Đèn Neon Thời Tiết

Chương 27: Mặt trời tỏa sáng nơi nơi



Dịch: Lá Nhỏ

Vòng quay ngựa gỗ mini đã khởi động theo cách Vưu Tuyết Trân không ngờ tới.

Cũng may nó chỉ là vòng quay loại nhỏ nên Mạnh Sĩ Long mới có thể làm nó chuyển động được. Anh đẩy vòng quay như đẩy xích đu, xoay vài ba vòng rồi buông tay, vòng quay tự động quay theo quán tính, còn anh đứng một bên nhìn.

Vốn dĩ Vưu Tuyết Trân luôn nắm chặt thanh cầm không buông, nhưng sau khi quay một vòng, cô chầm chậm buông tay ra. Tốc độ của vòng quay không quá nhanh, gió biển ùa tới như cái ôm dịu dàng.

Có ánh sáng chói lóa chợt lóe lên, cô nghiêng đầu nhìn, Mạnh Sĩ Long cầm máy ảnh lên, khoảnh khắc cô nhìn về phía anh, ánh sáng kia lại bùng sáng.

Tới lúc này rồi còn không quên nâng trình chụp ảnh, đúng là…

Vòng quay ngày một chậm đi, cuối cùng lặng lẽ dừng lại, chú ngựa gỗ cô chọn trùng hợp dừng ngay trước mặt Mạnh Sĩ Long.

Anh cúi đầu, vỗ vào cổ ngựa, khiến cô có cảm giác anh như đang vỗ đầu mình.

“Vui không?”

“Hihi, cũng được lắm.” Vưu Tuyết Trân nhảy xuống, đưa tay định lấy máy ảnh của anh: “Cho tôi xem ảnh anh vừa chụp nào, liệu có xấu như lần trước không?”

Anh đưa máy ảnh cho cô: “Lần trước xấu sao?”

“Hiển nhiên là rất xấu…” Vưu Tuyết Trân mở màn hình máy ảnh, dở khóc dở cười khi nhìn thấy ảnh.

Tóc cô bị gió biển thổi tứ tung, anh cũng bắt đúng thời điểm, vừa hay là lúc mặt cô bị tóc tai che kín, cộng thêm ánh đèn flash trắng xóa, rất hợp làm poster cho phim kinh dị.

Còn một tấm nữa xuất sắc hơn nhiều, người cô bị thanh cột vòng quay che đi gần hết, camera chỉ bắt đầu hai tay đang chìa ra, trông còn giống ma hơn tấm trước.

“Chụp đẹp lắm.” Cô cười tít mắt, vỗ vai Mạnh Sĩ Long, nhưng tay còn lại lại ấn xóa ảnh.

“…”

Xóa xong hai tấm này, màn hình máy ảnh lại hiện lên ảnh anh chụp Mao Tô Hòa đang chơi pháo bông trước khi phim chiếu. Vưu Tuyết Trân liếc nhìn, lắc đầu đầy bất lực.

Hai bức ảnh chụp cô tốt xấu cũng còn ra hình người, còn bức này, nửa thân người còn không thấy, chỉ có pháo bông sáng bập bùng.

Đúng là thiên tài chụp ảnh.

Giọng anh ỉu xìu: “Chụp xấu lắm sao?”

Vưu Tuyết Trân nói ẩn ý: “Mặc dù tôi cảm thấy tôi cũng không chụp đẹp lắm nhưng ít nhất vẫn ổn hơn anh. Hay là như vậy đi, tôi thị phạm cho anh một tấm nhé.”

Cô giơ máy ảnh lên, nhắm về phía Mạnh Sĩ Long, ra hiệu cho anh tạo dáng.

Anh vẫn không biết cách pose dáng như trước, vẫn ngây ngốc nhìn camera như lần chụp cho Viên Tinh. Nhưng sau khi nhìn chằm chằm mấy giây, anh đột nhiên sờ mũi, tay đút túi áo, đầu nghiêng sang một bên.

Vưu Tuyết Trân ấn nút chụp góc nghiêng của anh, chụp xong cô mới nhận ra mình lại quên bật đèn flash.

“Haiz, không được không được rồi, lại lại.”

“Sao thế?”

“Tấm này cũng không đẹp.”

“Tôi xem nào.” Anh nghiêng người qua xem ảnh, góc mặt gần như chạm vào đỉnh đầu cô, tựa như sẽ bao bọc lấy toàn bộ cơ thể cô.

Cô mất tự nhiên xoay cổ tay, hướng màn hình máy ảnh về phía anh.

Mạnh Sĩ Long cười: “Chụp đẹp lắm mà, tôi thích.”

“Gì chứ… Đẹp chỗ nào trời.”

“Cảm giác tổng thể rất tốt.”

Mặc dù được khen nhưng cô vẫn tuân thủ nguyên tắc thành thật, không chút thương tiếc nói thẳng: “Thảo nào anh chụp xấu, thứ anh cần luyện không chỉ có kỹ thuật chụp đâu, mà còn cả gu thẩm mỹ nữa!”

Anh khó lòng phản bác lại, nhìn cô xác nhận lần nữa: “Tôi thấy gu thẩm mỹ của tôi rất ổn.”

Vưu Tuyết Trân cạn lời, tự tin cũng là một bản lĩnh.

Người qua đường vừa nãy bị ánh đèn thu hút đang đi tới chỗ họ, lúc này hai người mới nhớ ra cả hai đang dùng trộm vòng quay ngựa gỗ. Vưu Tuyết Trân lập tức chột dạ, thấp giọng nói: “Mau tắt đèn đi…”

Người qua đường tò mò vẫn chưa đi tới gần hẳn, ánh đèn vụt tắt, hai bóng lưng nắm tay nhau chạy về phía xa, góc áo tung bay, nô đùa cùng gió biển. Dưới màn đêm mịt mù, có lẽ sẽ có nhiều người nhầm tưởng đó là hai chú chim hải âu đang háo hức chuẩn bị bay lên trời cao.

***



Hai giờ sáng, trong homestay, hai chú chim hải âu bay về tổ lặng lẽ mở cổng ra, đi vào bên trong.

Vưu Tuyết Trân cứ ngỡ mọi người đã ngủ hết, vì vậy vừa đi vào phòng khách, cô đã giật nảy mình khi thấy bóng đen ngồi trên sofa.

Cô trợn tròn mắt, phòng khách không bật đèn, máy chiếu đang bật nhưng lại để chế độ im lặng. Người trên sofa nghiêng đầu xem phim, mí mắt hơi trùng xuống, gương mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ có ánh sáng phản chiếu từ máy chiếu đang bay nhảy trên mặt cậu.

Mạnh Sĩ Long dừng lại phía sau cô, khẽ nhướng mày.

“Muộn vậy rồi cậu còn chưa ngủ hả?” Vưu Tuyết Trân nghe thấy câu chào hỏi của mình vẫn còn sót lại chút chột dạ từ hành động ngoài bờ biển.

“Không buồn ngủ lắm.” Lúc này Diệp Tiềm Bạch mới quay đầu lại, nhìn cô và Mạnh Sĩ Long một cái, dường như rất kinh ngạc khi thấy hai người quay về cùng lúc: “Đáng ra câu này hỏi hai người sẽ hợp hơn ấy nhỉ? Không chỉ chưa ngủ mà còn ra ngoài.”

“À… Chúng tôi ra ngoài đi dạo chút thôi.”

Diệp Tiềm Bạch ừ cho có, sau đó quay đầu tiếp tục xem phim, vẻ mặt như chỉ hỏi bâng quơ.

Vì đã đoán ra được phản ứng này của cậu nên Vưu Tuyết Trân không giải thích nhiều, cô nhanh chóng kết thúc chủ đề: “Vậy chúng tôi lên trên nhé, cậu ngủ sớm đi, không phải mai còn phải dậy sớm ngắm mặt trời mọc sao.”

Truyện được đăng tải tại lanho2002.wordpress.com

Mạnh Sĩ Long gật đầu chào hỏi Diệp Tiềm Bạch cho có lệ, Diệp Tiềm Bạch liếc nhìn anh một cái, cười như không cười, gật đầu chào lại. Thấy hai người cùng lên tầng hai rồi ai về phòng nấy, nụ cười trên khóe môi cậu lập tức tan biến, môi mím chặt thành một đường thẳng.

Chẳng bao lâu sau, điện thoại bị cậu vứt sang một bên rung lên.

Pandora: “Aaaa, tôi để quên điện thoại ở phòng, giờ mới nhìn thấy tin nhắn…”

Pandora: *Icon toát mồ hôi*

Diệp Tiềm Bạch cầm điện thoại, lúc này môi mới giãn ra đôi chút.

Ngón tay cậu di chuyển trên phần bàn phím, cuối cùng vẫn không ấn gì, thay vào đó là mở trang cá nhân của cô ra xem, tất cả vẫn như bình thường. Cô cài đặt trang cá nhân theo chế độ chỉ xem được bài viết cô đăng trong một tháng gần đây, nhưng lúc nào ấn vào Wechat của cô cũng thấy một nền phông trắng, chứng tỏ cô rất lười đăng bài.

Xem ra tối nay cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt.

Câu tắt màn hình điện thoại và máy chiếu, vừa ngáp vừa đứng dậy. Khi đi lên tầng, cậu vô tình mở điện thoại ra, xác nhận thời gian ngắm mặt trời mọc trong nhóm.

Dưới tin nhắn của Tả Khâu là icon ok của Mạnh Sĩ long. Cậu không kết bạn với Mạnh Sĩ Long, nhưng vẫn có thể xem được trang cá nhân của anh. Wechat người này để chế độ công khai, không phải bạn bè vẫn có thể xem được mười bài đăng gần đây. Lần trước cậu có xem một lần, anh chỉ đăng ảnh chụp bộ phim Thực thần, là người rất nhạt nhẽo.

Một người như vậy…

Diệp Tiềm Bạch vô cảm, ngón tay ấn bừa mấy chỗ, vô tình lại ấn vào hình đại diện này. Vẫn không có gì mới cập nhật, cậu lập tức thoát ra, nhưng lúc này điều kỳ lạ đã xảy ra.

Người này đã đổi avatar.

Đó là bức ảnh bờ biển đang ngả dần sang màu xanh lam.

Khi cậu vào nhóm xem lại tin nhắn thì thấy Mạnh Sĩ Long đã đổi avatar thành bức hình này, cùng một phong cách với avatar của cậu. Cùng là biển, cùng là sắc xanh lam, cùng một phong cách do một người tạo ra.

***

Khi đồng hồ báo thức đổ chuông, Vưu Tuyết Trân vẫn đang đắm chìm trong mộng đẹp.

Cô mơ màng hé một mắt ra, bầu trời bên ngoài rèm cửa trắng vẫn tối một màu, cả thế giới như được một tấm chăn bao phủ. Cô trở mình muốn ngủ tiếp, nào ngờ chăn lại tuột xuống bả vai, khí lạnh len lỏi vào bên trong khiến cô không khỏi rùng mình.

Điều hòa vẫn để nhiệt độ khá thấp, Vưu Tuyết Trân lạnh tới tỉnh hẳn. Cô vùng dậy, mặc áo khoác vào nhưng vẫn thấy lạnh.

Lúc này trời vẫn chưa bình minh, đồng hồ báo thức của cô kêu sớm hơn của những người khác, bởi lẽ cô định dậy sớm để chăm chút cho bản thân. Sau khi đánh răng, trang điểm qua xong, cô đeo kính áp tròng lên, tiếp đó là gội và sấy tóc mái. Chuẩn bị xong xuôi hết, khi xuống tầng cô đã trở thành người xuống muộn nhất.

Cô chào hỏi những người khác, Diệp Tiềm Bạch đeo tai nghe, dường như không nghe thấy câu chào của cô, chỉ ôm cánh tay, mặt không một biểu cảm.

Bầu không khí không khỏi gượng gạo, Vưu Tuyết Trân không để bụng, chỉ nghĩ cậu còn ngái ngủ nên vậy. Cô quay đầu chỉ vào chiếc chăn dày cộp mà Tả Khâu đang ôm: “Cậu mang theo cái này…?”

Cậu chàng đắc ý đáp: “Mang ra biển chứ đi đâu nữa.”

“Hả?”

“Ra biển vào giờ này lạnh chết mất, chăn này to lắm, có thể đủ cho chúng ta đắp hết. Đắp chăn ngắm mặt trời mọc, nghĩ thôi cũng thấy ấm áp.”

Khóe miệng Vưu Tuyết Trân giật liên hồi, nghĩ tới cảnh tượng năm người chui rúc vào một tấm chăn, ngắm mặt trời mọc, cô không khỏi rùng mình, ghét bỏ: “Làm gì lạnh tới mức đó, cậu không thấy phiền thì cứ mang đi.”

Khi Diệp Tiềm Bạch lái xe tới bờ biển, trời đã sáng hơn nhiều, nhưng mặt trời vẫn chưa lộ diện. Mọi người xuống xe, lững thững đi ra bờ biển. Chỉ là đoạn đường mấy trăm mét nhưng gió biển đã khiến ai nấy đều muốn chui lại vào trong xe. Mặc dù nửa đêm qua bãi biển cũng lạnh nhưng không thấm thía gì so với lúc này, có lẽ khi vừa ngủ dậy, nhiệt độ cơ thể người vẫn khá thấp, do vậy cảm nhận chênh lệch nhiệt độ cũng rõ ràng hơn bao giờ hết.

Vưu Tuyết Trân ban nãy còn chê bai chăn Tả Khâu mang đi, giờ chỉ muốn khen cậu chàng biết nhìn xa trông rộng.

Tả Khâu cảm nhận được ánh mắt khát khao của mọi người, cậu chàng lập tức lấy chăn ra.

Nhưng chăn rất to, một mình cậu không cầm xuể, cậu còn chưa cả lên tiếng nhờ ai đó giúp, Mạnh Sĩ Long đã ra hiệu cho cậu ấy đưa cho mình góc chăn.



Vưu Tuyết Trân nhìn thấy động tác này bèn nghĩ, thì ra anh luôn lặng lẽ quan sát điều đối phương cần, bất kể đối phương là ai.

Cô mím môi, cảm giác khó tả kia chợt tan biến.

Trong lúc cô phân tâm, Mao Tô Hòa đã chui vào trong chăn trước sự mời gọi của Tả Khâu. Cô ấy cố tình trêu chọc Tả Khâu: “Còn lâu tôi mới đứng cạnh cậu.” Nói xong, cô ấy cứ thế đứng xuống cạnh Mạnh Sĩ Long.

Vưu Tuyết Trân liếc nhìn Diệp Tiềm Bạch theo phản xạ, cậu cũng đang nhìn Mạnh Sĩ Long, mắt hơi híp lại như ống kính quan sát thế giới động vật, ngay sau đó hai chú báo lao vào cắn xé nhau.

Có đáng không? Mới thấy Mao Tô Hòa đứng cạnh người khác đã lộ ra ánh mắt nguy hiểm vậy rồi?

Vưu Tuyết Trân cảm thấy hơi quá, nội tâm như có vô vàn viên đá nhỏ rơi xuống, lồng ngực trống rỗng tới lạ thường. Cô nghiêng mặt nhìn cảnh Mạnh Sĩ Long và Mao Tô Hòa đứng cạnh nhau, đá trong lòng càng lăn nhanh hơn, tới nỗi như sắp biến thành một vụ sạt lở tới không báo trước. Mao Tô Hòa ngẩng đầu nói gì đó với Mạnh Sĩ Long, sau đó Mạnh Sĩ Long đưa máy ảnh cho cô ấy, cô ấy cúi đầu xem máy ảnh. Có lẽ ánh bình minh quá chói lóa nên Mạnh Sĩ Long hơi khom người xuống, để bóng chăn bao trùm trước mắt, giúp cô ấy nhìn rõ màn hình máy ảnh hơn.

Sao lại khó chịu vậy nhỉ?

Cô đổ toàn bộ tội lỗi lên Diệp Tiềm Bạch. Cậu đi tới giữa chăn, cũng là chỗ cạnh Mao Tô Hòa, giờ chỉ còn lại chỗ trống giữa cậu và Tả Khâu. Cô kìm nén cơn tức, hờn dỗi đi tới cạnh cậu, tức tối huých cánh tay Tả Khâu: “Tôi cầm chăn cho, cậu đứng dịch vào trong là được.”

Tả Khâu nghi hoặc: “Làm gì? Chị không cầm nổi đâu.”

“Có đổi không?”

Cậu chàng chợt hiểu ra: “Chị muốn đứng đối diện với anh Mạnh?”

“…”

Gì vậy trời, đầu óc Tả Khâu có vấn đề à?

Cậu chàng cười mập mờ rồi buông tay ra, dịch tới giữa cô và Diệp Tiềm Bạch, để cô cầm một đầu chăn. Nhưng cậu chàng nói không sai, cô không cầm nổi chăn thật, nam nữ vẫn có sự chênh lệch nhất định về chiều cao, tới chỗ cô, chăn đã bắt đầu nghiêng không kiểm soát.

Vưu Tuyết Trân vội giơ cao hai tay lên, để chăn vắt trên đỉnh đầu, thậm chí cô còn kiễng cả chân lên.

Gió biển gào rít, chăn chắn gió của họ đã biến bờ biển nhỏ này thành tổ chim màu trắng. Mặc dù cô cầm chăn hơi khốn đốn nhưng mặt trời mọc cùng lắm cũng chỉ mười phút hơn thôi, chút thời gian này vẫn không là gì cả.

Đường bờ biển nhuốm ánh vàng, Tả Khâu hào hứng lấy điện thoại ra chuẩn bị quay video. Cô không có tay nào rảnh để chụp ảnh cho nên cũng lười không lấy điện thoại ra nữa, chỉ chăm chú nhìn về phương xa.

Trong tầm mắt rộng mênh mông, một bóng đen từ đầu ập tới, che đi hết toàn bộ.

Vưu Tuyết Trân khó chịu ngẩng đầu lên, nhìn vị khách không mời mà tới trước mặt: “Cậu làm gì thế?”

Diệp Tiềm Bạch đứng đối diện cô, hất cằm: “Đổi chỗ đi, tôi cầm cho.”

Ha, cậu lại nỡ rời khỏi chỗ gần Mao Tô Hòa sao?

Khi Vưu Tuyết Trân đang suy nghĩ vẩn vơ, góc chăn đã bị Diệp Tiềm Bạch giành lấy. Cậu mất kiên nhẫn ra hiệu cho cô tránh ra: “Cậu cầm chăn như vậy làm chăn bị trũng ở giữa hết rồi, phiền chết đi được.”

Thôi được rồi, thì ra là cậu chê cô không cao.

Vưu Tuyết Trân nhìn gương mặt gắt gỏng của cậu thì thẳng thừng nhét chăn cho cậu, sau đó vẫy cánh tay tê nhức, định đi tới chỗ trống cậu nhường, nào ngờ tay lại bị cậu giữ lại.

Cậu nghiêng đầu: “Cậu đứng cạnh tôi.” Sau đó lại nhìn về phía Tả Khâu: “Cậu qua đó đứng đi.”

Tả Khâu khó hiểu, không phải hai người muốn đổi chỗ sao? Liên quan gì tới em?

Nhưng trước giọng điệu không mấy thiện chí của Diệp Tiềm Bạch, cậu chàng chỉ đành ờ một tiếng, sau đó thức thời qua chỗ khác đứng.

Quanh đi quẩn lại, Vưu Tuyết Trân không thoát đi đâu được, lại quay về chỗ cạnh cậu. Dường như cậu có thể cảm nhận ra sự gượng ép của cô nên mới cô tính chống đối cô, thấy cô khó chịu cậu mới hài lòng.

Biểu cảm trên mặt cậu cũng thay đổi theo ánh mặt trời mọc, khi mặt trời lên hẳn, sự khó chịu của ai đó cũng dần tan biến.

Nhiệt độ xung quanh cũng dịu đi hẳn, gió biển thổi ngày một mạnh hơn.

Tóc mọi người bị gió biển thổi bay tứ tung, Vưu Tuyết Trân vừa rụt cổ vừa giữ tóc, khoảnh khắc ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt, Diệp Tiềm Bạch đứng bên cạnh chợt khoác vai cô, kéo cô vào trong chăn.

Vưu Tuyết Trân giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn cậu.

Cậu gập tay lại, đẩy góc chăn ra phía trước, chắn gió cho cô. Nhưng vì cậu làm vậy nên đầu chăn bên kia cũng bị ảnh hưởng, Mạnh Sĩ Long không kịp trở tay, chăn trong tay bị kéo căng sau đó rơi khỏi tay.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Mạnh Sĩ Long quay đầu nhìn góc còn lại, ánh mắt cũng không còn nhìn về phía trước được nữa.

Mao Tô Hòa đứng cạnh anh nhận ra điều khác biệt, cô ấy cũng hơi nghiêng người, liếc nhìn về phía anh đang nhìn.

Mặt trời đang ở phía trước, nhưng trong thế giới của thanh niên bọn họ, mặt trời lại ở bốn phương tám hướng.

*Tác giả: Rốt cuộc có ai đang nghiêm túc ngắm mặt trời không?
Chương trước Chương tiếp