Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 12: Thế gia Kim Lăng



Diệp Bắc Minh xuất hiện một cách hiên ngang, vác theo một cái quan tài lớn, đến chúc thọ cho vua Giang Nam, khiến toàn bộ phủ vua phải kinh ngạc. 

“Tên nhóc này ở đâu ra vậy?” 

“Có người đến tặng vua Giang Nam một cái quan tài hả?” 

Các nhân vật lớn của Giang Nam, Giang Đông và Kim Lăng lần lượt xuất hiện, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh đang đi về phía trước. 

Diệp Bắc Minh tiến lên từng bước một. 

Thống lĩnh quân cấm vệ của vua Giang Nam lục tục xuất hiện, ngăn cản Diệp Bắc Minh, tiếc là hoàn toàn không phải kẻ thù của anh, lần lượt ngã xuống mà chết, máu nhuộm phủ vua. 

Ở bên ngoài của phủ vua đều là những nhân vật có thân phận khá tầm thường. 

Chỉ có bên trong mới là những nhân vật đứng đầu. 

“Vua Giang Nam, năm năm trước, ba người của nhà họ Diệp tôi mất mạng, là cho hai cung phụng bên cạnh ông ra tay, ông không định cho tôi một lời giải thích sao?” 

“Rốt cuộc nhà họ Diệp của tôi làm gì ông, mà ông lại muốn tiêu diệt cả nhà tôi như thế?” 

“Vua Giang Nam, nếu hôm nay ông không cho tôi một câu trả lời, thì cứ để toàn bộ phủ vua chôn theo ông đi!”, Diệp Bắc Minh tựa như một Ma Vương, mỗi khi tiến tới một bước, anh sẽ đặt một câu hỏi. 

Nơi anh bước qua, không ai có thể ngăn cản. 

Cuối cùng, động tĩnh do anh gây ra cũng đã ảnh hưởng đến phủ bên trong. 

Lúc này, sâu trong phủ vua Giang Nam, có một người đàn ông trung niên đang ngồi ngay ngắn trên ghế cao nhất trong đại sảnh. 

Người này chính là vua Giang Nam! 

Ông ta có mặt chữ điền, để râu, đôi mắt lấp lánh có hồn, không giận mà oai, một khí thế của người ngồi vị trí cao vẫn luôn lan toả trên người ông ta. 

“Diệp Bắc Minh, không ngờ cậu ta lại đến đây?”, vua Giang Nam tỏ vẻ bất ngờ. 

Hai tiếng trước, ông ta vừa mới nghe nói người này gây rối ở lễ đính hôn của nhà họ Triệu. 

Một tiếng trước, ông ta nghe tin nhà họ Triệu bị giết sạch, hai thống lĩnh chết trận, một cung phụng bị giết. 

Bây giờ, Diệp Bắc Minh lại dám xông vào phủ vua! 

Ông ta vốn nghĩ hôm nay là đại thọ sáu mươi, đợi đại thọ qua rồi mới tính đến chuyện của Diệp Bắc Minh. 

Không ngờ Diệp Bắc Minh lại đích thân đến tận đây. 

“Ha ha, đúng là to gan, đại thọ sáu mươi của chú lại có người có mắt như mù đến gây chuyện à?” 

“Chú cứ yên tâm, có chúng cháu ở đây, Tôn Hầu Tử không thể nào nhảy khỏi núi Ngũ Chi của phật Như Lai đâu!” 

“Mọi người cùng đi xem thử đi!” 

Mười mấy người trẻ tuổi khí thế bất phạm, ăn mặc sang trọng không khỏi bật cười, tất cả họ đều không giàu cũng sang, đến từ bốn gia tộc lớn là Giả, Sử, Vương, Tiết của Kim Lăng. 

Những người có quyền cao chức trọng, kiểm soát toàn bộ cục dệt may ở Giang Nam, Giang Đông, Kim Lăng. 

Mười mấy người trẻ tuổi này xung phong đi ra ngoài. 

Vua Giang Nam thì hơi lo lắng, ông ta nhíu mày rời khỏi ngai vàng, đi ra ngoài theo họ. 

“Vua Giang Nam đâu?” 

Ông ta vừa đi đến phong khách đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, anh đi qua cửa lớn ở sân sau, hiên ngang bước tới, trên người vác một cái quan tài, khí thế đáng sợ. 

“Diệp Bắc Minh, bản vương ở đây!” 

Vua Giang Nam hờ hững cất lời. 

“Ông là vua Giang Nam à?”, Diệp Bắc Minh nhìn người đàn ông. 

Sau đó, anh thẳng thừng chất vấn: “Năm năm trước, ba người nhà họ Diệp tôi bị giết chết, có phải có liên quan đến ông không?” 

Không đợi vua Giang Nam trả lời, một người trẻ tuổi bên cạnh đã cười khẩy: “Thằng ranh con, mày nghĩ mày là cái thá gì, ở đây đến lượt mày nói chuyện sao?” 

“Quỳ xuống, tự trói hai tay, sau đó cút ra ngoài đi!” 

“Hôm nay là đại thọ sáu mươi của chú, mày là thằng ranh con từ đâu chui ra mà dám ngang ngược ở đây hả, muốn bị tru di cửu tộc à?” 

Mấy người trẻ tuổi quát mắng. 

“Cút!” 

Diệp Bắc Minh chỉ nói một chữ. 

“Gì cơ?” 

“Mày bảo bọn tao cút hả?” 

Mấy công tử bột sa sầm mặt, cơn giận dâng trào, bọn họ tung hoành ở Kim Lăng đã quen, chưa bị cư xử thế này bao giờ. 

“Nếu còn nói nhảm thêm một chữ nói, tôi giết các người”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng cảnh cáo. 

“Giết tao? Mày thử xem”, một người trẻ tuổi cười khẩy, anh ta đến từ nhà họ Tiết của Kim Lăng. 

“Vụt!” 

Diệp Bắc Minh giơ tay hái một chiếc lá xuống, ném lá bay đi, chiếc lá cứ thế cắt đứt cổ họng người trẻ tuổi của nhà họ Tiết ở Kim Lăng. 

Chết rồi! 

“Mày!!!” 

Mấy cậu chủ thế gia sợ đến mức thay đổi sắc mặt, vô cùng hoảng hốt, ai nấy cũng vội vàng lùi lại. 

“Võ giả cấp Thiên?”, một ông lão sau lưng bọn họ lạnh lùng cất lời. 

Lão chậm rãi bước tới đứng bên cạnh mấy cậu chủ nhà giàu này, lạnh lùng nói: “Chàng trai trẻ, cậu có biết mình vừa giết ai không? Đây là con trai thứ của bà Ba nhà họ Tiết, ngay cả người nhà họ Tiết mà cậu cũng dám giết, lúc luyện võ, sư phụ của cậu không dạy cậu phép tắc à?” 

“Sư phụ của tôi cũng không dạy tôi học võ để làm tay sai cho nhà giàu”, Diệp Bắc Minh cười châm chọc. 

“Cậu!” 

Ông lão nổi giận: “Thằng nhãi ranh, đây là cậu tự tìm đường chết đấy!” 

Lão nhảy lên cao như một con vượn, xông về phía Diệp Bắc Minh, chiêu thức tàn nhẫn. 

“Đợi đã, đợi đã”, vua Giang Nam vội cất lời. 

Mấy cậu chủ nhà giàu này còn chưa biết chuyện xảy ra ở nhà họ Triệu, cũng không biết một cung phụng và ba thống lĩnh quân cấm vệ của ông ta đã chết dưới tay Diệp Bắc Minh. 

“Chú, chú yên tâm, sư phụ Hàn là võ giả cấp Thiên trung cấp, giết nó cũng như giết chó thôi!”, một người trẻ tuổi cười lắc đầu. 

Anh ta tên Giả Dịch Thu, đến từ thế gia đứng đầu trong bốn gia tộc lớn của Kim Lăng – nhà họ Giả. 

“Sư phụ Hàn ra tay, tên này sẽ chết chắc”, Sử Thiên Vân cười khẩy. 

“Tiếc rằng Tiết Phong cứ thế bỏ mạng rồi”, Tiết Vạn Lý lắc đầu, Tiết Phong là em họ anh ta, nhưng trên mặt anh ta lại không hề có chút tiếc nuối nào. 

Mấy cậu chủ khác cũng vẫn cười khinh thường. 

“Ầm…” 

Nhưng sư phụ Hàn vừa ra tay, Diệp Bắc Minh đã đấm một phát vào ngực lão. 

Chương trước Chương tiếp