Đế Vương

Chương 47: Kết hôn 2



Ngồi trong đại điện của thiên Lan Tông, tông chủ Bùi Cẩm Thạch không ngừng cùng với Vũ Anh Khải nói chuyện, mà đám người Vũ Tuấn Kiệt và Bạch Thần Anh lại chỉ ở một bên không ai tiếp đón.

Đối với việc này Vũ Tuấn Kiệt và Bạch Thần Anh đều chỉ mỉm cười, sau đó ngồi nói chuyện với nhau. Về phần Vũ Thiên và mấy người khác đã sớm được một vị trưởng lão của Thiên Lan tông dẫn đi thăm quan nơi này rồi.

- Keng, túc chủ đạt thành nhiệm vụ ẩn của hệ thống, phá hoại hôn sự của người khác. Hệ thống ban thưởng Qủy Vệ 30 người.

Âm thanh của hệ thống bất ngờ vang lên, khiến Trần Văn Tú lúc này lại càng nở ra một nụ cười nghiền ngẫm. Hắn không nghĩ đến thông qua vụ việc hôn sự vừa rồi, lại kích hoạt đến nhiệm vụ của hệ thống.

Nghĩ đến điều này, hắn cũng muốn biết 30 Quỷ Vệ được hệ thống ban cho hắn cảnh giới gì. Có điều nơi này cũng quá nhiều người, cho nên hắn tạm thời chưa gặp.

Mà trong lúc mọi người đang ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ, thì ngoài cửa tân nương của chúng ta từ từ bước vào.

Nhìn về phía cô ta, Bùi Cẩm Thạch lúc này mỉm cười sau đó lên tiếng nói rằng:

- Cẩm Tú mau lại đây, cùng với phu quân của ngươi nói chuyện, để tăng thêm tình cảm đi.

Bùi Cẩm Tú nghe vậy thì lúc này gật đầu, sau đó nhìn về phía Vũ Anh Khải chắp tay nói rằng:

- Gặp qua Vũ huynh.

Vũ Anh Khải nghe vậy thì cũng mỉm cười gật đầu, sau đó đứng dậy chắp tay nói rằng:

- Ta từ lâu đã ngưỡng mộ thánh nữ, lần này có duyên trùng phùng. Hy vọng chúng ta có thể kết duyên thành vợ chồng.

Bùi Cẩm Tú nghe vậy lúc này chỉ mỉm cười, nhưng ẩn sau đó lại có chút không vui. Đối với việc này Vũ Tuấn Kiệt và Vũ Anh Khải đều nhìn trong mắt, thậm chí những người ở đây cũng đều cảm nhận được, nhưng mặt ngoài họ vẫn nở một nụ cười như không hề hay biết.



Nhìn về phía con gái đã ngồi vào vị trí sát bên cạnh Vũ Anh Khải, lúc này Bùi Cẩm Thạch lên tiếng nói rằng:

- Ngày hôm nay Anh Khải hiền chất đã nhận lấy tú cầu của con gái ta. Vậy không biết bao giờ thì Vũ tộc đến đây đưa sính lễ.

Bùi Cẩm Thạch vừa nói vậy, lúc này Vũ Anh Khải rơi vào trầm tư. Nhìn về phía cô gái tuy rằng có vẻ mặt mỉm cười, nhưng ẩn sau đôi mắt lại có chút kháng cự, khiến hắn cũng cảm thấy bối rối.

Phải biết việc kết làm đạo lữ không đơn giản. Dù sao không ai có thể đề phòng người tay ấp chân gối với mình hàng đêm. Vậy nên việc vui chơi giải trí thì Vũ Anh Khải tất nhiên không quan tâm đến thái độ của Bùi Cẩm Tú. Nhưng việc lấy làm vợ thì tất nhiên thái độ của cô ta lại ảnh hưởng đến quyết định của Vũ Anh Khải.

Chờ đợi một lúc mà Vũ Anh Khải vẫn không lên tiếng, điều này làm cho căn phòng đều trở nên ngột ngạt. Dù sao uy hiếp của Đan Các còn đó, thánh tử của chúng mới chết. Nếu như Vũ tộc và Thiên Lan tông không có hôn sự xảy ra vậy thì việc này càng tồi tệ.

Nghĩ đến hậu quả Đan Các giận chó đánh mèo, giết tới Thiên Lan tông. Lúc này thân là tông chủ Bùi Cẩm Thạch phải gượng cười sau đó nói rằng:

- Anh Khải hiền chất không biết có gì khó nói.

Vũ Anh Khải nghe vậy từ lúc này nở một nụ cười trầm tư sau đó nói rằng:

- Hôn nhân đại sự vốn dĩ phải đồng ý của cả hai bên, nhưng mà ta cảm thấy Cẩm Tú cô nương không thích ta cho lắm. Đối với việc này thật sự khiến ta phân vân.

Nghe Vũ Anh Khải nói vậy, Bùi Cẩm Thạch lúc này sắc mặt cũng có chút tối sầm. Sau đó dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía con gái mình, nhưng cũng không lên tiếng.

Vậy là rất nhanh Bùi Cẩm Tú trở thành trung tâm của toàn bộ nơi này, cô ta nhìn về phía sắc mặt các vị trưởng lão nhìn về phía mình đã trở nên nghi kỵ, rồi lại nhìn về phía mấy người Vũ Anh Khải mà thật sự không biết nói gì.

Thấy cảnh này đại trưởng lão của Thiên Lan tông thở dài sau đó nói rằng:

- Thánh nữ xin người hãy nghĩ cho kỹ, việc tung tú cầu chính là người nói. Một lần người từ chối thánh tử của Đan Cac khiến cho Thiên Lan tông của chúng ta bị ảnh hưởng rất lớn. Bây giờ người lại từ chối mối hôn sự này, vậy thì sau này hậu quả người đã bao giờ nghĩ đến cho Thiên Lan tông chưa.

Nghe đại trưởng lão nói vậy, lúc này Bùi Cẩm Thạch nhìn về phía ông ta, sau đó lắc đầu để ông ta im lặng. Thấy vậy Vũ Tuấn Kiệt lúc này mỉm cười sau đó nói rằng:



- Hôn nhân đại sự vốn dĩ là chuyện lớn, lần này chúng ta rời xa nhà, cho nên cũng chưa kịp thông báo với cha mẹ của chúng ta.

- Vậy nên bây giờ Cẩm Tú cô nương cũng có chút lưỡng lự, mà Anh Khải đại ca của ta thì lại sợ sẽ hủy hoại đi hạnh phúc của cô ấy. Vậy nên ta thấy không bằng ước định 3 năm.

- Sau 3 năm nếu như Cẩm Tú cô nương ưng ý đại ca ta, lúc đó có thể tự mình đến Thiên Lan quốc. Về phần nếu như Cẩm Tú cô nương không ưng ý, vậy thì tất nhiên cô nương cũng không cần đến. Vũ tộc chúng ta sẽ coi như đây là một lần hóa giải hôn nước bình yên và không có thù hận.

- Về phần sức ép của Đan Các, chúng ta có thể lấy danh dự của Vũ tộc giúp mọi người giải nguy. Tất nhiên việc tận diệt Đan Các rất khó xảy ra, chẳng qua là cao tầng hai bên nói chuyện với nhau mà thôi. Vậy nên việc Đan Các chèn ép mọi người trong thời gian tới, chúng ta chỉ có thể giúp đỡ mà không thể nào bảo hộ.

Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy cả đại điện lúc này đều trầm tư, nhìn về phía hắn. Thân là những người cầm quyền, cũng như sống già đời. Họ hiểu Vũ Tuấn Kiệt đây là vừa thể hiện ra thành ý cũng vừa uy hiếp bọn họ.

Vũ tộc mạnh như thế nào họ tất nhiên cũng đã nghe qua, về chiến tích lấy một địch 10 của Vũ tộc. Đến lúc này Vũ tộc một lần nữa xuất hiện, nhưng sức mạnh của vũ tộc lại ẩn hiện trong bóng tối. Đối với bất kỳ cường giả nào mà nói không ai muốn làm địch với vũ tộc lúc này.

Ngoài ra Vũ Tuấn Kiệt cũng nói rất có lý, với thân phận của Vũ tộc. Tất nhiên sẽ không tự mình hạ lễ đến đây cưới hỏi với một cô nương không thích bọn họ.

3 năm sau Bùi Cẩm Tú có thể tự mình đến Vũ tộc hoàn cảnh hôn ước hoặc không đến, coi như hồ nước giải trừ. Đối với việc này những thế lực đứng đầu đều xem như chưa từng xảy ra, cũng coi như là kết thúc ân oán.

Về phần giúp đỡ Thiên Lan tông chống lại Đan Các, đối với việc này những người ở đây đều hiểu không có cuộc chiến nào có thể xảy ra một cách mạnh mẽ. Cùng lắm là những cuộc trao đổi lợi ích hoặc uy hiếp lẫn nhau trong bóng tối mà thôi.

Dù sao muốn phát động một cuộc bất hủ chiến giữa hai đại Đế cấp thế lực mà nói không có lợi ích khổng lồ, thì cho dù là thánh tử của một bên bị giết cũng sẽ không xảy ra.

Nghĩ đến những điều này, cả căn phòng lại càng trở nên im lặng không có ai lên tiếng. Thân là nhân vật chính Bùi Cẩm Tú lúc này cắn răng sau đó nói rằng:

- Đa tạ Vũ huynh đệ đã cho ta một cơ hội này, 3 năm sau nếu như ta có tình cảm với Vũ Anh Khải thì tự thân ta sẽ đi đến Vũ tộc hoàn thành hôn ước.

Bùi Cẩm Tú vừa nói vậy cả căn phòng lúc này càng trở nên trầm thấp và im lặng. Những suy nghĩ trong đầu của từng người ở đây đều có khác nhau, nhưng một nhận định chung chính là họ đều đang điên cuồng chửi bới Bùi Cẩm Tú ngu ngốc.
Chương trước Chương tiếp