Đèn Neon Thời Tiết

Chương 21: AI số 001



Dịch: Lá Nhỏ

Vưu Tuyết Trân nhìn hoa hồng đậu xanh trong tay, đây hiển nhiên là trò của Diệp Tiềm Bạch. Chắc vừa nãy khi vỗ vai cô, cậu đã lén bỏ nó vào túi.

Cô đi qua, huých vào tay Diệp Tiềm Bạch: “Này, cho tôi cái này làm gì?”

“Ấy, đang bảo sao lại không thấy bông hồng này đâu, thì ra rơi ở chỗ cậu.” Cậu vờ vịt lấy hộp thuốc khỏi tay cô, rút hoa hồng ra, chậm rãi lắc bông hồng trước mặt cô: “Tôi không rành mấy cái này lắm, cậu xác nhận giúp tôi đây là hoa hồng hay bắp cải?”

Vưu Tuyết Trân khinh thường, đột nhiên hiểu ra ý đồ khi cậu làm vậy. Nói trắng ra trò này vô cùng ấu trĩ, vì cậu vẫn thù câu nói vừa rồi của cô, kiên quyết phải chứng tỏ bản thân.

Cô khen không chút giả tạo: “Oa, hoa hồng đẹp quá.”

Lúc này Diệp Tiềm Bạch mới hài lòng, tiện tay ném bông hồng đậu xanh vào tay cô: “Tặng bông hồng này cho cậu ăn đấy.”

“Tôi thèm vào.” Cô cố tỏ ra khinh bỉ, vứt bông hồng cho cậu.

“Cậu không cần thì vứt nó vào thùng rác là xong.” Nói xong cậu rời đi luôn.

Tặng đồ mà chẳng chân thành chút nào. Vưu Tuyết Trân nhìn chằm chằm bông hồng trong tay, trái tim chợt trào dâng cảm giác thích thú. Đây là bông hoa đẹp nhất mà cậu nặn, và cậu đã cho cô.

Mặc dù giọng điệu khi cho rất trẻ con, mặc dù đây chỉ là hoa hồng làm từ đậu xanh, nhưng nó vẫn là một bông hoa. Chỉ cần không ăn nó, vậy nó chính là một bông hoa không bao giờ úa tàn.

Vưu Tuyết Trân cẩn thận đặt nó vào hộp thuốc, sau đó nhanh chóng cất nó vào túi áo, giống như ôm một số tiền lớn, chỉ sợ bị người ta phát hiện, nhưng cuối cùng vẫn có người phát giác ra.

Mạnh Sĩ Long lặng lẽ nhìn sang chỗ khác, đóng tủ lạnh lại.

Ba giờ sáng, họ lục đục ra về trước khi cửa hàng đồ nướng Mạnh Ký đóng cửa. Mạnh Sĩ Long lên tầng hai, ba người còn lại đi tới đầu ngõ, ngồi vào xe như vị trí lúc đầu.

Mao Tô Hòa đọc địa chỉ cho Diệp Tiềm Bạch. Cô ấy là người gốc Tây Vinh, thường hay ở ký túc, nhưng giờ này ký túc đã đóng cửa nên chỉ có thể về nhà. Thế là Diệp Tiềm Bạch đưa cô ấy về trước, sau đó tới Vưu Tuyết Trân.

Nói là đưa cô về, thực chất là chở thẳng cô về, không hề hỏi cô muốn đi đâu, cứ thế đi thẳng tới căn hộ của mình.

Vưu Tuyết Trân vỗ lưng ghế cậu: “Gì đấy, tôi đặt phòng ở khách sạn rồi.”

“Khách sạn?” Cậu xí một tiếng, nhắm mắt làm ngơ, xoay vô lăng đi theo tuyến đường đã định sẵn: “Vậy chi bằng cậu chuyển số tiền này cho tôi, tôi hầu hạ cậu từ A tới Z.”

“Không nói đùa với cậu đâu, tôi đặt phòng thật rồi.” Cô biết chắc chắn tối nay không về ký túc được nên đã đặt phòng từ lâu.

“Tôi cũng đùa với cậu làm gì, cậu phí phạm số tiền đó làm gì, chỗ tôi có gì không ổn hả?”

“Không cần.” Cô bịa một lý do: “Giường chỗ cậu mềm quá, tôi ngủ bị đau eo.”

“Sao lại đau eo? Đi khám chưa?”

Sự quan tâm tới đột ngột của cậu khiến Vưu Tuyết Trân chột dạ sờ mũi: “Không cần, đợt này ngồi trong thư viện suốt, không đi lại mấy.”

Cậu gõ lên vô lăng, chợt nói: “Vậy thì vận động tí đi.”

“Hả?”

Cậu hắng giọng, đọc địa chỉ mới vào điện thoại: “Rạp chiếu phim ô tô Hà Quang.”

Vưu Tuyết Trân vốn ngồi ghế sau, nghe thấy cậu đọc địa chỉ này, cô bất giác đứng thẳng dậy: “Không ngủ à, ngày mai chúng ta còn phải đi bán hàng đấy.”

“Đó là vào buổi tối. Dù sao cũng còn ba tiếng nữa là trời sáng rồi, ngủ được mấy đâu. Hai chúng ta không về nữa, đi xem phim không phải vừa đẹp sao?”

Nhìn cậu có vẻ hơi mệt, nhưng lại hào hứng quay đầu khi tới ngã tư phía trước, xe đi về phía ngược lại.

“Tôi thèm vào, tôi muốn về ngủ.”

Sự kháng cự của cô đã bị quán tính của cơ thể vùi lấp.

Bỏ đi, kệ cậu ta vậy.

Không nổi hứng bất chợt thì không phải Diệp Tiềm Bạch, cậu còn vô kỷ luật hơn cả cơn bão, cũng không có điềm báo nào, điều duy nhất không thay đổi là có thể thổi bay góc áo và trái tim người ta.

Xe bon bon trên con đường ngập tràn ánh đèn vàng ấm áp, chẳng mấy chốc đã tới rạp chiếu phim ô tô lộ thiên mở 24/24. Trước đây họ cũng từng tới đây mấy lần, chiều và tối nơi này sẽ chiếu phim đang chiếu ở các rạp khác, tới nửa đêm sẽ chiếu những bộ không công chiếu trên màn ảnh rộng, ví dụ như bộ tối nay.

Hai người đã xem bộ phim này từ lâu, bởi vì Diệp Tiềm Bạch rất thích những thứ về AI, khi đó có một bộ như vậy chiếu, cậu đã kéo cô tới phòng cậu xem cùng.



Ngoại trừ câu chuyện tình yêu giữa con người và AI ra, Vưu Tuyết Trân đã quên gần hết những chi tiết khác. Thứ cô có thể nhớ là khi Diệp Tiềm Bạch đứng dậy lấy khoai tây, cậu đã chắn trước máy chiếu, trên màn hình phản lại bóng cậu. Khoảnh khắc đó, cậu như người trong phim, xa vời, định sẵn là người khán giả không bao giờ có được.

Lúc này phim vẫn chưa bắt đầu, nhân viên bật đèn, hướng dẫn họ tới chỗ để xe đã đặt. Diệp Tiềm Bạch tắt máy, mở cửa bên trên ra, tiếng côn trùng đêm khuya ùa vào khoang xe như sóng thủy triều.

Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com

Cậu mở dây an toàn, quay đầu về phía sau: “Cùng đi mua nước uống không?”

“Ừ.”

Cô cũng xuống xe, liếc nhìn xung quanh, cũng có vài ba chiếc đỗ cạnh họ. Máy bán hàng tự động ở đầu chỗ để xe có bán Coca, lần này họ còn phát hiện ra có thêm cafe tự động làm.

Diệp Tiềm Bạch vừa thấy là cafe do người máy pha đã hào hứng đòi quan sát quá trình. Người máy khởi động, màn hình điện tử biến thành hai mắt long lanh, dùng tông giọng vui vẻ nói: “Có thể pha cafe cho bạn tôi thật sự rất vui.”

Cậu hỏi người máy: “Vui chừng nào?”

Vưu Tuyết Trân nhìn cậu: “Đồ điên.”

Diệp Tiềm Bạch nhìn cô, bắt chước tông giọng của người máy: “Xem phim với cậu thật sự rất vui.”

Cô khựng lại, sau đó khẽ hừ một tiếng: “Vui nhường nào?”

Cô cứ ngỡ cậu sẽ đáp lại cô bằng câu đồ điên, kết quả cậu lấy cốc cafe, áp nó vào má cô: “Vui như việc có thể uống cốc cafe nóng trong một đêm giá rét như này.”

Vưu Tuyết Trân sững sờ, cafe đã được cậu bỏ ra, hơi nóng bên má vẫn đọng nguyên đó.

Cô hoàn hồn, ghét bỏ khua tay vào không khí, lẩm bẩm: “Người máy này văn thơ lai láng gớm.”

Khi hai người xem phim xong đã là năm giờ bốn mươi phút, còn rất lâu nữa mới tới bình minh ngày đông. Cả bầu trời như được bao phủ bởi một màu xanh lam đậm, màn hình bluetooth trong xe vẫn đang chiếu phim, Vưu Tuyết Trân mơ màng nghe thấy, rồi lập tức bừng tỉnh khỏi cơn mơ, nhận ra bộ phim đã tới hồi kết.

Thời điểm cô tỉnh dậy rất kỳ diệu, giống như việc có thể tỉnh dậy vào đúng lúc tàu gần tới trạm, lúc đó bạn sẽ chợt thấy điều này thật thần kỳ.

Trong đầu hiện lên những suy nghĩ vẩn vơ như vậy, lúc này mũi cũng thính hơn, vì cô ngửi thấy mùi của thuốc lá hoa hồng. Bấy giờ cô mới cảm thấy cơ thể hơi trùng xuống, như được thứ gì đó trùm lên.

Là áo khoác của Diệp Tiềm Bạch.

Vưu Tuyết Trân muốn mở mắt ra xác nhận, nhưng cơ thể không sao nhúc nhích được. Dường như đại não trì trệ đã đưa ra hiệu lệnh trước một bước, muốn bản thân tiếp tục đắm chìm trong mùi hương này, lồng ngực trào dâng bao cảm xúc xuyến xao.

Cô khịt mũi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động lớn truyền tới từ trong xe, làm cô giật nảy mình.

Bên cạnh vang lên tiếng sột soạt, Vưu Tuyết Trân lập tức nhắm chặt mắt lại, không dám cử động, nhưng tai lại hơi vểnh lên. Cô nghe thấy Diệp Tiềm Bạch nghe máy, cậu ngập ngừng hỏi: “Cậu là…”

Tiếng của người ở đầu bên kia rất lớn, có vẻ người đó đang ở quán bar, tiếng nhạc xập xình, còn xen lẫn cả tiếng con gái: “Chào anh, là anh Diệp Tiềm Bạch đúng không? Em là bạn cùng ký túc với Hoàng Thiên Như cô ấy uống nhiều lắm, anh có thể tới đón cô ấy không?”

“Hoàng Thiên Như?” Cậu ồ một tiếng: “Tôi biết rồi, tôi gọi xe cho hai người.”

Điện thoại bị ai đó cướp mất, đổi thành giọng nói say khướt: “Diệp Tiềm Bạch, em muốn anh đích thân tới đón em.”

Giọng cậu vẫn không thay đổi: “Cô say thật rồi.”

Hoàng Thiên Như như đang gào lên: “Em không hiểu, tại sao anh có thể nói bỏ là bỏ. Lẽ nào là vì em nói đùa rằng muốn để avatar đôi với anh sao?”

Diệp Tiềm Bạch bình tĩnh đáp: “Cô đã đổi avatar của tôi luôn rồi, còn được tính là đùa hay sao?”

Hoàng Thiên Như nấc cục, cắn răng, nói từng chữ một: “Yêu thì sao không thể để avatar đôi? Đúng hơn là vì trong Wechat của anh có rất nhiều cô gái khác, để avatar đôi sẽ cản trở việc anh xây cả bể cá* đúng không?”

*Ám chỉ những người đàn ông mập mờ với nhiều cô gái cùng một lúc.

Cô ấy trách móc xong, Diệp Tiềm Bạch liền thở dài: “Tôi không có sở thích nuôi cá gì đấy, đối với mỗi một mối tình, tôi đều muốn nghiêm túc thích một người. Nhưng tình cảm chung quy vẫn phải tạo dựng trên cơ sở em tình tôi nguyện, không còn hứng thú với nhau thì kịp thời dừng lại, như vậy không phải tốt hơn sao? Nếu như cô cảm thấy tôi đang nuôi cá thì chi bằng cô tưởng tượng mình là một con cá mập trong đó đi.”

Đầu bên kia truyền tới tiếng kêu gào: “Cá mập gì, em không hiểu anh đang nói gì hết.”

“Hoàng Thiên Như, cô biết khoảnh khắc quyến rũ nhất của cá mập là khi nó bơi lội trong đại dương mênh mông.” Giọng cậu dịu đi nhiều, nhưng lời nói ra lại khiến người ta khó chịu: “Cô không cần bơi tới bể cá của tôi làm gì, cô nên đi tới đại dương rộng lớn hơn.”

Trước khi tắt máy, cậu nói một câu cuối: “Phải rồi, tôi không muốn đổi avatar không liên quan gì tới yêu đương cả.”

Nói xong, cậu thẳng thừng tắt máy.

Vưu Tuyết Trân lặng lẽ trở người, quay lưng về phía Diệp Tiềm Bạch, thầm thở dài với cửa kính. Sự xao xuyến vừa trào dâng cũng hoàn toàn biến mất khi cuộc gọi này kết thúc.



Cô vờ như vừa mới tỉnh dậy, mơ màng ngáp mấy cái: “Hết chưa?” Cô ngồi thẳng dậy, áo khoác trượt xuống. Cô nhíu mày, làm như ghét bỏ vứt áo khoác sang một bên: “Mùi nước hoa này làm tôi ngạt chết mất.”

“Cậu biết chọn thời gian dậy thật đấy.”

Màn hình lớn phía xa chỉ còn lại dòng chữ phụ đề cuối cùng, Diệp Tiềm Bạch cất áo khoác đi, ngón tay nghịch cốc cafe rỗng, rồi quay sang nhìn cô: “Mới chiếu 10 phút cậu đã ngủ rồi, lợn Peppa cũng không ngủ nhiều bằng cậu.”

“Dù sao cũng xem một lần rồi.” Cô biện minh cho bản thân: “Hơn nữa tôi không hứng thú với chuyện tình của AI.”

Cậu nhướng mày: “Là không hứng thú với Ai hay không hứng thú với yêu đương?”

“Yêu đương á, tôi lại mong thật sự có một con AI siêu giỏi.”

“Cậu dùng AI làm gì?”

“Viết luận văn cho tôi.”

“Giỏi lắm.”

“Không chỉ viết luận văn cho tôi mà còn phải gọi tôi dậy mỗi ngày. Khi tôi buồn phải nói chuyện với tôi, khi tôi gặp khó khăn phải nghĩ cách giải quyết giúp tôi, khi tôi vui có thể cười cùng tôi.”

“Vậy không phải cũng giống AI trong phim sao?”

“Không giống. Mối quan hệ trong phim là người yêu, còn với tôi…” Vưu Tuyết Trân do dự một hồi rồi nói tiếp: “Sẽ giống người nhà hơn.”

Diệp Tiềm Bạch ồ một tiếng, vốn dĩ Vưu Tuyết Trân còn định nhiệt tình nghĩ thêm, nghe thấy giọng điệu qua loa của cậu, cô quay đầu lại nhìn, người này lại cúi đầu nghịch điện thoại.

Cô lập tức dừng lại, cũng lấy điện thoại ra xem giờ. Sắp sáu giờ rồi.

“Đi thôi, nên về rồi.”

Cậu lại ừ một tiếng, Vưu Tuyết Trân chợt thấy Wechat báo tin nhắn. Sớm như vậy, lẽ nào là…

Cái tên Mạnh Sĩ Long vừa hiện lên trong tâm trí, nào ngờ lúc mở ra xem lại là người ngay bên cạnh gửi tin nhắn.

Avatar: “Chào cô Long, tôi là trợ lý số 001 chuyên dụng của cô. Hôm nay tôi vừa online, vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, cảm ơn cô đã lựa chọn. Bây giờ là năm giờ năm tám phút bốn ba giây, tại quận Đông Bát, tôi kiểm tra thấy cô vẫn chưa ngủ, bởi vì bên cạnh cô có anh đẹp trai đúng không?”

Vưu Tuyết Trân cúi đầu, nhìn tin nhắn dài cậu soạn, mắt chợt cong lên.

Trân Trí Bang: “Quả nhiên là giai đoạn thử nghiệm, nhiều bug quá, ngay cả tên xấu xí ngồi ngay cạnh tôi cũng nhầm tưởng là anh đẹp trai nữa.”

Avatar: “Cậu nói lại lần nữa xem.”

Trân Trí Bang: “Kinh chưa, sao trợ lý này còn biết lườm nguýt nữa?”

Avatar: “*Icon mỉm cười*.”

Diệp Tiềm Bạch giơ điện thoại lên, tự sướng một tấm rồi gửi cho cô.

Avatar: “Tôi đã quét mặt anh chàng ngồi cạnh cô rồi, qua phân tích chuyên môn, ngũ quan của anh ấy thuộc tỉ lệ vàng. Nếu như vậy còn không tính là đẹp trai thì có lẽ trên thế giới này không còn ai được coi là đẹp trai nữa.”

Trân Trí Bang: “Tôi không tin vào phân tích chuyên môn của cậu, trừ phi cậu phân tích lại cho tôi xem.”

Avatar: “Đã nhận được mệnh lệnh, đang tiến hành kiểm tra phân tích.”

Avatar: “Không thể đưa ra phân tích khách quan. Trong mắt tôi, cô là người đáng yêu nhất thế giới này.”

Vưu Tuyết Trân nhìn thấy dòng chữ này, trái tim lại đập rộn ràng. Mặc dù cô biết đây là lời hoa mỹ của Diệp Tiềm Bạch khi đóng vai AI.

Cô lại tiếp tục hỏi: “Tại sao không phải là đẹp nhất?”

Avatar: “Bởi vì đây là kết quả sau khi phân tích khách quan.”

Vưu Tuyết Trân: “Bớt giỡn mấy trò này đi.”

“Tôi không nói đùa.”

Cô sững sờ.

“Trước đây khi cậu học trang điểm tôi đã nói với cậu rồi, cậu không trang điểm cũng rất đẹp. Giống như việc tôi cảm thấy tôi là người đẹp trai nhất thế giới này vậy.” Diệp Tiềm Bạch tỏ ra nghiêm túc: “Cậu cũng phải tin rằng mình là người đẹp nhất trên thế gian này.”
Chương trước Chương tiếp