Đế Vương

Chương 37: Thăm dò



- Bạch Khắc Tiệp người lại ăn gian quân cờ của ta, ngươi muốn chết hả.

- Hừ, Vũ Mạnh Thông cái lão già giả chết 200 năm bây giờ xuất hiện, mắt ngươi còn mờ nữa, ta ăn gian lúc nào.

- Tốt tốt ngươi lão Bạch vậy mà quân cờ của ta cũng trộm, ngươi thật sự nghĩ rằng ta không làm gì được ngươi hay sao.

- Vũ lão đầu có bản lãng ngươi đến đây, ta muốn nhìn một chút. Họ Vũ các ngươi bế quan 200 năm, hiện giờ xuất thế ngươi đã cảnh giới gì rồi.

Hai ông lão nhìn như gần đất xa trời, không ngừng mắng mỏ lẫn nhau. Nhưng mà nếu như có cường giả ở đây, thì họ tuyệt đối sẽ phải run sợ. Bởi vì hai lão già này là hai vị võ đế hàng thật giá thật.

Đúng vậy Vũ Tộc vậy mà ẩn giấu 200 năm, sau đại chiến lần đó. Mà lần này Vũ Tuấn Kiệt được Vũ tộc đánh giá là người nối nghiệp, nên hắn rời đi tất nhiên có hộ đạo giả rồi.

Mà vị Vũ Mạnh Thông này, chính là một lão tổ của Vũ tộc. Lần này vừa lúc ông ta xuất quan, nên trở thành hộ đạo giả bất đắc dĩ của Vũ Tuấn Kiệt.

Về phía Bạch Khắc Tiệp, đây là lão tổ của họ Bạch, cùng một thế hệ với Vũ Mạn Thông. Họ cũng là bạn tốt ngày xưa, lần này ông ta cũng là hộ đạo giả cho Bạch Thần Anh đến đây lịch luyện.

Mới lúc trước khi hai người Vũ Tuấn Kiệt và Bạch Thần Anh nói chuyện với nhau. Thì hai lão giả này tất nhiên cũng đã cảm nhận được khí thế của nhau, vậy là họ hẹn ra đây đánh cờ. Cũng như ôn lại kỷ niệm xưa, có điều hai tên này vẫn tính cách như cũ. Hoặc có lẽ đã lâu không gặp cho nên dùng võ mồm để so đấu.

Không biết qua bao lâu, Bạch Khắc Tiệp lúc này hừ lạnh sau đó nói rằng:

- Thời gian đã muộn rồi, ta phải về xem tiểu tử nhà ta thế nào đã. Ngươi lẽ nào không lo cho an toàn của tiểu tử nhà ngươi hay sao. Dù sao Mạc Nhược Lan đích thật là Võ Tôn, cô ta mà trong chớp mắt tấn công. Thì hậu bối nhà họ Vũ các ngươi e rằng xanh cỏ rồi.

Vũ Mạnh Thông nghe vậy thì cười lớn Sau đó nói rằng:

- Thiên kiêu của nhà họ Vũ ta mà dễ giết như vậy, thì thật sự họ Vũ ta sớm đã bị tiêu diệt tại đại chiến 200 năm trước rồi.

- Có điều ngươi thấy Đại Hạ hoàng triều, đây là chuyện gì xảy ra. Cô gái kia tại sao lại tu luyện ma công.

Bạch Khắc Tiệp nghe vậy thì lắc đầu sau đó nói rằng:

- Chuyện này ai mà biết được, dù sao bất quá chỉ là một thế lực nhỏ mà thôi, ồn ào thì giết lo cái gì.



Vũ Mạnh Thông nghe vậy thì gật đầu, sau đó cười lớn nói rằng:

- Hai trăm năm qua đi, lão già ngươi vậy mà bây giờ trở nên sắt đá, giết người như ngóe thế.

- Trận chiến 200 năm trước, Vũ tộc các ngươi và mấy đế tộc kia, đánh cho tan nát mấy châu tại trung vực. Các ngươi tại sao không tính đến sinh linh đồ thán.

- Ta nghĩ Vũ tộc các ngươi không phải là bị trọng thương chạy trốn, mà là bởi vì nợ máu quá nhiều. Cho nên để tránh nhân quả, các ngươi mới ẩn mình 200 năm mà thôi.

- Hiện giờ đại tranh chi thế đã đến, con đường thành tiên cũng chuẩn bị được mở ra. Cho nên các ngươi mới cho con em của mình xuất thế đúng không.

Nghe Bạch Khắc Tiệp nói vậy, Vũ Mạnh Thông lúc này mỉm cười sau nó nói rằng.

- Trận chiến đó đích thật là chết quá nhiều người. Nhân quả của nó quá lớn, cho dù bất kể là đế tộc nào cũng không chống đỡ nổi.

- Có điều Vũ tộc chúng ta ẩn giấu đi cũng không phải vì vậy, mà là không muốn tiêu hao với các thế lực khác nữa. Dù sao trận chiến năm đó, Vũ tộc giành chiến thắng. Nhưng tổn thất của chúng ta cũng không nhỏ, các vị lão tổ của Vũ tộc gần như đều bị trọng thương đều lâm vào bế quan.

- Bây giờ con đường thành tiên đang dần dần mở ra, đại thế sắp đến. Ngươi nhìn xem những thể chất vạn năm không có, bây giờ vừa nhìn đã thấy hai cái. Mà đây chỉ là một vùng đất nhỏ bé của thượng vận đại lục mà thôi.

- Nếu như các thiên kiêu đều lần lượt xuất hiện, trận chiến tranh đoạt con đường thành tiên này sẽ càng trở nên đẫm máu. Vũ tộc ta hay Bạch gia các ngươi vì một tia hi vọng trở thành kẻ thắng cuối cùng, tất nhiên cũng phải chuẩn bị một chút.

Bạch Khắc Tiệp nghe vậy thì gật đầu, nhìn về phía lão giả họ Vũ lên tiếng nói rằng:

- Được rồi không nói nữa, đại tranh chi thế đã mở. Con đường thành tiên này Bạch gia chúng ta cũng muốn, có người bước lên đó.

- Đúng rồi lần này Vũ tộc các người đắc tội với Đan Các. Mặc dù chỉ là tiểu đả nháo, nhưng các ngươi vẫn nợ Bạch gia chúng ta một ân tình.

Vũ Mạnh Thông nghe vậy thì hừ lạnh sau đó nói rằng:

- Cái gì mà nợ ân tình chứ, chẳng qua giết mấy tên nhất phẩm đan sư mà thôi. Hơn nữa là Bạch Gia các ngươi được lợi thu lấy một thiên kiêu của họ Vũ ta hỗ trợ, cho nên việc này hòa nhau.



Bạch Khắc Tiệp nghe vậy, thì nhìn về phía tên lão đầu nhà họ Vũ một chút. sau đó ông ta rời đi, thấy vậy Vũ Mạnh Thông cũng nở một nụ cười thú vị rồi biến mất tại đây.

Tại trong trụ sở của Bạch Long thương hội, Bạch Thần Anh lúc này nhìn về phía Bạch Khắc Tiệp chắp tay nói rằng:

- Bái kiến lão tổ.

Bạch Khắc Tiệp nghe vậy thì gật đầu, nhìn về phía tên này sau đó nói rằng:

- Những ngày tới ngươi nhớ phải duy trì quan hệ thật tốt với đám người họ Vũ kia.

Bạch Thần Anh nghe vậy thì nhìn về phía Bạch Khắc Tiệp sau đó nói rằng:

- Lão tổ họ Vũ kia liệu có phải là họ Vũ đã biến mất 200 năm tại trung vực hay không.

Bạch Khắc Tiệp nghe vậy thì gật đầu sau đó lên tiếng nói rằng:

- Thương Vân Đại Lục không biết bao nhiêu năm chưa từng xuất hiện cường giả võ thần. Vậy nên cường giả võ đế chính là đỉnh tiêm chiến lực của Thương Vân Đại Lục lúc này.

- Mà họ Vũ cường giả đế cảnh của chúng không thiếu. Vậy nên đối với gia tộc này, chúng ta phải giao hảo mà không thể đối địch.

Bạch Thần Anh nghe vậy thì gật đầu sau đó chắp tay nói rằng:

- Lão tổ yên tâm, ta biết phải đối phó với chúng như thế nào.

Bạch Khắc Tiệp nghe vậy thì gật đầu, sau đó ông ta lại như không khí biến mất khỏi đây. Thấy vậy Bách Thần Anh lúc này cũng rơi vào trầm tư.

200 năm trước họ Vũ không biết là lấy được một thứ gì đó, khiến cho thập đại đế tộc vây công. Trận chiến đó thập đại đế tộc tổn thất nặng nề, mà Vũ tộc cũng bị thương nặng biến mất khỏi trung vực.

Nhưng hiển nhiên ngày hôm nay lão tổ Bạch gia đã nói vậy, thì Bạch Thần Anh hiểu rằng vũ tộc lại một lần nữa xuất thế. Mà lần này e rằng không đơn giản như lần trước.

Trầm tư một lúc, Bạch Thần Anh lại nở một nụ cười giễu cợt, sau đó tiếp tục xử lý công việc của mình, không quan tâm đến chuyện này nữa.
Chương trước Chương tiếp