tông nhà em cứ đi theo anh này đi.

Thấy có tiền đồ lắm.

Hơ hơ.

]
Đôi mắt Nữ thần sáng trong từ ái: "Nếu các cậu thật sự tin rằng bản thân sẽ giành được sự ưu ái từ Thần, vậy hãy tự mình đến gặp Ngài đi."
Nói thì chậm nhưng thật ra lại rất nhanh, dòng suối bạc bên trong ô rào rạt đổ xuống như thác.

Nháy mắt lan ra rồi ngưng tụ lại thành một cánh cửa màu xanh băng lớn.
Cánh cửa đóng kín vang lên một tiếng rắc.

Lối đi mở ra.
Tia sáng lang thang ẩn hiện trong bóng đêm, chạy tới phía dưới bước chân của Kinh Thế.

Bốn bề lặng ngắt như tờ.
Yên lặng mấy giây, ba người Kinh Thế đưa mắt nhìn nhau.

Gần như không có chút ngập ngừng, cùng lúc di chuyển đến phía trước cánh cổng.
Khi thanh niên tóc đen lướt qua hai vị Thần.

Thoáng qua giây lát, vẻ mặt cả hai đều thay đổi.

Thần Mặt Trời ngẩn ra, vươn tay bắt lấy bả vai hắn.
Người đàn ông duy trì một biểu cảm cổ quái: "Trên người ngươi có mùi rất quen."
Kinh Thế khó hiểu chớp chớp hai mắt, vẻ mặt vô tội nhìn lại.

Đối phương nheo mắt, nhìn chằm chặp Kinh Thế, không nói lời nào.

Nữ thần Mặt Trăng giống như đã có suy đoán cho riêng mình, biểu tình không có chút hoang mang rối loạn.
Mephisto theo bản năng nhìn lại.

Vừa nhác trông đã cảm thấy vẻ mặt hai kẻ kia không đúng, nhưng không đúng chỗ nào thì không nói được.

Chỉ có thể tạm đè lại những suy tư trong lòng.
Thế giới của người trưởng thành thật sự phức tạp.
Ngay giây tiếp theo, Thần Mặt Trời đã buông tay.

Giọng nói của đối phương khàn hơn bình thường mấy phần
: "Đi phía trước, đừng quay lại."
Ba người thoáng cái đã biến mất không còn tăm hơi.
Khi bước qua cổng, cảnh tượng cũng vừa biến đổi.
Con đường phía trước tựa như hai lỗ đen sâu không đáy, có thể cắn nuốt hết thảy.
Mephisto nắm áo Kinh Thế, Ly Vân chủ động tiên phong đi đầu.

Ba người chầm chậm tiến về phía trước trong màn đêm u ám âm trầm.
Tiếp tục đi thêm một lúc nữa, cuối cùng ba người đã bước lên một khoảng đất cằn cỗi mọc đầy cỏ dại.

Không khí lạnh lẽo xuyên qua lớp quần áo đâm vào trong da thịt.
Xung quanh đã sáng hơn một chút.

Lộ rõ bầu trời với màn đen dày đặc nhuộm thẫm những đám mây.

Thấp thoáng những tia chớp xé trời, như thể vài giây sau sẽ lập tức nổi lên giông tố dữ dội.
Xa xa phía cuối con đường quanh co trải dài là một tòa tháp đen khổng lồ, cũng là điểm đến tiếp theo của bọn họ.
Kinh Thế hơi ngây ra, sau đó lập tức cất kỹ Linh Uyên vào túi áo trong.

Miễn cho búp bê nhỏ đã rách rồi lại còn ngấm nước, việc sửa lại sẽ càng khó khăn hơn.
Con đường đất bị chặn lại bởi vô số đống đổ nát cùng xương trắng vỡ vụn chất cao như núi.


Xen lẫn trong số đó, lác đác những con ma nơ canh và rối nhỏ.

Một số có hình thú vật và đa số là hình người.

Hầu như tất cả bọn chúnđều bị hỏng hóc, thiếu một bộ phận nào đó.

Cảnh tượng trông đặc biệt u ám và kinh khủng.
Thỉnh thoảng, động tác của Ly Vân sẽ hơi ngừng lại một chút.

Sau đó nhanh chóng quét sạch chướng ngại, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Ánh sáng yếu ớt soi rọi bốn phía.

Mephisto giật mình khi thấy bóng dáng của một thứ gì đó rất lớn treo ngươc trên nhánh cây cách đó không xa.
Là một con rối đen trắng cao lêu nghêu với những khớp nối rõ rệt.

Những sợi dây thép mỏng rối vào nhau cuốn lên thân gỗ.

Chân tay với những khớp nối vặn vẹo theo một cách vô cùng quái dị.
Rất có cảm giác hiện diện.

Cũng khiến người ta cảm thấy cực kỳ bất ổn.
Ý nghĩ này chỉ lướt qua trong giây lát, ngay sau đó họ lập tức nín thở.

Tập trung bước đi cẩn trọng, tốc độ nhanh hơn muốn vượt qua cái cây có treo con rối.
Lạch cạch.
Kinh Thế hít sâu một hơi, chậm rãi từng bước hướng về phía trước.
Lạch cạch...!Lạch cạch...
Mephisto: "Soundtrack truyền tải không khí quá.

Nghe như kiểu sắp có đứa hẹo ấy."
Ngay khi ba người đến gần, cái đầu rũ xuống bắt đầu giật cục rồi nghiêng về phía họ.
Khớp hàm của nó nứt ra, để lộ hàm răng sắc nhọn chi chít.
Âm thanh ma sát của kim loại vang lên.

Từ trong bóng tối bò ra vô số cái bóng kì dị.

Là những con ma nơ canh và rối nhỏ rải rác khắp nơi kia.

Số lượng nhiều kinh người, con nào con nấy đôi mắt đều lập lòe quang mang hưng phấn.
Đám Kinh Thế bắt đầu đưa lưng về phía nhau, cử động một cách chậm rãi và từ từ.

Họ theo dõi chuyển động của kẻ địch và nhanh chóng nghĩ phương án đối phó.
Số lượng quá nhiều, lại có nhiều con kích thước rất bé.

Nếu dùng cách đối kháng lại thì chỉ cần lơ là một giây thôi, chẳng mấy chốc sẽ bị chôn kín trong đống rối.

So với đám tượng đá lần trước thì phức tạp hơn nhiều.
Lấy con rối lớn làm trung tâm, những con nhỏ hơn bắt đầu vây lấy xung quanh.

Động tác di chuyển giật cục thiếu tự nhiên, thỉnh thoảng còn lắc lư như thể không giữ được thăng bằng.

Khuôn mặt tái nhợt không khác gì xác chết.
Chỉ thấy một đạo hàn quang lóe lên, hàng trăm con mắt đỏ sẫm đồng loạt nhìn về phía ba người.

Sau khi đồng thời rít lên một tiếng thì đột ngột tăng tốc phóng thẳng tới đây.
: "Chia ra!" Kinh Thế nói ngắn gọn.
Chưa đến một giây, ba người đã lập tức tách ra thành ba hướng riêng biệt.

Đám con rối kia ngơ ngác một lúc rồi cũng phân rã, tận lực bám riết con mồi.

Tiếng bước chân quanh quẩn theo sát sau lưng.

Mơ hồ có tiếng sấm đùng đùng xen lẫn.
Kinh Thế đạp lên một viên đá tảng, lấy đà nhảy phốc lên cành cây cao gần đó.

Thế như chẻ tre tiếp tục đạp trên nhánh cây liền kề nhau mà chạy.
Quân đoàn rối sau lưng phát ra tiếng kêu giống như quỷ khóc sói gào.

Từ bốn phương tám hướng đổ ập lại, giống như vòng xoáy muốn hút linh hồn người ta vào sâu bên trong.
Sương lạnh nhảy nhót theo sau gót chân.

Kinh Thế liên tục trượt, nhảy bật tránh né công kích từ đám rối.

Mái tóc đen bay toán loạn.
Vốn dĩ trong mười phút đầu, khoảng cách hai bên đều được duy trì rất tốt.

Nhưng rồi, dị biến thình lình xảy ra.
Phía sau bỗng nhiên nổi lên từng trận gió lạnh.

Một đám con rối nhỏ lợi dụng sức gió tăng tốc.

Một vài con may mắn bám được lên chân Kinh Thế, không ngừng vặn vẹo giãy dụa muốn há miệng ra cắn.

Lại bị hắn vung tay gạt đi.
Theo thời gian trôi qua, Kinh Thế nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn khi cơ thể của hắn ngày càng nặng nề.

Cơ bắp đau âm ỉ, hơi thở dồn dập không ngừng.
Rõ ràng, thể lực của hắn đang bị hút đi.

Mỗi bước chân dần trở nên khó nhọc.
Đám rối nhỏ rất yếu, nhưng lại có tác dụng hao mòn thể lực.

Làm tiền đề cho đám rối lớn hơn với lực sát thương cùng tính công kích cực mạnh xông lên.

Tầng tầng lớp lớp nhào đến, ra sức vươn cánh tay muốn bắt lấy thanh niên.
Kinh Thế cảm thấy tóc gáy dựng ngược.
Hắn gồng mình căng chặt thân thể.


Phi thường kích động vừa chạy vừa tiến hành một hồi cuồng đấm loạn đánh.

Những con rối nhỏ bị đập vỡ thành vô số mảnh theo gió trôi nổi giữa không trung.

Kinh Thế xông vào giữa đám rối, đánh một đường máu thục mạng lao thẳng ra ngoài.
Nhưng khoảng cách tới mục tiêu vẫn tương đối xa.

Cứ chạy bộ mãi cũng không phải cách.

Trong lúc vọt hết tốc lực về phía trước, hắn nghe thấy nơi xa bỗng nhiên truyền đến một trận nổ vang.
Phía bên dốc truyền đến tiếng động cơ gầm rú điếc tai.

Mephisto cưỡi trên một con xe mô tô tác chiến làm từ khói đen bay vọt lên từ dưới sườn dốc.

Theo sau là làn sóng rối cuộn trào, cả một đội ngũ ầm ầm ập về phía này.
: "Cứu viện đến đây!"
Chỉ có vài giây ngắn ngủi, thiếu niên lái xe vọt qua.

Nghiêng người liền vươn tay bắt lấy Kinh Thế, thảy hắn ra sau yên xe.

Tốc độ nhanh đến mức khiến người ta ngỡ rằng mình bị hoa mắt.
Mưa gió như dao cắt mang đến cơn đau dữ dội.

Từng đoàn sấm sét giống như tia chớp bổ tới khắp nơi.
Mặt mày thiếu niên đỏ lựng, nghiến răng vặn tay lái.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã vượt cách đám rối cả một khoảng khá xa.
Kinh Thế nhanh chóng hoàn hồn, vừa lúc thấy được Ly Vân cưỡi gió lao vụt tới sát bên.

Đối phương liên tục đánh quái thấy bà nội hết đợt này đến đợt khác.

Mỗi lần đều giết sạch chỉ trong chớp mắt.

Sức mạnh cuồn cuồn không ngừng phô ra khiến Kinh Thế cảm thấy ngầu bá cháy.
Dù sao đoạn đường kế tiếp cũng rất suôn sẻ, trở ngại giảm thiểu đáng kể.

Ngay khi đi vào ranh giới tháp đen, biển rối theo sau cũng chậm rãi ngừng lại, không còn đuổi theo họ nữa.

Giống như có một kết giới ngăn cách khiến chúng buộc phải quay về.
Tòa thần điện hùng vĩ làm từ đá đen pha lẫn những điểm trắng bạc.

Đường nét sắc bén lại hoàn mỹ, quỷ dị mà kinh tâm động phách.
Nơi đó có nguyên nhân của mọi vấn đề.
Sau khi nghỉ ngơi hồi phục tinh thần, ba người Kinh Thế chậm rãi bước vào trong qua cánh cổng lớn mở sẵn.
Đại sảnh thiết kế trang nhã hoa lệ.

Dưới ánh nến chập chờn tỏa ra hơi thở thần bí và cảm giác sống động lạ kỳ.

Hoa văn kiến trúc tinh xảo đến mức Mephisto phải hếch cằm hừ lạnh một tiếng
: "Sao mấy tên phản diện đều có nhà đẹp vậy nhỉ?"
Kinh Thế và Ly Vân nhất trí làm lơ thiếu niên, bước đầu tiến hành dò xét đại sảnh.
Sau khi kiểm tra xung quanh, mấy người không hẹn cùng chuyển sự chú ý đến ngai đen ngự trên bục cao nhất.

Chân ghế điểm đầy những đoá hoa hồng đỏ thắm và lộng lẫy.
Tiếng lộc cộc vang lên.

Một bóng đen xuất hiện phía sau những tấm rèm.
Xung quanh tới tràn ra một cỗ khí tức vô hình cực kỳ khủng bố, khiến cho không gian xung quanh như rúng động cả lên.

Trầm lặng mà lại khiến người ta phải e dè.

Cũng ẩn chứa cảm giác nguy hiểm không thể nghi ngờ.
Bóng người chỉ dừng lại vài giây, sau đó thả chậm tốc độ bước đi.

Lấy tư thái thản nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.
Mephisto không nhịn được co người lại, Ly Vân miết ngón tay nhô ra những móng vuốt sắc bén.
: "Chà, tôi đã phần nào đoán được trước rồi." Kinh Thế sâu kín mà nhìn chằm chằm đối phương: "Nhưng cuộc sống thực sự là kinh hỉ ở khắp mọi nơi."
Âu Dương nghiêng đầu nở nụ cười.

Trên mặt anh không có cảm xúc gì đặc biệt, tuy rằng cười, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt.

Nó khiến cho gương mặt anh lúc này toát ra một vẻ đẹp hoang dại.
Áo choàng đen mang theo từng luồng sương xám, chậm chạp đung đưa theo từng bước chân.
Mephisto đứng sau lưng vỗ vỗ Kinh Thế: "Mau xem anh ta đổi sang khí chất kiểu nguy hiểm kìa! Character development theo hướng tiêu cực rồi!"
Tên đầu Kinh Thế toát ra một dấu chấm hỏi: "...Đó là vấn đề cần quan tâm lúc này hả?"
Thiếu niên có vẻ hơi cáu kỉnh: "Ta ghét mấy tên tỏ vẻ ngầu hơn ta.

Chưa kể thằng đó hình như là trùm cuối được đầu tư yếu tố ngoại hình lẫn cốt truyện nhiều nhất cái phó bản.

Và vì nó ảnh hưởng đến tâm trạng của ta nên đây là vấn đề vĩ mô đấy."
: "..." Kinh Thế không nói gì, chủ yếu là cũng không biết nói cái gì.
_.




Chương trước Chương tiếp