Đi Trong Sương Mù
Chương 49: Tín Túc meo một tiếng
Tín Túc vốn không muốn đánh thức Lâm Tái Xuyên nhưng khi cậu cầm USB ghi video theo dõi trở về đã thấy Lâm Tái Xuyên tỉnh rồi. Người này rất nhạy cảm đối với tiếng động xung quanh.
Tín Túc mở cửa, lên xe: "Lấy được video giám sát rồi. Chúng ta về Cục Công an đi?"
"Ừm."
Lâm Tái Xuyên đi cao tốc trở lại nội thành, đường đi rộng rãi, bằng phẳng. Tín Túc không ngoài dự đoán lại ngủ một giấc.
Lúc trở lại Cục Công an thành phố đã là 5 giờ sáng. Gần vào đông, trời còn chưa sáng, gió vẫn lạnh thấu xương.
Lâm Tái Xuyên tắt động cơ, hơi chạm vào Tín Túc: "Tín Túc, xuống xe".
Tín Túc bị đánh thức, từ xoang mũi phát ra tiếng rầm rì bất mãn, giọng dính dính, "Ừm... không muốn dậy..."
Bắt một người chuyên đi làm muộn phải thức đêm phá án đúng là làm khó cậu. Buổi tối ngủ không ngon, Tín Túc có thể bực bội cả ngày.
Lâm Tái Xuyên cởi dây an toàn cho cậu, xuống xe, đi sang bên cửa ghế phụ, mở cửa, cúi người, khom lưng, kéo người trong xe ra, cõng trên lưng.
Trong xe mở máy sưởi, Tín Túc vừa ra ngoài liền rùng mình một cái. Cậu vòng hai tay ôm chặt người phía dưới, đầu chúi vào sau cổ anh.
Lâm Tái Xuyên quay đầu nhẹ giọng hỏi cậu: "Lạnh không?"
Tín Túc lắc đầu, hơi thở thoáng thổi lên da Lâm Tái Xuyên.
Lúc này, ở Cục Công an thành phố chỉ có cảnh sát trực ban, cả tòa nhà đều vô cùng yên tĩnh. Lâm Tái Xuyên cõng cậu vào văn phòng, để cậu nằm trên sô pha, mở điều hòa, lại lấy chiếc chăn in hình vũ trụ từ trong ngăn tủ ra, đắp cho cậu.
Tín Túc lăn lộn một chuyến vậy mà vẫn không hề tỉnh lại. Cậu nằm trên sô pha, đổi một tư thế thoải mái, vùi mặt vào trong chăn, chưa đầy hai phút lại ngủ tiếp.
Cơ thể có tố chất như làm bằng sắt của Lâm Tái Xuyên đã tiến vào trạng thái công tác. Anh mở máy vi tính, giảm độ sáng màn hình máy tính, cắm USB vừa mang về vào máy vi tính, xem video tư liệu bên trong.
Hơn 7 giờ, đồng sự trong đội điều tra hình sự đã lục tục đến làm. Lâm Tái Xuyên đứng dậy, xuống văn phòng dưới tầng một, bố trí công tác điều tra tiếp theo cho các đồng sự.
Hà Phương trong khoảng thời gian từ sau khi gây án đến lúc ra tự thú, nhất định đã đi gặp ai đó. Người này là đột phá khẩu quan trọng trong toàn bộ vụ án.
Chờ đến khi Lâm Tái Xuyên trở lại văn phòng của mình, Tín Túc đã tỉnh. Cậu ngồi trước máy vi tính, tay cầm một gói khoai tây lát, nhìn chằm chằm màn hình máy tính. Thấy Lâm Tái Xuyên đi vào, Tín Túc giơ túi khoai tây lát trên tay lên, hỏi: "Đội trưởng Lâm muốn ăn khoai tây lát không?"
Lâm Tái Xuyên nhìn cậu một lúc, hỏi: "Đây cũng là đồ cửa hàng do cậu mở à?"
Anh biết Tín Túc có một cửa hàng trà sữa.
Nghe thấy câu hỏi này, Tín Túc cong lưng cười một trận, "Không, lần này là đồ ăn vặt rác rưởi".
Cậu nói đúng lý hợp tình, "Đôi khi, đồ ăn rác rưởi có thể giúp người ta duy trì tâm trạng vui vẻ. Là vị mật ong".
"Cậu cứ tự mình ăn đi". Lâm Tái Xuyên lắc đầu, đi đến sau lưng cậu, "Trong video giám sát, có phát hiện gì không?"
Tín Túc nói: "Tôi vừa bắt đầu xem."
Cậu vẫn chưa từ bỏ việc đẩy mạnh tiêu thụ khoai tây lát, đưa tay cầm một miếng, xoay người, giơ đến bên miệng Lâm Tái Xuyên, "Ăn đi! Thật sự ngon lắm đấy!"
Lâm Tái Xuyên không thể hiểu được ham muốn chia sẻ cố chấp đến kì lạ của cậu nhưng cũng cúi đầu ăn.
Xem video theo dõi là một việc vô cùng nhàm chán và tốn thời gian. Mấy tiếng ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm màn hình máy tính không được nhúc nhích là một việc rất đau khổ. Nhưng trong các vụ án hình sự, thường có lượng tư liệu video lớn cần rà soát cẩn thận. Đây là chứng cứ khách quan và có tác dụng nhất trong các vụ án.
Ba tiếng sau, đồng sự trong văn phòng dưới tầng có thông tin. Bọn họ cắt video theo dõi theo từng đoạn thời gian. Mấy chục người cùng xem, hiệu suất tăng mạnh so với một mình Tín Túc ngồi xem.
Tín Túc vốn cho rằng bọn họ phát hiện ra tung tích Hà Phương, nhưng...
Không có.
Các cảnh sát xem kỹ video theo dõi từ đầu tới đuôi, không bỏ sót một khung hình nào. Sau đó, mọi người ngạc nhiên phát hiện, các cửa ra vào của khu dân cư thế mà không có bóng dáng Hà Phương.
Nhưng, việc này là không có khả năng.
Với bản lĩnh của Lâm Tái Xuyên, anh có thể nhẹ nhàng nhảy qua tường, vào khu dân cư. Nhưng Hà Phương thân hình nhỏ bé, không có khả năng nhảy vượt qua tường bao quanh cao 3 mét. Cậu ta muốn rời khỏi tiểu khu Thịnh Quang, chỉ có thể đi qua cửa ra vào nào đó. Trừ phi, Hà Phương biết tàng hình, nếu không, nhất định cậu ta sẽ bị camera ghi lại.
Nghe thấy thông tin này, Tín Túc hơi nhắm mắt lại, nhíu mày, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ Hà Phương không phải rời đi từ khu dân cư này?"
Là phương hướng điều tra của bọn họ sai ở đâu sao?
Nhưng, không còn khả năng nào khác.
Tín Túc không phải người sẽ nghi ngờ khả năng phán đoán của mình. Cậu chưa bao giờ cho rằng bản thân sẽ phạm sai lầm. Huống chi, Lâm Tái Xuyên cũng có suy nghĩ giống cậu.
Hà Phương nhất định biến mất trong khu dân cư!
Trong đầu Tín Túc vụt qua rất nhiều suy nghĩ. Cậu lẩm bẩm: "Hà Phương có thể tránh được tất cả camera trong khu dân cư cho thấy cậu ta vô cùng quen thuộc với bố trí ở dây. Nói không chừng, cậu ta đã đến đây rất nhiều lần".
"Cho nên... Cậu ta đã rời đi thế nào? Không ra ngoài bằng cửa ra vào, vậy cậu ta ngồi xe người khác đi ra ngoài sao?"
Lâm Tái Xuyên đột nhiên lên tiếng: "Nếu cậu ta muốn gặp ai đó cho nên vào khu dân cư này để gặp mặt người đó thì sao?"
Tín Túc lập tức mở mắt.
Lâm Tái Xuyên gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn, trong đầu tiến hành một loạt các suy đoán, "11 giờ tối, Hà Phương rời khỏi hiện trường vụ án. Sau đó, cậu ta ném quần áo dính máu vào thùng rác gần đó rồi vòng qua các vòng bảo vệ, chui vào khu dân cư Thịnh Quang. Trên đường đi, cậu ta cố ý tránh các camera giám sát. Song cậu ta không rời đi ngay mà đi vào một căn nhà nào đó trong khu dân cư này. Trừ phi có hộ gia đình lắp camera ngoài cửa, nếu không, bên trong hành lang đều không có camera giám sát. Có thể Hà Phương đã ở lại nhà người nào đó trong một đêm. Sáng hôm sau, hoặc là tùy thời gian nào đó, trước khi cậu ta ra đầu thú, người kia lái xe mang cậu ta rời khỏi khu dân cư. Vì vậy, Hà Phương từ đầu đến cuối đều không xuất hiện trong video theo dõi".
Giả thuyết này hoàn toàn hợp lý, cũng không có bất kì sơ hở gì.
Chỉ cần Hà Phương hiểu biết bố trí camera theo dõi trong khu dân cư Thịnh Quang, cậu ta có thể hoàn toàn tránh các camera giám sát, không ai biết đi vào khu dân cư!
"Nhưng nếu nói như vậy, chúng ta sẽ rất khó điều tra tiếp. Hoàn toàn không thể phán đoán được Hà Phương rời đi lúc nào".
Tín Túc chống cằm nói, "Chẳng lẽ muốn rà soát toàn bộ xe ra vào khu dân cư trong hai ngày đó một lượt à? Ít nhất cũng có mấy trăm chiếc. Rõ ràng là không thực tế lắm. Hơn nữa, hiện tại, chúng ta cũng không có phương hướng điều tra chính xác".
Bọn họ không cách nào biết được đặc điểm của người đứng sau lưng Hà Phương. Thậm chí, cả sự tồn tại của người đứng phía sau giật dây cũng chỉ là dựa vào suy đoán hợp lý của cảnh sát dựa trên các manh mối có được.
Hà Phương ở trước camera vung đao giết người, sau đó đến Cục Công an tự thú. Trừ bỏ việc này, không để lại bất kì một chứng cứ nào.
Tín Túc nghĩ thông điểm mấu chốt trong đó, không khỏi cười một tiếng: "Đúng là thủ đoạn phạm tội hoàn hảo. Không để lại chút dấu vết nào. Mượn đao của trẻ vị thành niên, không cần bỏ ra bất kì chi phí gì lại có thể lấy đi một mạng người. Thậm chí, nếu Hà Phương nhỏ tuổi thêm một chút, sau khi trở lại xã hội, cậu ta vẫn có thể tiếp tục giết người".
Lâm Tái Xuyên liếc mắt nhìn cậu: "Nếu cậu nói ra những lời này không phải ở Cục Công an thì càng tốt".
Tín Túc bị cấp trên phê bình, vô tội chớp chớp mắt.
Cảnh sát điều tra hai ngày không có bất kì tiến triển gì, cậu còn ở đây khen thủ đoạn ra tay của tội phạm đứng bên kia chiến tuyến là cao siêu.
Đúng là không hợp thời.
Tín Túc tự biết đuối lý, thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, làm ra vẻ như không có việc gì, nói lảng sang việc khác: "Phía người bị hại thì sao? Có manh mối gì không?"
"Căn cứ điều tra thăm hỏi của mấy người Hạ Tranh, Ngô Xương Quảng là người tính cách chất phác, thành thật, quan hệ trong công ty rất tốt, quan hệ với gia đình ở quê nhà cũng rất hòa thuận. Theo lời vợ ông ta, Ngô Xương Quảng cơ bản sẽ không phát sinh xung đột với bất kì ai".
Tín Túc gãi đúng chỗ ngứa, bình luận "Là người đàn ông bảo sao nghe vậy".
Người bị hại đúng thật là loại tính cách này. Nguyên nhân của việc có quan hệ tốt với mọi người là bất kể ai ở trong công ty chèn ép hay bắt nạt, ông đều sẽ không xung đột với người khác, gặp chuyện có thể nhịn liền nhịn. Lùi một bước là trời cao biển rộng. Ngô Xương Quảng chính là người có tấm lòng rộng lớn như biển rộng, trời xanh. Nói dễ nghe thì là người không so đo với người khác. Nói khó nghe chính là một người nhu nhược điển hình. Một người chưa từng gây thù kết oán với người khác, chất phác thành thật lại có thể trên đường tan làm về nhà, bị một người chém một đao mất mạng đúng thật là không thể tưởng tượng nổi.
"12 giờ rồi. Ăn cơm trước đi". Tín Túc đứng dậy nói, "Ăn no mới có sức công tác!"
"..." Lâm Tái Xuyên nhìn thùng rác tràn đầy vỏ đồ ăn vặt rác rưởi.
Tín Túc ngồi trong văn phòng anh xem video giám sát, cả một buổi sáng, miệng không nhàn rỗi. Cậu luôn tay nhét đủ vị khoai tây lát vào trong miệng, còn ăn một đống đồ ăn vặt nổi tiếng lung tung rối loạn mà Lâm Tái Xuyên cơ bản không biết tên.
Thế mà còn chưa no!
Tín Túc không nhận ra vẻ trầm mặc của anh, nửa tiếng trước giờ nghỉ trưa đã nghĩ xong buổi trưa muốn ăn một bữa lớn, bước chân nhẹ nhàng ra khỏi văn phòng. Cậu lái xe đến một nhà hàng buffet hải sản mới khai trương 888 món, mãi đến khi sắp đến thời gian vào làm buổi chiều mới lưu luyến từ trong nhà hàng đi ra.
Lúc trở lại đội điều tra hình sự, Tín Túc phát hiện trên bàn làm việc của mình để một cái thùng rất lớn. Không phải đồ chuyển phát nhanh vì không có thông tin người nhận. Theo suy đoán của thuyết âm mưu, Tín Túc nghĩ bên trong có thể có bom hẹn giờ.
Cậu hỏi một vòng các đồng sự xung quanh, không ai biết cái thùng do ai mang tới.
Cậu chỉ đành hết sức cẩn thận mở thùng ra. Sau đó, cậu thấy rất nhiều túi hút chân không, bên trong có thịt bò viên, trái cây khô, cá khô, phô mai, quả khô... Đủ loại "đồ ăn vặt lành mạnh".
Tín Túc hơi chần chừ, cầm một túi trái cây khô giơ lên, tạo ra tiếng loạt xoạt.
Có người đưa cho cậu à?
Ngoại trừ Lâm Tái Xuyên, hình như cũng không có ai khác. Nhưng Lâm Tái Xuyên thoạt nhìn có vẻ không giống người sẽ mua đồ ăn vặt cho cậu!
Tín Túc nhất thời khó tin, ôm theo một túi đồ ăn vặt lớn, chạy đến văn phòng Lâm Tái Xuyên: "Đội trưởng, mấy thứ này là anh mua cho tôi à?"
"Ừm", Lâm Tái Xuyên ngồi sau máy vi tính, ngẩng đầu lên, "Sao thế? Ăn không quen à?"
Tín Túc "a" một tiếng, ôm túi đồ ăn, ngồi trên ghế sô pha, "Không có. Chỉ là trước giờ chưa từng có người đưa đồ ăn vặt cho tôi nên có hơi... được sủng ái mà lo sợ".
Trước kia, Tín Túc dùng thân phận "con trai độc nhất của Tập đoàn họ Trương" qua lại ở các buổi tiệc giới thượng lưu muôn hình muôn vẻ. Rất nhiều người muốn nịnh bợ cậu, biếu đủ loại xe cộ, đồng hồ, rượu ngon, thuốc lá... Luôn có người vội vàng đưa mọi thứ tốt nhất trên thế gian đến trước mặt cậu.
Nhưng mà... chưa từng có người tặng cậu đồ ăn vặt thoạt nhìn không có ý nghĩa gì như này.
Là thứ cậu thật sự thích nhất.
Tín Túc ôm túi đồ ăn, cúi đầu ngồi trên sô pha, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác kì lạ, rất khó hình dung. Giống một dòng nước ấm đến từ nơi xa xôi ngàn dặm vượt qua dòng sông băng, hơi ấm hòa tan băng tuyết khiến các khối băng khẽ run lên, tạo ra những tiếng nứt nhỏ. Một loại tình cảm vô cùng xa lạ với cậu.
Tín Túc xé miệng một túi cá tuyết, bỏ vào miệng. Vị tươi, tanh ngọt, rất vừa miệng.
Cậu nói mà không nghĩ: "Đội trưởng Lâm, anh thế này giống đang nuôi một con thú cưng vậy".
Lâm Tái Xuyên nói thản nhiên, "Cậu cảm thấy bản thân là thú cưng à?"
Tín Túc ngồi đối diện nhìn anh một lúc, sau đó, kêu "meo" một tiếng.
Tín Túc mở cửa, lên xe: "Lấy được video giám sát rồi. Chúng ta về Cục Công an đi?"
"Ừm."
Lâm Tái Xuyên đi cao tốc trở lại nội thành, đường đi rộng rãi, bằng phẳng. Tín Túc không ngoài dự đoán lại ngủ một giấc.
Lúc trở lại Cục Công an thành phố đã là 5 giờ sáng. Gần vào đông, trời còn chưa sáng, gió vẫn lạnh thấu xương.
Lâm Tái Xuyên tắt động cơ, hơi chạm vào Tín Túc: "Tín Túc, xuống xe".
Tín Túc bị đánh thức, từ xoang mũi phát ra tiếng rầm rì bất mãn, giọng dính dính, "Ừm... không muốn dậy..."
Bắt một người chuyên đi làm muộn phải thức đêm phá án đúng là làm khó cậu. Buổi tối ngủ không ngon, Tín Túc có thể bực bội cả ngày.
Lâm Tái Xuyên cởi dây an toàn cho cậu, xuống xe, đi sang bên cửa ghế phụ, mở cửa, cúi người, khom lưng, kéo người trong xe ra, cõng trên lưng.
Trong xe mở máy sưởi, Tín Túc vừa ra ngoài liền rùng mình một cái. Cậu vòng hai tay ôm chặt người phía dưới, đầu chúi vào sau cổ anh.
Lâm Tái Xuyên quay đầu nhẹ giọng hỏi cậu: "Lạnh không?"
Tín Túc lắc đầu, hơi thở thoáng thổi lên da Lâm Tái Xuyên.
Lúc này, ở Cục Công an thành phố chỉ có cảnh sát trực ban, cả tòa nhà đều vô cùng yên tĩnh. Lâm Tái Xuyên cõng cậu vào văn phòng, để cậu nằm trên sô pha, mở điều hòa, lại lấy chiếc chăn in hình vũ trụ từ trong ngăn tủ ra, đắp cho cậu.
Tín Túc lăn lộn một chuyến vậy mà vẫn không hề tỉnh lại. Cậu nằm trên sô pha, đổi một tư thế thoải mái, vùi mặt vào trong chăn, chưa đầy hai phút lại ngủ tiếp.
Cơ thể có tố chất như làm bằng sắt của Lâm Tái Xuyên đã tiến vào trạng thái công tác. Anh mở máy vi tính, giảm độ sáng màn hình máy tính, cắm USB vừa mang về vào máy vi tính, xem video tư liệu bên trong.
Hơn 7 giờ, đồng sự trong đội điều tra hình sự đã lục tục đến làm. Lâm Tái Xuyên đứng dậy, xuống văn phòng dưới tầng một, bố trí công tác điều tra tiếp theo cho các đồng sự.
Hà Phương trong khoảng thời gian từ sau khi gây án đến lúc ra tự thú, nhất định đã đi gặp ai đó. Người này là đột phá khẩu quan trọng trong toàn bộ vụ án.
Chờ đến khi Lâm Tái Xuyên trở lại văn phòng của mình, Tín Túc đã tỉnh. Cậu ngồi trước máy vi tính, tay cầm một gói khoai tây lát, nhìn chằm chằm màn hình máy tính. Thấy Lâm Tái Xuyên đi vào, Tín Túc giơ túi khoai tây lát trên tay lên, hỏi: "Đội trưởng Lâm muốn ăn khoai tây lát không?"
Lâm Tái Xuyên nhìn cậu một lúc, hỏi: "Đây cũng là đồ cửa hàng do cậu mở à?"
Anh biết Tín Túc có một cửa hàng trà sữa.
Nghe thấy câu hỏi này, Tín Túc cong lưng cười một trận, "Không, lần này là đồ ăn vặt rác rưởi".
Cậu nói đúng lý hợp tình, "Đôi khi, đồ ăn rác rưởi có thể giúp người ta duy trì tâm trạng vui vẻ. Là vị mật ong".
"Cậu cứ tự mình ăn đi". Lâm Tái Xuyên lắc đầu, đi đến sau lưng cậu, "Trong video giám sát, có phát hiện gì không?"
Tín Túc nói: "Tôi vừa bắt đầu xem."
Cậu vẫn chưa từ bỏ việc đẩy mạnh tiêu thụ khoai tây lát, đưa tay cầm một miếng, xoay người, giơ đến bên miệng Lâm Tái Xuyên, "Ăn đi! Thật sự ngon lắm đấy!"
Lâm Tái Xuyên không thể hiểu được ham muốn chia sẻ cố chấp đến kì lạ của cậu nhưng cũng cúi đầu ăn.
Xem video theo dõi là một việc vô cùng nhàm chán và tốn thời gian. Mấy tiếng ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm màn hình máy tính không được nhúc nhích là một việc rất đau khổ. Nhưng trong các vụ án hình sự, thường có lượng tư liệu video lớn cần rà soát cẩn thận. Đây là chứng cứ khách quan và có tác dụng nhất trong các vụ án.
Ba tiếng sau, đồng sự trong văn phòng dưới tầng có thông tin. Bọn họ cắt video theo dõi theo từng đoạn thời gian. Mấy chục người cùng xem, hiệu suất tăng mạnh so với một mình Tín Túc ngồi xem.
Tín Túc vốn cho rằng bọn họ phát hiện ra tung tích Hà Phương, nhưng...
Không có.
Các cảnh sát xem kỹ video theo dõi từ đầu tới đuôi, không bỏ sót một khung hình nào. Sau đó, mọi người ngạc nhiên phát hiện, các cửa ra vào của khu dân cư thế mà không có bóng dáng Hà Phương.
Nhưng, việc này là không có khả năng.
Với bản lĩnh của Lâm Tái Xuyên, anh có thể nhẹ nhàng nhảy qua tường, vào khu dân cư. Nhưng Hà Phương thân hình nhỏ bé, không có khả năng nhảy vượt qua tường bao quanh cao 3 mét. Cậu ta muốn rời khỏi tiểu khu Thịnh Quang, chỉ có thể đi qua cửa ra vào nào đó. Trừ phi, Hà Phương biết tàng hình, nếu không, nhất định cậu ta sẽ bị camera ghi lại.
Nghe thấy thông tin này, Tín Túc hơi nhắm mắt lại, nhíu mày, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ Hà Phương không phải rời đi từ khu dân cư này?"
Là phương hướng điều tra của bọn họ sai ở đâu sao?
Nhưng, không còn khả năng nào khác.
Tín Túc không phải người sẽ nghi ngờ khả năng phán đoán của mình. Cậu chưa bao giờ cho rằng bản thân sẽ phạm sai lầm. Huống chi, Lâm Tái Xuyên cũng có suy nghĩ giống cậu.
Hà Phương nhất định biến mất trong khu dân cư!
Trong đầu Tín Túc vụt qua rất nhiều suy nghĩ. Cậu lẩm bẩm: "Hà Phương có thể tránh được tất cả camera trong khu dân cư cho thấy cậu ta vô cùng quen thuộc với bố trí ở dây. Nói không chừng, cậu ta đã đến đây rất nhiều lần".
"Cho nên... Cậu ta đã rời đi thế nào? Không ra ngoài bằng cửa ra vào, vậy cậu ta ngồi xe người khác đi ra ngoài sao?"
Lâm Tái Xuyên đột nhiên lên tiếng: "Nếu cậu ta muốn gặp ai đó cho nên vào khu dân cư này để gặp mặt người đó thì sao?"
Tín Túc lập tức mở mắt.
Lâm Tái Xuyên gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn, trong đầu tiến hành một loạt các suy đoán, "11 giờ tối, Hà Phương rời khỏi hiện trường vụ án. Sau đó, cậu ta ném quần áo dính máu vào thùng rác gần đó rồi vòng qua các vòng bảo vệ, chui vào khu dân cư Thịnh Quang. Trên đường đi, cậu ta cố ý tránh các camera giám sát. Song cậu ta không rời đi ngay mà đi vào một căn nhà nào đó trong khu dân cư này. Trừ phi có hộ gia đình lắp camera ngoài cửa, nếu không, bên trong hành lang đều không có camera giám sát. Có thể Hà Phương đã ở lại nhà người nào đó trong một đêm. Sáng hôm sau, hoặc là tùy thời gian nào đó, trước khi cậu ta ra đầu thú, người kia lái xe mang cậu ta rời khỏi khu dân cư. Vì vậy, Hà Phương từ đầu đến cuối đều không xuất hiện trong video theo dõi".
Giả thuyết này hoàn toàn hợp lý, cũng không có bất kì sơ hở gì.
Chỉ cần Hà Phương hiểu biết bố trí camera theo dõi trong khu dân cư Thịnh Quang, cậu ta có thể hoàn toàn tránh các camera giám sát, không ai biết đi vào khu dân cư!
"Nhưng nếu nói như vậy, chúng ta sẽ rất khó điều tra tiếp. Hoàn toàn không thể phán đoán được Hà Phương rời đi lúc nào".
Tín Túc chống cằm nói, "Chẳng lẽ muốn rà soát toàn bộ xe ra vào khu dân cư trong hai ngày đó một lượt à? Ít nhất cũng có mấy trăm chiếc. Rõ ràng là không thực tế lắm. Hơn nữa, hiện tại, chúng ta cũng không có phương hướng điều tra chính xác".
Bọn họ không cách nào biết được đặc điểm của người đứng sau lưng Hà Phương. Thậm chí, cả sự tồn tại của người đứng phía sau giật dây cũng chỉ là dựa vào suy đoán hợp lý của cảnh sát dựa trên các manh mối có được.
Hà Phương ở trước camera vung đao giết người, sau đó đến Cục Công an tự thú. Trừ bỏ việc này, không để lại bất kì một chứng cứ nào.
Tín Túc nghĩ thông điểm mấu chốt trong đó, không khỏi cười một tiếng: "Đúng là thủ đoạn phạm tội hoàn hảo. Không để lại chút dấu vết nào. Mượn đao của trẻ vị thành niên, không cần bỏ ra bất kì chi phí gì lại có thể lấy đi một mạng người. Thậm chí, nếu Hà Phương nhỏ tuổi thêm một chút, sau khi trở lại xã hội, cậu ta vẫn có thể tiếp tục giết người".
Lâm Tái Xuyên liếc mắt nhìn cậu: "Nếu cậu nói ra những lời này không phải ở Cục Công an thì càng tốt".
Tín Túc bị cấp trên phê bình, vô tội chớp chớp mắt.
Cảnh sát điều tra hai ngày không có bất kì tiến triển gì, cậu còn ở đây khen thủ đoạn ra tay của tội phạm đứng bên kia chiến tuyến là cao siêu.
Đúng là không hợp thời.
Tín Túc tự biết đuối lý, thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, làm ra vẻ như không có việc gì, nói lảng sang việc khác: "Phía người bị hại thì sao? Có manh mối gì không?"
"Căn cứ điều tra thăm hỏi của mấy người Hạ Tranh, Ngô Xương Quảng là người tính cách chất phác, thành thật, quan hệ trong công ty rất tốt, quan hệ với gia đình ở quê nhà cũng rất hòa thuận. Theo lời vợ ông ta, Ngô Xương Quảng cơ bản sẽ không phát sinh xung đột với bất kì ai".
Tín Túc gãi đúng chỗ ngứa, bình luận "Là người đàn ông bảo sao nghe vậy".
Người bị hại đúng thật là loại tính cách này. Nguyên nhân của việc có quan hệ tốt với mọi người là bất kể ai ở trong công ty chèn ép hay bắt nạt, ông đều sẽ không xung đột với người khác, gặp chuyện có thể nhịn liền nhịn. Lùi một bước là trời cao biển rộng. Ngô Xương Quảng chính là người có tấm lòng rộng lớn như biển rộng, trời xanh. Nói dễ nghe thì là người không so đo với người khác. Nói khó nghe chính là một người nhu nhược điển hình. Một người chưa từng gây thù kết oán với người khác, chất phác thành thật lại có thể trên đường tan làm về nhà, bị một người chém một đao mất mạng đúng thật là không thể tưởng tượng nổi.
"12 giờ rồi. Ăn cơm trước đi". Tín Túc đứng dậy nói, "Ăn no mới có sức công tác!"
"..." Lâm Tái Xuyên nhìn thùng rác tràn đầy vỏ đồ ăn vặt rác rưởi.
Tín Túc ngồi trong văn phòng anh xem video giám sát, cả một buổi sáng, miệng không nhàn rỗi. Cậu luôn tay nhét đủ vị khoai tây lát vào trong miệng, còn ăn một đống đồ ăn vặt nổi tiếng lung tung rối loạn mà Lâm Tái Xuyên cơ bản không biết tên.
Thế mà còn chưa no!
Tín Túc không nhận ra vẻ trầm mặc của anh, nửa tiếng trước giờ nghỉ trưa đã nghĩ xong buổi trưa muốn ăn một bữa lớn, bước chân nhẹ nhàng ra khỏi văn phòng. Cậu lái xe đến một nhà hàng buffet hải sản mới khai trương 888 món, mãi đến khi sắp đến thời gian vào làm buổi chiều mới lưu luyến từ trong nhà hàng đi ra.
Lúc trở lại đội điều tra hình sự, Tín Túc phát hiện trên bàn làm việc của mình để một cái thùng rất lớn. Không phải đồ chuyển phát nhanh vì không có thông tin người nhận. Theo suy đoán của thuyết âm mưu, Tín Túc nghĩ bên trong có thể có bom hẹn giờ.
Cậu hỏi một vòng các đồng sự xung quanh, không ai biết cái thùng do ai mang tới.
Cậu chỉ đành hết sức cẩn thận mở thùng ra. Sau đó, cậu thấy rất nhiều túi hút chân không, bên trong có thịt bò viên, trái cây khô, cá khô, phô mai, quả khô... Đủ loại "đồ ăn vặt lành mạnh".
Tín Túc hơi chần chừ, cầm một túi trái cây khô giơ lên, tạo ra tiếng loạt xoạt.
Có người đưa cho cậu à?
Ngoại trừ Lâm Tái Xuyên, hình như cũng không có ai khác. Nhưng Lâm Tái Xuyên thoạt nhìn có vẻ không giống người sẽ mua đồ ăn vặt cho cậu!
Tín Túc nhất thời khó tin, ôm theo một túi đồ ăn vặt lớn, chạy đến văn phòng Lâm Tái Xuyên: "Đội trưởng, mấy thứ này là anh mua cho tôi à?"
"Ừm", Lâm Tái Xuyên ngồi sau máy vi tính, ngẩng đầu lên, "Sao thế? Ăn không quen à?"
Tín Túc "a" một tiếng, ôm túi đồ ăn, ngồi trên ghế sô pha, "Không có. Chỉ là trước giờ chưa từng có người đưa đồ ăn vặt cho tôi nên có hơi... được sủng ái mà lo sợ".
Trước kia, Tín Túc dùng thân phận "con trai độc nhất của Tập đoàn họ Trương" qua lại ở các buổi tiệc giới thượng lưu muôn hình muôn vẻ. Rất nhiều người muốn nịnh bợ cậu, biếu đủ loại xe cộ, đồng hồ, rượu ngon, thuốc lá... Luôn có người vội vàng đưa mọi thứ tốt nhất trên thế gian đến trước mặt cậu.
Nhưng mà... chưa từng có người tặng cậu đồ ăn vặt thoạt nhìn không có ý nghĩa gì như này.
Là thứ cậu thật sự thích nhất.
Tín Túc ôm túi đồ ăn, cúi đầu ngồi trên sô pha, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác kì lạ, rất khó hình dung. Giống một dòng nước ấm đến từ nơi xa xôi ngàn dặm vượt qua dòng sông băng, hơi ấm hòa tan băng tuyết khiến các khối băng khẽ run lên, tạo ra những tiếng nứt nhỏ. Một loại tình cảm vô cùng xa lạ với cậu.
Tín Túc xé miệng một túi cá tuyết, bỏ vào miệng. Vị tươi, tanh ngọt, rất vừa miệng.
Cậu nói mà không nghĩ: "Đội trưởng Lâm, anh thế này giống đang nuôi một con thú cưng vậy".
Lâm Tái Xuyên nói thản nhiên, "Cậu cảm thấy bản thân là thú cưng à?"
Tín Túc ngồi đối diện nhìn anh một lúc, sau đó, kêu "meo" một tiếng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương