Đi Trong Sương Mù
Chương 138: Đôi nhẫn
ĐI TRONG SƯƠNG MÙ
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 139.
Đôi nhẫn
Sau khi Hà Hoành Vĩ nói ra cái tên kia, cả trong và ngoài phòng thẩm vấn đều im lặng như tờ. Cảnh sát Cục Công an thành phố Phù Tụ không công bố những gì Phó Thải gặp phải khi còn sống ra ngoài nhưng họ đều biết anh đã phải trải qua những chuyện gì. Một người bình thường lương thiện, lạc quan cuối cùng lại bị số phận tàn ác cay nghiệt hủy hoại. Cuộc đời Phó Thải giống như ứng với câu nói, “Bi kịch chính là để người chứng kiến việc món đồ tốt đẹp nhất bị đánh nát“.
Ánh sáng rực rỡ của Phó Thải đột nhiên vụt tắt khiến người khác mỗi khi nghĩ về anh luôn thấy tiếc cho cuộc đời của một người tài năng, lương thiện lại quá ngắn ngủi và nặng nề. Cái chết của anh vậy mà thật sự không phải tai nạn ngoài ý muốn.
Lâm Tái Xuyên đã từng đoán nguyên nhân cái chết của Phó Thải có thể cũng không đơn giản. Nhưng anh không nghĩ chuyện này lại có liên quan đến Bò cạp Sa mạc!
Lâm Tái Xuyên lập tức gọi điện cho cảnh sát trông giữ ở bệnh viện, “Tôn Minh Tam đã tỉnh chưa?”
Cảnh sát bên kia trả lời: “Vẫn chưa. Nửa giờ trước vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, bây giờ còn chưa hết thuốc mê, người vẫn còn đang hôn mê“.
“Khi nào người này tỉnh lại thì báo ngay cho tôi“.
“Rõ!”
Bên trong phòng thẩm vấn, Trịnh Trị Quốc nhìn chằm chằm Hà Hoành Vĩ, lạnh giọng hỏi: “Ngoại trừ anh, còn có ai biết chuyện này? Còn có ai có thể làm chứng?”
Gương mặt Hà Hoành Vĩ ủ dột: “Đồng chí cảnh sát, hẳn anh cũng thấy, tôi vốn nhát gan hơn cả con thỏ, trước kia cũng không dám dây dưa với mấy chuyện có liên quan đến mạng người. Chuyện này cũng là nghe mọi người nói sau khi quá chén. Trước kia, Tôn Minh Tam từng lấy mạng một diễn viên. Còn việc lão ấy có đồng bọn hay không, tôi thật sự không biết. Dù sao khẳng định chắc chắn không phải là tôi“.
Những chuyện Hà Hoành Vĩ biết, những người khác hẳn cũng đều biết nhưng chưa chắc đã rõ chân tướng. Trước mắt, tốt nhất chờ Tôn Minh Tam tỉnh lại, hỏi từ trong miệng người này về toàn bộ quá trình và những gì liên quan đến vụ án mạng năm đó.
Lâm Tái Xuyên khẽ thở dài một hơi.
Tín Túc im lặng một lúc, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh muốn nói cho Thiệu Từ biết chuyện này à?”
Đối với Thiệu Từ mà nói, tồn tại của Phó Thải là vết thương khó lành, là nỗi đau lâu năm, cũng là ánh trăng vĩnh viễn treo ở trên cao, cả đời không thể chạm vào. Khó có thể tưởng tượng phản ứng của Thiệu Từ sẽ thế nào sau khi biết chuyện Phó Thải bị người giết hại.
Lâm Tái Xuyên khẽ gật đầu một cái: “Cậu ấy có quyền được biết. Chờ sau khi điều tra rõ chân tướng, anh sẽ liên hệ với cậu ấy“.
Hơn 9 giờ tối, cảnh sát trông giữ ở bệnh viện gọi điện thoại báo Tôn Minh Tam đã tỉnh. Lâm Tái Xuyên lập tức lái xe đến bệnh viện. Tín Túc trước giờ không thích ở nơi đầy mùi nước sát trùng này nên ngồi một mình trong văn phòng xem phim, chờ anh trở lại.
Tín Túc thấy hơi đói. Đồ ăn vặt cậu đều để ở trong văn phòng đội điều tra hình sự dưới tầng. Cậu lười ra cửa xuống lấy, không biết trong văn phòng Lâm Tái Xuyên có “đồ ăn dự trữ” hay không. Tín Túc bỏ máy tính ipad xuống, tìm một vòng dưới gầm ghế và bàn uống nước, không ngoài dự đoán, không thu hoạch được gì. Hình như cậu đã ăn hết khoai lát mua lần trước rồi.
Tín Túc lại mở ngăn kéo bàn làm việc. Cậu nhớ trong này còn mấy thanh sô cô la đang ăn dở. Hẳn Lâm Tái Xuyên không vứt đồ cậu đang ăn dở đi. Cậu thò tay vào ngăn kéo lục lọi. Đầu ngón tay cậu hình như chạm phải gì đó...
Đó là một chiếc hộp nhỏ bằng nhung đỏ, sờ ngoài hộp có vẻ rất mềm mại.
Tín Túc giật nảy mình, chậm chạp lấy chiếc hộp ra, nhìn chằm chằm trong hai giây.
Đây là...
Trái tim Tín Túc đập thình thịch. Cậu liếc nhìn cửa ra vào theo bản năng, hơi do dự, cuối cùng vẫn mở hộp ra. Trong hộp là một đôi nhẫn màu bạc. Cả hai đều là nhẫn nam kiểu dáng đơn giản nhất, không khắc chữ. Hai chiếc nhẫn ánh ra sắc trắng lạnh lẽo, xinh đẹp.
“.........”
Tín Túc cầm chiếc hộp kia, đứng yên tại chỗ khoảng nửa phút mới bất chợt nghĩ: Hai người bọn họ xác định quan hệ chưa được bao lâu. Lâm Tái Xuyên mua đôi nhẫn dành cho nam giới này từ khi nào?
Tín Túc thấy cực kì thỏa mãn với quan hệ của hai người hiện nay. Hiện tại, cậu có thể đáp lại tình cảm của Lâm Tái Xuyên, không đến mức phải phụ lòng anh. Nếu tương lai không có gì bất ngờ xảy ra, cậu không ngại tiếp tục mối quan hệ này với anh. Nhưng cậu chưa từng nghĩ đến việc sẽ “kết hôn” với bất kì ai trong đời này, ký xuống tờ cam kết đến chết cũng không phai. Đầu óc trước giờ luôn nhanh nhạy của Tín Túc hiếm khi trở nên trống rỗng. Mặt Tín Túc đầy vẻ ngỡ ngàng.
Lâm Tái Xuyên lên kế hoạch mua đôi nhẫn này từ khi nào? Anh định đưa cho cậu lúc nào?
Bằng tính cách cẩn thận của Lâm Tái Xuyên, anh nhất định sẽ chuẩn bị tất cả mọi thứ chu đáo, chờ đến thời điểm anh cho là phù hợp nhất.
Tín Túc vẻ mặt phức tạp, rũ mắt nhìn xuống. Ngón tay cậu mân mê mặt nhẫn. Sau đó, cậu cất hộp nhẫn lại chỗ cũ, đóng ngăn kéo lại. Cậu cũng không còn tâm trạng ăn vặt mà thất thần ngồi yên trên ghế. Cúi đầu một lúc lâu, cậu ra sức chôn mặt vào trong hai lòng bàn tay.
Mãi đến hơn một giờ sau, lúc Lâm Tái Xuyên quay lại, cậu mới khôi phục lại từ trạng thái tinh thần ngẩn ngơ, hốt hoảng. Cậu hơi mấp máy môi, khàn giọng gọi anh một tiếng, “Tái Xuyên...”
“Ừ?” Lâm Tái Xuyên treo áo khoác gió lên giá áo, quay người, đóng cửa lại, “Tôn Minh Tam thừa nhận toàn bộ quá trình giết người bịt miệng. Người này đã thay đổi bộ phận đốt xăng trên xe của Phó Thải. Xăng không cháy hết trong không gian kín thời gian dài sẽ tạo thành trúng độc các-bon ô-xít. Cho dù không chết người nhưng đủ dẫn đến tình trạng choáng váng nhất thời. Đối với một người đang lái xe, đây chính là điểm chết người. Thủ đoạn ra tay của Tôn Minh Tam khá bí mật. Chỉ cần tai nạn xe cộ khiến cửa kính xe ô tô bị vỡ hoặc xảy ra nổ mạnh, khí trong xe khôi phục trạng thái lưu thông, các-bon ô-xít không màu, không vị, cho dù dùng các biện pháp khoa học kĩ thuật tiên tiến hiện nay cũng không điều tra được gì. Khi đó, sau khi xảy ra vụ tai nạn, cảnh sát chỉ kiểm tra các linh kiện bên ngoài của xe xem có người cố ý động chạm vào không. Không ai ngờ vụ tai nạn là do vấn đề của xăng. Trong tình huống không có chứng cứ, rất khó suy đoán được việc này. Tai nạn xe cộ của Phó Thải khiến cậu ấy mất máu quá nhiều, chưa đưa đến bệnh viện đã tử vong. Chỉ sợ bệnh viện cũng không cố ý kiểm tra hàm lượng sắc tố trong máu của cậu ấy. Vốn dĩ cũng chỉ là lượng rất nhỏ đủ để gây choáng váng, hôn mê. Chờ đến lúc không cứu được, tuyên bố tử vong, đưa sang bên pháp y tiến hành kiểm nghiệm đã khó điều tra ra“.
Nếu không phải Tôn Minh Tam chủ động khai báo biện pháp gây án, chỉ sợ sẽ không ai biết được nguyên nhân thật sự cái chết của Phó Thải vào bốn năm trước.
Thiệu Từ nói, đối với Phó Thải mà nói, chết là một loại giải thoát. Anh ấy sẽ không phải tiếp xúc với những con người và sự việc dơ bẩn tột cùng đó nữa. Sau này, anh có thể tự do. Nhưng đối với nạn nhân mà nói, cái chết chưa bao giờ là giải thoát thật sự. Khiến những người phạm tội phải nhận trừng phạt thích đáng, linh hồn của người chết oan mới có thể yên tâm nhắm mắt. Bốn năm trước, cơ quan tư pháp không thể đưa chân tướng ra ngoài ánh sáng. Hiện giờ, Thiệu Từ bất chấp đánh đổi tất cả, Cục Công an thành phố Phù Tụ đã làm được.
Tín Túc nghe anh nói những lời này xong cũng không có phản ứng gì lớn quá. Hai mắt cậu chớp chớp liên tục, giống như đang thất thần, không biết đang nghĩ gì.
Lâm Tái Xuyên nhìn cậu, hơi ngừng lại, nhỏ giọng hỏi: “Em mệt à?”
Tín Túc “A” một tiếng, quay đầu chậm nửa nhịp, vờ như không có việc gì, nói: “Vâng. Một chút thôi“.
Hiện giờ, trong đầu Tín Túc đều là hình ảnh hai chiếc nhẫn kia. “Cầu hôn” - Cụm từ này đối với Tín Túc mà nói luôn là một từ cực kỳ mù mịt, hư vô. Nhưng lúc nhìn thấy đôi nhẫn kia, Tín Túc đột nhiên phát hiện Lâm Tái Xuyên muốn làm như vậy. Không chừng, anh đang lên kế hoạch cho chuyện này. Giống như sau khi hai người gặp mặt lần đầu, anh đã lên kế hoạch khiến cậu rung động với anh. Tín Túc chưa từng nghĩ đến việc sẽ cùng ai xây dựng một cuộc hôn nhân thật sự. Cảm giác trói buộc nặng nề này khiến cậu vừa nghĩ đến đã thấy không thể thở được. Nhưng nếu đối phương là Lâm Tái Xuyên thì dù cậu bị bóp chặt cổ, không thể thở được, cậu cũng không muốn từ chối. Lòng dạ Tín Túc trước giờ sâu thăm thẳm nhưng lúc này lại bị hai chiếc nhẫn nho nhỏ, nhẹ bẫng xáo trộn, khiến tấm mặt nạ luôn đeo trên mặt sắp không giấu được cảm xúc.
Cậu đi đến bên cạnh Lâm Tái Xuyên, càng muốn giấu lại càng để lộ, “Em buồn ngủ quá. Chúng ta về nhà đi“.
Tín Túc bình thường mỗi lần tăng ca đến nửa đêm đều buồn ngủ đến nửa sống, nửa chết. Lần này cũng là “diễn đúng với bản chất“. Quả nhiên, Lâm Tái Xuyên không phát hiện gì. Anh lái xe chở cậu về nhà.
Sự thật chứng minh kể cả lòng mang tâm sự nặng mấy vạn tấn cũng hoàn toàn không thể chậm trễ giấc ngủ của Tín Túc. Đầu vừa chạm vào cánh tay Lâm Tái Xuyên chưa được bao lâu, cậu đã chìm vào giấc ngủ.
Tắt đèn, Tín Túc nhắm hai mắt. Trong lúc ngủ mơ, cậu không ngừng nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó. Lâm Tái Xuyên cho rằng cậu lại bị bóng đè nên ghé sát tai vào nghe, đang định đánh thức cậu thì nghe thấy cậu nói là “Tái Xuyên...“.
***
Bốn người bị Thiệu Từ lên án, Dương Kiến Chương đã chết, quyền điều tra Phan Nguyên Đức đã được chuyển giao cho công an thành phố T, Cục Công an thành phố Phù Tụ chỉ còn lại Hàn Húc Diêu và Đới Hải Xương. Mà Hàn Húc Diêu đã sớm nhận tội. Công tác điều tra Đới Hải Xương cũng bắt đầu vào giai đoạn kết thúc, chỉ còn công tác kết thúc thẩm vấn. Vốn các tội danh cơ bản của Đới Hải Xương đã rõ ràng, chỉ còn chờ thêm một thời gian để tập hợp các bằng chứng.
Nhờ năm người Tôn Minh Tam sa lưới, Cục Công an thành phố Phù Tụ lại trở nên bận rộn. Do năm người này có liên quan đến Bò cạp Sa mạc nên công tác thẩm vấn được tiến hành hết sức cẩn thận, không bỏ sót bất kì chi tiết nào.
Thời gian trước, Cục Công an thành phố rảnh rỗi đến không có việc gì. Kết quả, lúc này họa đến dồn dập, vụ án này còn chưa kết thúc, Chương Phỉ đã nhận được một vụ án mạng do phân cục bên dưới đưa lên.
Cô đẩy ghế dựa về phía sau, “Đội trưởng Lâm, cậu đến đây xem một chút. Chúng ta vừa nhận được bản án cũ một năm trước“.
Lâm Tái Xuyên nghe cô nói đi đến, Chương Phỉ hơi nghiêng người, kéo con chuột xuống phía dưới, lật xem hồ sơ điện tử. Hình ảnh lướt qua trên màn hình, có mấy hình ảnh chụp hiện trường vụ án đánh sâu vào thị giác người xem. Ảnh chụp kia thật sự vừa đáng sợ, vừa máu me, chỉ cần tâm lý hơi yếu sẽ muốn ói tại chỗ.
Người bị hại là một người đàn ông trung niên. Lúc phát hiện, hai đùi của người này bị dây thừng trói chặt vào nhau, treo trên cây cao, cắm đầu xuống đất. Cả người chỉ có một miệng vết thương ở cổ. Nhãn cầu mắt vì áp lực quá lớn mà đỏ ngầu, nhìn cực kì đáng sợ. Người bị hại lúc bị treo ngược trên cây còn chưa chết. Ít ra, người này có thể cảm giác được máu lưu thông. Máu dọc theo cổ rơi tí tách xuống đất phía dưới. Cuối cùng, lúc người bị hại chết, máu chảy đầy trên mặt, dọc theo sợi tóc rơi thành vũng lớn trên mặt đất phía dưới. Hình ảnh kia quả thật cực kỳ khó tưởng tượng. Rất giống biện pháp “cắt tiết gà” ở vùng quê trước đây.
Lâm Tái Xuyên rũ mắt nhìn màn hình, bất giác hơi nhíu mày.
Chương Phỉ nói: “Bởi vì trạng thái khi chết của người bị hại cực kì quái lạ, phân cục rất coi trọng vụ án này. Cảnh sát địa phương điều tra cường độ cao liên tục nửa tháng, đi thăm hỏi ở tất cả những nơi có thể, thẩm vấn từng người có quan hệ với người bị hại nhưng không thể giới hạn phạm vi của nghi phạm“.
Lâm Tái Xuyên nghe Chương Phỉ vừa nói đã hiểu. Đối với vụ án hình sự mà nói, điều tra nửa tháng không tìm được manh mối có tính đột phá, phá án trong thời gian ngắn thì tỷ lệ có thể phá án liền trở nên xa vời.
“Vụ án mạng này xảy ra từ năm ngoái, đến nay vẫn chưa phá được, trở thành một vụ án treo. Nhưng vì vụ án này không gây ra ảnh hưởng có tính nghiêm trọng, chỉ là vụ án giết người đơn thuần nên phân cục không báo cáo“.
Lâm Tái Xuyên vẻ mặt bình tĩnh, hỏi: “Nếu vậy, vì sao hôm nay phân cục đột nhiên báo cáo Cục Công an thành phố?”
Chương Phỉ mở ra một hồ sơ khác, hít sâu một hơi, “Bởi vì sau một năm, lại có nạn nhân thứ hai xuất hiện. Thủ đoạn gây án giống y đúc vụ án mạng năm ngoái. Sau khi bị cắt yết hầu, nạn nhân bị treo ngược trên cây, bỏ mặc đến chết“.
Hết chương 139
Đến chương 140
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 139.
Đôi nhẫn
Sau khi Hà Hoành Vĩ nói ra cái tên kia, cả trong và ngoài phòng thẩm vấn đều im lặng như tờ. Cảnh sát Cục Công an thành phố Phù Tụ không công bố những gì Phó Thải gặp phải khi còn sống ra ngoài nhưng họ đều biết anh đã phải trải qua những chuyện gì. Một người bình thường lương thiện, lạc quan cuối cùng lại bị số phận tàn ác cay nghiệt hủy hoại. Cuộc đời Phó Thải giống như ứng với câu nói, “Bi kịch chính là để người chứng kiến việc món đồ tốt đẹp nhất bị đánh nát“.
Ánh sáng rực rỡ của Phó Thải đột nhiên vụt tắt khiến người khác mỗi khi nghĩ về anh luôn thấy tiếc cho cuộc đời của một người tài năng, lương thiện lại quá ngắn ngủi và nặng nề. Cái chết của anh vậy mà thật sự không phải tai nạn ngoài ý muốn.
Lâm Tái Xuyên đã từng đoán nguyên nhân cái chết của Phó Thải có thể cũng không đơn giản. Nhưng anh không nghĩ chuyện này lại có liên quan đến Bò cạp Sa mạc!
Lâm Tái Xuyên lập tức gọi điện cho cảnh sát trông giữ ở bệnh viện, “Tôn Minh Tam đã tỉnh chưa?”
Cảnh sát bên kia trả lời: “Vẫn chưa. Nửa giờ trước vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, bây giờ còn chưa hết thuốc mê, người vẫn còn đang hôn mê“.
“Khi nào người này tỉnh lại thì báo ngay cho tôi“.
“Rõ!”
Bên trong phòng thẩm vấn, Trịnh Trị Quốc nhìn chằm chằm Hà Hoành Vĩ, lạnh giọng hỏi: “Ngoại trừ anh, còn có ai biết chuyện này? Còn có ai có thể làm chứng?”
Gương mặt Hà Hoành Vĩ ủ dột: “Đồng chí cảnh sát, hẳn anh cũng thấy, tôi vốn nhát gan hơn cả con thỏ, trước kia cũng không dám dây dưa với mấy chuyện có liên quan đến mạng người. Chuyện này cũng là nghe mọi người nói sau khi quá chén. Trước kia, Tôn Minh Tam từng lấy mạng một diễn viên. Còn việc lão ấy có đồng bọn hay không, tôi thật sự không biết. Dù sao khẳng định chắc chắn không phải là tôi“.
Những chuyện Hà Hoành Vĩ biết, những người khác hẳn cũng đều biết nhưng chưa chắc đã rõ chân tướng. Trước mắt, tốt nhất chờ Tôn Minh Tam tỉnh lại, hỏi từ trong miệng người này về toàn bộ quá trình và những gì liên quan đến vụ án mạng năm đó.
Lâm Tái Xuyên khẽ thở dài một hơi.
Tín Túc im lặng một lúc, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh muốn nói cho Thiệu Từ biết chuyện này à?”
Đối với Thiệu Từ mà nói, tồn tại của Phó Thải là vết thương khó lành, là nỗi đau lâu năm, cũng là ánh trăng vĩnh viễn treo ở trên cao, cả đời không thể chạm vào. Khó có thể tưởng tượng phản ứng của Thiệu Từ sẽ thế nào sau khi biết chuyện Phó Thải bị người giết hại.
Lâm Tái Xuyên khẽ gật đầu một cái: “Cậu ấy có quyền được biết. Chờ sau khi điều tra rõ chân tướng, anh sẽ liên hệ với cậu ấy“.
Hơn 9 giờ tối, cảnh sát trông giữ ở bệnh viện gọi điện thoại báo Tôn Minh Tam đã tỉnh. Lâm Tái Xuyên lập tức lái xe đến bệnh viện. Tín Túc trước giờ không thích ở nơi đầy mùi nước sát trùng này nên ngồi một mình trong văn phòng xem phim, chờ anh trở lại.
Tín Túc thấy hơi đói. Đồ ăn vặt cậu đều để ở trong văn phòng đội điều tra hình sự dưới tầng. Cậu lười ra cửa xuống lấy, không biết trong văn phòng Lâm Tái Xuyên có “đồ ăn dự trữ” hay không. Tín Túc bỏ máy tính ipad xuống, tìm một vòng dưới gầm ghế và bàn uống nước, không ngoài dự đoán, không thu hoạch được gì. Hình như cậu đã ăn hết khoai lát mua lần trước rồi.
Tín Túc lại mở ngăn kéo bàn làm việc. Cậu nhớ trong này còn mấy thanh sô cô la đang ăn dở. Hẳn Lâm Tái Xuyên không vứt đồ cậu đang ăn dở đi. Cậu thò tay vào ngăn kéo lục lọi. Đầu ngón tay cậu hình như chạm phải gì đó...
Đó là một chiếc hộp nhỏ bằng nhung đỏ, sờ ngoài hộp có vẻ rất mềm mại.
Tín Túc giật nảy mình, chậm chạp lấy chiếc hộp ra, nhìn chằm chằm trong hai giây.
Đây là...
Trái tim Tín Túc đập thình thịch. Cậu liếc nhìn cửa ra vào theo bản năng, hơi do dự, cuối cùng vẫn mở hộp ra. Trong hộp là một đôi nhẫn màu bạc. Cả hai đều là nhẫn nam kiểu dáng đơn giản nhất, không khắc chữ. Hai chiếc nhẫn ánh ra sắc trắng lạnh lẽo, xinh đẹp.
“.........”
Tín Túc cầm chiếc hộp kia, đứng yên tại chỗ khoảng nửa phút mới bất chợt nghĩ: Hai người bọn họ xác định quan hệ chưa được bao lâu. Lâm Tái Xuyên mua đôi nhẫn dành cho nam giới này từ khi nào?
Tín Túc thấy cực kì thỏa mãn với quan hệ của hai người hiện nay. Hiện tại, cậu có thể đáp lại tình cảm của Lâm Tái Xuyên, không đến mức phải phụ lòng anh. Nếu tương lai không có gì bất ngờ xảy ra, cậu không ngại tiếp tục mối quan hệ này với anh. Nhưng cậu chưa từng nghĩ đến việc sẽ “kết hôn” với bất kì ai trong đời này, ký xuống tờ cam kết đến chết cũng không phai. Đầu óc trước giờ luôn nhanh nhạy của Tín Túc hiếm khi trở nên trống rỗng. Mặt Tín Túc đầy vẻ ngỡ ngàng.
Lâm Tái Xuyên lên kế hoạch mua đôi nhẫn này từ khi nào? Anh định đưa cho cậu lúc nào?
Bằng tính cách cẩn thận của Lâm Tái Xuyên, anh nhất định sẽ chuẩn bị tất cả mọi thứ chu đáo, chờ đến thời điểm anh cho là phù hợp nhất.
Tín Túc vẻ mặt phức tạp, rũ mắt nhìn xuống. Ngón tay cậu mân mê mặt nhẫn. Sau đó, cậu cất hộp nhẫn lại chỗ cũ, đóng ngăn kéo lại. Cậu cũng không còn tâm trạng ăn vặt mà thất thần ngồi yên trên ghế. Cúi đầu một lúc lâu, cậu ra sức chôn mặt vào trong hai lòng bàn tay.
Mãi đến hơn một giờ sau, lúc Lâm Tái Xuyên quay lại, cậu mới khôi phục lại từ trạng thái tinh thần ngẩn ngơ, hốt hoảng. Cậu hơi mấp máy môi, khàn giọng gọi anh một tiếng, “Tái Xuyên...”
“Ừ?” Lâm Tái Xuyên treo áo khoác gió lên giá áo, quay người, đóng cửa lại, “Tôn Minh Tam thừa nhận toàn bộ quá trình giết người bịt miệng. Người này đã thay đổi bộ phận đốt xăng trên xe của Phó Thải. Xăng không cháy hết trong không gian kín thời gian dài sẽ tạo thành trúng độc các-bon ô-xít. Cho dù không chết người nhưng đủ dẫn đến tình trạng choáng váng nhất thời. Đối với một người đang lái xe, đây chính là điểm chết người. Thủ đoạn ra tay của Tôn Minh Tam khá bí mật. Chỉ cần tai nạn xe cộ khiến cửa kính xe ô tô bị vỡ hoặc xảy ra nổ mạnh, khí trong xe khôi phục trạng thái lưu thông, các-bon ô-xít không màu, không vị, cho dù dùng các biện pháp khoa học kĩ thuật tiên tiến hiện nay cũng không điều tra được gì. Khi đó, sau khi xảy ra vụ tai nạn, cảnh sát chỉ kiểm tra các linh kiện bên ngoài của xe xem có người cố ý động chạm vào không. Không ai ngờ vụ tai nạn là do vấn đề của xăng. Trong tình huống không có chứng cứ, rất khó suy đoán được việc này. Tai nạn xe cộ của Phó Thải khiến cậu ấy mất máu quá nhiều, chưa đưa đến bệnh viện đã tử vong. Chỉ sợ bệnh viện cũng không cố ý kiểm tra hàm lượng sắc tố trong máu của cậu ấy. Vốn dĩ cũng chỉ là lượng rất nhỏ đủ để gây choáng váng, hôn mê. Chờ đến lúc không cứu được, tuyên bố tử vong, đưa sang bên pháp y tiến hành kiểm nghiệm đã khó điều tra ra“.
Nếu không phải Tôn Minh Tam chủ động khai báo biện pháp gây án, chỉ sợ sẽ không ai biết được nguyên nhân thật sự cái chết của Phó Thải vào bốn năm trước.
Thiệu Từ nói, đối với Phó Thải mà nói, chết là một loại giải thoát. Anh ấy sẽ không phải tiếp xúc với những con người và sự việc dơ bẩn tột cùng đó nữa. Sau này, anh có thể tự do. Nhưng đối với nạn nhân mà nói, cái chết chưa bao giờ là giải thoát thật sự. Khiến những người phạm tội phải nhận trừng phạt thích đáng, linh hồn của người chết oan mới có thể yên tâm nhắm mắt. Bốn năm trước, cơ quan tư pháp không thể đưa chân tướng ra ngoài ánh sáng. Hiện giờ, Thiệu Từ bất chấp đánh đổi tất cả, Cục Công an thành phố Phù Tụ đã làm được.
Tín Túc nghe anh nói những lời này xong cũng không có phản ứng gì lớn quá. Hai mắt cậu chớp chớp liên tục, giống như đang thất thần, không biết đang nghĩ gì.
Lâm Tái Xuyên nhìn cậu, hơi ngừng lại, nhỏ giọng hỏi: “Em mệt à?”
Tín Túc “A” một tiếng, quay đầu chậm nửa nhịp, vờ như không có việc gì, nói: “Vâng. Một chút thôi“.
Hiện giờ, trong đầu Tín Túc đều là hình ảnh hai chiếc nhẫn kia. “Cầu hôn” - Cụm từ này đối với Tín Túc mà nói luôn là một từ cực kỳ mù mịt, hư vô. Nhưng lúc nhìn thấy đôi nhẫn kia, Tín Túc đột nhiên phát hiện Lâm Tái Xuyên muốn làm như vậy. Không chừng, anh đang lên kế hoạch cho chuyện này. Giống như sau khi hai người gặp mặt lần đầu, anh đã lên kế hoạch khiến cậu rung động với anh. Tín Túc chưa từng nghĩ đến việc sẽ cùng ai xây dựng một cuộc hôn nhân thật sự. Cảm giác trói buộc nặng nề này khiến cậu vừa nghĩ đến đã thấy không thể thở được. Nhưng nếu đối phương là Lâm Tái Xuyên thì dù cậu bị bóp chặt cổ, không thể thở được, cậu cũng không muốn từ chối. Lòng dạ Tín Túc trước giờ sâu thăm thẳm nhưng lúc này lại bị hai chiếc nhẫn nho nhỏ, nhẹ bẫng xáo trộn, khiến tấm mặt nạ luôn đeo trên mặt sắp không giấu được cảm xúc.
Cậu đi đến bên cạnh Lâm Tái Xuyên, càng muốn giấu lại càng để lộ, “Em buồn ngủ quá. Chúng ta về nhà đi“.
Tín Túc bình thường mỗi lần tăng ca đến nửa đêm đều buồn ngủ đến nửa sống, nửa chết. Lần này cũng là “diễn đúng với bản chất“. Quả nhiên, Lâm Tái Xuyên không phát hiện gì. Anh lái xe chở cậu về nhà.
Sự thật chứng minh kể cả lòng mang tâm sự nặng mấy vạn tấn cũng hoàn toàn không thể chậm trễ giấc ngủ của Tín Túc. Đầu vừa chạm vào cánh tay Lâm Tái Xuyên chưa được bao lâu, cậu đã chìm vào giấc ngủ.
Tắt đèn, Tín Túc nhắm hai mắt. Trong lúc ngủ mơ, cậu không ngừng nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó. Lâm Tái Xuyên cho rằng cậu lại bị bóng đè nên ghé sát tai vào nghe, đang định đánh thức cậu thì nghe thấy cậu nói là “Tái Xuyên...“.
***
Bốn người bị Thiệu Từ lên án, Dương Kiến Chương đã chết, quyền điều tra Phan Nguyên Đức đã được chuyển giao cho công an thành phố T, Cục Công an thành phố Phù Tụ chỉ còn lại Hàn Húc Diêu và Đới Hải Xương. Mà Hàn Húc Diêu đã sớm nhận tội. Công tác điều tra Đới Hải Xương cũng bắt đầu vào giai đoạn kết thúc, chỉ còn công tác kết thúc thẩm vấn. Vốn các tội danh cơ bản của Đới Hải Xương đã rõ ràng, chỉ còn chờ thêm một thời gian để tập hợp các bằng chứng.
Nhờ năm người Tôn Minh Tam sa lưới, Cục Công an thành phố Phù Tụ lại trở nên bận rộn. Do năm người này có liên quan đến Bò cạp Sa mạc nên công tác thẩm vấn được tiến hành hết sức cẩn thận, không bỏ sót bất kì chi tiết nào.
Thời gian trước, Cục Công an thành phố rảnh rỗi đến không có việc gì. Kết quả, lúc này họa đến dồn dập, vụ án này còn chưa kết thúc, Chương Phỉ đã nhận được một vụ án mạng do phân cục bên dưới đưa lên.
Cô đẩy ghế dựa về phía sau, “Đội trưởng Lâm, cậu đến đây xem một chút. Chúng ta vừa nhận được bản án cũ một năm trước“.
Lâm Tái Xuyên nghe cô nói đi đến, Chương Phỉ hơi nghiêng người, kéo con chuột xuống phía dưới, lật xem hồ sơ điện tử. Hình ảnh lướt qua trên màn hình, có mấy hình ảnh chụp hiện trường vụ án đánh sâu vào thị giác người xem. Ảnh chụp kia thật sự vừa đáng sợ, vừa máu me, chỉ cần tâm lý hơi yếu sẽ muốn ói tại chỗ.
Người bị hại là một người đàn ông trung niên. Lúc phát hiện, hai đùi của người này bị dây thừng trói chặt vào nhau, treo trên cây cao, cắm đầu xuống đất. Cả người chỉ có một miệng vết thương ở cổ. Nhãn cầu mắt vì áp lực quá lớn mà đỏ ngầu, nhìn cực kì đáng sợ. Người bị hại lúc bị treo ngược trên cây còn chưa chết. Ít ra, người này có thể cảm giác được máu lưu thông. Máu dọc theo cổ rơi tí tách xuống đất phía dưới. Cuối cùng, lúc người bị hại chết, máu chảy đầy trên mặt, dọc theo sợi tóc rơi thành vũng lớn trên mặt đất phía dưới. Hình ảnh kia quả thật cực kỳ khó tưởng tượng. Rất giống biện pháp “cắt tiết gà” ở vùng quê trước đây.
Lâm Tái Xuyên rũ mắt nhìn màn hình, bất giác hơi nhíu mày.
Chương Phỉ nói: “Bởi vì trạng thái khi chết của người bị hại cực kì quái lạ, phân cục rất coi trọng vụ án này. Cảnh sát địa phương điều tra cường độ cao liên tục nửa tháng, đi thăm hỏi ở tất cả những nơi có thể, thẩm vấn từng người có quan hệ với người bị hại nhưng không thể giới hạn phạm vi của nghi phạm“.
Lâm Tái Xuyên nghe Chương Phỉ vừa nói đã hiểu. Đối với vụ án hình sự mà nói, điều tra nửa tháng không tìm được manh mối có tính đột phá, phá án trong thời gian ngắn thì tỷ lệ có thể phá án liền trở nên xa vời.
“Vụ án mạng này xảy ra từ năm ngoái, đến nay vẫn chưa phá được, trở thành một vụ án treo. Nhưng vì vụ án này không gây ra ảnh hưởng có tính nghiêm trọng, chỉ là vụ án giết người đơn thuần nên phân cục không báo cáo“.
Lâm Tái Xuyên vẻ mặt bình tĩnh, hỏi: “Nếu vậy, vì sao hôm nay phân cục đột nhiên báo cáo Cục Công an thành phố?”
Chương Phỉ mở ra một hồ sơ khác, hít sâu một hơi, “Bởi vì sau một năm, lại có nạn nhân thứ hai xuất hiện. Thủ đoạn gây án giống y đúc vụ án mạng năm ngoái. Sau khi bị cắt yết hầu, nạn nhân bị treo ngược trên cây, bỏ mặc đến chết“.
Hết chương 139
Đến chương 140
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương