Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược
Chương 63: Lý Thanh Vân là một tiểu Phượng Hoàng quý giá
Editor: camanlwoibieng
----------------%----------------
Tô Ngọc cẩn thận bắt mạch cho Lý Thanh Vân một lần nữa.
Nhưng cánh tay trắng nõn không tỳ vết của Lý Thanh Vân đặt ở trước mắt, khiến trong đầu Tô Ngọc tất cả đều là bẩn niệm điên cuồng. Hắn hít sâu vô số hơi mới ép buộc mình tĩnh tâm lại tiếp tục bắt mạch cho bệ hạ.
Sau khi bắt mạch như thường lệ, Tô Ngọc liền viết phương thuốc, giao cho Độc Cô Ly. Ánh mắt hơi trầm xuống: "Độc Cô Ly, ngươi sẽ chăm sóc tốt cho hắn chứ?"
Độc Cô Ly hỏi ngược lại: "Hắn là thê tử của ta. Ta không chăm sóc hắn, chẳng lẽ ngươi chăm sóc?"
Tô Ngọc châm chọc: "Lúc trước là ta chế độc, ngươi hạ độc. Chúng ta là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng."
Ánh mắt Độc Cô Ly càng ngày càng lạnh. Trong mắt đã có ý đuổi khách.
Tô Ngọc cười cười, vỗ vỗ Đoàn Ngâm. Đoàn Ngâm kinh hãi nhìn về phía Tô Ngọc, nhát gan nói: "Đại nhân."
"Chiếu cố hắn thật tốt, mỗi ngày ta đều sẽ tới." Tô Ngọc ôn thanh nói.
Đoàn Ngâm nhẹ nhàng gật đầu, sau khi đưa mắt nhìn Tô Ngọc rời đi, y hốt hoảng luống cuống đứng tại chỗ, không biết nên làm cái gì.
Đoàn Ngâm mặc cẩm phục màu đỏ thấu thủy trong suốt, lộ ngực, tóc mực xõa tung, làn da trắng nõn, ánh mắt nhát gan lại nhu thuận, còn có một chút câu nệ. Đoàn Ngâm thậm chí có chút sợ hãi vị đệ nhất mỹ nhân vang danh thiên hạ Độc Cô Ly này, y cũng không ôn nhu như lời đồn, ánh mắt của y lạnh như băng, thậm chí nổi lên vài phần chán ghét.
Ngay khi Đoàn Ngâm thất thần, Độc Cô Ly hỏi: "Chuyện của Mỹ Nhân tộc, ngươi biết bao nhiêu?"
Môi Đoàn Ngâm khẽ mấp máy, không biết nên nói về cái gì.
Lý Thanh Vân bị Độc Cô Ly giam trong ngực. Hắn nhìn không thấy biểu tình của Đoàn Ngâm, nhưng hắn có thể biết Đoàn Ngâm đang mờ mịt và luống cuống, cùng với không khí lạnh băng trong phòng. Hắn nâng mắt lên nhìn cằm Độc Cô Ly, phi thường tin tưởng vừa rồi mình trắng trợn quyến rũ Tô Ngọc, đã chọc giận Độc Cô Ly.
Hắn giằng co.
Độc Cô Ly nhíu mày nhìn Lý Thanh Vân: "A Vân..."
Y không tiện quá mức câu nệ Lý Thanh Vân, sợ lúc hắn giãy dụa bị thương, liền buông lỏng tay.
Lý Thanh Vân đứng dậy. Cổ áo màu trắng như tuyết trượt xuống dưới bả vai, da thịt như ngọc, những điểm hồng ngân bại lộ rõ ràng. Sắc mặt Độc Cô Ly trầm xuống, giúp hắn chỉnh lại xiêm y.
Đoàn Ngâm có chút kinh hãi, ánh mắt lưu luyến ở giữa hai người, đã hiểu được gì đó.
"Ngươi nói đi." Mắt phượng Lý Thanh Vân nhìn Đoàn Ngâm. Hắn cũng muốn biết tình huống cụ thể của tộc nhân mình.
Đoàn Ngâm tuy rằng không biết hai vị này vì sao phải biết chuyện Mỹ Nhân tộc. Nhưng vẫn chậm rãi nói: "Mỹ Nhân tộc tồn tại trên đại lục Cửu Châu từ xưa đến nay, bọn họ sinh ra mỹ mạo, thân thể có dị hương, bất luận nam nữ, trời sinh diễm cốt, đều là... Là sủng vật trên giường."
"Cho nên tới bây giờ, Mỹ Nhân tộc đều là chủng tộc thấp hèn người người ao ước. Tộc nhân ta được trao cho dâm dục, tà niệm, trở thành hiện thân của dục niệm. Mọi người chỉ muốn cướp đoạt chúng ta, làm nhục chúng ta... Mỹ Nhân tộc ở Cửu Châu đại lục, mọi người đều biết chỉ có phương diện này... Còn có giá trị..."
Đoàn Ngâm rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Sau lưng mỗi một vị Mỹ Nhân tộc đều có một nốt chu sa màu đỏ, đại biểu cho tình dục. Khi vết bớt phía sau lưng càng ngày càng diễm lệ, càng ngày càng thịnh, chính là thời điểm Mỹ Nhân tộc vui vẻ nhất."
Độc Cô Ly nhớ tới huyết sắc Phượng Hoàng đồ đằng sau lưng Lý Thanh Vân, mỗi lần tình đến sâu đậm, đồ đằng Phượng Hoàng sẽ càng thêm đỏ rực, phảng phất sống động như thật, bay lên.
Đoàn Ngâm sắc mặt có chút đỏ: "Thân thể mỗi một vị Mỹ Nhân tộc đều rất mẫn cảm, chỉ cần một lần, phía sau sẽ càng ngày càng... Càng ngày càng cần nhật nguyệt tinh hoa đổ vào tẩm bổ thân thể, giống như hoa tươi vậy, cần được tưới nước, mới có thể nở rộ."
"Mỹ Nhân tộc sẽ mang đến cho nam nhân của mình trải nghiệm cực lạc, nam nhân đã nếm qua tư vị Mỹ Nhân tộc, thực tủy biết vị, giống như hút phải Anh Túc* khiến người ta nghiện, không cách nào tự kiềm chế. Hơn nữa ít nhiều cũng có thể mang đến lợi ích cho nam nhân của mình."*cây thuốc phiện
"Tỷ như sức khỏe tốt, kéo dài tuổi thọ các loại..."
"Nhưng Mỹ Nhân tộc bình thường làm sao có thể thần kỳ như lời thế nhân nói, nhiều lắm là so với người bình thường thì vui vẻ hơn một chút, cũng khỏe mạnh sảng khoái hơn một chút."
"Nếu luận về tuyệt sắc chân chính, là thánh tử thánh nữ tộc ta, đây mới thực sự là làm cho người ta mê mẩn."
Đoàn Ngâm nói xong, ánh mắt xuất hiện một cỗ khát vọng kỳ lạ.
Lý Thanh Vân lồng lồng quần áo trên người, nói: Ngươi tiếp tục đi, nói về thánh tử."
Đoàn Ngâm cất giọng: "Dấu ấn sau lưng thánh tử và thánh nữ là đồ đằng Phượng Hoàng màu đỏ. Bọn họ mới chính là trời sinh diễm cốt, mị cốt thiên thành. Chỉ cần bọn họ đứng ở tại chỗ, không cần động, liền có vô số người tranh nhau chen lấn đến yêu họ."
"Bất kể nam nhân nào cũng sẽ không cách nào tự kiềm chế yêu thánh tử, bị thánh tử hấp dẫn."
"Không giống Mỹ Nhân tộc bình thường. Thánh tử và thánh nữ khi cùng nam nhân giao hợp, không chỉ mang lại lợi ích cho nam nhân của họ, mà còn mang lại lợi ích cho chính mình."
"Bọ họ sẽ càng ngày càng đẹp, càng ngày càng diễm, càng ngày càng mị. Họ sẽ là một tiểu Phượng Hoàng thiên kiêu chi tử nhận ngàn sủng vạn ái. Họ thích được tưới nhật nguyệt tinh hoa, sẽ đối với nam nhân đầu tiên của mình đặc biệt mẫn cảm, sẽ bởi vì được loại chuyện kia tẩm bổ mà càng ngày càng khỏe mạnh."
Lý Thanh Vân càng nghe càng cảm thấy thái quá: "Được rồi, ngươi đừng nói nữa."
Đôi mắt Độc Cô Ly sáng lên: "Ngươi nói thật? Chuyện kia sẽ làm cho hắn khỏe mạnh hơn?"
Đoàn Ngâm cho rằng mình nói sai cái gì, mím môi đáp: "Ta... Những thứ này đều được sách trong tộc nhắc đến, ta chưa từng gặp qua thánh tử, nên cũng không rõ ràng lắm."
Ánh mắt Đoàn Ngâm mê man, dừng một chút lại nói: "Ngàn năm trước từng xuất hiện một vị thánh tử. Trong sách nói vị thánh tử đó dường như có cả thiên hạ. Ta không biết liệu những tin đồn này có thật hay không."
Đoàn Ngâm thấp giọng nói: "Cửu Châu đại lục ngoại trừ tộc Mỹ Nhân đặc thù ra, còn có các chủng tộc đặc biệt khác. Tại sao mọi người chỉ chung tình với Mỹ Nhân tộc..."
Theo y biết, ngoại trừ Mỹ Nhân tộc, Cửu Châu còn có những chủng tộc đặc biệt khác-- Mộng tộc, Uyên tộc.
Tất cả tộc nhân Mộng tộc đều có năng lực mơ thấy tương lai.
Nhất là tinh nữ Mộng tộc, nàng có thể nhìn trộm thiên cơ, khải mộng đoán trước tương lai, đồng thời có được năng lực thay đổi tương lai, nghịch thiên cải mệnh.
Bởi vì Mộng tộc quá mức thần bí, hầu như không ai biết được Mộng tộc có tồn tại hay không.
Mộng tộc hiện thế, chỉ sợ lại chính là một tai họa ngập đầu.
Sự tồn tại của tinh nữ được thế nhân biết đến, cũng là một phen gió tanh mưa máu.
Uyên tộc thì càng kỳ quái hơn, nghe nói bọn họ có thể trường mệnh thiên tuế, nếu như có thể ăn sạch bọn họ, cũng có khả năng giúp kéo dài thọ mệnh.
...
Đoàn Ngâm trước kia thích du sơn ngoạn thủy, những chuyện thần bí này, y nghe cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Thiên hạ rộng lớn, không thiếu cái lạ.
----------------%----------------
Tô Ngọc cẩn thận bắt mạch cho Lý Thanh Vân một lần nữa.
Nhưng cánh tay trắng nõn không tỳ vết của Lý Thanh Vân đặt ở trước mắt, khiến trong đầu Tô Ngọc tất cả đều là bẩn niệm điên cuồng. Hắn hít sâu vô số hơi mới ép buộc mình tĩnh tâm lại tiếp tục bắt mạch cho bệ hạ.
Sau khi bắt mạch như thường lệ, Tô Ngọc liền viết phương thuốc, giao cho Độc Cô Ly. Ánh mắt hơi trầm xuống: "Độc Cô Ly, ngươi sẽ chăm sóc tốt cho hắn chứ?"
Độc Cô Ly hỏi ngược lại: "Hắn là thê tử của ta. Ta không chăm sóc hắn, chẳng lẽ ngươi chăm sóc?"
Tô Ngọc châm chọc: "Lúc trước là ta chế độc, ngươi hạ độc. Chúng ta là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng."
Ánh mắt Độc Cô Ly càng ngày càng lạnh. Trong mắt đã có ý đuổi khách.
Tô Ngọc cười cười, vỗ vỗ Đoàn Ngâm. Đoàn Ngâm kinh hãi nhìn về phía Tô Ngọc, nhát gan nói: "Đại nhân."
"Chiếu cố hắn thật tốt, mỗi ngày ta đều sẽ tới." Tô Ngọc ôn thanh nói.
Đoàn Ngâm nhẹ nhàng gật đầu, sau khi đưa mắt nhìn Tô Ngọc rời đi, y hốt hoảng luống cuống đứng tại chỗ, không biết nên làm cái gì.
Đoàn Ngâm mặc cẩm phục màu đỏ thấu thủy trong suốt, lộ ngực, tóc mực xõa tung, làn da trắng nõn, ánh mắt nhát gan lại nhu thuận, còn có một chút câu nệ. Đoàn Ngâm thậm chí có chút sợ hãi vị đệ nhất mỹ nhân vang danh thiên hạ Độc Cô Ly này, y cũng không ôn nhu như lời đồn, ánh mắt của y lạnh như băng, thậm chí nổi lên vài phần chán ghét.
Ngay khi Đoàn Ngâm thất thần, Độc Cô Ly hỏi: "Chuyện của Mỹ Nhân tộc, ngươi biết bao nhiêu?"
Môi Đoàn Ngâm khẽ mấp máy, không biết nên nói về cái gì.
Lý Thanh Vân bị Độc Cô Ly giam trong ngực. Hắn nhìn không thấy biểu tình của Đoàn Ngâm, nhưng hắn có thể biết Đoàn Ngâm đang mờ mịt và luống cuống, cùng với không khí lạnh băng trong phòng. Hắn nâng mắt lên nhìn cằm Độc Cô Ly, phi thường tin tưởng vừa rồi mình trắng trợn quyến rũ Tô Ngọc, đã chọc giận Độc Cô Ly.
Hắn giằng co.
Độc Cô Ly nhíu mày nhìn Lý Thanh Vân: "A Vân..."
Y không tiện quá mức câu nệ Lý Thanh Vân, sợ lúc hắn giãy dụa bị thương, liền buông lỏng tay.
Lý Thanh Vân đứng dậy. Cổ áo màu trắng như tuyết trượt xuống dưới bả vai, da thịt như ngọc, những điểm hồng ngân bại lộ rõ ràng. Sắc mặt Độc Cô Ly trầm xuống, giúp hắn chỉnh lại xiêm y.
Đoàn Ngâm có chút kinh hãi, ánh mắt lưu luyến ở giữa hai người, đã hiểu được gì đó.
"Ngươi nói đi." Mắt phượng Lý Thanh Vân nhìn Đoàn Ngâm. Hắn cũng muốn biết tình huống cụ thể của tộc nhân mình.
Đoàn Ngâm tuy rằng không biết hai vị này vì sao phải biết chuyện Mỹ Nhân tộc. Nhưng vẫn chậm rãi nói: "Mỹ Nhân tộc tồn tại trên đại lục Cửu Châu từ xưa đến nay, bọn họ sinh ra mỹ mạo, thân thể có dị hương, bất luận nam nữ, trời sinh diễm cốt, đều là... Là sủng vật trên giường."
"Cho nên tới bây giờ, Mỹ Nhân tộc đều là chủng tộc thấp hèn người người ao ước. Tộc nhân ta được trao cho dâm dục, tà niệm, trở thành hiện thân của dục niệm. Mọi người chỉ muốn cướp đoạt chúng ta, làm nhục chúng ta... Mỹ Nhân tộc ở Cửu Châu đại lục, mọi người đều biết chỉ có phương diện này... Còn có giá trị..."
Đoàn Ngâm rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Sau lưng mỗi một vị Mỹ Nhân tộc đều có một nốt chu sa màu đỏ, đại biểu cho tình dục. Khi vết bớt phía sau lưng càng ngày càng diễm lệ, càng ngày càng thịnh, chính là thời điểm Mỹ Nhân tộc vui vẻ nhất."
Độc Cô Ly nhớ tới huyết sắc Phượng Hoàng đồ đằng sau lưng Lý Thanh Vân, mỗi lần tình đến sâu đậm, đồ đằng Phượng Hoàng sẽ càng thêm đỏ rực, phảng phất sống động như thật, bay lên.
Đoàn Ngâm sắc mặt có chút đỏ: "Thân thể mỗi một vị Mỹ Nhân tộc đều rất mẫn cảm, chỉ cần một lần, phía sau sẽ càng ngày càng... Càng ngày càng cần nhật nguyệt tinh hoa đổ vào tẩm bổ thân thể, giống như hoa tươi vậy, cần được tưới nước, mới có thể nở rộ."
"Mỹ Nhân tộc sẽ mang đến cho nam nhân của mình trải nghiệm cực lạc, nam nhân đã nếm qua tư vị Mỹ Nhân tộc, thực tủy biết vị, giống như hút phải Anh Túc* khiến người ta nghiện, không cách nào tự kiềm chế. Hơn nữa ít nhiều cũng có thể mang đến lợi ích cho nam nhân của mình."*cây thuốc phiện
"Tỷ như sức khỏe tốt, kéo dài tuổi thọ các loại..."
"Nhưng Mỹ Nhân tộc bình thường làm sao có thể thần kỳ như lời thế nhân nói, nhiều lắm là so với người bình thường thì vui vẻ hơn một chút, cũng khỏe mạnh sảng khoái hơn một chút."
"Nếu luận về tuyệt sắc chân chính, là thánh tử thánh nữ tộc ta, đây mới thực sự là làm cho người ta mê mẩn."
Đoàn Ngâm nói xong, ánh mắt xuất hiện một cỗ khát vọng kỳ lạ.
Lý Thanh Vân lồng lồng quần áo trên người, nói: Ngươi tiếp tục đi, nói về thánh tử."
Đoàn Ngâm cất giọng: "Dấu ấn sau lưng thánh tử và thánh nữ là đồ đằng Phượng Hoàng màu đỏ. Bọn họ mới chính là trời sinh diễm cốt, mị cốt thiên thành. Chỉ cần bọn họ đứng ở tại chỗ, không cần động, liền có vô số người tranh nhau chen lấn đến yêu họ."
"Bất kể nam nhân nào cũng sẽ không cách nào tự kiềm chế yêu thánh tử, bị thánh tử hấp dẫn."
"Không giống Mỹ Nhân tộc bình thường. Thánh tử và thánh nữ khi cùng nam nhân giao hợp, không chỉ mang lại lợi ích cho nam nhân của họ, mà còn mang lại lợi ích cho chính mình."
"Bọ họ sẽ càng ngày càng đẹp, càng ngày càng diễm, càng ngày càng mị. Họ sẽ là một tiểu Phượng Hoàng thiên kiêu chi tử nhận ngàn sủng vạn ái. Họ thích được tưới nhật nguyệt tinh hoa, sẽ đối với nam nhân đầu tiên của mình đặc biệt mẫn cảm, sẽ bởi vì được loại chuyện kia tẩm bổ mà càng ngày càng khỏe mạnh."
Lý Thanh Vân càng nghe càng cảm thấy thái quá: "Được rồi, ngươi đừng nói nữa."
Đôi mắt Độc Cô Ly sáng lên: "Ngươi nói thật? Chuyện kia sẽ làm cho hắn khỏe mạnh hơn?"
Đoàn Ngâm cho rằng mình nói sai cái gì, mím môi đáp: "Ta... Những thứ này đều được sách trong tộc nhắc đến, ta chưa từng gặp qua thánh tử, nên cũng không rõ ràng lắm."
Ánh mắt Đoàn Ngâm mê man, dừng một chút lại nói: "Ngàn năm trước từng xuất hiện một vị thánh tử. Trong sách nói vị thánh tử đó dường như có cả thiên hạ. Ta không biết liệu những tin đồn này có thật hay không."
Đoàn Ngâm thấp giọng nói: "Cửu Châu đại lục ngoại trừ tộc Mỹ Nhân đặc thù ra, còn có các chủng tộc đặc biệt khác. Tại sao mọi người chỉ chung tình với Mỹ Nhân tộc..."
Theo y biết, ngoại trừ Mỹ Nhân tộc, Cửu Châu còn có những chủng tộc đặc biệt khác-- Mộng tộc, Uyên tộc.
Tất cả tộc nhân Mộng tộc đều có năng lực mơ thấy tương lai.
Nhất là tinh nữ Mộng tộc, nàng có thể nhìn trộm thiên cơ, khải mộng đoán trước tương lai, đồng thời có được năng lực thay đổi tương lai, nghịch thiên cải mệnh.
Bởi vì Mộng tộc quá mức thần bí, hầu như không ai biết được Mộng tộc có tồn tại hay không.
Mộng tộc hiện thế, chỉ sợ lại chính là một tai họa ngập đầu.
Sự tồn tại của tinh nữ được thế nhân biết đến, cũng là một phen gió tanh mưa máu.
Uyên tộc thì càng kỳ quái hơn, nghe nói bọn họ có thể trường mệnh thiên tuế, nếu như có thể ăn sạch bọn họ, cũng có khả năng giúp kéo dài thọ mệnh.
...
Đoàn Ngâm trước kia thích du sơn ngoạn thủy, những chuyện thần bí này, y nghe cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Thiên hạ rộng lớn, không thiếu cái lạ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương