Đèn Neon Thời Tiết
Chương 11
Dịch: Lá Nhỏ
Cô kịp về tới nơi trước khi ký túc đóng cửa, Viên Tinh vẫn vùi đầu trước máy tính, cặm cụi chỉnh sửa video, đồ ăn dở đặt bên cạnh, nước canh đã đông hết lại.
Vưu Tuyết Trân cởi áo khoác ra, đi tới xem cô ấy chỉnh sửa thế nào, tiện thể đưa cho cô ấy vé ăn kia luôn.
“Đây là vé Mạnh Sĩ Long cho cậu.”
“Cho tớ?” Viên Tinh kinh ngạc nhìn vé ăn.
“Đúng vậy, ý anh ấy là không thể nhận không mấy thứ như quần áo, giày dép được.”
“Không phải đã nói rồi sao, cho tớ tớ cũng đâu dùng được, bạn trai tiếp theo chưa chắc đã mặc vừa. Anh ấy còn khách sáo tặng quà cho tớ làm gì không biết.”
Mặc dù Viên Tinh lầm bầm vậy nhưng vẫn vui mừng nhận vé ăn, đồ miễn phí mà, không lấy thì phí của trời, vừa nghĩ vậy cô ấy đã nhíu mày.
“Không đúng, nói vậy là hôm nay cậu trang điểm để đi gặp Mạnh Sĩ Long?”
Hiểu lầm to rồi.
Vưu Tuyết Trân vừa muốn thanh minh, nhưng lại không thể nói thật ra mình đi gặp Diệp Tiềm Bạch. Sau khi do dự giây lát, cô ậm ờ gật đầu: “Ừ, đi hóng gió.”
“Hai người đi hóng gió?”
“Đúng thế, chúc mừng ngày Toilet thế giới.”
“Cái quái gì vậy…” Viên Tinh tỏ ra nghi hoặc: “Đừng nói mấy thứ vớ vẩn đó với tớ hòng đánh trống lảng, thành thật khai báo ngay, có phải mùa xuân của cậu tới rồi không?”
“Nói linh tinh gì thế, bọn tớ chỉ ra ngoài hóng gió thôi.”
“Vậy cậu trang điểm làm gì?”
Vưu Tuyết Trân sửa lại: “Ra ngoài với bạn không thể trang điểm sao?”
Viên Tinh nghi ngờ, xí một tiếng: “Cậu ra ngoài với tớ sao không thấy trang điểm?”
“Cậu với mẹ tớ cùng một cấp bậc, ai ra ngoài với mẹ còn trang điểm không?”
“Thôi được rồi con gái ngoan.” Viên Tinh cho qua chuyện, quay đầu tiếp tục edit video, lẩm bẩm: “Cậu thật sự không có ý gì với người ta sao? Tớ edit video anh ấy cả chiều, cảm nghĩ duy nhất là má nó đẹp trai quá.”
Trên màn hình, Mạnh Sĩ Long khẽ ngước mắt lên, đoạn Viên Tinh ấn dừng chính là đoạn anh nhìn thẳng vào camera.
Vưu Tuyết Trân nhìn màn hình, dường như đang đứng đối diện với anh thật. Nhìn kỹ mới thấy ánh mắt Mạnh Sĩ Long rất đặc biệt, nóng rực nhưng lại để lộ sự thanh thuần khó nhận ra.
Viên Tinh liếc nhìn cô: “Thế nào?”
Vưu Tuyết Trân hoàn hồn: “Cũng được.”
Viên Tinh quan sát tỉ mỉ Mạnh Sĩ Long, dùng tất cả những gì mình học được, thốt ra một câu miêu tả động lòng người. Cô ấy nói: “Tớ cảm thấy mắt anh ấy rất giống một ly nước lạnh.”
Vưu Tuyết Trân vốn không cảm thấy video này của Viên Tinh sẽ hot như những gì cô ấy muốn, nhưng sau khi xem các đoạn được chỉnh sửa, cô đã có cái nhìn khác, cảm thấy Viên Tinh nắm chắc vị trí thực tập này rồi.
Trên thực tế là nắm chắc thật, một tuần sau, video được đăng trên web. Tối đó Viên Tinh đã nhận được một lời mời kết bạn tới từ trưởng nhóm video ngắn của công ty.
Anh ấy gửi cho cô xem số liệu truy cập thực tế của video, Viên Tinh giật mình tới nỗi nửa đêm nửa hôm kêu gào không ngớt, Vưu Tuyết Trân ngủ nửa tỉnh nửa mơ bị cô ấy đánh thức.
“Có chuyện gì thế?” Mí mắt Vưu Tuyết Trân liên tục đánh nhau, mơ màng hỏi.
Giường Viên Tinh ngay sát giường cô, nghe thấy tiếng cô, cô ấy lập tức kéo rèm ra, giơ điện thoại cho cô xem: “Lượt truy cập video của tớ bùng nổ rồi.”
“Mẹ kiếp.” Nghe vậy, Vưu Tuyết Trân đã tỉnh hẳn, vui mừng thay Viên Tinh, dù sao trong đó cũng có công lao của mình.
Cô vội cầm điện thoại lên vào web xác nhận, lúc vừa đăng video, số bình luận còn khá ít, bây giờ bình luận đã tăng lên khủng khiếp, lướt mãi không hết.
“Anh đẹp trai, anh ngầu quá, hu hu…”
“Trước khi xem: Để tôi xem lại là tên đàn ông bình thường nào tự tin bày trò khoe mẽ nào, sau khi xem: Trời ơi, my đẹt ti ni…”
“Đây là video quảng cáo nước hoa cho hãng nào đó sao?”
Có người để ý thấy Mạnh Sĩ Long cầm lọ nước hoa nên hiểu lầm đây là diễn viên mới nào đó đóng quảng cáo nước hoa, kết quả lục tung cả mạng xã hội lên chỉ có duy nhất video này, thậm chí còn không biết họ tên của anh, càng không nói tới tài khoản cá nhân.
Vưu Tuyết Trân không khỏi đắc ý, tìm người mà ai nấy đều đang tìm, gửi cho anh ảnh chụp màn hình lượng tương tác của video.
Trân Trí Bang: “Ảnh.”
Trân Trí Bang: “Yeah, ai nói anh không ổn, ổn quá ấy chứ.”
Trân Trí Bang: “Ổn tới mức sắp bị giang cư mận truy nã rồi, *icon cười xấu xa*.”
Bị giang cư mận truy sát đương nhiên chỉ là cách nói quá, nhưng quả thật có rất nhiều người bình luận xin tài khoản của Mạnh Sĩ Long để theo dõi. Phàm là thứ càng thần bí sẽ càng hot, đây có lẽ là một trong những nguyên do video có lượng tương tác khủng tới vậy.
Gửi xong tin nhắn cô liền đi ngủ, trưa hôm sau tỉnh lại xem, Mạnh Sĩ Long đã trả lời tin nhắn của cô vào sáu giờ sáng.
Mạnh Sĩ Long: “Bình thường cô ngủ muộn vậy sao?”
Vưu Tuyết Trân buồn bực. Người bình thường ít nhất cũng tò mò chút chứ, dù gì mình cũng là nhân vật chính trong video mà, anh lại không quan tâm tới bình luận của người khác về mình sao? Lại đi hỏi cô vấn đề này.
Cô chỉ đành đáp: “Bình thường anh dậy sớm vậy sao?”
Đối phương trả lời: “Ừm, phải tới chợ sáng mua đồ.”
Nhìn dáng vẻ không chút bận tâm tới chuyện bản thân của anh, Vưu Tuyết Trân cũng không tiện hỏi thêm. Cô gửi icon anh thật chăm chỉ, lúc quay đầu lại thì thấy Viên Tinh vừa quay về.
Tối qua cô ấy hào hứng tới mức cả đêm không ngủ, sáng hôm sau mang theo cặp mắt gấu trúc tới công ty bàn chuyện nhậm chức. Vưu Tuyết Trân vừa nhìn vẻ mặt cô ấy là biết mọi chuyện đã ổn thỏa, bởi lẽ mặt cô ấy viết đầy hai chữ vui vẻ.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Vưu Tuyết Trân trêu chọc: “Có phải cậu nên mời tớ một bữa không?”
Viên Tinh sảng khoái đồng ý: “Đương nhiên.”
“Thật hay đùa đấy?”
“Thật.” Viên Tinh nói: “Tối mai chúng ta tới cửa hàng Mạnh Sĩ Long ăn đi, chuyện này không thể không nhắc tới công lao của anh ấy được.”
Thái độ nhiệt tình này rất khác thường, Vưu Tuyết Trân lập tức phát giác ra điểm bất ổn: “Chắc không chỉ đơn giản là đi ăn nhỉ?”
Viên Tinh chỉ đành nói thật: “Cậu cũng biết công ty bọn tớ cũng ký kết hợp đồng với mấy người nổi tiếng trên mạng mà, họ hỏi tớ có phải người trong video là bạn tớ không, có thể ký hợp đồng với anh ấy không. Tớ kích động nên nói đương nhiên có thể.”
“…”
“Đây là nhiệm vụ đầu tiên tớ nhận được, tớ có thể nói không sao?”
Vưu Tuyết Trân thở dài: “Tớ cảm thấy cậu sắp chưa thành đã bại rồi, bảo trọng.”
“Đừng đừng đừng, không phải quan hệ giữa cậu và anh ấy tốt lắm sao, cậu giúp tớ đi Trân Trân xinh gái.”
“Sao tớ lại có quan hệ tốt với người ta rồi?”
“Không phải hai người đã hẹn nhau đi hóng gió cả buổi tối sao? Kiểu gì cũng thân hơn tớ chứ, tớ còn không kết bạn Wechat với anh ấy.”
Vưu Tuyết Trân cạn lời, hiểu lầm này dẫn tới hiểu lầm khác, bây giờ có giải thích cũng khó.
Cuối cùng không còn cách nào khác, cô chỉ đành đồng ý ngày mai cùng Viên Tinh tới tìm Mạnh Sĩ Long hỏi. Trước tiên cô nói một tiếng với Mạnh Sĩ Long qua Wechat, báo với anh khoảng bảy giờ tối cô và Viên Tinh sẽ tới ăn. Mạnh Sĩ Long khách sáo đáp sẽ giảm giá cho hai người.
Ban ngày Viên Tinh tới công ty, Vưu Tuyết Trân ôm laptop tới thư viện như mọi ngày, đợi Viên Tinh về rồi hai người tới cửa hàng.
Mặt trời sau trưa rất dịu, nhất là vào giữa thu, tựa như tấm thảm mềm mại không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được. Vì vậy rất nhiều người thích ngồi cạnh cửa sổ học.
Vừa hay đúng ý cô, cô không thích tắm nắng nên đã chọn chỗ trong góc.
Vừa đánh được mấy chữ, Wechat máy tính đã hiện chấm đỏ.
Avatar: “Ở trường à?”
Trân Trí Bang: “Ừ, đang trong thư viện.”
Avatar: “Tôi nhớ chiều cậu không có tiết, chiều đi hóng gió đi.”
Vưu Tuyết Trân đã không còn sự chờ mong, rạo rực như lần cậu nhắc tới trước đó, cô vô cảm từ chối: “Tôi phải học, không rảnh.”
Cậu lại tự ý quyết định: “Vậy để tối.”
Cô đáp: “Tối cũng không được, tôi hẹn đi ăn với Viên Tinh. Thôi được rồi, tôi phải học đây, đừng làm phiền.”
Cô out Wechat trên laptop, cất điện thoại vào túi, cách biệt khỏi toàn bộ tin nhắn, để bản thân yên tĩnh.
Nhưng việc học mò kim đáy bể này thật sự vừa đau khổ lại nhàm chán, ngồi trước máy tính chưa tới nửa tiếng, cô đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, mí mắt ngày một nặng trĩu, cuối cùng không chịu nổi gập lại.
Cô lập tức xốc lại tinh thần, véo đùi để bản thân tỉnh táo, kết quả vừa mở mắt đã thấy mình không ngồi trên ghế trong thư viện mà là ghế lái phụ của Tesla.
Cô quay đầu nhìn, người ngồi trên ghế lái là Diệp Tiềm Bạch năm 18 tuổi.
Chàng thiếu niên tràn đầy sức sống, một tay quay vô lăng, thấy cô tỉnh dậy, tay còn lại bèn đưa tới búng đầu cô: “Lợn à, cậu ngủ cả đường rồi.”
Cô không hiểu gì, hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”
“Bờ biển chứ đâu.”
Khoảnh khắc này, Vưu Tuyết Trân đã tỉnh lại.
Cô bừng tỉnh khỏi giấc mơ vào mùa hè năm 18 tuổi, nếu xe của họ không đâm vào đuôi xe khác, vậy nó sẽ như trong giấc mơ này, vào một chiều nắng đẹp, họ lái xe tới bờ biển, gió biển mát rượi ùa vào trong xe.
Cô không nỡ rời khỏi giấc mộng ấy, một lúc lâu sau mới khẽ mở mắt ra. Cảnh tượng trước mắt khiến Vưu Tuyết Trân nghi ngờ mình vẫn đang nằm mơ.
Trời đã dần bước vào hoàng hôn, ánh chiều tà đổi góc, len lỏi qua cửa sổ sát đất của thư viện, vốn dĩ tia nắng sẽ hắt lên cô, nhưng cô lại may mắn được che chắn, được một bóng râm khác bao trùm lên.
Bóng râm rất dài ấy chính là bóng hình của người ngồi dưới ánh nắng, tại chỗ cạnh tường.
Một tay Diệp Tiềm Bạch chống cằm, nhàm chán đọc một quyển sách, cả người chìm trong sắc vàng cam, đường chân tóc sáng rõ, từng sợi tóc lấp lánh dưới ánh nắng, dường như sắp bốc cháy rồi biến thành cát bụi.
Trang giấy được lật tiếp, “soạt soạt”, cậu đột nhiên cảm nhận được điều gì đó nên ngước mắt lên nhìn, vừa hay va phải ánh mắt của cô.
Ánh mắt mệt mỏi của cậu nhanh chóng thay đổi, thay vào đó là ánh mắt rạng rỡ, cậu thấp giọng nói: “Lợn à, nói học mà sao ngủ cả chiều thế?”
Lời nói gần giống với câu trong mơ khiến Vưu Tuyết Trân càng hoang mang hơn.
Cô nửa tỉnh nửa mơ phản bác: “Tôi vừa chợp mắt lúc thôi.”
Cậu chỉ tay vào mấy chỗ: “Tôi chuyển từ đó, từ đó ra tới tận đây, đây mà gọi là một lúc à?”
Ánh nắng vẫn luôn bay nhảy, cậu che nắng cho cô nên phải liên tục đổi chỗ.
Rất nhiều năm về trước, khi họ vẫn còn là đứa trẻ, cô nhìn thấy Bao Thanh Thiên trên TV bèn bật khóc nức nở, Diệp Tiềm Bạch thò đầu vào nhìn, khẽ hỏi cô: “Cậu khóc gì thế, ồn chết đi được.”
Cô nức nở, lắp bắp nói mình đen quá.
Cậu không hiểu, hỏi đen thì làm sao?
Cô nghẹn ngào cúi đầu: “Sẽ bị mọi người chê cười.”
Cậu bé im lặng giây lát, sau đó giơ nắm đấm lên: “Tớ xem ai dám.” Tiếp đó cậu tự tin nói: “Còn nữa, mặt trời cũng không được phép bắt nạt cậu.”
Cậu thề: “Như vậy đi, sau này tớ giúp cậu chạy thoát khỏi mặt trời.”
Cô kịp về tới nơi trước khi ký túc đóng cửa, Viên Tinh vẫn vùi đầu trước máy tính, cặm cụi chỉnh sửa video, đồ ăn dở đặt bên cạnh, nước canh đã đông hết lại.
Vưu Tuyết Trân cởi áo khoác ra, đi tới xem cô ấy chỉnh sửa thế nào, tiện thể đưa cho cô ấy vé ăn kia luôn.
“Đây là vé Mạnh Sĩ Long cho cậu.”
“Cho tớ?” Viên Tinh kinh ngạc nhìn vé ăn.
“Đúng vậy, ý anh ấy là không thể nhận không mấy thứ như quần áo, giày dép được.”
“Không phải đã nói rồi sao, cho tớ tớ cũng đâu dùng được, bạn trai tiếp theo chưa chắc đã mặc vừa. Anh ấy còn khách sáo tặng quà cho tớ làm gì không biết.”
Mặc dù Viên Tinh lầm bầm vậy nhưng vẫn vui mừng nhận vé ăn, đồ miễn phí mà, không lấy thì phí của trời, vừa nghĩ vậy cô ấy đã nhíu mày.
“Không đúng, nói vậy là hôm nay cậu trang điểm để đi gặp Mạnh Sĩ Long?”
Hiểu lầm to rồi.
Vưu Tuyết Trân vừa muốn thanh minh, nhưng lại không thể nói thật ra mình đi gặp Diệp Tiềm Bạch. Sau khi do dự giây lát, cô ậm ờ gật đầu: “Ừ, đi hóng gió.”
“Hai người đi hóng gió?”
“Đúng thế, chúc mừng ngày Toilet thế giới.”
“Cái quái gì vậy…” Viên Tinh tỏ ra nghi hoặc: “Đừng nói mấy thứ vớ vẩn đó với tớ hòng đánh trống lảng, thành thật khai báo ngay, có phải mùa xuân của cậu tới rồi không?”
“Nói linh tinh gì thế, bọn tớ chỉ ra ngoài hóng gió thôi.”
“Vậy cậu trang điểm làm gì?”
Vưu Tuyết Trân sửa lại: “Ra ngoài với bạn không thể trang điểm sao?”
Viên Tinh nghi ngờ, xí một tiếng: “Cậu ra ngoài với tớ sao không thấy trang điểm?”
“Cậu với mẹ tớ cùng một cấp bậc, ai ra ngoài với mẹ còn trang điểm không?”
“Thôi được rồi con gái ngoan.” Viên Tinh cho qua chuyện, quay đầu tiếp tục edit video, lẩm bẩm: “Cậu thật sự không có ý gì với người ta sao? Tớ edit video anh ấy cả chiều, cảm nghĩ duy nhất là má nó đẹp trai quá.”
Trên màn hình, Mạnh Sĩ Long khẽ ngước mắt lên, đoạn Viên Tinh ấn dừng chính là đoạn anh nhìn thẳng vào camera.
Vưu Tuyết Trân nhìn màn hình, dường như đang đứng đối diện với anh thật. Nhìn kỹ mới thấy ánh mắt Mạnh Sĩ Long rất đặc biệt, nóng rực nhưng lại để lộ sự thanh thuần khó nhận ra.
Viên Tinh liếc nhìn cô: “Thế nào?”
Vưu Tuyết Trân hoàn hồn: “Cũng được.”
Viên Tinh quan sát tỉ mỉ Mạnh Sĩ Long, dùng tất cả những gì mình học được, thốt ra một câu miêu tả động lòng người. Cô ấy nói: “Tớ cảm thấy mắt anh ấy rất giống một ly nước lạnh.”
Vưu Tuyết Trân vốn không cảm thấy video này của Viên Tinh sẽ hot như những gì cô ấy muốn, nhưng sau khi xem các đoạn được chỉnh sửa, cô đã có cái nhìn khác, cảm thấy Viên Tinh nắm chắc vị trí thực tập này rồi.
Trên thực tế là nắm chắc thật, một tuần sau, video được đăng trên web. Tối đó Viên Tinh đã nhận được một lời mời kết bạn tới từ trưởng nhóm video ngắn của công ty.
Anh ấy gửi cho cô xem số liệu truy cập thực tế của video, Viên Tinh giật mình tới nỗi nửa đêm nửa hôm kêu gào không ngớt, Vưu Tuyết Trân ngủ nửa tỉnh nửa mơ bị cô ấy đánh thức.
“Có chuyện gì thế?” Mí mắt Vưu Tuyết Trân liên tục đánh nhau, mơ màng hỏi.
Giường Viên Tinh ngay sát giường cô, nghe thấy tiếng cô, cô ấy lập tức kéo rèm ra, giơ điện thoại cho cô xem: “Lượt truy cập video của tớ bùng nổ rồi.”
“Mẹ kiếp.” Nghe vậy, Vưu Tuyết Trân đã tỉnh hẳn, vui mừng thay Viên Tinh, dù sao trong đó cũng có công lao của mình.
Cô vội cầm điện thoại lên vào web xác nhận, lúc vừa đăng video, số bình luận còn khá ít, bây giờ bình luận đã tăng lên khủng khiếp, lướt mãi không hết.
“Anh đẹp trai, anh ngầu quá, hu hu…”
“Trước khi xem: Để tôi xem lại là tên đàn ông bình thường nào tự tin bày trò khoe mẽ nào, sau khi xem: Trời ơi, my đẹt ti ni…”
“Đây là video quảng cáo nước hoa cho hãng nào đó sao?”
Có người để ý thấy Mạnh Sĩ Long cầm lọ nước hoa nên hiểu lầm đây là diễn viên mới nào đó đóng quảng cáo nước hoa, kết quả lục tung cả mạng xã hội lên chỉ có duy nhất video này, thậm chí còn không biết họ tên của anh, càng không nói tới tài khoản cá nhân.
Vưu Tuyết Trân không khỏi đắc ý, tìm người mà ai nấy đều đang tìm, gửi cho anh ảnh chụp màn hình lượng tương tác của video.
Trân Trí Bang: “Ảnh.”
Trân Trí Bang: “Yeah, ai nói anh không ổn, ổn quá ấy chứ.”
Trân Trí Bang: “Ổn tới mức sắp bị giang cư mận truy nã rồi, *icon cười xấu xa*.”
Bị giang cư mận truy sát đương nhiên chỉ là cách nói quá, nhưng quả thật có rất nhiều người bình luận xin tài khoản của Mạnh Sĩ Long để theo dõi. Phàm là thứ càng thần bí sẽ càng hot, đây có lẽ là một trong những nguyên do video có lượng tương tác khủng tới vậy.
Gửi xong tin nhắn cô liền đi ngủ, trưa hôm sau tỉnh lại xem, Mạnh Sĩ Long đã trả lời tin nhắn của cô vào sáu giờ sáng.
Mạnh Sĩ Long: “Bình thường cô ngủ muộn vậy sao?”
Vưu Tuyết Trân buồn bực. Người bình thường ít nhất cũng tò mò chút chứ, dù gì mình cũng là nhân vật chính trong video mà, anh lại không quan tâm tới bình luận của người khác về mình sao? Lại đi hỏi cô vấn đề này.
Cô chỉ đành đáp: “Bình thường anh dậy sớm vậy sao?”
Đối phương trả lời: “Ừm, phải tới chợ sáng mua đồ.”
Nhìn dáng vẻ không chút bận tâm tới chuyện bản thân của anh, Vưu Tuyết Trân cũng không tiện hỏi thêm. Cô gửi icon anh thật chăm chỉ, lúc quay đầu lại thì thấy Viên Tinh vừa quay về.
Tối qua cô ấy hào hứng tới mức cả đêm không ngủ, sáng hôm sau mang theo cặp mắt gấu trúc tới công ty bàn chuyện nhậm chức. Vưu Tuyết Trân vừa nhìn vẻ mặt cô ấy là biết mọi chuyện đã ổn thỏa, bởi lẽ mặt cô ấy viết đầy hai chữ vui vẻ.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Vưu Tuyết Trân trêu chọc: “Có phải cậu nên mời tớ một bữa không?”
Viên Tinh sảng khoái đồng ý: “Đương nhiên.”
“Thật hay đùa đấy?”
“Thật.” Viên Tinh nói: “Tối mai chúng ta tới cửa hàng Mạnh Sĩ Long ăn đi, chuyện này không thể không nhắc tới công lao của anh ấy được.”
Thái độ nhiệt tình này rất khác thường, Vưu Tuyết Trân lập tức phát giác ra điểm bất ổn: “Chắc không chỉ đơn giản là đi ăn nhỉ?”
Viên Tinh chỉ đành nói thật: “Cậu cũng biết công ty bọn tớ cũng ký kết hợp đồng với mấy người nổi tiếng trên mạng mà, họ hỏi tớ có phải người trong video là bạn tớ không, có thể ký hợp đồng với anh ấy không. Tớ kích động nên nói đương nhiên có thể.”
“…”
“Đây là nhiệm vụ đầu tiên tớ nhận được, tớ có thể nói không sao?”
Vưu Tuyết Trân thở dài: “Tớ cảm thấy cậu sắp chưa thành đã bại rồi, bảo trọng.”
“Đừng đừng đừng, không phải quan hệ giữa cậu và anh ấy tốt lắm sao, cậu giúp tớ đi Trân Trân xinh gái.”
“Sao tớ lại có quan hệ tốt với người ta rồi?”
“Không phải hai người đã hẹn nhau đi hóng gió cả buổi tối sao? Kiểu gì cũng thân hơn tớ chứ, tớ còn không kết bạn Wechat với anh ấy.”
Vưu Tuyết Trân cạn lời, hiểu lầm này dẫn tới hiểu lầm khác, bây giờ có giải thích cũng khó.
Cuối cùng không còn cách nào khác, cô chỉ đành đồng ý ngày mai cùng Viên Tinh tới tìm Mạnh Sĩ Long hỏi. Trước tiên cô nói một tiếng với Mạnh Sĩ Long qua Wechat, báo với anh khoảng bảy giờ tối cô và Viên Tinh sẽ tới ăn. Mạnh Sĩ Long khách sáo đáp sẽ giảm giá cho hai người.
Ban ngày Viên Tinh tới công ty, Vưu Tuyết Trân ôm laptop tới thư viện như mọi ngày, đợi Viên Tinh về rồi hai người tới cửa hàng.
Mặt trời sau trưa rất dịu, nhất là vào giữa thu, tựa như tấm thảm mềm mại không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được. Vì vậy rất nhiều người thích ngồi cạnh cửa sổ học.
Vừa hay đúng ý cô, cô không thích tắm nắng nên đã chọn chỗ trong góc.
Vừa đánh được mấy chữ, Wechat máy tính đã hiện chấm đỏ.
Avatar: “Ở trường à?”
Trân Trí Bang: “Ừ, đang trong thư viện.”
Avatar: “Tôi nhớ chiều cậu không có tiết, chiều đi hóng gió đi.”
Vưu Tuyết Trân đã không còn sự chờ mong, rạo rực như lần cậu nhắc tới trước đó, cô vô cảm từ chối: “Tôi phải học, không rảnh.”
Cậu lại tự ý quyết định: “Vậy để tối.”
Cô đáp: “Tối cũng không được, tôi hẹn đi ăn với Viên Tinh. Thôi được rồi, tôi phải học đây, đừng làm phiền.”
Cô out Wechat trên laptop, cất điện thoại vào túi, cách biệt khỏi toàn bộ tin nhắn, để bản thân yên tĩnh.
Nhưng việc học mò kim đáy bể này thật sự vừa đau khổ lại nhàm chán, ngồi trước máy tính chưa tới nửa tiếng, cô đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, mí mắt ngày một nặng trĩu, cuối cùng không chịu nổi gập lại.
Cô lập tức xốc lại tinh thần, véo đùi để bản thân tỉnh táo, kết quả vừa mở mắt đã thấy mình không ngồi trên ghế trong thư viện mà là ghế lái phụ của Tesla.
Cô quay đầu nhìn, người ngồi trên ghế lái là Diệp Tiềm Bạch năm 18 tuổi.
Chàng thiếu niên tràn đầy sức sống, một tay quay vô lăng, thấy cô tỉnh dậy, tay còn lại bèn đưa tới búng đầu cô: “Lợn à, cậu ngủ cả đường rồi.”
Cô không hiểu gì, hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”
“Bờ biển chứ đâu.”
Khoảnh khắc này, Vưu Tuyết Trân đã tỉnh lại.
Cô bừng tỉnh khỏi giấc mơ vào mùa hè năm 18 tuổi, nếu xe của họ không đâm vào đuôi xe khác, vậy nó sẽ như trong giấc mơ này, vào một chiều nắng đẹp, họ lái xe tới bờ biển, gió biển mát rượi ùa vào trong xe.
Cô không nỡ rời khỏi giấc mộng ấy, một lúc lâu sau mới khẽ mở mắt ra. Cảnh tượng trước mắt khiến Vưu Tuyết Trân nghi ngờ mình vẫn đang nằm mơ.
Trời đã dần bước vào hoàng hôn, ánh chiều tà đổi góc, len lỏi qua cửa sổ sát đất của thư viện, vốn dĩ tia nắng sẽ hắt lên cô, nhưng cô lại may mắn được che chắn, được một bóng râm khác bao trùm lên.
Bóng râm rất dài ấy chính là bóng hình của người ngồi dưới ánh nắng, tại chỗ cạnh tường.
Một tay Diệp Tiềm Bạch chống cằm, nhàm chán đọc một quyển sách, cả người chìm trong sắc vàng cam, đường chân tóc sáng rõ, từng sợi tóc lấp lánh dưới ánh nắng, dường như sắp bốc cháy rồi biến thành cát bụi.
Trang giấy được lật tiếp, “soạt soạt”, cậu đột nhiên cảm nhận được điều gì đó nên ngước mắt lên nhìn, vừa hay va phải ánh mắt của cô.
Ánh mắt mệt mỏi của cậu nhanh chóng thay đổi, thay vào đó là ánh mắt rạng rỡ, cậu thấp giọng nói: “Lợn à, nói học mà sao ngủ cả chiều thế?”
Lời nói gần giống với câu trong mơ khiến Vưu Tuyết Trân càng hoang mang hơn.
Cô nửa tỉnh nửa mơ phản bác: “Tôi vừa chợp mắt lúc thôi.”
Cậu chỉ tay vào mấy chỗ: “Tôi chuyển từ đó, từ đó ra tới tận đây, đây mà gọi là một lúc à?”
Ánh nắng vẫn luôn bay nhảy, cậu che nắng cho cô nên phải liên tục đổi chỗ.
Rất nhiều năm về trước, khi họ vẫn còn là đứa trẻ, cô nhìn thấy Bao Thanh Thiên trên TV bèn bật khóc nức nở, Diệp Tiềm Bạch thò đầu vào nhìn, khẽ hỏi cô: “Cậu khóc gì thế, ồn chết đi được.”
Cô nức nở, lắp bắp nói mình đen quá.
Cậu không hiểu, hỏi đen thì làm sao?
Cô nghẹn ngào cúi đầu: “Sẽ bị mọi người chê cười.”
Cậu bé im lặng giây lát, sau đó giơ nắm đấm lên: “Tớ xem ai dám.” Tiếp đó cậu tự tin nói: “Còn nữa, mặt trời cũng không được phép bắt nạt cậu.”
Cậu thề: “Như vậy đi, sau này tớ giúp cậu chạy thoát khỏi mặt trời.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương