Đế Tướng Lưỡng Khuynh Quốc

Chương 11: Tiểu Hồ Ly khóc lớn



Một tay của Phùng Tĩnh Tô chống cằm, nhìn nét mặt tươi cười như hoa của Tiết Ngải, quả nhiên giống y đúc trong ấn tượng của nàng. Tiểu Hồ Ly nên có bộ dáng thế này, tiếc là đã thiếu đi một phần giảo hoạt.

“Tiểu Ngải.” Nàng đột nhiên gọi một tiếng khiến cho Tiết Ngải giật nảy mình.

“Tô tỷ tỷ, người gọi ta sao?” Tiết Ngải hỏi trong mơ hồ.

“Đương nhiên, có một câu muốn hỏi nàng.” Phùng Tĩnh Tô đột nhiên lại nghiêm túc.

Tiết Ngải căng thẳng đến mức mở to cả hai mắt, bộ dáng vừa ngoan vừa đáng yêu khiến trái tim Phùng Tĩnh Tô mềm nhũn: “Mấy năm nay, nàng phải giả dạng như thế này để làm gì?”

Ánh mắt Tiết Ngải bắt đầu dao động, nàng biết việc này sẽ khiến Phùng Tĩnh Tô hoài nghi, thế nhưng nàng đã không có biện pháp tốt hơn: “Ta chỉ không muốn làm loạn với người nhà mà thôi.”

“Ta hiểu Tiểu Ngải, nàng thông minh giảo hoạt, lừa người đến chết cũng không phải đền mạng, ngay cả bốn người tỷ muội của nàng hay mẫu thân luôn thích làm khó dễ cũng đâu phải đối thủ của nàng? Nàng hoàn toàn có thể được sống tốt hơn trong cái nhà này.” Phùng Tĩnh Tô cảm thấy bản lĩnh gạt người của Tiết Ngải đã kém hơn, lời nói vô lý như vậy khiến ai nghe xong cũng biết đây là lừa gạt.

Tiết Ngải cúi đầu: “Suy cho cùng thì các nàng đều là người nhà của ta, không phải ai ta cũng sẽ lừa mà.”

Lời nói của nàng càng ngày càng có nhiều sơ hở.

“Nàng có muốn biện lại một lý do hợp lí hơn không?” Phùng Tĩnh Tô lạnh lùng nói.

Tiết Ngải ngẩng đầu, hỏi một cách nhút nhát: “Tô tỷ tỷ, người tức giận à?”

“Ta chỉ muốn nghe lời thật lòng thôi.” Nàng đưa tay qua kéo tay Tiết Ngải: “Lạnh thế này!”

Tiết Ngải vô thức muốn rút tay về, lại bị Phùng Tĩnh Tô giữ càng chặt hơn.

"Tiểu Ngải, nàng đang chờ ta đúng không?” Vừa nói ra lời này, Phùng Tĩnh Tô cảm nhận được tay của Tiết Ngải đang run rẩy.

“Tô… tỷ tỷ, người… người nói không sai, ta… ta đang chờ người trở về. Ta có hôn ước với Thái Tử, ta… ta muốn người cũng tham gia hôn lễ của ta.” Giọng nói run rẩy của Tiết Ngải dần dần ổn định lại, sự run rẩy trên tay cũng không còn nữa.

Phùng Tĩnh Tô cười cười: “Nếu như nàng dám nhìn vào mắt ta và nói lại lần nữa những lời vừa rồi, ta sẽ tin nàng.”

Tiết Ngải ngước mắt, trong mắt tràn đầy dung nhan xinh đẹp nhưng cũng lạnh lùng của Phùng Tĩnh Tô, giống hệt Phùng Tĩnh Tô trong hồi ức của nàng, chính vào lúc đó, trái tim nàng đã bị người con gái này cướp mất. Nàng vắt hết óc để thoát khỏi vận mệnh, nàng muốn đợi đến khi nàng ấy trở về, muốn ở bên cạnh nàng ấy, dù chỉ được làm bạn cũng tốt rồi.

Nàng ấy đã trở về, thế nhưng bây giờ nàng lại là Trắc phi tương lai của Thái Tử, nào đâu còn có tư cách nói những lời kia với nàng ấy?

“Ai, sao nàng lại khóc?” Tiết Ngải cũng không tự chủ được, nước mắt đã chảy đầy mặt. Phùng Tĩnh Tô lập tức kéo nàng vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi.

“Tô tỷ tỷ bắt nạt người ta!” Tiết Ngải có một cái gai luôn chôn trong lòng, rầu rĩ không thể nói được, kìm nén đến mức trong lòng càng ngày càng đau nhức. Nàng khóc càng bi thương hơn, nước mắt nước mũi chảy xuống hết cả, không để ý đến hình tượng chút nào.



“Được, được, là do ta bắt nạt nàng, nàng ngoan nào, đừng khóc.” Tay chân Phùng Tĩnh Tô luống cuống dỗ dành Tiểu Hồ Ly. Đối với nàng mà nói, chuyện này thực sự rất xa lạ. Mặc dù ở thư viện có rất nhiều cô gái nhưng sư muội mà nàng quan tâm thì chỉ có Cố Ly, mà Cố Ly cũng không phải một người thích khóc. Cho nên… Làm sao để dỗ dành một người đang khóc? Đúng là Phùng Tĩnh Tô không biết làm thế nào.

Tiết Ngải khóc đến mức sưng cả hai mắt, sưng nóng không mở ra được. Nàng khóc mệt thì nằm luôn trong lòng Phùng Tĩnh Tô không chịu ngẩng đầu. Phùng Tĩnh Tô cũng không dám hỏi lại nữa, thấy nàng vuốt mắt không ngừng, Phùng Tĩnh Tô nâng mặt của nàng lên nhìn kỹ: “Sưng hết cả rồi.”

Tiết Ngải ngửa đầu, thấy tay Phùng Tĩnh Tô che ở trước mắt của mình, lành lạnh, đôi mắt thoải mái hơn.

“Sao tay Tô tỷ tỷ lại lạnh như vậy? Giống như khối băng ấy.” Nàng hỏi.

“Võ công hiểu không? Loại võ công ta luyện thuộc thể hàn. Nàng đừng lộn xộn, chườm một lúc là sẽ khá hơn.”

“Vâng.” Quả nhiên, Tiết Ngải không động đậy nữa, thời gian qua đi từng chút một, trong phòng ấm áp yên tĩnh, Tiết Ngải đã lặng lẽ ngủ thiếp đi.

Phùng Tĩnh Tô không che mắt nàng nữa, ôm nàng đi lên giường đắp chăn đàng hoàng, ngón tay lặng lẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, Tiểu Hồ Ly phải ấm ức đến nhường nào mới khóc đến như vậy chứ? “Đừng sợ, sau này có ta bên cạnh rồi.”

Nàng đi ra ngoài đã thấy Mộng An đang cắn khăn, nhìn có vẻ muốn đi vào lại không dám đi: “Tiểu thư nhà ngươi ngủ thiếp đi rồi, chuyện ngày hôm nay, mặc kệ ngươi nghe được nhiều hay ít cũng không được nói ra ngoài nửa lời. Cũng không được để người ngoài biết ta đã đến, chăm sóc tiểu thư nhà ngươi cho thật tốt, ngươi khắc sẽ có chỗ tốt.”

“Vâng, nô tỳ đưa Công Chúa ra ngoài.” Mộng An cúi người nói.

“Không cần.” Hai chữ mới thốt ra, Mộng An đã cảm thấy hoa mắt, lúc ngẩng đầu lên thì đã không thấy được Phùng Tĩnh Tô nữa. Nàng bị dọa đến mức lui lại một bước, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ vị Công Chúa này là quỷ?

Phùng Tĩnh Tô trở lại trong cung, lúc thay quần áo mới nhận ra, hôm nay thấy Tiết Ngải khóc đến mức như vậy, vấn đề ban đầu nàng muốn hỏi lại bị Tiểu Hồ Ly gạt đi, xem ra nàng lại phải tìm cơ hội hỏi lại rồi.

Chuyện tuần đê của Thái Tử rất nhanh đã có tiến triển, Thái Tử vừa tới bờ đê đã phát hiện được mấy chỗ có vấn đề, còn có một đoạn đê ngắn bị vỡ, Thái Tử giận dữ xử lý quan viên liên quan, sau đó thay mặt triều đình mà hứa hẹn sẽ tu sửa một con đê bền chắc trước mặt bách tính. Việc làm lần này được khá nhiều bách tính tán dương, Thái Tử tiên phong hồi kinh thúc giục Hộ bộ trích bạc, thật ra lại là không muốn ở lại canh chừng đê.

Hoàng Đế cực kỳ tán dương cách làm việc dứt khoát này của Thái Tử nên đã cố ý ban thưởng rất nhiều. Thái Tử cũng không lấy hết mà chọn lấy một chút đồ vật rất tốt, một nửa đưa vào trong cung Hoàng Hậu, nửa còn lại bí mật đưa đến Thận Hòa cung.

Để giấu Hoàng Hậu chuyện ở trong cung là một việc rất khó khăn. Hoàng Hậu dò hỏi về việc Thái Tử đưa đồ cho Phùng Tĩnh Tô, Thái Tử đã kể việc Phùng Tĩnh Tô nghĩ kế giúp hắn ra. Hoàng Hậu nghe xong thì gật gật đầu: "Thái Tử, có thêm một người nguyện ý giúp ngươi là chuyện tốt. Nhưng mà bổn cung vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, Vân Dật vừa mới hồi cung đã có nhiều hành động như vậy, có vẻ không phải người dễ bảo. Nàng học được một chút mưu kế ở bên ngoài, cho nên tham vọng cũng cao, có lẽ nàng không muốn chỉ là Công Chúa mai sau lập gia đình mà muốn làm một mưu thần phụ tá quân vương. Thái Tử, mưu thần có thể dùng được, nhưng phải chú ý, đừng để nàng đảo khách thành chủ, phá hủy đại nghiệp kế vị của ngươi."

Hoàng Hậu đưa bốn người đến Thận Hòa cung, hai ma ma đã bị đưa về, hai cung nữ ở Thận Hòa cung cũng giống như ngồi tù, không thể làm việc gì, quả thật không thể coi thường Vân Dật Công Chúa.

Không thể không nói, Hoàng Hậu ở hậu cung cũng đã nhiều năm, thấy nhiều chuyện, đầu óc cũng minh mẫn, mắt nhìn người vẫn rất chuẩn xác.

Thái Tử gật đầu nói phải, trong lòng cũng cảm thấy Hoàng Hậu nói có lý, thời gian hắn chung sống với Phùng Tĩnh Tô vẫn còn ít, vẫn phải xem cách làm người của người muội muội này mới được.

Đồ vật được Thái Tử đưa tới đều là đồ trang sức mà con gái sẽ thích, tham vọng của Phùng Tĩnh Tô ở tiền triều nên không thèm để ý những vật này lắm.

"Công Chúa, người có muốn nhận hết những cái này không?" Thúy Điệp biết chủ tử nhà mình không thích những món đồ này.

"Chờ chút đã, ta chọn mấy thứ để tặng người khác." Mặc dù nàng không thích nhưng mấy cái này đều là đồ tốt, chỉ để ở dưới đáy hòm thì thật đáng tiếc.



Chọn chọn lựa lựa, Thúy Điệp cũng đưa ra một số gợi ý, cuối cùng thì Phùng Tĩnh Tô cũng chọn được một đôi bạch ngọc trâm hoa, một cái là trâm ngọc cài tóc, cái còn lại là vòng tay phỉ thúy. Thúy Điệp dùng lụa gói cẩn thận, sau đó cầm một cái hộp gỗ nhỏ sắp xếp gọn gàng, đặt trước mặt Phùng Tĩnh Tô.

"Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi thôi, ta phải xuất cung một chuyến." Phùng Tĩnh Tô đứng dậy, đổi y phục đen, cầm hộp gỗ nhỏ nhảy ra cửa sổ.

Thúy Điệp lắc đầu, dọn dẹp lại đồ đạc rồi trở về phòng.

Hôm nay Tiết Ngải mới luyện chữ, chữ của nàng đẹp nhất trong năm vị tiểu thư, bởi vì mặc dù Tiết tướng không hay quản lí chuyện ở hậu trạch nhưng vẫn rất để ý tới chữ nghĩa của các con. Ở trong triều, không ai có thể viết được chữ như Tiết tướng, nếu chúng nữ nhi viết chữ không đẹp thì chẳng phải là trò cười cho thiên hạ hay sao. Vậy nên chữ năm vị tiểu thư Tiết gia đều đứng đầu trong kinh thành, chỉ là chữ của Tiết Ngải đẹp hơn mà thôi.

Đối với việc này, bốn người khác cũng đã phục, từng có một khoảng thời gian Tiết Oánh khổ luyện nhưng vẫn không thể đuổi kịp Tiết Ngải, sau đó cũng không luyện nữa, dù sao thì cái gì nàng cũng mạnh hơn Tam muội, viết chữ kém hơn một chút cũng không sao. Dù gì thì cũng không thi Trạng Nguyên, viết chữ đẹp để làm cái gì?

"Tiểu thư, đêm đã khuya rồi, người đừng viết nữa, cẩn thận bị đau mắt đó ạ." Mộng An tiến lên lấy bút mực. Vừa quay người lại đã thấy một cái bóng đen đẩy cửa tiến vào, hành động rất tự nhiên, giống như đang ở nhà mình vậy.

Cũng may là thị lực của Mộng An vẫn còn tốt, mặc dù lần này Phùng Tĩnh Tô mặc đồ đen nhưng nàng vẫn nhận ra được. Nàng quay đầu nhìn Tiết Ngải, sau khi thấy ánh mắt ra hiệu, nàng thi lễ với Phùng Tĩnh Tô rồi lập tức đi ra ngoài giữ cửa.

"Nha hoàn của nàng càng ngày càng hiểu chuyện." Phùng Tĩnh Tô ngồi cạnh nàng: "Sao đã trễ vậy rồi nàng vẫn chưa ngủ?"

"Ngủ rồi thì sao có thể gặp được Tô tỷ tỷ?" Dáng vẻ khi gào khóc của nàng lần trước vẫn khiến nàng mất mặt, Tiết Ngải nhớ tới chuyện kia đã thấy mình không có mặt mũi để gặp lại Phùng Tĩnh Tô.

"Không khóc nữa sao?" Quả nhiên là Phùng Tĩnh Tô hết chuyện để nói.

"Tô tỷ tỷ…" Tiết Ngải cũng không phải đèn đã cạn dầu, nàng nắm lấy vạt áo của Phùng Tĩnh Tô mà nũng nịu.

"Không khóc là tốt rồi." Phùng Tĩnh Tô cũng không muốn dây dưa với chủ đề hôm trước. Dù sao thì sớm muộn gì nàng cũng biết được chuyện nha đầu này đang nghĩ. Nàng để cái hộp gỗ nhỏ ở trong tay lên bàn, mở nắp ra, đẩy đến trước mặt Tiết Ngải.

Dù thế nào đi chăng nữa, Tiết Ngải vẫn là thiên kim của tướng phủ, nàng chỉ cần đoán cũng biết được thứ bên trong vải lụa là cái gì.

"Cho ta sao?" Nàng đưa tay vén lụa lên, thấy được trang sức bên trong.

"Lúc trước ta giúp Thái Tử giải quyết một vấn đề nhỏ, hắn được ban thưởng nên đưa ta một chút. Ta không thích những thứ này, tặng cho nàng đó." Phùng Tĩnh Tô cầm lấy trâm cài tóc, thuận tay cài vào tóc Tiết Ngải.

Ngắm nhìn người đẹp dưới ánh đèn, đương nhiên, nhìn thế nào cũng sẽ động tâm.

Phùng Tĩnh Tô dừng tay lại, trong lòng nàng đang suy nghĩ gì thế?

"Đẹp không ạ?" Tiết Ngải thấy Phùng Tĩnh Tô nhìn chằm chằm nàng không nói lời nào, gương mặt nàng lại đỏ lên trong vô thức.

"Rất đẹp, nàng cài cái gì cũng rất đẹp." Phùng Tĩnh Tô thu tay lại.

Tiết Ngải rút trâm cài tóc xuống đặt ở trên hộp: "Tô tỷ tỷ, cảm ơn người đã nhớ đến ta. Thế nhưng những trang sức này quá quý giá, ta không thể nhận được." Thấy Phùng Tĩnh Tô nhăn mày lại, nàng vội vàng tiếp tục nói: "Người đưa ta lễ vật này sẽ hi vọng ta có thể dùng đến bọn chúng, nhưng mà đồ này không phải trang sức bình thường, nếu bị mẫu thân ta và tỷ tỷ muội muội nhìn thấy sẽ có phiền phức lớn. Cho nên ta không thể nhận được." Nàng đóng nắp hộp gỗ, đẩy lại trước mặt Phùng Tĩnh Tô.
Chương trước Chương tiếp