Đèn Neon Thời Tiết

Chương 18: Bạn bè năm phút



Dịch: Lá Nhỏ

Dáng vẻ hoang mang của cô đã bị Mạnh Sĩ Long lưu lại trong máy ảnh.

“A!” Vưu Tuyết Trân nhận ra mình bị chụp trộm, cô ngượng ngùng: “Sao anh không nói trước tiếng nào thế.”

Anh rời mắt khỏi ống kính, nhìn cô: “Xin lỗi, cô không thích bị chụp sao?”

“Cũng không phải, anh phải cho người được chụp thời gian chuẩn bị chứ.” Vưu Tuyết Trân đi tới xem ảnh anh vừa chụp: “Để tôi xem ảnh vừa nãy xem nào.”

Anh mở ảnh vừa chụp ra, cả hai đều im lặng. Bởi vì ánh sáng lóe lên bất ngờ, Vưu Tuyết Trân vô thức chớp mắt, camera bắt trọn khoảnh khắc ấy. Như vậy cũng thôi đi, cho dù có bị chụp trộm tới mức mắt nhắm nghiền lại cũng đỡ hơn dáng vẻ trong ảnh hiện giờ, vì trong ảnh cô nhắm một mắt, mở một mắt, nhìn vào ai cũng nghĩ đôi mắt đi câu hồn.

Mạnh Sĩ Long nói với cô: “Tôi xin lỗi.”

Khi nói tới chữ cuối, giọng anh run lên.

Vưu Tuyết Trân vô cảm: “Anh muốn cười thì cứ cười đi.”

Anh lắc đầu, mím chặt môi.

Cô tức tới nghiến răng: “Thảo nào bà nội anh lại bực tới mức không nuốt trôi cơm, có là tôi tôi cũng làm vậy. Anh chụp đàng hoàng cho tôi đi.”

Anh tỏ ra nghiêm túc, đáp: “Được, cô yên tâm.”

Yên tâm được mới là lạ.

“Chụp lại lần nữa, lần này anh đếm ba, hai, một cho tôi nghe rồi hẵng chụp.”

“Được.” Anh chỉnh lại tham số, sau đó híp mắt, áp sát mắt vào máy ảnh, ngắm ống kính về phía cô.

Trong khung hình vuông nhỏ nhắn, gương mặt cô tựa như mặt của người tí hon.

“Ba, hai, một…” Anh đếm ngược.

Khi sắp ấn chụp, thường người được chụp sẽ tạo dáng nào đó. Ví dụ như cô sẽ giơ tay chữ V, hoặc nở nụ cười thật tươi, hoặc tỏ ra cool ngầu. Tóm lại mọi chuyện sẽ như cô nói, để lại hình tượng đẹp nhất.

Nhưng khoảnh khắc anh ấn nút chụp, anh lại thấy cô làm mặt quỷ, khẩy mũi, lè lưỡi, trợn mắt với ống kính.

Mạnh Sĩ Long ngây ra, chớp mắt, mãi sau mới hoàn hồn: “Đây là tạo dáng của cô sao?”

“Anh không nhìn ra hả?” Cô ra hiệu cho anh: “Thực thần.”

Anh lập tức hiểu ra: “Học sinh nữ, tao nhã, dịu dàng.”

Khi nói câu này, anh đã dùng tiếng Quảng giống như trong phim.

Vưu Tuyết Trân giơ ngón trỏ và ngón út lên, mô phỏng lại cảnh này trong phim, đọc lời thoại: “Tôi đợi anh lâu lắm rồi đấy.” Nói xong cô lại hỏi: “Câu này tiếng Quảng là gì?”

Mạnh Sĩ Long nhìn cô, dạy: “Děng nǐ hǎo nàile.”

“Děng nǐ hǎo nàile.” Cô bập bẹ đọc theo anh.

“Khá chuẩn rồi đấy.” Anh chuyển sang tiếng phổ thông, cúi đầu nhìn gương mặt quỷ vừa chụp.

Vưu Tuyết Trân vẫn đang cảm nhận cái đẹp của câu thoại anh vừa dạy cô, đột nhiên nghe thấy anh nói tiếng phổ thông, cô bèn cảm khái: “Khi nói tiếng Quảng và tiếng phổ thông, cảm giác anh như biến thành hai người khác nhau ấy.”

“Tiếng phổ thông của tôi cũng đâu kém quá đâu nhỉ.”

“Không phải ý đó.” Cô nghĩ giây lát rồi vụng về hình dung: “Khi anh nói tiếng phổ thông, cảm giác anh là người rất thật thà, chân chất, nhưng khi nói tiếng Quảng lại giống một bad boy.”

Nghe thấy hình dung này, anh không hiểu lắm: “Bad boy?”

“Ừm, tóm lại là nếu như lúc đầu anh nói tiếng Quảng, tôi sẽ không dám leo lên xe anh đi hóng gió.”

Thật ra nói chính xác hơn không phải là không dám, mà là ngại. Nhưng tại sao lại ngại, cô cũng không nói rõ. Vậy nên vẫn nên dùng từ không dám thì hơn.

Tiếp đó Vưu Tuyết Trân đi thử thêm mấy loại máy nữa, cuối cùng anh thấy máy đầu tiên chụp ổn nhất. Chủ cửa hàng tạm dừng phim lại, miễn cưỡng phân tán sự chú ý, thanh toán đồ cho họ.

“Xin lỗi nhé, loại này không còn hàng tồn nữa, hiện tại chỉ còn máy mẫu này thôi.”

Hai người nhìn nhau.

Vưu Tuyết Trân bất lực hỏi: “Vậy khi nào anh sẽ nhập thêm?”

“Không nói trước được. Nếu hai người không để ý thì tôi có thể bán rẻ máy này cho hai người, tôi mới trưng bày máy này thôi, chức năng đều ổn hết. Nếu có vấn đề gì có thể mang tới bảo hành thoải mái.”

Phản ứng đầu tiên của Vưu Tuyết Trân là không mua nữa. mặc dù đây là máy mẫu, nhưng nói gì đi nữa nó cũng là hàng secondhand, sao phải thiệt thòi thế.

Mạnh Sĩ Long lại khác, anh bắt đầu hỏi chủ cửa hàng: “Có thể bớt được bao nhiêu?”

Chủ cửa hàng: “20%.”

Mạnh Sĩ Long: “40.”

Chủ cửa hàng: “30.”

Mạnh Sĩ Long: “36% đi. Này là ổn rồi, số tiền anh bán ra vừa hay có nhiều số 6, số may mắn.”

Chủ cửa hàng: “Thôi được rồi.”

Vưu Tuyết Trân trợn tròn mắt nhìn cuộc giao dịch đơn giản của hai người. Mạnh Sĩ Long đã mặc cả được kha khá, mua máy với giá cô không thể ngờ tới.

Sau khi rời khỏi cửa hàng, cô vẫn cảm thán: “Anh siêu thật đấy.”

Anh phủ nhận: “Chủ cửa hàng này dễ nói chuyện hơn mấy ông bà trong chợ nhiều.”

Nhiệm vụ tối nay thành công mỹ mãn, Vưu Tuyết Trân nói mình có thể tự về trường, không cần anh lại đưa về nữa, hai người tạm biệt ở đầu ngõ.

Dường như Mạnh Sĩ Long vẫn muốn kiên trì thêm, nhưng cô đã nhanh tay nhanh chân gọi một chiếc xe: “Gặp lại ở hội chợ nhé.”

Anh nghi hoặc: “Chưa chắc hôm hội chợ tôi đã có thời gian tới đó.”

“Ấy, không phải anh đồng ý rồi sao?”

‘Đúng, tôi sẽ làm bánh giúp, sẽ không ảnh hưởng gì tới việc các cô lấy bánh đi bán.”



Vưu Tuyết Trân nghe ra anh chỉ định làm bánh chứ không tham gia bán: “Thế sao được, hội chợ vui lắm, anh không tới thì tiếc lắm đấy.”

Quan trọng nhất là anh mà không tới là sẽ không gặp được Mao Tô Hòa.

Dường như anh cũng dao động khi thấy cô nói vậy, sau khi ngập ngừng giây lát, anh nói: “Phải xem hôm đó cửa hàng bận không đã, nếu không bận tôi sẽ qua.”

“Ok.”

Vưu Tuyết Trân biết đây đã là lời hứa cao nhất của anh.

Nhưng liệu có lý do nào có thể giúp cơ hội hai người họ gặp nhau tự nhiên hơn nữa không? Cô vỗ đùi, chợt nghĩ ra: “Phải rồi, khi nào anh chuẩn bị làm bánh thì nói với tôi nhé, chúng tôi qua đó mua đồ rồi giúp anh một tay, nếu không một mình anh sẽ vất lắm, dù sao đó cũng là gian hàng của chung mà.”

Xe đặt trước đó đã dừng lại bên đường đối diện.

Cô không cho anh cơ hội từ chối, chạy thẳng sang bên đường, quay đầu vẫy tay với Mạnh Sĩ Long: “Chốt vậy nha, bye.”

Vưu Tuyết Trân ngồi vào xe, xe chầm chậm khởi động, lúc này cô chợt nhớ tới một chuyện. Cô vội ấn hạ cửa kính, hét lên với Mạnh Sĩ Long vẫn đang nhìn theo bóng cô rời đi: “Phải rồi, anh nhớ xóa hai bức ảnh xấu xí trong máy ảnh đi đấy.”

Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com

***

Vưu Tuyết Trân vừa tới trường, Mạnh Sĩ Long đã gửi liên tiếp mấy tin nhắn.

Mạnh Sĩ Long: “Cô về trường an toàn chưa?”

Trân Trí Bang: “Tôi tới nơi rồi.”

Trân Trí Bang: “Anh đăng nhập nick cá nhân đi, tôi add anh vào nhóm.”

Sau đó cô lập một nhóm chat, thêm Diệp Tiềm Bạch, Mao Tô Hòa, Tả Khâu, còn cả Mạnh Sĩ Long vào nhóm. Tiếp đó cô đổi tên nhóm thành Biệt đội hội chợ bán hàng thùng xe (5).

Trân Trí Bang: “Hi bro, tôi vừa mời chef của chúng ta tới nè.”

Trân Trí Bang: “@Long.”

Long: “Chào mọi người.”

Su: “Chào mừng anh nhé.”

Người khổng lồ xanh: “Chào lão đại.”

Người khổng lồ xanh: “Có gì cần giúp anh cứ nói nhé.”

Trân Trí Bang: “Cần thật, chúng ta sẽ đi giúp chef Mạnh một tay, cùng nhau làm bánh.”

Su: “Được thui.”

Long: “Cảm ơn mọi người nhiều.”

Người khổng lồ xanh: “Không thành vấn đề, chỉ cần có người chỉ đạo là được.”

Trân Trí Bang: “Anh định hôm nào làm bánh thế?”

Long: “Nếu cuối tuần sau bày bán thì thứ 6 làm.”

Trân Trí Bang: “Ok, hôm đó tôi đi được.”

Su: “Em cũng đi được.”

Người khổng lồ xanh: “Aaaa, thứ 6 em có việc rồi.”

Trân Trí Phàm: “@Avatar, cậu thì sao?”

Người được tag không có động tĩnh gì.

Người khổng lồ xanh: “Nói vậy thì để em đăng ký tên quầy hàng với bên hội chợ, mọi người nghĩ xem tên gì hay đi.”

Nhóm rơi vào im lặng, lát sau Vưu Tuyết Trân lên tiếng trước.

Trân Trí Bang: “Hỉ du ký thì sao? Đọc khá giống Tây du ký*, số người của chúng ta vừa hay trùng khớp với số người đi Tây Thiên thỉnh kinh.”

*Hỉ và Tây đều có âm đọc là “xi”, chỉ khác thanh điệu.

Lúc này Diệp Tiềm Bạch đã xuất hiện.

Avatar: “Giống chỗ nào, không phải thầy trò Đường Tăng có 4 người thôi hả?”

Trân Trí Bang: “Cậu quên không tính cả mình vào à?”

Avatar: “Tôi?”

Trân Trí Bang: “Bạch long mã lái xe đó.”

Avatar: “…”

Vưu Tuyết Trân cố tình đào bẫy cho Diệp Tiềm Bạch tự nhảy, đạt được mục đích cô mừng không thôi. Mạnh Sĩ Long còn gửi thêm một tin, không biết tin nhắn đó chọc vào huyệt cười nào của cô, làm cô cười không nhịn được.

Anh gửi hai chữ ha ha.

Một tuần sau đó, Vưu Tuyết Trân sống vô cùng đau khổ. Sau khi viết xong đề cương khóa luận tốt nghiệp, cô gửi email cho giáo viên hướng dẫn, câu trả lời nhận được là đề cương chưa logic, cần phải viết lại.

Quá trình sửa khiến người ta chán ngán, Viên Tinh liên tục ra ngoài công tác, trong ký túc chỉ còn mình cô. Cô không cả buồn tới thư viện, vừa dậy đã bò xuống giường, bắt đầu chiến đấu với luận văn, tới đêm lại lọ mọ tắt đèn leo lên giường, niềm an ủi duy nhất là thứ sáu làm bánh kem.

Cuối cùng mọi người chốt gặp nhau ở cửa hàng đồ nướng và buổi tối, Diệp Tiềm Bạch cũng sẽ tới. Cậu nhắn trong nhóm sẽ lái xe tới trường học đón cô và Mao Tô Hòa.

Dự tính tối nay có thể sẽ thức xuyên đêm, ban ngày Vưu Tuyết Trân đã tranh thủ ngủ bù, khi tỉnh dậy trời đã tối từ bao giờ. Ký túc vô cùng tĩnh lặng, cô trở mình một lúc, sau đó mới chậm rãi sờ gối bên giường. Chắc cũng không có tin nhắn gì phải đọc.

Có những người điện thoại lúc nào cũng như sân bay phồn hoa nhất, thông tin trên màn hình điện tử bay nhảy liên tục. Có những người điện thoại lại như vệ tinh nhân tạo sau khi bay vào vũ trụ thì bị mất liên lạc, lặng lẽ lơ lửng ngoài quỹ đạo, không nhận được thông tin nào từ thế giới.

Hiển nhiên cô thuộc vế sau. Nếu chiều nay có mười tin nhắn chưa đọc thì chắc chắn chín tin là bên bán hàng gửi, một tin còn lại có thể là Diệp Tiềm Bạch gửi cho.

Nhưng lần này dự tính của cô đã sai, Diệp Tiềm Bạch cũng không nhắn tin riêng cho cô, chỉ nhắn vào nhóm là mười giờ tối gặp ở cổng trường.



Thông thường Vưu Tuyết Trân sẽ là người tới chỗ hẹn đúng giờ, nhưng chiều nay ngủ quá giấc, chăn bị đạp tứ tung, giờ bụng bị lạnh, trước khi chạy ra khỏi tòa ký túc, cô đã phải chạy về đi vệ sinh.

Có lẽ việc cô tới muộn là điều cực kỳ hiếm thấy, Diệp Tiềm Bạch liên tục gọi tên cô trong nhóm.

Avatar: “@Trân Trí Bang, đâu rồi?”

Avatar: “Bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi?”

Avatar: “Rơi xuống bồn cầu rồi?”

Avatar: “Gửi lì xì.”

Một giây sau: Trân Trí Bang đã nhận lì xì của bạn.

Avatar: *Icon cười*

Vưu Tuyết Trân ghét bỏ khi nhìn thấy một hào trong lì xì, cô đáp: “Chút tiền cỏn con này của cậu còn không đủ để mua giấy ở nhà vệ sinh công cộng.”

Avatar: “Cậu đang đi ẻ hả?”

Trân Trí Bang: “Ừ, giải quyết nỗi buồn.”

Trân Trí Bang: “Hay là hai người tới cửa hàng trước đi, lát nữa tôi bắt xe qua là được.”

Su: “Thật ra em vẫn chưa tới, *icon cười trộm*.”

Avatar: “Không vội, cứ từ từ.”

Vưu Tuyết Trân nhìn thấy tin nhắn cuối cùng, lồng ngực chợt nghẹn lại. Thậm chí cơn nghẹn còn trôi xuống tận dạ dày, khiến cô không đi vệ sinh nổi.

Tính nổi loạn hay gì, cô vừa nói với mình như vậy, vừa ngồi cố một lúc rồi mới tới cổng trường, nhưng Mao Tô Hòa vẫn chưa tới.

Vưu Tuyết Trân thuần thục mở cửa ghế lái phụ ra, định ngồi vào trong, đột nhiên nhìn thấy trên ghế có một cốc trà sữa.

“Sao cậu còn gọi trà sữa nữa?”

Cô đưa tay định cầm lấy, nào ngờ lại nghe cậu nói: “Cốc này không phải của cậu.”

Diệp Tiềm Bạch hất cằm, chỉ về ghế sau: “Của cậu ở đó.”

Vừa nói cậu vừa nháy mắt với cô, khi lọt vào mắt cô, vẻ mặt đó là sự vui vẻ tới tàn khốc. Có một khoảnh khắc Vưu Tuyết Trân hoài nghi mình không thể kiểm soát tốt biểu cảm của mình.

Nhưng trên thực tế, cô rất thành thục đáp lại bằng cái lườm nguýt, sau đó đóng cửa xe lại, chuyển sang ghế phía sau. Cô cầm cốc trà sữa lên, lấy ống hút chặn khuôn miệng nhỏ xinh không biết nên nói gì của mình lại.

Mãi sau Mao Tô Hòa cũng đã tới, lần này cô ấy trang điểm tỉ mỉ hơn nhiều. Hai lần trước cô ấy đều trang điểm nhẹ, lần này thậm chí còn gắn mi giả.

Có lẽ Diệp Tiềm Bạch hiểu lần lớp trang điểm kỹ càng này là dành cho mình, cậu hào hứng nhướng mày, xuống xe mở cửa cho Mao Tô Hòa, còn chu đáo chống tay lên thành xe, tránh để cô đập đầu.

Mao Tô Hòa nhìn cốc trà sữa trên ghế, còn chưa hỏi đây là cốc của em sao, cậu đã nói trước: “Anh đã gọi cốc không đường cho em.”

“Oa, cảm ơn anh nhiều nhé.” Cô ấy ngồi vào ghế lái phụ, vẫy tay với Vưu Tuyết Trân ngồi phía sau: “Xin lỗi chị nhé, trước khi đi em lại thay quần áo, để hai người đợi lâu rồi.”

Vưu Tuyết Trân nhìn cô ấy bằng ánh mắt thấu hiểu: “Không sao, bộ này đẹp.”

“Thật sao?”

“Thật, chắc chắn có thể quyến rũ chết người.”

Diệp Tiềm Bạch nhanh chóng quay về ghế lái, sau đó hai người cũng không nói gì, lặng lẽ trao đổi ánh mắt.

Diệp Tiềm Bạch khởi động xe: “Vậy chúng ta xuất phát nhé.” Cậu nghiêng đầu nhìn Mao Tô Hòa: “Dây an toàn.”

“À.” Mao Tô Hòa vội đưa tay tìm chốt dây an toàn, nhưng kéo mãi vẫn không kéo xuống được.

Cô ấy nghiêng người, định dùng sức hơn, bỗng nhiên một bóng râm ập tới, người ở ghế lái giúp cô cô dây an toàn.

“Dây an toàn này hơi khó cài.” Cậu nói.

Người Diệp Tiềm Bạch bị lưng ghế chắn đi bảy, tám phần, nhưng bàn tay cài dây an toàn kia đã hiện rõ trước mắt Vưu Tuyết Trân. Tay Mao Tô Hòa cũng đang kéo dây an toàn, chỉ một chút nữa thôi hai bàn tay ấy sẽ chạm vào nhau.

Tư thế này không được coi là quá gần gũi, nhưng dường như nó lại tạo ra khoảng cách kỳ diệu, tựa như vết nứt dưới lòng đất khi có động đất, khiến người ta chao đảo.

Cô nghe thấy Mao Tô Hòa lịch sự nói: “Vâng, cảm ơn anh nhiều.”

“Không cần khách sáo vậy, lẽ nào định nói cảm ơn với anh cả buổi tối sao.” Cậu ngồi lại về chỗ, khẽ cười: “Thì ra bên cạnh anh là một máy lặp lại.”

Vưu Tuyết Trân vừa hút phải viên trân châu rất to, cổ họng nghẹn lại, cô ho liên tục, làm Diệp Tiềm Bạch quay đầu nhìn: “Làm gì mà uống kinh thế, có bị gì không?”

Cô vẫn đang ngậm trân châu, ậm ờ đáp: “Khâng thao.” (Không sao)

“Đừng uống trà sữa nữa, uống ít nước trước đi.” Cậu nhíu mày, tìm nước trong ngăn kéo, mãi không tìm thấy, cậu bèn cởi dây an toàn ra: “Tôi đi mua nước, về nhanh thôi.”

“Không cần.” Cô còn chưa nói xong, cậu đã xuống xe, chạy vào trường học.

Vưu Tuyết Trân sững sờ nhìn chằm chằm bóng lưng xa dần ấy, đột nhiên nhớ tới một đêm nào đó trước khi tốt nghiệp cấp ba. Trăng hôm ấy rất đẹp, đáng tiếc họ chỉ có thể ngồi trong phòng tự học làm đề, còn phải hoàn thành nhiệm vụ nhạt nhẽo giáo viên đưa ra, mỗi người phải chọn hai người trong lớp để chấm điểm, hai người được điểm cao nhất sẽ nhận được món quà nhỏ.

Đương nhiên mọi người sẽ chọn bạn bè thân nhất với mình, cô cũng không ngoại lệ. Người đầu tiên cô viết tên là Diệp Tiềm Bạch, nhưng cô chỉ cho cậu 5 điểm.

Diệp Tiềm Bạch nhíu chặt mày khi nhìn điểm số ấy, cậu cũng viết tên cô, còn cho điểm tối đa, vậy nên cậu cực kỳ khó chịu khi bản thân chỉ được một nửa số điểm kia. Khi sắp kết thúc giờ tự học, cậu vò mẩu giấy nhỏ, ném nó vào đầu cô.

“Tại sao chỉ có 5 điểm?”

Cô viết vào mẩu giấy cậu ném tới, sau đó ném trả lại: “Cậu là người bạn 5 điểm của tôi, không phải câu nói này ngầu lắm sao?”

Cậu mở giấy ra, nhìn thấy câu trả lời của cô thì tỏ ra cạn lời, viết mấy chữ rồi ném lại: “Bạn 5 điểm? Tôi là bít tết chưa chín sao?”

Cô đáp lại bằng câu không ăn nhập: “Cậu biết con số ngay sau dãy 3,145926 là gì không?”

“Là 5.”

Cô không trả lời nữa, lật tìm bảng biểu, thầm viết một chữ nhỏ khác phía sau bảng đó: “Chúng ta cũng như dãy số 3,145926, đều là những người bạn quá đỗi thân thuộc, cậu sẽ không đọc mặt sau tờ giấy, mọi thứ sẽ như số 5 ẩn mình sau dãy số kia, nó vẫn luôn tồn tại, nhưng không ai biết tới, cũng giống như tình cảm tôi dành cho cậu.”

Về sau, cô từng thử nhét mẩu giấy ấy vào vở cậu, đó là lần dũng cảm duy nhất của cô sau bao nhiêu năm. Nhưng quyển vở đó đã mất, ngay cả mẩu giấy cũng có kết cục như số 5, có biến mất cũng không ai nhận ra.

*Lí giải chút về dãy số chị Trân gửi he, thật ra đây là một phần số pi: 3,14526…. Và ai cũng biết, số pi cực kỳ dài, nhưng thường người ta sẽ chỉ dùng tới 3,14 hoặc dài nhất là 3,145926, con số ngay sau số 6 sẽ là số 5, nhưng người ta lại không hay dùng tới nó nữa.
Chương trước Chương tiếp