Đế Vương Bóng Tối - Huyết Ngục Chi Vương
Chương 42: Cùng lúc đó!
Cùng lúc đó!
Một đoàn xe sang trọng đang chạy êm ru trên đường phố Giang Thành.
Có bốn người ngồi trên một chiếc ô tô sang trọng ở giữa.
Lái xe, anh cả Bạch Hải, lão gia Bạch Chính Hùng và lão Caol
Lúc này, sắc mặt Bạch Hải âm trầm đến đáng sợ, giống như đang chảy nước.
Rất lâu sau.
Bạch Hải lấy hết can đảm nói với Bạch lão gia ngồi ở ghế Sau:
"Bố! Lẽ nào chúng ta thật sự giao tập đoàn Bạch Thị cho nhà chú ba sao?”
Trong giọng điệu của Bạch Hải tràn đầy tức giận.
Bạch Sơn, kiểm soát nghiệp vụ nghiên cứu sản xuất Hoàn Hồn Đanl!
Bạch Y, trở thành giám đốc mới của tập đoàn!
Lâm Phàm, thậm chí còn trở thành trưởng cố vấn kỹ thuật!
Có thể nói, chỉ trong nửa ngày, quyền lực của tập đoàn Bạch Thị đã rơi sang một bên, việc này ông ta làm sao cam tâm.
Nghe thấy vậy!
Khóe miệng lão gia hiện lên một nụ cười thích thú:
"Bạch Hải, con vẫn là thiếu kiên nhẫn quá rồi!"
Cái gì!
Bạch Hải hơi giật mình, sau đó vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói:
"Bố, lẽ nào bố có dự định khác rồi?"
"Đương nhiên!"
Bạch lão gia nhẹ nhàng vuốt râu, khóe miệng hiện lên một tia khinh thường:
"Bạch Sơn tính tình hèn nhát, không có khả năng đảm nhiệm chức vụ lớn! Còn Bạch Y tuy có năng lực xuất chúng nhưng vẫn là con gái, không thể kế thừa cơ nghiệp của Bạch gia chúng tai"
"Lâm Phàm? Hừ, hắn là người ngoài, cũng là một kẻ vô dụng! Tuy rằng lần này không biết hắn lấy được phương thuốc từ đâu, nhưng ta làm sao có thể đem cơ nghiệp của Bạch gia
giao cho hắn!"
Câu nói này như một lời trấn an, khiến Bạch Hải vô cùng Vui mừng.
"Bố, lẽ nào bố dự định lợi dụng xong nhà bọn họ rồi sẽ đá ra ngoài?" Bạch Hải dường như hiểu ra, trên mặt tràn đầy vui mừng.
Nhưng Bạch lão gia lại không trả lời.
Một đoàn xe sang trọng đang chạy êm ru trên đường phố Giang Thành.
Có bốn người ngồi trên một chiếc ô tô sang trọng ở giữa.
Lái xe, anh cả Bạch Hải, lão gia Bạch Chính Hùng và lão Caol
Lúc này, sắc mặt Bạch Hải âm trầm đến đáng sợ, giống như đang chảy nước.
Rất lâu sau.
Bạch Hải lấy hết can đảm nói với Bạch lão gia ngồi ở ghế Sau:
"Bố! Lẽ nào chúng ta thật sự giao tập đoàn Bạch Thị cho nhà chú ba sao?”
Trong giọng điệu của Bạch Hải tràn đầy tức giận.
Bạch Sơn, kiểm soát nghiệp vụ nghiên cứu sản xuất Hoàn Hồn Đanl!
Bạch Y, trở thành giám đốc mới của tập đoàn!
Lâm Phàm, thậm chí còn trở thành trưởng cố vấn kỹ thuật!
Có thể nói, chỉ trong nửa ngày, quyền lực của tập đoàn Bạch Thị đã rơi sang một bên, việc này ông ta làm sao cam tâm.
Nghe thấy vậy!
Khóe miệng lão gia hiện lên một nụ cười thích thú:
"Bạch Hải, con vẫn là thiếu kiên nhẫn quá rồi!"
Cái gì!
Bạch Hải hơi giật mình, sau đó vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói:
"Bố, lẽ nào bố có dự định khác rồi?"
"Đương nhiên!"
Bạch lão gia nhẹ nhàng vuốt râu, khóe miệng hiện lên một tia khinh thường:
"Bạch Sơn tính tình hèn nhát, không có khả năng đảm nhiệm chức vụ lớn! Còn Bạch Y tuy có năng lực xuất chúng nhưng vẫn là con gái, không thể kế thừa cơ nghiệp của Bạch gia chúng tai"
"Lâm Phàm? Hừ, hắn là người ngoài, cũng là một kẻ vô dụng! Tuy rằng lần này không biết hắn lấy được phương thuốc từ đâu, nhưng ta làm sao có thể đem cơ nghiệp của Bạch gia
giao cho hắn!"
Câu nói này như một lời trấn an, khiến Bạch Hải vô cùng Vui mừng.
"Bố, lẽ nào bố dự định lợi dụng xong nhà bọn họ rồi sẽ đá ra ngoài?" Bạch Hải dường như hiểu ra, trên mặt tràn đầy vui mừng.
Nhưng Bạch lão gia lại không trả lời.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương