Đế Vương Phản Diện Sinh Tồn Công Lược
Chương 91: A Vân cười thật đẹp
Editor: camanlwoibieng
----------------%----------------
Sau khi nghỉ ngơi khoảng một canh giờ, bọn họ liền xuất phát tới Linh Đô Tấn Quốc.
Quân đội của "Lục Tuấn" đại khái hơn trăm người, có mười chiếc xe ngựa, đi theo bọn họ cơ hồ sẽ không lo ngủ ngoài trời. Lục Tuấn thậm chí còn đặc biệt chiếu cố Lý Thanh Vân và Độc Cô Ly, để cho bọn họ ngồi ở trong xe ngựa, còn mình thì cưỡi ngựa ở bên ngoài.
Đường Tấn Quốc xa xôi, tiết trời nóng bức, mới đi được vài bước đã mồ hôi đầm đìa.
"Thái tử Tấn Quốc này gần đây cũng không biết vì lý do gì mà xuất binh phong cấm cả nước, mọi người đều khó ra khỏi thành, việc buôn bán gặp không ít khó khăn."
"Nghe nói phủ Thái tử có một tiểu thiếp bỏ trốn, Thái tử điện hạ nổi trận lôi đình, đang truy lùng nàng khắp cả nước."
"Chậc! Hoàng gia đúng là xa xỉ, mất đi một tiểu thiếp cũng đại động can qua* như vậy, quá kỳ quái! Tấn Quốc điện hạ này cũng thật là, trong phủ có rất nhiều nam thê nữ thiếp, sao lại vì mất đi một tiểu thiếp mà lùng sục khắp Tấn Quốc như vậy. Thật khiến đám dân chúng chúng ta nhìn thấy mà đỏ mắt."*chiến tranh
"Thái tử điện hạ chính là người nắm quyền Tấn Quốc hiện giờ. Hoàng đế Tấn Quốc không có thực quyền, cả Tấn Quốc bị Thái tử điện hạ khống chế. Hắn để mất một nữ nhân đương nhiên cảm thấy mất mặt!"
Có người phản bác: "Người đó không phải là nữ nhân, nghe nói là một nam tử mỹ mạo xuất chúng, tên là Đoạn Cửu Nhi, dáng người hay khuôn mặt đều đẹp như tranh vẽ."
"Họ Đoàn có lai lịch rất lớn!"
Kim Ô* giữa trời, nắng gắt nóng bức. Thanh âm thảo luận lúc xa lúc gần.
*(Quạ ba chân) là một sinh vật được tìm thấy trong một loạt các truyện thần thoại và tác phẩm nghệ thuật khác nhau ở khu vực Đông Á. Nó được tin là có tồn tại trong văn hoá Đông Á và đại diện cho mặt trời.
Mấy nam nhân thân thể cường tráng kia vừa cưỡi ngựa vừa trò chuyện với nhau.
"Mỹ Nhân tộc họ Đoàn, thực cốt tiêu hồn-- thiên hạ đều biết! Công tử tên Đoàn Cửu Nhi kia nếu mang họ Đoàn, có lẽ cũng là một vị Mỹ Nhân tộc, Thái tử điện hạ lại có sở thích sưu tầm Mỹ Nhân tộc. Đoàn Ngâm năm ngoái hắn tặng cho Hoàng đế Ung Quốc làm sủng vật nhỏ cũng do hắn một tay huấn luyện không phải sao? Nghe nói Đoàn Cửu Nhi này còn chưa kịp dạy dỗ thì người đã bỏ chạy! Hắc hắc! Thái tử điện hạ có thể không sốt ruột chắc?"
"Vương công quý tộc quan to hiển quý thật biết chơi a, có thể tìm ra chủng tộc hiếm có như vậy, còn có thể dạy dỗ... ngon như thế." Người nam nhân kia nở một nụ cười dâm dục, "Hôm nào ta cũng sẽ đi tìm tiểu Mỹ Nhân tộc về, nếm thử tư vị của hắn, cảm nhận thú vui của vương công quý tộc."
"Mỹ Nhân họ Đoàn trời sinh diễm cốt, dâm đãng, ở đất Cửu Châu cực kỳ hiếm, trước kia bởi vì chủng tộc này sinh sôi quá nhiều, bán rất rẻ, bây giờ còn có rất nhiều người bị quan to hiển quý chơi chết, vì vậy mà càng ngày càng hiếm, hiện tại giá của họ trên chợ đen càng ngày càng đắt, ít nhất phải bỏ hơn ngàn lượng bạc mới có thể mua về. Ngươi không có tiền, không quyền không thế, không mua được Mỹ Nhân tộc nha!"
Người nam nhân dắt dây cương, đi theo xe ngựa, cùng người bên cạnh huyên thuyên không ngớt.
Lại thêm một người xen vào nói: "Nghe nói Đoàn Cửu Nhi kia chính là thánh tử Mỹ Nhân tộc a! Các ngươi không muốn tìm thấy hắn trước Thái tử điện hạ, sau đó thoải mái một chút sao?"
Vài tiếng cười hèn mọn, gian tà truyền đến.
"Thánh tử Mỹ Nhân tộc thật sự là người độc nhất vô nhị ở Cửu Châu a! Hưởng qua tư vị của hắn, có thể trải nghiệm cảm giác lên thiên đường! Không biết có tiêu hồn thật vậy không?"
Trong xe ngựa, Lý Thanh Vân chậm rãi vén rèm lên, nhìn ra bên ngoài, mấy người ngoài xe vẫn đang chậm rãi nói chuyện không hề phát giác, mắt phượng hắn hơi lạnh.
"Sao vậy?" Lục Tuấn cưỡi ngựa ở cạnh xe, thấy Lý Thanh Vân thò đầu ra, vội vàng hỏi.
Lý Thanh Vân lạnh lùng nói: "Bảo bọn họ câm miệng."
"Được." Lục Tuấn điên cuồng gật đầu, sau đó cưỡi ngựa tiến về phía sau, mắng những người đó, phía sau không còn tiếng động nào nữa.
Lục Tuấn đạp ngựa quay lại thì thấy Lý Thanh Vân hạ rèm với vẻ mặt lạnh lùng.
Hắn do dự muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Vương Nhị nhìn hắn trêu chọc.
Lục Tuấn liếc mắt cảnh cáo rồi cưỡi ngựa tiến về phía trước.
Bên trong xe ngựa.
Độc Cô Ly quan sát vẻ mặt lạnh lùng của Lý Thanh Vân, rót cho hắn một tách trà, mím môi nói: "A Vân rất quan tâm đến những tin đồn nhảm nhí này."
Lý Thanh Vân nâng mắt phượng lên: "Người trong thiên hạ bàn tán chỉ trích thủ đoạn chính trị của ta, tính tình của ta, hành động của ta, tất cả chuyện này đều không sao cả, bởi vì sự thật vốn là như thế. Nhưng bọn họ dùng ô ngôn uế ngữ để nói về ta, dùng ánh mắt nhìn tiểu quan* nhìn ta và tộc nhân của ta, ta không cách nào tiếp nhận được."*nam kỹ, người nam nhân trong kỹ viện
Dứt lời, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp của Độc Cô Ly, không khỏi cười hắc một tiếng: "Kỳ thật ngươi giống như bọn họ, nhưng bọn họ chỉ nói bằng miệng, còn ngươi là thực sự làm như vậy."
"Trời sinh diễm cốt, tiêu hồn cực lạc, ngươi ấn ta trước gương, bức ta hầu hạ dưới thân ngươi. Lúc ngươi làm vậy, không phải cũng dùng từ ngữ dâm dục làm nhục ta sao?"
Lý Thanh Vân nhớ tới việc bị Độc Cô Ly giam lỏng trong phủ Quân Sư, làm loại chuyện hoang đường trước gương đồng, mắt phượng có chút u ám.
"Nhưng biểu hiện của ngươi nói với ta, ngươi cũng rất hưởng thụ." Hai mắt Độc Cô Ly nhìn chằm chằm hắn, "Ngươi cũng thích sự vuốt ve và yêu thương của ta, ngươi không muốn ta rời đi, những phản ứng này đều là thật."
"Đó là do Huyết Cổ." Đôi mắt Lý Thanh Vân tràn ngập lửa giận, "Là ngươi đê tiện vô sỉ, là ngươi dùng cổ."
Độc Cô Ly mím môi nói: "Huyết Cổ do hùng cổ khống chế, ta có thể áp chế khống chế hùng cổ trong cơ thể khi nào thì phát tác. Nhưng mà lần đó ở trước gương, chúng ta làm suốt hai canh giờ, Huyết Cổ đã sớm rút đi, ngươi vẫn quấn lấy ta cầu xin ta tiếp tục..."
Lý Thanh Vân tức giận đến mức hung hăng vỗ mặt bàn, bàn phát ra tiếng vang thật lớn, mắt phượng phiếm hồng lại hung ác liếc nhìn y: "Nếu ngươi còn nói nữa liền lăn khỏi ta càng xa càng tốt."
Độc Cô Ly lập tức cầm tay hắn, đau lòng nhìn lòng bàn tay đỏ tươi của hắn nhẹ nhàng xoa xoa, thở dài một hơi, ánh mắt thỏa hiệp: "Không nói nữa. A Vân cần gì phải trút giận lên bàn, tay ngươi đỏ cả rồi."
Lý Thanh Vân rút tay về, mắt phượng hơi lạnh.
Độc Cô Ly bất đắc dĩ buông tay, thuận theo tính tình của hắn, ôn nhu nói: "Điều A Vân không thích thực ra là việc người trong thiên hạ đánh giá áp bức Mỹ Nhân tộc, sự tồn tại của Mỹ Nhân tộc trên đại lục Cửu Châu không nên chỉ có giá trị ở loại phương diện kia."
"Mỹ Nhân tộc không dâm diễm, mang trong mình chủng tộc này càng không phải lỗi của các ngươi, là đầu óc người trong thiên hạ hẹp hòi đến mức chỉ có phương diện này mới có thể làm cho bọn họ thấy được lạc thú. Ánh mắt, tư tưởng, quan niệm của bọn họ đã bị đại cục của Cửu Châu hiện nay ảnh hưởng."
"Sai không phải bản thân những thứ đẹp đẽ, sai là bởi người nhìn vạn vật với thành kiến và ánh mắt hẹp hòi."
Lý Thanh Vân chậm rãi nhấc mắt phượng lên, "Chẳng lẽ ngươi sẽ không giống như người trong thiên hạ cảm thấy chủng tộc này hèn mọn, dâm tiện sao? Dù sao người trong thiên hạ đều cho rằng như vậy, bọn họ nhìn Mỹ Nhân tộc giống như đối xử với hàng hóa, mỗi người đều thích giẫm đạp tôn nghiêm của tộc Mỹ Nhân, mỗi người đều thích cởi y phục của bọn họ xuống, lại chỉ vào bọn họ, mắng bọn họ dơ bẩn."
"Không." Độc Cô Ly dịu dàng cười khẽ một tiếng, "A Vân ở trong lòng ta là đẹp nhất, sạch sẽ nhất, thánh khiết nhất."
"Ta cũng từng tiếp xúc qua mỗi một vị Mỹ Nhân tộc trong Đoàn gia thôn, bọn họ tính tình lương thiện, ôn nhu đơn thuần, tâm tư sạch sẽ, đối đãi với người khác nhiệt tình, sinh hoạt thuần phác. Thôn trưởng Đoàn Hằng bảo vệ từng vị tộc nhân, Sơ Liễu cô nương ôn nhu hiểu đại nghĩa, Khanh Khanh cô nương tâm thẳng thắng độc miệng nhưng tâm tư thiện lương. Từng người trong số bọn họ, so với đại đa số mọi người trong Cửu Châu thiên hạ sạch sẽ thánh khiết hơn nhiều."
Lý Thanh Vân cong cong khóe môi: "Độc Cô Ly, ngươi nói chuyện êm tai hơn trước kia nhiều."
Trái tim Độc Cô Ly loạn nửa nhịp, từ sau khi bọn họ quyết liệt, đây là nụ cười thật lòng duy nhất của Lý Thanh Vân đối với y.
Lâu lắm rồi y không thấy Lý Thanh Vân nở nụ cười như vậy với mình.
Lâu đến nổi khiến người ta hoài niệm.
Hốc mắt Độc Cô Ly ươn ướt, tham luyến nhìn nụ cười nhẹ nhàng bên khóe miệng hắn, có loại cảm giác trở lại lúc ban đầu.
Khi đó Lý Thanh Vân cũng cười với y như vậy.
Nhưng bây giờ...
Độc Cô Ly nhìn hắn, con ngươi lưu ly mờ mịt.
Cứ vậy mà im lặng khóc.
Trong lòng vui mừng cùng bi thương lẫn lộn, vẫn âu sầu.
Thấy nụ cười thật lòng đã lâu không gặp của Lý Thanh Vân khiến y mất tự chủ không thể kiềm chế được bản thân.
Độc Cô Ly bình phục nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt.
Lý Thanh Vân có chút khó hiểu.
Mắt phượng hắn híp lại: "Ngươi từ khi nào trở nên thích khóc như vậy?"
Độc Cô Ly nhẹ nhàng mỉm cười với hắn, hốc mắt ửng đỏ, giọng nói cũng có chút khàn khàn: "A Vân, ngươi cười lên trông thật đẹp."
Lý Thanh Vân nhíu nhíu mày. Hắn không thể hiểu được: "Không hiểu nổi."
Ngữ khí của hắn không có cảm xúc, vô cùng thờ ơ, không hiểu những cảm xúc phức tạp vui buồn xen lẫn bi thương vừa thoáng qua của Độc Cô Ly, càng khó có thể lý giải vì sao Độc Cô Ly mất khống chế chỉ vì một nụ cười.
Độc Cô Ly nắm chặt góc áo, đã ý thức được điều này.
Bây giờ Lý Thanh Vân không yêu y, không thêt hiểu được cảm xúc của y, càng không cách nào cảm nhận được sự bi thương của y. Nếu yêu một người, đương nhiên có thể cảm nhận được hết thảy tình cảm của người nọ.
Trước kia nếu y như vậy, Lý Thanh Vân đã sớm quan tâm hỏi han.
Càng hiểu rõ điểm này, đôi mắt Độc Cô Ly càng hàm chứa một cỗ bi thương khó tả.
Cảm xúc của y đang bị một nụ cười của Lý Thanh Vân chi phối.
Và y không thể kiểm soát chuyện đó.
Cảm xúc bị lý trí đèn nén đến cùng cực, sau khi mất đi khống chế, toàn bộ bắt đầu trào ra ào at.
Hai mắt y lưu luyến trên khuôn mặt Lý Thanh Vân.
Thật lâu sau, y mới chậm rãi mở miệng: "Thật đấy, A Vân cười rộ lên, thật sự rất đẹp."
"À." Lý Thanh Vân lười biếng tựa vào phía sau, cặp mắt đan phượng không có cảm xúc gì: "Cho nên?"
"Muốn thấy A Vân cười nhiều một chút." Độc Cô Ly ôn hòa nhìn hắn, vành mắt đo đỏ.
"Ta muốn cười thì cười, không muốn cười thì không cười." Lý Thanh Vân cau mày nói, "Ngươi quản nhiều như vậy làm cái gì?"
Quần thần Ung Quốc đều biết bệ hạ của bọn họ tính khí thất thường, làm bạn với vua như chơi với hổ, khi đối mặt với hắn, không cẩn thận nói sai, làm sai cái gì có thể làm cho Lý Thanh Vân mất hứng. Cho nên quần thần Ung Quốc đều ngại nói chuyện với Lý Thanh Vân.
Độc Cô Ly đại khái cũng có thể đoán được tính tình của Lý Thanh Vân, liền thức thời không nói nhiều nữa.
Y chuyển đề tài: "A Vân không thích người trong thiên hạ nghị luận Mỹ Nhân tộc như vậy, tương lai địa vị Mỹ Nhân tộc ở Cửu Châu sẽ thay đổi."
"Nói tự tin như thế. Ngươi có cách nào để thay đổi quan điểm của một chủng tộc trong mắt người đời sao?" Lý Thanh Vân cũng không tin.
"Chuyện đã hứa với A Vân, dù ngươi có thừa nhận hay không, ta nhất định sẽ làm được." Con ngươi ôn nhu như ngọc của Độc Cô Ly tựa như lấp lánh ánh sao, nhẹ nhàng cười nói, "A Vân cái gì cũng không cần làm, ta cũng không cần đáp lại, ngươi chỉ cần im lặng nhìn ta là được."
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân khẽ nhíu: "Ngươi cái gì cũng không cầu? Địa vị quyền lực? Tiền tài và danh lợi? Rượu ngon mỹ nữ?"
Độc Cô Ly gật đầu.
"Nhưng nếu ngươi thật sự lập công, ta cũng không nên cái gì cũng không thưởng." Lý Thanh Vân đối đãi với thần tử từ trước đến nay thưởng phạt rõ ràng.
Độc Cô Ly nhìn hắn, đôi mắt lóe lên ánh sáng dịu dàng: "Nếu thật sự đến lúc đó, A Vân có thể ban cho ta một nụ cười, một cái ôm, một nụ hôn, so với quyền thế địa vị hay tiền tài danh lợi còn tốt hơn nhiều."
Lý Thanh Vân lạnh mặt nói: "Chuyện này không có khả năng."
Độc Cô Ly chậm rãi rũ mắt xuống, che đi sự mất mát nơi đáy mắt: "Ừ, ta cũng biết không có khả năng. Cho nên ta cái gì cũng không cần, cái gì cũng không cầu, chỉ cần còn có thể ở bên cạnh ngươi là được rồi."
Lý Thanh Vân bình tĩnh nhìn y một cái.
Không nói gì nữa.
Bên trong xe ngựa rơi vào im lặng.
Độc Cô Ly cũng an tĩnh lại, xuất thần nhìn Lý Thanh Vân, nhẹ mím môi.
Thật lâu sau.
Lý Thanh Vân vén rèm lên, xe ngựa đã sắp tiến tới đô thành tiếp theo, Hứa Đô.
----------------%----------------
Sau khi nghỉ ngơi khoảng một canh giờ, bọn họ liền xuất phát tới Linh Đô Tấn Quốc.
Quân đội của "Lục Tuấn" đại khái hơn trăm người, có mười chiếc xe ngựa, đi theo bọn họ cơ hồ sẽ không lo ngủ ngoài trời. Lục Tuấn thậm chí còn đặc biệt chiếu cố Lý Thanh Vân và Độc Cô Ly, để cho bọn họ ngồi ở trong xe ngựa, còn mình thì cưỡi ngựa ở bên ngoài.
Đường Tấn Quốc xa xôi, tiết trời nóng bức, mới đi được vài bước đã mồ hôi đầm đìa.
"Thái tử Tấn Quốc này gần đây cũng không biết vì lý do gì mà xuất binh phong cấm cả nước, mọi người đều khó ra khỏi thành, việc buôn bán gặp không ít khó khăn."
"Nghe nói phủ Thái tử có một tiểu thiếp bỏ trốn, Thái tử điện hạ nổi trận lôi đình, đang truy lùng nàng khắp cả nước."
"Chậc! Hoàng gia đúng là xa xỉ, mất đi một tiểu thiếp cũng đại động can qua* như vậy, quá kỳ quái! Tấn Quốc điện hạ này cũng thật là, trong phủ có rất nhiều nam thê nữ thiếp, sao lại vì mất đi một tiểu thiếp mà lùng sục khắp Tấn Quốc như vậy. Thật khiến đám dân chúng chúng ta nhìn thấy mà đỏ mắt."*chiến tranh
"Thái tử điện hạ chính là người nắm quyền Tấn Quốc hiện giờ. Hoàng đế Tấn Quốc không có thực quyền, cả Tấn Quốc bị Thái tử điện hạ khống chế. Hắn để mất một nữ nhân đương nhiên cảm thấy mất mặt!"
Có người phản bác: "Người đó không phải là nữ nhân, nghe nói là một nam tử mỹ mạo xuất chúng, tên là Đoạn Cửu Nhi, dáng người hay khuôn mặt đều đẹp như tranh vẽ."
"Họ Đoàn có lai lịch rất lớn!"
Kim Ô* giữa trời, nắng gắt nóng bức. Thanh âm thảo luận lúc xa lúc gần.
*(Quạ ba chân) là một sinh vật được tìm thấy trong một loạt các truyện thần thoại và tác phẩm nghệ thuật khác nhau ở khu vực Đông Á. Nó được tin là có tồn tại trong văn hoá Đông Á và đại diện cho mặt trời.
Mấy nam nhân thân thể cường tráng kia vừa cưỡi ngựa vừa trò chuyện với nhau.
"Mỹ Nhân tộc họ Đoàn, thực cốt tiêu hồn-- thiên hạ đều biết! Công tử tên Đoàn Cửu Nhi kia nếu mang họ Đoàn, có lẽ cũng là một vị Mỹ Nhân tộc, Thái tử điện hạ lại có sở thích sưu tầm Mỹ Nhân tộc. Đoàn Ngâm năm ngoái hắn tặng cho Hoàng đế Ung Quốc làm sủng vật nhỏ cũng do hắn một tay huấn luyện không phải sao? Nghe nói Đoàn Cửu Nhi này còn chưa kịp dạy dỗ thì người đã bỏ chạy! Hắc hắc! Thái tử điện hạ có thể không sốt ruột chắc?"
"Vương công quý tộc quan to hiển quý thật biết chơi a, có thể tìm ra chủng tộc hiếm có như vậy, còn có thể dạy dỗ... ngon như thế." Người nam nhân kia nở một nụ cười dâm dục, "Hôm nào ta cũng sẽ đi tìm tiểu Mỹ Nhân tộc về, nếm thử tư vị của hắn, cảm nhận thú vui của vương công quý tộc."
"Mỹ Nhân họ Đoàn trời sinh diễm cốt, dâm đãng, ở đất Cửu Châu cực kỳ hiếm, trước kia bởi vì chủng tộc này sinh sôi quá nhiều, bán rất rẻ, bây giờ còn có rất nhiều người bị quan to hiển quý chơi chết, vì vậy mà càng ngày càng hiếm, hiện tại giá của họ trên chợ đen càng ngày càng đắt, ít nhất phải bỏ hơn ngàn lượng bạc mới có thể mua về. Ngươi không có tiền, không quyền không thế, không mua được Mỹ Nhân tộc nha!"
Người nam nhân dắt dây cương, đi theo xe ngựa, cùng người bên cạnh huyên thuyên không ngớt.
Lại thêm một người xen vào nói: "Nghe nói Đoàn Cửu Nhi kia chính là thánh tử Mỹ Nhân tộc a! Các ngươi không muốn tìm thấy hắn trước Thái tử điện hạ, sau đó thoải mái một chút sao?"
Vài tiếng cười hèn mọn, gian tà truyền đến.
"Thánh tử Mỹ Nhân tộc thật sự là người độc nhất vô nhị ở Cửu Châu a! Hưởng qua tư vị của hắn, có thể trải nghiệm cảm giác lên thiên đường! Không biết có tiêu hồn thật vậy không?"
Trong xe ngựa, Lý Thanh Vân chậm rãi vén rèm lên, nhìn ra bên ngoài, mấy người ngoài xe vẫn đang chậm rãi nói chuyện không hề phát giác, mắt phượng hắn hơi lạnh.
"Sao vậy?" Lục Tuấn cưỡi ngựa ở cạnh xe, thấy Lý Thanh Vân thò đầu ra, vội vàng hỏi.
Lý Thanh Vân lạnh lùng nói: "Bảo bọn họ câm miệng."
"Được." Lục Tuấn điên cuồng gật đầu, sau đó cưỡi ngựa tiến về phía sau, mắng những người đó, phía sau không còn tiếng động nào nữa.
Lục Tuấn đạp ngựa quay lại thì thấy Lý Thanh Vân hạ rèm với vẻ mặt lạnh lùng.
Hắn do dự muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Vương Nhị nhìn hắn trêu chọc.
Lục Tuấn liếc mắt cảnh cáo rồi cưỡi ngựa tiến về phía trước.
Bên trong xe ngựa.
Độc Cô Ly quan sát vẻ mặt lạnh lùng của Lý Thanh Vân, rót cho hắn một tách trà, mím môi nói: "A Vân rất quan tâm đến những tin đồn nhảm nhí này."
Lý Thanh Vân nâng mắt phượng lên: "Người trong thiên hạ bàn tán chỉ trích thủ đoạn chính trị của ta, tính tình của ta, hành động của ta, tất cả chuyện này đều không sao cả, bởi vì sự thật vốn là như thế. Nhưng bọn họ dùng ô ngôn uế ngữ để nói về ta, dùng ánh mắt nhìn tiểu quan* nhìn ta và tộc nhân của ta, ta không cách nào tiếp nhận được."*nam kỹ, người nam nhân trong kỹ viện
Dứt lời, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp của Độc Cô Ly, không khỏi cười hắc một tiếng: "Kỳ thật ngươi giống như bọn họ, nhưng bọn họ chỉ nói bằng miệng, còn ngươi là thực sự làm như vậy."
"Trời sinh diễm cốt, tiêu hồn cực lạc, ngươi ấn ta trước gương, bức ta hầu hạ dưới thân ngươi. Lúc ngươi làm vậy, không phải cũng dùng từ ngữ dâm dục làm nhục ta sao?"
Lý Thanh Vân nhớ tới việc bị Độc Cô Ly giam lỏng trong phủ Quân Sư, làm loại chuyện hoang đường trước gương đồng, mắt phượng có chút u ám.
"Nhưng biểu hiện của ngươi nói với ta, ngươi cũng rất hưởng thụ." Hai mắt Độc Cô Ly nhìn chằm chằm hắn, "Ngươi cũng thích sự vuốt ve và yêu thương của ta, ngươi không muốn ta rời đi, những phản ứng này đều là thật."
"Đó là do Huyết Cổ." Đôi mắt Lý Thanh Vân tràn ngập lửa giận, "Là ngươi đê tiện vô sỉ, là ngươi dùng cổ."
Độc Cô Ly mím môi nói: "Huyết Cổ do hùng cổ khống chế, ta có thể áp chế khống chế hùng cổ trong cơ thể khi nào thì phát tác. Nhưng mà lần đó ở trước gương, chúng ta làm suốt hai canh giờ, Huyết Cổ đã sớm rút đi, ngươi vẫn quấn lấy ta cầu xin ta tiếp tục..."
Lý Thanh Vân tức giận đến mức hung hăng vỗ mặt bàn, bàn phát ra tiếng vang thật lớn, mắt phượng phiếm hồng lại hung ác liếc nhìn y: "Nếu ngươi còn nói nữa liền lăn khỏi ta càng xa càng tốt."
Độc Cô Ly lập tức cầm tay hắn, đau lòng nhìn lòng bàn tay đỏ tươi của hắn nhẹ nhàng xoa xoa, thở dài một hơi, ánh mắt thỏa hiệp: "Không nói nữa. A Vân cần gì phải trút giận lên bàn, tay ngươi đỏ cả rồi."
Lý Thanh Vân rút tay về, mắt phượng hơi lạnh.
Độc Cô Ly bất đắc dĩ buông tay, thuận theo tính tình của hắn, ôn nhu nói: "Điều A Vân không thích thực ra là việc người trong thiên hạ đánh giá áp bức Mỹ Nhân tộc, sự tồn tại của Mỹ Nhân tộc trên đại lục Cửu Châu không nên chỉ có giá trị ở loại phương diện kia."
"Mỹ Nhân tộc không dâm diễm, mang trong mình chủng tộc này càng không phải lỗi của các ngươi, là đầu óc người trong thiên hạ hẹp hòi đến mức chỉ có phương diện này mới có thể làm cho bọn họ thấy được lạc thú. Ánh mắt, tư tưởng, quan niệm của bọn họ đã bị đại cục của Cửu Châu hiện nay ảnh hưởng."
"Sai không phải bản thân những thứ đẹp đẽ, sai là bởi người nhìn vạn vật với thành kiến và ánh mắt hẹp hòi."
Lý Thanh Vân chậm rãi nhấc mắt phượng lên, "Chẳng lẽ ngươi sẽ không giống như người trong thiên hạ cảm thấy chủng tộc này hèn mọn, dâm tiện sao? Dù sao người trong thiên hạ đều cho rằng như vậy, bọn họ nhìn Mỹ Nhân tộc giống như đối xử với hàng hóa, mỗi người đều thích giẫm đạp tôn nghiêm của tộc Mỹ Nhân, mỗi người đều thích cởi y phục của bọn họ xuống, lại chỉ vào bọn họ, mắng bọn họ dơ bẩn."
"Không." Độc Cô Ly dịu dàng cười khẽ một tiếng, "A Vân ở trong lòng ta là đẹp nhất, sạch sẽ nhất, thánh khiết nhất."
"Ta cũng từng tiếp xúc qua mỗi một vị Mỹ Nhân tộc trong Đoàn gia thôn, bọn họ tính tình lương thiện, ôn nhu đơn thuần, tâm tư sạch sẽ, đối đãi với người khác nhiệt tình, sinh hoạt thuần phác. Thôn trưởng Đoàn Hằng bảo vệ từng vị tộc nhân, Sơ Liễu cô nương ôn nhu hiểu đại nghĩa, Khanh Khanh cô nương tâm thẳng thắng độc miệng nhưng tâm tư thiện lương. Từng người trong số bọn họ, so với đại đa số mọi người trong Cửu Châu thiên hạ sạch sẽ thánh khiết hơn nhiều."
Lý Thanh Vân cong cong khóe môi: "Độc Cô Ly, ngươi nói chuyện êm tai hơn trước kia nhiều."
Trái tim Độc Cô Ly loạn nửa nhịp, từ sau khi bọn họ quyết liệt, đây là nụ cười thật lòng duy nhất của Lý Thanh Vân đối với y.
Lâu lắm rồi y không thấy Lý Thanh Vân nở nụ cười như vậy với mình.
Lâu đến nổi khiến người ta hoài niệm.
Hốc mắt Độc Cô Ly ươn ướt, tham luyến nhìn nụ cười nhẹ nhàng bên khóe miệng hắn, có loại cảm giác trở lại lúc ban đầu.
Khi đó Lý Thanh Vân cũng cười với y như vậy.
Nhưng bây giờ...
Độc Cô Ly nhìn hắn, con ngươi lưu ly mờ mịt.
Cứ vậy mà im lặng khóc.
Trong lòng vui mừng cùng bi thương lẫn lộn, vẫn âu sầu.
Thấy nụ cười thật lòng đã lâu không gặp của Lý Thanh Vân khiến y mất tự chủ không thể kiềm chế được bản thân.
Độc Cô Ly bình phục nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt.
Lý Thanh Vân có chút khó hiểu.
Mắt phượng hắn híp lại: "Ngươi từ khi nào trở nên thích khóc như vậy?"
Độc Cô Ly nhẹ nhàng mỉm cười với hắn, hốc mắt ửng đỏ, giọng nói cũng có chút khàn khàn: "A Vân, ngươi cười lên trông thật đẹp."
Lý Thanh Vân nhíu nhíu mày. Hắn không thể hiểu được: "Không hiểu nổi."
Ngữ khí của hắn không có cảm xúc, vô cùng thờ ơ, không hiểu những cảm xúc phức tạp vui buồn xen lẫn bi thương vừa thoáng qua của Độc Cô Ly, càng khó có thể lý giải vì sao Độc Cô Ly mất khống chế chỉ vì một nụ cười.
Độc Cô Ly nắm chặt góc áo, đã ý thức được điều này.
Bây giờ Lý Thanh Vân không yêu y, không thêt hiểu được cảm xúc của y, càng không cách nào cảm nhận được sự bi thương của y. Nếu yêu một người, đương nhiên có thể cảm nhận được hết thảy tình cảm của người nọ.
Trước kia nếu y như vậy, Lý Thanh Vân đã sớm quan tâm hỏi han.
Càng hiểu rõ điểm này, đôi mắt Độc Cô Ly càng hàm chứa một cỗ bi thương khó tả.
Cảm xúc của y đang bị một nụ cười của Lý Thanh Vân chi phối.
Và y không thể kiểm soát chuyện đó.
Cảm xúc bị lý trí đèn nén đến cùng cực, sau khi mất đi khống chế, toàn bộ bắt đầu trào ra ào at.
Hai mắt y lưu luyến trên khuôn mặt Lý Thanh Vân.
Thật lâu sau, y mới chậm rãi mở miệng: "Thật đấy, A Vân cười rộ lên, thật sự rất đẹp."
"À." Lý Thanh Vân lười biếng tựa vào phía sau, cặp mắt đan phượng không có cảm xúc gì: "Cho nên?"
"Muốn thấy A Vân cười nhiều một chút." Độc Cô Ly ôn hòa nhìn hắn, vành mắt đo đỏ.
"Ta muốn cười thì cười, không muốn cười thì không cười." Lý Thanh Vân cau mày nói, "Ngươi quản nhiều như vậy làm cái gì?"
Quần thần Ung Quốc đều biết bệ hạ của bọn họ tính khí thất thường, làm bạn với vua như chơi với hổ, khi đối mặt với hắn, không cẩn thận nói sai, làm sai cái gì có thể làm cho Lý Thanh Vân mất hứng. Cho nên quần thần Ung Quốc đều ngại nói chuyện với Lý Thanh Vân.
Độc Cô Ly đại khái cũng có thể đoán được tính tình của Lý Thanh Vân, liền thức thời không nói nhiều nữa.
Y chuyển đề tài: "A Vân không thích người trong thiên hạ nghị luận Mỹ Nhân tộc như vậy, tương lai địa vị Mỹ Nhân tộc ở Cửu Châu sẽ thay đổi."
"Nói tự tin như thế. Ngươi có cách nào để thay đổi quan điểm của một chủng tộc trong mắt người đời sao?" Lý Thanh Vân cũng không tin.
"Chuyện đã hứa với A Vân, dù ngươi có thừa nhận hay không, ta nhất định sẽ làm được." Con ngươi ôn nhu như ngọc của Độc Cô Ly tựa như lấp lánh ánh sao, nhẹ nhàng cười nói, "A Vân cái gì cũng không cần làm, ta cũng không cần đáp lại, ngươi chỉ cần im lặng nhìn ta là được."
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân khẽ nhíu: "Ngươi cái gì cũng không cầu? Địa vị quyền lực? Tiền tài và danh lợi? Rượu ngon mỹ nữ?"
Độc Cô Ly gật đầu.
"Nhưng nếu ngươi thật sự lập công, ta cũng không nên cái gì cũng không thưởng." Lý Thanh Vân đối đãi với thần tử từ trước đến nay thưởng phạt rõ ràng.
Độc Cô Ly nhìn hắn, đôi mắt lóe lên ánh sáng dịu dàng: "Nếu thật sự đến lúc đó, A Vân có thể ban cho ta một nụ cười, một cái ôm, một nụ hôn, so với quyền thế địa vị hay tiền tài danh lợi còn tốt hơn nhiều."
Lý Thanh Vân lạnh mặt nói: "Chuyện này không có khả năng."
Độc Cô Ly chậm rãi rũ mắt xuống, che đi sự mất mát nơi đáy mắt: "Ừ, ta cũng biết không có khả năng. Cho nên ta cái gì cũng không cần, cái gì cũng không cầu, chỉ cần còn có thể ở bên cạnh ngươi là được rồi."
Lý Thanh Vân bình tĩnh nhìn y một cái.
Không nói gì nữa.
Bên trong xe ngựa rơi vào im lặng.
Độc Cô Ly cũng an tĩnh lại, xuất thần nhìn Lý Thanh Vân, nhẹ mím môi.
Thật lâu sau.
Lý Thanh Vân vén rèm lên, xe ngựa đã sắp tiến tới đô thành tiếp theo, Hứa Đô.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương