Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 10



Chương 10: Xoá sổ nhà họ Triệu 

“Cung Phụng Hồng, hai vị chỉ huy, xin hãy giết tên tặc này!!!” 

Ông cụ Triệu điên cuồng hét. 

Cung Phụng Hồng và hai chỉ huy quân cấm vệ đều là người ông ta mời để giết Diệp Bắc Minh sau khi gặp vua Giang Nam. 

Sáu nghìn cấm vệ, hai võ giả cấp Địa đỉnh phong, một Cung Phụng cấp Thiên đỉnh phong, giết Diệp Bắc Minh dễ như trở bàn tay. 

Diệp Bắc Minh chỉ vào chiếc quan tài đặt trong sân. 

“Quan tài này chôn hung thủ giết ba mẹ tôi”. 

“Quan tài này chôn Triệu Nhị Thần, chôn Triệu Thái”. 

“Quan tài này chôn ông cụ Triệu”. 

“Quan tài này chôn chôn cả nhà họ Triệu”. 

“Cũng chôn cả… vua Giang Nam!” 

“To gan!”, mặt Cung Phụng Hồng trầm xuống, ông ta hét lên một tiếng như sư tử gầm rồi tiến lên, tấn công về phía Diệp Bắc Minh. 

“Giết!” 

Diệp Bắc Minh hét to, tung một đấm về phía Cung Phụng Hồng đang tấn công. 

“Rắc!” 

Tiếng xương gãy giòn tan vang lên, Cung Phụng Hồng hét thảm thiết rồi bay ra ngoài, cả cánh tay đã nát bấy, ông ta nằm trên đất như con chó chết, đau đớn kêu la. 

“Cậu… Tông Sư, Tông Sư võ đạo…”, Hồng Cung Phụng kinh hãi tột độ, da đầu tê dại. 

“Bộp!” 

Diệp Bắc Minh bước tới, giẫm lên đầu Cung Phụng Hồng. 

“Cậu!!” 

Hai chỉ huy quân cấm vệ một nam một nữ sợ tới mức tim gan như vỡ ra, hãi hùng nhìn Diệp Bắc Minh. 

Đây là Cung Phụng bên cạnh vua Giang Nam, võ giả cấp Thiên đỉnh phong, chỉ huy hàng đầu của một trăm nghìn cấm quân, cứ thế mà chết rồi sao? 

“Toàn thể tấn công, giết cậu ta!” 

Hai chỉ huy quân cấm vệ hét lớn, ra lệnh giết Diệp Bắc Minh. 

“Vù…” 

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, tới trước mặt hai người, đưa hai tay ra một trái một phải, đập mạnh xuống. 

“Phụt! Phụt!” 

Máu trào ra từ thất khiếu của hai người, mũ chiến đấu trên đầu vỡ tung, cơ thể của cả hai rơi thẳng xuống. 

Hai chỉ huy quân cấm vệ cấp Địa đỉnh phong mà cũng bị Diệp Bắc Minh đánh chết chỉ bằng một chiêu. 

Nhìn thấy cảnh này, sáu nghìn cấm vệ đều ngẩn ra, giọng của Diệp Bắc Minh vọng lại: “Các anh cũng là người có vợ có con, nếu muốn tự tìm cái chết thì cứ việc tới đây! Còn không thì cút!” 

Hổ thét rồng gầm. 

Uy thế bộc phát ra từ Diệp Bắc Minh đến sáu nghìn quân cấm vệ cũng không cản nổi, tất cả đồng loạt bỏ lại mũ giáp, chật vật lao ra khỏi cổng nhà họ Triệu. 

Thủ lĩnh đã bị tát chết, bọn họ cũng chẳng còn dũng khí nữa. 

Một câu nói đẩy lui cả sáu nghìn quân cấm vệ! 

Ông cụ Triệu ngã xuống đất, chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Cậu… Cậu…” 

“Cậu” hồi lâu, sâu trong đáy mắt ông ta chỉ có nỗi sợ hãi vô tận, một chữ cũng không nói thêm được nữa. 

“Cái chết của ba mẹ tôi có liên quan đến vua Giang Nam không?”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng hỏi. 

“Ha ha ha, cậu muốn biết à? Tự đi mà hỏi vua Giang Nam”. 

Ông cụ Triệu cười điên cuồng: “Ha ha ha, cậu giết con trai tôi, cháu trai tôi, nhà họ Triệu đã không còn gì nữa, cậu cũng đừng hòng trả thù thành công!” 

“Diệp Bắc Minh, cho dù tôi chết cũng sẽ không nói cho cậu biết hung thủ thật sự là ai đâu, cậu tự đi mà hỏi vua Giang Nam!” 

Ông cụ Triệu trở nên hung bạo. 

Ông ta lao vào quan tài Diệp Bắc Minh mang đến, vỡ đầu, não văng tứ tung. 

Ông ta tâm địa độc ác, trước khi chết còn chơi Diệp Bắc Minh một vố. 

Đẩy hết mọi thông tin về vua Giang Nam, chỉ cần Diệp Bắc Minh dám đến tìm vua Giang Nam thì chắc chắn sẽ chết. 

Cho dù nhà họ Triệu bị xoá sổ thì cũng phải kéo theo Diệp Bắc Minh xuống nước. 

Diệp Bắc Minh thờ ơ nhìn những chuyện xảy ra, cho dù ông cụ Triệu không nói thì anh cũng sẽ đích thân đi gặp vua Giang Nam, tìm ra chân tướng sự thật. 

Mười phút sau, Diệp Bắc Minh ra khỏi nhà họ Triệu, tất cả con cháu nhà họ Triệu đều đã bị tiêu diệt. 

Nợ máu trả bằng máu! 

… 

“Sao cơ?” 

Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh bước ra khỏi nhà họ Triệu, trong trang viên sang trọng nơi nào đó ở Giang Nam, một người phụ nữ xinh đẹp hơi sửng sốt khi biết tin. 

“Nhà họ Triệu bị tiêu diệt rồi?” 

“Cung Phụng Hồng đã chết?” 

“Hai chỉ huỷ quân cấm vệ cũng chết luôn?” 

“Sư đệ ơi sư đệ, sao em lại cho chị một bất ngờ lớn… hay nói cách khác là một tin dữ lớn thế này vậy?”, người phụ nữ mặc sườn xám khoe ra dáng người hoàn hảo không tỳ vết. 

Hàng lông mày xinh đẹp khi thì giãn ra, khi thì chau lại, cô ấy thở dài: “Haiz, thế này mới hợp với tính của em chứ, nhớ lúc ban đầu khi ở trên núi, em đã đánh bại cả mười chị em bọn chị không thể đánh trả được kia mà”. 

“Ha ha!” 

Người phụ nữ nói xong bỗng bật cười, khiến trăm hoa đều bị lu mờ. 

Cô ấy hạ lệnh: “Được rồi, lập tức phái người đi dọn dẹp chiến trường cho sư đệ của tôi, không được truyền tin chuyện nhà họ Triệu ra ngoài”. 

“Rõ!” 

Người đàn ông trung niên trước mặt cô ấy là một võ giả cấp Thiên đỉnh phong đứng thứ ba Giang Nam. 

“À đúng rồi chủ nhân, còn có một chuyện nữa”, võ giả cấp Thiên này lại lên tiếng: “Sư đệ của cô vác theo một chiếc quan tài đi tìm vua Giang Nam, hôm nay cũng vừa khéo chính là tiệc mừng thọ sáu mươi tuổi của vua Giang Nam, chắc mấy vị kia cũng sẽ đến”. 

“Cái gì?” 

Cuối cùng người phụ nữ cũng không thể bình tĩnh được nữa, cô ấy ngạc nhiên bảo: “Sao ông không nói sớm?” 

“Chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn đến phủ vua Giang Nam, sư đệ của tôi sắp gây ra hoạ lớn rồi”. 

“Diệt nhà họ Triệu không sao, chỉ là chuyện nhỏ, thế nhưng…” 

Chương trước Chương tiếp