Điền Viên Xuân

Chương 2



Hà Viện Viện cũng thấy bản thân nhiều chuyện cùng không biết điều, nếu đặt ở ngày thường thì sẽ không làm ra chuyện này, nhưng nàng thừa nhận mình đối với Điền Hòa Hòa có một chút hảo cảm, có lẽ còn nhiều hơn một chút. Nàng gặp qua mấy lần, Điền Hòa Hòa tới bệnh viện chờ Lý Tĩnh, mỗi lần chờ là vài tiếng đồng hồ. Khi đó, nàng liền suy nghĩ, Điền Hòa Hòa nhất định rất thích Lý Tĩnh mới có thể giành nhiều thời gian như vậy chờ cô ấy. Khi đó nàng thực hâm mộ đôi tình lữ này, thầm nghĩ, tình cảm của các nàng thật tốt. Ai biết, lúc chia tay, Lý Tĩnh ngoại tình không nói, lại một hai phải tìm một cái lý do, đê tiện đến mức chính mình cũng nhìn không được.
"Kỳ thật là tôi nhìn cô bây giờ lại nhớ đến bóng dáng mình trước đây, nhất thời mới đồng cảm như lúc bản thân tôi từng bị, bạn gái cũ chia tay tôi cũng vì cùng nguyên nhân, vì tôi có tính lãnh cảm." Hà Viện Viện không muốn làm cho Điền Hòa Hòa khó xử, liền mở miệng nói bừa, nhưng vì muốn làm cho Điền Hòa Hòa tin tưởng mà Hà Viện Viện mới nói một cách chân thành tha thiết như thế. Hà Viện Viện đột nhiên cảm thấy cái nghề bác sĩ của mình mới làm chậm trễ con đường diễn viên, khuôn mặt cùng kỹ thuật đều có thể diễn ra được.
Chuyện này của Hà Viện Viện đối với Điền Hòa Hòa có chút không tin nổi, một trong tứ đại hoa khôi của bệnh viện vậy mà cũng là cong, còn mắc chứng lãnh cảm, còn bởi vì mình bị lãnh cảm mà bị đá, như vậy so với mình cũng thảm không khác gì mấy. Điền Hòa Hòa hoài nghi nhìn về phía Hà Viện Viện. Lúc ở bệnh viện, nàng xa xa gặp qua Hà Viện Viện vài lần, nhìn xác thật đúng là một mỹ nhân. Cụ thể trông như thế nào, cũng chỉ là đại khái có ấn tượng, chưa từng gần như vậy nhìn kỹ qua. Điền Hòa Hòa lúc này mới nhìn kỹ Hà Viện Viện, Hà Viện Viện thực sự rất đẹp, đẹp mà có khí chất, nhìn có hơi giống Triệu Nhã Chi lúc còn trẻ, không phải là nhìn giống, mà là cảm giác giống. So với Lý Tĩnh thì không giống nhau, Lý Tĩnh đẹp nhưng có điểm lạnh, cùng một chút mạnh mẽ, mà Hà Viện Viện thì không phải đẹp lạnh lùng, một chút cũng không giống như có tính lãnh cảm. Bất quá Điền Hòa Hòa lập tức nghĩ đến Lý Tĩnh, Lý Tĩnh bề ngoài nhìn giống người bị lãnh cảm, nhưng thực tế, Lý Tĩnh một chút đều không phải. Không lẽ cái này được gọi là trong ngoài không đồng nhất sao?
"Cô gạt tôi đi, cô lớn lên đẹp như vầy, bạn gái cô như thế nào lại đòi chia tay?" Tuy rằng trong lòng Điền Hòa Hòa còn nghi vấn, nhưng ác cảm đối với Hà Viện Viện đã giảm đi một ít.
"Tôi lừa cô có lợi gì sao? Hơn nữa cô cũng khá xinh đẹp nha." Điền Hòa Hòa tuy rằng không đẹp như Lý Tĩnh, nhưng mà cũng là đẹp so với đại đa số phụ nữ, dù sao chính mình nhìn cũng thấy thuận mắt, cũng rất đẹp.
Điền Hòa Hòa không phải chưa từng được người ta khen qua đẹp, nhưng mà so với người đẹp trước mặt, còn là một người phụ nữ cong, cảm thấy thật là ngượng ngùng, nghĩ thầm Hà Viện Viện này chắc đang tự khen chính mình.
"Cô thật sự là bị chia tay vì tính lãnh cảm sao?" Điền Hòa Hòa vẫn hơi không tin tưởng hỏi, bởi vì nàng không hiểu vì sao Hà Viện Viện lại tự đi vạch trần chuyện của bản thân, nếu là vì an ủi chính mình, vậy thì càng kỳ quái, hai người các nàng không thân không biết, cớ gì phải hy sinh lớn như vậy.
"Ừ, nhưng tôi cũng cảm thấy không có gì phải mất mặt." Hà Viện Viện nói chuyện thực bình tĩnh, nhưng mà trong lòng cũng có chút chột dạ.
Này tâm tình thật tốt, nhưng Điền Hòa Hòa cảm thấy bản thân còn không có dạng tâm tình này, hơn nữa Hà Viện Viện có tính lãnh cảm, cùng với mình bị lãnh cảm cũng không có quan hệ, nhiều nhất cũng chỉ là chính mình không còn như vậy mất mặt, thế nhưng mất mặt là vì bị đá không thương tiếc. Tưởng tượng đến Lý Tĩnh, nhớ đến quá khứ của các nàng, cùng với Lý Tĩnh ban nãy dứt khoát, trong lòng nàng vẫn khổ sở muốn chết, lại tiếp tục khóc lên.
"Tất cả mọi người vẫn còn đang nhìn cô kìa!" Hà Viện Viện nhắc nhở nói, liền từ trong túi lấy ra khăn giấy đưa cho Điền Hòa Hòa.
"Muốn nhìn thì nhìn đi, dù sao cũng không quen biết tôi." Điền Hòa Hòa miệng nói như vậy, nhưng bản thân đã biết tự giác bớt khóc, nàng cảm thây chính mình thất tình thật thảm, chế giễu nhìn lại những đoạn tình cảm trước đó, dù sao cũng không thảm bằng hiện tại, bất quá cũng còn đỡ, lỡ như bị nhân viên cửa hàng đuổi ra ngoài, vậy thì càng mất mặt, càng giậu đổ bìm leo.
"Nếu không, tôi tìm một chỗ không có ai để cho cô khóc một trận nhé?" Hà Viện Viện hỏi.
"Chỗ nào?" Điền Hòa Hòa nghẹn ngào hỏi, nàng bây giờ thật sự rất muốn tìm một chỗ khóc, về nhà thì không được, chỗ đó là Lý Tĩnh mua, Lý Tĩnh đã đuổi mình ra rồi, nhớ lại càng khiến Điền Hòa Hòa thấy khó chịu.
"Tôi mang cô đi." Hà Viện Viện nói xong liền đứng dậy kéo tay Điền Hòa Hòa.
Điền Hòa Hòa đang do dự có nên rút tay về hay không thì Hà Viện Viện đã kéo nàng đi ra ngoài.
Điền Hòa Hòa trong lòng đang khổ sở, cũng không rảnh lo chuyện khác.
Điền Hòa Hòa ngồi trên xe Hà Viện Viện một lúc mới nhớ tới một vấn đề, nàng cùng Hà Viện Viện không thân, chính mình lại cùng nàng đi, có hơi không thích hợp.
"Cô dẫn tôi đi đâu?" Điền Hòa Hòa hỏi.
"Nhà tôi." Hà Viện Viện trả lời.
"Tôi muốn đi nhà cô khi nào?" Điền Hòa Hòa cảm thấy Hà Viện Viện này không khỏi quá kỳ quái, sao lại có thể đem người lạ về nhà, nàng không sợ mình không đáng tin cậy sao, mình còn sợ hãi nàng không đáng tin cậy đây!
"Chẳng lẽ cô có chỗ để đi sao?" Hà Viện Viện hỏi, vừa rồi lúc Lý Tĩnh nói chuyện chia tay với Điền Hòa Hòa thì liền biết Điền Hòa Hòa ở nhà Lý Tĩnh, mà Lý Tĩnh đã nói muốn nàng dọn đi.
Điền Hòa Hòa nghe vậy, nhất thời không biết nói gì, nghĩ thầm người này chẳng lẽ đã nghe được hết từ đầu đến đuôi, Điền Hòa Hòa trong lòng lại càng chịu không nổi.

Chương trước Chương tiếp