Đêm Sương Mù
Chương 3: Giọng nói
Lúc Hoàng Lư trở lại nhà trọ đã là hơn 9 giờ tối. Đó là một căn nhà cao 6 tầng, thấp thoáng vài ô cửa sổ le lói ánh sáng ở bên trong.
Tại bàn tiếp tân ở sảnh tầng 1, có một cô bé đang nhàm chán ngồi ngậm bút bên cạnh bàn, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu cười chào hỏi Hoàng Lư: "Chào chị, chị về rồi ạ? Thế nào, có phải bãi biển ở Thanh Li của chúng em rất đẹp đúng không?"
"Ừ, đẹp lắm." Hoàng Lư cũng cười trả lời cô ấy.
Tuổi cô bé không lớn lắm, vẫn còn đang học cấp 3.
Bà chủ trọ giúp Hoàng Lư làm thủ tục nhận phòng hồi chiều là mẹ của cô bé. Lúc ấy Hoàng Lư nghe tiếng bà ấy trách mắng, nói điểm học kỳ này của cô bé lại tụt xuống, không được phép chơi suốt cả hè mà phải học bù lại những kiến thức rỗng.
Nhưng rõ ràng những lời nói đó không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô bé chút nào, nó dùng máy tính trên quầy lễ tân để mở một bài hát đang thịnh hành của nhóm nhạc nam gần đây, sau đó nằm bò lên quầy nói chuyện với Hoàng Lư: "Chị gái nhỏ, chị là nhiếp ảnh gia ạ?"
Hoàng Lư sững người một lúc: "Không phải."
"Ồ, em còn tưởng chị cũng là nhiếp ảnh gia cơ."
Cô bé cười: "Ở chỗ chúng em lúc nào cũng có sương mù, máy bay muốn bay cũng không bay được, giao thông không thuận tiện lắm nên hầu như không có mấy người đến du lịch. Nhưng nhiếp ảnh gia rất thường hay tới đây, ở lại một thời gian, chụp phong cảnh gì đó. Người thuê phòng phía trên chị là nhiếp ảnh gia đó. Em thấy chị đi một mình nên còn tưởng cũng tới đây chụp ảnh. Vậy chị là người mẫu ạ?"
"Chị hoàn toàn không hiểu về nhiếp ảnh, cũng không phải người mẫu, chỉ tới nghỉ ngơi thôi."
Cô bé mở to mắt tròn xoe, dáng vẻ đã hiểu rồi, kéo dài giọng: "Ồ ~! Em hiểu rồi! Tình cảm không thuận lợi đúng không?"
Dừng một chút, cô bé cười tủm tỉm nói với Hoàng Lư: "Em nói này chị gái nhỏ, đàn ông tốt còn nhiều lắm. Ở Thanh Li tìm đàn ông đi bằng ba chân thì khó, nhưng đi bằng hai chân thì không thiếu ngoài đường! Mặc dù chỗ chúng em chỉ là thành phố nhỏ thôi nhưng nhiều soái ca lắm đó."
Trong vấn đề này, cô bé còn hiểu rõ hơn so với Hoàng Lư.
Trực tiếp nói ra một tràng dài khiến Hoàng Lư sững người.
Cô bé hạ giọng, thần bí nói: "Mấy ngày trước, em còn nhìn thấy một ông chú đẹp trai ở bãi biển đấy. Mặc áo sơmi xám, nách kẹp túi giấy kraft, đẹp miễn bàn! Lúc ấy nhìn thấy em còn phải shock, em cảm thấy như mình không phải đang ở Thanh Li mà là ở thiên đường biển Tahiti Maldives vậy! Anh ấy đi qua như vậy....
Cô bé khua tay múa chân miêu tả một hồi: "....khiến cho phong cảnh nơi này lên một tầm cao mới!"
Hoàng Lư yên lặng nghe, trong đầu lóe lên một suy nghĩ:
Cô bé nói một chú đẹp trai, có lẽ nào là Mạnh Yến Lễ?
Lúc này có người từ trên tầng đi xuống, cô bé nghe thấy tiếng bước chân, trước khi Hoàng Lư kịp phản ứng nó đã nhanh chóng đóng máy tính lại, sau đó cúi đầu nhìn một quyển sách bài tập đang mở ra trên bàn.
Người đi xuống chính là bà chủ, nhân lúc bà chủ vì bận việc khác mà vội vàng bước đi, cô bé ngước lên nói tiếp: "Chị gái nhỏ, chị xinh đẹp như vậy muốn kiểu đàn ông gì chẳng có! Tuyệt đối đừng bao giờ nhụt chí vì tra nam!"
Cô bé không chỉ động viên Hoàng Lư bằng miệng không mà còn lấy trong ngăn kéo ra một tờ giấy rồi đưa cho cô: "Đừng khóc vì chuyện đã qua nữa, cố lên! Nhưng mà đừng nói với mẹ em là em đưa cho chị nhé."
Đó là một tờ rơi quảng cáo quán bar, trên đó được viết bằng phông chữ Barbie màu hồng rất lớn:
【Đến quán bar Pink Peach, gặp tình yêu đích thực của bạn.】
Chỗ này thực sự là một quán bar sao?
Không phải là nơi để mai mối đấy chứ?
Hoàng Lư không nói cô không thất tình, không những thế mà còn chưa có nổi một mối tình vắt vai.
Cô ngại từ chối ý tốt của cô bé, cầm lấy tờ rơi được phối màu cực kỳ cay mắt kia, gấp lại cẩn thận rồi mỉm cười nói cảm ơn.
Hoàng Lư không thuộc kiểu người khí phách thời thượng, cô có vẻ ngoài như em gái nhà bên ngọt ngào với làn da trắng nõn, đôi mắt hạnh to và sáng.
Trước đó vì đến thăm Mạnh Yến Lễ, cô ăn mặc rất tươm tất, váy hoa baby, hai bím tóc ngắn buông thõng, trên đầu đội thêm một chiếc mũ ngư dân.
Khi cô đứng yên tĩnh trước quầy bar, nở nụ cười với con gái bà chủ, cô bé ấy cũng phải ngẩn người.
Sau khi Hoàng Lư lên lầu, cô bé nói thầm: "Đúng là phí phạm của trời, một chị gái đẹp như vậy mà lại thất tình......"
Tuy cầm tờ rơi quảng cáo của "Quán bar Pink Peach" nhưng hai ngày sau, Hoàng Lư lại không thể ra ngoài.
Có lẽ là do đang quen cái nóng oi ả giữa mùa hè ở thủ đô, đột nhiên đi đến bờ biển mát mẻ như Thanh Li khiến cô có chút không thích ứng nên bị cảm. Mấy ngày này cô không ngừng hắt xì, đầu váng mắt hoa, khả năng còn bị sốt nhẹ.
May mà Hoàng Lư có mang theo một hộp thuốc nhỏ, bên trong có nhiều loại thuốc dành cho trường hợp khẩn cấp. Cùng ngày ở trong phòng trọ dưỡng bệnh, Hoàng Lư nhận được tin nhắn WeChat của Hoàng Mậu Khang.
Bố không nói gì, chỉ gửi cho cô một cái tên WeChat.
Không cần đoán cũng biết là ai, tên WeChat của đối phương trực tiếp là "Mạnh Yến Lễ".
Hình đại diện có màu xám đen.
Hoàng Lư mềm oặt nằm xuống giường, nhìn chằm chằm tài khoản ấy nửa ngày.
Cô ngại kết bạn với Mạnh Yến Lễ, không nói rõ được là ngại do đỏ mặt xấu hổ vào lần đầu gặp mặt hay ngại vì không muốn gây phiền phức cho người vừa mới trải qua chia tay.
Thuốc hạ sốt khiến người ta mơ mơ màng màng, lúc nào cũng cảm thấy mệt rã rời.
Chưa kịp nghĩ ra lý do, Hoàng Lư đã nắm điện thoại trong tay mà ngủ rồi.
Khi bị tiếng chuông đánh thức thì đã là buổi chiều.
Hoàng Lư liếc nhìn điện thoại, là Trọng Hạo Khải gọi đến, cô chưa kịp nhấc máy thì nó đã tự động ngắt.
Trong phòng có WiFi, Hoàng Lư định voice chat cho Trọng Hạo Khải, nhưng khi cô bấm mở WeChat thì thấy có thêm một tin nhắn kết bạn, là của Mạnh Yến Lễ.
Hoàng Lư hít sâu một hơi, ho khan nửa ngày mới đồng ý lời mời.
Sau đó, Hoàng Lư gọi điện cho Hoàng Mậu Khang trước.
Mạnh Yến Lễ là bạn của bố, chuyện anh gửi kết bạn với cô chắc chắn do ông thúc đẩy đằng sau, bằng không Mạnh Yến Lễ sẽ không WeChat của cô, vậy nên giờ cô phải gọi lại cho ông.
Hoàng Lư không biết bọn họ là mối quan hệ bạn bè nào, trong trường hợp quan hệ công việc thì kiểu "Thêm thông tin liên hệ của con gái bạn, bởi vì con bạn đang ở nơi khác nên cần chăm sóc một chút" có thể được coi là mang ơn, cô phải gọi giải thích cho bố.
Điện thoại được kết nối, phía bên kia của Hoàng Mậu Khang rất ồn, tiếng động ầm ầm không biết là âm thanh gì: "Alo? Bố đang xuống thị sát nhà máy, con có nghe rõ không?"
"Con có nghe rõ."
Cổ họng của Hoàng Lư bị viêm, nói chuyện cũng đau, nhưng cô vẫn cố gắng lớn tiếng để ông có thể nghe thấy: "Bố, Mạnh......"
Vì là bạn của bố nên đáng ra cô phải gọi là chú.
Nhưng nhìn Mạnh Yến Lễ thật sự không lớn tuổi cho lắm, gọi chú Mạnh cảm giác không được tự nhiên.
Hoàng Lư tạm ngừng một lúc, dứt khoát gọi thẳng tên: "Mạnh Yến Lễ thêm WeChat của con, là do bố nhờ người ta ạ? Con có cần phải mời chú ấy bữa cơm hay gì đó không?"
"Không cần, cứ thêm là được. Hoàng Lư à bên bố đang bận, bố cúp máy trước nhé."
Có lẽ do bên Hoàng Mậu Khang quá mức ồn ào, mũi Hoàng Lư không thoải mái nên nói chuyện ồm ồm, giọng cũng hơi khàn nên ông hoàn toàn không nghe ra được.
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Lư rầu rĩ chống giường ngồi dậy, lấy chai nước định vặn ra uống mấy ngụm. Nhưng khổ nỗi hai tay chẳng còn mấy sức, phải dùng ống tay áo xoắn mấy lần mới được.
Khi bị bệnh, tính tình tự nhiên sẽ trở nên xấu đi.
Hoàng Lư nghĩ, bố thật là, không thể quan tâm cô nhiều hơn một chút được sao!
Ngay khi cô còn đang bực bội, Trọng Hạo Khải không khác gì quỷ đòi mạng gọi điện đến.
"Xin chào!"
"Chào cái đầu cậu, sao mỗi lần tôi gọi cậu đều nói xin chào thế? Này Hoàng Lư, sao vừa nãy tôi gọi cậu không nghe máy? Đang làm gì thế?"
"Đang ngủ, vừa định nhận thì cậu cúp máy."
Trọng Hạo Khải bên kia ngừng 2 giây không nói chuyện: "Muộn lắm rồi còn ngủ gì nữa, ngủ với ai?"
"Cậu bị bệnh đấy à?"
Hoàng Lư vội vàng nói, cổ họng đau rát, cô phải để điện thoại ra xa hoa khan vài tiếng rồi mới nói: "Cậu gọi điện đến làm gì?"
Bình thường hai người cũng không thường xuyên liên lạc như vậy, ở xưởng vẽ ngẩng đầu không nhìn thấy nhau, gọi điện thoại thường là do có đồ cần mua hoặc giáo viên thông báo gì đó.
Hoàng Lư chua chát nghĩ:
Có thể là vì thành công ở buổi triển lãm tranh, Trọng Hạo Khải hiện tại đang xuân phong đắc ý*, cho nên có thể hành động hơi khác thường.
*Xuân phong đắc ý: Ban đầu, thành ngữ này dùng để chỉ cảm giác đi thi mà đỗ đạt công danh, sự nghiệp phất lên. Về sau được sử dụng với nghĩa rộng hơn, ngoài thành công trong sự nghiệp còn chỉ sự mỹ mãn trong tình ái, hôn nhân; nói chung tất cả mọi lĩnh vực mà đạt được thành công thì vẫn có thể sử dụng "Xuân phong đắc ý" để hình dung.
Nói thật, cô cũng chưa có cơ hội được trải nghiệm cảm giác xuân phong đắc ý đâu.
"Không có việc gì, chỉ muốn hỏi cậu đang làm gì thôi."
Trọng Hạo Khải hỏi: "Thanh Li chơi vui không? Sao không thấy cậu đăng gì lên vòng bạn bè, các cô gái khác chỉ đi uống trà sữa thôi mà cũng phải đăng tầm chục cái ảnh lên đấy."
Hoàng Lư ho đến nghẹn cổ, rút hai tờ giấy từ trên tủ đầu giường, lau mũi rồi nói: "Phong cảnh đúng là rất đẹp, đợi khi nào tôi đi ra ngoài sẽ chụp mấy tấm ảnh bờ biển cho cậu xem."
"Được, nhớ gửi tôi nhé."
"Ừ."
"Này Hoàng Lư, cậu lạnh nhạt thật đấy, lúc mượn tôi nửa cục tẩy cậu đâu có như vậy?"
"Sao cậu có thể không biết xấu hổ mà nói vậy hả? Nửa cục tẩy của cậu, khụ khụ khụ, vốn là của tôi! Trọng Hạo Khải rốt cuộc cậu còn chuyện gì không? Không có gì nữa thì tôi còn cúp máy để đi ngủ đây!"
Điện thoại truyền đến tiếng cười của Trọng Hạo Khải, tên này đúng là dở hơi, cứ như rất vui vì bị ăn chửi vậy: "Được rồi không trêu cậu nữa, nghe giọng cậu thì chắc bị cảm rồi hả? Ngủ tiếp đi, uống nhiều nước ấm vào, tôi cúp máy đây."
Thật ra Hoàng Lư không phải muốn ngủ cho lắm, chỉ làm tâm trạng của cô hơi tệ, nhưng lại không muốn chia sẻ với bạn bè.
Cô là kiểu người chỉ thích nói chuyện tốt chứ không muốn nói chuyện xấu, nếu có chuyện gì vui thì có khi cô đã chia sẻ với mọi người từ lâu.
Vào học kỳ trước, nửa đêm ký túc xá nữ gọi điện báo cảnh sát có một xác chết trong hành lang, nhưng thật ra là ai đó mộng du rồi vắt chiếc váy đỏ lên cây lau nhà, cô đã kể cho Trọng Hạo Khải nghe chuyện này ở xưởng vẽ.
Nhưng những nỗi lo về tài năng thiên bẩm và sự thiếu thốn trong mối quan hệ gia đình, cô lại không muốn nói.
Trước kia ở xưởng vẽ, các bạn học từng thảo luận về bố của Hoàng Lư, nguyên nhân bắt đầu từ việc Hoàng Lư nhận được tin nhắn chuyển khoản, bố gửi cho cô 5 vạn phí sinh hoạt. Trọng Hạo Khải vừa hay nhìn thấy, ngay lập tức anh ta hét lên.
Mọi người trong xưởng vẽ nghe thấy vậy thì đều nhất trí hâm mộ Hoàng Lư có một ông bố như Hoàng Mậu Khang:
"Hoàng Lư, có phải kiếp trước cậu đã giải cứu hệ Ngân Hà không vậy, bố cậu đỉnh ghê."
"Vừa giàu có, vừa hiện đại lại còn không thích dông dài. Cuộc sống của cậu sướng lắm đúng không?"
"Cho cậu xem lịch sử trò chuyện của mình với mẹ này, một ngày gửi mấy cái video, nhắc mình phải ăn bữa sáng xong lại nhắc phải mặc quần mùa thu, gửi một đống link chăm sóc sức khỏe, hở một tí là muốn đến thăm mình."
"Mẹ mình thậm chsi còn kiểm soát cả việc mình đổi ảnh WeChat, nói để hình mèo đen không may mắn, bắt mình đổi thành hoa sen."
......
Có lẽ sẽ không ai hiểu được những phiền muộn của cô, dù có nói ra cũng sẽ khiến người khác cảm thấy không biết điều.
Sau khi cúp điện thoại của Trọng Hạo Khải, Hoàng Lư phát hiện có một tin nhắn thoại gửi đến cô.
Lúc nói chuyện không chú ý, giờ mới thấy là Mạnh Yến Lễ gửi đến.
Có lẽ vẫn còn sốt nên cô luôn cảm thấy hơi lạnh, Hoàng Lư chui vào trong chăn, do dự vài giây, cô click mở giọng nói rồi đặt điện thoại bên tai.
Giọng nói của Mạnh Yến Lễ không được dịu dàng cho lắm, nhưng gia giáo khiến cho ngữ điệu khi nói chuyện của anh mang theo sự nho nhã lịch thiệp, giúp đối phương vô thức cảm thấy yên tâm.
Anh nói: "Chào cô Hoàng Lư, tôi là Mạnh Yến Lễ. Nghe bố cô nói đây là lần đầu cô đến Thanh Li. Nếu thuê xe đi ra ngoài nhất định phải cẩn thận. Cô có thể tải app dự báo thời tiết địa phương, nơi đây thường có sương mù, núi non hiểm trở, rất dễ gặp nguy hiểm. Nếu cô muốn đứng ở bãi biển trong khoảng thời gian dài, sáng sớm trước 9 giờ, buổi chiều sau 3 giờ sẽ không bị cháy nắng."
Sau khi nghe xong đoạn đó thì không có âm thanh nào trong vài giây tiếp theo, Hoàng Lư cứ tưởng đã hết nên bỏ điện thoại ra khỏi tai.
Điện thoại của cô mới được đổi vào học kỳ trước, vì bận rộn tham gia triển lãm tranh hơn ba tháng, cô vẫn chưa dành thời gian chỉnh sửa các tác vụ. Vì thế khi cô bỏ điện thoại ra khỏi tai, ngay lập tức nó chuyển sang chế độ tin nhắn loa ngoài.
Không ngờ tin nhắn thoại của Mạnh Yến Lễ vẫn chưa hết, âm thanh đột nhiên vang lên khiến Hoàng Lư giật mình, làm rơi điện thoại xuống chăn. Hoàng Lư nghe thấy giọng Mạnh Yến Lễ: "Còn nữa, nhiệt độ trong ngày giữa Thanh Li và thủ đô chênh lệch khá lớn. Lần đầu đến đây đừng ăn mặc ít quá, coi chừng cảm lạnh."
Hoàng Lư ngẩn người, mũi hơi cay cay, đột nhiên cô rất muốn khóc.
Người bạn này của bố khiến cô vô cùng cảm động, rõ ràng bản thân vừa mới thất tình, vậy mà vẫn nhớ gửi hơi ấm đến cho người khác, Mạnh Yến Lễ quá tốt rồi!
Hoàng Lư cảm thấy nếu giờ bảo cô gọi là chú Mạnh, cô chắc chắn không còn cảm thấy khó xử nữa.
Mạnh Yến Lễ hoàn toàn gánh nổi chữ "Chú" này!
Hoàng Lư bị cảm động đến rơi nước mắt, từng câu từng chữ, nghiêm túc gửi lại một tin nhắn cho Mạnh Yến Lễ:
【Cảm ơn chú Mạnh, chú đúng là người tốt. 】
Tác giả có lời muốn nói: Mạnh Yến Lễ:?
Tại bàn tiếp tân ở sảnh tầng 1, có một cô bé đang nhàm chán ngồi ngậm bút bên cạnh bàn, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu cười chào hỏi Hoàng Lư: "Chào chị, chị về rồi ạ? Thế nào, có phải bãi biển ở Thanh Li của chúng em rất đẹp đúng không?"
"Ừ, đẹp lắm." Hoàng Lư cũng cười trả lời cô ấy.
Tuổi cô bé không lớn lắm, vẫn còn đang học cấp 3.
Bà chủ trọ giúp Hoàng Lư làm thủ tục nhận phòng hồi chiều là mẹ của cô bé. Lúc ấy Hoàng Lư nghe tiếng bà ấy trách mắng, nói điểm học kỳ này của cô bé lại tụt xuống, không được phép chơi suốt cả hè mà phải học bù lại những kiến thức rỗng.
Nhưng rõ ràng những lời nói đó không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô bé chút nào, nó dùng máy tính trên quầy lễ tân để mở một bài hát đang thịnh hành của nhóm nhạc nam gần đây, sau đó nằm bò lên quầy nói chuyện với Hoàng Lư: "Chị gái nhỏ, chị là nhiếp ảnh gia ạ?"
Hoàng Lư sững người một lúc: "Không phải."
"Ồ, em còn tưởng chị cũng là nhiếp ảnh gia cơ."
Cô bé cười: "Ở chỗ chúng em lúc nào cũng có sương mù, máy bay muốn bay cũng không bay được, giao thông không thuận tiện lắm nên hầu như không có mấy người đến du lịch. Nhưng nhiếp ảnh gia rất thường hay tới đây, ở lại một thời gian, chụp phong cảnh gì đó. Người thuê phòng phía trên chị là nhiếp ảnh gia đó. Em thấy chị đi một mình nên còn tưởng cũng tới đây chụp ảnh. Vậy chị là người mẫu ạ?"
"Chị hoàn toàn không hiểu về nhiếp ảnh, cũng không phải người mẫu, chỉ tới nghỉ ngơi thôi."
Cô bé mở to mắt tròn xoe, dáng vẻ đã hiểu rồi, kéo dài giọng: "Ồ ~! Em hiểu rồi! Tình cảm không thuận lợi đúng không?"
Dừng một chút, cô bé cười tủm tỉm nói với Hoàng Lư: "Em nói này chị gái nhỏ, đàn ông tốt còn nhiều lắm. Ở Thanh Li tìm đàn ông đi bằng ba chân thì khó, nhưng đi bằng hai chân thì không thiếu ngoài đường! Mặc dù chỗ chúng em chỉ là thành phố nhỏ thôi nhưng nhiều soái ca lắm đó."
Trong vấn đề này, cô bé còn hiểu rõ hơn so với Hoàng Lư.
Trực tiếp nói ra một tràng dài khiến Hoàng Lư sững người.
Cô bé hạ giọng, thần bí nói: "Mấy ngày trước, em còn nhìn thấy một ông chú đẹp trai ở bãi biển đấy. Mặc áo sơmi xám, nách kẹp túi giấy kraft, đẹp miễn bàn! Lúc ấy nhìn thấy em còn phải shock, em cảm thấy như mình không phải đang ở Thanh Li mà là ở thiên đường biển Tahiti Maldives vậy! Anh ấy đi qua như vậy....
Cô bé khua tay múa chân miêu tả một hồi: "....khiến cho phong cảnh nơi này lên một tầm cao mới!"
Hoàng Lư yên lặng nghe, trong đầu lóe lên một suy nghĩ:
Cô bé nói một chú đẹp trai, có lẽ nào là Mạnh Yến Lễ?
Lúc này có người từ trên tầng đi xuống, cô bé nghe thấy tiếng bước chân, trước khi Hoàng Lư kịp phản ứng nó đã nhanh chóng đóng máy tính lại, sau đó cúi đầu nhìn một quyển sách bài tập đang mở ra trên bàn.
Người đi xuống chính là bà chủ, nhân lúc bà chủ vì bận việc khác mà vội vàng bước đi, cô bé ngước lên nói tiếp: "Chị gái nhỏ, chị xinh đẹp như vậy muốn kiểu đàn ông gì chẳng có! Tuyệt đối đừng bao giờ nhụt chí vì tra nam!"
Cô bé không chỉ động viên Hoàng Lư bằng miệng không mà còn lấy trong ngăn kéo ra một tờ giấy rồi đưa cho cô: "Đừng khóc vì chuyện đã qua nữa, cố lên! Nhưng mà đừng nói với mẹ em là em đưa cho chị nhé."
Đó là một tờ rơi quảng cáo quán bar, trên đó được viết bằng phông chữ Barbie màu hồng rất lớn:
【Đến quán bar Pink Peach, gặp tình yêu đích thực của bạn.】
Chỗ này thực sự là một quán bar sao?
Không phải là nơi để mai mối đấy chứ?
Hoàng Lư không nói cô không thất tình, không những thế mà còn chưa có nổi một mối tình vắt vai.
Cô ngại từ chối ý tốt của cô bé, cầm lấy tờ rơi được phối màu cực kỳ cay mắt kia, gấp lại cẩn thận rồi mỉm cười nói cảm ơn.
Hoàng Lư không thuộc kiểu người khí phách thời thượng, cô có vẻ ngoài như em gái nhà bên ngọt ngào với làn da trắng nõn, đôi mắt hạnh to và sáng.
Trước đó vì đến thăm Mạnh Yến Lễ, cô ăn mặc rất tươm tất, váy hoa baby, hai bím tóc ngắn buông thõng, trên đầu đội thêm một chiếc mũ ngư dân.
Khi cô đứng yên tĩnh trước quầy bar, nở nụ cười với con gái bà chủ, cô bé ấy cũng phải ngẩn người.
Sau khi Hoàng Lư lên lầu, cô bé nói thầm: "Đúng là phí phạm của trời, một chị gái đẹp như vậy mà lại thất tình......"
Tuy cầm tờ rơi quảng cáo của "Quán bar Pink Peach" nhưng hai ngày sau, Hoàng Lư lại không thể ra ngoài.
Có lẽ là do đang quen cái nóng oi ả giữa mùa hè ở thủ đô, đột nhiên đi đến bờ biển mát mẻ như Thanh Li khiến cô có chút không thích ứng nên bị cảm. Mấy ngày này cô không ngừng hắt xì, đầu váng mắt hoa, khả năng còn bị sốt nhẹ.
May mà Hoàng Lư có mang theo một hộp thuốc nhỏ, bên trong có nhiều loại thuốc dành cho trường hợp khẩn cấp. Cùng ngày ở trong phòng trọ dưỡng bệnh, Hoàng Lư nhận được tin nhắn WeChat của Hoàng Mậu Khang.
Bố không nói gì, chỉ gửi cho cô một cái tên WeChat.
Không cần đoán cũng biết là ai, tên WeChat của đối phương trực tiếp là "Mạnh Yến Lễ".
Hình đại diện có màu xám đen.
Hoàng Lư mềm oặt nằm xuống giường, nhìn chằm chằm tài khoản ấy nửa ngày.
Cô ngại kết bạn với Mạnh Yến Lễ, không nói rõ được là ngại do đỏ mặt xấu hổ vào lần đầu gặp mặt hay ngại vì không muốn gây phiền phức cho người vừa mới trải qua chia tay.
Thuốc hạ sốt khiến người ta mơ mơ màng màng, lúc nào cũng cảm thấy mệt rã rời.
Chưa kịp nghĩ ra lý do, Hoàng Lư đã nắm điện thoại trong tay mà ngủ rồi.
Khi bị tiếng chuông đánh thức thì đã là buổi chiều.
Hoàng Lư liếc nhìn điện thoại, là Trọng Hạo Khải gọi đến, cô chưa kịp nhấc máy thì nó đã tự động ngắt.
Trong phòng có WiFi, Hoàng Lư định voice chat cho Trọng Hạo Khải, nhưng khi cô bấm mở WeChat thì thấy có thêm một tin nhắn kết bạn, là của Mạnh Yến Lễ.
Hoàng Lư hít sâu một hơi, ho khan nửa ngày mới đồng ý lời mời.
Sau đó, Hoàng Lư gọi điện cho Hoàng Mậu Khang trước.
Mạnh Yến Lễ là bạn của bố, chuyện anh gửi kết bạn với cô chắc chắn do ông thúc đẩy đằng sau, bằng không Mạnh Yến Lễ sẽ không WeChat của cô, vậy nên giờ cô phải gọi lại cho ông.
Hoàng Lư không biết bọn họ là mối quan hệ bạn bè nào, trong trường hợp quan hệ công việc thì kiểu "Thêm thông tin liên hệ của con gái bạn, bởi vì con bạn đang ở nơi khác nên cần chăm sóc một chút" có thể được coi là mang ơn, cô phải gọi giải thích cho bố.
Điện thoại được kết nối, phía bên kia của Hoàng Mậu Khang rất ồn, tiếng động ầm ầm không biết là âm thanh gì: "Alo? Bố đang xuống thị sát nhà máy, con có nghe rõ không?"
"Con có nghe rõ."
Cổ họng của Hoàng Lư bị viêm, nói chuyện cũng đau, nhưng cô vẫn cố gắng lớn tiếng để ông có thể nghe thấy: "Bố, Mạnh......"
Vì là bạn của bố nên đáng ra cô phải gọi là chú.
Nhưng nhìn Mạnh Yến Lễ thật sự không lớn tuổi cho lắm, gọi chú Mạnh cảm giác không được tự nhiên.
Hoàng Lư tạm ngừng một lúc, dứt khoát gọi thẳng tên: "Mạnh Yến Lễ thêm WeChat của con, là do bố nhờ người ta ạ? Con có cần phải mời chú ấy bữa cơm hay gì đó không?"
"Không cần, cứ thêm là được. Hoàng Lư à bên bố đang bận, bố cúp máy trước nhé."
Có lẽ do bên Hoàng Mậu Khang quá mức ồn ào, mũi Hoàng Lư không thoải mái nên nói chuyện ồm ồm, giọng cũng hơi khàn nên ông hoàn toàn không nghe ra được.
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Lư rầu rĩ chống giường ngồi dậy, lấy chai nước định vặn ra uống mấy ngụm. Nhưng khổ nỗi hai tay chẳng còn mấy sức, phải dùng ống tay áo xoắn mấy lần mới được.
Khi bị bệnh, tính tình tự nhiên sẽ trở nên xấu đi.
Hoàng Lư nghĩ, bố thật là, không thể quan tâm cô nhiều hơn một chút được sao!
Ngay khi cô còn đang bực bội, Trọng Hạo Khải không khác gì quỷ đòi mạng gọi điện đến.
"Xin chào!"
"Chào cái đầu cậu, sao mỗi lần tôi gọi cậu đều nói xin chào thế? Này Hoàng Lư, sao vừa nãy tôi gọi cậu không nghe máy? Đang làm gì thế?"
"Đang ngủ, vừa định nhận thì cậu cúp máy."
Trọng Hạo Khải bên kia ngừng 2 giây không nói chuyện: "Muộn lắm rồi còn ngủ gì nữa, ngủ với ai?"
"Cậu bị bệnh đấy à?"
Hoàng Lư vội vàng nói, cổ họng đau rát, cô phải để điện thoại ra xa hoa khan vài tiếng rồi mới nói: "Cậu gọi điện đến làm gì?"
Bình thường hai người cũng không thường xuyên liên lạc như vậy, ở xưởng vẽ ngẩng đầu không nhìn thấy nhau, gọi điện thoại thường là do có đồ cần mua hoặc giáo viên thông báo gì đó.
Hoàng Lư chua chát nghĩ:
Có thể là vì thành công ở buổi triển lãm tranh, Trọng Hạo Khải hiện tại đang xuân phong đắc ý*, cho nên có thể hành động hơi khác thường.
*Xuân phong đắc ý: Ban đầu, thành ngữ này dùng để chỉ cảm giác đi thi mà đỗ đạt công danh, sự nghiệp phất lên. Về sau được sử dụng với nghĩa rộng hơn, ngoài thành công trong sự nghiệp còn chỉ sự mỹ mãn trong tình ái, hôn nhân; nói chung tất cả mọi lĩnh vực mà đạt được thành công thì vẫn có thể sử dụng "Xuân phong đắc ý" để hình dung.
Nói thật, cô cũng chưa có cơ hội được trải nghiệm cảm giác xuân phong đắc ý đâu.
"Không có việc gì, chỉ muốn hỏi cậu đang làm gì thôi."
Trọng Hạo Khải hỏi: "Thanh Li chơi vui không? Sao không thấy cậu đăng gì lên vòng bạn bè, các cô gái khác chỉ đi uống trà sữa thôi mà cũng phải đăng tầm chục cái ảnh lên đấy."
Hoàng Lư ho đến nghẹn cổ, rút hai tờ giấy từ trên tủ đầu giường, lau mũi rồi nói: "Phong cảnh đúng là rất đẹp, đợi khi nào tôi đi ra ngoài sẽ chụp mấy tấm ảnh bờ biển cho cậu xem."
"Được, nhớ gửi tôi nhé."
"Ừ."
"Này Hoàng Lư, cậu lạnh nhạt thật đấy, lúc mượn tôi nửa cục tẩy cậu đâu có như vậy?"
"Sao cậu có thể không biết xấu hổ mà nói vậy hả? Nửa cục tẩy của cậu, khụ khụ khụ, vốn là của tôi! Trọng Hạo Khải rốt cuộc cậu còn chuyện gì không? Không có gì nữa thì tôi còn cúp máy để đi ngủ đây!"
Điện thoại truyền đến tiếng cười của Trọng Hạo Khải, tên này đúng là dở hơi, cứ như rất vui vì bị ăn chửi vậy: "Được rồi không trêu cậu nữa, nghe giọng cậu thì chắc bị cảm rồi hả? Ngủ tiếp đi, uống nhiều nước ấm vào, tôi cúp máy đây."
Thật ra Hoàng Lư không phải muốn ngủ cho lắm, chỉ làm tâm trạng của cô hơi tệ, nhưng lại không muốn chia sẻ với bạn bè.
Cô là kiểu người chỉ thích nói chuyện tốt chứ không muốn nói chuyện xấu, nếu có chuyện gì vui thì có khi cô đã chia sẻ với mọi người từ lâu.
Vào học kỳ trước, nửa đêm ký túc xá nữ gọi điện báo cảnh sát có một xác chết trong hành lang, nhưng thật ra là ai đó mộng du rồi vắt chiếc váy đỏ lên cây lau nhà, cô đã kể cho Trọng Hạo Khải nghe chuyện này ở xưởng vẽ.
Nhưng những nỗi lo về tài năng thiên bẩm và sự thiếu thốn trong mối quan hệ gia đình, cô lại không muốn nói.
Trước kia ở xưởng vẽ, các bạn học từng thảo luận về bố của Hoàng Lư, nguyên nhân bắt đầu từ việc Hoàng Lư nhận được tin nhắn chuyển khoản, bố gửi cho cô 5 vạn phí sinh hoạt. Trọng Hạo Khải vừa hay nhìn thấy, ngay lập tức anh ta hét lên.
Mọi người trong xưởng vẽ nghe thấy vậy thì đều nhất trí hâm mộ Hoàng Lư có một ông bố như Hoàng Mậu Khang:
"Hoàng Lư, có phải kiếp trước cậu đã giải cứu hệ Ngân Hà không vậy, bố cậu đỉnh ghê."
"Vừa giàu có, vừa hiện đại lại còn không thích dông dài. Cuộc sống của cậu sướng lắm đúng không?"
"Cho cậu xem lịch sử trò chuyện của mình với mẹ này, một ngày gửi mấy cái video, nhắc mình phải ăn bữa sáng xong lại nhắc phải mặc quần mùa thu, gửi một đống link chăm sóc sức khỏe, hở một tí là muốn đến thăm mình."
"Mẹ mình thậm chsi còn kiểm soát cả việc mình đổi ảnh WeChat, nói để hình mèo đen không may mắn, bắt mình đổi thành hoa sen."
......
Có lẽ sẽ không ai hiểu được những phiền muộn của cô, dù có nói ra cũng sẽ khiến người khác cảm thấy không biết điều.
Sau khi cúp điện thoại của Trọng Hạo Khải, Hoàng Lư phát hiện có một tin nhắn thoại gửi đến cô.
Lúc nói chuyện không chú ý, giờ mới thấy là Mạnh Yến Lễ gửi đến.
Có lẽ vẫn còn sốt nên cô luôn cảm thấy hơi lạnh, Hoàng Lư chui vào trong chăn, do dự vài giây, cô click mở giọng nói rồi đặt điện thoại bên tai.
Giọng nói của Mạnh Yến Lễ không được dịu dàng cho lắm, nhưng gia giáo khiến cho ngữ điệu khi nói chuyện của anh mang theo sự nho nhã lịch thiệp, giúp đối phương vô thức cảm thấy yên tâm.
Anh nói: "Chào cô Hoàng Lư, tôi là Mạnh Yến Lễ. Nghe bố cô nói đây là lần đầu cô đến Thanh Li. Nếu thuê xe đi ra ngoài nhất định phải cẩn thận. Cô có thể tải app dự báo thời tiết địa phương, nơi đây thường có sương mù, núi non hiểm trở, rất dễ gặp nguy hiểm. Nếu cô muốn đứng ở bãi biển trong khoảng thời gian dài, sáng sớm trước 9 giờ, buổi chiều sau 3 giờ sẽ không bị cháy nắng."
Sau khi nghe xong đoạn đó thì không có âm thanh nào trong vài giây tiếp theo, Hoàng Lư cứ tưởng đã hết nên bỏ điện thoại ra khỏi tai.
Điện thoại của cô mới được đổi vào học kỳ trước, vì bận rộn tham gia triển lãm tranh hơn ba tháng, cô vẫn chưa dành thời gian chỉnh sửa các tác vụ. Vì thế khi cô bỏ điện thoại ra khỏi tai, ngay lập tức nó chuyển sang chế độ tin nhắn loa ngoài.
Không ngờ tin nhắn thoại của Mạnh Yến Lễ vẫn chưa hết, âm thanh đột nhiên vang lên khiến Hoàng Lư giật mình, làm rơi điện thoại xuống chăn. Hoàng Lư nghe thấy giọng Mạnh Yến Lễ: "Còn nữa, nhiệt độ trong ngày giữa Thanh Li và thủ đô chênh lệch khá lớn. Lần đầu đến đây đừng ăn mặc ít quá, coi chừng cảm lạnh."
Hoàng Lư ngẩn người, mũi hơi cay cay, đột nhiên cô rất muốn khóc.
Người bạn này của bố khiến cô vô cùng cảm động, rõ ràng bản thân vừa mới thất tình, vậy mà vẫn nhớ gửi hơi ấm đến cho người khác, Mạnh Yến Lễ quá tốt rồi!
Hoàng Lư cảm thấy nếu giờ bảo cô gọi là chú Mạnh, cô chắc chắn không còn cảm thấy khó xử nữa.
Mạnh Yến Lễ hoàn toàn gánh nổi chữ "Chú" này!
Hoàng Lư bị cảm động đến rơi nước mắt, từng câu từng chữ, nghiêm túc gửi lại một tin nhắn cho Mạnh Yến Lễ:
【Cảm ơn chú Mạnh, chú đúng là người tốt. 】
Tác giả có lời muốn nói: Mạnh Yến Lễ:?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương