Điền Viên Xuân
Chương 4
"Có phải là cô đang để ý đến tôi không?" Uống rượu xong, cồn lên men sau đầu Điền Hòa Hòa, miệng cũng bắt đầu nói tùy ý, nói thỏa thích, đem hoài nghi vừa rồi nói ra, chẳng sợ khi nãy chính mình đã phủ nhận qua.
Điền Hòa Hòa nói ra làm cho Hà Viện Viện không kịp phòng ngừa, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào, nếu nói chính mình đem Điền Hòa Hòa về nhà không có ý gì thì không phải là đang phủ nhận ý nghĩ ban đầu của bản thân sao? Hà Viện Viện đang không biết trả lời vấn đề như thế nào cho tốt thì Điền Hòa Hòa lại tiếp tục nói.
"Cô bị lãnh cảm, tôi kỹ năng giường chiếu không tốt, có phải cô muốn tìm một người bạn gái không cần phải lên giường hay không?" Điền Hòa Hòa hỏi tiếp, không sai nàng cảm thấy Hà Viện Viện nếu có ý tứ với mình thì cũng là do nguyên nhân này.
Hà Viện Viện nghe Điền Hòa Hòa nói xong thì ngây người, Điền Hòa Hòa thật đúng là có thể dùng từ ngữ làm kinh ngạc người khác, thật sự là một người thú vị, logic này cũng không phải không đúng.
"Tôi đúng là có ý này." Hà Viện Viện gật đầu thừa nhận, chính mình đối với Điền Hòa Hòa có tâm tư không giống nhau, nhưng muốn làm cả hai có thêm một bước phát triển.
Nghe thấy Hà Viện Viện thừa nhận, Điền Hòa Hòa cũng không cảm thấy vui vẻ, chỉ cảm thấy bi ai từ đâu tới, lại khóc lên một trận, nàng bởi vì chuyện giường chiếu không tốt mới bị người ta đá, bây giờ lại vì chuyện đó không tốt nên mới được người khác để ý, nghĩ lại đều cảm thấy đáng buồn.
Hà Viện Viện nhìn Điền Hòa Hòa khóc đến đáng thương, có chút không biết nên làm cái gì bây giờ, phản ứng của Điền Hòa Hòa không giống như mình mong muốn. Chính mình có thể xem như đang hướng nàng thổ lộ đi, nhưng mà nàng chẳng những không vui, ngược lại còn thêm thương tâm, nếu vậy thì thổ lộ xem như là thất bại đi ôi!
"Như thế nào lại khóc nữa rồi?" Hà Viện Viện đứng dậy, đem khăn giấy lại cho Điền Hòa Hòa.
"Tôi.........Tôi nói cho cô biết.....Cô không cần phải có ý này....Cho dù cô bị lãnh cảm cũng không cần tìm tới tôi....Tôi đây cho dù kỹ thuật không tốt...Cũng không muốn cùng cô thanh tâm quả dục làm bạn cùng phòng....Một ngày nào đó, tôi nhất định rèn luyện chuyện giường chiếu thật tốt, so với người khác đều tốt.......Tôi nhất định phải làm Lý Tĩnh hối hận........" Điền Hòa Hòa khóc lóc thụt thịt nói, bởi vì khóc quá nhiều, nên nói chuyện không lưu loát.
Hà Viện Viện nhìn bộ dáng Điền Hòa Hòa thề son sắt muốn đem kỹ năng giường chiếu học cho tốt, rất buồn cười, lại có chút đồng tình với Điền Hòa Hòa, hiển nhiên lý do chia tay của Lý Tĩnh đã kích thích đến nàng, tựa như đem dao cậy vào miệng vết thương rồi để lại sẹo.
"Vừa lúc, tôi cũng không muốn cả đời bị lãnh cảm." Hà Viện Viện cảm thấy cứ tiếp tục nói bừa cho qua, nói đến nỗi cứ ngỡ chính mình bị lãnh cảm thật.
"Cô có ý gì?" Điền Hòa Hòa nhìn Hà Viện Viện, vốn dĩ đã bị cồn ăn mòn đến có hơi hồ đồ, khóc từ nãy giờ, giờ phút này lại ngừng khóc.
Điền Hòa Hòa nói ra làm cho Hà Viện Viện không kịp phòng ngừa, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào, nếu nói chính mình đem Điền Hòa Hòa về nhà không có ý gì thì không phải là đang phủ nhận ý nghĩ ban đầu của bản thân sao? Hà Viện Viện đang không biết trả lời vấn đề như thế nào cho tốt thì Điền Hòa Hòa lại tiếp tục nói.
"Cô bị lãnh cảm, tôi kỹ năng giường chiếu không tốt, có phải cô muốn tìm một người bạn gái không cần phải lên giường hay không?" Điền Hòa Hòa hỏi tiếp, không sai nàng cảm thấy Hà Viện Viện nếu có ý tứ với mình thì cũng là do nguyên nhân này.
Hà Viện Viện nghe Điền Hòa Hòa nói xong thì ngây người, Điền Hòa Hòa thật đúng là có thể dùng từ ngữ làm kinh ngạc người khác, thật sự là một người thú vị, logic này cũng không phải không đúng.
"Tôi đúng là có ý này." Hà Viện Viện gật đầu thừa nhận, chính mình đối với Điền Hòa Hòa có tâm tư không giống nhau, nhưng muốn làm cả hai có thêm một bước phát triển.
Nghe thấy Hà Viện Viện thừa nhận, Điền Hòa Hòa cũng không cảm thấy vui vẻ, chỉ cảm thấy bi ai từ đâu tới, lại khóc lên một trận, nàng bởi vì chuyện giường chiếu không tốt mới bị người ta đá, bây giờ lại vì chuyện đó không tốt nên mới được người khác để ý, nghĩ lại đều cảm thấy đáng buồn.
Hà Viện Viện nhìn Điền Hòa Hòa khóc đến đáng thương, có chút không biết nên làm cái gì bây giờ, phản ứng của Điền Hòa Hòa không giống như mình mong muốn. Chính mình có thể xem như đang hướng nàng thổ lộ đi, nhưng mà nàng chẳng những không vui, ngược lại còn thêm thương tâm, nếu vậy thì thổ lộ xem như là thất bại đi ôi!
"Như thế nào lại khóc nữa rồi?" Hà Viện Viện đứng dậy, đem khăn giấy lại cho Điền Hòa Hòa.
"Tôi.........Tôi nói cho cô biết.....Cô không cần phải có ý này....Cho dù cô bị lãnh cảm cũng không cần tìm tới tôi....Tôi đây cho dù kỹ thuật không tốt...Cũng không muốn cùng cô thanh tâm quả dục làm bạn cùng phòng....Một ngày nào đó, tôi nhất định rèn luyện chuyện giường chiếu thật tốt, so với người khác đều tốt.......Tôi nhất định phải làm Lý Tĩnh hối hận........" Điền Hòa Hòa khóc lóc thụt thịt nói, bởi vì khóc quá nhiều, nên nói chuyện không lưu loát.
Hà Viện Viện nhìn bộ dáng Điền Hòa Hòa thề son sắt muốn đem kỹ năng giường chiếu học cho tốt, rất buồn cười, lại có chút đồng tình với Điền Hòa Hòa, hiển nhiên lý do chia tay của Lý Tĩnh đã kích thích đến nàng, tựa như đem dao cậy vào miệng vết thương rồi để lại sẹo.
"Vừa lúc, tôi cũng không muốn cả đời bị lãnh cảm." Hà Viện Viện cảm thấy cứ tiếp tục nói bừa cho qua, nói đến nỗi cứ ngỡ chính mình bị lãnh cảm thật.
"Cô có ý gì?" Điền Hòa Hòa nhìn Hà Viện Viện, vốn dĩ đã bị cồn ăn mòn đến có hơi hồ đồ, khóc từ nãy giờ, giờ phút này lại ngừng khóc.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương