Đi Trong Sương Mù

Chương 131: Anh chỉ muốn tống ông ta vào tù thôi sao?



ĐI TRONG SƯƠNG MÙ

Tác giả: Thương Nghiên

Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert

*

* *

Chương 132.

Tín Túc mỉm cười nói: “Anh chỉ muốn tống ông ta vào tù thôi sao?”

Nói đến đây, giọng Thiệu Từ đã cực kì mệt mỏi. Anh nhỏ giọng nói: “Sáng hôm đó, Phó Thải đã nói cho tôi nghe rất nhiều về những chuyện anh ấy đã trải qua. Nhưng tôi biết có rất nhiều chi tiết anh ấy cũng giấu, không chịu nói cho tôi... Anh ấy sợ tôi lo lắng cho anh ấy, lại sợ tôi chưa chín chắn, nhất thời xúc động, gây ra tai họa lớn. Tôi không biết miêu tả cảm xúc của tôi lúc ấy là như thế nào. Có thể là có cả mờ mịt, tức giận, không thể tin. Nhưng tôi còn nhớ rõ tôi đã rất đau lòng. Anh ấy đã giúp đỡ rất nhiều người nhưng lại không giúp được chính mình, cũng không có ai có thể giúp đỡ anh ấy“.

Lâm Tái Xuyên nhẹ giọng nói: “Lúc ấy, hai người không nghĩ đến việc báo cảnh sát sao?”

Thiệu Từ cười một tiếng, “Đội trưởng Lâm, có thể anh cảm thấy những lời này không đúng nhưng đối với chúng tôi mà nói, con người có ba, bẩy loại. Không phải cùng giai cấp thì cơ bản không thể chống lại được. Tương quan lực lượng giữa hai bên cách nhau quá xa, kể cả có trả bất kì giá nào thì cũng không thể kéo đối phương xuống được. Phan Nguyên Đức xâm hại người cùng giới, dựa theo pháp luật hiện hành, cùng lắm là bị ngồi tù mấy năm. Thậm chí, ông ta có thể được hưởng án treo. Chờ đến lúc ông ta ra tù, ai có thể đảm bảo an toàn cho Phó Thải và người nhà của anh ấy? Cảnh sát có thể đảm bảo bọn họ sẽ không trả thù sao? Phan Nguyên Đức, Dương Kiến Chương, Đới Hải Xương... Ai không phải người quyền thế ngút Trời? Muốn lặng lẽ khiến một người trên thế gian này biến mất chỉ sợ cũng đơn giản như việc bóp chết một con kiến mà thôi“.

Thiệu Từ lẩm bẩm, “Lúc hận bọn họ nhất, tôi thậm chí đã nghĩ đến việc giết những tên cặn bã kia để đề phòng tai họa về sau. Nhưng tôi không thể đảm bảo sẽ không để lại bất kì dấu vết nào“.

Anh trầm giọng nói, “Kẻ ác có thể bất chấp tất cả để gây tội ác nhưng người tốt lại không thể trở thành kẻ ác. Lòng tốt, từ bi, cao thượng, những phẩm chất vốn tốt đẹp này lại trở thành lưỡi dao sắc bén tự đâm vào mình. Hôm đó, lúc đến nhà anh ấy, tôi vốn muốn tỏ tình với anh ấy. Nhưng sau khi nghe xong những chuyện đó, tôi không dám thổ lộ tình cảm với anh ấy nữa. Tôi sợ anh ấy vì những chuyện này mà thấy sợ chuyện tình cảm đồng giới. Sau đó, tôi luôn dùng thân phận bạn bè để ở bên anh ấy. Phó Thải không để tôi tiếp xúc với mấy người Phan Nguyên Đức. Anh ấy sợ tôi cũng gặp phải chuyện giống anh ấy. Nhưng vì tôi muốn tìm chứng cứ phạm tội của bọn họ nên đã lén gặp bọn họ. Chỉ tiếc là khi tất cả chân tướng tội ác của bọn họ trồi lên khỏi mặt nước thì đã quá muộn“.

Phó Thải đã chết rồi.

“Tôi biết năm ngoái Đới Hải Xương và Hàn Húc Diêu xâm hại bé gái vị thành niên, cũng biết việc Phan Nguyên Đức hít ma túy. Tháng 11, Dương Kiến Chương uống rượu, đánh nhau với người khác, đánh cho đối phương bị trọng thương. Những hành vi phạm tội đó bị kết tội nặng hơn tội danh dâm ô rất nhiều. Ban đầu tôi dự định nếu các anh không điều tra được những chuyện đó, tôi sẽ chủ động đưa những chứng cứ liên quan cho cảnh sát. Dù thế nào cũng phải bắt bọn họ phải trả giá thật đắt“.

Nhưng Thiệu Từ không ngờ Lâm Tái Xuyên không chỉ điều tra được những tội ác mấy người kia thật sự gây ra còn tra ra manh mối, tìm ra chân tướng trong lời bịa đặt của Thiệu Từ.

Cho nên, đây mới là sự thật của vụ án xâm hại.

Phó Thải, một người không thể lại xuất hiện trước mặt bọn họ, là một thanh niên cực kì lương thiện, ấm áp, lạc quan. Trong lời kể của người khác, anh là người có vẻ ngoài vô cùng rạng rỡ nhưng thật ra, anh lại là nạn nhân.

Lâm Tái Xuyên khẽ thở dài một cái, trong lòng cảm thấy nặng nề, áp lực không nói nên lời. Anh ở Cục Công an thành phố phá án mười mấy năm, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác này.

Khiến người ta càng thêm tiếc nuối là việc bầu trời đêm vốn có thể giữ được ngôi sao sáng rực rỡ kia nhưng cuối cùng, ngôi sao đó lại trở thành sao băng rơi xuống.



“Tôi từng hỏi anh Thải, nếu được quay lại quá khứ, anh ấy có còn cứu con gái Phan Nguyên Đức lúc ở trường quay, không đến nhà cô bé, không gặp mặt Phan Nguyên Đức trong hoàn cảnh như vậy hay không... Có lẽ, nếu vậy, những chuyện sau này đã không xảy ra“.

Thiệu Từ như thể cảm thấy vô lý nên cười một tiếng, cúi đầu xót xa lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Anh ấy nói anh ấy vẫn làm như vậy“.

Kể cả thời gian có quay ngược lại, Phó Thải vẫn sẵn lòng cứu bé gái khỏi tấm biển quảng cáo. Ít nhất, anh ấy chưa từng hối hận vì đã làm như vậy.

“Nhiều năm vậy rồi, tôi luôn cố gắng biến bản thân thành dáng vẻ của anh ấy, dùng tính cách của anh ấy để ở cùng người khác, muốn biến thành người ấm áp, lương thiện như anh ấy“.

Thiệu Từ cười mỉa mai, “Nhưng đến một phần mười, tôi cũng không làm được“.

Lâm Tái Xuyên nhìn đối phương, khẽ nói: “Thiệu Từ, cậu đã làm rất nhiều vì anh ấy“.

Thiệu Từ nói: “Tôi không làm được gì cả. Ít nhất, khi anh ấy còn sống, tôi đã không thể thay đổi được điều gì. Những người đó cưỡng ép, bắt anh Thải phát sinh quan hệ với bọn họ. Nhưng bọn họ luôn cảm thấy không đủ nên ngày càng quá đáng hơn. Sau khi Đới Hải Xương gia nhập, bọn họ bắt đầu ép Phó Thải quay phim điện ảnh, thông qua con đường đầu tư phim ảnh, giúp bọn họ rửa tiền. Bọn họ đem tình cảm chân thành, nóng bỏng, sự tôn trọng của anh ấy đối với sự nghiệp biến thành công cụ phạm tội của bọn họ“.

Thiệu Từ hít một hơi thật sâu, giọng nặng nề, khàn khàn giống như bị đè nén quá mức: “Tôi không biết trong khoảng thời gian đó, Phó Thải đã đau khổ, tuyệt vọng đến thế nào“.

Nhiều năm đã qua, Thiệu Từ vẫn chưa bao giờ dám nghĩ, dám đồng cảm, dám nhập vai Phó Thải. Chỉ cần thoáng nghĩ về Phó Thải, anh đều lập tức cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng nặng nề đến không thể thở được.

Cho nên giây phút Thiệu Từ nghe tin Phó Thải qua đời, anh giống như bị phân thành hai nửa. Một mặt, anh thấy đau đớn tột cùng, đến xé tim, xé phổi. Mặt khác, anh lại thấy Phó Thải được giải thoát.

Thế gian này không xứng với anh ấy...

Những việc này Cục Công an thành phố cơ bản đều đã biết, chỉ duy nhất hơi không rõ một việc... Lâm Tái Xuyên hỏi: “Nguyên nhân cái chết của Phó Thải, cậu có nghĩ đó là sự cố ngoài ý muốn không?”

Phó Thải chết trong một ngày mưa bốn năm trước. Hôm đó, đường xá trơn trượt, lốp xe ô tô mất không chế nên đâm vào ven đường. Liệu đây có thật sự là một vụ tai nạn ngoài ý muốn hay không?

Lâm Tái Xuyên nghi ngờ cái chết của Phó Thải có thể không đơn giản như vẻ bên ngoài. Nhưng chuyện đã xảy ra rất lâu rồi, nhân chứng, vật chứng của vụ việc đều không còn. Lâm Tái Xuyên chỉ có thể dò hỏi từ miệng những người liên quan, xem Phó Thải có thật sự là tử vong ngoài ý muốn hay không.

Nhiều năm đã qua. Thiệu Từ đã có thể bình tĩnh chấp nhận cái chết của Phó Thải. Nghe Lâm Tái Xuyên nói, anh nhíu mày, suy nghĩ: “Nếu không phải tai nạn ngoài ý muốn, ý anh là có người muốn giết anh ấy để bịt miệng sao?”

“Tôi không rõ trong tay anh ấy có chứng cứ phạm tội của những người đó hay không. Có lẽ anh ấy đã biết gì đó”, Thiệu Từ nói, “Nhưng suốt ba năm, những người đó nếu muốn giết anh ấy, hẳn đã sớm ra tay, không cần phải chờ đến tận hôm đó. Chiếc xe xảy ra tai nạn sau đó cũng đã được kiểm tra, không có dấu hiệu bị người khác động vào. Có thể anh Thải cũng chán ghét cuộc sống không thấy ánh mặt trời như vậy“.

Thiệu Từ hít một hơi thật sâu, giọng run rẩy, nói: “Chết với anh ấy mà nói hẳn là một loại giải thoát. Rốt cuộc, anh ấy không phải tiếp tục chịu đựng những tội ác bẩn thỉu như vậy nữa. Cuối cùng, anh ấy cũng có thể tự do“.

Lâm Tái Xuyên cảm thấy hơi kì lạ nhưng không nói gì thêm.

Cái chết của Phó Thải cực kì đột ngột. Dựa vào sự quan tâm của Thiệu Từ đối với anh, không có khả năng Thiệu Từ không điều tra rõ ràng. Trừ phi, trong tiềm thức Thiệu Từ đã xác định nguyên nhân cái chết của Phó Thải. Thiệu Từ thà tin rằng Phó Thải chết trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn còn hơn bị người khác mưu hại.

Lúc này đã gần 12 giờ đêm, bầu trời bên ngoài đã tối đen một mảnh. Đèn trong phòng vẫn sáng trưng, nhìn cực kỳ chói mắt.



Ánh mắt Thiệu Từ rơi trên một tia sáng trên mặt đất. Anh im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên nhỏ giọng nói: “Đã bốn năm rồi. Phó Thải đã rời khỏi thế giới này được bốn năm... Còn dài hơn thời gian chúng tôi biết nhau. Ban ngày, tôi chưa bao giờ dám nhớ lại thời gian chúng tôi ở bên nhau. Mỗi khi đêm xuống, anh ấy luôn đến bên tôi, nói với tôi rất nhiều điều. Nhưng khi tỉnh lại, tôi đều không nhớ rõ. Có đôi khi, tôi sẽ nghĩ không biết người chết có thể sống lại hay không? Tôi luôn cảm thấy... Tôi như có thể gặp lại anh ấy lần nữa“.

Lâm Tái Xuyên hiểu rõ cảm giác tiếc nuối này. Mặc dù mang theo tình cảm khác nhau nhưng anh cũng từng có hi vọng mịt mờ không tưởng như vậy. Rõ ràng anh biết người bạn thân của mình đã qua đời nhưng anh luôn hi vọng có thể được gặp lại một lần.

“Đội trưởng Lâm, tôi rất nhớ anh ấy, lúc nào cũng nhớ...”

Bả vai Thiệu Từ hơi run lên. Nước mắt từ khe hở ngón tay anh chảy xuôi xuống. Giọng anh nức nở không thành tiếng: “Tôi thật sự... rất nhớ anh ấy“.

Lúc này, cửa phòng khách đột nhiên bị đẩy ra, Tín Túc đi vào, trong miệng còn ngậm một chiếc kẹo mút vị dâu tây. Cậu có vẻ buồn ngủ nhưng lúc nhìn thấy bầu không khí nặng nề trong phòng lập tức tỏ ra hơi bất ngờ, hai mắt còn đang dấp dính lập tức mở to. Mặt Tín Túc đờ ra một lúc, cậu thoáng nhìn Thiệu Từ, sau đó lại nhìn Lâm Tái Xuyên: “Có phải tôi vào không đúng lúc lắm không?”

Tín Túc đến để gọi Lâm Tái Xuyên về nhà. Hai người ngồi trong phòng tối trò chuyện suốt ba giờ, bạn trai thế mà còn chưa có ý đón mình ở văn phòng về nhà. Lúc Tín Túc tỉnh dậy trong văn phòng, phát hiện Lâm Tái Xuyên còn chưa quay lại liền mơ màng xuống tầng tìm người.

Lâm Tái Xuyên đứng dậy, kéo cậu vào phòng khách, “Sắp xong rồi. Em vào đây ngồi trước đã“.

Thiệu Từ chưa từng có cơ hội nói những chuyện này với người khác. Anh cũng không dám nói. Việc này giống như tự tay chọc vỡ vết sẹo còn đang rướm máu. Nhất thời, anh còn chưa khống chế được cảm xúc.

Lúc này tâm trạng của Tín Túc không tệ lắm. Cậu hiếm thấy an ủi người khác một câu: “Đừng khóc nữa“.

Lâm Tái Xuyên đi đến trước mặt Thiệu Từ, khẽ nói: “Mấy ngày trước, cậu ở phòng thẩm vấn bịa chuyện. Sau khi cảnh sát điều tra, xác định mấy người Phan Nguyên Đức không thực hiện hành vi xâm hại cậu. Vì vậy, Cục Công an thành phố sẽ ra quyết định hủy bỏ đơn đề nghị lập án của cậu. Về phần vụ án của Phó Thải, chứng cớ chứng minh hai người Đới Hải Xương, Hàn Húc Diêu thực hiện hành vi xâm hại cậu ấy còn chưa đủ. Dương Kiến chương đã chết. Hành vi phạm tội của Phan Nguyên Đức có video làm chứng nhưng hung thủ, nạn nhân và nơi xảy ra vụ án đều không ở Phù Tụ. Cục Công an Phù Tụ không có thẩm quyền xử lý trực tiếp. Theo trình tự, cần để cơ quan công an địa phương xử lý“.

Lâm Tái Xuyên bình tĩnh nhìn Thiệu Từ, nhẹ giọng nói: “Cho nên kết quả cuối cùng của vụ án này thế nào là do chính cậu quyết định“.

Thiệu Từ nghe ra ý tứ trong lời Lâm Tái Xuyên, anh lập tức ngẩng đầu, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Cảm ơn anh“.

Nếu Cục Công an thành phố đã điều tra rõ sự thật, với tính cách của Lâm Tái Xuyên, anh nhất định không thể công khai chân tướng được bịa ra. Đến lúc đó, dù có làm gì cũng đều không thể che giấu được sự tồn tại của Phó Thải. Nhưng nếu hủy bỏ vụ án thì khác. Thiệu Từ vốn dĩ bịa ra một câu chuyện, giả vờ bản thân là người bị hại. Loại tình huống này, Cục Công an thành phố hoàn toàn có thể hủy bỏ đề nghị xin lập án của anh. Nhưng cảnh sát vẫn có thể dùng tội danh khác để bắt Đới Hải Xương và Hàn Húc Diêu do hai người bọn họ còn bị nghi ngờ có liên quan đến nhiều vụ việc phạm tội khác. Về phần cuối cùng muốn xử lý Phan Nguyên Đức thế nào chính là chuyện của bản thân Thiệu Từ.

Lâm Tái Xuyên đã tính toán mọi việc chu đáo, không bỏ qua tội phạm trong phạm vi quản lý của bọn họ, cũng không để lộ sự tồn tại của Phó Thải, cho phép Thiệu Từ tự quyết định cách xử lý Phan Nguyên Đức. Còn những suy nghĩ xấu xa của Phan Nguyên Đức đối với Tín Túc, đương nhiên anh cũng sẽ tìm ông ta để tính sổ.

Nói xong mấy lời này, ba người rời khỏi phòng khách. Lâm Tái Xuyên chuẩn bị đưa Tín Túc về nhà nên lên văn phòng lấy hành lý.

Tín Túc giống như cố ý đi chậm lại mấy bước, đến bên cạnh Thiệu Từ.

“Phan Nguyên Đức là người khởi xướng tất cả những chuyện này. Ông ta có chết vạn lần cũng không hết tội”, Tín Túc hơi mỉm cười, nói, “Anh chỉ muốn đưa ông ta vào tù thôi sao?”

Hết chương 132

Đến chương 133
Chương trước Chương tiếp