Đèn Neon Thời Tiết
Chương 16
Vưu Tuyết Trân quay về phòng, sau khi nôn xong, đầu óc vốn quay cuồng chợt tỉnh táo hẳn. Mao Tô Hòa tìm cô lại để xin Wechat Mạnh Sĩ Long.
Trời ơi.
Cô vô cùng bàng hoàng, không khỏi hoang mang. Nếu cô không hiểu sao thì Mao Tô Hòa có ý với Mạnh Sĩ Long.
Không thể trách cô phản ứng thái quá như vậy được, bởi lẽ Diệp Tiềm Bạch chưa bao giờ thất bại trong việc tán gái. Nếu như mỗi khi khi sinh ra đều có một lan can phòng bị sơ bộ, vậy thì lan can phòng bị của Diệp Tiềm Bạch đã được gắn thêm nam châm, những cô gái bị cậu thu hút đã trở thành chuyện hiển nhiên.
Bây giờ đã xuất hiện một người miễn dịch với cậu. Điều nực cười nhất là người này lại hứng thú với Mạnh Sĩ Long chỉ mới gặp mặt một lần.
Sau khi nằm trên giường suy nghĩ một hồi, cô quyết định mặc kệ sống chết của Diệp Tiềm Bạch, ra tay giúp đỡ mai mối cho Mao Tô Hòa và Mạnh Sĩ Long.
Cô mở giao diện trò chuyện với Mạnh Sĩ Long ra, soạn một câu mở đầu: “Bánh anh làm ngon lắm luôn.”
Lúc này Mạnh Sĩ Long đã dậy từ lâu, anh trả lời tin nhắn rất nhanh: “Cảm ơn cô, *icon mỉm cười*.”
Vưu Tuyết Trân cắn môi, soạn đi soạn lại tin nhắn, cuối cùng gửi: “Tôi nói với anh chuyện này, tôi có người bạn, hôm qua cô ấy cũng xuất hiện trong buổi tiệc đấy, cô ấy muốn kết bạn Wechat với anh.”
Mạnh Sĩ Long: “Ồ.”
Mạnh Sĩ Long: “Cô ấy muốn đặt đồ sao?”
Trân Trí Bang: “Không phải.”
Mạnh Sĩ Long gửi icon hình người với đầy dấu hỏi chấm. Có lẽ anh vẫn chưa hiểu hàm ý của câu này là gì.
Trân Trí Bang: “Tôi cảm thấy hay là bây giờ anh lập tài khoản cá nhân đi.”
Mạnh sĩ Long: “Tại sao?”
Trân Trí Bang: “Bởi vì người ta tìm anh không phải vì đồ ăn, mà là vì chính anh, cô ấy muốn kết bạn với anh, anh hiểu chứ?”
Vưu Tuyết Trân quyết định nhẫn nại chỉ dạy cho anh, mong với sự giúp đỡ của mình, hai người họ có thể có mở đầu tốt đẹp. Bây giờ gương mặt của Mạnh Sĩ Long dễ khiến người ta mắc bẫy, vậy nên cô không mấy ngạc nhiên khi Mao Tô Hòa lại sẵn sàng nhảy xuống cái hố này. Nhưng anh chàng này lại không biết gì về tình yêu, cảm giác cũng chẳng nhạy cảm với tình yêu lắm, cô sợ Mao Tô Hòa tiếp xúc với anh rồi sẽ dần mất hứng thú, vậy nên cô phải giúp cô ấy.
Trân Trí Bang: “Nếu tôi cho cô ấy nick này của anh thì sao? Bạn tôi sẽ tưởng chúng ta đang hùa vào lừa cô ấy mua đồ cho anh. Con gái nhà người ta có lòng tự tôn cao lắm đấy, kiểu gì cũng tổn thương. Cô ấy là người cực kỳ xinh đẹp, chắc chắn chưa bao giờ phải tủi thân thế.”
Trân Trí Bang: “Ảnh.”
Cô chọn một bức ảnh của Mao Tô Hòa từ trang cá nhân của cô ấy, rồi gửi cho anh xem. Trong ảnh, cô ấy mặc váy đen bó sát người, thoải mái ngồi trước đàn piano, ngắm nhìn ánh đèn và những tòa cao ốc phản chiếu từ bên ngoài, tóc hơi rủ xuống, che đi nửa gương mặt, để lộ ra đôi môi và sống mũi hoàn hảo.
Sau khi gửi ảnh cho Mạnh Sĩ Long, mãi vẫn không thấy anh nhắn lại gì. Khi cô đang suy nghĩ lẽ nào chiêu này không có tác dụng với anh sao, một avatar màu xám xuất hiện trong cột lời mời kết bạn của cô.
Được lắm, thì ra là đi lập nick khác.
Trước đây nói khản cả cổ mà anh không nghe, giờ mới gửi cho xem một bức ảnh đã hành động luôn. Đúng là đàn ông.
Vưu Tuyết Trân khinh thường, sau đó lặng lẽ ấn đồng ý. Vừa nhìn thấy tên Wechat của Mạnh Sĩ Long, cô lại càng khinh bỉ hơn, suýt chút không dám nhận người quen.
Anh để tên là Tiểu Long.
Trân Trí Bang: “Sao anh lại đặt tên này?”
Tiểu Long: “Mọi người đều gọi tôi như vậy.”
Trân Trí Bang: “Ok.”
Trân Trí Bang: “Nhưng mà tên Wechat thì có thể đặt khác đi, đừng để tên tạo cảm giác thân thiết thế.”
Một lúc lâu sau, cô thấy anh đã đổi tên, xóa đi chữ “tiểu”.
Long: “Như vậy còn thân thiết không?”
Vưu Tuyết Trân thở dài, anh không đổi Tiểu Long thành Đại Long đã là một bước tiến lớn rồi, cô không thể dục tốc bất đạt, cưỡng cầu gì nhiều hơn.
Trân Trí Bang: “Được rồi.”
Trân Trí Bang: “Phải rồi, hình như anh chưa đổi avatar.”
Avatar với hình người vô diện màu xám này khiến người ta cảm thấy rất vô cảm.
Long: “Tôi đổi rồi, cô load lại xem.”
Vưu Tuyết Trân vừa định khen anh, kết quả ấn vào xem avatar thì trái tim lại bộn bề bao cảm xúc. Hai mắt cô bị một xiên thịt nướng siêu to khổng lồ tấn công.
Trân Trí Bang: “Icon ngượng ngùng.”
Trân Trí Bang: “Sao anh lại dùng avatar y như nick cũ thế?”
Long: “Không giống đâu.”
Trân Trí Bang: “Không giống chỗ nào?”
Long: “Xiên nướng ở nick kia có rắc thêm thì là, avatar nick này thì không.”
Trân Trí Bang: “…”
Anh đang gợi đòn đấy à?
Nhưng thứ Vưu Tuyết Trân có thừa nhất chính là sự nhẫn nại, cô tiếp tục dịu dàng đưa ra ý kiến.
Trân Trí Bang: “Thật ra tôi cảm thấy anh có thể lấy ảnh mình làm avatar nick này được, anh thấy sao?”
Màn hình hiển thị đối phương đang soạn tin nhắn, một lúc lâu sau mới xuất hiện hai tin nhắn mới.
Long: “Cảm giác xấu lắm.”
Long: “Tôi cũng không có ảnh tự sướng.”
Trân Trí Bang: “Không sao, hay là bây giờ anh tự sướng mấy tấm đi, tôi chọn cho anh.”
Cô nhớ anh đang học môn Nhiếp ảnh hình người, còn biết chỉnh sáng, tự sướng chắc cũng không thành vấn đề.
Đối phương im lặng hồi lâu, có lẽ đã nghe theo lời kiến nghị của cô đi chụp ảnh. Nhân lúc đó, Vưu Tuyết Trân tẩy lớp makeup tối qua đi, đắp mặt nạ lên, cầm điện thoại xem, có mấy tin nhắn chưa đọc.
Cô thấy báo là hình ảnh thì vui vẻ mở ra xem.
Anh gửi tới ba bức ảnh. Bức đầu tiên, mũi chĩa thẳng vào camera. Không sao, trai thẳng chụp ảnh lúc đầu đều có tư thế này, chắc chắn tấm tiếp theo sẽ tiến bộ hơn.
Sao tấm thứ hai lại là mũi chĩa thẳng vào camera nữa vậy? Còn một tấm nữa, có sẽ có tốt hơn hẳn thì sao?
Vưu Tuyết Trân tràn trề hy vọng mở tấm cuối cùng ra xem, ánh mắt đập thẳng vào hai lỗ mũi của anh.
Điểm khác biệt duy nhất của ba tấm này là độ nghiêng của đầu.
Anh lại gợi đòn với tôi đúng không?
Vưu Tuyết Trân nổi giận đùng đùng, bực nhất là kiểu dáng tự sướng nhìn như thiểu năng này vẫn thể hiện được rõ sống mũi thẳng tắp của anh, khiến cô muốn nổi đóa cũng khó.
Trân Trí Bang: “Chụp khá tốt, lần sau đừng chụp nữa, *icon mỉm cười*.”
Mạnh Sĩ Long nhanh chóng trả lời bằng icon hình người đòi ôm, dường như anh vẫn luôn cầm điện thoại đợi cô nhắn lại.
Icon này khiến cô chợt nhận ra, chắc chắn anh không có ý làm nũng. Nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác ấy, cảm giác rằng anh đang cố tỏ ra đáng thương vô tội.
Cô mềm lòng, thu hồi lại tin nhắn ban nãy.
Trân Trí Bang: “Không sao, tôi nghĩ lại rồi, trai đẹp thường cũng không lấy ảnh mình làm avatar.”
Trân Trí Bang: “Anh lấy bừa tấm nào mình thích là được.”
Đối phương lại im lặng, chẳng mấy chốc Vưu Tuyết Trân đã thấy anh đổi avatar, là ảnh chụp tập thể.
Màu bức ảnh mang hơi hướng cổ xưa, người đứng chính giữa là người đàn ông đeo kính râm, mặc áo phông màu xanh lam. Bên cạnh anh là người phụ nữ răng hô dẫm hai chân lên ghế, phía sau hai người họ là một vài người ăn mặc rất thời thượng. Mọi người cùng đứng trước cửa quán bò viên, ai nấy đều cười rạng rỡ.
Trân Trí Bang: “…”
Trân Trí Bang: “Đây là ảnh trong phim Thực thần đúng không?”
Long: “Đúng vậy.”
Trân Trí Bang: “Anh cũng thích bộ này sao? *Icon cười nhe răng*.”
Long: “Cô cũng thích hả?”
Trân Trí Bang: “Yep.”
Cô thích nhất đoạn nam chính gặp được người con gái mình yêu trên đường, xe cộ đi lại nườm nượp, nam chính nhìn bóng lưng cô gái, muốn đuổi theo để chào hỏi một tiếng, nhưng nháy mắt đã không thấy cô ấy đâu. Khi anh đang buồn bực, cô gái đã quay lại, ngậm que kem đá, đứng ngược sáng, mỉm cười với anh, nói, hi, trùng hợp quá. Nhạc nền liên tục vang lên, đó là bài Tình đầu của Mạc Văn Úy: “Mãi mới gặp được anh một lần, niềm vui ấy quá đỗi mới lạ.”
Năm đó, xem bộ phim điện ảnh này, cô đã tìm bản gốc của bài hát đó để nghe, nhưng đáng tiếc vì lý do bản quyền nên chỉ nghe được bản một phút trong phim.
Mạnh Sĩ Long đã gửi cho cô icon like thật to.
Vưu Tuyết Trân còn muốn thay đổi icon anh hay dùng, có rất nhiều gói nhãn dán rất đáng yêu. Nhưng sau khi đắn đo, nhìn thấy icon mặt người đòi ôm kia, cô lại do dự không nhắn nữa, xóa lời kiến nghị này đi. Dường như icon gốc trong Wechat cũng rất đáng yêu.
Cô đổi sang giao diện trò chuyện với Mao Tô Hòa, cho cô ấy nick Mạnh Sĩ Long.
Trân Trí Bang: “Anh ấy nói ok, hai người kết bạn rồi nói chuyện nhé.”
Su: “Cảm ơn chị yêu nhé, em đi tấn công đây.”
Trân Trí Bang: “Cố lên.”
Nếu hai người này thật sự có thể tiến xa hơn, vậy cô cũng như đang tích đức. Phật Tổ sẽ tha thứ cho chút lòng ích kỷ của cô thôi nhỉ? Vá đông vá tây, cứ như vậy, cô không cần chứng kiến cảnh Diệp Tiềm Bạch và Mao Tô Hòa ở cạnh nhau nữa.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Cô tưởng tượng tới dáng vẻ mặt mày xám xịt của Diệp Tiềm Bạch, không khỏi vui như mở cờ trong bụng. Chẳng mấy chốc cô đã ngủ thiếp đi, dù vẫn đang đắp mặt nạ.
Khi tỉnh lại, mặt nạ đã khô thành một nhúm, lúc kéo xuống, cảm mặt hơi nhói đau. Nhóm Wechat gia đình rung lên, Vưu Tuyết Trân mở ra xem, lại dở khóc dở cười.
Mẹ: “Chúc cục cưng Trân Trân của chúng ta sinh nhật vui vẻ.”
Bố: “Gửi lì xì.”
Vưu Tuyết Trân ấn nhận, nhắn lại: “Sắp cách hôm qua 12 tiếng rồi, phí kéo dài thời gian là 100 tệ một tiếng he.”
Bố: “Gửi lì xì.”
Vưu Tuyết Trân ấn nhận, đúng thật là 1200 tệ.
Cô gửi lại sticker cảm ơn ông chủ, mong năm sau thời gian họ quên sẽ dài hơn nữa, muộn tám, chín ngày vào, như vậy là cô phát tài.
Đối với họ, đây cũng không hẳn là chuyện không thể.
Cô mở cửa đi xuống tầng, tầng một đang khá ồn. Thì ra mọi người đã dậy, một nhóm người đang đứng cạnh bàn, chia nhau pizza ăn.
Vốn dĩ Vưu Tuyết Trân vẫn nhớ tới chiếc bánh kem trong tủ lạnh, nghĩ bụng sẽ lấy nó để ăn sáng luôn, nhưng nhiều người như vậy, cô cũng không thể ăn riêng được, do vậy chỉ đành từ bỏ ý định trước đó.
Cô vừa đi tới cạnh bàn, Mao Tô Hòa đã để ý tới cô. Cô ấy mỉm cười, vẫy tay nói: “Chị Trân Trân, tới đây đi, em lấy cho chị một miếng Hawaii, chị thích vị này không?”
Vưu Tuyết Trân vừa định lên tiếng, Diệp Tiềm Bạch cạnh đó đã cướp lời: “Cô ấy không ăn dứa.”
Nói rồi cậu chỉ vào miếng pizza khoai tay kèm thịt xông khói đã lấy trước cho cô: “Qua đây ăn.”
“Ờ.” Vưu Tuyết Trân cầm lấy pizza Diệp Tiềm Bạch chỉ, cũng không phụ sự nhiệt tình của Mao Tô Hòa, tới ngồi cạnh cô ấy.
Diệp Tiềm Bạch liếc nhìn hai người, hiếu kỳ: “Sao hai người lại thân thiết thế?”
Cô và Mao Tô Hòa nhìn nhau cười, hai người đều không đáp.
Vưu Tuyết Trân lén xích lại gần Mao Tô Hòa, quan tâm nói: “Sáng hai người nói chuyện chưa?”
“Nói thì có nói.”
“Thế nào?”
Mao Tô Hòa cắn pizza, im lặng hồi lâu, nở nụ cười gượng gạo. Cô ấy cho Vưu Tuyết Trân xem màn hình điện thoại, là giao diện trò chuyện của cô ấy và Mạnh Sĩ Long.
Su: “Hi.”
Long: “Chào cô.”
Su: “Chị Tuyết Trân nói với em đồ nướng nhà anh rất ngon, mong sẽ có cơ hội nếm thử, *icon cười trộm*.”
Long: “Cô có thể đặt đơn qua Wechat luôn.”
Long: “Cô là bạn của Vưu Tuyết Trân, tôi có thể khuyến mãi cho cô.”
Su: “Ừm.”
Su: “Có cơ hội em nhất định sẽ đặt.”
Long: “Icon bắt tay.”
Tiếp đó, không hề có tiếp đó, hai người không ai chủ động bắt chuyện. Nhưng từ cuộc trò chuyện này, Vưu Tuyết Trân có thể cảm nhận được Mao Tô Hòa đã rất cố gắng kéo dài cuộc đối thoại, cuối cùng không gửi lại cho anh icon cười gượng đã là sự dịu dàng nhất của cô ấy rồi.
Mao Tô Hoa vuốt tóc, khổ sở cất điện thoại đi: “Nói thật đây cũng là lần đầu tiên em chủ động kết bạn với người khác, kết được rồi lại không biết nói gì.”
Trước đây đều là người khác chủ động kết bạn với cô ấy, bạn trai cũ cũng dùng chiêu như vậy. Họ sẽ phụ trách việc bắt chuyện và mời hẹn, cô chỉ cần trả lời hoặc lựa chọn là xong.
Lần đầu tiên cô kết bạn với người khác, lần đầu tiên cô ấy gặp phải người đàn ông không chủ động với mình, cảm giác này vừa mới mẻ lại khiến cô ấy không biết phải làm sao.
“Vốn dĩ em muốn vào trang cá nhân của anh ấy để tìm chủ đề nói chuyện, kết quả anh ấy chẳng đăng gì cả.”
Vưu Tuyết Trân lau mồ hôi, thầm nghĩ anh vừa lập nick mới, có bài đăng mới là lạ.
“Hơn nữa anh ấy cũng không phải sinh viên trường mình, em cũng không biết có chủ đề gì chung để nói. Cảm giác em kết bạn với anh ấy sẽ khiến anh ấy thấy kỳ lạ, em không muốn anh ấy thấy em quá chủ động. Dù sao vốn dĩ em cũng không được coi là kiểu người chủ động.”
Thấy Mao Tô Hòa bắt đầu đi vào vòng luẩn quẩn, Vưu Tuyết Trân vội khuyên cô ấy, động viên cô ấy: “Hay là như vậy đi, hai người đừng chỉ nói chuyện trên Wechat nữa, gặp mặt rồi xem. Hôm nay là thứ năm, chắc anh ấy sẽ tới trường chúng ta dự thính môn Nhiếp ảnh, em cũng học tiết này, vờ như vô tình gặp xem sao.”
“Bị trùng rồi, tối em cũng có tiết.” Cô ấy nghĩ một hồi rồi thở dài: “Bỏ đi, có gì nói sau vậy.”
Sao có thể từ bỏ thế được? Nếu như vậy, cô nghĩ cuộc trò chuyện của họ sẽ dừng hẳn trong ngày hôm nay mất.
Ăn xong pizza, mọi người cũng ai về nhà nấy.
Diệp Tiềm Bạch cầm chìa khóa xe, hỏi Vưu Tuyết Trân đang trầm tư suy nghĩ: “Cậu về trường không?”
Vưu Tuyết Trân hoàn hồn, gật đầu: “Có.”
Cậu lại nhìn Mao Tô Hòa: “Em thì sao? Nếu cũng về thì anh tiện đưa em về luôn.”
Tiện, lý do này hay thật. Vưu Tuyết Trân không khỏi thầm khinh bỉ, nhưng Mao Tô Hòa lại không hề phát giác ra mánh khóe của cậu, sảng khoái đáp: “Được chứ, cảm ơn đàn anh nhiều.”
Trước khi lên xe, vưu Tuyết Trân bỏ quà mọi người tặng vào cốp sau xe, cũng không quên chiếc bánh kem trong tủ kia. Vì sợ nó sẽ bị nát nên cô đã cẩn thận, cầm riêng nó lên trên xe.
Trước khi xuất phát, Diệp Tiềm Bạch lại hỏi thêm đàn em khác xem có về trường không, dường như thật sự muốn làm người tốt tới cùng.
Vưu Tuyết Trân không hay gặp cậu chàng này lắm, nhưng cô rất ấn tượng trước sự tươi mới của cậu ấy. Bởi lẽ lần nào gặp cũng thấy cậu ấy mặc cả cây xanh, có mỗi tóc là màu đen. Lần sinh nhật này, cậu ấy còn tặng cô một chiếc cốc màu xanh, đồng thời tặng Diệp Tiềm Bạch một chiếc mũ màu xanh.
Vừa lên xe, cậu ấy đã nói với Diệp Tiềm Bạch: “Cảm ơn anh Diệp nhé, nếu anh thích mũ xanh thì đừng khách sáo với em nha.”
Khóe miệng Diệp Tiềm Bạch giật liên hồi, cười như không cười: “Khỏi, cậu đi mà tự đeo*.”
*Người Trung Quốc quan niệm đội mũ xanh lá là bị cắm sừng.
“Ồ, vậy em lại có thêm cái nữa.”
Vưu Tuyết Trân và Mao Tô Hòa ở phía sau nghe vậy không nhịn được cười.
Tả Khâu nhìn trong xe một vòng, liên tục cảm thán: “Đàn anh, xe này của anh oách thế.”
Diệp Tiềm Bạch đã miễn dịch với mấy như vậy: “Cũng bình thường, giống xe điện scooter thôi.”
“Nếu anh không để ý thì tuần sau có thể cho em mượn con này hai ngày không?”
“Có để ý.” Cậu từ chối thẳng thừng: “Xe khác của tôi bị người ta mượn rồi đâm hỏng, xe này mà bị đâm nữa là tôi không còn chiếc thứ ba để dự phòng đâu.”
“Không không không, em không lái.” Tả Khâu liên tục lắc đầu: “em và bạn gái cũ có đăng ký bán hàng trong hội chợ thùng xe* vào cuối tuần sau, em muốn tới đó chơi, tiện thể kiếm chút tiền luôn. Vốn dĩ cô ấy có xe, nhưng gần đây bọn em chia tay rồi, em đang tính đi thuê một chiếc, lại vừa hay gặp được anh.”
*Là kiểu xe bán đồ ở thùng xe, thường chỗ đưa đồ cho khách và để khách đặt đồ nằm ở bên trái thùng xe.
Mao Tô Hòa tò mò: “Hội chợ thùng xe là gì?”
“Giờ đang thịnh hành kiểu hội chợ tập trung các xe tải bán đồ ấy, tiện hơn việc phải bày gian hàng bán nhiều. Bán gì cũng có, đồ ăn, đồ uống, đồ mặc, đồ dùng, bạn gái cũ của tôi nói một buổi tối có thể kiếm được kha khá.”
Diệp Tiềm Bạch vừa từ chối đây đẩy, giờ lại nhàn nhã nói: “Nghe cũng thú vị phết.”
Tả Khâu búng tay: “Anh, anh cũng hứng thú sao? Hay là anh đi cùng em đi, anh đứng một chỗ thôi, không cần làm gì cả, chỗ bọn em thuê có nhiều khách qua lại lắm, tới lúc kiếm được, chúng ta chia 5:5, thế nào?”
“Cũng được.” Diệp Tiềm Bạch nói thêm: “Hay là người trong xe chúng ta đều tới giúp hết, được không nhỉ?”
Vưu Tuyết Trân cười lạnh, liên tục phỉ báng, tới nữa rồi, quả nhiên mục đích rõ như ban ngày.
Mao Tô Hòa vốn không biết thật ra lời đề nghị này là nhằm vào mình, cô ấy hào hứng đáp: “Được chứ, chắc em cũng giúp được, hôm đó không phải đi học.”
Tả Khâu vui vẻ nói: “Càng đông càng vui, chị Vưu thì sao?”
Vưu Tuyết Trân ậm ờ: “Nói sau đi, tôi không biết hôm đó có tiết không.”
“Vậy nếu chị không có tiết thì phải tới đấy.” Tả Khâu do dự: “Hoặc lên ý tưởng giúp bọn em cũng được, giờ em vẫn chưa biết bán gì.”
Mao Tô Hòa hỏi: “Vậy trước đó kế hoạch của hai cậu là bán gì?”
“Bạn gái cũ tôi sẽ tự làm bánh, vốn dĩ định bán mấy thứ này.” Cậu ấy thở dài: “Nhưng tôi không biết làm, nếu không lên 1688 đặt loại rẻ chút rồi mang đi bán?”
Mao Tô Hòa suy tư: “Vậy khó bán lắm, không có gì đặc biệt hết.”
Vưu Tuyết Trân không có đi tới đó nên không tiếp lời, nhưng cô liên tục cúi đầu, nhìn thấy chiếc bánh trong lòng, vấn đề nan giải vừa nãy chợt bung nở.
Cô im lặng hồi lâu rồi đột nhiên hắng giọng: “Tôi có ý này, bán bánh kem tự làm thì sao?”
Tả Khâu kinh ngạc: “Thì ra chị biết làm bánh kem sao?”
“Không phải tôi, là bạn tôi.” Vưu Tuyết Trân ám thị cho Mao Tô Hòa bằng cách vỗ hộp bánh trong lòng: “Là người bạn tới vào tối qua ấy. Bánh này do anh ấy tự làm, tôi có thể thử nhờ anh ấy giúp chúng ta xem.”
Mao Tô Hòa nhận được ánh mắt của Vưu Tuyết Trân thì lập tức hiểu cô đang tạo cơ hội cho mình và Mạnh Sĩ Long gặp nhau. Thế là cô ấy lập tức tiếp lời: “Được thôi, vừa hay em cũng biết làm ít đồ ngọt, có thể giúp một tay.”
Tả Khâu nghi hoặc: “Ầu, là người đàn ông đó hả? Vậy bánh ăn được không? Dù sao cũng là đồ đàn ông làm mà.” Giọng điệu cậu ấy lộ rõ vẻ chê bai, quay người lại hỏi: “Để em thử một miếng rồi phán đoán thử xem.”
Vưu Tuyết Trân từ chối ngay: “Không được nha.”
Tả Khâu xí một tiếng: “Được rồi được rồi, vậy chốt bánh kem đi. Anh, anh thấy sao?”
Diệp Tiềm Bạch nhìn hộp bánh Vưu Tuyết Trân ôm qua gương chiếu hậu: “Được thôi, tôi không có ý kiến.” Cậu đáp.
Trời ơi.
Cô vô cùng bàng hoàng, không khỏi hoang mang. Nếu cô không hiểu sao thì Mao Tô Hòa có ý với Mạnh Sĩ Long.
Không thể trách cô phản ứng thái quá như vậy được, bởi lẽ Diệp Tiềm Bạch chưa bao giờ thất bại trong việc tán gái. Nếu như mỗi khi khi sinh ra đều có một lan can phòng bị sơ bộ, vậy thì lan can phòng bị của Diệp Tiềm Bạch đã được gắn thêm nam châm, những cô gái bị cậu thu hút đã trở thành chuyện hiển nhiên.
Bây giờ đã xuất hiện một người miễn dịch với cậu. Điều nực cười nhất là người này lại hứng thú với Mạnh Sĩ Long chỉ mới gặp mặt một lần.
Sau khi nằm trên giường suy nghĩ một hồi, cô quyết định mặc kệ sống chết của Diệp Tiềm Bạch, ra tay giúp đỡ mai mối cho Mao Tô Hòa và Mạnh Sĩ Long.
Cô mở giao diện trò chuyện với Mạnh Sĩ Long ra, soạn một câu mở đầu: “Bánh anh làm ngon lắm luôn.”
Lúc này Mạnh Sĩ Long đã dậy từ lâu, anh trả lời tin nhắn rất nhanh: “Cảm ơn cô, *icon mỉm cười*.”
Vưu Tuyết Trân cắn môi, soạn đi soạn lại tin nhắn, cuối cùng gửi: “Tôi nói với anh chuyện này, tôi có người bạn, hôm qua cô ấy cũng xuất hiện trong buổi tiệc đấy, cô ấy muốn kết bạn Wechat với anh.”
Mạnh Sĩ Long: “Ồ.”
Mạnh Sĩ Long: “Cô ấy muốn đặt đồ sao?”
Trân Trí Bang: “Không phải.”
Mạnh Sĩ Long gửi icon hình người với đầy dấu hỏi chấm. Có lẽ anh vẫn chưa hiểu hàm ý của câu này là gì.
Trân Trí Bang: “Tôi cảm thấy hay là bây giờ anh lập tài khoản cá nhân đi.”
Mạnh sĩ Long: “Tại sao?”
Trân Trí Bang: “Bởi vì người ta tìm anh không phải vì đồ ăn, mà là vì chính anh, cô ấy muốn kết bạn với anh, anh hiểu chứ?”
Vưu Tuyết Trân quyết định nhẫn nại chỉ dạy cho anh, mong với sự giúp đỡ của mình, hai người họ có thể có mở đầu tốt đẹp. Bây giờ gương mặt của Mạnh Sĩ Long dễ khiến người ta mắc bẫy, vậy nên cô không mấy ngạc nhiên khi Mao Tô Hòa lại sẵn sàng nhảy xuống cái hố này. Nhưng anh chàng này lại không biết gì về tình yêu, cảm giác cũng chẳng nhạy cảm với tình yêu lắm, cô sợ Mao Tô Hòa tiếp xúc với anh rồi sẽ dần mất hứng thú, vậy nên cô phải giúp cô ấy.
Trân Trí Bang: “Nếu tôi cho cô ấy nick này của anh thì sao? Bạn tôi sẽ tưởng chúng ta đang hùa vào lừa cô ấy mua đồ cho anh. Con gái nhà người ta có lòng tự tôn cao lắm đấy, kiểu gì cũng tổn thương. Cô ấy là người cực kỳ xinh đẹp, chắc chắn chưa bao giờ phải tủi thân thế.”
Trân Trí Bang: “Ảnh.”
Cô chọn một bức ảnh của Mao Tô Hòa từ trang cá nhân của cô ấy, rồi gửi cho anh xem. Trong ảnh, cô ấy mặc váy đen bó sát người, thoải mái ngồi trước đàn piano, ngắm nhìn ánh đèn và những tòa cao ốc phản chiếu từ bên ngoài, tóc hơi rủ xuống, che đi nửa gương mặt, để lộ ra đôi môi và sống mũi hoàn hảo.
Sau khi gửi ảnh cho Mạnh Sĩ Long, mãi vẫn không thấy anh nhắn lại gì. Khi cô đang suy nghĩ lẽ nào chiêu này không có tác dụng với anh sao, một avatar màu xám xuất hiện trong cột lời mời kết bạn của cô.
Được lắm, thì ra là đi lập nick khác.
Trước đây nói khản cả cổ mà anh không nghe, giờ mới gửi cho xem một bức ảnh đã hành động luôn. Đúng là đàn ông.
Vưu Tuyết Trân khinh thường, sau đó lặng lẽ ấn đồng ý. Vừa nhìn thấy tên Wechat của Mạnh Sĩ Long, cô lại càng khinh bỉ hơn, suýt chút không dám nhận người quen.
Anh để tên là Tiểu Long.
Trân Trí Bang: “Sao anh lại đặt tên này?”
Tiểu Long: “Mọi người đều gọi tôi như vậy.”
Trân Trí Bang: “Ok.”
Trân Trí Bang: “Nhưng mà tên Wechat thì có thể đặt khác đi, đừng để tên tạo cảm giác thân thiết thế.”
Một lúc lâu sau, cô thấy anh đã đổi tên, xóa đi chữ “tiểu”.
Long: “Như vậy còn thân thiết không?”
Vưu Tuyết Trân thở dài, anh không đổi Tiểu Long thành Đại Long đã là một bước tiến lớn rồi, cô không thể dục tốc bất đạt, cưỡng cầu gì nhiều hơn.
Trân Trí Bang: “Được rồi.”
Trân Trí Bang: “Phải rồi, hình như anh chưa đổi avatar.”
Avatar với hình người vô diện màu xám này khiến người ta cảm thấy rất vô cảm.
Long: “Tôi đổi rồi, cô load lại xem.”
Vưu Tuyết Trân vừa định khen anh, kết quả ấn vào xem avatar thì trái tim lại bộn bề bao cảm xúc. Hai mắt cô bị một xiên thịt nướng siêu to khổng lồ tấn công.
Trân Trí Bang: “Icon ngượng ngùng.”
Trân Trí Bang: “Sao anh lại dùng avatar y như nick cũ thế?”
Long: “Không giống đâu.”
Trân Trí Bang: “Không giống chỗ nào?”
Long: “Xiên nướng ở nick kia có rắc thêm thì là, avatar nick này thì không.”
Trân Trí Bang: “…”
Anh đang gợi đòn đấy à?
Nhưng thứ Vưu Tuyết Trân có thừa nhất chính là sự nhẫn nại, cô tiếp tục dịu dàng đưa ra ý kiến.
Trân Trí Bang: “Thật ra tôi cảm thấy anh có thể lấy ảnh mình làm avatar nick này được, anh thấy sao?”
Màn hình hiển thị đối phương đang soạn tin nhắn, một lúc lâu sau mới xuất hiện hai tin nhắn mới.
Long: “Cảm giác xấu lắm.”
Long: “Tôi cũng không có ảnh tự sướng.”
Trân Trí Bang: “Không sao, hay là bây giờ anh tự sướng mấy tấm đi, tôi chọn cho anh.”
Cô nhớ anh đang học môn Nhiếp ảnh hình người, còn biết chỉnh sáng, tự sướng chắc cũng không thành vấn đề.
Đối phương im lặng hồi lâu, có lẽ đã nghe theo lời kiến nghị của cô đi chụp ảnh. Nhân lúc đó, Vưu Tuyết Trân tẩy lớp makeup tối qua đi, đắp mặt nạ lên, cầm điện thoại xem, có mấy tin nhắn chưa đọc.
Cô thấy báo là hình ảnh thì vui vẻ mở ra xem.
Anh gửi tới ba bức ảnh. Bức đầu tiên, mũi chĩa thẳng vào camera. Không sao, trai thẳng chụp ảnh lúc đầu đều có tư thế này, chắc chắn tấm tiếp theo sẽ tiến bộ hơn.
Sao tấm thứ hai lại là mũi chĩa thẳng vào camera nữa vậy? Còn một tấm nữa, có sẽ có tốt hơn hẳn thì sao?
Vưu Tuyết Trân tràn trề hy vọng mở tấm cuối cùng ra xem, ánh mắt đập thẳng vào hai lỗ mũi của anh.
Điểm khác biệt duy nhất của ba tấm này là độ nghiêng của đầu.
Anh lại gợi đòn với tôi đúng không?
Vưu Tuyết Trân nổi giận đùng đùng, bực nhất là kiểu dáng tự sướng nhìn như thiểu năng này vẫn thể hiện được rõ sống mũi thẳng tắp của anh, khiến cô muốn nổi đóa cũng khó.
Trân Trí Bang: “Chụp khá tốt, lần sau đừng chụp nữa, *icon mỉm cười*.”
Mạnh Sĩ Long nhanh chóng trả lời bằng icon hình người đòi ôm, dường như anh vẫn luôn cầm điện thoại đợi cô nhắn lại.
Icon này khiến cô chợt nhận ra, chắc chắn anh không có ý làm nũng. Nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác ấy, cảm giác rằng anh đang cố tỏ ra đáng thương vô tội.
Cô mềm lòng, thu hồi lại tin nhắn ban nãy.
Trân Trí Bang: “Không sao, tôi nghĩ lại rồi, trai đẹp thường cũng không lấy ảnh mình làm avatar.”
Trân Trí Bang: “Anh lấy bừa tấm nào mình thích là được.”
Đối phương lại im lặng, chẳng mấy chốc Vưu Tuyết Trân đã thấy anh đổi avatar, là ảnh chụp tập thể.
Màu bức ảnh mang hơi hướng cổ xưa, người đứng chính giữa là người đàn ông đeo kính râm, mặc áo phông màu xanh lam. Bên cạnh anh là người phụ nữ răng hô dẫm hai chân lên ghế, phía sau hai người họ là một vài người ăn mặc rất thời thượng. Mọi người cùng đứng trước cửa quán bò viên, ai nấy đều cười rạng rỡ.
Trân Trí Bang: “…”
Trân Trí Bang: “Đây là ảnh trong phim Thực thần đúng không?”
Long: “Đúng vậy.”
Trân Trí Bang: “Anh cũng thích bộ này sao? *Icon cười nhe răng*.”
Long: “Cô cũng thích hả?”
Trân Trí Bang: “Yep.”
Cô thích nhất đoạn nam chính gặp được người con gái mình yêu trên đường, xe cộ đi lại nườm nượp, nam chính nhìn bóng lưng cô gái, muốn đuổi theo để chào hỏi một tiếng, nhưng nháy mắt đã không thấy cô ấy đâu. Khi anh đang buồn bực, cô gái đã quay lại, ngậm que kem đá, đứng ngược sáng, mỉm cười với anh, nói, hi, trùng hợp quá. Nhạc nền liên tục vang lên, đó là bài Tình đầu của Mạc Văn Úy: “Mãi mới gặp được anh một lần, niềm vui ấy quá đỗi mới lạ.”
Năm đó, xem bộ phim điện ảnh này, cô đã tìm bản gốc của bài hát đó để nghe, nhưng đáng tiếc vì lý do bản quyền nên chỉ nghe được bản một phút trong phim.
Mạnh Sĩ Long đã gửi cho cô icon like thật to.
Vưu Tuyết Trân còn muốn thay đổi icon anh hay dùng, có rất nhiều gói nhãn dán rất đáng yêu. Nhưng sau khi đắn đo, nhìn thấy icon mặt người đòi ôm kia, cô lại do dự không nhắn nữa, xóa lời kiến nghị này đi. Dường như icon gốc trong Wechat cũng rất đáng yêu.
Cô đổi sang giao diện trò chuyện với Mao Tô Hòa, cho cô ấy nick Mạnh Sĩ Long.
Trân Trí Bang: “Anh ấy nói ok, hai người kết bạn rồi nói chuyện nhé.”
Su: “Cảm ơn chị yêu nhé, em đi tấn công đây.”
Trân Trí Bang: “Cố lên.”
Nếu hai người này thật sự có thể tiến xa hơn, vậy cô cũng như đang tích đức. Phật Tổ sẽ tha thứ cho chút lòng ích kỷ của cô thôi nhỉ? Vá đông vá tây, cứ như vậy, cô không cần chứng kiến cảnh Diệp Tiềm Bạch và Mao Tô Hòa ở cạnh nhau nữa.
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Cô tưởng tượng tới dáng vẻ mặt mày xám xịt của Diệp Tiềm Bạch, không khỏi vui như mở cờ trong bụng. Chẳng mấy chốc cô đã ngủ thiếp đi, dù vẫn đang đắp mặt nạ.
Khi tỉnh lại, mặt nạ đã khô thành một nhúm, lúc kéo xuống, cảm mặt hơi nhói đau. Nhóm Wechat gia đình rung lên, Vưu Tuyết Trân mở ra xem, lại dở khóc dở cười.
Mẹ: “Chúc cục cưng Trân Trân của chúng ta sinh nhật vui vẻ.”
Bố: “Gửi lì xì.”
Vưu Tuyết Trân ấn nhận, nhắn lại: “Sắp cách hôm qua 12 tiếng rồi, phí kéo dài thời gian là 100 tệ một tiếng he.”
Bố: “Gửi lì xì.”
Vưu Tuyết Trân ấn nhận, đúng thật là 1200 tệ.
Cô gửi lại sticker cảm ơn ông chủ, mong năm sau thời gian họ quên sẽ dài hơn nữa, muộn tám, chín ngày vào, như vậy là cô phát tài.
Đối với họ, đây cũng không hẳn là chuyện không thể.
Cô mở cửa đi xuống tầng, tầng một đang khá ồn. Thì ra mọi người đã dậy, một nhóm người đang đứng cạnh bàn, chia nhau pizza ăn.
Vốn dĩ Vưu Tuyết Trân vẫn nhớ tới chiếc bánh kem trong tủ lạnh, nghĩ bụng sẽ lấy nó để ăn sáng luôn, nhưng nhiều người như vậy, cô cũng không thể ăn riêng được, do vậy chỉ đành từ bỏ ý định trước đó.
Cô vừa đi tới cạnh bàn, Mao Tô Hòa đã để ý tới cô. Cô ấy mỉm cười, vẫy tay nói: “Chị Trân Trân, tới đây đi, em lấy cho chị một miếng Hawaii, chị thích vị này không?”
Vưu Tuyết Trân vừa định lên tiếng, Diệp Tiềm Bạch cạnh đó đã cướp lời: “Cô ấy không ăn dứa.”
Nói rồi cậu chỉ vào miếng pizza khoai tay kèm thịt xông khói đã lấy trước cho cô: “Qua đây ăn.”
“Ờ.” Vưu Tuyết Trân cầm lấy pizza Diệp Tiềm Bạch chỉ, cũng không phụ sự nhiệt tình của Mao Tô Hòa, tới ngồi cạnh cô ấy.
Diệp Tiềm Bạch liếc nhìn hai người, hiếu kỳ: “Sao hai người lại thân thiết thế?”
Cô và Mao Tô Hòa nhìn nhau cười, hai người đều không đáp.
Vưu Tuyết Trân lén xích lại gần Mao Tô Hòa, quan tâm nói: “Sáng hai người nói chuyện chưa?”
“Nói thì có nói.”
“Thế nào?”
Mao Tô Hòa cắn pizza, im lặng hồi lâu, nở nụ cười gượng gạo. Cô ấy cho Vưu Tuyết Trân xem màn hình điện thoại, là giao diện trò chuyện của cô ấy và Mạnh Sĩ Long.
Su: “Hi.”
Long: “Chào cô.”
Su: “Chị Tuyết Trân nói với em đồ nướng nhà anh rất ngon, mong sẽ có cơ hội nếm thử, *icon cười trộm*.”
Long: “Cô có thể đặt đơn qua Wechat luôn.”
Long: “Cô là bạn của Vưu Tuyết Trân, tôi có thể khuyến mãi cho cô.”
Su: “Ừm.”
Su: “Có cơ hội em nhất định sẽ đặt.”
Long: “Icon bắt tay.”
Tiếp đó, không hề có tiếp đó, hai người không ai chủ động bắt chuyện. Nhưng từ cuộc trò chuyện này, Vưu Tuyết Trân có thể cảm nhận được Mao Tô Hòa đã rất cố gắng kéo dài cuộc đối thoại, cuối cùng không gửi lại cho anh icon cười gượng đã là sự dịu dàng nhất của cô ấy rồi.
Mao Tô Hoa vuốt tóc, khổ sở cất điện thoại đi: “Nói thật đây cũng là lần đầu tiên em chủ động kết bạn với người khác, kết được rồi lại không biết nói gì.”
Trước đây đều là người khác chủ động kết bạn với cô ấy, bạn trai cũ cũng dùng chiêu như vậy. Họ sẽ phụ trách việc bắt chuyện và mời hẹn, cô chỉ cần trả lời hoặc lựa chọn là xong.
Lần đầu tiên cô kết bạn với người khác, lần đầu tiên cô ấy gặp phải người đàn ông không chủ động với mình, cảm giác này vừa mới mẻ lại khiến cô ấy không biết phải làm sao.
“Vốn dĩ em muốn vào trang cá nhân của anh ấy để tìm chủ đề nói chuyện, kết quả anh ấy chẳng đăng gì cả.”
Vưu Tuyết Trân lau mồ hôi, thầm nghĩ anh vừa lập nick mới, có bài đăng mới là lạ.
“Hơn nữa anh ấy cũng không phải sinh viên trường mình, em cũng không biết có chủ đề gì chung để nói. Cảm giác em kết bạn với anh ấy sẽ khiến anh ấy thấy kỳ lạ, em không muốn anh ấy thấy em quá chủ động. Dù sao vốn dĩ em cũng không được coi là kiểu người chủ động.”
Thấy Mao Tô Hòa bắt đầu đi vào vòng luẩn quẩn, Vưu Tuyết Trân vội khuyên cô ấy, động viên cô ấy: “Hay là như vậy đi, hai người đừng chỉ nói chuyện trên Wechat nữa, gặp mặt rồi xem. Hôm nay là thứ năm, chắc anh ấy sẽ tới trường chúng ta dự thính môn Nhiếp ảnh, em cũng học tiết này, vờ như vô tình gặp xem sao.”
“Bị trùng rồi, tối em cũng có tiết.” Cô ấy nghĩ một hồi rồi thở dài: “Bỏ đi, có gì nói sau vậy.”
Sao có thể từ bỏ thế được? Nếu như vậy, cô nghĩ cuộc trò chuyện của họ sẽ dừng hẳn trong ngày hôm nay mất.
Ăn xong pizza, mọi người cũng ai về nhà nấy.
Diệp Tiềm Bạch cầm chìa khóa xe, hỏi Vưu Tuyết Trân đang trầm tư suy nghĩ: “Cậu về trường không?”
Vưu Tuyết Trân hoàn hồn, gật đầu: “Có.”
Cậu lại nhìn Mao Tô Hòa: “Em thì sao? Nếu cũng về thì anh tiện đưa em về luôn.”
Tiện, lý do này hay thật. Vưu Tuyết Trân không khỏi thầm khinh bỉ, nhưng Mao Tô Hòa lại không hề phát giác ra mánh khóe của cậu, sảng khoái đáp: “Được chứ, cảm ơn đàn anh nhiều.”
Trước khi lên xe, vưu Tuyết Trân bỏ quà mọi người tặng vào cốp sau xe, cũng không quên chiếc bánh kem trong tủ kia. Vì sợ nó sẽ bị nát nên cô đã cẩn thận, cầm riêng nó lên trên xe.
Trước khi xuất phát, Diệp Tiềm Bạch lại hỏi thêm đàn em khác xem có về trường không, dường như thật sự muốn làm người tốt tới cùng.
Vưu Tuyết Trân không hay gặp cậu chàng này lắm, nhưng cô rất ấn tượng trước sự tươi mới của cậu ấy. Bởi lẽ lần nào gặp cũng thấy cậu ấy mặc cả cây xanh, có mỗi tóc là màu đen. Lần sinh nhật này, cậu ấy còn tặng cô một chiếc cốc màu xanh, đồng thời tặng Diệp Tiềm Bạch một chiếc mũ màu xanh.
Vừa lên xe, cậu ấy đã nói với Diệp Tiềm Bạch: “Cảm ơn anh Diệp nhé, nếu anh thích mũ xanh thì đừng khách sáo với em nha.”
Khóe miệng Diệp Tiềm Bạch giật liên hồi, cười như không cười: “Khỏi, cậu đi mà tự đeo*.”
*Người Trung Quốc quan niệm đội mũ xanh lá là bị cắm sừng.
“Ồ, vậy em lại có thêm cái nữa.”
Vưu Tuyết Trân và Mao Tô Hòa ở phía sau nghe vậy không nhịn được cười.
Tả Khâu nhìn trong xe một vòng, liên tục cảm thán: “Đàn anh, xe này của anh oách thế.”
Diệp Tiềm Bạch đã miễn dịch với mấy như vậy: “Cũng bình thường, giống xe điện scooter thôi.”
“Nếu anh không để ý thì tuần sau có thể cho em mượn con này hai ngày không?”
“Có để ý.” Cậu từ chối thẳng thừng: “Xe khác của tôi bị người ta mượn rồi đâm hỏng, xe này mà bị đâm nữa là tôi không còn chiếc thứ ba để dự phòng đâu.”
“Không không không, em không lái.” Tả Khâu liên tục lắc đầu: “em và bạn gái cũ có đăng ký bán hàng trong hội chợ thùng xe* vào cuối tuần sau, em muốn tới đó chơi, tiện thể kiếm chút tiền luôn. Vốn dĩ cô ấy có xe, nhưng gần đây bọn em chia tay rồi, em đang tính đi thuê một chiếc, lại vừa hay gặp được anh.”
*Là kiểu xe bán đồ ở thùng xe, thường chỗ đưa đồ cho khách và để khách đặt đồ nằm ở bên trái thùng xe.
Mao Tô Hòa tò mò: “Hội chợ thùng xe là gì?”
“Giờ đang thịnh hành kiểu hội chợ tập trung các xe tải bán đồ ấy, tiện hơn việc phải bày gian hàng bán nhiều. Bán gì cũng có, đồ ăn, đồ uống, đồ mặc, đồ dùng, bạn gái cũ của tôi nói một buổi tối có thể kiếm được kha khá.”
Diệp Tiềm Bạch vừa từ chối đây đẩy, giờ lại nhàn nhã nói: “Nghe cũng thú vị phết.”
Tả Khâu búng tay: “Anh, anh cũng hứng thú sao? Hay là anh đi cùng em đi, anh đứng một chỗ thôi, không cần làm gì cả, chỗ bọn em thuê có nhiều khách qua lại lắm, tới lúc kiếm được, chúng ta chia 5:5, thế nào?”
“Cũng được.” Diệp Tiềm Bạch nói thêm: “Hay là người trong xe chúng ta đều tới giúp hết, được không nhỉ?”
Vưu Tuyết Trân cười lạnh, liên tục phỉ báng, tới nữa rồi, quả nhiên mục đích rõ như ban ngày.
Mao Tô Hòa vốn không biết thật ra lời đề nghị này là nhằm vào mình, cô ấy hào hứng đáp: “Được chứ, chắc em cũng giúp được, hôm đó không phải đi học.”
Tả Khâu vui vẻ nói: “Càng đông càng vui, chị Vưu thì sao?”
Vưu Tuyết Trân ậm ờ: “Nói sau đi, tôi không biết hôm đó có tiết không.”
“Vậy nếu chị không có tiết thì phải tới đấy.” Tả Khâu do dự: “Hoặc lên ý tưởng giúp bọn em cũng được, giờ em vẫn chưa biết bán gì.”
Mao Tô Hòa hỏi: “Vậy trước đó kế hoạch của hai cậu là bán gì?”
“Bạn gái cũ tôi sẽ tự làm bánh, vốn dĩ định bán mấy thứ này.” Cậu ấy thở dài: “Nhưng tôi không biết làm, nếu không lên 1688 đặt loại rẻ chút rồi mang đi bán?”
Mao Tô Hòa suy tư: “Vậy khó bán lắm, không có gì đặc biệt hết.”
Vưu Tuyết Trân không có đi tới đó nên không tiếp lời, nhưng cô liên tục cúi đầu, nhìn thấy chiếc bánh trong lòng, vấn đề nan giải vừa nãy chợt bung nở.
Cô im lặng hồi lâu rồi đột nhiên hắng giọng: “Tôi có ý này, bán bánh kem tự làm thì sao?”
Tả Khâu kinh ngạc: “Thì ra chị biết làm bánh kem sao?”
“Không phải tôi, là bạn tôi.” Vưu Tuyết Trân ám thị cho Mao Tô Hòa bằng cách vỗ hộp bánh trong lòng: “Là người bạn tới vào tối qua ấy. Bánh này do anh ấy tự làm, tôi có thể thử nhờ anh ấy giúp chúng ta xem.”
Mao Tô Hòa nhận được ánh mắt của Vưu Tuyết Trân thì lập tức hiểu cô đang tạo cơ hội cho mình và Mạnh Sĩ Long gặp nhau. Thế là cô ấy lập tức tiếp lời: “Được thôi, vừa hay em cũng biết làm ít đồ ngọt, có thể giúp một tay.”
Tả Khâu nghi hoặc: “Ầu, là người đàn ông đó hả? Vậy bánh ăn được không? Dù sao cũng là đồ đàn ông làm mà.” Giọng điệu cậu ấy lộ rõ vẻ chê bai, quay người lại hỏi: “Để em thử một miếng rồi phán đoán thử xem.”
Vưu Tuyết Trân từ chối ngay: “Không được nha.”
Tả Khâu xí một tiếng: “Được rồi được rồi, vậy chốt bánh kem đi. Anh, anh thấy sao?”
Diệp Tiềm Bạch nhìn hộp bánh Vưu Tuyết Trân ôm qua gương chiếu hậu: “Được thôi, tôi không có ý kiến.” Cậu đáp.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương