Diễm Lạc Hôn Hỏa
Chương 9
Khi bị đưa đến, toàn thân Trịnh Dung Sương không có chỗ nào lành lặn, trên mặt còn rõ mấy dấu tay.
"Doãn Lạc, ngươi là đồ tiện nhân! Là ngươi hại c.h.ế.t Thiêm Kiều, hại ta rơi vào cảnh ngộ này! Ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi!" Trịnh Dung Sương nghiến răng mắng.
Mùi m.á.u tanh trên người bà ta khiến ta không chịu nổi phải che mũi, "Mẫu thân nói gì thế? Ta chỉ nói với Tô Hồng rằng năm đó bà lợi dụng con trai nàng ta là Lưu Thành, sau đó g.i.ế.c người diệt khẩu."
Trịnh Dung Sương trừng mắt nhìn ta, trong mắt toàn là sự kinh hoàng.
"Dù sao ta cũng tận mắt nhìn thấy mẫu thân đêm đó đẩy Lưu Thành xuống giếng khi hắn đi lấy nước."
"Mẫu thân không sợ Lưu Thành làm quỷ tìm bà, ta sợ gì chứ?"
***
Trịnh Dung Sương làm việc ác, ghen tuông, tư thông, dù là Doãn phủ hay nhà mẹ đẻ đều tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với bà ta.
Mà con gái bà ta, Doãn Trinh từ đầu đến cuối chưa từng đến thăm một lần. Ta để Chu Diễm xử lý bà ta theo luật lệ, tránh để người khác bắt bẻ.
Dù sao tin đồn phế thái tử đã lan khắp kinh thành, chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể hủy hoại toàn bộ Đông cung.
Nghe nói triều đình liên tục dâng tấu chương phế thái tử, còn hoàng đế chỉ đang chờ một cơ hội, một cơ hội không bị hậu thế chê trách rằng ông ta bỏ rơi một hoàng tử có công trạng nhưng bị tật nguyền.
Ngày thái y bảo rằng ta đã hoàn toàn khỏe lại, trong cung liền gửi đến một nhiệm vụ.
Là hoàng hậu Đồng Ý Huệ sai người truyền lời, bà đột nhiên nhiễm phong hàn, việc chuẩn bị yến tiệc Trung thu giao cho ta đảm nhiệm.
Ta nhìn bóng lưng cung nữ của Đồng Ý Huệ rời đi mà không nhịn được cười, xem ra bà ta thực sự có tình ý sâu đậm với Chu Diễm, làm vậy chẳng qua là muốn thấy ta không biết quy củ trong cung, bẽ mặt mà thôi.
Giờ ta đang lo làm sao tích góp được chút bạc để sau này bỏ trốn, không ngờ Đồng Ý Huệ lại đưa cho ta một con đường phát tài.
Yến tiệc Trung thu thường có các phi tần biểu diễn đàn ca múa hát góp vui, những phi tần đang được sủng ái muốn nhân cơ hội này củng cố địa vị, những người thất sủng hy vọng nhân dịp này lấy lại ân sủng.
Nhưng cơ hội biểu diễn trong cung yến có hạn, đương nhiên sẽ có phi tần không từ thủ đoạn để có được cơ hội đó, và ta có thể nhân cơ hội này tích góp một số tài sản. ***
Quả nhiên không ngoài dự đoán, ngày hôm sau khi ta vào cung bàn chuyện Trung thu với Thượng cung, liền gặp ngay Chương Tiệp dư đang được sủng ái.
Nàng ta sẵn lòng bỏ ra một vạn lượng bạc để đổi lấy cơ hội múa trước hoàng thượng, và nhờ ta thay thế Tạ Quý phi, để nàng ấy ngồi một bên trong năm nay.
Tạ Quý phi là sinh mẫu của Chu Lâm, đương nhiên ta rất vui mừng.
Mấy ngày sau vào cung, ta lại nhận được bạc của vài phi tần khác, tính ra sau này mua một căn nhà và làm ăn thì không thành vấn đề.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc cho yến tiệc Trung thu, ta theo lệ mang sổ sách đến cho Đồng Ý Huệ xem qua. Ta đứng ngoài Ý Hoan điện chờ hơn nửa canh giờ mới được cung nữ dẫn vào chính điện, chỉ thấy Đồng Ý Huệ được cung nữ dìu ra, tay cầm khăn che miệng khẽ ho.
"Thần thiếp thỉnh an mẫu hậu." Ta cúi người hành lễ.
Đồng Ý Huệ liếc mắt đánh giá ta một lượt, nhạt nhẽo nói: "Thái tử phi hôm nay có thời gian đến, chắc hẳn việc tổ chức yến tiệc Trung thu đã gần xong."
"Hồi mẫu hậu, nhi thần không quen việc trong cung, tuy đã sắp xếp ổn thỏa nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng." Ta vẻ mặt khó xử, "Hôm nay nhi thần cầu kiến mẫu hậu, chính là để xin mẫu hậu xem xét sắp xếp của nhi thần có chỗ nào không ổn không?"
"Ồ?" Đồng Ý Huệ không đáp ngay, chỉ nhướng mày, trông như đang xem kịch.
"Mẫu hậu cũng biết, ta mới vào Đông cung, tự nhiên không dám hỏi thái tử điện hạ, sợ chàng chê ta kiến thức nông cạn, không đủ khả năng gánh vác." Giọng ta dần yếu đi, đầu cúi thấp xuống, hai tay cầm cuốn sổ đưa về phía Đồng Ý Huệ.
"Ngươi là thứ xuất, không hiểu cũng là điều dễ hiểu, thái tử sẽ thông cảm cho ngươi." Đồng Ý Huệ lời nói khó che giấu vẻ chế nhạo, "Chỉ là thái tử bây giờ không thể quá mệt mỏi, khụ khụ... Bổn cung dù bị cảm chưa khỏi, nhưng giúp ngươi xem qua cũng không phải chuyện khó."
Ta nhìn cuốn sổ trong tay bị cung nữ lấy đi, âm thầm nở nụ cười.
Đồng Ý Huệ mở cuốn sổ lật qua loa, "Làm tốt lắm, quả thực ngoài dự liệu của bổn cung."
Bà ta đưa cuốn sổ cho cung nữ, khen ngợi ta một cách cực kỳ hời hợt.
Chưa kịp giả vờ cảm kích, bà ta đã lấy lý do thân thể không khỏe mà bảo ta rời đi.
"Doãn Lạc, ngươi là đồ tiện nhân! Là ngươi hại c.h.ế.t Thiêm Kiều, hại ta rơi vào cảnh ngộ này! Ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi!" Trịnh Dung Sương nghiến răng mắng.
Mùi m.á.u tanh trên người bà ta khiến ta không chịu nổi phải che mũi, "Mẫu thân nói gì thế? Ta chỉ nói với Tô Hồng rằng năm đó bà lợi dụng con trai nàng ta là Lưu Thành, sau đó g.i.ế.c người diệt khẩu."
Trịnh Dung Sương trừng mắt nhìn ta, trong mắt toàn là sự kinh hoàng.
"Dù sao ta cũng tận mắt nhìn thấy mẫu thân đêm đó đẩy Lưu Thành xuống giếng khi hắn đi lấy nước."
"Mẫu thân không sợ Lưu Thành làm quỷ tìm bà, ta sợ gì chứ?"
***
Trịnh Dung Sương làm việc ác, ghen tuông, tư thông, dù là Doãn phủ hay nhà mẹ đẻ đều tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với bà ta.
Mà con gái bà ta, Doãn Trinh từ đầu đến cuối chưa từng đến thăm một lần. Ta để Chu Diễm xử lý bà ta theo luật lệ, tránh để người khác bắt bẻ.
Dù sao tin đồn phế thái tử đã lan khắp kinh thành, chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể hủy hoại toàn bộ Đông cung.
Nghe nói triều đình liên tục dâng tấu chương phế thái tử, còn hoàng đế chỉ đang chờ một cơ hội, một cơ hội không bị hậu thế chê trách rằng ông ta bỏ rơi một hoàng tử có công trạng nhưng bị tật nguyền.
Ngày thái y bảo rằng ta đã hoàn toàn khỏe lại, trong cung liền gửi đến một nhiệm vụ.
Là hoàng hậu Đồng Ý Huệ sai người truyền lời, bà đột nhiên nhiễm phong hàn, việc chuẩn bị yến tiệc Trung thu giao cho ta đảm nhiệm.
Ta nhìn bóng lưng cung nữ của Đồng Ý Huệ rời đi mà không nhịn được cười, xem ra bà ta thực sự có tình ý sâu đậm với Chu Diễm, làm vậy chẳng qua là muốn thấy ta không biết quy củ trong cung, bẽ mặt mà thôi.
Giờ ta đang lo làm sao tích góp được chút bạc để sau này bỏ trốn, không ngờ Đồng Ý Huệ lại đưa cho ta một con đường phát tài.
Yến tiệc Trung thu thường có các phi tần biểu diễn đàn ca múa hát góp vui, những phi tần đang được sủng ái muốn nhân cơ hội này củng cố địa vị, những người thất sủng hy vọng nhân dịp này lấy lại ân sủng.
Nhưng cơ hội biểu diễn trong cung yến có hạn, đương nhiên sẽ có phi tần không từ thủ đoạn để có được cơ hội đó, và ta có thể nhân cơ hội này tích góp một số tài sản. ***
Quả nhiên không ngoài dự đoán, ngày hôm sau khi ta vào cung bàn chuyện Trung thu với Thượng cung, liền gặp ngay Chương Tiệp dư đang được sủng ái.
Nàng ta sẵn lòng bỏ ra một vạn lượng bạc để đổi lấy cơ hội múa trước hoàng thượng, và nhờ ta thay thế Tạ Quý phi, để nàng ấy ngồi một bên trong năm nay.
Tạ Quý phi là sinh mẫu của Chu Lâm, đương nhiên ta rất vui mừng.
Mấy ngày sau vào cung, ta lại nhận được bạc của vài phi tần khác, tính ra sau này mua một căn nhà và làm ăn thì không thành vấn đề.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc cho yến tiệc Trung thu, ta theo lệ mang sổ sách đến cho Đồng Ý Huệ xem qua. Ta đứng ngoài Ý Hoan điện chờ hơn nửa canh giờ mới được cung nữ dẫn vào chính điện, chỉ thấy Đồng Ý Huệ được cung nữ dìu ra, tay cầm khăn che miệng khẽ ho.
"Thần thiếp thỉnh an mẫu hậu." Ta cúi người hành lễ.
Đồng Ý Huệ liếc mắt đánh giá ta một lượt, nhạt nhẽo nói: "Thái tử phi hôm nay có thời gian đến, chắc hẳn việc tổ chức yến tiệc Trung thu đã gần xong."
"Hồi mẫu hậu, nhi thần không quen việc trong cung, tuy đã sắp xếp ổn thỏa nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng." Ta vẻ mặt khó xử, "Hôm nay nhi thần cầu kiến mẫu hậu, chính là để xin mẫu hậu xem xét sắp xếp của nhi thần có chỗ nào không ổn không?"
"Ồ?" Đồng Ý Huệ không đáp ngay, chỉ nhướng mày, trông như đang xem kịch.
"Mẫu hậu cũng biết, ta mới vào Đông cung, tự nhiên không dám hỏi thái tử điện hạ, sợ chàng chê ta kiến thức nông cạn, không đủ khả năng gánh vác." Giọng ta dần yếu đi, đầu cúi thấp xuống, hai tay cầm cuốn sổ đưa về phía Đồng Ý Huệ.
"Ngươi là thứ xuất, không hiểu cũng là điều dễ hiểu, thái tử sẽ thông cảm cho ngươi." Đồng Ý Huệ lời nói khó che giấu vẻ chế nhạo, "Chỉ là thái tử bây giờ không thể quá mệt mỏi, khụ khụ... Bổn cung dù bị cảm chưa khỏi, nhưng giúp ngươi xem qua cũng không phải chuyện khó."
Ta nhìn cuốn sổ trong tay bị cung nữ lấy đi, âm thầm nở nụ cười.
Đồng Ý Huệ mở cuốn sổ lật qua loa, "Làm tốt lắm, quả thực ngoài dự liệu của bổn cung."
Bà ta đưa cuốn sổ cho cung nữ, khen ngợi ta một cách cực kỳ hời hợt.
Chưa kịp giả vờ cảm kích, bà ta đã lấy lý do thân thể không khỏe mà bảo ta rời đi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương