Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Chương 30: Hội săn bắn mùa Đông bắt đầu



Editor: camanlwoibieng

---------------%-----------------

Ba ngày sau--

Cuộc săn bắn mùa Đông tại Ung Quốc chính thức bắt đầu.

Hàn phong đìu hiu, vạn vật tiêu sát.

Trong cung điện tường đỏ ngói xanh, văn võ bách quan cùng quân đội của Ung Quốc đều được bố trí chỉnh tề, vây quanh người tôn quý nhất Ung Quốc Hoàng đế bệ hạ.

Thân ảnh màu đỏ thẫm.

Cửu ngũ chi tôn, phong thái ngời ngời.

Trong quân đội Ung Quốc, cầm quân kỳ Ung Quốc, uy danh thiên hạ.

Lý Thanh Vân ngồi trên lưng ngựa, mặc một bộ hồng bào, bên ngoài khoác một thân khinh giáp, phát quan* màu vàng buộc lên mái tóc dài đen nhánh, trên khuôn mặt xinh đẹp chói mắt diễm dã đến cực hạn.

Tấn Quốc Thái tử, Hoàng đế Chu Quốc, Miêu Cương Vương ba người cùng lúc nhìn qua Lý Thanh Vân, nhìn thấy quân đội lớn mạnh của Ung Quốc, trong lòng kiêng kỵ.

--Ung Quốc có sức mạnh quân sự cường đại như thế, thật khiến người ta sinh lòng sợ hãi.

Ung Quốc tuấn niên anh tài, mỗi người đều có võ nghệ cao cường, anh dũng thiện chiến. Yêu thích săn bắn, am hiểu kỵ xạ*.*cưỡi ngựa, bắn cung

Ung Quốc đi săn, chính là đại điển quân sự quan trọng nhất của hoàng thất Ung Quốc, hàng năm đều phải tổ chức ít nhất hai lần hành động diễn tập chiến dịch quân sự trở lên, đồng thời cũng có thể cho các nước khác thấy phương diện quân sự lớn mạnh của Ung Quốc.

Các nước khác cũng theo luật lệ tổ tiên truyền xuống, theo diễn tập biến hóa quân sự, một số nước không hiếu chiến liền đem hoạt động săn bắn trở thành hoạt động giải trí cho hoàng thất, lấy việc chạy đuổi dã thú làm niềm vui.

Chỉ có Ung Quốc, Tấn Quốc và một số nước khác còn duy trì chiến tranh cùng vũ lực bạo chính, mới coi hoạt động săn bắn là đại điển quân sự của một quốc gia.

.......

Đại quân bắt đầu chậm rãi xuất cung, tiến về hướng bãi săn Vân Hồ Sơn.

Dọc theo đường đi, Chu Đế không ngừng khen phương diện quân sự của Ung Quốc, nói gần nói xa, đều có ý lấy lòng.

"Chu Hoàng một mực tránh trái tránh phải mà nói hắn, cô hiểu được, Chu Hoàng là muốn tìm hiểu chuyện của Lạc Trần điện hạ đi." Lý Thanh Vân biết Chu Hoàng sốt ruột cho ái tử.

Chu Hoàng lộ vẻ áy náy: "Là trẫm có lỗi với đứa nhỏ kia."

"Lạc Trần điện hạ vẫn rất tốt." Đôi môi đỏ mọng của Lý Thanh Vân nhẹ nhàng nhếch lên, "Nếu Chu Hoàng muốn gặp, cô có thể để ngươi và đứa nhỏ kia nói chuyện sau khi hội săn mùa Đông kết thúc."

"Đa tạ."

Chu Hoàng nhớ tới Chu Lạc Trần. Tuổi còn nhỏ phải rời khỏi nhà, ở Ung Quốc xa xôi làm con tin khổ cực, nặng nề thở dài một hơi. Thời gian làm chất tử cho một nước bại trận, cuộc sống sao có thể tốt đây?

Chỉ tiếc ông không có biện pháp bảo toàn Lạc Trần, giữa quyền thế và nhi tử, ông vĩnh viễn chỉ có thể bảo toàn quốc gia cùng hoàng vị. Vì vậy, chỉ có thể xin lỗi đứa trẻ kia a.

Khu vực săn bắn của Ung Quốc nằm trên Vân Hồ Sơn.

Bãi săn Vân Hồ Sơn có địa thế rộng, cây cối rậm rạp, dã thú tràn lan, chính là địa điểm săn bắn tốt nhất, do cấm vệ quân Ung Quốc vây quanh ở bên ngoài trông coi nghiêm ngặt, nghiêm cấm bất kỳ bách tính bình thường nào đặt chân đến nơi này.

Theo sử quan ghi lại, Thần Vân năm thứ 21. Ung Quốc Thần Vân Đế mời Tấn Quốc, Chu Quốc, Miêu Cương ba phương cùng đến tham gia hội săn bắn mùa Đông tại Ung Quốc, để cho tam quốc chứng kiến sức mạnh quân sự Ung Quốc cường đại. Làm cho người đứng đầu tam quốc phải thán phục.

Hành quân chậm rãi tiến về phía khu săn bắn Vân Hồ Sơn.

Miêu Cương Vương cưỡi ngựa, tầm mắt hướng về phía bóng lưng màu đỏ cách đó không xa, ánh mắt sâu thẳm: "Sự phồn thịnh của Ung Quốc thật sự là vượt quá tưởng tượng của ta a. Quân chủ hiện tại dẫn dắt Ung Quốc trở cường quất nhất nhì như vậy, thật sự là tuổi trẻ tài cao."

Chu Hoàng nói: "Miêu Cương Vương nói rất đúng. Thần Vân Đế Quân trong thời kì thiếu niên hiếu chiến, chiếm lĩnh nhiều quốc gia, trẫm cũng từng là bại tướng dưới tay hắn."

"Hôm nay nghĩ lại, trẫm gửi Lạc Trần đưa đến Ung Quốc làm chất tử, đổi lấy hòa bình giữa hai nước, thật sự là không thiệt."

Miêu Cương Vương Tang Như Vũ trầm giọng nói: "Chỉ là Lý Thanh Vân người này tranh cường hiếu thắng, kiêu ngạo tự phụ như thế. Ung Quốc cường thịnh dưới sự dẫn dắt của hắn, ngày sau nhất định sẽ khuấy lên chiến sự Cửu Châu. Đến lúc đó, không biết khung cảnh sẽ ra sao đây?"

Chu Hoàng dừng một chút, nói: "Trẫm mấy năm trước đã nghe nói, vị cung chủ đời cuối cùng của Cửu Châu từng thành lập một tổ chức thần bí trải rộng Cửu Châu, tên là Tinh Thần Lâu."

"Tinh Thần Lâu?"

Với kinh nghiệm của Miêu Cương Vương đương nhiên cũng từng nghe nói qua thế lực lớn nhất Cửu Châu này.

Truyền thuyết kể rằng Tinh Thần Lâu đại diện cho cung chủ Cửu Châu. Tinh Thần Chưởng Ấn vừa xuất hiện, như gặp chủ nhân Cửu Châu. Quốc quân các nước Cửu Châu cũng phải cúi đầu xưng thần."

Chu Hoàng cười nói: "Nghe nói khi thế cục Cửu Châu hỗn loạn bất an. Tinh Thần Lâu sẽ xuất hiện, nhúng tay vào chiến sự giữa các nước, cân bằng thế cục Cửu Châu, để thiên hạ đạt được mục đích hòa bình. Dựa theo sức mạnh ngày càng tăng nhanh của Ung Quốc hiện nay, e rằng sớm muộn gì cũng sẽ khiến Tinh Thần Lâu xuất hiện can thiệp."

"Chính là không biết -- vị Ung Quốc bệ hạ trẻ tuổi kiêu ngạo tự phụ này sẽ như thế nào?"

Miêu Cương vương cười nói: "Theo bổn vương thấy, với phong cách kiêu ngạo không ai sánh được của Lý Thanh Vân, hắn cũng sẽ không quản Tinh Thần Lâu là thần thánh phương nào, chỉ biết tiêu diệt hết thảy chướng ngại cản đường hắn tiến lên."

"Lý Thanh Vân kiêu ngạo tự phụ, sớm muộn gì cũng mất đầu." Chu Hoàng lắc đầu.

"Tổ chức Tinh Thần Lâu này quá mức thần bí, đã mấy trăm năm không xuất hiện trên đại địa Cửu Châu, ai biết tổ chức này có thật sự tồn tại hay không?" Miêu Cương Vương sờ sờ râu.



"Vậy cũng chưa chắc. Cung chủ Cửu Châu - Từ Vinh sáng lập Tinh Thần Lâu, tuyệt đối không phải chỉ là vỏ bọc."

"Nhiều năm qua, các quốc gia luôn kiêng dè thế lực Tinh Thần Lâu, cũng có nhiều nơi âm thầm tìm hiểu tung tích Tinh Thần Lâu hiện giờ, không có ngoại lệ, không ai sống sót."

Miêu Cương Vương cùng Chu Hoàng cưỡi ngựa, đi theo đại quân, một đường nói chuyện.

Bỗng dưng, sắc mặt Miêu Cương Vương biến đổi, nhíu mày nhìn về phía Lý Thanh Vân, "Đứa nhỏ Diệu Linh kia đang làm cái gì vậy hả?!"

Chỉ thấy Diệu Linh Vương tử sử dụng khinh công, ngồi thẳng tắp phía sau Lý Thanh Vân mặc hồng bào, chuỗi ngọc trên người kêu keng keng, cực kỳ dễ nghe.

Đôi mắt hoa đào của hắn nhẹ nhàng chớp chớp, ôm eo Lý Thanh Vân, oa một tiếng: "Bệ hạ, eo ngươi, thật nhỏ thật mềm a..."

Lý Thanh Vân biến sắc: "Diệu Linh Vương tử, xin ngươi tự trọng!"

Diệu Linh tò mò nghiêng đầu, đôi mắt hoa đào nở nụ cười trêu chọc.

Hắn vuốt ve mái tóc đen nhánh của Lý Thanh Vân, nhẹ nhàng mút vào sợi tóc hắn mang đến cỗ dị hương xông vào mũi.

"Bệ hạ, Diệu Linh nghe nói bệ hạ thích nam sắc, không biết nhìn Diệu Linh như thế nào a? Có thể làm ấm giường cho bệ hạ không?"

Ngón tay mảnh khảnh của Diệu Linh vuốt ve cằm Lý Thanh Vân, trong đôi mắt hoa đào tỏa ra hào quang khác thường: "Diệu Linh muốn nhìn thấy bộ dáng bệ hạ khóc đến đỏ mắt, dáng người bệ hạ mềm mại như thế, đôi mắt này nổi đầy ý xuân như tranh vẽ nhất định rất đẹp."

"Diệu Linh mỗi ngày nhìn thấy bệ hạ, đều rất muốn cởi một thân hồng y của bệ hạ ra, để cho ngài ở dưới thân Diệu Linh thừa hoan..."

"Diệu, Linh! ! !"

Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân trong cơn giận dữ, trong mắt thậm chí nhiễm một tia đỏ.

Hắn cưỡi ngựa, kiểm soát dây thừng, con ngựa ngẩng đầu lên, cố gắng ném Diệu Linh ra ngoài. Kết quả Diệu Linh giống như thuốc mỡ da chó không bỏ được. Lý Thanh Vân đành phải đạp người ra ngoài, sau đó xuống ngựa.

Hắn giơ tay lên muốn cho Diệu Linh một cái bạt tay.

Thanh Dương vội vàng chạy tới, cầm tay Lý Thanh Vân, hơi nhíu mày: "Bệ hạ, Diệu Linh từ nhỏ tính tình cổ quái, nói chuyện chưa bao giờ dùng não, kính xin bệ hạ tha thứ."

Các hoạt động của quân đội bắt đầu dừng lại.

Lý Thanh Vân sắp tức chết.

Bây giờ hắn nhìn đôi huynh đệ song sinh của Miêu Cương càng ngày càng không vừa mắt.

Ca ca Thanh Dương ái mộ Độc Cô Ly không nói, đệ đệ Diệu Linh lại chạy tới nơi này dùng những diễm từ kia đùa giỡn nhục nhã hắn?!

Hắn chính là đế vương công a! Là đại tổng công!

"Diệu Linh Vương tử, ngươi nếu lại ăn nói hàm hồ, cô nhất định giết ngươi!" Lý Thanh Vân dùng mắt phượng lạnh lùng liếc nhìn Diêu Linh.

Diệu Linh thò đầu ra, nhẹ nhàng chớp chớp đôi mắt hoa đào: "Bệ hạ tức giận cũng thật dễ thương a." Mày hắn cong cong, "Diệu Linh nói từng câu từng chữ đều là thật a, chỉ cần nhớ tới bộ dáng bệ hạ 'Phấn hương hãn thấp dao cầm chẩn*', bộ xuân cảnh mỹ họa kia, Diệu Linh liền ngứa ngáy khó nhịn..."* Dịch nghĩa: Mồ hôi đẫm hương phấn, Đàn ngọc ngân trên giường - Trích từ bài "Tô nhũ" của Triệu Loan Loan

Thanh Dương vội vàng chặn miệng đệ đệ lại: "Đừng nói nữa!"

Hắn nhìn thấy đuôi mắt Lý Thanh Vân tức giận đến mức bắt đầu phiếm hồng, không ngừng xin lỗi.

"Hôm nay cô nhất định phải giết hắn!!" Lý Thanh Vân mắt phượng nhiễm đỏ, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận, "Hắn xem cô thành cái dạng gì?! Hắn cho rằng cô là tiểu quan trong Thanh Lâu Sở quán sao? Trêu đùa như thế, khiến cô mất hết thể diện, sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn!"

Huống chi những Dâm - Từ - Diễm - Khúc---

Làm sao có dùng để hình dung hắn?!

Thanh Dương có chút chau mày, che miệng Diệu Linh, càng không ngừng xin lỗi.

Miêu Cương Vương cùng Chu Hoàng vội vàng đi tới khuyên can.

Cảnh tượng loạn thành một đoàn.

Nhìn tình cảnh phía trước có chút hỗn loạn. Độc Cô Ly xuống khỏi lưng ngựa, dắt ngựa, lẳng lặng đứng cách đó không xa. Y mặc trường bào màu trắng bạc, thân dài ngọc lập, tóc đen như sương theo gió mà động. Một đôi mắt băng lãnh đạm mạc xa cách như tuyết lấy bộ dáng một người ngoài cuộc nhìn vào tình thế trong cuộc.

Y bẩm sinh phong hoa tuyệt đại, đứng ở nơi nào, liền có thể dẫn tới vô số ánh nhìn kinh diễm.

"Nghe đồn Độc Cô công tử chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, ngày đó ở Quỳnh Lâm Uyển vừa thấy liền khiến cho cô sinh lòng ái mộ, khó trách Ung Quốc bệ hạ không từ thủ đoạn cũng muốn giữ ngươi lại, cô nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc như tuyết này, cũng rất yêu thích."

Hách Liên Thần dắt chiến mã, mặc trường bào màu đen, sóng vai đứng cùng Độc Cô Ly.

Độc Cô Ly phảng phất như chưa từng nghe thấy, thần sắc lạnh nhạt, con ngươi Lưu Ly như tuyết lẳng lặng nhìn về phía trước.

Hách Liên Thần quay đầu, chăm chú nhìn góc nghiêng tuyệt mỹ của Độc Cô Ly, trong mắt xuất hiện một tia kinh diễm.

Hắn theo bản năng muốn vươn tay vuốt ve thần nhan kinh động thiên nhân kia.

Độc Cô Ly chậm rãi quay đầu, đôi mắt u tĩnh hàn đàm lẳng lặng nhìn Hách Liên Thần, ánh mắt trầm tĩnh, không có một chút cảm xúc nào.

Đồng tử của y tựa như một vũng nước đọng trong hàn đàm không hề gợn sóng, cảm giác giống như nhìn qua một người chết, tự dưng để người thấy sinh ra ý sợ hãi.

Hách Liên Thần chỉ cảm thấy ngực mình lạnh lẽo, một cỗ hàn ý cùng run rẩy xâm nhập mà đến, tay trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ.



Ánh mắt Độc Cô Ly trước sau như một cao cao tại thượng, y cũng chưa bao giờ đem Hách Liên Thần để vào mắt.

Độc Cô Ly từ từ quay đầu, chăm chú nhìn Lý Thanh Vân trong đám người.

Trong mắt Hách Liên Thần là lửa giận thiêu đốt. Trên đời này chưa bao giờ có người nào dám dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, cũng chưa bao giờ có người có thể không để ý đến hắn như thế! Điều này làm cho hắn ta cảm thấy rất nhục nhã!

Độc Cô Ly!

Một tuyệt sắc mỹ nhân phong hoa tuyệt đại như vậy, chưa từng có được, làm sao có thể không xúng với mình đây?!

Trong con ngươi đen kịt như mực của Hách Liên Thần xuất hiện một cỗ điên cuồng mãnh liệt, đó là một loại dục vọng chinh phục cực mạnh.

Hắn vươn tay, muốn nắm lấy tay Độc Cô Ly.

Tay vẫn chưa chạm vào.

Đột nhiên một cơn gió lạnh lướt qua cổ.

Một sợi dây đàn màu bạc nhỏ bé không thể nhìn thấy gắt gao siết chặt lấy cổ Hách Liên Thần, thấm ra vài giọt máu, chỉ cần hơi động một chút, dây đàn lại chặt hơn một chút, Hách Liên Thần liền có thể máu tươi đầy đất, mất mạng tại đây.

Sắc mặt Hách Liên Thần trắng bệch, cả người cứng ngắc, gắt gao nhìn chằm chằm Độc Cô Ly.

Độc Cô Ly rốt cục mở miệng nói câu đầu tiên, giọng nói lạnh lẽo như ngọc: "Cút. "

Độc Cô Ly thu hồi dây tơ màu bạc, từ đầu đến cuối vẫn chưa cho Hách Liên Thần một cái liếc mắt, dắt chiến mã đi, tiến về phía Lý Thanh Vân.

Máu toàn thân của Hách Liên Thần bị đóng băng, sắc mặt biến đổi, hắn chậm rãi vươn bàn tay cứng ngắc ra, sờ lên vết máu trên cổ do bị dây bạc siết chặt, nhìn vết máu dính trên tay, nhịn không được nói một câu thô tục: "Mẹ nó!"

Hắn ngẩng đầu, mắt lộ ra sát khí trừng Độc Cô Ly.

Người này lớn lên dáng dấp xinh đẹp, lại tuyệt sắc--

Hách Liên Thần rốt cuộc không sinh ra nổi một chút tâm tư kiều diễm nào.

Trong lòng hắn chỉ còn lại kiêng kỵ cùng hàn ý thật sâu.

Hắn không thăm dò được sự sâu cạn của Độc Cô Ly.

Ánh mắt lẳng lặng không hề bận tâm vừa rồi, cùng với dây đàn siết chặt cổ như muốn đoạt mạng, đều có thể làm cho hạ bộ người ta trong nháy mắt thanh tỉnh.

Đó không phải là đóa hoa tuyệt mỹ thoạt nhìn vô hại, ẩn sau vẻ đẹp ấy, là hàn đàm trải rộng hàn băng sát khí, đi sai một bước, liền có thể tan xương nát thịt.

Hách Liên Thần tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình bị ánh mắt trầm tĩnh của Độc Cô Ly dọa sợ.

Hách Liên Thần một lần nữa chuyển ánh mắt về phía Lý Thanh Vân.

"Bệ hạ, làm sao vậy?" Độc Cô Ly thanh âm nhàn nhạt, chậm rãi đi tới bên cạnh Lý Thanh Vân.

Miêu Cương Vương cùng Chu Hoàng áy náy giải thích sự tình.

Ngữ khí Độc Cô Ly hơi nhạt, thêm chút trấn an, liền làm cho cơn tức của Lý Thanh Vân tiêu tan hơn phân nửa.

Lý Thanh Vân nhìn thẳng Độc Cô Ly, nhớ tới việc Độc Cô Ly đã đồng ý sau khi hội săn bắn mùa Đông kết thúc liền có thể thỏa mãn tất cả nguyện vọng của mình, trong lòng liền không ngừng cao hứng. Hắn giữ chặt tay Độc Cô Ly, mắt phượng ửng đỏ, còn có chút tức giận, lại cố nén xuống, hắn không thể ở trước mặt nhân vật chính nổi giận. "A Ly, cô không sao."

Miêu Cương Vương nói vài tiếng áy náy, liền túm lấy lỗ tai Diệu Linh trở về răn dạy.

Độc Cô Ly nhìn thoáng qua Lý Thanh Vân, ngắn đến mức không thể nhìn thấy đuôi mắt Lý Thanh Vân ửng đỏ, tự dưng có vài phần diễm sắc. Y nói: "Nếu bệ hạ không tức giận nữa, thì tiếp tục xuất phát thôi."

"Được." Lý Thanh Vân kéo tay Độc Cô Ly, dư quang thoáng qua, liền nhìn thấy Hách Liên Thần đang quan sát bọn họ. Lý Thanh Vân nhất thời nổi lên cảnh giác, "A Ly, ngươi vừa mới nói gì với Thái tử Tấn Quốc?"

"Không có gì." Độc Cô Ly thản nhiên nói.

Đôi mắt Lý Thanh Vân ửng đỏ, giận dữ trừng mắt nhìn Hách Liên Doanh.

Hách Liên Thần người này trong cốt truyện ban đầu chính là công nguy hiểm nhất, cũng là tình địch mạnh nhất của hắn, hiện giờ Hách Liên Thần ở đây, không ngừng nhìn chằm chằm Độc Cô Ly như hổ rình mồi.

Cái này sao có thể được?

A Ly là của một mình hắn!

Hách Liên Thần kiêng kỵ nhìn Độc Cô Ly một cái, thấy đôi mắt xa cách và đạm mạc của Độc Cô Ly, nhớ tới lúc mới giao phong vừa rồi tim liền đập nhanh một trận , sắc mặt hắn hơi lạnh, che đi một tia sợ hãi trong lòng.

Hách Liên Thần đối mặt với ánh mắt của Lý Thanh Vân.

Đế vương trẻ tuổi mặc hồng y diễm dã mắt phượng tràn ngập tức giận nhìn hắn, ánh mắt bởi vì tức giận còn có chút phiếm hồng, giống như tiểu Phượng Hoàng kiêu ngạo tự phụ lại tức giận đến không chịu nổi, mà cả người đều xù lông, không khỏi khiến người ta yêu thích.

Tầm mắt Hách Liên Thần trong nháy mắt dính vào người Lý Thanh Vân, ánh mắt hơi si ngốc.

"Vẫn là hắn đáng yêu hơn một chút."

---------------%-----------------

*phán quan:
Chương trước Chương tiếp