Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược
Chương 102: Vẫn còn cơ hội
Editor: camanlwoibieng ----------------%----------------
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân lạnh lùng, nhìn xuống đại Tướng quân đang quỳ trước mặt, ngữ khí nhàn nhạt, nhưng cũng đủ khiến người ta cảm thấy sợ hãi: "Tiêu Tướng quân, ngươi vào căn phòng này mà không có sự cho phép của cô, cố ý khiêu khích hắn, ngươi còn dám ngụy biện?"
Tiêu Tử Nghĩa quỳ xuống cúi đầu, siết chặt nắm đấm, giọng nói trầm thấp, "Mạt tướng không hiểu."
"Ngươi có cái gì không hiểu." Sắc mặt Lý Thanh Vân lạnh nhạt.
Tiêu Tử Nghĩa có chút bất đắc dĩ lên tiếng: "Âm mưu ép cung của Độc Cô Ly đủ để khiến bệ hạ ngài phải giết hắn để diệt trừ hậu họa. Trong quá khứ, nếu ai dám chống lại mệnh lệnh của ngài, đều sẽ bị giết ngay lập tức. Nhưng mỗi khi đến phiên Độc Cô Ly, hắn lại trở thành ngoại lệ hết lầm này đến lần khác."
"Cô đã nói, giữ hắn lại rất hữu ích." Lý Thanh Vân nói.
Tiêu Tử Nghĩa hỏi: "Bệ hạ đặt tay lên ngực tự hỏi mình xem, ngài thật sự chỉ muốn giữ hắn lại để lợi dụng hắn sao? Hắn bây giờ bị thương nặng, giống như phế vật, ngài giữ hắn lại có tác dụng gì?"
Cặp mắt phượng của Lý Thanh Vân hơi híp lại: "Tại sao cô phải giải thích với ngươi chuyện cô muốn làm?"
Hốc mắt Tiêu Tử Nghĩa đỏ hoe, hắn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào quân chủ một cách đại nghịch bất đạo, "Bệ hạ, một lần phản bội, cả đời không dùng. Hắn bày mưu tính kế ép cung ngài, là tội khi quân. Còn từng giam cầm ngài trong phủ đệ như một con chim Hoàng Yến, là động đến tôn nghiêm Hoàng thất. Dựa theo luật lệ Ung Quốc của ta, hắn sớm nên chết từ lâu rồi."
"Cho dù giữa ngài và hắn có tư tình, muốn chăm sóc hắn thì cũng không nên để hắn đứng trong triều đình Ung Quốc của chúng ta, tiếp tục hô mưa gọi gió! Một mình hắn đứng đằng sau sắp đặt khống chế kế hoạch phản loạn của Tam Vương, giống như ma quỷ! Ngài không sợ dưỡng hổ di họa, rồi có ngày lại bị hắn ăn thịt sao?"
Những gì Tiêu Tử Nghĩa nói đều là sự thật, tuy lời hắn nói ra có thể xuất phát từ lòng riêng, nhưng nhìn vào đại cục, ai có thể tin rằng Độc Cô Ly sẽ thực sự trung thành với Hoàng thượng?
"Bệ hạ nói đúng, thần chỉ muốn đuổi hắn đi, hoặc khiến hắn tức chết mà thôi, chỉ cần thần vì ngài hạ quyết tâm, bệ hạ sẽ không bởi vì chuyện này mà mềm lòng với hắn."
Tiêu Tử Nghĩa ngước lên nhìn Lý Thanh Vân với đôi mắt đỏ ngầu.
Cặp mắt phượng của Lý Thanh Vân hơi rũ xuống, hắn lẳng lặng nhìn Tiêu Tử Nghĩa.
Hắn nắm quyền nhiều năm, khí thế bức người vô cùng mạnh mẽ, khi im lặng, một cỗ khí lực của bậc đế vương tràn ra.
Có thể nghe thấy giọng nói ảm đạm của hắn: "Tiêu Tướng quân, cho dù trước đây hắn ta như thế nào, thì cũng chỉ có cô mới có quyền quyết định sống chết của hắn."
"Chỉ có cô mới có thể quyết định hắn đi hay ở."
"Chỉ có cô mới có thể bắt nạt hắn."
"Ngoại trừ cô ra, bất cứ ai cũng không được phép nói những lời không nên nói, hoặc làm những hành động không nên làm trước mặt hắn." Hai mắt Lý Thanh Vân ánh lên vẻ lạnh lùng, "Ngươi hiểu không? Tiêu Tướng quân."
Sắc mặt Tiêu Tử Nghĩa tái đi từng chút một: "Bệ hạ, ý của ngài là..."
"Ý trên mặt chữ." Giọng điệu của Lý Thanh Vân rất thờ ơ.
Tiêu Tử Nghĩa ngẩng đầu nhìn quân vương với ánh mắt khó hiểu.
"Thần không hiểu. Bệ hạ, ngài..."
"Ngươi không cần phải hiểu." Lý Thanh Vân nói: "Ngươi chỉ cần biết hai nước Ung Tấn đang có chiến tranh, ngươi là Tướng quân của Ung Quốc, hẳn nên nghĩ cách làm sao lấy mười hai kinh đô của Tấn Quốc, lấy đầu của Hách Liên Thần!"
"Thẩm Kỳ đã đánh chiếm hai kinh đô lớn của Tấn Quốc rồi, nàng mới mười sáu tuổi, tương lai tiền đồ vô hạn. Tướng quân, cô thực sự đánh giá cao khả năng của nàng ấy. "
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân mỉm cười, cũng chứa một tia cảnh cáo: "Tiêu Tướng quân, cô cũng coi trọng ngươi, ngươi sẽ không kém hơn Thẩm Kỳ đâu đúng không?"
Sắc mặt Tiêu Tử Nghĩa trắng bệch, hắn cúi thấp đầu, gần đây hắn có thử giao chiến với tiểu nha đầu Thẩm Kỳ, nên hắn có thể hiểu được sự dũng mãnh và quyết tâm của nha đầu đó. Nếu Thẩm Kỳ trưởng thành, hắn sẽ bị Thẩm Kỳ hạ thấp, chuyện bệ hạ giao tất cả binh quyền cho Thẩm Kỳ không phải không có khả năng.
Đến lúc đó, địa vị của hắn ở Ung Quốc sẽ lâm nguy!
Hắn siết chặt nắm đấm, lòng hiếu thắng và tính cạnh tranh trong hắn đã hoàn toàn bị khơi dậy.
"Vâng, thần đã rõ, là thần vượt quá giới hạn, thần có tội. "
Lý Thanh Vân gật đầu.
Hắn nói: "Hiểu rồi thì tốt, sau này tới đây báo cáo tình hình chiến sự không cần đặt chân vào phòng."
Giọng nói của Tiêu Tử Nghĩa hơi khàn khàn, "Vâng. Thần, cáo lui."
Nói xong, hắn cúi đầu chào Lý Thanh Vân, xốc góc áo lên, cầm lấy trường kiếm, xoay người sải bước rời đi.
Lý Thanh Vân đưa mắt nhìn bóng lưng Tiêu Tử Nghĩa rời đi, mắt phương từ từ chìm xuống.
Hắn quay về phòng, đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào nam nhân đang nằm trên giường.
Một cuộc đại chiến, một trận nội chiến đã khiến thể xác và tinh thần của Độc Cô Ly gần như bị tàn phá nặng nề.
Thân thể vốn bị thương nặng đã vô cùng suy yếu, sắc mặt y tái nhợt như tuyết, đôi môi không còn huyết sắc, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt như có tuyết đọng, y dường như đang bị cuốn vào một cơn ác mộng, không những phát ra những tiếng thì thầm vụn vặt.
Từng tầng mồ hôi mỏng chảy ra trên trán, y nửa tỉnh nửa mê, yếu ớt như thể giây tiếp theo sẽ chết.
Độc Cô Ly mỹ mạo trời sinh tuyệt thế vô song, như lãnh nguyệt sương hoa, trong trẻo lạnh lùng, bộ dáng khi bệnh lại giống như một đóa Mai trắng khô héo, yếu ớt.
Lý Thanh Vân phải tới gần mới nghe được lời nói đứt quãng của y.
"A Vân... Ta xin lỗi... Ta sai rồi..."
Lý Thanh Vân chậm rãi vươn tay ra, lau giọt nước mắt nơi khóe mắt y.
Lý Thanh Lan cùng Lãnh Ngôn đã kéo được đại phu đến đây.
Đại phu vừa thở hổn hển vừa trách cứ: "Tại sao bệnh nhân này lại ngất xỉu nữa vậy? Không phải đã kê đơn thuốc rồi sao, sao ngươi ngày nào cũng kéo ta đến đây vậy? Ngươi có biết ta chỉ mới ăn được một nửa không?"
Lãnh Ngôn nói: "Tình thế cấp bách, mời đại phụ."
Lý Thanh Lan cuối cùng cũng đuổi kịp bọn họ.
Đại phu mắng một trận, sau đó bước vào phòng, đi đến bắt mạch cho Độc Cô Ly.
Sau khi bắt mạch xong, ông lấy một cây kim ra châm cứu, để Độc Cô Ly an thần ngủ thiếp đi. Lại kê thêm mấy đơn thuốc, nói: "Đi đi, nấu thuốc theo đơn này."
Lãnh Ngôn nhận lấy toa thuốc, lui xuống sắc thuốc.
Lý Thanh Lan hiếu kỳ ghé vào đầu giường, nhìn gương mặt và bờ môi tái nhợt như sắp chết đến nơi của Độc Cô Ly, sau đó quay qua Lý Thanh Vân, hỏi "Hoàng huynh, đây vẫn là Độc Cô Ly mà muội biết trước kia sao?"
"Muội nhìn lung tung cái gì? Trở về nghỉ ngơi đi." Lý Thanh Vân lấy tay che mắt Lý Thanh Lan.
Lý Thanh Lan nghiêng đầu, né tránh, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lý Thanh Vân, mím môi nói: "Hoàng huynh, muội chỉ muốn hỏi một câu, muội muốn hỏi, muội... Muội muốn hỏi có phải muội sắp có thêm một hoàng tẩu không?"
Lý Thanh Vân trừng mắt nghiêm túc nhìn nàng: "Đừng nói nhảm nữa, ra ngoài đi."
"Được rồi..." Lý Thanh Lan có chút sợ hãi, tò mò liếc nhìn Độc Cô Ly rồi chạy ra ngoài.
Nàng quay đầu lại, lo lắng nhìn thoáng qua, sau đó thở dài. Kỳ thực, khúc mắc nhiều năm giữa hoàng huynh và Độc Cô Ly nàng cũng nhìn thấy, nàng đã từng ghét thái độ trịch thượng của Độc Cô Ly, nhưng khi nghe Lãnh Ngôn kể lại những chuyện xảy ra gần đây, không hiểu sao nàng lại thấy đồng cảm với y.
Nhưng suy cho cùng, vấn đề này vẫn phụ thuộc vào quan điểm riêng của hoàng huynh.
Mộng Xu khoác áo choàng cho Lý Thanh Lan: "Công chúa điện hạ, bây giờ sắp đến mùa Đông rồi, cẩn thận đừng để bị cảm lạnh."
Lý Thanh Lan gật đầu, dẫn theo Mộng Xu trở về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi thuốc được nấu xong, Lý Thanh Vân cẩn thận đút cho y từng chút một.
Cực nhọc suốt hai đêm liền, không ngủ không nghỉ, Độc Cô mới từ từ tỉnh lại.
Thoạt nhìn, y liền trông thấy Lý Thanh Vân nằm ở mép giường, đối diện y ngủ ngon lành.
Đôi mắt mơ màng dần dần tỉnh táo, y nhìn thẳng vào mặt Lý Thanh Vân.
Dưới mắt Lý Thanh Vân có vài quầng thâm, trông có chút mệt mỏi.
Y chậm rãi duỗi tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má hơi đỏ của Lý Thanh Vân, cũng như đôi mắt phượng đã khép lại kia, mái tóc đen che khuất nửa gương mặt, hồng y trên người khiến hắn trông còn lộng lẫy hơn hoa ba phần.
Mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể hắn dường như có thể xoa dịu mọi thứ.
"A Vân ......" Độc Cô Ly nhìn hắn, hai mắt ửng đỏ, một giọt nước mắt chảy dài trên má, nhỏ xuống làm ướt gối đầu.
Có lẽ nhớ lại những gì A Vân nói với mình, hai mắt Độc Cô Ly mờ dần, y ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, lặng lẽ khóc. Đầu óc y trống rỗng, tiếng hít thở của Lý Thanh Vân vọng vào tai.
Không lâu sau, Lý Thanh Vân tỉnh lại.
Khi mở mắt ra, hắn thấy Độc Cô Ly đang nhìn lên trần nhà và khóc.
"Nếu ngươi rửa mặt bằng nước mắt, ngươi sẽ bị mù." Lý Thanh Vân cau mày.
"Ngươi không quan tâm thì tại sao ta phải quan tâm?" Độc Cô Ly nói bằng giọng khàn khàn, tự giễu.
"Độc Cô Ly, ngươi không phải người dễ dàng từ bỏ chính mình."
Độc Cô Ly hai mắt đẫm lệ nhìn Lý Thanh Vân, "Vậy nếu ta bị mù, liệu A Vân có chăm sóc ta như Cửu Nhi đã làm trong quá khứ không?"
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân nhìn về phía trước: "Ngươi nên tự chịu trách nhiệm."
"Không được sao." Độc Cô Ly cười khổ: "Ta hiểu, ta đương nhiên hiểu."
"A Ly." Lý Thanh Vân vươn tay sờ sờ lệ nơi khóe mắt Độc Cô, sau đó nhẹ nhàng lau đi, dịu giọng nói: "Chúng ta không thể quay lại."
Hai mắt Độc Cô Ly đỏ tươi, nhưng y vẫn mỉm cười, yếu ớt gật đầu: "Ta hiểu, A Vân, ngươi không cần nhắc nhở ta, ta hiểu."
Lý Thanh Vân chậm rãi ngồi thẳng dậy.
Độc Cô Ly đột nhiên bắt lấy cổ tay hắn, mái tóc màu mực xõa dài, y ho nhẹ một tiếng, sau đó cười nói: "A Vân, chúng ta không thể quay lại quá khứ, nhưng chúng ta vẫn còn tương lai, tương lai còn rất dài. Ta sẽ không bỏ cuộc trừ phi ta chết."
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Độc Cô Ly lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, cặp mắt ướt át nhìn thẳng vào Lý Thanh Vân, "A Vân, ta yêu ngươi."
Lý Thanh Vân nhìn chằm chằm y một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng: "Ngươi quá cố chấp. "
Ánh mắt Độc Cô Ly dịu dàng: "Chấp niệm của ta chính là A Vân."
Lý Thanh Vân bỗng dưng đứng dậy: "Tỉnh rồi thì nghỉ ngơi thật tốt đi."
Độc Cô Ly nhìn theo bóng lưng Lý Thanh Vân rời đi, ánh mắt thất thần quay đầu lại.
Một sự tĩnh lặng kỳ lạ bao trùm khắp phòng.
Lời mỉa mai của Tiêu Tử Nghĩa văng vẳng bên tai.
Y đưa tay che đậy lồng ngực đau đớn của mình, buộc bản thân phải tĩnh táo lại, không thể để cảm xúc khống chế. Lời nói của Tiêu Tử Nghĩa chẳng qua chỉ là đang cố gắng khiêu khích y, ép y rời đi. Lúc đó, y thực sự bị kích thích bởi những lời nói ấy và suy sụp mấy lần.
Hiện tại khả năng là do tác dụng an thần có trong thuốc mà y đã uống, nên y cảm thấy khá bình thản.
Y giữ vững tinh thần, trong đầu đã vạch lên một kế hoạch.
A Vân cũng chính miệng thừa nhận rằng hắn không ở cùng với Tiêu Tử Nghĩa. Ít nhất là bây giờ, A Vân không ở bên ai cả. Điều đó cho thấy y vẫn còn cơ hội.
Nhất định vẫn còn cơ hội.
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân lạnh lùng, nhìn xuống đại Tướng quân đang quỳ trước mặt, ngữ khí nhàn nhạt, nhưng cũng đủ khiến người ta cảm thấy sợ hãi: "Tiêu Tướng quân, ngươi vào căn phòng này mà không có sự cho phép của cô, cố ý khiêu khích hắn, ngươi còn dám ngụy biện?"
Tiêu Tử Nghĩa quỳ xuống cúi đầu, siết chặt nắm đấm, giọng nói trầm thấp, "Mạt tướng không hiểu."
"Ngươi có cái gì không hiểu." Sắc mặt Lý Thanh Vân lạnh nhạt.
Tiêu Tử Nghĩa có chút bất đắc dĩ lên tiếng: "Âm mưu ép cung của Độc Cô Ly đủ để khiến bệ hạ ngài phải giết hắn để diệt trừ hậu họa. Trong quá khứ, nếu ai dám chống lại mệnh lệnh của ngài, đều sẽ bị giết ngay lập tức. Nhưng mỗi khi đến phiên Độc Cô Ly, hắn lại trở thành ngoại lệ hết lầm này đến lần khác."
"Cô đã nói, giữ hắn lại rất hữu ích." Lý Thanh Vân nói.
Tiêu Tử Nghĩa hỏi: "Bệ hạ đặt tay lên ngực tự hỏi mình xem, ngài thật sự chỉ muốn giữ hắn lại để lợi dụng hắn sao? Hắn bây giờ bị thương nặng, giống như phế vật, ngài giữ hắn lại có tác dụng gì?"
Cặp mắt phượng của Lý Thanh Vân hơi híp lại: "Tại sao cô phải giải thích với ngươi chuyện cô muốn làm?"
Hốc mắt Tiêu Tử Nghĩa đỏ hoe, hắn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào quân chủ một cách đại nghịch bất đạo, "Bệ hạ, một lần phản bội, cả đời không dùng. Hắn bày mưu tính kế ép cung ngài, là tội khi quân. Còn từng giam cầm ngài trong phủ đệ như một con chim Hoàng Yến, là động đến tôn nghiêm Hoàng thất. Dựa theo luật lệ Ung Quốc của ta, hắn sớm nên chết từ lâu rồi."
"Cho dù giữa ngài và hắn có tư tình, muốn chăm sóc hắn thì cũng không nên để hắn đứng trong triều đình Ung Quốc của chúng ta, tiếp tục hô mưa gọi gió! Một mình hắn đứng đằng sau sắp đặt khống chế kế hoạch phản loạn của Tam Vương, giống như ma quỷ! Ngài không sợ dưỡng hổ di họa, rồi có ngày lại bị hắn ăn thịt sao?"
Những gì Tiêu Tử Nghĩa nói đều là sự thật, tuy lời hắn nói ra có thể xuất phát từ lòng riêng, nhưng nhìn vào đại cục, ai có thể tin rằng Độc Cô Ly sẽ thực sự trung thành với Hoàng thượng?
"Bệ hạ nói đúng, thần chỉ muốn đuổi hắn đi, hoặc khiến hắn tức chết mà thôi, chỉ cần thần vì ngài hạ quyết tâm, bệ hạ sẽ không bởi vì chuyện này mà mềm lòng với hắn."
Tiêu Tử Nghĩa ngước lên nhìn Lý Thanh Vân với đôi mắt đỏ ngầu.
Cặp mắt phượng của Lý Thanh Vân hơi rũ xuống, hắn lẳng lặng nhìn Tiêu Tử Nghĩa.
Hắn nắm quyền nhiều năm, khí thế bức người vô cùng mạnh mẽ, khi im lặng, một cỗ khí lực của bậc đế vương tràn ra.
Có thể nghe thấy giọng nói ảm đạm của hắn: "Tiêu Tướng quân, cho dù trước đây hắn ta như thế nào, thì cũng chỉ có cô mới có quyền quyết định sống chết của hắn."
"Chỉ có cô mới có thể quyết định hắn đi hay ở."
"Chỉ có cô mới có thể bắt nạt hắn."
"Ngoại trừ cô ra, bất cứ ai cũng không được phép nói những lời không nên nói, hoặc làm những hành động không nên làm trước mặt hắn." Hai mắt Lý Thanh Vân ánh lên vẻ lạnh lùng, "Ngươi hiểu không? Tiêu Tướng quân."
Sắc mặt Tiêu Tử Nghĩa tái đi từng chút một: "Bệ hạ, ý của ngài là..."
"Ý trên mặt chữ." Giọng điệu của Lý Thanh Vân rất thờ ơ.
Tiêu Tử Nghĩa ngẩng đầu nhìn quân vương với ánh mắt khó hiểu.
"Thần không hiểu. Bệ hạ, ngài..."
"Ngươi không cần phải hiểu." Lý Thanh Vân nói: "Ngươi chỉ cần biết hai nước Ung Tấn đang có chiến tranh, ngươi là Tướng quân của Ung Quốc, hẳn nên nghĩ cách làm sao lấy mười hai kinh đô của Tấn Quốc, lấy đầu của Hách Liên Thần!"
"Thẩm Kỳ đã đánh chiếm hai kinh đô lớn của Tấn Quốc rồi, nàng mới mười sáu tuổi, tương lai tiền đồ vô hạn. Tướng quân, cô thực sự đánh giá cao khả năng của nàng ấy. "
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân mỉm cười, cũng chứa một tia cảnh cáo: "Tiêu Tướng quân, cô cũng coi trọng ngươi, ngươi sẽ không kém hơn Thẩm Kỳ đâu đúng không?"
Sắc mặt Tiêu Tử Nghĩa trắng bệch, hắn cúi thấp đầu, gần đây hắn có thử giao chiến với tiểu nha đầu Thẩm Kỳ, nên hắn có thể hiểu được sự dũng mãnh và quyết tâm của nha đầu đó. Nếu Thẩm Kỳ trưởng thành, hắn sẽ bị Thẩm Kỳ hạ thấp, chuyện bệ hạ giao tất cả binh quyền cho Thẩm Kỳ không phải không có khả năng.
Đến lúc đó, địa vị của hắn ở Ung Quốc sẽ lâm nguy!
Hắn siết chặt nắm đấm, lòng hiếu thắng và tính cạnh tranh trong hắn đã hoàn toàn bị khơi dậy.
"Vâng, thần đã rõ, là thần vượt quá giới hạn, thần có tội. "
Lý Thanh Vân gật đầu.
Hắn nói: "Hiểu rồi thì tốt, sau này tới đây báo cáo tình hình chiến sự không cần đặt chân vào phòng."
Giọng nói của Tiêu Tử Nghĩa hơi khàn khàn, "Vâng. Thần, cáo lui."
Nói xong, hắn cúi đầu chào Lý Thanh Vân, xốc góc áo lên, cầm lấy trường kiếm, xoay người sải bước rời đi.
Lý Thanh Vân đưa mắt nhìn bóng lưng Tiêu Tử Nghĩa rời đi, mắt phương từ từ chìm xuống.
Hắn quay về phòng, đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào nam nhân đang nằm trên giường.
Một cuộc đại chiến, một trận nội chiến đã khiến thể xác và tinh thần của Độc Cô Ly gần như bị tàn phá nặng nề.
Thân thể vốn bị thương nặng đã vô cùng suy yếu, sắc mặt y tái nhợt như tuyết, đôi môi không còn huyết sắc, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt như có tuyết đọng, y dường như đang bị cuốn vào một cơn ác mộng, không những phát ra những tiếng thì thầm vụn vặt.
Từng tầng mồ hôi mỏng chảy ra trên trán, y nửa tỉnh nửa mê, yếu ớt như thể giây tiếp theo sẽ chết.
Độc Cô Ly mỹ mạo trời sinh tuyệt thế vô song, như lãnh nguyệt sương hoa, trong trẻo lạnh lùng, bộ dáng khi bệnh lại giống như một đóa Mai trắng khô héo, yếu ớt.
Lý Thanh Vân phải tới gần mới nghe được lời nói đứt quãng của y.
"A Vân... Ta xin lỗi... Ta sai rồi..."
Lý Thanh Vân chậm rãi vươn tay ra, lau giọt nước mắt nơi khóe mắt y.
Lý Thanh Lan cùng Lãnh Ngôn đã kéo được đại phu đến đây.
Đại phu vừa thở hổn hển vừa trách cứ: "Tại sao bệnh nhân này lại ngất xỉu nữa vậy? Không phải đã kê đơn thuốc rồi sao, sao ngươi ngày nào cũng kéo ta đến đây vậy? Ngươi có biết ta chỉ mới ăn được một nửa không?"
Lãnh Ngôn nói: "Tình thế cấp bách, mời đại phụ."
Lý Thanh Lan cuối cùng cũng đuổi kịp bọn họ.
Đại phu mắng một trận, sau đó bước vào phòng, đi đến bắt mạch cho Độc Cô Ly.
Sau khi bắt mạch xong, ông lấy một cây kim ra châm cứu, để Độc Cô Ly an thần ngủ thiếp đi. Lại kê thêm mấy đơn thuốc, nói: "Đi đi, nấu thuốc theo đơn này."
Lãnh Ngôn nhận lấy toa thuốc, lui xuống sắc thuốc.
Lý Thanh Lan hiếu kỳ ghé vào đầu giường, nhìn gương mặt và bờ môi tái nhợt như sắp chết đến nơi của Độc Cô Ly, sau đó quay qua Lý Thanh Vân, hỏi "Hoàng huynh, đây vẫn là Độc Cô Ly mà muội biết trước kia sao?"
"Muội nhìn lung tung cái gì? Trở về nghỉ ngơi đi." Lý Thanh Vân lấy tay che mắt Lý Thanh Lan.
Lý Thanh Lan nghiêng đầu, né tránh, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lý Thanh Vân, mím môi nói: "Hoàng huynh, muội chỉ muốn hỏi một câu, muội muốn hỏi, muội... Muội muốn hỏi có phải muội sắp có thêm một hoàng tẩu không?"
Lý Thanh Vân trừng mắt nghiêm túc nhìn nàng: "Đừng nói nhảm nữa, ra ngoài đi."
"Được rồi..." Lý Thanh Lan có chút sợ hãi, tò mò liếc nhìn Độc Cô Ly rồi chạy ra ngoài.
Nàng quay đầu lại, lo lắng nhìn thoáng qua, sau đó thở dài. Kỳ thực, khúc mắc nhiều năm giữa hoàng huynh và Độc Cô Ly nàng cũng nhìn thấy, nàng đã từng ghét thái độ trịch thượng của Độc Cô Ly, nhưng khi nghe Lãnh Ngôn kể lại những chuyện xảy ra gần đây, không hiểu sao nàng lại thấy đồng cảm với y.
Nhưng suy cho cùng, vấn đề này vẫn phụ thuộc vào quan điểm riêng của hoàng huynh.
Mộng Xu khoác áo choàng cho Lý Thanh Lan: "Công chúa điện hạ, bây giờ sắp đến mùa Đông rồi, cẩn thận đừng để bị cảm lạnh."
Lý Thanh Lan gật đầu, dẫn theo Mộng Xu trở về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi thuốc được nấu xong, Lý Thanh Vân cẩn thận đút cho y từng chút một.
Cực nhọc suốt hai đêm liền, không ngủ không nghỉ, Độc Cô mới từ từ tỉnh lại.
Thoạt nhìn, y liền trông thấy Lý Thanh Vân nằm ở mép giường, đối diện y ngủ ngon lành.
Đôi mắt mơ màng dần dần tỉnh táo, y nhìn thẳng vào mặt Lý Thanh Vân.
Dưới mắt Lý Thanh Vân có vài quầng thâm, trông có chút mệt mỏi.
Y chậm rãi duỗi tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má hơi đỏ của Lý Thanh Vân, cũng như đôi mắt phượng đã khép lại kia, mái tóc đen che khuất nửa gương mặt, hồng y trên người khiến hắn trông còn lộng lẫy hơn hoa ba phần.
Mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể hắn dường như có thể xoa dịu mọi thứ.
"A Vân ......" Độc Cô Ly nhìn hắn, hai mắt ửng đỏ, một giọt nước mắt chảy dài trên má, nhỏ xuống làm ướt gối đầu.
Có lẽ nhớ lại những gì A Vân nói với mình, hai mắt Độc Cô Ly mờ dần, y ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, lặng lẽ khóc. Đầu óc y trống rỗng, tiếng hít thở của Lý Thanh Vân vọng vào tai.
Không lâu sau, Lý Thanh Vân tỉnh lại.
Khi mở mắt ra, hắn thấy Độc Cô Ly đang nhìn lên trần nhà và khóc.
"Nếu ngươi rửa mặt bằng nước mắt, ngươi sẽ bị mù." Lý Thanh Vân cau mày.
"Ngươi không quan tâm thì tại sao ta phải quan tâm?" Độc Cô Ly nói bằng giọng khàn khàn, tự giễu.
"Độc Cô Ly, ngươi không phải người dễ dàng từ bỏ chính mình."
Độc Cô Ly hai mắt đẫm lệ nhìn Lý Thanh Vân, "Vậy nếu ta bị mù, liệu A Vân có chăm sóc ta như Cửu Nhi đã làm trong quá khứ không?"
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân nhìn về phía trước: "Ngươi nên tự chịu trách nhiệm."
"Không được sao." Độc Cô Ly cười khổ: "Ta hiểu, ta đương nhiên hiểu."
"A Ly." Lý Thanh Vân vươn tay sờ sờ lệ nơi khóe mắt Độc Cô, sau đó nhẹ nhàng lau đi, dịu giọng nói: "Chúng ta không thể quay lại."
Hai mắt Độc Cô Ly đỏ tươi, nhưng y vẫn mỉm cười, yếu ớt gật đầu: "Ta hiểu, A Vân, ngươi không cần nhắc nhở ta, ta hiểu."
Lý Thanh Vân chậm rãi ngồi thẳng dậy.
Độc Cô Ly đột nhiên bắt lấy cổ tay hắn, mái tóc màu mực xõa dài, y ho nhẹ một tiếng, sau đó cười nói: "A Vân, chúng ta không thể quay lại quá khứ, nhưng chúng ta vẫn còn tương lai, tương lai còn rất dài. Ta sẽ không bỏ cuộc trừ phi ta chết."
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Độc Cô Ly lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, cặp mắt ướt át nhìn thẳng vào Lý Thanh Vân, "A Vân, ta yêu ngươi."
Lý Thanh Vân nhìn chằm chằm y một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng: "Ngươi quá cố chấp. "
Ánh mắt Độc Cô Ly dịu dàng: "Chấp niệm của ta chính là A Vân."
Lý Thanh Vân bỗng dưng đứng dậy: "Tỉnh rồi thì nghỉ ngơi thật tốt đi."
Độc Cô Ly nhìn theo bóng lưng Lý Thanh Vân rời đi, ánh mắt thất thần quay đầu lại.
Một sự tĩnh lặng kỳ lạ bao trùm khắp phòng.
Lời mỉa mai của Tiêu Tử Nghĩa văng vẳng bên tai.
Y đưa tay che đậy lồng ngực đau đớn của mình, buộc bản thân phải tĩnh táo lại, không thể để cảm xúc khống chế. Lời nói của Tiêu Tử Nghĩa chẳng qua chỉ là đang cố gắng khiêu khích y, ép y rời đi. Lúc đó, y thực sự bị kích thích bởi những lời nói ấy và suy sụp mấy lần.
Hiện tại khả năng là do tác dụng an thần có trong thuốc mà y đã uống, nên y cảm thấy khá bình thản.
Y giữ vững tinh thần, trong đầu đã vạch lên một kế hoạch.
A Vân cũng chính miệng thừa nhận rằng hắn không ở cùng với Tiêu Tử Nghĩa. Ít nhất là bây giờ, A Vân không ở bên ai cả. Điều đó cho thấy y vẫn còn cơ hội.
Nhất định vẫn còn cơ hội.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương