Để Ta Mang Các Vị Vùng Lên

Chương 70: Dự án thời đại 4










Ba người đi vào cánh đồng cháy.

Bạch Tinh ngẩng đầu đánh giá bốn phía: "Chỗ này cứ như vừa bị nổ ống dẫn khí than vậy. Tìm một chút xem có thứ gì có ích không?"

Nhiệt độ không khí tựa hồ có chút không bình thường. Bụi đen bay tán loạn đầy trời, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi vị dầu đốt.

Thiếu nữ tóc trắng từ trên gò đất cao nhảy bật lên, thuận gió mà đi. Khoảnh khắc sắp rơi xuống đất, một đạo ánh sáng vô hình triển khai đón lấy dưới chân. Trang phục trên người cô theo gió bay phấp phới, cả người nước chảy mây trôi vững vàng lướt về phía trước.

Đồng thời, bên cạnh cũng xuất hiện thêm một thanh niên tóc đen cưỡi trên ván bay giống cô như đúc.

: "Đã quét trong vòng bán kính một trăm mét xung quanh. Có không ít kiến trúc nhỏ và giấy tờ rơi rụng. Nhưng đa số đều hư hao cực kỳ nghiêm trọng, cần rất nhiều thời gian phục chế."

Thanh niên tóc đen vừa nói vừa gõ nhẹ hai cái lên vành mắt kính trong suốt. Tay còn lại vẫn luôn cầm theo một vali trong suốt.

Bên trong có hai Hắc Tinh và một Bạch Tinh nhỏ xíu đang tức giận đập phá, nỗ lực tìm cách thoát ra ngoài.

Dĩ nhiên, đây đều là phân thân bị bọn họ bắt lại. Chưa giải quyết tận gốc chẳng qua là vì lo lắng sẽ xúc pháp quy tắc ẩn nào đó của thế giới.

Hai ván bay dùng tốc độ cực nhanh đưa hai người song song đi một vòng bao quát khu vực này. Đồng hồ của Bạch Tinh chiếu ra một bản đồ ba chiều ghi lại những nơi họ đã đi qua. Nhìn chung, các thiết bị máy móc tiên tiến trên người hai người so với người chơi khác quả thực vừa nhiều vừa xa hoa đến cực điểm.

Chỉ là, một số manh mối thoạt nhìn hữu dụng, nhưng hoàn toàn chính là râu ria tới cực hạn.

Lại một vòng không thu hoạch được gì nhiều, Bạch Tinh rất là ưu sầu mà thương lượng với ông lão cao lớn khoác áo bào trắng gần đó.

: "Đại Hiền giả, thật sự như ngài nói, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa?"

Năm con mắt vàng kim như suy tư gì: "Mười phần nắm chắc. Các vị bên trên chắc chắn không bày ra một thế giới lớn như vậy chỉ để chúng ta trải nghiệm sinh tồn bình đạm."

: "Cũng chỉ có ngài mới dám nói đây là sinh tồn bình đạm." Bạch Tinh tặc lưỡi, đề tài nhanh chóng thay đổi: "Toàn trí như ngài mà sao vẫn dừng ở mác Bán Thần vậy?"

: "Ta chỉ là một ông lão hiểu biết nhiều hơi người thường một chút. Việc viển vông như vậy đến mơ tưởng cũng không dám."

Đại Hiền giả đã sống rất lâu, giống như một vị ẩn sĩ yên lặng duy trì trật tự trong tối. Ông luôn có thể cho người khác lời khuyên thích tỉnh táo và thích hợp nhất. Mọi người trong top đều có sự kính trọng với ông.

Hắc Tinh không biết trở lại từ khi nào, khó hiểu nghiêng đầu: "Bán Thần thật sự không có cơ hội nào vượt lên sánh ngang với Thần ư?"

: "Có thể thì có thể." Giọng nói Đại Hiền giả trầm thấp: "Nhưng xác suất cực thấp, thậm chí không tồn tại. Nếu có..."

: "Đó hẳn phải là một người đủ vĩ đại. Cảm tính lại vẫn giữ được lý trí, dũng cảm hướng sóng triều vận mệnh khởi xướng ngọn cờ xung phong. Ở trong nghịch cảnh thủ vững bản tâm, đứng trên ranh giới sống chết vẫn có thể phát ra quang huy. Là tồn tại mà thế nhân phải công nhận ghi khắc."

: "Nghe như thánh nhân ấy? Người như vậy sao có thể tồn tại được?" Bạch Tinh khách sáo đánh giá, Hắc Tinh ở bên cạnh cũng gật đầu tỏ ý tán đồng.

Đến đây, Đại Hiền giả bổ sung nói: "Đương nhiên, Linh Uyên có thể coi là một ví dụ."

: "Chó Linh Uyên á?!"

Bạch Tinh cảm thấy không chân thật. Hắc Tinh càng khoa trương hơn, suýt chút nữa ngã từ trên ván bay xuống.

Nhưng tất nhiên, hai người đều không cho rằng Đại Hiền giả đang nói giỡn, người như ông, căn bản sẽ không nói giỡn.

: "Ta biết ý tứ của hai người. Con người thường khó thoát khỏi ảnh hưởng đến từ nhận thức có sẵn." Ông lão khổng lồ nhìn xuống hai người, mỉm cười phát ra từ nội tâm: "Nhưng y và ta đã từng là nhóm người chơi đầu tiên cùng tiến vào Vực Thẳm. Đứng ở góc độ của ta, y là người phù hợp."

: "Thời điểm mà toàn bộ người chơi đối với Vực Thẳm bày ra sợ hãi, cung phụng. Chỉ có y là tiên phong muốn đi ngược lại."

[ Hiện Thân Của Nghệ Thuật: Có thể kể thêm không? *Siêu cấp tò mò.jpg* ]

[ Tài khoản Hiện Thân Của Nghệ Thuật tài trợ cho Đại Hiền giả một bản văn hiến cổ xưa ( Cấp S) ]

Một bình luận đỏ từ phòng phát sóng của Đại Hiền giả nhảy lên dẫn đầu. Những khán giả khác trong phòng phát sóng cũng nhao nhao bày tỏ muốn nghe chuyện xưa của đỉnh lưu Vực Thẳm.

: "Ban đầu, Vực Thẳm đúng như cái tên của nó. Đen tối và hỗn loạn, tội ác không đạo đức xảy ra khắp nơi, các người chơi tự do không kiêng nể gì."

: "Nhưng một cuộc cải cách của Linh Uyên thay đổi tất cả." Nếp nhăn nơi đuôi mắt ông lão biểu hiện ra ý vị nhu hòa.

: "Không tiếc phung phí thời gian dân theo đội đi dẹp loạn, xử lý toàn bộ các nhân tố không ổn định. Chủ động tiếp xúc tri thức tương quan cùng dấu vết trong phó bản. Truy tìm, thử nghiệm và phát hiện, khai phá cùng sáng tạo. Mang ra từ phó bản loại hạt giống có thể trồng được ở Vực Thẳm. Đặt nền móng cho nông nghiệp, rồi đến công nghiệp phát triển."

: "Quả thực, Linh Uyên đối với người chơi cực kỳ rộng rãi, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ nào phá hư quy củ." Bạch Tinh sửa sang lại suy nghĩ, thực nghiêm túc nói: "Y thật sự có thể làm ra việc này."

Đại Hiền giả: "Lại đến khi nhóc Vin đến, y càng như hổ thêm cánh. Thay lời khác tới nói, Vực Thẳm là nhờ Linh Uyên mới phát triển đến mức ly kỳ như ngày hôm nay."

: "Cũng lâu lắm rồi. Sinh hoạt mỗi ngày khi ấy thật sự phong phú."

Những lời này nghe đi lên bình đạm, phảng phất không có bất luận thâm ý nào. Bạch Tinh và Hắc Tinh lại có loại ảo giác phảng phất giống như cách một thế hệ.

Theo câu chuyện xa xưa được kể dần dần đi đến kết thúc, ba người cũng từng bước từng bước thuận theo mò mẫm đến gần cuối cánh đồng.

Ủng quân đội dẫm lên ván bay chuyển qua chỗ ngoặt, nghênh diện nhìn đến một tờ giấy treo trên thân cây khô cách đó không xa. Vị trí, ừm, khá là khoa trương.

Bạch Tinh cùng Hắc Tinh đồng thời dừng lại liếc nhau, đều sinh ra vài phần cảnh giác.

Một con cú mèo màu nâu từ trên không lao xuống, dùng mỏ cắp lấy mảnh giấy, bay về đậu trên vai Đại Hiền giả.

[ Bạn là người chơi và mãi không tìm được quy tắc nào? Bạn là phân thân và không biết nguồn gốc của mình hay điều gì sắp đến với bản thân? Hay đơn giản là bạn đang cảm thấy hoang mang với hoàn cảnh hiện tại? ]

[ Đến đây với chúng tôi! Gia nhập với chúng tôi! Hãy để chúng tôi dẫn dắt tương lai của bạn! ]

[ Mọi người, mau đến cứu thế giới đi! ]

Bên dưới có một bản đồ thu nhỏ cùng với tọa độ được đánh dấu nơi trung tâm đảo. Đi kèm là một quy tắc mang theo lượng thông tin không nhỏ.

[ 1. Có một loại sinh vật màu đỏ có thể phân liệt theo cấp số nhân nếu bị chém đứt gọi là sinh vật L. Có khả năng thao tác cơ thể chết. Sinh vật bị khống chế có hoa văn đỏ để phân biệt. Sinh vật này mang theo chuỗi gen nhân lên của người nhân bản. ]

: "Loại ba xu gì đây?" Bạch Tinh khó hiểu nhướng mày, nhưng vẫn vẫy tay ra hiệu cho Hắc Tinh thử nhập quy tắc vào hệ thống.

Cẩn thận ngẫm lại, trước đây họ đã thử nhập thông tin về sinh vật này nhưng không được chấp thuận. Ở đây lại ghi thêm tên và lý do cụ thể mà nó có thể nhân lên. Không biết...

Cuồn cuộn sương đen trào ra ôm lấy màn hình, như là bọt sóng tan ra bốn phía. Hệ thống tận chức tận trách mà tuyên bố thông tri:

[ Chúc mừng người chơi đạt được quy tắc: 1/10 ]

Thành công!

Hệ thống phát sóng của đôi song sinh lập tức náo nhiệt hẳn lên:

[ Kẻ thống trị Đế Quốc máy móc: Tuy rằng có hiệu quả. Nhưng hiển nhiên người đứng sau tuyệt đối đang nghẹn ý xấu. ]

[ Giả kim Sư Cổ Xưa Nhất: Cá nhân ta cảm thấy khá hứng thú với diễn biến của tình huống này. ]

: "Dùng quy tắc dụ dỗ. Hiệu quả tập hợp người chơi đơn giản trực tiếp. Thậm chí phần lớn người nhân bản khả năng cũng sẽ vì tò mò tính chân thực của thông tin hoặc chỉ đơn giản là đi theo bản gốc mà tới."

: "Kẻ bày ra cái này muốn triệu tập nhiều người như vậy làm..." Hắc Tinh đột ngột dừng lại, như nhận ra gì đó mà quay đầu nhìn về phía Đại Hiền giả.

: "Bão lớn... đang trên đường tới rồi."

_

: "Linh Uyên chưa từng lộ ra kỹ năng cá nhân hay vũ khí của mình. Nhưng hiển nhiên cũng không phải loại bình thường. Có lời đồn cho rằng thiên phú của y có quan hệ với một vị cổ Thần hùng mạnh."

Phía bắc trung tâm, Vin nằm trên lưng báo đen rong ruổi. Nhìn qua tâm tình thực không tồi mà kể chuyện phiếm: "Một vị không phương diện lộ ra tên họ."

Dung Ly đi bên cạnh chuyên chú lắng nghe. Đối với thông tin quan trọng, anh luôn cẩn thận ghi nhớ. Có thể dùng để trao đổi, cũng có thể làm tài liệu học tập.

Mỗi câu liên quan đến Linh Uyên, Vin đều nghiến răng nanh nhiều hơn vài lần. Thật sự khó có thể tưởng tượng năm ấy Linh Uyên chơi lửa rồi đốt rừng đối y tạo thành tâm lý thương tổn bao lớn.

: "Thứ gì?!"

Ôn Mặc kinh ngạc dùng quyền trượng câu lấy một mảnh giấy kẹt trên mỏm đá.

Dung Ly đón lấy mảnh giấy, lật qua lật lại xem kỹ mấy lời đáng nghi bên trên.

Đương nhiên, Vin cũng thử điền quy tắc và nhận kết quả thành công. Con mắt duy nhất ánh lên một mạt nghi hoặc cùng đánh giá.

: "Lời trên giấy có thể giải đọc ra nhiều loại hàm nghĩa. Nhưng không thể nghi ngờ là quy tắc có thể ghi vào trong hệ thống."

Ôn Mặc sốt ruột tới mức nhảy tanh tách: "Trên này nói gì đó về việc cứu thế giới, hẳn là muốn ám chỉ phó bản sắp sửa đối mặt với nguy cơ tầm cỡ."

Vin: "Nếu thật sự là như vậy thì tốt. Vốn phó bản đã cực kỳ khó khăn, bây giờ trực tiếp thành cấp bậc địa ngục."

: "Không cần nghi ngờ, thông tin trên đây chắc chắn là sự thật."

Giọng điệu của Dung Ly không chút do dự, cũng không có suy tư gì, càng không tồn tại cân nhắc ưu nhược điểm.

Vin và Ôn Mặc khó nén sửng sốt, đồng thời quay đầu về phía anh.

Dung Ly nhìn kiểu chữ quen thuộc trên giấy, mặt mày anh tuấn quạnh quẽ

: "Nếu thư ký Kinh nhà chúng ta không liên quan chút nào tới vụ này, vậy tôi nên đập đầu vào gối mà chết đi."

Vin, Ôn Mặc: "..."

Phòng phát sóng của Dung Ly:

[ Lữ Khách mưu cầu hạnh phúc:...Đây chính là cái gọi là hiểu ngầm giữa sếp và nhân viên ư? Tình đồng nghiệp này thật đáng ca ngợi. Tôi sẽ ghi lại trong nhật ký lữ hành của tôi. ]

Vin rầm rì một tiếng: "Dám bày ra trò này, Kinh Thế tất nhiên có dụng ý của chính hắn."

Dung Ly cong môi, ánh mắt hướng về nơi xa

: "Mà việc chúng ta phải làm, chính là nghe theo chỉ dẫn."

Mặc dù không hoàn toàn minh bạch sự tình. Nhưng giờ phút này, bọn họ đều nhất trí nghe theo bản đồ, hướng về trung tâm mà đi.

_

Bên bãi biển, một người trẻ tuổi gấp gáp chạy vội.

Cách người nọ tránh né những sinh vật đỏ thẫm vọt lên thật sự chuyên nghiệp. Toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, ngay cả biện pháp cắt đuôi đều có thể xưng hoàn mỹ.

Người trẻ tuổi vừa bước vào hang đá liền như có mục tiêu từ trước mà đi thẳng vào sâu bên trong. Bàn tay với ngón áp út đeo mặt nhẫn rắn đen siết chặt tờ giấy nửa nhàu nát do nước biển.

Hang động càng vào sâu lại càng sáng, một đội ngũ người chơi mặc đồ đen chỉnh tề xếp hàng tại nơi đó.

: "Hội trưởng! Tôi tìm thấy thứ này!"

Mảnh giấy nhàu nát được người trẻ tuổi thành công đưa đến tay lãnh đạo. Lại bị kiểm tra cẩn thận một phen.

Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, bóng người với mái tóc xám tro rốt cuộc cất tiếng sau thời gian dài yên lặng

: "Lập tức truyền thông tin này xuống, đảm bảo mọi thành viên trong đội đều ghi lại quy tắc thành công."

: "Chuẩn bị sẵn sàng di chuyển."

Người nam trẻ tuổi xác thật tò mò: "Hội trưởng Irene, nhỡ đây là cái bẫy thì sao?"

: "Dậm chân tại chỗ cũng không giải quyết được gì. Còn ở phó bản quy mô dạng này kéo dài thời gian, e là lành ít dữ nhiều."

Irene có thể xấu xa, nhưng chắc chắn không ngu ngốc. Ở một mức độ nào đó, không phải ai cũng có khả năng điều hành một công hội lớn, lại bị Linh Uyên đạp cho vài lần mà vẫn thoi thóp bò dậy lắc lư được như cô ta.

: "Tốt hơn hết là đừng có ôm hi vọng gặp may gì cả. Cơ hội phải do bản thân tự đoạt lấy."

Không nghĩ nhiều nữa, vị hội trưởng Ám Sát lập tức đưa ra quyết định: "Đừng ngẩn ra đó nữa, lấy la bàn ra! Toàn đội xuất phát, đi về hướng trung tâm!"

Người nọ nghe Irene ra lệnh, cũng không có can đảm hỏi thăm thêm điều gì. Lập tức cùng những người khác trong đội hội họp truyền lời.

Chỉ còn Irene đứng tại chỗ. Cô ta dứt khoát buộc cao mái tóc dài lên thành đuôi ngựa, lại quay về sau nói

: "Cảnh Duy, dùng kỹ năng đi. Đảm bảo hành trình tiếp theo không xảy ra bất cứ sai lầm nào."

: "Này này, chính cô đã nói khai trừ tôi ra ngoài còn gì?" Người phụ nữ tóc xoăn nâu chống cằm, uể oải lên tiếng: "Không thích làm đấy. Nằm yên cùng nhau hủy diệt đi!"

Irene xoa huyệt Thái Dương: "Hưởng thụ quyền lợi nhất định thì phải thực hiện nghĩa vụ. Nên nhớ nếu không phải tôi xuất hiện, cô đã bị đám màu đỏ nhầy nhụa đó nuốt chửng lâu rồi."

: "Một lần, thanh toán xong là hết nợ." Cảnh Duy bĩu môi, thở ngắn than dài thoả hiệp.

Viên xúc xắc lấp lánh từ hư vô rơi xuống, lăn trên những ngón tay. Mặt sáu điểm như được định trước mà hướng lên trên.

[ Kích hoạt kỹ năng cá nhân: Phán định xác suất ]

: "Hôm nay, chắc chắn là một ngày may mắn."

_

Ráng chiều buông xuống trên mảnh đất vô định này.

Bên hồ có người nhàn nhã nằm vắt vẻo trên võng nước. Ba ngàn sợi tóc bạch kim lấp lánh rủ xuống, thấp thoáng che đi viên lệ chí xinh đẹp bên dưới đôi mắt hẹp dài như rắn.

Phía sau lưng y, một loạt sinh vật màu đỏ tươi bị quấn chặt với nhau trong quả cầu nước lơ lửng giữa không trung.

[ Kỹ năng cá nhân: Thủy Lưu Vọng Nguyệt. ]

Bóng nước đông đặc lại thành một khối băng xoay tròn. Bóng băng theo động tác tay của người nọ choang một tiếng bị bóp vỡ thành mảnh vụn. Theo sau đó là một đám sinh vật mới cuồn cuộn không ngừng ra đời.

: "Có lẽ là nhỏ hơn." Người kia lẩm bẩm, tay áo màu lam theo cái vẫy tay của y mà lay động.

Điểm đỏ rực kia lại bị hơi nước bao bọc lấy, vặn xoắn thành đủ loại hình dạng.

Mảnh băng, hoa sương, tuyết trắng.

Đóng băng, phá vỡ. Lặp lại liên tiếp vài lần, mỗi lần mảnh vỡ đều nhỏ đi. Nhưng lần nào cũng không thể tận diệt hoàn toàn sinh vật kia.

Chỉ cho tới khi mảnh vun hóa thành những hạt khói lạnh li ti trong không khí, nhân lên mới tạm ngừng.

: "Phải là cấp độ này? Quá phiền phức."

Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân. Nam nhân tóc bạc như là nhận thấy được cái gì, hơi hơi ngẩng đầu.

Người đến là một thiếu niên xinh đẹp mặc áo sơmi trắng chỉnh tề và một tên vẽ mặt hề trên đầu mang mũ dạ màu đen.

Một tờ giấy từ trên tay thân sĩ nọ theo gió cuốn đến, giống như ảo thuật vừa vặn rơi vào trong tay Vi Nguyệt.

Vị Thủy vương lơ đãng nhìn thoáng qua liền biết được ý đồ bên trong. Giống như là tỏa định phần tử nguy hiểm mà cười khẽ: "Chiến trường quy mô lớn, chiến tranh toàn diện. Cũng thật dám chơi."

: "Quả không hổ là con mồi mà ta coi trọng." Mephisto hưng phấn đến run rẩy, lầm bầm lầu bầu: "Thật muốn ngay lập tức đến gặp hắn."

: "Không bất ngờ lắm." Vi Nguyệt liếc mắt về phía người còn lại, ngữ khí nhẹ nhàng: "Ngươi thì sao?"

Trên người Caesar tản ra hơi thở thần bí huyền ảo. Biểu hiện tràn đầy tán thưởng cùng chờ mong.

: "Một lời mời ngọt ngào đến mức khiến người ta hít thở không thông. Dĩ nhiên là tôi tán thành."

Vi Nguyệt duỗi thắt lưng, theo bậc thang nước dâng lên đi về phía bờ. Không nhanh không chậm dẫn đầu tiến về phía trước.

: "Vậy mau đi thôi. Dù sao theo đuổi k1ch thích cũng là tín ngưỡng nhân sinh, phải không?"

Mephisto gấp không chờ nổi triệu hồi ra lưỡi hái đen, cưỡi lên bay vọt đi.

Thân sĩ Caesar một mình tự than: "Kinh ngạc, thật sự đáng kinh ngạc!" Và khi thấy hai người kia sắp khuất bóng thì vỗ tay cười lớn đuổi theo sau.

_

: "Chị Quân! Mau xem cái này." Trương Sơn biểu cảm chấn kinh tột đỉnh chạy vội về phía trước.

Đứng trên thảm cỏ khô là năm nữ phù thủy cầm chổi bay, mặc váy dài đen đỏ, đội mũ chóp. Một trong số đó trên vai có một con mèo đen đang nằm. Bọn họ đều là người của Hội Ma Nữ, công hội thuộc top 20.

Trên mu bàn tay mỗi người đều có một dấu ấn do ma pháp tạo ra để phân biệt với người nhân bản.

Chị Quân treo sách ma pháp về bên hông. Vừa nhìn thấy nét chữ quen thuộc trên mảnh giấy do Trương Sơn mang đến, trái tim liền không tự chủ được mà kịch liệt nhảy lên.

: "Là cậu ta."

Bốn nữ phù thủy còn lại đều bày ra vẻ mặt không thể hiểu được. Trương Sơn thấy biểu cảm của họ thì ngượng ngùng sờ gáy. Lại suy nghĩ một chút, cho rằng không cần phải giấu giếm: "Chúng tôi quen cậu ta qua một phó bản..."

Nghe Trương Sơn và chị Quân kể lại xong, biểu cảm của bốn người vẫn có phần ái ngại. Trước mắt xem ra, Hội Ma Nữ không quá tin tưởng Linh Uyên lẫn người bên cạnh y.

Chị Quân thấy thế, bỗng nhiên sinh ra vài phần gấp gáp. Hô hấp dồn dập nhìn về phía mèo đen trên vai phù thủy lớn tuổi nhất trong số họ.

: "Hội trưởng, tôi lấy danh dự của chính mình ra đảm bảo, người này có thể tin."

Mèo đen ngoe nguẩy đuôi dài, miệng phun nhân ngôn.

: "Người thông minh thường không làm việc ngốc. Nhưng một khi làm, chính là việc ngu ngốc nhất mà ngay cả kẻ ngốc cả đời cũng không làm."

: "Đừng có quá tin vào người ngoài. Nếu ngươi muốn lưu lại trong Hội, nhất định phải tuân thủ quy củ."

Chị Quân mím môi, cúi đầu: "Chỉ là..."

: "Ngay cả lời của ta cũng không nghe, nghiêng về phía người ngoài quá mức." Đôi mắt ngọc bích của mèo đen thoáng chốc biến thành dựng đồng: "Ngươi điên rồi vẫn là ta điên rồi?"

Không ai hé răng.

Thẳng đến có người lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.

: "Xin hãy tha thứ cho sự thô lỗ của tôi. Nhưng dù gì ngài cũng đang không lý giải được tình huống thế giới, vậy sao không thử nghe theo ý kiến của cô ấy xem."

Mọi người nhất trí nhìn về phía giọng nói truyền đến.

Chẳng biết từ lúc nào, một cô gái trẻ tuổi vô thanh vô thức đã ở đó, khoanh chân ngồi trên tảng đá. Mái tóc màu tím nhạt bị cạo ngắn còn ba phân, trông cá tính lại phóng khoáng cực kỳ. Mặt vòng cổ hình chìa khóa lớn bằng đồng rơi trên xương quai xanh.

Mèo đen không đổi sắc đáp lại: "Đây là việc riêng của Hội Ma Nữ."

: "Lảng tránh vấn đề thay vì đối mặt." Thiếu nữ tính tình thẳng, phi thường không khách khí châm chọc: "Biết tại sao công hội của ngài cứ nằm mãi ở thứ hạng đấy rồi."

Năm nữ phù thủy lẫn Trương Sơn nháy mắt nín thở. Ngược lại, mèo đen nhịn không được cười. Ánh mắt sâu xa như chứa đựng một điều gì đó mà chẳng ai có thể giải thích nổi.

: "Khích tướng không tệ."

: "Vậy nghe theo ngươi. Tới trung tâm nào."

Sự tình chuyển biến quá mức đột nhiên, mọi người đều không khỏi ngây ngẩn. Chưa kịp phản ứng thì đã khởi hành.

Trương Sơn tay chân luống cuống nhét đồ vào trong túi. Nhìn về phía thiếu nữ tóc tím, toàn thân trên dưới đều cố gắng tản ra thân thiện

: "Cảm ơn cô đã khuyên hội trưởng giúp. À mà cô vừa nói cô tên gì ấy nhỉ?"

Ngón tay vuốt v e lưỡi hái nối dây xích treo bên hông, thiếu nữ thoải mái hào phóng nói

: "Rui. Hân hạnh gặp mặt."

_

Trì Ảnh một chân đạp lên ngực người trên đất, thập phần chắc chắn mà khẳng định

: "Chú mày không phải bản gốc."

: "Sao ngươi biết được?! Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?!!!" Ly Vân bị gã đạp dưới chân vặn vẹo giãy dụa nhưng không thể thoát. Chỉ có thể không hiểu ra sao cắn răng, bất lực thở hổn hển.

Rõ ràng vẻ ngoài giống nhau, khí chất giống nhau, hơi thở giống nhau. Tại sao mấy tên này vừa nhặt được mảnh giấy quái gở kia liền nhận ra mình?

: "Do cậu giả vờ điêu quá thôi." Micae ngồi bên cạnh thở dài thườn thượt: "Hàng chính hãng thấy cái này sẽ không chỉ tỏ ra ghi ngờ bình thường như vậy đâu."

Ly Vân: "..."

Biểu tình đối phương dần dần nghi hoặc, thậm chí kỳ quái nghiêng nghiêng đầu. Mấy trăm bình luận cũng nối đuôi nhau xông lên màn hình phát sóng của Micae và Trì Ảnh, cùng một dạng thắc mắc:

[ Khu rừng tuyết bị lãng quên:??? ]

[ Thương Nhân Sa Mạc: Không ấy, tôi cũng không hiểu làm sao mà mấy đứa phân biệt được? ]

An Vi tiên tôn không biết từ đâu xách được Ly Vân bản gốc về. Thanh niên tóc vàng vừa thấy mảnh giấy liền vồ đến đọc lấy đọc để, con mắt lập lòe tràn ngập sùng bái.

Sau khi nghiền ngẫm vài lần, Ly Vân vừa được mang về liền chắp hai tay trước ngực, cuồng nhiệt cầu nguyện: "Là chỉ dẫn của Thần! Ngài ấy hẳn đã nhìn thấu chân lý của thế giới này! Ôi, sự tồn tại đáng kính và hùng mạnh, toàn trí toàn năng. Vinh quang cho ngài! Ca ngợi tồn tại vĩ đại!!!"

Phía sau lược bớt hơn mười ngàn từ ca ngợi chân chó.

Phân thân: "..."

Phân thân suýt chút nữa hỏng mất.

Trong khi người nhân bản nào đó cảm thấy thẹn đến phát điên, kỹ năng của Trì Ảnh cũng vì mảnh giấy thu được mà tung tăng nhảy nhót:

[ Thư ký Kinh thật sự ngầu ghê! ]

[ Sao anh không phải là chủ nhân của tui chứ? Tui không cần tóc đỏ đâu, muốn tóc đen cơ! ]

[ Từ lúc cốt truyện bị rối tung lên, nhân vật phụ Trì Ảnh càng ngày càng nhàm chán aaa... ]

Trì Ảnh: "..." Mình ghét cái kỹ năng này.

An Hòa cầm một mảnh giấy tương tự, ở bên cạnh chăm chú đọc từng chữ, đôi mắt ánh lên tia sáng. Ráng chiều trong mắt thiếu niên lúc chạng vạng sẩm tối, khi cười lên quá đỗi dịu dàng.

An Vi chậm rãi bước đến, khí định thần nhàn sờ sờ đầu An Hòa

: "Nên đi thôi."

_

Đủ loại khu vực bất đồng, hư hư thực thực đều bị rải xuống tờ đáng nghi kia.

Dọc theo đường đi như cũ có người không ngừng mà đưa ra nghi ngờ, hoặc lo lắng. Mỗi người một biểu tình khác nhau. Bình luận khắp nơi đua nhau nổi lên.

Không thể nghi ngờ, thứ này giống như một viên đá ném vào mặt hồ, nhấc lên một đợt sóng lớn.

Ngôn ngữ là nền móng của xã hội, là nhân chứng lịch sử, là vật dẫn làm sống lại văn minh.

Dù sao cái loại bầu không khí áp lực này vốn đã làm cho người ta vô cùng dày vò. Vì vậy khi thấy được cơ hội, mọi người đều không hẹn đổ xô lao tới. Các người chơi lại tạo nên hiệu ứng đám đông, kéo theo một lượng lớn phân thân thậm gia náo nhiệt.

Ở cái thế giới điên cuồng này, đủ loại quy tắc và thông tin xuyên qua thế giới dẫn dụ. Giống như trình tự bị đánh thức, các quân domino không ngừng nối tiếp đổ xuống.

Khoảng cách vật lý hiện tại đã không có ý nghĩa. Vô luận là ai, đi đến nơi nào, chỉ cần bị ngôn ngữ tiếp cận được, chung quy đều sẽ trầm luân.

Yên bình mặt ngoài rốt cuộc bị đánh vỡ, mồi lửa nhen nhóm bị châm lên. Chỉ đợi sau đó Oanh một tiếng hoàn toàn nổ mạnh.

[ Nhân số tham gia 10.000 người, trước mắt 8.230 người tồn tại. ]

_



Chương trước Chương tiếp