Đêm Trường Tăm Tối

Chương 36



"Quá ghê tởm, thực sự là quá ghê tởm!" Trong quán ăn, Chu Vĩ ừng ực tu hết cả chai bia, bực bội nói với Giang Dương.

Buổi trưa, Tôn Hồng Vận nói chuyện chưa đầy nửa tiếng ở cục công an, đã lấy cớ là công ti có việc, phải về trước. Tất cả lãnh đạo đều khiển trách Chu Vĩ làm việc lỗ mãng, yêu cầu anh lập tức thả Hồ Nhất Lãng ra. Anh nhất mực không đồng ý, gỡ phù hiệu cảnh sát xuống, doạ sẽ thôi việc, kết quả các lãnh đạo đều bảo anh lập tức thôi việc luôn đi, họ tuyệt đối không níu giữ.

Chu Vĩ không còn cách nào khác, đành cầm phù hiệu lên, không thèm để ý đến các lãnh đạo, vào phòng thẩm vấn đóng cửa lại, ở trong đó đích thân tra hỏi Hồ Nhất Lãng.

Thẩm vấn cả buổi chiều, không thu được kết quả gì.

Hồ Nhất Lãng nhất mực nói chỉ là bạn bè thông thường với Nhạc Quân, nội dung cuộc điện thoại hôm đó, anh ta đã quên mất rồi, nói chung không phải là chuyện quan trọng, còn về chuyện sau đó gọi điện thoại đến văn phòng của Lí Kiến Quốc, cũng không nhớ đã nói gì.

Nhạc Quân cũng như vậy, không nhớ đã nói gì trong điện thoại. Đinh Xuân Muội đi đâu, hắn càng không biết.

Sau đó, cả cục trưởng và phó cục trưởng đang họp ở trên thành phố đều gọi điện thoại đến, giận dữ phê bình anh đã lừa lấy chữ kí của lãnh đạo, về rồi sẽ gặp anh để xử lí, Lí Kiến Quốc và những vị lãnh đạo khác càng ép anh phải thả người, luật sư cũng đến cục công an, tất cả cảnh sát hình sự cấp dưới đều không dám tiếp tục thẩm vấn, mọi người đều đứng về phía kia.

Anh một tay khó bắt gà, đành thôi. Thả cả hai người đó ra.

Hồ Nhất Lãng kiên quyết yêu cầu cục công an cấp cho anh ta bản chứng minh vô tội, trả lại sự trong sạch cho anh ta, để tập đoàn Ca Ân và tổng giám đốc Tôn không phải bị dư luận chỉ trích, lãnh đạo trong cục đồng ý, cuối cùng Chu Vĩ không còn cách nào khác, đành kí tên vào bản chứng minh vô tội.

Giang Dương cảm thấy con đường phía trước thật mờ mịt, thất vọng buồn rầu: "Bây giờ mọi ngả đường đều bị chặn đứng, nhân chứng, vật chứng đều không có, còn làm thế nào được nữa đây?"

Chu Vĩ dằn giọng nói: "Điều tra, nhất định phải điều tra! Càng như vậy, càng phải điều tra! Tôi không làm gì được Tôn Hồng Vận, kiểu gì cũng đối phó được với Nhạc Quân!"

"Nhưng cuối cùng không phải cả hắn cũng được thả ra rồi hay sao?"

Chu Vĩ cau mày suy nghĩ, ánh mắt dữ dằn, một lúc lâu sau anh trầm giọng nói: "Nhạc Quân tất nhiên là biết nội tình, trực tiếp ép hắn khai ra, sau đó chúng ta sẽ căn cứ vào tình hình mà hắn khai báo để tìm chứng cứ!"

Giang Dương lộ vẻ lo lắng: "Anh bảo ép hắn khai ra, ép thế nào? Anh lừa lấy chữ kí của lãnh đạo đã vi phạm kỉ luật rồi, may mà cuối cùng anh không tạm giữ trái pháp luật, đối phó với hắn, không lẽ anh định..."

"Cậu đoán đúng rồi đấy, đối phó với cái loại vô lại này, tôi phải nện cho đến khi hắn thành thật khai ra mới thôi!"

"Như vậy..." Giang Dương hết sức phản đối, "Như vậy không đúng quy trình!"

"Cần cái quy trình gì! Cái loại này tôi gặp nhiều rồi, trình tự pháp luật gì cuối cùng cũng biến thành lá chắn cho chúng nó, chỉ còn cách sử dụng thủ đoạn!"

Giang Dương có vẻ sợ, anh cảm thấy hoảng sợ trước ý tưởng này, anh khác với Chu Vĩ - người cảnh sát già này, anh tốt nghiệp chính quy từ một khoa luật nổi tiếng, mang đậm khí chất thư sinh, luôn coi trọng sự công bằng trong trình tự, sử dụng nhục hình để ép cung là việc mà anh tuyệt đối không muốn can dự vào.

Chu Vĩ nhìn Giang Dương rồi khuyên nhủ: "Cậu đừng sợ, có trách nhiệm gì tôi sẽ gánh, cậu không cần lo lắng, cậu vẫn muốn tiếp tục cùng tôi điều tra vụ án chứ?"

Vẻ mặt Giang Dương đầy do dự, nghe Chu Vĩ nói, trong lòng anh bắt đầu thối chí.

Anh công tác chưa lâu, phía trước là tiền đồ sự nghiệp rực rỡ, cánh buồm hành trình cuộc đời vừa mới căng lên, sự việc này đã gây ra cho anh rất nhiều phiền toái, không ít người trong cơ quan kín đáo khuyên anh, đừng có theo Chu Vĩ làm loạn nữa, cho dù Tôn Hồng Vận thực sự có vấn để, với cấp bậc của anh cũng không thể xử lí được.

Nhưng nhìn tinh thần chính nghĩa toả ra từ con người Chu Vĩ, lại nghĩ đến chuyện Chu Vĩ mặc dù thiếu bình tĩnh, nhưng suy nghĩ lại rất thấu đáo, buổi sáng bảo anh về trước, tránh không để anh phải khó xử khi đối mặt với lãnh đạo huyện, đồng thời cũng tránh không gây phiền hà cho viện Kiểm sát, anh vô cùng cảm kích.

Anh suy nghĩ hồi lâu rồi nói giọng nặng nề: "Nếu... nếu anh nhất định sử dụng nhục hình ép cung Nhạc Quân, thì tôi xin rút khỏi vụ án này."

"Nếu chỉ là doạ dẫm tí thì thế nào?"

Giang Dương suy nghĩ một lúc rồi nhìn Chu Vĩ vẻ rất nghiêm túc: "Về mặt thái độ, tôi luôn đứng về phía anh, nhưng anh tuyệt đối không được gây tổn hại đối với thân thể nghi can, đây là nguyên tắc của tôi."

Chu Vĩ thở phào nhẹ nhõm: "Cậu yên tâm, tôi làm cảnh sát hình sự bao nhiêu năm rồi, biết chừng mực. Cái loại như Nhạc Quân tôi gặp nhiều rồi, doạ một tí là khai ra hết, sẽ không gây thương tích cho hắn đâu."

Giang Dương hỏi: "Anh định làm thế nào?"

Chu Vĩ nghĩ ngợi giây lát rồi đáp: "Hay là tối nay đi luôn trong đêm đến xã Diệu Cao, hôm nay sau khi Nhạc Quân được thả, bọn Tôn Hồng Vận chắc chắn sẽ cảnh báo hắn sau này phải ứng phó với công tác điều tra của tôi như thế nào, đêm nay cho hắn không kịp trở tay, không để lâu hắn sẽ có chuẩn bị về tâm lí, đến lúc đó càng khó hỏi ra kết quả."

Giang Dương nghĩ một lúc, thấy nếu đã quyết định sử dụng thủ đoạn điều tra không đúng quy định, thì tất nhiên là càng sớm càng tốt.

Chu Vĩ nói tiếp: "Tôi qua cơ quan mượn một chiếc xe thông thường dùng để điều tra hình sự, để đề phòng thằng oắt đó nhìn thấy xe cảnh sát sẽ bỏ chạy. Lát nữa cậu lái xe, tôi thì..." anh chỉ vào một lốc bia chai dựng trước mặt, say bia lái xe không tốt, anh nháy mắt, "tôi về cục lấy khẩu súng."

"Mang súng?" Giang Dương hoảng hốt hỏi.

"Yên tâm, tôi có muốn chết đâu, chẳng nhẽ lại cho hắn đi thật? Doạ dẫm tí thôi, diễn kịch tất nhiên phải diễn cho thật.""Quá ghê tởm, thực sự là quá ghê tởm!" Trong quán ăn, Chu Vĩ ừng ực tu hết cả chai bia, bực bội nói với Giang Dương.

Buổi trưa, Tôn Hồng Vận nói chuyện chưa đầy nửa tiếng ở cục công an, đã lấy cớ là công ti có việc, phải về trước. Tất cả lãnh đạo đều khiển trách Chu Vĩ làm việc lỗ mãng, yêu cầu anh lập tức thả Hồ Nhất Lãng ra. Anh nhất mực không đồng ý, gỡ phù hiệu cảnh sát xuống, doạ sẽ thôi việc, kết quả các lãnh đạo đều bảo anh lập tức thôi việc luôn đi, họ tuyệt đối không níu giữ.

Chu Vĩ không còn cách nào khác, đành cầm phù hiệu lên, không thèm để ý đến các lãnh đạo, vào phòng thẩm vấn đóng cửa lại, ở trong đó đích thân tra hỏi Hồ Nhất Lãng.

Thẩm vấn cả buổi chiều, không thu được kết quả gì.

Hồ Nhất Lãng nhất mực nói chỉ là bạn bè thông thường với Nhạc Quân, nội dung cuộc điện thoại hôm đó, anh ta đã quên mất rồi, nói chung không phải là chuyện quan trọng, còn về chuyện sau đó gọi điện thoại đến văn phòng của Lí Kiến Quốc, cũng không nhớ đã nói gì.

Nhạc Quân cũng như vậy, không nhớ đã nói gì trong điện thoại. Đinh Xuân Muội đi đâu, hắn càng không biết.

Sau đó, cả cục trưởng và phó cục trưởng đang họp ở trên thành phố đều gọi điện thoại đến, giận dữ phê bình anh đã lừa lấy chữ kí của lãnh đạo, về rồi sẽ gặp anh để xử lí, Lí Kiến Quốc và những vị lãnh đạo khác càng ép anh phải thả người, luật sư cũng đến cục công an, tất cả cảnh sát hình sự cấp dưới đều không dám tiếp tục thẩm vấn, mọi người đều đứng về phía kia.

Anh một tay khó bắt gà, đành thôi. Thả cả hai người đó ra.

Hồ Nhất Lãng kiên quyết yêu cầu cục công an cấp cho anh ta bản chứng minh vô tội, trả lại sự trong sạch cho anh ta, để tập đoàn Ca Ân và tổng giám đốc Tôn không phải bị dư luận chỉ trích, lãnh đạo trong cục đồng ý, cuối cùng Chu Vĩ không còn cách nào khác, đành kí tên vào bản chứng minh vô tội.

Giang Dương cảm thấy con đường phía trước thật mờ mịt, thất vọng buồn rầu: "Bây giờ mọi ngả đường đều bị chặn đứng, nhân chứng, vật chứng đều không có, còn làm thế nào được nữa đây?"

Chu Vĩ dằn giọng nói: "Điều tra, nhất định phải điều tra! Càng như vậy, càng phải điều tra! Tôi không làm gì được Tôn Hồng Vận, kiểu gì cũng đối phó được với Nhạc Quân!"

"Nhưng cuối cùng không phải cả hắn cũng được thả ra rồi hay sao?"

Chu Vĩ cau mày suy nghĩ, ánh mắt dữ dằn, một lúc lâu sau anh trầm giọng nói: "Nhạc Quân tất nhiên là biết nội tình, trực tiếp ép hắn khai ra, sau đó chúng ta sẽ căn cứ vào tình hình mà hắn khai báo để tìm chứng cứ!"

Giang Dương lộ vẻ lo lắng: "Anh bảo ép hắn khai ra, ép thế nào? Anh lừa lấy chữ kí của lãnh đạo đã vi phạm kỉ luật rồi, may mà cuối cùng anh không tạm giữ trái pháp luật, đối phó với hắn, không lẽ anh định..."

"Cậu đoán đúng rồi đấy, đối phó với cái loại vô lại này, tôi phải nện cho đến khi hắn thành thật khai ra mới thôi!"

"Như vậy..." Giang Dương hết sức phản đối, "Như vậy không đúng quy trình!"

"Cần cái quy trình gì! Cái loại này tôi gặp nhiều rồi, trình tự pháp luật gì cuối cùng cũng biến thành lá chắn cho chúng nó, chỉ còn cách sử dụng thủ đoạn!"

Giang Dương có vẻ sợ, anh cảm thấy hoảng sợ trước ý tưởng này, anh khác với Chu Vĩ - người cảnh sát già này, anh tốt nghiệp chính quy từ một khoa luật nổi tiếng, mang đậm khí chất thư sinh, luôn coi trọng sự công bằng trong trình tự, sử dụng nhục hình để ép cung là việc mà anh tuyệt đối không muốn can dự vào.

Chu Vĩ nhìn Giang Dương rồi khuyên nhủ: "Cậu đừng sợ, có trách nhiệm gì tôi sẽ gánh, cậu không cần lo lắng, cậu vẫn muốn tiếp tục cùng tôi điều tra vụ án chứ?"

Vẻ mặt Giang Dương đầy do dự, nghe Chu Vĩ nói, trong lòng anh bắt đầu thối chí.

Anh công tác chưa lâu, phía trước là tiền đồ sự nghiệp rực rỡ, cánh buồm hành trình cuộc đời vừa mới căng lên, sự việc này đã gây ra cho anh rất nhiều phiền toái, không ít người trong cơ quan kín đáo khuyên anh, đừng có theo Chu Vĩ làm loạn nữa, cho dù Tôn Hồng Vận thực sự có vấn để, với cấp bậc của anh cũng không thể xử lí được.

Nhưng nhìn tinh thần chính nghĩa toả ra từ con người Chu Vĩ, lại nghĩ đến chuyện Chu Vĩ mặc dù thiếu bình tĩnh, nhưng suy nghĩ lại rất thấu đáo, buổi sáng bảo anh về trước, tránh không để anh phải khó xử khi đối mặt với lãnh đạo huyện, đồng thời cũng tránh không gây phiền hà cho viện Kiểm sát, anh vô cùng cảm kích.

Anh suy nghĩ hồi lâu rồi nói giọng nặng nề: "Nếu... nếu anh nhất định sử dụng nhục hình ép cung Nhạc Quân, thì tôi xin rút khỏi vụ án này."

"Nếu chỉ là doạ dẫm tí thì thế nào?"

Giang Dương suy nghĩ một lúc rồi nhìn Chu Vĩ vẻ rất nghiêm túc: "Về mặt thái độ, tôi luôn đứng về phía anh, nhưng anh tuyệt đối không được gây tổn hại đối với thân thể nghi can, đây là nguyên tắc của tôi."

Chu Vĩ thở phào nhẹ nhõm: "Cậu yên tâm, tôi làm cảnh sát hình sự bao nhiêu năm rồi, biết chừng mực. Cái loại như Nhạc Quân tôi gặp nhiều rồi, doạ một tí là khai ra hết, sẽ không gây thương tích cho hắn đâu."

Giang Dương hỏi: "Anh định làm thế nào?"

Chu Vĩ nghĩ ngợi giây lát rồi đáp: "Hay là tối nay đi luôn trong đêm đến xã Diệu Cao, hôm nay sau khi Nhạc Quân được thả, bọn Tôn Hồng Vận chắc chắn sẽ cảnh báo hắn sau này phải ứng phó với công tác điều tra của tôi như thế nào, đêm nay cho hắn không kịp trở tay, không để lâu hắn sẽ có chuẩn bị về tâm lí, đến lúc đó càng khó hỏi ra kết quả."

Giang Dương nghĩ một lúc, thấy nếu đã quyết định sử dụng thủ đoạn điều tra không đúng quy định, thì tất nhiên là càng sớm càng tốt.

Chu Vĩ nói tiếp: "Tôi qua cơ quan mượn một chiếc xe thông thường dùng để điều tra hình sự, để đề phòng thằng oắt đó nhìn thấy xe cảnh sát sẽ bỏ chạy. Lát nữa cậu lái xe, tôi thì..." anh chỉ vào một lốc bia chai dựng trước mặt, say bia lái xe không tốt, anh nháy mắt, "tôi về cục lấy khẩu súng."

"Mang súng?" Giang Dương hoảng hốt hỏi.

"Yên tâm, tôi có muốn chết đâu, chẳng nhẽ lại cho hắn đi thật? Doạ dẫm tí thôi, diễn kịch tất nhiên phải diễn cho thật."

Chương trước Chương tiếp