Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược

Chương 69: Bệ hạ của ta



Editor: camanlwoibieng

----------------%----------------

Vừa dứt lời, đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân thất thần, hai má đỏ bừng, giống như bị lửa đốt, ngứa ngáy khó nhịn, tản ra vẻ đẹp kinh tâm động phách mê hoặc lòng người.

Tóc mực rải rác trên gối đầu, hai tay trắng nõn như ngọc buộc trên đỉnh đầu, cảnh đẹp ý xuân này, đẹp đến kinh diễm tuyệt thế, dâm lệ vô song. Mắt phượng chậm rãi nhắm lại, mồ hôi từ trán trượt xuống.

Bóng nến đỏ dao động, lư hương lượn lờ, lụa mỏng nhẹ nhàng di chuyển theo chiều gió. Hương thơm tươi đẹp tỏa ra khắp phòng, tựa như mùi của những bông hoa đang nở rộ, ngửi thấy liền xuân tâm đại động.

Mưa rơi tầm tã--

Thị nữ cùng người hầu nghiêm túc làm việc, đối với tiếng khóc nức nở nhỏ vụn thỉnh thoảng tràn ra lại mắt điếc tai ngơ, làm một người chết, trong viện rất nhiều cao thủ ẩn giấu thân thủ, cải trang thành bộ dáng thị nữ tôi tớ, thủ hộ ở đây, động tác vô cùng máy móc. Có hai thị nữ mặt không cảm xúc nhìn thoáng qua, trên không trung trao đổi thông tin khác, liền cúi đầu tiếp tục làm việc.

 "A Ly đâu?" Bạch Cảnh Sách xử lý xong chuyện ngoại ô liền trở về.

Một tiểu thị nữ tất cung tất kính nói: "Bạch công tử, chủ tử có mệnh lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy."

Bạch Cảnh Sách biến sắc: "Hắn dám ở đây!" Hắn nghiến răng nghiến lợi, mơ hồ nghe thấy cái gì đó, sắc mặt xanh mét nói: "Thế cục Cửu Châu chưa bình ổn, hắn đã đắm chìm trong sắc đẹp còn ra thể thống gì!"

Thị nữ dừng một chút, không nói gì. Nàng cảm thấy Bạch công tử chính là không ăn được nho nên nói nho xanh.

Nếu Bạch Cảnh Sách đủ mạnh, có thế lực lớn, đủ bản lĩnh chống lại Độc Cô Ly, thì hiện tại tên đang ôm mỹ nhân trong lòng chính là Bạch Cảnh Sách.

Thân phận thật của vị thị nữ này vốn không phải là thị nữ gì cả, mà là sát thủ thích khách của tổ chức sát thủ trong Tinh Thần Lâu. Nàng trung thành với tôn chủ đương nhiệm của Tinh Thần Lâu, hiểu được tôn chủ hiện giờ đang làm cái gì, càng hiểu rõ đám người này đang tranh tới tranh lui cái gì.

Nàng mặt không chút thay đổi nhấc mí mắt lên, thật sự quá nhàm chán, thực lực tôn chủ vĩnh viễn sâu không lường được, khi người khác cho rằng đây chính là bộ mặt thật của y, kỳ thật đây mới chỉ là phần nổi của tảng băng trôi mà thôi. Đại lục Cửu Châu ngàn năm vạn năm nay chưa từng xuất hiện một kỳ tài có thể kinh động thiên hạ như vậy, không, nên gọi là quỷ tài.

Độc Cô Ly tính tình cao lãnh, vốn không thích tranh đoạt.

Nhưng nếu là thứ y chân chính muốn có, không ai có thể cướp đồ từ trong miệng Độc Cô Ly.

Đoạt thức ăn trước miệng hổ, không khác nào tự tìm đường chết.

Bạch Cảnh Sách thấy nàng không nói, liền thấp giọng cất tiếng: "Tinh Thần Lâu lấy thế cục Cửu Châu thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, chẳng lẽ các ngươi cứ trơ mắt nhìn Độc Cô Ly hắn đi chệch khỏi đạo nghĩa quá khứ, phản bội tín ngưỡng của Tinh Thần Lâu, trở thành một ác nhân từ đầu đến cuối sao?"

Là chính, là tà, là tồn tại thiên hạ, là tồn tại tư dục.

Tất cả đều nằm tại một ý niệm của Độc Cô Ly.

Y văn có thể đề bút an thiên hạ, võ có thể đại sát tứ phương, trí có thể mưu đoạt giang sơn. Dung mạo vô song có một không hai, trí dũng song toàn, một người như vậy, nếu vứt bỏ đạo nghĩa thiên hạ trong lòng, xóa bỏ tín ngưỡng thái bình thiên hạ của Tinh Thần Lâu, y sẽ là tồn tại kinh khủng nhất ở Cửu Châu.

Y có khả năng một tay che trời.

Một khi y rơi vào ác đạo. Cửu Châu thiên hạ lập tức lâm nguy.

Thị nữ lạnh lùng nói: "Nô tỳ chỉ phụ trách tuân theo mệnh lệnh của chủ thượng, những thứ khác mặc kệ."

Bạch Cảnh Sách tức giận đến cắn răng.

Hắn nhớ tới ý định ban đầu khi đến Ung Quốc.

Ban đầu, hắn chỉ muốn giết Lý Thanh Vân.

Sau đó, mọi thứ đã thay đổi.

Bạch Cảnh Sách có chút hoảng sợ. Lý Thanh Vân là hiện thân của dục niệm, hắn sẽ khiến thế nhân kìm lòng không được mà yêu hắn, Lý Thanh Vân có dã tâm, sẽ không thật sự ngoan ngoãn trốn ở phía sau Độc Cô Ly. Độc Cô Ly tất nhiên sẽ vì lấy lòng Lý Thanh Vân, vì hắn mà nhập cuộc, vì hắn mà tranh đoạt thiên hạ.

Nếu hai người này thật sự ở cùng một chỗ như vậy, Cửu Châu thật sự sẽ tiêu.

Nhưng bây giờ hiểu ra, cũng đã muộn rồi.

Bạch Cảnh Sách cũng thích Lý Thanh Vân. Không thể không thích hắn, yêu hắn. Muốn ôm hắn, hôn hắn... Nhưng hắn ta nhất định sẽ bị Độc Cô Ly nhắm vào, sẽ có thảm trạng tương tự như Tô Ngọc.

Yêu Lý Thanh Vân, là con thiêu thân lao đầu vào lửa. Là quá trình đi tới tự hủy.

Tô Ngọc như thế, hắn như thế, Độc Cô Ly tất nhiên cũng là như thế--

Sắc mặt Bạch Cảnh Sách trắng bệch, thất hồn lạc phách rời đi.

Đảo mắt đã đến tháng Sáu.

Ung đô hoa nở khắp thành.

Độc Cô Ly một mình nắm giữ triều chính.

Lý Huyền trở thành Hoàng đế bù nhìn danh xứng với thực, bị giam lỏng trong cung, muốn sống không được, muốn chết không xong.

Hoàng thất Ung Quốc tàn lụi, Lý Thanh Vân lại chẳng biết ở nơi nào.

Nếu Lý Thanh Vân chết, Ung Quốc to lớn như vậy chỉ còn lại một huyết mạch hoàng thất là Lý Huyền.

Lý Huyền bệnh nặng, có khả năng cũng sắp chết.

Nếu hắn chết, Ung Quốc ai làm quân chủ?

Các đại thần hoang mang rối loạn sống qua ngày, luôn cảm thấy Ung Quốc bây giờ giống như phong thủy phiêu diêu, hơi sơ hở liền có thể bị diệt quốc.

Hoàng cung Ung Quốc, tiền triều hậu cung, đều bị Độc Cô Ly nắm mệnh mạch, các đại thần đối với y vô cùng kiêng kỵ.

Thủ đoạn của Độc Cô Ly không đơn giản thẳng thắn thô bạo như Lý Thanh Vân.

Y cười như không cười sắp đặt tốt tất cả, chờ con mồi nhảy vào cạm bẫy đã sớm chuẩn bị xong, để con mồi nửa chịu uy hiếp nửa bị dụ lợi cam tâm tình nguyện làm việc cho Độc Cô Ly.

Loại tâm cơ cùng lòng dạ này, khiến cho thần tử bị nhắm đến, hồi lâu mới phản ứng lại, sau đó kinh sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Bọn họ giật mình phát hiện mình bị Độc Cô Ly liên hoàn tính kế từng bước đợi đến khi phản ứng lại, đã không kịp, chỉ có thể bị động làm theo suy nghĩ của Độc Cô Ly.

Y muốn ngươi sống, cũng chỉ có thể sống, y muốn ngươi chết, cũng chỉ có thể chết.

Trên triều trải qua mấy đợt như vậy, lòng người không khỏi nảy sinh kiêng kỵ với Độc Cô Ly, thậm chí có đại quan trong triều tinh thông bày mưu tính kế khi đối mặt với Độc Cô Ly, da đầu cũng tê dại, muốn cáo bệnh, không muốn đối địch với y.

Bởi vì làm địch nhân với y, nhất định sẽ bị chơi đến mức xoay mòng mòng, đến cuối cùng ngay cả mình chết như thế nào cũng không rõ.

Sau đó đám đại thần trầm mặc quỷ dị, nhao nhao bắt đầu lấy lòng Độc Cô Ly, ý đồ cùng y giao hảo, tặng lễ vật đến phủ đệ.

...

Ngày hôm đó.

Nha hoàn cùng người hầu quét dọn sân vườn, tưới hoa giặt quần áo, nghiêm túc làm việc.

Tỳ nữ tên là Thủy Tiên.

Nàng mới vào phủ Quân Sư hầu hạ được hai ngày, đối với chuyện trong Hoàng gia cũng có nghe nói qua, cũng biết vị chủ tử đại nhân mới này của nàng, chính là đệ nhất mỹ nhân Độc Cô Ly tiếng tăm lừng lẫy ở Cửu Châu.



Độc Cô Ly dung mạo tuyệt sắc xuất trần kinh diễm nổi tiếng khắp Cửu Châu thiên hạ, nhưng cũng bởi vì mỹ mạo kinh người nên từng bị bạo quân Ung Quốc đưa vào hậu cung.

Rõ ràng là có đầy đủ năng lực trị chính cùng tài hoa mưu lược gia kinh người, thế mà bị bạo quân kia giam giữ ở hậu cung. Một thân tài hoa lại không có chỗ thi triển.

Dân gian lưu truyền về [Bạo quân Ung Quốc cùng Hoàng tử vong quốc], ngươi truy ta đuổi hai ba chuyện tình loạn cào cào.

Mấy câu từ trong thoại bản đều dâm uế không chịu nổi. Viết bạo quân Ung Quốc thô bạo bá đạo, đem Hoàng tử vong quốc viết đến tướng mạo xinh đẹp yếu đuối. Văn tự thô bỉ, ngôn ngữ dùng từ xốc nổi, còn có rất nhiều từ vựng mới mẻ, tiếp tục lật xem, chính là mức độ có thể khiến người ta mắt đỏ tim đập.

Có quá nhiều cuốn sách như vậy được lưu hành trên thị trường chợ đen.

Quan to hiển quý bình thường sẽ không nhìn tới những thoại bản bất nhập lưu* này, nhưng cũng không thiếu những người thích săn đón chúng. Người đọc cơ bản đều là dân chúng tầng dưới chót, bọn họ tò mò, lặng lẽ mua về, lặng lẽ đọc.

*chỉ lời nói, tư tưởng không đâu vào đâu, viễn vông, đẳng cấp thấp, không xứng để quan tâm

Thủy Tiên là một độc giả trung thành của cuốn sách này.

Nàng bị Quân sư đại nhân tân nhiệm gọi qua, hầu hạ một vị chủ tử. Đồng thời cũng muốn được gặp nhân vật chính trong cuốn sách . Nghĩ thôi đã kích động.

"Nô tỳ tham kiến đại nhân." Thủy Tiên quỳ gối xuống đất, không dám nhìn người nam nhân mặc áo bào trắng ngồi trên chủ vị.

Có thể ngửi thấy mùi hoa Mai nhàn nhạt của người ngồi trên chủ vị.

Hoa Mai ngạo cốt không thể phá vỡ, thanh cao cao ngạo, là hạt giống hoa quân tử.

"Đứng lên."

Thủy Tiên nghe được giọng nói của người nọ, róc rách như nước chảy, trong vắt tuyệt luân, giọng điệu lạnh nhạt, không mảy may gợn sóng, vừa vặn xa cách cùng thanh ngạo.

Nàng nghĩ về nội dung của cuốn sách. Hôm nay lại thấy chính chủ ở cách đó không xa đang nhìn nàng. Má liền ửng hồng, trong đầu hiện lên suy nghĩ liên miên bất định. Nhớ tới miêu tả trong quyển sách , vị Nhị Hoàng tử đến từ Tuyết quốc này bị những gì... Ngẫm thôi cũng đủ chảy nước miếng.

"Ngươi tên là Thủy Tiên?" Đôi mắt Độc Cô thanh lãnh như băng tuyết.

"Vâng." Trong lòng Thủy Tiên tuy rằng mơ hồ. Trên mặt lại trấn định tự nhiên, không kiêu ngạo không tự ti.

"Ngươi đi Đông Sương viện chiếu cố một vị chủ tử khác của ngươi. Sự vụ cụ thể sẽ do Thiên Mặc bàn giao với ngươi." Độc Cô Ly ngữ khí nhàn nhạt, ung dung không vội.

"Vâng, nô tỳ đã hiểu." Thủy Tiên trầm ổn, ánh mắt văn tĩnh. Thoạt nhìn rất đáng tin cậy.

Chính vì vậy, Độc Cô Ly mới yên tâm để nàng đến chăm sóc A Vân.

Sát thủ Tinh Thần Lâu đều không phải người chuyên hầu hạ kẻ khác. Gần đây y bận rộn, không thể ngày ngày ở bên A Vân.

Thủy Tiên trên mặt nhìn trầm ổn, nhưng tâm đã bắt đầu ôn tập lại tư tưởng đối với nội dung của , không ngừng tưởng tượng hình ảnh khiến nàng cảm thấy sảng khoái đến phun máu mũi.

Tay nàng có chút run rẩy, cảm thấy hôm nay mình gặp đại vận. Có thể được trông thấy nhân vật chính của . Trong sách miêu tả như vầy: Thanh tư tuyệt sắc, thiên hạ có một không hai.

Trách không được tất cả nhân vật chính trong sách đều kìm lòng không được yêu y. Tất cả đều muốn nhốt y lại.

Thực sự được sinh ra quá đẹp a.

Thoại bản thật không lừa ta a-- Thủy Tiên xúc động đến bật khóc.

Lầu các phía Đông, cách tòa phủ đệ là một kiến trúc tinh xảo tuyệt luân nhất. Tòa lầu các này, ngoại trừ Độc Cô Ly, Thiên Mặc, những người khác không được phép tiến vào.

Dù có là nha hoàn chuyên môn tiến vào hầu hạ, cũng chỉ cho phép tiến vào không cho phép ra. Nha hoàn lần trước dường như vì làm phải chuyện không nên làm mà bị cắt đầu lưỡi, bị đuổi ra khỏi phủ viện.

Kể từ đó, lầu các kim bích đường hoàng trở thành khu cấm thần bí nhất trong phủ đệ.

Thủy Tiên luôn cảm thấy hứng thú với những bí mật này, trong lòng không khỏi tò mò.

Thiên Mặc không ngừng liên tục cảnh cáo cùng dạy dỗ, nàng đều ghi nhớ từng cái một, sau đó nhẹ giọng nói: "Nô tỳ đều hiểu. Hầu hạ tốt vị kia, một chữ cũng sẽ không nói ra bên ngoài."

Thiên Mặc thấy nàng trầm ổn, gật gật đầu, yên tâm để nàng đi.

Thủy Tiên vẫn còn chút căng thẳng và tò mò khi mở cửa phòng. Trong phủ đệ, khu vực thần bí không ai dám đặt chân này, đến tột cùng là có ai ở?

Dị hương thấm vào lòng người. Thủy Tiên không khỏi hưởng thụ, ngửi ngửi diễm hương thơm ngát kia.

Bên trong sương phòng bày biện rất tinh mỹ hoa lệ, rất nhiều ngọc thạch mã não rơi vỡ trên bàn, rèm che màu đỏ phấp phới theo gió, một nam nhân vòng eo mảnh khảnh đứng trước cửa sổ. Mặc xiêm y màu đỏ thẫm diễm tuyệt, mái tóc đen như thác phía sau đồng loạt tuôn đến bên hông, chỉ một bóng lưng đã khiến người ta mơ tưởng vô hạn.

Thủy Tiên tâm thần khẽ động, vội vàng ổn định tâm tình, rũ mắt, chậm rãi quỳ xuống: "Nô tỳ tên là Thủy Tiên, phụng mệnh đến hầu hạ chủ tử."

Không có phản hồi.

Thủy Tiên mím nhẹ môi, cẩn thận nâng tầm mắt lên, vẻn vẹn một cái liếc mắt, thần sắc nàng ngạc nhiên.

Nam nhân hồng y chậm rãi xoay người.

Quả thực là một gương mặt kiều tư diễm sắc, đôi mắt phượng nhẹ nhàng nâng lên vô cùng tôn quý, phảng phất như phượng hoàng cao ngạo, vốn nên nhìn xuống nhân thế. Đôi môi hồng hào ẩm ướt khẽ mở ra lại làm cho hắn tăng thêm vài phần mỹ diễm động lòng người. Nhất cử nhất động, tựa như đều đang dụ dỗ người khác.

Trên mắt cá chân trắng nõn yếu ớt đeo vòng xích màu vàng.

Trên giường đặt miễn linh, ngọc cao, ngọc như ý, dây thừng dài màu đỏ, cùng với một ít mãnh vụn hồng y bị xé rách, thuốc mỡ không biết tên...

Tuy nhiên, điều khiến Thủy Tiên choáng váng không phải là những thứ này.

Nàng từng gặp được bạo quân Ung Quốc Lý Thanh Vân trong một lần săn bắn mùa Thu.

Nàng có khả năng đã nhìn qua một người là sẽ không quên. Nhất là một nhân vật tuấn mỹ tuyệt luân, tôn quý vô cùng.

Nếu là hôn quân bạo chúa bị người trong thiên hạ chỉ trích-- Thì càng liếc mắt một cái liền khó quên.

Người trước mắt này, chính là Lý Thanh Vân!!

Thủy Tiên kinh ngạc.

Trong thoại bản kia miêu tả Lý Thanh Vân tôn quý phi phàm, ép buộc Hoàng tử vong quốc như thế nào, thủ đoạn tàn nhẫn, tính tình tàn bạo, lăng nhục mỹ nhân ra sao...

Cái này...

Nàng thấy ngạt thở.

Đây thật sự là đế vương cường thế mà thoại bản miêu tả sao?

Khoảnh khắc ấy Thủy Tiên suy nghĩ rất nhiều, trên mặt nàng khiếp sợ, sau đó trấn định tự nhiên dập đầu, dán đầu dán chặt vào mặt đất, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu sóng to gió lớn, giọng nói vẫn vững vàng phi thường: "Nô tỳ tên là Thủy Tiên, tham kiến chủ tử."

Lý Thanh Vân mắt phượng sóng sánh: "Đứng lên đi."

"Vâng." Thủy Tiên đứng dậy, cúi đầu thuận theo  đứng ở một bên. Là hạ nhân, nàng không thể kinh hoảng, không thể khiếp sợ chuyện trước mắt, nàng nhất định phải giữ sắc mặt như thường, lấy lại mười hai phần tinh thần, cẩn thận lời nói và hành động. Nếu không nhất định sẽ rước lấy họa sát thân.

Nhưng... Nhận thức của Thủy Tiên tan vỡ, nàng khó chịu muốn khóc, tại sao thực tế và thoại bản miêu tả không giống nhau? Tại sao?

Không phải là Lý Thanh Vân đối với Độc Cô Ly có cái gì sao?

Tại sao...



Lý Thanh Vân không để ý đến thị nữ mới tới này nữa. Hắn đứng ở trước cửa sổ, tóc mực buông xuống, quan sát địa hình phủ uyển ngoài cửa sổ.

Hắn đang tìm kiếm cơ hội trốn thoát.

Giám sát của Độc Cô Ly ở khắp mọi nơi.

Huyết cổ bên trong cơ thể đột nhiên có động tác, huyết sắc Phượng Hoàng nhi lại mơ hồ phát nhiệt, như ẩn như hiện kêu gào được yêu thương.

Hai chân Lý Thanh Vân đặt bên cạnh giường, trên xương cổ tay trắng nõn tinh xảo là vết dây đỏ, dấu vết màu đỏ trên cần cổ càng làm nổi bật da thịt trắng như tuyết của hắn.

Xuân quang diễm dã, xinh đẹp vô cùng.

"Giúp ta... Gọi Độc Cô Ly gọi tới đây." Lý Thanh Vân khẽ cắn môi, ức chế thanh âm xấu hổ trong cổ họng, ánh nước trong con ngươi xuân sắc vô biên dần lan ra.

Ánh nến đỏ lay động.

Hắn đẹp đến kinh người, nhan sắc tuyệt trần.

"Vâng!" Thủy Tiên hô hấp liên tiếp chậm nửa nhịp, không dám nhìn hắn, chỉ có thể đi tới chính điện tìm Độc Cô Ly.

Thủy Tiên mới ra khỏi chính điện một bước.

Độc Cô Ly đã sải bước tới.

Một bộ bạch bào, phong hoa tuyệt thế.

Y sớm đã đoán được thời gian, nắm bắp tốt thời gian.

Sau khi tiến vào phòng, liền từ phía sau ôm lấy Lý Thanh Vân.

Khuôn mặt phong hoa tuyệt đại giương lên một nụ cười thân mật: "Huyết cổ của A Vân đang động, huyết cổ của ta cũng có phản ứng."

Đầu ngón tay Lý Thanh Vân trắng bệch, nắm chặt bên cửa sổ.

Độc Cô Ly nâng mặt Lý Thanh Vân, mút đôi môi đỏ mọng mềm mại của hắn.

Sau khi hai người tách ra, Độc Cô Ly ôm Lý Thanh Vân lên.

Thủy Tiên ngơ ngác nhìn một màn này, khó chịu khiến nàng hận không thể cúi đầu gập ngực, vô cùng ngạt thở.

Những cái dã sử kia đều là những văn tự bất nhập lưu?!

Tất cả thoại bản đều là gạt người! Gạt người!

Trả cảm xúc của nàng lại đây!!

Độc Cô Ly giọng nói nhàn nhạt: "Ngươi ra ngoài cửa hầu đi."

"... Vâng." Thủy Tiên ổn định lại nhịp thở.

Nàng đứng bên ngoài cửa và nghe được một tiếng tát vang dội từ bên trong truyền đến.

Thủy Tiên "xuýt" một tiếng, không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Là Lý Thanh Vân tát Độc Cô Ly một cái à?!

Thủy Tiên cúi đầu.

Trong mắt nàng tràn ngập sương mù, khó chịu ngồi xổm xuống, muốn nguyền chết tên tác giả của cuốn sách kia. Trong văn đàn sao có thể có tác giả vô trách nhiệm bất nhập lưu như vậy chứ, tất cả đều chỉ biết viết bừa. Cũng không chịu trách nhiệm với việc đọc của nàng ấy.

Nàng đứng sai.(Đứng ở đây chắc là đứng trên thuyền ha, kiểu ship sai trên dưới ý)

Hoàn toàn đứng sai.

Nàng dành nhiều tình cảm chân thật như vậy, chung quy cũng là giao sai!!!

"A Vân, đã như vậy rồi, sao còn có thể động thủ đánh ta?"

Trên mặt Độc Cô Ly lại có thêm năm dấu ngón tay.

Y vuốt ve sườn mặt Lý Thanh Vân, năm ngón tay thon dài nắm lấy mắt cá chân hắn, ngón tay xoa xoa xích màu vàng do y tự mình khóa lại.

"Bởi vì ngươi vô sỉ!" Đôi môi đỏ mọng của Lý Thanh Vân khẽ mở.

Khuôn mặt đỏ bừng của hắn vô cùng, sống sắc sinh hương, ánh mắt lấp lánh ánh nước, đè nén vài phần thống khổ khó nhịn. Chỉ chốc lát sau, trên gương mặt kiều diễm liền có nước mắt rơi xuống.

Mắt cá chân động loạn, đầu ngón chân mượt mà không ngừng cuộn tròn, xiềng xích rung động.

"Không vô sỉ, làm sao có thể có được ngươi?" Độc Cô Ly ôn nhu cười khẽ.

Y nửa quỳ gối trước người Lý Thanh Vân, đùa giỡn vuốt ve đôi chân ngọc của hắn, "A Vân, các đại thần trong triều đều rất dễ thu nạp, chỉ cần một chút mưu kế nhỏ đã có thể làm cho bọn họ duy ta là nhất, thật sự là quá ngu xuẩn. Thần tử trước kia thật lòng trung thành với ngươi, cư nhiên cũng không có bao nhiêu. Bất quá không có quan hệ càng tốt, từ nay về sau, có A Ly trung thành với ngươi là đủ rồi."

Ánh mắt liễm diễm của Lý Thanh Vân thất thần nhìn Độc Cô Ly.

Độc Cô Ly cười với hắn: "Bệ hạ của ta, đợi ngày sau ngươi đăng cơ một lần nữa, ngàn vạn lần đừng dùng ánh mắt như vậy quyến rũ các thần tử phía dưới, bọn họ sẽ phát điên, ta cũng sẽ phát điên."

Độc Cô Ly dưới áo bào trắng rộng lớn, vuốt ve chân ngọc của Lý Thanh Vân, nhẹ nhàng giúp hắn xoa bóp.

Y quỳ phụng dưỡng Lý Thanh Vân, giống như thần tử, giống như tín đồ.

Y tùy ý đùa giỡn Lý Thanh Vân, vẫn là tín đồ đại nghịch bất đạo.

Ngón tay Lý Thanh Vân khó nhịn nắm lấy chăn gấm, lồng ngực phập phồng, chân hắn ôm lấy tay Độc Cô Ly, ánh mắt tràn ngập thủy sắc.

"Bệ hạ là muốn A Ly giúp ngươi gãi ngứa sao?" Độc Cô Ly chậm rãi đứng dậy, vươn tay, vuốt ve cổ Lý Thanh Vân, cố ý hỏi: "Cổ rất ngứa sao?"

Con ngươi của Lý Thanh Vân cơ hồ muốn khống chế không được rơi lệ: "Độc Cô Ly, cổ do chính ngươi hạ, chẳng lẽ chính ngươi còn không rõ sao?"

Độc Cô Ly cười đến ôn nhu lưu loát, ôm Lý Thanh Vân đang run rẩy vào trong ngực, thỏa mãn mút lấy hương thơm tuyệt diễm từ sợi tóc của Lý Thanh Vân, "Đừng sợ xấu hổ, A Vân, ở cùng một chỗ  với người mình thương là chuyện hạnh phúc."

Độc Cô Ly nâng mặt Lý Thanh Vân, dứt lời liền ôn nhu lưu luyến ngậm lấy môi Lý Thanh Vân.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Thủy Tiên đứng ngoài cửa đã buồn ngủ.

Cánh cửa từ từ mở ra.

Thủy Tiên đột nhiên bừng tỉnh, nàng thấy Độc Cô Ly ôm Lý Thanh Vân vào trong ngực.

Lý Thanh Vân ôm lấy cổ Độc Cô Ly, cổ trắng nớt có thêm vài dấu vết ái muội, cả người mềm nhũn, mệt mỏi buồn ngủ.

"Chuẩn bị nước nóng." Tóc mực Độc Cô Ly xõa xuống, chỗ cằm có thêm một vết răng cắn.

Thủy Tiên không dám nhìn, cúi đầu khóc không ra nước mắt rời đi.
Chương trước Chương tiếp