Đèn Neon Thời Tiết
Chương 9
Cô ấy vừa dứt lời, bàn ăn chợt rơi vào sự im lặng tới quỷ dị.
Viên Tinh không biết người cô gái kia nói là Mạnh Sĩ Long, bởi vì cô ấy không biết về sau Vưu Tuyết Trân còn đuổi theo anh, vậy nên vô cùng bàng hoàng với “người bạn trai” áp sát vào cô tại cổng trường này: “Mẹ kiếp, thật hay đùa đấy?”
Asmodai gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, nhưng anh chàng đó lạ lắm, trông như vậy sao tôi có thể không có ấn tượng gì được, lẽ nào là sinh viên năm nhất sao?”
Vưu Tuyết Trân đau đầu, gì vậy trời, bà chị này có khả năng suy diễn ghê.
Nhưng cô còn chưa kịp trả lời, Diệp Tiềm Bạch đã uống ngụm nước, ậm ờ nói: “Không thể nào.” Anh nhìn về phía Vưu Tuyết Trân: “Đúng không?”
Vưu Tuyết Trân gật đầu: “Anh ấy không phải bạn trai tôi.” Sau đó cô giải thích đơn giản việc mọi người giúp Viên Tinh tối nay.
Diệp Tiềm Bạch cười như đã rõ mọi chuyện từ lâu: “Tôi biết ngay mà.”
Asmodai nghe vậy, vẻ mặt hiện rõ sự khó hiểu: “Tại sao cậu lại chắc chắn thế?”
Diệp Tiềm Bạch lại dùng tới chiếc mỏ hỗn của mình: “Đơn giản là tôi biết thôi, tôi còn biết trái đất hình cầu mà.”
“Tào lao ghê.” Cô gái cười vỗ vai cậu, sau đó quay đầu nhìn Vưu Tuyết Trân: “Vậy có cần tôi giới thiệu cho cậu vài anh bạn tôi quen không?”
Má Vưu Tuyết Trân giật liên hồi: “Không cần đâu.”
Viên Tinh xì một tiếng, bật chế độ bảo vệ: “Trân Trân nhà chúng tôi không muốn tìm bạn trai thôi, muốn tìm thì lại chỉ là chuyện trong phút mốt.”
Ẩn ý là, cần gì phải để cậu giới thiệu.
Diệp Tiềm Bạch nghe xong cũng tung hứng theo: “Đúng đấy, hơn nữa mấy người cậu quen có gì tốt đẹp mà giới thiệu.”
Asmodai nhíu mày: “Người tôi quen đều tốt hết đấy.”
“Tôi không có ý đó.” Diệp Tiềm Bạch cười: “Gu của cậu ấy là chín chắn, trưởng thành, không thích mấy anh chàng nhỏ tuổi đâu.”
Asmodai bất ngờ nhìn cô: “Hả, cậu thích đàn ông lớn tuổi à.”
Bây giờ Vưu Tuyết Trân cảm thấy rất mất hứng, không trả lời câu hỏi này, tìm đại cái cớ đứng dậy về ký túc. Viên Tinh thấy cô định đi cũng rời đi theo.
Hai người sóng vai đi bộ về ký túc, Viên Tinh liên tục hỏi chủ đề bị cắt ngang ban nãy: “Đàn ông lớn tuổi là sao, sao trước đây tớ chưa từng nghe cậu nói cậu thích người lớn tuổi?”
“Bởi vì đó không phải là gu của tớ.”
“Hả, vậy tại sao Diệp Tiềm Bạch lại nói thế?”
Vưu Tuyết Trân im lặng hồi lâu rồi đáp: “Nếu bắt buộc phải nói thì cũng coi như tớ từng thích người như vậy đi. Vì năm cấp ba tớ từng thích thầy dạy âm nhạc của bọn tớ.” Cô ngập ngừng giây lát, nói thêm: “Cũng là tình đầu của tớ.”
“Má ơi, cậu chơi lớn vậy hả, tình đầu đã chơi tình thầy trò rồi.”
“Có yêu đâu, là tớ yêu thầm thầy ấy, nhưng bị Diệp Tiềm Bạch biết.” Vưu Tuyết Trân bất lực: “Năm tớ học lớp 12 thì thầy kết hôn với bạn gái rồi, lúc biết tin này tớ mới hiểu ra, thì ra không phải tớ thích thầy ấy mà là sùng bái, ngưỡng mộ thầy ấy. Ngưỡng mộ và thích vốn dĩ là hai chuyện khác nhau, nhưng hôm biết thầy sắp kết hôn tớ vẫn khóc nhiều lắm.”
Viên Tinh nghi hoặc: “Nếu cậu đã hiểu ra rồi thì sao còn khóc?”
Bởi vì hôm đó cô còn biết thêm một chuyện nữa, Diệp Tiềm Bạch có bạn gái.
Lý do thật sự khiến cô hiểu ra sự khác biệt giữa ngưỡng mộ và thích không phải tin kết hôn của thầy giáo, mà là chuyện Diệp Tiềm Bắt bắt đầu yêu. Hai chuyện đó xảy ra cùng một ngày, sự sắp xếp trùng hợp đó khiến cô nhận ra tất cả.
Vưu Tuyết Trân gạt hồi ức sang một bên, lười biếng ợ một cái, lấp liếm cho qua: “Tớ quên sao lại khóc rồi.”
Khoảnh khắc cửa ký túc gần đóng, hai người đã kịp thời quay về. Tối nay họ đã vật lộn cả ngày trời, vừa vào tới phòng cô đã không còn sức lực làm bất kỳ chuyện gì, gục lên bàn, lười nhác lướt điện thoại.
Trong danh sách bạn bè xuất hiện thêm một người mới, là Asmodai, tên thật của cô ấy là Hoàng Thiên Nhu.
Vưu Tuyết Trân mở trang cá nhân của cô ấy ra xem, bài đăng mới nhất là bữa cơm vừa rồi, cô ấy cầm điện thoại tự sướng, cũng cho mọi người vào khung hình luôn.
Để thể hiện phép lịch sự, cô ấn like một cái. Vừa like xong Wechat đã có thông báo.
Avatar: “Tới ký túc rồi à?”
Trân Trí Bang: “Ừ, *icon đeo kính râm*.”
Avatar: “Ok.”
Avatar: “Phải rồi, ngày mai xe tôi sửa xong đấy.”
Trân Trí Bang: “Thì làm sao?”
Avatar: “Chốt rồi mà, tôi đưa cậu đi hóng gió, để cậu biết thế nào là kỹ năng của tôi.”
Ngón tay dừng lại gần màn hình, cuối cùng cô vẫn gõ một dòng chữ rồi gửi đi.
Trân Trí Bang: “Cậu không đưa Hoàng Thiên Nhu đi hóng gió sao?”
Cô vốn chỉ muốn thăm dò mối quan hệ giữa cậu và Hoàng Thiên Nhu, nhưng cậu lại gửi tin nhắn thoại: “Đây là ước hẹn của chúng ta.” Giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Vưu Tuyết Trân chuyển tin nhắn thoại đó thành văn bản, mắt nhìn chằm chằm nó, bất tri bất giác ôm lấy hai cánh tay, dáng vẻ như một chiếc đồng hồ cát. Mỗi lần tình cảm cô dành cho cậu đang dần vơi đi, cứ ngỡ có thể thả nó vào hư không, mọi chuyện đều sẽ như vậy, bị cậu tùy ý kéo trở về.
Thế là cô lại quay đầu, tình cảm tiêu hao hết dần quay ngược lại, lặng lẽ lấp đầy, không sao kiểm soát nổi.
Hôm sau, Viên Tinh ngủ tới khi tự tỉnh dậy thì thôi, cô ấy chuẩn bị bắt tay vào việc xử lý các video quay tối qua, nào ngờ vừa xuống giường đã giật mình.
Vưu Tuyết Trân đang tỉ mỉ trang điểm.
“Cậu làm gì thế? Có hẹn à?”
“Không.” Cô kẹp lông mi, mắt mở to tới méo mó: “Rèn luyện tay nghề chút, để lâu lại hao mòn.”
“Xí.” Viên Tinh ngửi ra điều gì đó bất thường: “Chắc chắn đi hẹn hò.”
Vưu Tuyết Trân chột dạ dừng tay lại, kẹp lông mi bất cẩn kẹp vào mí mắt, đau tới nước mắt trào dâng: “Đau đau đau.”
“Má, lông mi cậu bị kẹp rụng một mảng rồi.”
Cục diện hỗn loạn, Viên Tinh quên cả việc dò hỏi lý do.
Cuối cùng Vưu Tuyết Trân nhìn chằm chằm gương, lau son trên môi đi, bôi son dưỡng không màu lên, ôm laptop chạy tới thư viện.
Nhưng cả buổi chiều cô chỉ đờ đẫn nhìn file tài liệu, không đánh được chữ nào, mắt luôn liếc về phía Wechat ở góc máy tính. Không có một chấm đỏ nào xuất hiện.
Cô lại nhìn điện thoại, xác nhận không phải do laptop bị lag.
Diệp Tiềm Bạch nói hôm nay đi hóng gió, nhưng không nói thời gian cụ thể. Trước đây cậu cũng thường như vậy, chốt lịch đi đâu, làm gì đều rất tùy hứng, không lên kế hoạch rõ ràng. Giống như mùa hè năm đó, cậu đột nhiên lái xe, xông vào nhà cô nói muốn đưa cô đi hóng gió. Bây giờ cậu còn có thể hẹn trước thời gian đại khái đã coi như tiến bộ vô cùng lớn.
Thời gian chờ đợi luôn khó khăn hơn tưởng tượng.
Suốt một buổi chiều, cô nghiêm túc quan sát người ở bàn phía trước, người đó có thể tập trung đọc hết một bài nghiên cứu. Người ở bàn bên cạnh “khiêm tốn” hơn nhiều, viết được nửa tiếng thì lấy điện thoại ra chơi game một tiếng. Bạn học ở gần cửa sổ cũng không hề kém cạnh, mở một file tài liệu ra rồi gục lên bàn ngủ.
Nhưng người “khiêm tốn” nhất chắc chính là cô. Cô nhìn mãi nhìn mãi, cơn buồn ngủ dần ập tới, cô cúi người, gục lên bàn.
Còn ngồi tiếp cô sẽ hoài nghi bản thân có biết thành một chữ đơn giản nào hay không, sau đó bị hút vào từ điển, sau đó bị nhét lên kệ sách sâu nhất trong thư viện này, năm tháng dần trôi, bụi bám đầy bìa, không được ai động tới.
Mặt trời đã lặn từ lâu.
Vưu Tuyết Trân liên tục xem điện thoại. Cuối cùng người ở vị trí đầu tiên gửi hai tin nhắn.
Avatar: “Bên chỗ tôi đột nhiên có chuyện gấp.”
Avatar: “Để lần sau nhé.”
Thật ra Vưu Tuyết Trân đã có dự cảm cậu sẽ không tới, trước khi ý thức vẫn chưa tỉnh táo hẳn, ngón tay cô đã soạn một tin nhắn gửi đi theo bản năng.
Trân Trí Bang: “Gì đấy.”
Trân Trí Bang: “Ờ, cậu nói đi hóng gió nhỉ, tôi quên mất rồi, *icon dở khóc dở cười*.”
Avatar: “…”
Nhìn dấu chấm than cậu gửi, dường như cô lại thở phào nhẹ nhõm. Cô thà thừa nhận tội danh vốn không thuộc về mình còn hơn nhận lại một câu xin lỗi.
Cô tắt điện thoại, ép bản thân phải tập trung vào tài liệu. Cũng đâu phải lần đầu bị cho leo cây, có gì to tát đâu chứ?
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Cô buông bỏ sự kỳ vọng, tập trung cao độ, ngón tay liên tục gõ xuống bàn phím, câu cú đánh ra không có chút logic nào.
Vưu Tuyết Trân mệt mỏi dừng lại, lát sau màn hình máy tính tự tắt, phản chiếu gương mặt đổ dầu khi trang điểm quá lâu.
Cô vội chạm vào nút nguồn, màn hình sáng trở lại, che đi gương mặt thất vọng vừa rồi.
Lúc này Wechat trên máy tính xuất hiện rất nhiều chấm đỏ, rõ ràng buổi chiều đợi tới lòng nóng như lửa đốt nhưng không có ai tìm, dường như cô đã bị thả xuống đảo không người, giờ đây lại vô số người tìm tới. Đầu tiên là Viên Tinh hỏi cô có muốn đi ăn không, tiếp đó là giáo viên hướng dẫn gửi một loạt tin nhắn, cuối cùng là…
Cuối cùng lại là một người khiến cô cực kỳ bất ngờ, Mạnh Sĩ Long.
Anh hỏi cô: “Cô có ở trường không?”
Cô nghi hoặc đáp: “Có.”
Mạnh Sĩ Long: “Được, nửa tiếng nữa tôi tới trường các cô, cô có tiện không?”
Trân Trí Bang: “Tôi vẫn đang ở trường, có chuyện gì thế?”
Mạnh Sĩ Long: “Tôi tặng cô cái này.”
Đồ gì nhỉ? Vưu Tuyết Trân khó hiểu trả lời: “Ok.”
Cô ngồi trong thư viện đợi hai mươi phút, thấy gần tới giờ hẹn, cô liền thu dọn đồ đạc, ra cổng trường đời, vừa đi vừa lướt điện thoại.
Lướt mãi lướt mãi, bước chân cô bất giác chậm lại.
Một phút trước, bảng tin của cô hiện lên một bài đăng, là bài của Hoàng Thiên Nhu. Cô ấy đăng một bức ảnh tự sướng, kèm theo đó là dòng chữ cảm ơn người nào đó đã lái xe đưa mình tới bệnh viện, đúng là xuất hiện đúng lúc.
Góc của bức hình hiện lên một đôi giày, cô nhận ra đó là giày của Diệp Tiềm Bạch. Đôi giày đó là phiên bản giới hạn của hãng S, số lượng cực kỳ ít, chí ít cô chưa từng thấy người xung quanh đi bao giờ.
Thì ra đây là việc gấp của cậu.
Đối tượng mập mờ đột nhiên ốm với buổi hẹn đi hóng gió với người bạn lâu năm, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng thấy đương nhiên vế trước quan trọng hơn. Vậy nên cô bị cho leo cây là đáng đời, không có gì để oán thán.
Trong đầu hiện lên rất nhiều lý do để bao biện cho cậu, cô đứng tại chỗ, chợt không đi nữa. Dường như bên dưới chân không phải nền xi măng mà là sa mạc cát lún. Những hạt cát đó chảy ra từ người cô, sau khi chảy hết, cơ thể cô trở nên trống rỗng, gió đêm mùa thu xuyên qua cơ thể.
Lúc này, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mạnh Sĩ Long.
Anh không mặc bộ tối qua cô chọn cho, cũng không xịt nước hoa cô tặng. Dường như đối với anh, những thứ đó là phép thuật qua 12 giờ đêm sẽ biến mất, vậy nên cho dù cuối cùng những thứ đó vẫn nằm trong tay anh, nhưng anh lại không dùng.
“Cho cô này. Vé ăn.” Thứ anh đưa cho cô là hai tấm vé ăn buffet của nhà hàng Nhật.
“Cho cô và bạn cô.” Anh ngại ngùng nói: “Vốn dĩ tôi muốn tặng hai cô quà tốt hơn, nhưng gần đây tôi tính mua máy ảnh, vậy nên phải tiết kiệm chút.”
Vưu Tuyết Trân nhìn vé ăn, trong lòng dở khóc dở cười, người này không biết tặng quà cho con gái gì hết, nào có ai tặng vé ăn bao giờ.
“Vì tặng cái này mà anh qua tận đây sao?”
Anh thành thật đáp: “Cũng không hẳn thế, vừa hay tôi giao đồ ăn cho khách quen ở gần đây, tiện đường thôi.”
Vưu Tuyết Trân nhận lấy một tấm vé, sau đó trả anh tấm còn lại: “Tôi sẽ đưa vé này cho Viên Tinh, vé của tôi thì thôi.”
“Tại sao?”
Cô lấy bừa một lý do: “Tôi không thích ăn đồ sống lắm.”
“Cô thích ăn đồ nướng sao?”
“Cũng không hẳn, tôi khá thích ăn đồ ngọt, bánh xoài này, macaron này…”
“Là vậy hả.” Anh gật đầu: “Chi bằng khi nào cô rảnh, tôi mời cô đi ăn ở Trần Ký, đó là nhà hàng đồ Quảng chuẩn vị nhất ở Tây Vinh mà tôi từng ăn, đồ ngọt họ làm cũng ngon lắm.”
Anh còn có thể nhận ra chuẩn vị hay không sao?
Vưu Tuyết Trân hoàn hồn: “Không cần phiền phức vậy đâu, ăn nhiều đồ ngọt dễ béo lắm.”
Mạnh Sĩ Long nhíu mày, dáng vẻ vắt óc suy nghĩ, sau đó hỏi thẳng: “Vậy tôi nên tặng cô gì?”
“Thật sự không cần mà, tôi nhận tấm lòng của anh là được.”
Anh cố chấp nói: “Không được, phải đáp lễ lại chứ. Tôi không thể nhận đồ của các cô không được.”
“Vậy tôi nhất định phải nói ra thứ mình cần sao?”
“Đúng vậy.”
Vưu Tuyết Trân sững sờ nhìn Mạnh Sĩ Long và moto của anh dưới đèn đường, ánh sáng vàng hắt lên moto, tạo ra bóng phản chiếu như con thú hoang dũng mãnh, ngồi lên nó là có thể chạy thoát khỏi sa mạc này.
“Tôi muốn đi hóng gió.” Cô buột miệng: “Anh có thể đưa tôi đi hóng gió được không?”
Viên Tinh không biết người cô gái kia nói là Mạnh Sĩ Long, bởi vì cô ấy không biết về sau Vưu Tuyết Trân còn đuổi theo anh, vậy nên vô cùng bàng hoàng với “người bạn trai” áp sát vào cô tại cổng trường này: “Mẹ kiếp, thật hay đùa đấy?”
Asmodai gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, nhưng anh chàng đó lạ lắm, trông như vậy sao tôi có thể không có ấn tượng gì được, lẽ nào là sinh viên năm nhất sao?”
Vưu Tuyết Trân đau đầu, gì vậy trời, bà chị này có khả năng suy diễn ghê.
Nhưng cô còn chưa kịp trả lời, Diệp Tiềm Bạch đã uống ngụm nước, ậm ờ nói: “Không thể nào.” Anh nhìn về phía Vưu Tuyết Trân: “Đúng không?”
Vưu Tuyết Trân gật đầu: “Anh ấy không phải bạn trai tôi.” Sau đó cô giải thích đơn giản việc mọi người giúp Viên Tinh tối nay.
Diệp Tiềm Bạch cười như đã rõ mọi chuyện từ lâu: “Tôi biết ngay mà.”
Asmodai nghe vậy, vẻ mặt hiện rõ sự khó hiểu: “Tại sao cậu lại chắc chắn thế?”
Diệp Tiềm Bạch lại dùng tới chiếc mỏ hỗn của mình: “Đơn giản là tôi biết thôi, tôi còn biết trái đất hình cầu mà.”
“Tào lao ghê.” Cô gái cười vỗ vai cậu, sau đó quay đầu nhìn Vưu Tuyết Trân: “Vậy có cần tôi giới thiệu cho cậu vài anh bạn tôi quen không?”
Má Vưu Tuyết Trân giật liên hồi: “Không cần đâu.”
Viên Tinh xì một tiếng, bật chế độ bảo vệ: “Trân Trân nhà chúng tôi không muốn tìm bạn trai thôi, muốn tìm thì lại chỉ là chuyện trong phút mốt.”
Ẩn ý là, cần gì phải để cậu giới thiệu.
Diệp Tiềm Bạch nghe xong cũng tung hứng theo: “Đúng đấy, hơn nữa mấy người cậu quen có gì tốt đẹp mà giới thiệu.”
Asmodai nhíu mày: “Người tôi quen đều tốt hết đấy.”
“Tôi không có ý đó.” Diệp Tiềm Bạch cười: “Gu của cậu ấy là chín chắn, trưởng thành, không thích mấy anh chàng nhỏ tuổi đâu.”
Asmodai bất ngờ nhìn cô: “Hả, cậu thích đàn ông lớn tuổi à.”
Bây giờ Vưu Tuyết Trân cảm thấy rất mất hứng, không trả lời câu hỏi này, tìm đại cái cớ đứng dậy về ký túc. Viên Tinh thấy cô định đi cũng rời đi theo.
Hai người sóng vai đi bộ về ký túc, Viên Tinh liên tục hỏi chủ đề bị cắt ngang ban nãy: “Đàn ông lớn tuổi là sao, sao trước đây tớ chưa từng nghe cậu nói cậu thích người lớn tuổi?”
“Bởi vì đó không phải là gu của tớ.”
“Hả, vậy tại sao Diệp Tiềm Bạch lại nói thế?”
Vưu Tuyết Trân im lặng hồi lâu rồi đáp: “Nếu bắt buộc phải nói thì cũng coi như tớ từng thích người như vậy đi. Vì năm cấp ba tớ từng thích thầy dạy âm nhạc của bọn tớ.” Cô ngập ngừng giây lát, nói thêm: “Cũng là tình đầu của tớ.”
“Má ơi, cậu chơi lớn vậy hả, tình đầu đã chơi tình thầy trò rồi.”
“Có yêu đâu, là tớ yêu thầm thầy ấy, nhưng bị Diệp Tiềm Bạch biết.” Vưu Tuyết Trân bất lực: “Năm tớ học lớp 12 thì thầy kết hôn với bạn gái rồi, lúc biết tin này tớ mới hiểu ra, thì ra không phải tớ thích thầy ấy mà là sùng bái, ngưỡng mộ thầy ấy. Ngưỡng mộ và thích vốn dĩ là hai chuyện khác nhau, nhưng hôm biết thầy sắp kết hôn tớ vẫn khóc nhiều lắm.”
Viên Tinh nghi hoặc: “Nếu cậu đã hiểu ra rồi thì sao còn khóc?”
Bởi vì hôm đó cô còn biết thêm một chuyện nữa, Diệp Tiềm Bạch có bạn gái.
Lý do thật sự khiến cô hiểu ra sự khác biệt giữa ngưỡng mộ và thích không phải tin kết hôn của thầy giáo, mà là chuyện Diệp Tiềm Bắt bắt đầu yêu. Hai chuyện đó xảy ra cùng một ngày, sự sắp xếp trùng hợp đó khiến cô nhận ra tất cả.
Vưu Tuyết Trân gạt hồi ức sang một bên, lười biếng ợ một cái, lấp liếm cho qua: “Tớ quên sao lại khóc rồi.”
Khoảnh khắc cửa ký túc gần đóng, hai người đã kịp thời quay về. Tối nay họ đã vật lộn cả ngày trời, vừa vào tới phòng cô đã không còn sức lực làm bất kỳ chuyện gì, gục lên bàn, lười nhác lướt điện thoại.
Trong danh sách bạn bè xuất hiện thêm một người mới, là Asmodai, tên thật của cô ấy là Hoàng Thiên Nhu.
Vưu Tuyết Trân mở trang cá nhân của cô ấy ra xem, bài đăng mới nhất là bữa cơm vừa rồi, cô ấy cầm điện thoại tự sướng, cũng cho mọi người vào khung hình luôn.
Để thể hiện phép lịch sự, cô ấn like một cái. Vừa like xong Wechat đã có thông báo.
Avatar: “Tới ký túc rồi à?”
Trân Trí Bang: “Ừ, *icon đeo kính râm*.”
Avatar: “Ok.”
Avatar: “Phải rồi, ngày mai xe tôi sửa xong đấy.”
Trân Trí Bang: “Thì làm sao?”
Avatar: “Chốt rồi mà, tôi đưa cậu đi hóng gió, để cậu biết thế nào là kỹ năng của tôi.”
Ngón tay dừng lại gần màn hình, cuối cùng cô vẫn gõ một dòng chữ rồi gửi đi.
Trân Trí Bang: “Cậu không đưa Hoàng Thiên Nhu đi hóng gió sao?”
Cô vốn chỉ muốn thăm dò mối quan hệ giữa cậu và Hoàng Thiên Nhu, nhưng cậu lại gửi tin nhắn thoại: “Đây là ước hẹn của chúng ta.” Giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Vưu Tuyết Trân chuyển tin nhắn thoại đó thành văn bản, mắt nhìn chằm chằm nó, bất tri bất giác ôm lấy hai cánh tay, dáng vẻ như một chiếc đồng hồ cát. Mỗi lần tình cảm cô dành cho cậu đang dần vơi đi, cứ ngỡ có thể thả nó vào hư không, mọi chuyện đều sẽ như vậy, bị cậu tùy ý kéo trở về.
Thế là cô lại quay đầu, tình cảm tiêu hao hết dần quay ngược lại, lặng lẽ lấp đầy, không sao kiểm soát nổi.
Hôm sau, Viên Tinh ngủ tới khi tự tỉnh dậy thì thôi, cô ấy chuẩn bị bắt tay vào việc xử lý các video quay tối qua, nào ngờ vừa xuống giường đã giật mình.
Vưu Tuyết Trân đang tỉ mỉ trang điểm.
“Cậu làm gì thế? Có hẹn à?”
“Không.” Cô kẹp lông mi, mắt mở to tới méo mó: “Rèn luyện tay nghề chút, để lâu lại hao mòn.”
“Xí.” Viên Tinh ngửi ra điều gì đó bất thường: “Chắc chắn đi hẹn hò.”
Vưu Tuyết Trân chột dạ dừng tay lại, kẹp lông mi bất cẩn kẹp vào mí mắt, đau tới nước mắt trào dâng: “Đau đau đau.”
“Má, lông mi cậu bị kẹp rụng một mảng rồi.”
Cục diện hỗn loạn, Viên Tinh quên cả việc dò hỏi lý do.
Cuối cùng Vưu Tuyết Trân nhìn chằm chằm gương, lau son trên môi đi, bôi son dưỡng không màu lên, ôm laptop chạy tới thư viện.
Nhưng cả buổi chiều cô chỉ đờ đẫn nhìn file tài liệu, không đánh được chữ nào, mắt luôn liếc về phía Wechat ở góc máy tính. Không có một chấm đỏ nào xuất hiện.
Cô lại nhìn điện thoại, xác nhận không phải do laptop bị lag.
Diệp Tiềm Bạch nói hôm nay đi hóng gió, nhưng không nói thời gian cụ thể. Trước đây cậu cũng thường như vậy, chốt lịch đi đâu, làm gì đều rất tùy hứng, không lên kế hoạch rõ ràng. Giống như mùa hè năm đó, cậu đột nhiên lái xe, xông vào nhà cô nói muốn đưa cô đi hóng gió. Bây giờ cậu còn có thể hẹn trước thời gian đại khái đã coi như tiến bộ vô cùng lớn.
Thời gian chờ đợi luôn khó khăn hơn tưởng tượng.
Suốt một buổi chiều, cô nghiêm túc quan sát người ở bàn phía trước, người đó có thể tập trung đọc hết một bài nghiên cứu. Người ở bàn bên cạnh “khiêm tốn” hơn nhiều, viết được nửa tiếng thì lấy điện thoại ra chơi game một tiếng. Bạn học ở gần cửa sổ cũng không hề kém cạnh, mở một file tài liệu ra rồi gục lên bàn ngủ.
Nhưng người “khiêm tốn” nhất chắc chính là cô. Cô nhìn mãi nhìn mãi, cơn buồn ngủ dần ập tới, cô cúi người, gục lên bàn.
Còn ngồi tiếp cô sẽ hoài nghi bản thân có biết thành một chữ đơn giản nào hay không, sau đó bị hút vào từ điển, sau đó bị nhét lên kệ sách sâu nhất trong thư viện này, năm tháng dần trôi, bụi bám đầy bìa, không được ai động tới.
Mặt trời đã lặn từ lâu.
Vưu Tuyết Trân liên tục xem điện thoại. Cuối cùng người ở vị trí đầu tiên gửi hai tin nhắn.
Avatar: “Bên chỗ tôi đột nhiên có chuyện gấp.”
Avatar: “Để lần sau nhé.”
Thật ra Vưu Tuyết Trân đã có dự cảm cậu sẽ không tới, trước khi ý thức vẫn chưa tỉnh táo hẳn, ngón tay cô đã soạn một tin nhắn gửi đi theo bản năng.
Trân Trí Bang: “Gì đấy.”
Trân Trí Bang: “Ờ, cậu nói đi hóng gió nhỉ, tôi quên mất rồi, *icon dở khóc dở cười*.”
Avatar: “…”
Nhìn dấu chấm than cậu gửi, dường như cô lại thở phào nhẹ nhõm. Cô thà thừa nhận tội danh vốn không thuộc về mình còn hơn nhận lại một câu xin lỗi.
Cô tắt điện thoại, ép bản thân phải tập trung vào tài liệu. Cũng đâu phải lần đầu bị cho leo cây, có gì to tát đâu chứ?
Truyện được đăng tải duy nhất tại lanho2002.wordpress.com
Cô buông bỏ sự kỳ vọng, tập trung cao độ, ngón tay liên tục gõ xuống bàn phím, câu cú đánh ra không có chút logic nào.
Vưu Tuyết Trân mệt mỏi dừng lại, lát sau màn hình máy tính tự tắt, phản chiếu gương mặt đổ dầu khi trang điểm quá lâu.
Cô vội chạm vào nút nguồn, màn hình sáng trở lại, che đi gương mặt thất vọng vừa rồi.
Lúc này Wechat trên máy tính xuất hiện rất nhiều chấm đỏ, rõ ràng buổi chiều đợi tới lòng nóng như lửa đốt nhưng không có ai tìm, dường như cô đã bị thả xuống đảo không người, giờ đây lại vô số người tìm tới. Đầu tiên là Viên Tinh hỏi cô có muốn đi ăn không, tiếp đó là giáo viên hướng dẫn gửi một loạt tin nhắn, cuối cùng là…
Cuối cùng lại là một người khiến cô cực kỳ bất ngờ, Mạnh Sĩ Long.
Anh hỏi cô: “Cô có ở trường không?”
Cô nghi hoặc đáp: “Có.”
Mạnh Sĩ Long: “Được, nửa tiếng nữa tôi tới trường các cô, cô có tiện không?”
Trân Trí Bang: “Tôi vẫn đang ở trường, có chuyện gì thế?”
Mạnh Sĩ Long: “Tôi tặng cô cái này.”
Đồ gì nhỉ? Vưu Tuyết Trân khó hiểu trả lời: “Ok.”
Cô ngồi trong thư viện đợi hai mươi phút, thấy gần tới giờ hẹn, cô liền thu dọn đồ đạc, ra cổng trường đời, vừa đi vừa lướt điện thoại.
Lướt mãi lướt mãi, bước chân cô bất giác chậm lại.
Một phút trước, bảng tin của cô hiện lên một bài đăng, là bài của Hoàng Thiên Nhu. Cô ấy đăng một bức ảnh tự sướng, kèm theo đó là dòng chữ cảm ơn người nào đó đã lái xe đưa mình tới bệnh viện, đúng là xuất hiện đúng lúc.
Góc của bức hình hiện lên một đôi giày, cô nhận ra đó là giày của Diệp Tiềm Bạch. Đôi giày đó là phiên bản giới hạn của hãng S, số lượng cực kỳ ít, chí ít cô chưa từng thấy người xung quanh đi bao giờ.
Thì ra đây là việc gấp của cậu.
Đối tượng mập mờ đột nhiên ốm với buổi hẹn đi hóng gió với người bạn lâu năm, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng thấy đương nhiên vế trước quan trọng hơn. Vậy nên cô bị cho leo cây là đáng đời, không có gì để oán thán.
Trong đầu hiện lên rất nhiều lý do để bao biện cho cậu, cô đứng tại chỗ, chợt không đi nữa. Dường như bên dưới chân không phải nền xi măng mà là sa mạc cát lún. Những hạt cát đó chảy ra từ người cô, sau khi chảy hết, cơ thể cô trở nên trống rỗng, gió đêm mùa thu xuyên qua cơ thể.
Lúc này, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mạnh Sĩ Long.
Anh không mặc bộ tối qua cô chọn cho, cũng không xịt nước hoa cô tặng. Dường như đối với anh, những thứ đó là phép thuật qua 12 giờ đêm sẽ biến mất, vậy nên cho dù cuối cùng những thứ đó vẫn nằm trong tay anh, nhưng anh lại không dùng.
“Cho cô này. Vé ăn.” Thứ anh đưa cho cô là hai tấm vé ăn buffet của nhà hàng Nhật.
“Cho cô và bạn cô.” Anh ngại ngùng nói: “Vốn dĩ tôi muốn tặng hai cô quà tốt hơn, nhưng gần đây tôi tính mua máy ảnh, vậy nên phải tiết kiệm chút.”
Vưu Tuyết Trân nhìn vé ăn, trong lòng dở khóc dở cười, người này không biết tặng quà cho con gái gì hết, nào có ai tặng vé ăn bao giờ.
“Vì tặng cái này mà anh qua tận đây sao?”
Anh thành thật đáp: “Cũng không hẳn thế, vừa hay tôi giao đồ ăn cho khách quen ở gần đây, tiện đường thôi.”
Vưu Tuyết Trân nhận lấy một tấm vé, sau đó trả anh tấm còn lại: “Tôi sẽ đưa vé này cho Viên Tinh, vé của tôi thì thôi.”
“Tại sao?”
Cô lấy bừa một lý do: “Tôi không thích ăn đồ sống lắm.”
“Cô thích ăn đồ nướng sao?”
“Cũng không hẳn, tôi khá thích ăn đồ ngọt, bánh xoài này, macaron này…”
“Là vậy hả.” Anh gật đầu: “Chi bằng khi nào cô rảnh, tôi mời cô đi ăn ở Trần Ký, đó là nhà hàng đồ Quảng chuẩn vị nhất ở Tây Vinh mà tôi từng ăn, đồ ngọt họ làm cũng ngon lắm.”
Anh còn có thể nhận ra chuẩn vị hay không sao?
Vưu Tuyết Trân hoàn hồn: “Không cần phiền phức vậy đâu, ăn nhiều đồ ngọt dễ béo lắm.”
Mạnh Sĩ Long nhíu mày, dáng vẻ vắt óc suy nghĩ, sau đó hỏi thẳng: “Vậy tôi nên tặng cô gì?”
“Thật sự không cần mà, tôi nhận tấm lòng của anh là được.”
Anh cố chấp nói: “Không được, phải đáp lễ lại chứ. Tôi không thể nhận đồ của các cô không được.”
“Vậy tôi nhất định phải nói ra thứ mình cần sao?”
“Đúng vậy.”
Vưu Tuyết Trân sững sờ nhìn Mạnh Sĩ Long và moto của anh dưới đèn đường, ánh sáng vàng hắt lên moto, tạo ra bóng phản chiếu như con thú hoang dũng mãnh, ngồi lên nó là có thể chạy thoát khỏi sa mạc này.
“Tôi muốn đi hóng gió.” Cô buột miệng: “Anh có thể đưa tôi đi hóng gió được không?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương