Đế Vương
Chương 51: Thành hôn
Nhìn về phía đám người Đan Các đã rời đi. Lúc này Vũ Minh Quang lại cười nhạt một tiếng, sau đó đi tìm mấy người Vũ Mạnh Thông nói chuyện.
Về phần các chiến hạm khác của vũ tộc, lúc này lại bắt đầu từ từ hạ xuống. Sau đó người của Vũ tộc mang theo sính lễ lần lượt đi xuống. Nhìn về phía một lượng lớn tài nguyên tu luyện được coi là sính lễ của vũ tộc, mà người các thế lực có mặt tại đây cũng phải sửng sốt thật lâu.
- Bùi tông chủ ngươi xem số sính lễ này có đủ hay không.
Vũ Thành Minh vừa nói vậy Bùi Cầm Thạch lúc này mỉm cười sau đó chắp tay nói rằng:
- Sính lễ bất quá chỉ là nghi lễ bề ngoài mà thôi. Lần này ta giả con gái cho Vũ tộc, cũng không phải là bán cho vũ tộc.
Vũ Thành Minh nghe vậy thì mỉm cười sau đó cùng Bùi Cẩm Thạch đi vào bên trong nói chuyện.
Đợi khi đi đến chính đường, thì lúc này hai vị hoàng chủ của hai đế quốc cũng đồng loạt chắp tay với Vũ Thành Minh lên tiếng nói rằng:
- Gặp qua Vũ trưởng lão.
Vũ Thành Minh nghe vậy thì mỉm cười sau đó chắp tay đáp lại.
- Gặp qua hai vị hoàng chủ, chúng ta đều là người của Việt Châu, hy vọng sau này các vị giúp đỡ chúng ta nhiều hơn.
Đâu có, đâu có sau này chúng ta có hi vọng Vũ tộc sẽ giúp đỡ chúng ta nữa là.
Nghe hai vị hoàng chủ nói vậy, Vũ Thành Minh lúc này cũng mỉm cười. Bỗng hắn nhìn thấy Vũ Tuấn Kiệt đang đứng ở phía xa, sau đó mỉm cười nói rằng:
- Tuấn Kiệt đại ca ngươi đầu.
- Bẩm phụ hoàng đại ca lúc này đang đón tân nương, có lẽ một lúc nữa sẽ đến đây làm lễ.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Vũ Thanh Minh lúc này cũng gật đầu. Mà những người có mặt tại đây rốt cuộc cũng hiểu người thanh niên vũ tộc kia có thân phận gì. Con trai của Trưởng lão, đây chính là dòng chính của vụ tộc rồi. Vậy nên thân phận của Bùi Cẩm Tú khi vào vũ tộc cũng không phải là thấp.
Nghĩ đến những điều này, Bùi Cẩm Thạch cũng thở ra một hơi, vậy là rất nhanh tân lang và tân nương cũng lên lễ đài. Buổi tổ chức hôn lễ của họ diễn ra cũng vô cùng suôn sẻ.
Mà tại một nơi khác tại Việt Châu, lúc này ba vị võ đế của Đan Các đang sắc mặt âm trầm nhìn lấy nhau không nói một lời. Qua một lúc Quế Ngọc Anh nhìn về phía Trần Khánh Dư sau đó tức giận lên tiếng:
- Trần Khánh Dư người đây rốt cuộc là có ý gì. Tại sao lại không bắt bọn chúng trả giá cơ chứ. Lần này thánh tử của chúng ta chết tại đây, đây chẳng phải là vất hết mặt mũi của Đan Các hay sao.
Quế Ngọc Anh vừa nói vậy, Trần Khánh Dư lúc này nhìn về phía cô ta sau đó hừ lạnh nói rằng:
- Nếu như ngươi đã có bản lĩnh như vậy, tại sao lại không cùng với tên Vũ Minh Quang kia chiến đấu đi.
Quế Ngọc Anh nghe vậy thì tức giận nhưng không lên tiếng nữa. Thấy cảnh này Lỗ Khả Toàn đứng ra ngăn cản nói rằng:
- Được rồi đều là người mình, làm gì mà phải tức giận với nhau. Có điều Trần Khánh Dư vừa rồi ngươi làm vậy rốt cuộc là có ý gì. Chúng ta cho dù không đánh lại tên kia, nhưng tạo ra áp lực cho chúng chúng ta vẫn làm được mà.
Trần Khánh Dư nghe vậy thì nhìn về phía hai tên này, sau đó cười lạnh nói rằng:
- Hai tên các ngươi là giả ngu, vẫn là ngu thật đây. Vũ tộc là thế lực như thế nào các ngươi không biết sao. 200 năm trước chúng lấy một mình chống lại 10 đại đế tộc thậm chí còn đánh thắng. mười đại đế tộc kia sau trận chiến đó tử thương nghiêm trọng, thậm chí đều phải đóng cửa bế quan.
- Đối mặt với một thế lực như vậy, các ngươi nghĩ Đan Các của chúng ta là đối thủ hay sao. Tiên Hiệp Hay
- Có thể các ngươi nghĩ chúng ta có mạng lưới ân tình rộng khắp thế giới này. Nhưng các ngươi cũng phải nhớ nhưng ân tình này, dựa trên lợi ích của từng thế lực tạo ra với nhau. Một ngày những ân tình này không đáp ứng được lợi ích của các phe phái, thì bọn chúng không đâm cho chúng ta một đao đã là may mắn.
- Quan trọng nhất Đan Các cao tầng không phải là không biết đến sự lợi hại của Vũ tộc. Nhưng bọn chúng chỉ phái ba người chúng ta đến, từ điều này có thể thấy rõ Đan Các đây là đang cùng các thế lực khác bàn giao một chút mà thôi. Thực chất bọn chúng cũng không muốn cùng vũ tộc chiến tranh vào lúc này.
- Nếu như đều là thuận nước đẩy thuyền, vậy chúng ta còn làm cái gì mặt mũi cơ chứ. Hoàn thành nhiệm vụ sau đó rời đi không phải tốt vào.
Nghe Trần Khánh Dư nói vậy, hai người Quế Ngọc Anh đều trầm tư nhìn về phía hắn. Suy nghĩ một lúc họ lúc này lại có những suy nghĩ khác biệt trong đầu. Thấy cảnh này Trần Khánh Dư nhìn về phía bọn chúng cười lạnh nói rằng:
- Chúng ta chỉ là khách khanh của Đan Các mà thôi. Nhận bổng lộc của người thì làm việc cho người, nhưng mà không phải là bán mạng cho người. Vậy nên ta khuyên các ngươi một câu, đừng vì một chút tiền tài bổng lộc của Đan Các mà bán đi mạng nhỏ của mình. Đồng thời kéo theo gia tộc của các ngươi đều phải đi vào chỗ chết.
- Nhớ kỹ 200 năm trước truyền ngôn của Vũ tộc cực kỳ nhiều. Trong đó việc Vũ tộc vô liêm sỉ là những thứ được chuyển văn nhiều nhất. Trẻ không đánh được thì già ra đánh, già đánh không được thì già hơn ra đánh. đây chính là truyền thống của Vũ tộc.
- Quan trọng nhất đám người vũ tộc này lại thích giả heo ăn thịt hổ. Vô số thế lực từng bị thiệt hại nặng nề trong tay chúng. Mà việc 10 Đại Đế tộc thất bại cũng là bằng chứng rõ nét, của việc thế lực này biết ẩn giấu sức mạnh như thế nào.
- Chúng ta tuy rằng đều đã đạt đến cảnh giới võ Đế, có thể được xưng là trần nhà chiến lực của thế giới này. Nhưng so với vũ tộc thì chúng ta lại chẳng đáng là gì. Vậy nên hoàn thành nhiệm vụ được thì rút lui. Ngoài ra nếu như các ngươi có ý nghĩ muốn giết hậu bối của Vũ tộc, thì ta khuyên các ngươi đừng bao giờ nghĩ như vậy. Bởi vì làm vậy sẽ khiến chúng ta chết càng nhanh hơn.
Ngay Trần Khánh Dư nói vậy, hai người Quế Ngọc Anh lúc này đều trầm tư nhìn về phía hắn không nói gì cả. Bản thân bọn họ tất nhiên là hiểu những gì Trần Khánh Dư đang lo nghĩ. Có điều khi nghĩ đến bản thân một võ đế Cường giả lại bị một kẻ khác đuổi đi thật sự mất mặt.
Thở ra một hơi ba người lúc này nhìn nhau một chút, cuối cùng lại tiếp tục rời khỏi Việt Châu. Hướng về phía trung vực đi đến tổng bộ Đan Các để báo cáo việc này.
Về phần các chiến hạm khác của vũ tộc, lúc này lại bắt đầu từ từ hạ xuống. Sau đó người của Vũ tộc mang theo sính lễ lần lượt đi xuống. Nhìn về phía một lượng lớn tài nguyên tu luyện được coi là sính lễ của vũ tộc, mà người các thế lực có mặt tại đây cũng phải sửng sốt thật lâu.
- Bùi tông chủ ngươi xem số sính lễ này có đủ hay không.
Vũ Thành Minh vừa nói vậy Bùi Cầm Thạch lúc này mỉm cười sau đó chắp tay nói rằng:
- Sính lễ bất quá chỉ là nghi lễ bề ngoài mà thôi. Lần này ta giả con gái cho Vũ tộc, cũng không phải là bán cho vũ tộc.
Vũ Thành Minh nghe vậy thì mỉm cười sau đó cùng Bùi Cẩm Thạch đi vào bên trong nói chuyện.
Đợi khi đi đến chính đường, thì lúc này hai vị hoàng chủ của hai đế quốc cũng đồng loạt chắp tay với Vũ Thành Minh lên tiếng nói rằng:
- Gặp qua Vũ trưởng lão.
Vũ Thành Minh nghe vậy thì mỉm cười sau đó chắp tay đáp lại.
- Gặp qua hai vị hoàng chủ, chúng ta đều là người của Việt Châu, hy vọng sau này các vị giúp đỡ chúng ta nhiều hơn.
Đâu có, đâu có sau này chúng ta có hi vọng Vũ tộc sẽ giúp đỡ chúng ta nữa là.
Nghe hai vị hoàng chủ nói vậy, Vũ Thành Minh lúc này cũng mỉm cười. Bỗng hắn nhìn thấy Vũ Tuấn Kiệt đang đứng ở phía xa, sau đó mỉm cười nói rằng:
- Tuấn Kiệt đại ca ngươi đầu.
- Bẩm phụ hoàng đại ca lúc này đang đón tân nương, có lẽ một lúc nữa sẽ đến đây làm lễ.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Vũ Thanh Minh lúc này cũng gật đầu. Mà những người có mặt tại đây rốt cuộc cũng hiểu người thanh niên vũ tộc kia có thân phận gì. Con trai của Trưởng lão, đây chính là dòng chính của vụ tộc rồi. Vậy nên thân phận của Bùi Cẩm Tú khi vào vũ tộc cũng không phải là thấp.
Nghĩ đến những điều này, Bùi Cẩm Thạch cũng thở ra một hơi, vậy là rất nhanh tân lang và tân nương cũng lên lễ đài. Buổi tổ chức hôn lễ của họ diễn ra cũng vô cùng suôn sẻ.
Mà tại một nơi khác tại Việt Châu, lúc này ba vị võ đế của Đan Các đang sắc mặt âm trầm nhìn lấy nhau không nói một lời. Qua một lúc Quế Ngọc Anh nhìn về phía Trần Khánh Dư sau đó tức giận lên tiếng:
- Trần Khánh Dư người đây rốt cuộc là có ý gì. Tại sao lại không bắt bọn chúng trả giá cơ chứ. Lần này thánh tử của chúng ta chết tại đây, đây chẳng phải là vất hết mặt mũi của Đan Các hay sao.
Quế Ngọc Anh vừa nói vậy, Trần Khánh Dư lúc này nhìn về phía cô ta sau đó hừ lạnh nói rằng:
- Nếu như ngươi đã có bản lĩnh như vậy, tại sao lại không cùng với tên Vũ Minh Quang kia chiến đấu đi.
Quế Ngọc Anh nghe vậy thì tức giận nhưng không lên tiếng nữa. Thấy cảnh này Lỗ Khả Toàn đứng ra ngăn cản nói rằng:
- Được rồi đều là người mình, làm gì mà phải tức giận với nhau. Có điều Trần Khánh Dư vừa rồi ngươi làm vậy rốt cuộc là có ý gì. Chúng ta cho dù không đánh lại tên kia, nhưng tạo ra áp lực cho chúng chúng ta vẫn làm được mà.
Trần Khánh Dư nghe vậy thì nhìn về phía hai tên này, sau đó cười lạnh nói rằng:
- Hai tên các ngươi là giả ngu, vẫn là ngu thật đây. Vũ tộc là thế lực như thế nào các ngươi không biết sao. 200 năm trước chúng lấy một mình chống lại 10 đại đế tộc thậm chí còn đánh thắng. mười đại đế tộc kia sau trận chiến đó tử thương nghiêm trọng, thậm chí đều phải đóng cửa bế quan.
- Đối mặt với một thế lực như vậy, các ngươi nghĩ Đan Các của chúng ta là đối thủ hay sao. Tiên Hiệp Hay
- Có thể các ngươi nghĩ chúng ta có mạng lưới ân tình rộng khắp thế giới này. Nhưng các ngươi cũng phải nhớ nhưng ân tình này, dựa trên lợi ích của từng thế lực tạo ra với nhau. Một ngày những ân tình này không đáp ứng được lợi ích của các phe phái, thì bọn chúng không đâm cho chúng ta một đao đã là may mắn.
- Quan trọng nhất Đan Các cao tầng không phải là không biết đến sự lợi hại của Vũ tộc. Nhưng bọn chúng chỉ phái ba người chúng ta đến, từ điều này có thể thấy rõ Đan Các đây là đang cùng các thế lực khác bàn giao một chút mà thôi. Thực chất bọn chúng cũng không muốn cùng vũ tộc chiến tranh vào lúc này.
- Nếu như đều là thuận nước đẩy thuyền, vậy chúng ta còn làm cái gì mặt mũi cơ chứ. Hoàn thành nhiệm vụ sau đó rời đi không phải tốt vào.
Nghe Trần Khánh Dư nói vậy, hai người Quế Ngọc Anh đều trầm tư nhìn về phía hắn. Suy nghĩ một lúc họ lúc này lại có những suy nghĩ khác biệt trong đầu. Thấy cảnh này Trần Khánh Dư nhìn về phía bọn chúng cười lạnh nói rằng:
- Chúng ta chỉ là khách khanh của Đan Các mà thôi. Nhận bổng lộc của người thì làm việc cho người, nhưng mà không phải là bán mạng cho người. Vậy nên ta khuyên các ngươi một câu, đừng vì một chút tiền tài bổng lộc của Đan Các mà bán đi mạng nhỏ của mình. Đồng thời kéo theo gia tộc của các ngươi đều phải đi vào chỗ chết.
- Nhớ kỹ 200 năm trước truyền ngôn của Vũ tộc cực kỳ nhiều. Trong đó việc Vũ tộc vô liêm sỉ là những thứ được chuyển văn nhiều nhất. Trẻ không đánh được thì già ra đánh, già đánh không được thì già hơn ra đánh. đây chính là truyền thống của Vũ tộc.
- Quan trọng nhất đám người vũ tộc này lại thích giả heo ăn thịt hổ. Vô số thế lực từng bị thiệt hại nặng nề trong tay chúng. Mà việc 10 Đại Đế tộc thất bại cũng là bằng chứng rõ nét, của việc thế lực này biết ẩn giấu sức mạnh như thế nào.
- Chúng ta tuy rằng đều đã đạt đến cảnh giới võ Đế, có thể được xưng là trần nhà chiến lực của thế giới này. Nhưng so với vũ tộc thì chúng ta lại chẳng đáng là gì. Vậy nên hoàn thành nhiệm vụ được thì rút lui. Ngoài ra nếu như các ngươi có ý nghĩ muốn giết hậu bối của Vũ tộc, thì ta khuyên các ngươi đừng bao giờ nghĩ như vậy. Bởi vì làm vậy sẽ khiến chúng ta chết càng nhanh hơn.
Ngay Trần Khánh Dư nói vậy, hai người Quế Ngọc Anh lúc này đều trầm tư nhìn về phía hắn không nói gì cả. Bản thân bọn họ tất nhiên là hiểu những gì Trần Khánh Dư đang lo nghĩ. Có điều khi nghĩ đến bản thân một võ đế Cường giả lại bị một kẻ khác đuổi đi thật sự mất mặt.
Thở ra một hơi ba người lúc này nhìn nhau một chút, cuối cùng lại tiếp tục rời khỏi Việt Châu. Hướng về phía trung vực đi đến tổng bộ Đan Các để báo cáo việc này.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương