Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 16: Vương Như Yên
Vương Thành Phong ngớ người.
Sau một hồi im lặng, ông ta thở dài yếu ớt: “Như Yên, ba là ba của con”.
“Ngày ông ép mẹ tôi chết thì không phải nữa”, hai mắt Vương Như Yên đỏ hoe, nhưng cô ấy vẫn cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống.
“Sao con phải như vậy chứ? Con là con gái mà cứ nhất quyết phải xông pha bên ngoài. Con muốn đến núi Côn Luân học nghệ, ba đã đồng ý, con muốn tự mình phát triển ở Giang Nam, ba cũng đã đồng ý. Nhưng bây giờ con giết vua Giang Nam, con muốn ba phải làm sao?”, Vương Thành Phong vô cùng bất lực.
“Một mình tôi có thể gánh vác được”, Vương Như Yên hờ hững nói.
“Con không gánh nổi! Lửa giận của chiến thần Lăng Phong, đừng nói là con, cho dù cả nhà họ Vương chúng ta cũng chẳng gánh chịu nổi!”, Vương Thành Phong không hề khách sáo, lạnh lùng nói: “Hơn nữa còn có sư đệ của con nữa, con nghĩ chiến thần sẽ bỏ qua cho cậu ta sao?”
Nghe thấy hai chữ “chiến thần”, Vương Như Yên cười khẩy: “Vương Thành Phong, sao ông biết tôi không gánh nổi? Ông có biết mấy năm nay ở núi Côn Luân tôi đã trải qua những gì không?”
“Đừng nói là một chiến thần Lăng Phong, dù là mười chiến thần Lăng Phong, một trăm chiến thần Lăng Phong thì sư đệ của Vương Như Yên tôi cũng không phải người mà người khác có thể động vào!”
“Con nói gì?”, Vương Thành Phong giật mình sửng sốt.
Vương Như Yên lắc đầu, tự giễu: “Xem ra ông thật sự đến con gái mình cũng không hiểu nổi”.
“Con không sợ chiến thần Lăng Phong, nhưng người kia thì sao? Cậu ta từ Long Đô về, còn nhận người kia làm sư phụ”, Vương Thành Phong trầm giọng nói: “Con cũng biết cậu ta nói sau khi từ Long Đô trở về sẽ cưới con, nhà họ Vương chúng ta không có tư cách từ chối”.
“Cậu ta? Tôi từ chối rồi”, Vương Như Yên nhíu mày.
Vương Thành Phong lắc đầu: “Người này rất tự cao tự đại, không phải con không biết. Cậu ta nói con từ chối là chuyện của con, cậu ta cưới con là chuyện của cậu ta. Như Yên, con không suy nghĩ cho mình chẳng lẽ không suy nghĩ cho gia tộc? Nhà họ Vương sinh ra con, nuôi lớn con…”
“Tút tút tút!”
Vương Như Yên chẳng thèm nghe, thẳng thừng cúp máy, không muốn để sư đệ chờ lâu.
“Sư đệ”.
Đến khi Vương Như Yên về lại phủ vua Giang Nam thì Diệp Bắc Minh đã vào văn phòng của ông ta, tìm thông tin liên quan đến ba mẹ.
Chỉ tiếc là anh tìm khắp một lượt, vàng bạc châu báu thì vô số, nhưng không hề tìm được tin tức nào liên quan đến cái chết của ba mẹ.
“Thập sư tỷ”.
Diệp Bắc Minh thở dài, lắc đầu: “Không tìm được thông tin gì cả, manh mối lại đứt rồi, em đã hỏi tiểu vương gia kia, ông ta chẳng biết gì cả đã sợ quá mà chết mất”.
“Được rồi, mãi mới về một chuyến, cùng lắm thì sư tỷ từ từ tìm cùng em”, Vương Như Yên cười tươi như hoa, nháy mắt với Diệp Bắc Minh, còn thân mật kéo tay anh, khoác cánh tay anh để anh ngồi xuống.
“Em đó, bây giờ nên nghỉ ngơi cho khoẻ đi, người em toàn là mùi máu thôi”.
Vương Như Yên vừa nói vừa cởi áo trên người Diệp Bắc Minh xuống.
“Này, sư tỷ làm gì vậy?”
Diệp Bắc Minh đứng bật dậy như giật điện.
“Ha ha!”
Vương Như Yên cười khúc khích, ngón tay ngọc ngà chọc vào ngực Diệp Bắc Minh: “Em đó, còn sợ sư tỷ ăn em sao? Em nhìn người em xem toàn là máu thôi. Tắm rửa thay quần áo đi, lát nữa chị đưa em đi ăn”.
“Em tự tắm là được rồi”, Diệp Bắc Minh hơi gượng gạo.
“Ô, còn biết xấu hổ cơ à. Khi xưa em bị thương nằm ở núi Côn Luân ba tháng trời, chẳng phải chị là người ngày đêm lau người cho em, chăm sóc em không rời nửa bước đấy sao?”, Vương Như Yên yêu kiều nói một câu, người phụ nữ đáng sợ dám giết vua Giang Nam lúc này lại như cô vợ nhỏ thẹn thùng.
“Nào, để sư tỷ xem sư đệ đã vạm vỡ hơn chưa”, Vương Như Yên cười nói.
Cô ấy kéo cổ tay Diệp Bắc Minh.
“Sư tỷ, đừng, em đã lớn thế này rồi”.
Diệp Bắc Minh vội vàng bỏ chạy, chuồn vào phòng tắm bên cạnh: “Để em tự tắm”.
“Ha ha!”
Vương Như Yên cười gập bụng: “Thằng nhóc này, còn biết xấu hổ nữa cơ”.
Nghe thấy tiếng nước vọng lại từ phòng tắm, Vương Như Yên lại lấy di động ra, bấm số gọi đi: “Sắp xếp cho tôi khách sạn xịn nhất thành phố Giang Nam, sư đệ về rồi, tôi muốn mở tiệc chào mừng em ấy”.
…
Hành tỉnh Đông Nam, sâu trong doanh trại quân đội.
“Vua Giang Nam chết rồi?”
Tin tức truyền đến khiến mọi người trong phòng họp đều hơi ngạc nhiên, nhưng họ cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Thân phận của hầu hết những người có thể ngồi trong phòng họp này đều không thấp hơn vua Giang Nam.
“Vương Như Yên giết?”
“Người phụ nữ mới tới Giang Nam một năm nay?”
“Cô ta thuộc nhà họ Vương của Kim Lăng, nghe nói mấy năm trước lên núi Côn Luân học nghệ, bây giờ trở về mới một năm ngắn ngủi đã có chỗ đứng vững ở Giang Nam rồi”.
“Một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi thì thủ đoạn ở đâu chứ?”
Một nhóm tướng quân cúi đầu nhìn bảng dữ liệu trong tay.
Trên đó là thông tin về Vương Như Yên.
Tên: Vương Như Yên
Tuổi: 25
Thân phận: Con gái cả của Vương Thành Phong nhà họ Vương ở Kim Lăng
Chiều cao: 165cm
Sau một hồi im lặng, ông ta thở dài yếu ớt: “Như Yên, ba là ba của con”.
“Ngày ông ép mẹ tôi chết thì không phải nữa”, hai mắt Vương Như Yên đỏ hoe, nhưng cô ấy vẫn cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống.
“Sao con phải như vậy chứ? Con là con gái mà cứ nhất quyết phải xông pha bên ngoài. Con muốn đến núi Côn Luân học nghệ, ba đã đồng ý, con muốn tự mình phát triển ở Giang Nam, ba cũng đã đồng ý. Nhưng bây giờ con giết vua Giang Nam, con muốn ba phải làm sao?”, Vương Thành Phong vô cùng bất lực.
“Một mình tôi có thể gánh vác được”, Vương Như Yên hờ hững nói.
“Con không gánh nổi! Lửa giận của chiến thần Lăng Phong, đừng nói là con, cho dù cả nhà họ Vương chúng ta cũng chẳng gánh chịu nổi!”, Vương Thành Phong không hề khách sáo, lạnh lùng nói: “Hơn nữa còn có sư đệ của con nữa, con nghĩ chiến thần sẽ bỏ qua cho cậu ta sao?”
Nghe thấy hai chữ “chiến thần”, Vương Như Yên cười khẩy: “Vương Thành Phong, sao ông biết tôi không gánh nổi? Ông có biết mấy năm nay ở núi Côn Luân tôi đã trải qua những gì không?”
“Đừng nói là một chiến thần Lăng Phong, dù là mười chiến thần Lăng Phong, một trăm chiến thần Lăng Phong thì sư đệ của Vương Như Yên tôi cũng không phải người mà người khác có thể động vào!”
“Con nói gì?”, Vương Thành Phong giật mình sửng sốt.
Vương Như Yên lắc đầu, tự giễu: “Xem ra ông thật sự đến con gái mình cũng không hiểu nổi”.
“Con không sợ chiến thần Lăng Phong, nhưng người kia thì sao? Cậu ta từ Long Đô về, còn nhận người kia làm sư phụ”, Vương Thành Phong trầm giọng nói: “Con cũng biết cậu ta nói sau khi từ Long Đô trở về sẽ cưới con, nhà họ Vương chúng ta không có tư cách từ chối”.
“Cậu ta? Tôi từ chối rồi”, Vương Như Yên nhíu mày.
Vương Thành Phong lắc đầu: “Người này rất tự cao tự đại, không phải con không biết. Cậu ta nói con từ chối là chuyện của con, cậu ta cưới con là chuyện của cậu ta. Như Yên, con không suy nghĩ cho mình chẳng lẽ không suy nghĩ cho gia tộc? Nhà họ Vương sinh ra con, nuôi lớn con…”
“Tút tút tút!”
Vương Như Yên chẳng thèm nghe, thẳng thừng cúp máy, không muốn để sư đệ chờ lâu.
“Sư đệ”.
Đến khi Vương Như Yên về lại phủ vua Giang Nam thì Diệp Bắc Minh đã vào văn phòng của ông ta, tìm thông tin liên quan đến ba mẹ.
Chỉ tiếc là anh tìm khắp một lượt, vàng bạc châu báu thì vô số, nhưng không hề tìm được tin tức nào liên quan đến cái chết của ba mẹ.
“Thập sư tỷ”.
Diệp Bắc Minh thở dài, lắc đầu: “Không tìm được thông tin gì cả, manh mối lại đứt rồi, em đã hỏi tiểu vương gia kia, ông ta chẳng biết gì cả đã sợ quá mà chết mất”.
“Được rồi, mãi mới về một chuyến, cùng lắm thì sư tỷ từ từ tìm cùng em”, Vương Như Yên cười tươi như hoa, nháy mắt với Diệp Bắc Minh, còn thân mật kéo tay anh, khoác cánh tay anh để anh ngồi xuống.
“Em đó, bây giờ nên nghỉ ngơi cho khoẻ đi, người em toàn là mùi máu thôi”.
Vương Như Yên vừa nói vừa cởi áo trên người Diệp Bắc Minh xuống.
“Này, sư tỷ làm gì vậy?”
Diệp Bắc Minh đứng bật dậy như giật điện.
“Ha ha!”
Vương Như Yên cười khúc khích, ngón tay ngọc ngà chọc vào ngực Diệp Bắc Minh: “Em đó, còn sợ sư tỷ ăn em sao? Em nhìn người em xem toàn là máu thôi. Tắm rửa thay quần áo đi, lát nữa chị đưa em đi ăn”.
“Em tự tắm là được rồi”, Diệp Bắc Minh hơi gượng gạo.
“Ô, còn biết xấu hổ cơ à. Khi xưa em bị thương nằm ở núi Côn Luân ba tháng trời, chẳng phải chị là người ngày đêm lau người cho em, chăm sóc em không rời nửa bước đấy sao?”, Vương Như Yên yêu kiều nói một câu, người phụ nữ đáng sợ dám giết vua Giang Nam lúc này lại như cô vợ nhỏ thẹn thùng.
“Nào, để sư tỷ xem sư đệ đã vạm vỡ hơn chưa”, Vương Như Yên cười nói.
Cô ấy kéo cổ tay Diệp Bắc Minh.
“Sư tỷ, đừng, em đã lớn thế này rồi”.
Diệp Bắc Minh vội vàng bỏ chạy, chuồn vào phòng tắm bên cạnh: “Để em tự tắm”.
“Ha ha!”
Vương Như Yên cười gập bụng: “Thằng nhóc này, còn biết xấu hổ nữa cơ”.
Nghe thấy tiếng nước vọng lại từ phòng tắm, Vương Như Yên lại lấy di động ra, bấm số gọi đi: “Sắp xếp cho tôi khách sạn xịn nhất thành phố Giang Nam, sư đệ về rồi, tôi muốn mở tiệc chào mừng em ấy”.
…
Hành tỉnh Đông Nam, sâu trong doanh trại quân đội.
“Vua Giang Nam chết rồi?”
Tin tức truyền đến khiến mọi người trong phòng họp đều hơi ngạc nhiên, nhưng họ cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Thân phận của hầu hết những người có thể ngồi trong phòng họp này đều không thấp hơn vua Giang Nam.
“Vương Như Yên giết?”
“Người phụ nữ mới tới Giang Nam một năm nay?”
“Cô ta thuộc nhà họ Vương của Kim Lăng, nghe nói mấy năm trước lên núi Côn Luân học nghệ, bây giờ trở về mới một năm ngắn ngủi đã có chỗ đứng vững ở Giang Nam rồi”.
“Một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi thì thủ đoạn ở đâu chứ?”
Một nhóm tướng quân cúi đầu nhìn bảng dữ liệu trong tay.
Trên đó là thông tin về Vương Như Yên.
Tên: Vương Như Yên
Tuổi: 25
Thân phận: Con gái cả của Vương Thành Phong nhà họ Vương ở Kim Lăng
Chiều cao: 165cm
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương