Đế Vương

Chương 31: Rắc rối



Tên: Vũ Thiên

Tuổi: 30

Căn cốt: thượng phẩm

Cảnh giới: Tiên thiên hậu kỳ

Công pháp: Huyền giai thượng phẩm Thất Tinh trưởng.

Thế lực: Vũ tộc

Tên: Mạc Nhược Lan

Tuổi: 25

Căn cốt: Cửu Âm chi thể( thánh thể)

Cảnh giới: võ tôn sơ kỳ

Công pháp: Địa giai hạ phẩm Thanh Vũ Ma Điển.

Thế lưc: Đại Hạ hoàng triều

Nhìn về phía bản thông tin, lúc này Vũ Tuấn Kiệt đã có thể xác định. Việc hắn cảm thấy uy hiếp từ lúc gặp hai người Vũ Thiên đến từ đâu.

Thật không nghĩ đến, cô gái có vẻ yếu đuối kia lại là một vị võ tôn sơ kỳ. Đã vậy công pháp mà cô ta tu luyện lại có chút gì đó quái dị. Địa giai thượng phẩm Thanh Vũ Ma Điểm đây rõ ràng là một bộ công pháp chí âm dùng cho ma tu.

Nghĩ đến những việc này, Vũ Tuấn Kiệt lúc này mỉm cười sau đó nói rằng:

- Cửu công chúa lần này biểu ca của ta và ngươi tình ý tương duyệt. Nhưng uy hiếp của Đại Hạ hoàng triều đối với vũ tộc chúng ta thật sự cũng rất to lớn. Vậy nên cửu công chúa xuất thân cao quý, lại hiểu rõ sức mạnh của Đại Hạ Hoàng triều, không biết ngài có ý kiến gì hay không.

Nghe Vũ Tuấn Kiệt bất chợt hỏi vậy, Mạc Nhược Lan lúc này nở một nụ cười khó xử sau đó nói rằng:

- Sinh ra ở đại thế lực, tuy rằng quyền thế nghiêng trời, nhưng tranh giành trong đó cũng vô cùng thảm khốc. Ta tuy rằng có thân phận cửu công chúa, nhưng từ nhỏ đã không có căn cốt tu luyện. Bị hoàng tộc xa lánh, trở thành quân cờ thông hôn chính trị của Đại Hạ hoàng triều mà thôi.

- Hiện nay lão tổ của họ Mạc ta đã đạt đến cảnh giới võ đế. Đại Hạ hoàng chiều lúc này con em một thế hệ lại càng tràn đầy tinh anh. Rất có thể trong thời gian tới, Đại Hạ hoàng triều sẽ liên hệ với một thế lực khác, để thôn tính một thế lực còn lại của Việt Châu.



- Vậy nên ta vì muốn trốn tránh mối hôn sự kia, mà đã ra ngoài lịch luyện. Lại không nghĩ đến gặp phải Vũ Thiên huynh ấy. Kéo anh ấy vào việc của ta, thật sự là ta có lỗi.

Mạc Nhược Lan vừa nói vậy, Vũ Thiên lúc này lắc đầu, sau đó nắm lấy tay cô ta và nói rằng:

- Nhược Lan ngươi đứng nói vậy, đời này của ta gặp được ngươi chính là ông trời sắp đặt. Sau này ngươi chỉ cần dựa vào lưng của ta, ta sẽ là tấm khiên vững chắc nhất để bảo vệ cho ngươi. Họ Mạc ngươi cho dù có tìm đến, ta cũng sẽ bằng mọi cách bảo vệ ngươi chu toàn.

Vũ Thiên vừa nói vậy Mạc Nhược Lan lúc này như là một con cá không có xương sống. Cô ta dựa vào trong lòng của Vũ Thiên mà không ngừng khóc lớn.

Thấy cảnh này Vũ Anh Khải dùng một bộ mặt trầm tư không nói gì. Mà Vũ Tuấn Kiệt thì hờ hững, tiếp tục nướng thịt cho tiểu vương phi của mình ăn.

Đợi đến khi trời đã muộn, Vũ Thiên và Mạc Nhược Lan trở về xe ngựa để nghỉ ngơi. Còn Vũ Tuấn Kiệt lại ra hiệu cho thuộc hạ đưa vương phi nghỉ ngơi trước. Bản thân hắn cùng với Vũ Anh Khải ra một góc khác ngồi nói chuyện với nhau.

- Tuấn Kiệt ngươi có cảm thấy người phụ nữ kia rất kỳ lạ hay không.

- Hoàng huynh ngươi cũng cảm thấy vậy sao.

- Hừ, sinh ra là con em của đại tộc, cho dù có gặp muôn ngàn khó khăn. Nhưng những đứa trẻ của hoàng gia, sẽ giữ lấy một tính cách cao thượng. Họ sẽ không bao giờ thể hiện ra sự mềm yếu của mình trước mặt kẻ khác.

- Ngày hôm nay nếu chỉ có Vũ Thiên và Mạc Nhược Lan, việc hai người bọn họ ôm nhau khóc lóc về số phận bi thảm thì ta chả nói làm gì.

- Nhưng khi có mặt chúng ta ở đó, mà cô ta vẫn thể hiện ra một bộ mặt yếu đuối và vô chi trước mặt chúng ta. Đây là điểm mà ta cảm thấy nghi vấn nhất.

Nghe Vũ Anh Khải nói vậy, Vũ Tuấn Kiệt lúc này hờ hững nhìn về phía cỗ xe ngựa mà Mạc Nhược Lan đang ở phía xa, trầm tư nói rằng:

- Cô ta không đơn giản, cảnh giới của cô ta đã đạt đến Võ Tôn rồi. Nếu không phải ta có một số thủ đoạn thì e rằng khó có thể phát hiện được cô ta vậy mà lại là ma tu.

Vũ Anh Khải nghe vậy thì sững sờ, sau đó sắc mặt đột biến lên tiếng nói rằng:

- Thương Vân Đại Lục chúng ta ma tu không ít. Nhưng bọn chúng đều là đám giết người không ghê tay. Mà Mạc Nhược Lan thân phận rõ ràng còn đó, là cửu công chúa của Đại Hạ hoàng triều. Cô ta tại sao lại tu luyện công pháp của ma đạo cơ chứ.

Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì trầm tư nói rằng:

- Việc này khó có thể xác định được, nhưng mà trong thời gian tới, chúng ta tốt nhất đừng để hai người này trở về Thiên Lang Quốc vội. Nội tình của vũ tộc chúng ta còn đó, không thể kéo theo kẻ thù đến được.

Vũ Anh Khải nghe vậy thì gật đầu, sau đó hắn dùng một ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt nói rằng:

- Tuấn Kiệt sau khi tìm hiểu thông tin của vũ tộc. Ta phát hiện rằng vũ tộc chúng ta cũng không đơn giản như những lời tộc trưởng đã nói.



Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì cười lớn sau đó nói rằng:

- Hoàng huynh ngươi nghĩ vậy là đúng rồi. Vũ tộc nếu như suy yếu đến mức chỉ có một cường giả võ tông tọa trấn. Thì công pháp tài nguyên của Vũ tộc tu luyện bao nhiêu năm qua từ đâu mà có.

- Sức mạnh để Vũ tộc tiêu diệt hết toàn bộ kẻ thù đến gần Thiên Lang Quốc lại ở đâu ra.

- Chính vì vậy ta cho rằng vũ tộc tuyệt đối nội tình vô cùng khủng khiếp. Thứ chúng ta nhìn thấy bất quá là đám người tộc trưởng, cho chúng ta nhìn thấy mà thôi.

- Quan trọng nhất đại huynh hãy nhìn tên Vũ Thiên kia. Hắn ta bất quá chỉ cảnh giới tiên thiên mà thôi, nhưng lại dám mang theo công chúa Đại hạ bỏ trốn, hướng về phía Vũ tộc mà chạy.

- Ngươi nói xem nếu như không có lòng tự tin tuyệt đối, Vũ tộc có thể bảo trụ hắn trước Đại Hạ hoàng triều, thì hắn làm sao dám làm như vậy.

Vũ Tuấn Kiệt vừa nói đến đây, Vũ Anh Khải lúc này cũng gật đầu sau đó nói rằng:

- Nội tình của Vũ tộc là thứ cực kỳ bí mật. Bởi vì chúng ta có quá nhiều kẻ thù, cho nên những người đứng đầu Vũ tộc luôn tìm cách giấu giếm nội tình của mình. Để chúng ta có thể đánh lừa kẻ thù, cũng như tạo nên sức ép cho con em đời tiếp theo của Vũ tộc. Khiến chúng ta không ngừng phấn đấu.

Nhưng lần này cửu công chúa của Đại Hạ Hoàng Triều tự nhiên dính lấy Vũ Thiên. Đây tuyệt đối không phải là một sự trùng hợp, ta nghĩ rằng trong đó còn ẩn chứa nhiều thứ khá là thú vị đây.

Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì gật đầu, sau đó lên tiếng nói rằng:

- Mấy ngày tới khi đến kinh đô của Thiên Minh Vương Triều, chúng ta có thể sẽ thấy bản mặt thật sự của cô ta mà thôi. Vậy nên bây giờ hãy cứ bình tĩnh để xem xét, tuyệt đối đừng manh động. Bởi vì lúc này chúng ta vẫn chưa có đủ thực lực để cùng cô ta đối đầu đâu.

Vũ Anh Khải nghe vậy thì nở một nụ cười lạnh lùng sau đó gật đầu. Trong lòng hắn hiểu rằng người phụ nữ kia cho dù có toan tính trời biển. Thì cô ta chắc chắn sẽ luôn phải liên hệ với người sau lưng.

Mà kinh đô của Thiên Minh Vương triều người người đông đúc. Nếu như có tai mắt của cô ta ở đó, thì việc cô ta đi gặp họ là điều bình thường. Nghĩ tới đây Vũ Anh Khải nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt một chút sau đó rời đi. Thấy vậy Vũ Tuấn Kiệt cũng lặng lẽ rời khỏi đây, trở về xe ngựa của mình ôm vương phi nhỏ tuổi ngủ.

Hai ngày sau đoàn người của Vũ Tuấn Kiệt đã đi đến kinh đô của Thiên Minh Vương Triều. Nhìn về phía khung cảnh phồn hoa trước mặt, đám người Vũ Tuấn Kiệt cũng cảm thấy vô cùng hứng thú đi dạo chơi khắp nơi.

Đợi đến khi trời đã tối, bọn họ đang định đi tìm nhà trọ để nghỉ ngơi. Lúc này đại hoàng tử Ngụy Thiên của Thiên Minh Vương Triều xuất hiện trước mặt họ. Hắn dùng một bộ mặt mỉm cười chắp tay nói rằng:

- Gặp qua các vị, ngày hôm nay mọi người ở đây vui chơi có thoải mái hay không.

Nghe kẻ này nói vậy, Vũ Anh Khải lúc này mỉm cười chắp tay nói rằng:

- Đa tạ Ngụy huynh đã quan tâm. Chúng ta đến đây đã thăm thú nơi này một chút. Quả thật kinh đô của các vị vượt xa so với nơi chúng ta về độ phồn hoa và giàu có.

Ngụy Thiên nghe vậy thì mỉm cười sau đó chắp tay nói rằng:
Chương trước Chương tiếp