Đêm Sương Mù
Chương 8: Lòng trắc ẩn
Mùi hương thoang thoảng của rượu và sữa dừa lan tỏa trong căn bếp, Mạnh Yến Lễ hỏi: “Lần trước cô nói có một người bạn học điêu khắc, vậy cô thì sao? Cũng học điêu khắc à?”
Sau khi Hoàng Lư trả lời mình học vẽ tranh, Mạnh Yến Lễ im lặng nhấp một ngụm Vodka. Những viên đá va vào thành ly thủy tinh phát ra âm thanh lanh lảnh.
Như có thứ gì đó đã chôn vùi từ lâu bỗng ùa về trong tâm trí, vài phút sau đó, anh vẫn không nói gì cả.
Gió đêm chợt nổi lên khiến cành cây sung ngoài trời lay động, phiến lá va “bốp” một tiếng vào cửa sổ nhà bếp.
Hoàng Lư giật mình, tưởng dì Dương đi tiểu đêm thì phát hiện ra họ, lập tức nhảy xuống ghế rồi chui vào gầm bàn, động tác liền mạch lưu loát.
Mạnh Yến Lễ hoàn hồn, cúi xuống nhìn dưới gầm bàn: “Là tiếng gió.”
“À, ra vậy.”
Hoàng Lư ngượng ngùng chui ra khỏi gầm bàn: “Tôi cứ tưởng dì Dương đến.”
“Cô chỉ uống nước dừa thôi mà, dì Dương đến cũng đâu cần trốn.”
Hoàng Lư trừng mắt nhìn anh: “Nhưng chú uống rượu đấy, tôi uống nước dừa cũng là đồng phạm với chú mà!”
Mạnh Yến Lễ cười cười: “Nhìn cô là biết chưa từng làm chuyện gì xấu.”
Sau đêm hôm ấy, mối quan hệ giữa hai người cũng không vì hành động đồng minh mà thay đổi. Họ vẫn hiếm khi gặp nhau, chỉ thỉnh thoảng trao đổi vài câu lúc ăn cơm.
Về quà sinh nhật cho Mạnh Yến Lễ, Hoàng Lư vẫn chưa quyết được.
Thực ra Mạnh Yến Lễ cũng từng gợi ý rằng nếu cô thực sự muốn tặng quà thì có thể vẽ một bức tranh.
Hoàng Lư không nhận lời, cô hoàn toàn không có lòng tin vào khả năng vẽ của mình.
Bức tranh tốn bao tâm huyết của cô vẫn còn đang treo trong triển lãm như đồ trang trí, hai tháng rồi mà chưa có ai hỏi mua. Huống hồ là một tác phẩm phải được hoàn thành trong thời gian ngắn, chắc chắn không thể đem đi trưng bày được.
Tuy nhiên, Hoàng Lư dần dần có một vài ý tưởng.
Cô nghĩ có thể tìm một chai rượu ngon hoặc là đặt làm một cặp đai giữ áo sơ mi.
Nhưng chuyện đặt may có chút khó khăn, dù sao cô cũng không biết rõ về Thanh Li như thủ đô được. Nơi đây cửa hàng hải sản khô đi vài bước là có, tràn lan khắp nơi, nhưng muốn tìm một cửa hàng may vest cao cấp thì còn khó hơn lên trời.
Chiều chủ nhật hôm đó, trời nắng đẹp vô cùng.
Những bông hoa ông lão trắng muốt mà dì Dương trồng trong sân bỗng nở rộ sau một đêm, chùm hoa trắng tinh khôi như dòng thác mềm mại rủ xuống từ chậu hoa treo bên cạnh bàn, nghe nói loại này có tên gọi là “Tuyết rơi“.
Tâm trạng của dì Dương khá tốt, chợt nảy ra ý định tổ chức một buổi trà chiều.
Hoàng Lư đi vòng quanh tìm cửa hàng vest vẫn không có kết quả. Chiều đến về nhà, vừa vào sân thì đã bị dì Dương kéo lại: “Hoàng Lư, đến đây, đến đây! Cháu về đúng lúc quá!!”
“Hôm nay thời tiết vừa đẹp mà hoa lại vừa hay nở nữa. Chúng ta cùng ra sân tắm nắng với uống trà chiều nhé. Dì đã pha hồng trà rồi, nhập khẩu đấy, thơm lắm. Lâu lắm rồi dì chưa uống trà chiều.”
Dì Dương nắm tay cô dẫn ra chỗ bàn ghế trong sân.
Mạnh Yến Lễ đã ngồi ở đó, bên cạnh anh là một quyển sách với mặt bìa mang phong cách cổ xưa. Cô nhìn thoáng qua, là sách nước ngoài.
Trên bàn bày một đĩa bánh tart trứng vàng ươm do chính tay dì Dương làm, cả mứt mơ phía trên cũng thế. Một đĩa khác chất đầy những quả sung tím vừa hái, được cắt đôi, để lộ phần thịt quả đỏ mềm mại bên trong.
Ánh nắng chiều rực rỡ chiếu lên những tán cây, tạo nên một mùi hương đặc biệt. Dì Dương mang ra một cái khay lớn, ân cần hỏi Hoàng Lư: “Hoàng Lư thích uống hồng trà với gì? Mật ong, sữa bò, chanh, dì chuẩn bị sẵn hết rồi, dì Dương thêm vào cho cháu nhé.”
“Không cần đâu ạ, để cháu tự pha.”
Hoàng Lư đứng dậy nhận đồ từ tay bà, xếp phụ lên bàn từng thứ một.
Ba người mỗi người rót cho mình một ly hồng trà. Hoàng Lư muốn thêm lát chanh, vừa hay Mạnh Yến Lễ cũng cầm cái kẹp gắp chanh. Nhìn thấy ánh mắt của cô, anh bèn giúp cô gắp hai lát cho vào tách trà.
Đến khi Mạnh Yến Lễ chuẩn bị thêm mật ong, lại một lần nữa, đúng lúc Hoàng Lư đang cầm thìa nhỏ trong lọ mật ong. Như có qua có lại, cô cũng đổ một thìa vào ly trà giúp anh, sau đó mới thêm cho mình.
Dì Dương thích pha thêm sữa, vừa khuấy đều vừa cười tủm tỉm nhìn họ: “Xem ra dì già rồi, khẩu vị của người trẻ tuổi vẫn giống nhau hơn.”
Trên cây sung, có hai chú chim nhỏ đang bay nhảy từ cành này sang cành khác, tìm kiếm những quả chín mọng để thưởng thức. Không biết có phải đang trò chuyện với nhau hay không mà cứ kêu ríu rít liên hồi.
Hoa trong sân nở rộ, những chú ong cong mông chui vào từng bông hoa để ngắm nghía, bận rộn không hết việc.
Hoàng Lư nhấp một ngụm hồng trà, mắt lim dim dưới ánh nắng, thật là một buổi chiều tuyệt đẹp.
Còn chưa kịp nuốt ngụm trà, chiếc điện thoại đặt trên bàn của cô chợt rung lên dữ dội, tin nhắn gửi đến dồn dập khiến cô giật mình ho sặc sụa.
Mạnh Yến Lễ kịp thời đưa cho cô một tờ khăn giấy, Hoàng Lư tiếp nhận lấy rồi cảm ơn.
Điện thoại hiện lên thông báo tin nhắn của nhóm lớp và xưởng vẽ. Cô mỉm cười xin lỗi dì Dương và Mạnh Yến Lễ rồi cầm máy lên xem.
Giáo viên vừa gửi một đường link về cuộc thi vẽ tranh giao lưu quốc tế, thậm chí còn hợp tác với một số trường đại học nước ngoài. Đối với sinh viên nghệ thuật thì giải thưởng không cao cho lắm, tuy nhiên cuộc thi này có tầm quan trọng rất lớn, mọi người trong nhóm chat đều đang thảo luận về chuyện này.
Ánh nắng chói chang, độ sáng màn hình điện thoại lại có hạn, Hoàng Lư nheo mắt nhìn vẫn không thấy rõ, đành phải che tay vào màn hình, cẩn thận lướt từng dòng chữ.
Giữa chừng Trọng Hạo Khải gửi tin nhắn hỏi cô có muốn tham gia hay không.
Hoàng Lư trả lời rằng mình vẫn chưa xem xong.
Khi xem đến cuối, đầu ngón tay của Hoàng Lư khựng lại, ánh mắt dừng lại ở một tên trường đại học. Đó là ngôi trường có lịch sử lâu đời, trải qua trăm năm rèn luyện và truyền lửa, vang danh khắp thế giới.
Mẹ của Hoàng Lư từ cựu sinh viên tốt nghiệp từ trường này, hiện cũng là giáo viên thường trực của trường.
Liệu có phải...
Hoàng Lư hồi hộp đọc tiếp, quả nhiên, trong danh sách giáo viên đại diện nhà trường, cô nhìn thấy một cái tên ngoại quốc quen thuộc, phần đuôi là “Zhang“.
Là mẹ!
Hoàng Lư bỗng nhiên nhảy nhót, đứng dậy, quay sang dì Dương và Mạnh Yến Lễ, chỉ tay về hướng cổng sân: “Dì Dương, chú Mạnh, hai người cứ nói chuyện tiếp đi ạ, cháu ra ngoài gọi điện thoại một lát.”
Gương mặt cô không giấu nổi niềm vui sướng và nụ cười ngọt ngào.
Nói xong, cô gần như nhảy nhót cầm điện thoại chạy ra ngoài sân.
Tà váy bay phấp phới theo từng bước chân, cứ như một đàn bướm vui tươi vậy.
Một lúc sau, từ ngoài sân truyền đến tiếng nói hân hoan của Hoàng Lư, Mạnh Yến Lễ nghe thấy cô nói: “Trọng Hạo Khải, để tôi kể cho cậu nghe chuyện tôi vừa......”
Bình thường biệt thự rất yên tĩnh, Hoàng Lư sợ làm phiền dì Dương và Mạnh Yến Lễ nên đã chọn chỗ có bóng râm cách xa sân một chút để nói chuyện với Trọng Hạo Khải.
Nhìn thấy tên mẹ, dĩ nhiên Hoàng Lư quyết định đăng ký tham gia.
Trọng Hạo Khải lười biếng nói qua điện thoại: “Tôi không có hứng thú lắm, nhưng nếu có mẹ cô thì tôi cũng đi cùng cô một lần vậy.”
“Cứ như là chắc chắn cậu sẽ vào được chung kết ấy.”clo
Hoàng Lư im lặng một lúc, bực bội: “Nhưng dù có mẹ tôi hay không thì liên quan gì đến cậu?”
Lần này Trọng Hạo Khải hiếm khi không cà khịa, chỉ hỏi: “Cậu chắc chắn tham gia chứ?”
Hoàng Lư hít sâu một hơi: “Chắc chắn!”
Tuy nói vậy, nhưng khi cơn phấn khích qua đi, cô lại bắt đầu buồn rầu.
Bản thân có khả năng rất cao sẽ không thể vượt qua vòng sơ loại, mà cho dù qua được thì cũng chưa chắc đã có thể tiến vào vòng chung kết.
Không vào được chung kết, sẽ không có cơ hội ra nước ngoài gặp mẹ....
Nếu không gặp được mẹ thì thi làm gì cho tốn công?
Buổi tối sau bữa ăn, ngồi trên tảng đá ngầm ven biển hóng gió, Hoàng Lư vẫn cứ suy nghĩ về chuyện này.
Cô rất nhớ mẹ, lần cuối gặp mẹ đã là sáu năm trước rồi.
Nếu có thể vào chung kết thì tốt quá....
Thế nhưng hiện thực đôi khi lại trớ trêu đến mức khiến người ta bực bội.
Cô đã dốc hết tâm huyết để cố gắng nhưng vẫn không có thành tích. Trong khi Trọng Hạo Khải mỗi ngày sáng ngậm thuốc lá chiều đánh bida tối đi bar, trừ phi là bài tập giáo viên giao, còn đâu anh ta chỉ vẽ tranh khi hết tiền, sau đó nhờ người đăng lên mạng. Với thái độ hời hợt như vậy mà tranh của anh ta lại bán được giá khá cao.
Người có tài năng bẩm sinh nhiều, cô còn tham gia cuộc thi làm gì nữa?
Nhỡ đâu thất bại giống như triển lãm tranh......
Mạnh Yến Lễ đứng trước cửa sổ kính sát đất trong phòng làm việc, từ góc nhìn của anh có thể thấy rõ Hoàng Lư đang ngồi xổm trên tảng đá ngầm.
Đêm nay sương mù dày đặc trên biển, bóng hình nhỏ bé co ro như sắp bị sương mù nuốt chửng.
Nhìn Hoàng Lư, Mạnh Yến Lễ thường nhớ đến em trai.
Năm Mạnh Chính Nhất rời xa anh, cậu vừa tròn 20 tuổi.
Mạnh Yến Lễ day nhẹ trán rồi đi xuống nhà bếp.
Dì Dương đang ngâm nga chờ máy rửa bát dừng, thấy Mạnh Yến Lễ bước vào, bà ngạc nhiên: “Không phải lại đến trộm uống rượu đấy chứ?”
“Bị dì phát hiện rồi ạ?” Mạnh Yến Lễ cười.
“Mỗi chai rượu trong tủ dì đều đo bằng thước, thiếu một li dì biết hết. Uống vodka phải không?”
Dì Dương hỏi xong cũng không đợi Mạnh Yến Lễ trả lời, lại lo lắng vỗ vỗ cánh tay anh: “Sao thế Yến Lễ, dạo này lại mất ngủ à?”
Mạnh Yến Lễ không phải người nghiện rượu, nhưng thỉnh thoảng anh bị mất ngủ, những lúc như vậy thường sẽ uống một chút rượu.
“Không ạ, hôm đó đi làm việc uống nhiều cà phê quá nên cháu hơi mất ngủ.”
Mạnh Yến Lễ thò tay vào tủ bếp lấy một chai nước dừa, lắc lắc: “Hôm nay cháu lấy cái này. Dì Dương, cháu ra ngoài một lát.”
“Đi tìm Hoàng Lư à?”
“Sao cái gì cũng không qua mắt được dì thế?”
Mạnh Yến Lễ tung chai nước dừa lên rồi bắt lấy: “Cháu cứ cảm thấy không yên tâm.”
Quá trùng hợp, tuổi giống nhau, thậm chí cả trải nghiệm cũng gần như nhau.
Mạnh Chính Nhất cũng thất tình vào mùa hè năm 20 tuổi.
Mùa hè đó, Mạnh Chính Nhất bám dính lấy Mạnh Yến Lễ cả ngày.
Cho dù Mạnh Yến Lễ đang vẽ tranh, cậu cũng mặc bộ quần áo mới lục lọi từ tủ của Mạnh Yến Lễ, đeo đồng hồ của anh, ngậm thanh chocolate anh mua, ngồi xổm bên giá vẽ, vừa hứng máy lạnh vừa lải nhải không ngừng:
“Anh, em thất tình rồi, phải ăn bữa thịnh soạn mới hết buồn. Muốn ăn tôm hùm quá đi.”
“Anh, nói chuyện với em đi. Đừng vẽ nữa, có gì đáng vẽ đâu? Một năm 365 ngày thì anh ở phòng vẽ hết 300 ngày rồi, hai anh em mình ra ngoài chơi đi.”
“Anh, đi bar uống chút rượu với đứa em trai thất tình này được không? Em muốn uống vodka!”
“Anh, anh ơi, anh trai!!!”
Khi đó Mạnh Yến Lễ mới 24 tuổi, làm gì đã đủ chín chắn và chu đáo.
Mạnh Chính Nhất cứ như con gà mái ngồi xổm bên cạnh gọi “Anh ơi anh ơi”, khiến anh thường mất kiên nhẫn mà đá cậu một cái, bắt cậu im lặng.
Giá mà lúc đó có thể dừng cọ vẽ, nghiêm túc lắng nghe cậu nói thì tốt biết bao.
Mạnh Yến Lễ nhíu mày, cảm giác như có thứ gì đó đâm vào ngực mình.
Người từng trải qua sinh ly tử biệt ít nhiều cũng trở nên đa cảm.
Giống như vừa nãy khi anh đứng trên tầng nhìn Hoàng Lư, thật sự sợ cô buồn đến mức ngay sau đó sẽ nhảy xuống biển tìm chết.
Trong mắt Mạnh Yến Lễ, Hoàng Lư không giống người vừa thất tình, mà như đang trong tình trạng còn vương vấn chưa dứt, trông có vẻ bất an.
Lúc u sầu thì mặt mày ủ rũ không vui, nhận được điện thoại thì vui vẻ như chú chim nhỏ trên cây sung, ríu rít cầm điện thoại chạy ra ngoài.
Liệu có phải gặp tra nam không?
Kiểu người sau khi chia tay vẫn cứ bám lấy cô?
Sương mù ngày càng dày đặc, Hoàng Lư chuẩn bị đứng dậy đi về.
Nhưng vì ngồi xổm quá lâu nên chân cô tê rần. Đang định vịn vào tảng đá để vận động một chút, bên cạnh chợt xuất hiện một bóng dáng cao ráo.
Cô quay đầu lại, trước mặt xuất hiện một lon nước dừa.
Mạnh Yến Lễ ngồi xuống tảng đá bên cạnh, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu Hoàng Lư: “Bất nhạc tổn niên, trường sầu dưỡng bệnh*. Tuổi còn nhỏ mà sao lại có nhiều tâm sự như vậy?”
*Bất nhạc tổn niên, trường sầu dưỡng bệnh: Xuất phát từ bài thơ “Nhàn cư phú” của Canh Tín thuộc triều đại Bắc Chu. Có nghĩa là lúc nào cũng sầu muộn thì tuổi thọ sẽ ngắn lại, buồn rầu mãi thì sinh ra bệnh tật, khuyên mọi người nên cởi mở và lạc quan.
Sau khi Hoàng Lư trả lời mình học vẽ tranh, Mạnh Yến Lễ im lặng nhấp một ngụm Vodka. Những viên đá va vào thành ly thủy tinh phát ra âm thanh lanh lảnh.
Như có thứ gì đó đã chôn vùi từ lâu bỗng ùa về trong tâm trí, vài phút sau đó, anh vẫn không nói gì cả.
Gió đêm chợt nổi lên khiến cành cây sung ngoài trời lay động, phiến lá va “bốp” một tiếng vào cửa sổ nhà bếp.
Hoàng Lư giật mình, tưởng dì Dương đi tiểu đêm thì phát hiện ra họ, lập tức nhảy xuống ghế rồi chui vào gầm bàn, động tác liền mạch lưu loát.
Mạnh Yến Lễ hoàn hồn, cúi xuống nhìn dưới gầm bàn: “Là tiếng gió.”
“À, ra vậy.”
Hoàng Lư ngượng ngùng chui ra khỏi gầm bàn: “Tôi cứ tưởng dì Dương đến.”
“Cô chỉ uống nước dừa thôi mà, dì Dương đến cũng đâu cần trốn.”
Hoàng Lư trừng mắt nhìn anh: “Nhưng chú uống rượu đấy, tôi uống nước dừa cũng là đồng phạm với chú mà!”
Mạnh Yến Lễ cười cười: “Nhìn cô là biết chưa từng làm chuyện gì xấu.”
Sau đêm hôm ấy, mối quan hệ giữa hai người cũng không vì hành động đồng minh mà thay đổi. Họ vẫn hiếm khi gặp nhau, chỉ thỉnh thoảng trao đổi vài câu lúc ăn cơm.
Về quà sinh nhật cho Mạnh Yến Lễ, Hoàng Lư vẫn chưa quyết được.
Thực ra Mạnh Yến Lễ cũng từng gợi ý rằng nếu cô thực sự muốn tặng quà thì có thể vẽ một bức tranh.
Hoàng Lư không nhận lời, cô hoàn toàn không có lòng tin vào khả năng vẽ của mình.
Bức tranh tốn bao tâm huyết của cô vẫn còn đang treo trong triển lãm như đồ trang trí, hai tháng rồi mà chưa có ai hỏi mua. Huống hồ là một tác phẩm phải được hoàn thành trong thời gian ngắn, chắc chắn không thể đem đi trưng bày được.
Tuy nhiên, Hoàng Lư dần dần có một vài ý tưởng.
Cô nghĩ có thể tìm một chai rượu ngon hoặc là đặt làm một cặp đai giữ áo sơ mi.
Nhưng chuyện đặt may có chút khó khăn, dù sao cô cũng không biết rõ về Thanh Li như thủ đô được. Nơi đây cửa hàng hải sản khô đi vài bước là có, tràn lan khắp nơi, nhưng muốn tìm một cửa hàng may vest cao cấp thì còn khó hơn lên trời.
Chiều chủ nhật hôm đó, trời nắng đẹp vô cùng.
Những bông hoa ông lão trắng muốt mà dì Dương trồng trong sân bỗng nở rộ sau một đêm, chùm hoa trắng tinh khôi như dòng thác mềm mại rủ xuống từ chậu hoa treo bên cạnh bàn, nghe nói loại này có tên gọi là “Tuyết rơi“.
Tâm trạng của dì Dương khá tốt, chợt nảy ra ý định tổ chức một buổi trà chiều.
Hoàng Lư đi vòng quanh tìm cửa hàng vest vẫn không có kết quả. Chiều đến về nhà, vừa vào sân thì đã bị dì Dương kéo lại: “Hoàng Lư, đến đây, đến đây! Cháu về đúng lúc quá!!”
“Hôm nay thời tiết vừa đẹp mà hoa lại vừa hay nở nữa. Chúng ta cùng ra sân tắm nắng với uống trà chiều nhé. Dì đã pha hồng trà rồi, nhập khẩu đấy, thơm lắm. Lâu lắm rồi dì chưa uống trà chiều.”
Dì Dương nắm tay cô dẫn ra chỗ bàn ghế trong sân.
Mạnh Yến Lễ đã ngồi ở đó, bên cạnh anh là một quyển sách với mặt bìa mang phong cách cổ xưa. Cô nhìn thoáng qua, là sách nước ngoài.
Trên bàn bày một đĩa bánh tart trứng vàng ươm do chính tay dì Dương làm, cả mứt mơ phía trên cũng thế. Một đĩa khác chất đầy những quả sung tím vừa hái, được cắt đôi, để lộ phần thịt quả đỏ mềm mại bên trong.
Ánh nắng chiều rực rỡ chiếu lên những tán cây, tạo nên một mùi hương đặc biệt. Dì Dương mang ra một cái khay lớn, ân cần hỏi Hoàng Lư: “Hoàng Lư thích uống hồng trà với gì? Mật ong, sữa bò, chanh, dì chuẩn bị sẵn hết rồi, dì Dương thêm vào cho cháu nhé.”
“Không cần đâu ạ, để cháu tự pha.”
Hoàng Lư đứng dậy nhận đồ từ tay bà, xếp phụ lên bàn từng thứ một.
Ba người mỗi người rót cho mình một ly hồng trà. Hoàng Lư muốn thêm lát chanh, vừa hay Mạnh Yến Lễ cũng cầm cái kẹp gắp chanh. Nhìn thấy ánh mắt của cô, anh bèn giúp cô gắp hai lát cho vào tách trà.
Đến khi Mạnh Yến Lễ chuẩn bị thêm mật ong, lại một lần nữa, đúng lúc Hoàng Lư đang cầm thìa nhỏ trong lọ mật ong. Như có qua có lại, cô cũng đổ một thìa vào ly trà giúp anh, sau đó mới thêm cho mình.
Dì Dương thích pha thêm sữa, vừa khuấy đều vừa cười tủm tỉm nhìn họ: “Xem ra dì già rồi, khẩu vị của người trẻ tuổi vẫn giống nhau hơn.”
Trên cây sung, có hai chú chim nhỏ đang bay nhảy từ cành này sang cành khác, tìm kiếm những quả chín mọng để thưởng thức. Không biết có phải đang trò chuyện với nhau hay không mà cứ kêu ríu rít liên hồi.
Hoa trong sân nở rộ, những chú ong cong mông chui vào từng bông hoa để ngắm nghía, bận rộn không hết việc.
Hoàng Lư nhấp một ngụm hồng trà, mắt lim dim dưới ánh nắng, thật là một buổi chiều tuyệt đẹp.
Còn chưa kịp nuốt ngụm trà, chiếc điện thoại đặt trên bàn của cô chợt rung lên dữ dội, tin nhắn gửi đến dồn dập khiến cô giật mình ho sặc sụa.
Mạnh Yến Lễ kịp thời đưa cho cô một tờ khăn giấy, Hoàng Lư tiếp nhận lấy rồi cảm ơn.
Điện thoại hiện lên thông báo tin nhắn của nhóm lớp và xưởng vẽ. Cô mỉm cười xin lỗi dì Dương và Mạnh Yến Lễ rồi cầm máy lên xem.
Giáo viên vừa gửi một đường link về cuộc thi vẽ tranh giao lưu quốc tế, thậm chí còn hợp tác với một số trường đại học nước ngoài. Đối với sinh viên nghệ thuật thì giải thưởng không cao cho lắm, tuy nhiên cuộc thi này có tầm quan trọng rất lớn, mọi người trong nhóm chat đều đang thảo luận về chuyện này.
Ánh nắng chói chang, độ sáng màn hình điện thoại lại có hạn, Hoàng Lư nheo mắt nhìn vẫn không thấy rõ, đành phải che tay vào màn hình, cẩn thận lướt từng dòng chữ.
Giữa chừng Trọng Hạo Khải gửi tin nhắn hỏi cô có muốn tham gia hay không.
Hoàng Lư trả lời rằng mình vẫn chưa xem xong.
Khi xem đến cuối, đầu ngón tay của Hoàng Lư khựng lại, ánh mắt dừng lại ở một tên trường đại học. Đó là ngôi trường có lịch sử lâu đời, trải qua trăm năm rèn luyện và truyền lửa, vang danh khắp thế giới.
Mẹ của Hoàng Lư từ cựu sinh viên tốt nghiệp từ trường này, hiện cũng là giáo viên thường trực của trường.
Liệu có phải...
Hoàng Lư hồi hộp đọc tiếp, quả nhiên, trong danh sách giáo viên đại diện nhà trường, cô nhìn thấy một cái tên ngoại quốc quen thuộc, phần đuôi là “Zhang“.
Là mẹ!
Hoàng Lư bỗng nhiên nhảy nhót, đứng dậy, quay sang dì Dương và Mạnh Yến Lễ, chỉ tay về hướng cổng sân: “Dì Dương, chú Mạnh, hai người cứ nói chuyện tiếp đi ạ, cháu ra ngoài gọi điện thoại một lát.”
Gương mặt cô không giấu nổi niềm vui sướng và nụ cười ngọt ngào.
Nói xong, cô gần như nhảy nhót cầm điện thoại chạy ra ngoài sân.
Tà váy bay phấp phới theo từng bước chân, cứ như một đàn bướm vui tươi vậy.
Một lúc sau, từ ngoài sân truyền đến tiếng nói hân hoan của Hoàng Lư, Mạnh Yến Lễ nghe thấy cô nói: “Trọng Hạo Khải, để tôi kể cho cậu nghe chuyện tôi vừa......”
Bình thường biệt thự rất yên tĩnh, Hoàng Lư sợ làm phiền dì Dương và Mạnh Yến Lễ nên đã chọn chỗ có bóng râm cách xa sân một chút để nói chuyện với Trọng Hạo Khải.
Nhìn thấy tên mẹ, dĩ nhiên Hoàng Lư quyết định đăng ký tham gia.
Trọng Hạo Khải lười biếng nói qua điện thoại: “Tôi không có hứng thú lắm, nhưng nếu có mẹ cô thì tôi cũng đi cùng cô một lần vậy.”
“Cứ như là chắc chắn cậu sẽ vào được chung kết ấy.”clo
Hoàng Lư im lặng một lúc, bực bội: “Nhưng dù có mẹ tôi hay không thì liên quan gì đến cậu?”
Lần này Trọng Hạo Khải hiếm khi không cà khịa, chỉ hỏi: “Cậu chắc chắn tham gia chứ?”
Hoàng Lư hít sâu một hơi: “Chắc chắn!”
Tuy nói vậy, nhưng khi cơn phấn khích qua đi, cô lại bắt đầu buồn rầu.
Bản thân có khả năng rất cao sẽ không thể vượt qua vòng sơ loại, mà cho dù qua được thì cũng chưa chắc đã có thể tiến vào vòng chung kết.
Không vào được chung kết, sẽ không có cơ hội ra nước ngoài gặp mẹ....
Nếu không gặp được mẹ thì thi làm gì cho tốn công?
Buổi tối sau bữa ăn, ngồi trên tảng đá ngầm ven biển hóng gió, Hoàng Lư vẫn cứ suy nghĩ về chuyện này.
Cô rất nhớ mẹ, lần cuối gặp mẹ đã là sáu năm trước rồi.
Nếu có thể vào chung kết thì tốt quá....
Thế nhưng hiện thực đôi khi lại trớ trêu đến mức khiến người ta bực bội.
Cô đã dốc hết tâm huyết để cố gắng nhưng vẫn không có thành tích. Trong khi Trọng Hạo Khải mỗi ngày sáng ngậm thuốc lá chiều đánh bida tối đi bar, trừ phi là bài tập giáo viên giao, còn đâu anh ta chỉ vẽ tranh khi hết tiền, sau đó nhờ người đăng lên mạng. Với thái độ hời hợt như vậy mà tranh của anh ta lại bán được giá khá cao.
Người có tài năng bẩm sinh nhiều, cô còn tham gia cuộc thi làm gì nữa?
Nhỡ đâu thất bại giống như triển lãm tranh......
Mạnh Yến Lễ đứng trước cửa sổ kính sát đất trong phòng làm việc, từ góc nhìn của anh có thể thấy rõ Hoàng Lư đang ngồi xổm trên tảng đá ngầm.
Đêm nay sương mù dày đặc trên biển, bóng hình nhỏ bé co ro như sắp bị sương mù nuốt chửng.
Nhìn Hoàng Lư, Mạnh Yến Lễ thường nhớ đến em trai.
Năm Mạnh Chính Nhất rời xa anh, cậu vừa tròn 20 tuổi.
Mạnh Yến Lễ day nhẹ trán rồi đi xuống nhà bếp.
Dì Dương đang ngâm nga chờ máy rửa bát dừng, thấy Mạnh Yến Lễ bước vào, bà ngạc nhiên: “Không phải lại đến trộm uống rượu đấy chứ?”
“Bị dì phát hiện rồi ạ?” Mạnh Yến Lễ cười.
“Mỗi chai rượu trong tủ dì đều đo bằng thước, thiếu một li dì biết hết. Uống vodka phải không?”
Dì Dương hỏi xong cũng không đợi Mạnh Yến Lễ trả lời, lại lo lắng vỗ vỗ cánh tay anh: “Sao thế Yến Lễ, dạo này lại mất ngủ à?”
Mạnh Yến Lễ không phải người nghiện rượu, nhưng thỉnh thoảng anh bị mất ngủ, những lúc như vậy thường sẽ uống một chút rượu.
“Không ạ, hôm đó đi làm việc uống nhiều cà phê quá nên cháu hơi mất ngủ.”
Mạnh Yến Lễ thò tay vào tủ bếp lấy một chai nước dừa, lắc lắc: “Hôm nay cháu lấy cái này. Dì Dương, cháu ra ngoài một lát.”
“Đi tìm Hoàng Lư à?”
“Sao cái gì cũng không qua mắt được dì thế?”
Mạnh Yến Lễ tung chai nước dừa lên rồi bắt lấy: “Cháu cứ cảm thấy không yên tâm.”
Quá trùng hợp, tuổi giống nhau, thậm chí cả trải nghiệm cũng gần như nhau.
Mạnh Chính Nhất cũng thất tình vào mùa hè năm 20 tuổi.
Mùa hè đó, Mạnh Chính Nhất bám dính lấy Mạnh Yến Lễ cả ngày.
Cho dù Mạnh Yến Lễ đang vẽ tranh, cậu cũng mặc bộ quần áo mới lục lọi từ tủ của Mạnh Yến Lễ, đeo đồng hồ của anh, ngậm thanh chocolate anh mua, ngồi xổm bên giá vẽ, vừa hứng máy lạnh vừa lải nhải không ngừng:
“Anh, em thất tình rồi, phải ăn bữa thịnh soạn mới hết buồn. Muốn ăn tôm hùm quá đi.”
“Anh, nói chuyện với em đi. Đừng vẽ nữa, có gì đáng vẽ đâu? Một năm 365 ngày thì anh ở phòng vẽ hết 300 ngày rồi, hai anh em mình ra ngoài chơi đi.”
“Anh, đi bar uống chút rượu với đứa em trai thất tình này được không? Em muốn uống vodka!”
“Anh, anh ơi, anh trai!!!”
Khi đó Mạnh Yến Lễ mới 24 tuổi, làm gì đã đủ chín chắn và chu đáo.
Mạnh Chính Nhất cứ như con gà mái ngồi xổm bên cạnh gọi “Anh ơi anh ơi”, khiến anh thường mất kiên nhẫn mà đá cậu một cái, bắt cậu im lặng.
Giá mà lúc đó có thể dừng cọ vẽ, nghiêm túc lắng nghe cậu nói thì tốt biết bao.
Mạnh Yến Lễ nhíu mày, cảm giác như có thứ gì đó đâm vào ngực mình.
Người từng trải qua sinh ly tử biệt ít nhiều cũng trở nên đa cảm.
Giống như vừa nãy khi anh đứng trên tầng nhìn Hoàng Lư, thật sự sợ cô buồn đến mức ngay sau đó sẽ nhảy xuống biển tìm chết.
Trong mắt Mạnh Yến Lễ, Hoàng Lư không giống người vừa thất tình, mà như đang trong tình trạng còn vương vấn chưa dứt, trông có vẻ bất an.
Lúc u sầu thì mặt mày ủ rũ không vui, nhận được điện thoại thì vui vẻ như chú chim nhỏ trên cây sung, ríu rít cầm điện thoại chạy ra ngoài.
Liệu có phải gặp tra nam không?
Kiểu người sau khi chia tay vẫn cứ bám lấy cô?
Sương mù ngày càng dày đặc, Hoàng Lư chuẩn bị đứng dậy đi về.
Nhưng vì ngồi xổm quá lâu nên chân cô tê rần. Đang định vịn vào tảng đá để vận động một chút, bên cạnh chợt xuất hiện một bóng dáng cao ráo.
Cô quay đầu lại, trước mặt xuất hiện một lon nước dừa.
Mạnh Yến Lễ ngồi xuống tảng đá bên cạnh, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu Hoàng Lư: “Bất nhạc tổn niên, trường sầu dưỡng bệnh*. Tuổi còn nhỏ mà sao lại có nhiều tâm sự như vậy?”
*Bất nhạc tổn niên, trường sầu dưỡng bệnh: Xuất phát từ bài thơ “Nhàn cư phú” của Canh Tín thuộc triều đại Bắc Chu. Có nghĩa là lúc nào cũng sầu muộn thì tuổi thọ sẽ ngắn lại, buồn rầu mãi thì sinh ra bệnh tật, khuyên mọi người nên cởi mở và lạc quan.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương