Đèn Neon Thời Tiết

Chương 6



Dịch: Lá Nhỏ

Vưu Tuyết Trân vội gửi tin nhắn cho người vừa kết bạn.

Trân Trí Bang: “Hình như anh giao nhầm đồ rồi.”

Trân Trí Bang: *Ảnh*

Trân Trí Bang: “Tôi không đặt những xiên này.”

Đối phương trả lời rất nhanh: “Tôi không sao nhầm đâu, đó là đồ tôi tặng cô, bởi vì tôi không thể ưu đãi cho quý khách trên app được nên mới bỏ thêm vài xiên nữa.”

Đây là một vài sao?

Vưu Tuyết Trân cứng họng, mùa đông còn chưa tới, cô còn chưa gặp được vị thần ấm áp đã gặp được chủ cửa hàng đồ nướng dễ mềm lòng rồi. Tốt lắm, người này còn thiết thực hơn.

Trân Trí Bang: “Sticker cảm ơn ông chủ.”

Trân Trí Bang: “Phải rồi, anh không cần phải gọi quý khách mãi thế đâu.”

Làm cô có cảm giác như bỏ ra một tệ mua được dịch vụ cao cấp một triệu vậy, không quen nổi.

Lần này phải hai tiếng sau anh mới trả lời: “Được, *mỉm cười*.”

Cô nhìn icon đó mà buồn cười. Nếu chỉ nhìn icon nhắn tin của người này, chắc chắn ai cũng nghĩ anh thuộc độ tuổi trung niên, điều này khiến một người luôn dùng đủ các loại icon, sticker như cô không quen lắm.

Nhưng nó cũng không ảnh hưởng tới việc nhắn tin.

Hôm sau, khi Vưu Tuyết Trân tỉnh lại đã là giữa trưa, Viên Tinh đã đi phỏng vấn về, đang ăn Malatang* ngon lành.

*Món ăn đặc trưng của Trung Quốc. Thường sẽ nhúng các xiên đồ ăn vào nước như nước lẩu, sau đó cho hết vào chung một bát, giống như bát lẩu mini.

“Cậu dậy rồi à.” Viên Tinh nghe thấy tiếng động thì nói: “Tớ cũng mang về cho cậu một phần đấy, mau xuống ăn đi.”

“Cảm ơn nhé, bao nhiêu tiền đấy?”

“Tớ mời.”

Vưu Tuyết Trân vô cùng kinh ngạc, Viên Tinh là người rất tiết kiệm, có thể tích góp được bao nhiêu sẽ cố bấy nhiêu, nếu tiêu nhiều hơn vậy chắc chắn có chuyện gì đó.

Cô cảnh giác nói: “Đừng giở trò nữa, cậu tính làm gì?”

Viên Tinh cười gian xảo: “Tìm cô gái xinh đẹp nhất trần đời như Trân Trân nhà chúng ta để nhờ giúp một việc.”

“Quả nhiên tất cả món quà do số phận ban tặng thực chất đều đã được định sẵn giá cả trong âm thầm.” Vưu Tuyết Trân cảm thán: “Zweig không bao giờ lừa tớ.”

“Ấy, làm gì tới mức đó. Tớ muốn nhờ cậu trang điểm hộ thôi mà.”

“Cậu lại định đi tham gia tiệc tùng gì à?”

“Không phải trang điểm cho tớ. Không phải lúc sáng tớ đi phỏng vấn sao, sau đó nhận được thử thách, phải gửi cho họ một video ngắn. Video sẽ được đăng lên web để tính lượng like, cuối cùng tiến hành tuyển chọn dựa vào lượt like đó.”

Vưu Tuyết Trân đã hiểu: “Tức là cậu định quay video hóa trang?”

“Không phải, cái đó không thể hiện được hết tài năng của tớ. Tớ tính làm video thay đổi một người ấy, nên là không thể thiếu đôi tay diệu kỳ này của cậu được.”

Nói ra cũng hơi chột dạ, cô ấy nghĩ ra ý tưởng này đều nhờ lấy linh cảm từ Vưu Tuyết Trân. Năm nhất, vừa nhập học xong, lúc vào ký túc cô ấy đã gặp Vưu Tuyết Trân, khi đó cô chưa trang điểm, đeo cặp kính dày cộp, mặt mọc vài ba nốt mụn, nếu đứng chung với nhiều người sẽ không ai để ý. Ngày hôm sau, Viên Tỉnh vừa thức giấc, cúi đầu thì nhìn thấy có người ngồi trang điểm ở bàn của Vưu Tuyết Trân. Người đó nghe thấy động tĩnh bèn ngẩng đầu lên nói chào buổi sáng với cô ấy. Cô ấy kinh ngạc không thôi: “A, ký túc xá chúng ta có người đẹp này. Chào mừng cậu nhé, nhưng chỗ của cậu có người chọn trước rồi, là của Vưu Tuyết Trân đấy.”

Đối phương nói: “Ừ, tớ là Vưu Tuyết Trân.”

Cô ấy trợn tròn mắt, so sánh với gương mặt bình thường kia, suýt chút rơi xuống đất.

Từ đó về sau, biệt danh Wechat của Vưu Tuyết Trân trong máy Viên Tinh là Bậc thầy tà thuật Đông Á.

Bậc thầy tà thuật Đông Á nghe thấy lời thỉnh cầu của Viên Tinh thì sảng khoái đồng ý: “Tớ không có vấn đề gì. Nhưng cậu muốn tìm ai để trang điểm, chắc cũng phải tính toán hết rồi chứ, không bột sao gột nên hồ được.”

Viên Tinh suy nghĩ: “Tớ muốn tìm đàn ông, trên mạng có quá nhiều nữ blogger trang điểm rồi, như vậy sự khác biệt giữa trước và sau khi trang điểm sẽ không có tính đột phá. Nếu là nam blogger thì đa số đều là gay, tớ nghĩ tìm anh chàng là trai thẳng còn đẹp trai sẽ giúp người xem có cảm giác mới mẻ hơn là những người cũ như trước.”

Cô ấy phân tích rất chính xác, Vưu Tuyết Trân không hề phủ nhận, chỉ hỏi: “Cậu muốn tìm ai?”

“Hà Thạch thì sao?”

Người Viên Tinh nhắc tới là lớp trưởng lớp họ, người thích áo cổ tròn đủ màu sắc kết hợp với quần bò bó, đi giày bệt đế đinh, vũ khí sát thương luôn móc ở cạp quần bò là túi đựng Airpods. Trước đó Viên Tinh lướt được một video ngắn có tên “Qua 30 tuổi con trai sẽ không thể ăn mặc trẻ con như vậy được nữa”, kiểu ăn mặc mà mấy người đàn ông trong video cố tình mặc còn không bằng một phần mười lớp trưởng của họ.

Vưu Tuyết Trân bật cười: “Cậu ấy trang điểm rồi thay đổi cách ăn mặc chắc sẽ thay đổi lớn lắm đấy. Nhưng tớ không dám nói chắc, dù sao cũng chưa trang điểm cho đàn ông bao giờ.”

“Cậu chắc chắn ok rồi. Tớ thấy với khả năng của cậu đi làm blogger makeup có khi cũng hot.” Viên Tinh tò mò hỏi: “Rốt cuộc cậu học trang điểm kiểu gì thế?”

“Năm học cấp ba xem video rồi học theo.”

“Sớm thế á, lúc ấy tớ còn không biết đeo lens.”

Vưu Tuyết Trân ậm ờ đáp: “Tò mò nên tớ xem thôi.”

Đương nhiên cô sẽ không nói vì khi đó mình không chịu yếu thế.

Bởi vì tình đầu của Diệp Tiềm Bạch cực kỳ xinh đẹp, cô đứng trước gương, nhìn bản thân trong đó sẽ bất giác so sánh, bắt đầu để ý tới ngoại hình, mà trang điểm chính là đường tắt nhanh nhất giúp người khác lột xác.

Năm cô học cấp ba, mạng xã hội vẫn chưa quá phát triển, không có nhiều video trang điểm để tham khảo như hiện giờ. Cô tìm video có nhiều lượt xem nhất, tiêu đề là Dạy bạn cách trang điểm.

Cô hào hứng xem, quả nhiên thay đổi 180 độ, vừa tẩy trang cái lông mày cũng không còn.

Blogger nói, nếu muốn luyện được kỹ năng này, trước tiên bạn phải cạo sạch lông mày đi, như vậy có thể vẽ những kiểu dáng lông mày mình muốn.

Ồ, không phá thì sao xây nên được, cô hiểu điều này.

Cô quả quyết cầm dao cạo cạo hai bên lông mày, tự tin vẽ hai đường thô kệch vào đó, vẽ mắt tròn xoe như viên bi, đánh má hồng dày cộp, còn thắt hai bím tóc, cuối cùng thích thú đăng ảnh tự sướng của mình lên mạng.

Lát sau QQ lóe sáng. Người cô muốn được biết phản ứng nhất quả thật đã cho cô câu trả lời trong giây lát, thế nhưng…

Diệp Tiềm Bạch: “Cậu với người này khá giống nhau đấy.”

Diệp Tiềm Bạch: “Sticker Lý Quỳ tức trợn tròn mắt.”

Sticker còn đính kèm chữ “Kawaii”*

*Tiếng Nhật, có nghĩa là đáng yêu.

Kawaii cái đầu cậu.

Cô tức giận, nổi lên lòng phản nghịch, vốn dĩ chỉ muốn học chơi chơi, về sau cô đã thề phải để Diệp Tiềm Bạch nhìn thấy dáng vẻ sau khi trang điểm của mình, cuối cùng tâm phục khẩu phục. Nỗi niềm rửa nhục luôn mang tới động lực mãnh liệt hơn hứng thú, dưới chất xúc tác ấy, quả thật cô đã trau dồi được khả năng trang điểm thượng thừa.

Nhưng Diệp Tiềm Bạch không còn bất ngờ như những gì cô nghĩ, cũng không nhìn chằm chằm, để lộ ra vẻ kinh ngạc, điều này khiến cô vô cùng khó chịu, không nhịn được hỏi: “Tôi trang điểm vẫn không ổn sao?”

Khi đó họ đang ở tiệm sách, cậu đứng ở đầu bên kia của giá sách, lấy quyển sách chắn giữa họ xuống, nhìn cô nói: “Không hề, rất đẹp.”

“Vậy sao cậu không ngạc nhiên?”



“Vì cậu không trang điểm cũng rất đẹp rồi.”

Cô sững sờ, sau khi hoàn hồn liền vội lấy quyển sách khác trên kệ xuống, nhét vào khe hở giữa hai người, che đi gương mặt đỏ bừng của mình. Tiếp đó cô nghe thấy tiếng cười như đã trêu được cô vang lên ở đầu bên kia, cô biết ngay tên này không hề thật lòng khen cô, nhưng sau chuyện đó cô vẫn sẽ luôn nhớ lại câu nói này.

Trong khoảng thời gian thanh xuân mộc mạc, có một người đã khen dáng vẻ nguyên bản nhất của cô rất xinh đẹp.

Vưu Tuyết Trân bừng tỉnh, phát hiện Viên Tinh đã đi tới ban công gọi điện cho Hà Thạch. Hai người nói chuyện rất lâu, khi đi vào, Viên Tinh lườm một cái: “Tên này đúng là biết được voi đòi tiên.”

“Sao thế?”

“Cậu ta nói muốn cậu ta giúp cũng được, nhưng cậu ta cũng có việc muốn nhờ chúng ta giúp.”

Vưu Tuyết Trân nhạy bén bắt được từ quan trọng: “Chúng ta?”

“Đúng thế, tớ và cậu.” Viên Tinh chắp tay: “Bạn cậu ta tổ chức buổi xem mặt tập thể, số người bên nữ không đủ, cậu ta mong chúng ta cũng có thể đi tới đó cho đủ số lượng.”

Vưu Tuyết Trân ngả xuống giường: “Không đi.”

“Chị em tốt của tôi ơi, làm người tốt thì tốt tới cùng, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên đi.”

Viên Tinh bắt đầu giả chết, chẳng mấy chốc đã thấy người nào đó trèo lên giường của cô, vô sỉ vuốt ve lòng bàn chân cô.

“Má nó, quân tử động khẩu không động thủ nhé.” Cô rụt chân lại, cuộn tròn người.

Viên Tinh vẫn không tha: “Tớ nói thật này, cậu không nghĩ tới việc yêu một lần sao? Đối phương là đàn ông cũng được, phụ nữ cũng chẳng sao, tới lúc tốt nghiệp rồi vẫn chưa trải nghiệm tình yêu học đường không phải sẽ hối tiếc lắm sao?”

Ngay cả người đắm chìm vào việc đu idol như cô ấy cũng thử yêu một lần, mặc dù sau khi yêu cô ấy thấy rất nhạt nhẽo, y như chơi đào vàng, tưởng bắt được vàng có giá trị, nào ngờ kéo lên lại là tảng đá. Nhưng cô ấy thấy nếu không đào thử thì sẽ không cam tâm, vậy nên cô ấy không hiểu có phải Vưu Tuyết Trân thật sự không cả tò mò hay không, cũng có thể cô là người đồng tính.

Vưu Tuyết Trân duy trì tư thế ôm chân như chú cóc, nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi của Viên Tinh thế nào. Đâu thể nói không phải không muốn yêu đương mà là không thể yêu người mình thích được.

Trên thế giới này có rất nhiều tình yêu không bình đẳng. Ví dụ đối phương là người khiến bao người phải ngưỡng mộ, ngước nhìn, hoặc là người đã mặc định bạn là bạn bè thân thiết. Rất đáng tiếc, sự yêu thích đó luôn tới từ một phía, không đổi lại được hồi âm tương đương.

Nhưng bắt ép bản thân từ bỏ sự yêu thích này dường như còn khó hơn.

Cô không muốn từ bỏ, lại không dám nói ra, “thích” của cô như một mắt quỷ, chỉ có bản thân cô nhìn thấy.

Cuối cùng Vưu Tuyết Trân không nói gì, thỏa hiệp: “Thôi được rồi, vậy thì đi, coi như ăn ké một bữa.”

Buổi làm quen được xếp vào cuối tuần, địa điểm là con phố sau trường học. Vưu Tuyết Trân không hành hạ mặt mình thêm nữa, tới khi còn cách giờ hẹn nửa tiếng nữa cô mới đi gội đầu, sau đó đi ra ngoài với Viên Tinh đã trang bị “vũ khí” đầy mình.

Tới nơi mới thấy có nhiều người thật, đa số đều là người Vưu Tuyết Trân không quen, dù sao cũng không học chung một khoa. Hơn nữa hầu hết người tới đều là sinh viên năm nhất, đàn chị năm tư như họ đúng là bị kéo tới cho đủ quân số.

Nhưng lúc hai người bước vào đã nhận được sự chú ý nồng nhiệt.

Vưu Tuyết Trân và Viên Tinh nhìn nhau, muốn xem có phải trên mặt đối phương dính gì hay có điểm gì khiến họ mất mặt không.

Mãi cho tới khi phía sau hai người vang lên tiếng chào hỏi, họ mới ngượng ngùng nhận ra thì ra những người đó không nhìn họ.

“Chào mọi người, em tới muộn rồi.”

Vưu Tuyết Trân quay đầu lại, ánh mắt hiện rõ vẻ bất ngờ.

Nếu dùng hai chữ để khái quát thì là người đẹp, dùng ba chữ thì sẽ là siêu siêu đẹp.

Cô kéo Viên Tinh, rất thức thời nhường đường cho người tới, hai người họ lặng lẽ chui vào góc, còn hơi hối hận nói: “Sớm biết vậy tối nay không gội đầu còn hơn, như vậy khi đứng chung khung hình với người này còn có thể đội mũ để che đi mặt.”

Viên Tinh nghiến răng đáp: “Cậu không thể suy nghĩ như người bình thường là sớm biết vậy tối nay đã trang điểm đàng hoàng rồi à?”

Vưu Tuyết Trân nhún vai: “Vậy mệt lắm, hơn nữa cũng không so được với người ta.”

Cô rất biết mình biết ta, vẻ đẹp của cô là vẻ đẹp có giới hạn. Nếu đặt hai chữ giới hạn lên sản phẩm, hàng hóa, chứng tỏ món đồ đó rất đắt, nhưng đặt trên người thì đó là một sự châm biếm. Chọn kiểu tóc, chọn kiểu trang điểm, chọn quần áo, bản thân phải sai rất nhiều lần mới nghiên cứu ra lựa chọn phù hợp với mình, mới dần trở nên xinh đẹp, nhưng sau khi tẩy trang xong lại bị đánh hiện nguyên hình.

Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com

Nếu chỉ so sánh riêng về mặt mộc, ưu điểm của cô chắc là da trắng, nhưng đây cũng không phải ưu điểm liên quan tới gen hay bẩm sinh, ngược lại cô còn rất dễ bắt nắng.

Trước đây cô không hề có khái niệm da trắng da đen. Lúc học tiểu học, khó lắm mới được ra ngoài du lịch với cả nhà một lần, một nhà bốn người lênh đênh trên du thuyền một tuần. Kết quả sau khi quay lại trường cô mới thấy mọi người đều cười sau lưng mình, gọi cô là Bao Thanh Thiên.

Lúc đó bộ phim Thời niên thiếu của Bao Thanh Thiên thường xuyên chiếu lại trên TV, họ nói cô đen như Bao Chửng mà Châu Kiệt đóng.

Cô mở TV lên xem, đúng là giống thật, sau đó liền tức tới bật khóc.

Từ đó về sau cô mới chú trọng tới việc tránh nắng, có thể không phơi nắng thì sẽ cố nhất có thể, dưỡng mấy năm mới giúp da phục hồi lại như trước.

Ngoài ra, có lẽ mắt cô cũng khá đẹp. Trước đây cô từng được khen sở hữu một đôi mắt long lanh, nhưng khi độ cận ngày một tăng, cặp kính đeo ngày một dày, không còn ai nói tới điều này nữa.

Người trước mặt cô thì khác, lớp trang điểm của cô ấy rất nhạt nhưng vẫn có thể dễ dàng thu hút bao ánh nhìn.

Đây chính là người đẹp hàng thật giá thật.

Đối phương cũng ngồi xuống, điểm khác với họ là cô ấy ngồi ở vị trí trung tâm.

Cô ấy tự giới thiệu: “Em là Mao Tô Hòa, chuyên ngành Phát thanh, là tân sinh viên của năm nay, do vậy có rất nhiều điều em không biết, mong các anh chị giúp đỡ.”

Mọi người hưởng ứng nhiệt tình, phản ứng của nam sinh là rõ rệt nhất.

Viên Tinh nhìn chằm chằm người đó: “Tớ thích vẻ ngoài của đàn em này quá, nếu cô ấy tham gia show tuyển chọn idol, chắc chắn tớ sẽ bầu cho cô ấy.”

Vưu Tuyết Trân gật đầu: “Tớ cũng vote một phiếu.”

Mọi người giới thiệu xong thì vừa ăn cơm vừa nói chuyện, một lúc sau, bầu không khí đã thoải mái hơn nhiều, họ bắt đầu chơi trò chơi. Trò mở đầu chính là trò cổ nhất, “Nói thật hay thử thách”. Mọi người ca hát truyền hoa, xem hoa dừng tại đâu thì là người đó lựa chọn.

Vòng đầu tiên, người mở đầu cố tình để đồ dừng ở chỗ Mao Tô Hòa.

Cô ấy nghĩ một hồi rồi nói: “Nói thật đi.”

Nam sinh ngồi đối diện như đã nghĩ xong câu hỏi từ lâu, háo hức hỏi: “Mẫu người lý tưởng của em là gì?”

Mao Tô Hòa khổ sở đáp: “Mẫu người lý tưởng sao, cái này rất khó nói, nhưng em thích người hài hước.”

“Hài hước không phải đại từ thay thế cho anh sao.” Nam sinh hồ hởi: “Vậy giữa anh và Diệp Tiềm Bạch, người nào phù hợp với mẫu người lý tưởng của em hơn. Chắc em biết Diệp Tiềm Bạch nhỉ.”

Vưu Tuyết Trân luôn mất tập trung, khi nghe tới cái tên này, cô chợt hoàn hồn.

Đúng là kỳ lạ, rõ ràng người này không có ở đây nhưng cậu vẫn có cảm giác tồn tại mãnh liệt với tất cả nam sinh có mặt, khó tránh khỏi bị coi như tiêu chuẩn so sánh.

Mao Tô Hòa lắc đầu: “Anh Diệp Tiềm Bạch sao? Em chưa tiếp xúc bao giờ nhưng có nghe nói tới.”

“Vậy trong hai người bọn anh, em chọn ai.”

“Chọn anh.”

“Thật sao?”

Không nghe ra được cô ấy có nói thật hay không: “Thật.”

Nam sinh thở dài: “Anh không tin, trừ phi em hôn anh một cái để chứng minh.”

Tô Mao Hòa cười khổ: “Thôi được rồi, giả đấy.”



Mọi người cười nghiêng ngả, Vưu Tuyết Trân cũng cười, nhưng là ngoài mặt cười còn trong lòng thì không.

Thật ra từ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Mao Hòa cô đã nghĩ ngay tới tình đầu của Diệp Tiềm Bạch. Họ có chung một kiểu đẹp, cụ thể phải miêu tả là kiểu gì thì chính là kiểu Diệp Tiềm Bạch sẽ thích. Có lẽ Diệp Tiềm Bạch cũng sẽ là người mà họ sẽ yêu thích.

Buổi làm quen tiếp diễn tới nửa đêm, nhưng Vưu Tuyết Trân đã chuồn đi khi họ chuyển tới KTV. Viên Tinh cũng tới KTV theo mọi người, tới rạng sáng mới mò về ký túc, Vưu Tuyết Trân đã chuẩn bị dậy tới thư viện viết đề cương luận văn.

Mấy ngày sau đó, cô đóng đô tại thư viện. Sáng sớm cô đã xác định được hướng viết luận văn, đề tài cô nghiên cứu là Tình trạng của phát thanh không dây trong điều kiện các phương tiện truyền thông mới đang phát triển mạnh mẽ.

Từ khi còn rất nhỏ cô đã bắt đầu nghe đài với ông nội, cũng vì vậy mà cô thi vào chuyên ngành phát thanh. Tới bây giờ cô vẫn luôn duy trì thói quen nghe đài, kênh nghe cố định nhất là đài Âm thanh không dây.

Đài này đã lập một diễn đàn giao lưu tự do cho những người yêu phát thanh không dây nghiệp dư. Họ sẽ chia sẻ tin tức, kỹ thuật, hoạt động về thiết bị vô tuyến điện, người nghe còn có thể thông qua thiết bị này để trò chuyện với những người có cùng sở thích khác.

*Thiết bị vô tuyến điện là các thiết bị thu hoặc phát chữ viết, hình ảnh, âm thanh… bằng sóng vô tuyến điện. Ví dụ về các thiết bị vô tuyến điện: bộ đàm, máy phát thanh.. Để hiểu rõ hơn về sở thích của bạn Trân, mọi người có thể vào link này đọc nhé: https://www.elcom.com.vn/nhung-dieu-can-biet-ve-song-vo-tuyen-khai-niem-dac-diem-ung-dung-1672037669. Cụ thể nhất là phần sóng vô tuyến ứng dụng trong lĩnh vực phát thanh.

Vốn dĩ mỗi tuần đài sẽ lên một số, nhưng hai năm trở lại đây, truyền thông thay đổi quá nhanh, ngày một ít người biết tới thiết bị vô tuyến điện, do vậy hiện giờ đài này hai tuần mới lên sóng một lần. Điều duy nhất không thay đổi là cô vẫn nghe đài thường xuyên, lần nào cũng như nhận được ám hiệu, vào trang web của họ, tìm tần suất và lịch chiếu cố định của đài này, sau đó tìm được kênh này qua máy FM.

Mặc dù quá trình rất rắc rối nhưng khoảnh khắc kết nối tín hiệu thành công cũng chính là lúc cô có cảm giác thành tựu nhất. Vì vậy cô vẫn rất đắm chìm vào sự rắc rối đó, cũng đắm chìm vào diễn đàn giao lưu của những người yêu thích vô tuyến điện. Đây cũng là lý do đợt vừa rồi cô đã đi thi chứng chỉ liên quan tới vô tuyến điện, mặc dù cô gần như chưa từng giao lưu gì với mọi người, chỉ lắng nghe qua các thiết bị.

Hôm nay vừa hay là ngày phát sau nửa tháng của Âm thanh không dây, nhưng Viên Tinh đã chốt hôm nay sẽ quay video, nhận ra điều này, cô chỉ đành từ bỏ hoạt động thường lệ, vội vã thu dọn đồ đạc, rời khỏi thư viện.

Trên đường về ký túc, điện thoại cô rung lên, cô mở Wechat ra xem thì thấy là tin nhắn của cửa hàng đồ nướng gửi.

Mạnh Sĩ Long: “Hôm nay tôi tới trường các cô, cô có đặt gì không?”

Vưu Tuyết Trân nhìn thấy tin nhắn này không khỏi ngạc nhiên, lúc này cô mới nhớ ra lần trước mình chủ động đưa ra yêu cầu đặt đơn với người ta, suýt thì quên mất.

Trân Trí Bang: “Có.”

Cô gõ một loạt các món cần đặt, còn đặt thêm một phần nữa cho lớp trưởng hộ Viên Tiên.

Mạnh Sĩ Long: “Ok, *icon chắp tay nghĩa hiệp*.”

Trân Trí Bang: “Hi.”

Cô quay về ký túc, vừa mở cửa ra đã nghe thấy Viên Tinh nổi điên với điện thoại.

“Lớp trưởng, cậu được lắm. Lần trước chúng tôi nể mặt cậu vậy, giúp cậu rồi, sao cậu có thể cho tôi leo cây được?”

“Mẹ nó, cậu bảo tôi phải làm sao, tôi cũng đâu thể xử lý sự việc ngay lúc này được!!!”

Cô ấy tức giận tắt điện thoại, Vưu Tuyết Trân coi như đã hiểu có chuyện gì xảy ra.

“Cậu ấy cho cậu leo cây à?”

“Má nó, nói tới lại tức.” Viên Tinh nắm chặt tay: “Trong buổi làm quen chết tiệt kia, lớp trưởng lại câu được một đàn em năm nhất thật, kết quả đàn em đó có bạn trai ở thành phố khác. Bạn trai người ta tưởng cậu ta định đập chậu cướp hoa nên tới đấm cho cậu ta một trận, mặt sưng vù lên, tím xanh tím đỏ. Cậu xem.” Nói rồi cô ấy cho Vưu Tuyết Trân xem ảnh Hà Thạch gửi.

“Oh my god, vết thương này quả thật không che nổi.”

Viên Tinh nổi đóa: “Còn gì nữa, vì đợi cậu ta rảnh mà tớ đã chờ cả tuần, bây giờ cậu ta lại không quay được, tớ thật sự muốn phát điên lên rồi. Ngày kia tớ phải nộp video rồi.”

“Trước tiên cậu đừng lo quá.” Vưu Tuyết Trân an ủi: “Hay là như vậy đi, bây giờ chúng ta đi tìm đại ai đó, xem ai rảnh.”

“Haiz, cũng chỉ có như vậy thôi.”

Nhưng nói thật đây là việc rất khó.

Đầu tiên phải đáp ứng điều kiện tiên quyết của video này, ít nhất người này phải có nét đẹp, đây là điều cực kỳ gian nan. Cô và Viên Tinh ngồi đợi ở cửa nhà ăn có nhiều người qua lại nhất hồi lâu, cuối cùng chỉ đành từ bỏ yêu cầu cao kia, chỉ cần không phải người khó coi quá là được.

Thứ hai, dù sao cũng sẽ đăng lên mạng xã hội, rất nhiều người vừa nghe đã không đồng ý cho quay.

Cuối cùng còn phải có thời gian đi quay với họ. Trang điểm, làm tóc, chọn quần áo, ít nhất cũng mất một buổi tối. Khó lắm mới tìm được một người, kết quả buổi tối người đó có tiết nên không muốn hy sinh điểm chuyên cần để quay video này.

Khó khăn chồng chất khó khăn.

Viên Tinh thở dài ngao ngán, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm người đi đường. Vưu Tuyết Trân mệt mỏi, cúi đầu nghịch điện thoại, lúc này mới phát hiện năm phút trước Mạnh Sĩ Long có gửi tin nhắn cho mình.

Mạnh Sĩ Long: “Chào cô, đồ của cô tới rồi.”

Trân Trí Bang: “A!!”

Trân Trí Bang: “Anh ở dưới tòa ký túc sao? Có thể phiền anh cầm đồ tới cửa nhà ăn được không, chúng tôi đang ở đó.”

Mạnh Sĩ Long: “Được.”

Wechat còn có tin nhắn khác chưa trả lời, Vưu Tuyết Trân vẫn chưa trả lời xong, cánh tay đã bị Viên Tinh nắm lấy, lắc dữ dội.

“Cậu mau nhìn kìa, mau nhìn kìa…” Mắt cô ấy sáng bừng lên, chỉ người đang đi về phía cửa nhà ăn.

Vưu Tuyết Trân nhìn theo, không cần hỏi cũng biết dường như Viên Tinh đang nói ai. Giống như việc ném quân cờ trắng lên bàn cờ toàn quân cờ đen, ai nhìn vào cũng nhận ra ngay, người tới đó cũng như vậy, cực kỳ nổi bật giữa dòng người.

Khi người đó tới gần hơn, Vưu Tuyết Trân sững sờ, đột nhiên dở khóc dở cười. Bởi vì người đang đi tới trước mặt họ đang xách túi đồ ăn Vưu Tuyết Trân quen thuộc, đó là Mạnh Sĩ Long.

Viên Tinh nhìn người đó tới gần, lẩm bẩm: “Sao tớ thấy hình như từng gặp người này ở đâu rồi nhỉ.”

Vưu Tuyết Trân vừa nhắc ba chữ lễ Giáng Sinh, Viên Tinh đã vỗ đùi: “Ờ ha, tớ nhớ ra rồi, là người giao đồ ăn đó…”

Vưu Tuyết Trân kinh ngạc: “Cậu lại có ấn tượng thật sao?”

“Bởi vì anh ấy rất cao đó, tớ chưa từng thấy ai cao hơn anh ấy cả.” Viên Tinh nhướng mày: “Cảm giác người này còn thích hợp hơn lớp trưởng, vừa cao lại vừa men.”

Khi hai người đang nói, Mạnh Sĩ Long đã đi tới trước mặt họ. Vưu Tuyết Trân nhận lấy đồ ăn, giới thiệu: “Đây là chủ cửa hàng đồ tớ gọi, Mạnh Sĩ Long.”

Viên Tinh ngạc nhiên, vỗ tay: “Anh, anh Mạnh, đồ anh giao nào phải đồ ăn, là than thì có.”

Người tự dưng được nhắc tới hoang mang, nghiêm túc đáp: “Cái gì, tôi không giao than.”

Vưu Tuyết Trân toát mồ hôi: “Khụ, ý cậu ấy là sự xuất hiện của anh như được người khác tặng than trong ngày tuyết giá rét, cực kỳ quan trọng và đúng lúc.”

Viên Tinh điên cuồng gật đầu: “Đúng đúng đúng, em muốn nói anh có thể giúp bọn em việc này được không?”

Mạnh Sĩ Long còn chưa kịp từ chối, cô ấy đã giải thích đầu đuôi mọi chuyện, ỷ vào việc người ta không hiểu lắm, bắt đầu thêm mắm dặm muối, dường như một khi Mạnh Sĩ Long từ chối sẽ hủy hoại cả tương lai tươi đẹp của cô ấy.

Không ai nhìn ra cảm xúc trên mặt anh, mắt lại bị tóc mái che mắt, chỉ chừa lại đôi môi mỏng mím chặt lại, dường như hơi do dự: “Nghiêm trọng vậy sao.”

Viên Tinh ẩn ý: “Anh, thật đấy, anh mà không giúp em là em mất công việc luôn. Tới Tết quay về nhà bố mẹ em sẽ nói em chết mất.”

Mạnh Sĩ Long mím chặt môi, hiển nhiên đã tin lời nói dối của Viên Tinh.

Vưu Tuyết Trân không kiềm chế được nghĩ, người này dễ lừa quá. Cô nghi ngờ nếu để anh đi phát tờ rơi, có lẽ người khác đều hai tay trống không, chỉ có anh là cầm một đống tờ quảng cáo.

Cô cắt lời Viên Tinh, nói xen vào: “Thật ra…” Cô vừa định nói anh không cần gượng ép, Mạnh Sĩ Long đã đồng thời lên tiếng, gật đầu: “Được.”

Viên Tinh vui tới nỗi nhảy bổng lên, anh lại ngập ngừng nói thêm: “Nhưng muốn tìm người sẽ đẹp trai hơn sau khi thay đổi thì các cô tìm tôi là nhầm người rồi.”

Viên Tĩnh kiễng chân, vỗ vai anh, kêu anh yên tâm: “Đàn ông mà, một người cao chấp năm thằng xấu. Chỉnh trang lại chút cũng có thể khiến người ta cảm thấy đẹp trai.”

Nửa tiếng sau, khi tóc của Mạnh Sĩ Long được cắt tỉa lại, ngũ quan gương mặt hiện rõ trước bao người, một người từng đu rất nhiều idol như Viên Tinh không khỏi văng tục: “Mẹ kiếp.”
Chương trước Chương tiếp