Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 26



Chương 26: Phát bệnh

“Ông nội, ông vẫn tin lời nói của anh ta là thật à, nhân sâm này ngâm với nước, ông đã uống cả hơn nửa năm rồi, đây là đơn thuốc của thần y Lĩnh Nam kê đó”, Hàn Nguyệt chu môi. 

“Cũng phải”. 

Hàn Kim Long cười gật đầu, lời của một thanh niên trẻ tuổi, chẳng lẽ còn hơn cả của thần y Lĩnh Nam? 

Một tách trà nhân sâm đổ vào bụng, sắc mặt của Hàn Kim Long hồng nhuận hơn mấy phần. 

Bên trong bụng, có một luồng hơi ấm tràn qua, vô cùng thoải mái. 

Nhưng một giây sau, sắc mặt của Hàn Kim Long bỗng nhiên thay đổi, đau đớn ôm chặt lấy bụng mình, mồ hôi từng giọt từng giọt chảy ra trên trán, vô cùng đau đớn cuộn người lại trên sô pha. 

“Ông nội, ông bị làm sao thế?”, Hàn Nguyệt kinh hoảng. 

“Đau… đau bụng… nước nhân sâm này…”. 

“Có vấn đề!”, Hàn Kim Long nhe răng trợn mắt, gương mặt già nua đau đớn đến mức biến dạng. 

Hàn Nguyệt kinh hoảng kêu lên: “Sao lại thế được? Nước nhân sâm này ông đã uống mấy tháng rồi”. 

“Đều là nhân sâm già hái từ núi Trường Bạch, là do chú Quân tự dẫn người đi hái về mà”. 

“Nhân sâm này không thể có vấn đề được”. 

Hàn Nguyệt bỗng hoang mang. 

Cô ta vội vàng gọi bác sĩ đến. 

Một người đàn ông trung niên lưng đeo hộp thuốc vội vàng xuất hiện kiểm tra tình trạng của Hàn Kim Long. 

“Biểu hiện của ông cụ là do khí huyết quá nhiều, khí huyết va chạm với kinh mạch, cho nên mới đau đớn như vậy”, người đàn ông trung niên giải thích, ông ta vội vàng nghĩ cách để giảm bớt cơn đau cho Hàn Kim Long. 

Nhưng đáng tiếc là tay nghề không cao nên hầu như chẳng có tác dụng gì. 

Thuốc giảm đau, châm cứu đều không có chút xíu tác dụng nào. 

“Không được, luồng khí huyết này giống như đột nhiên xuất hiện vậy”. 

“Chuyện này là sao?”, người đàn ông sốt ruột đi vòng vòng. 

Ông ta đã hành nghề y ba mươi năm nhưng chưa từng gặp phải tình trạng này. 

Hàn Nguyệt đầy vẻ lo lắng sốt ruột: “Bác sĩ Tống, ông là cao đồ của thần y Linh Nam, mau nghĩ cách đi”. 

“Hàn tiểu thư, tôi… tôi cũng chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ”, Tống Hải Xương lắc đầu, tay cầm khăn lau mồ hôi vã ra như mưa trên trán. 

“Cái gì? Ông cũng không biết?” 

Gương mặt nhỏ của Hàn Nguyệt trắng bệch. 

“Bác sĩ Tống, lấy châm bạc đâm vào huyệt Dũng Tuyền một tấc ba phân, huyệt Côn Luân hai tấc, huyệt Phi Dương nửa tấc xem sao”, Hàn Kim Long cố nén cơn đau đớn nói. 

“Ông nội?” 

Hàn Nguyệt giật mình ngạc nhiên. 

Đây không phải là mẹo của người thanh niên nói nhăng nói cuội kia sao. 

“Ông cụ, ông biết được phương pháp này từ đâu vậy?”, Tống Hải Xương ngẩn ra, mặt đầy vẻ nghi ngờ. 

Hàn Kim Long lắc đầu, nén đau: “Không có thời gian giải thích, ông cứ thử trước đi”. 

“Được”. 

Tống Hải Xương thấy Hàn Kim Long kiên quyết thì không nói thêm gì nữa. 

Ông ta nhấc tay dứt khoát hạ châm! 

Hoàn toàn dựa theo ba huyệt vị mà Diệp Bắc Minh nói, không hề sai lệch chút nào. 

Đến khi cây châm thứ ba cắm xuống, cảm giác về cơn đau đớn bên trong người Hàn Kim Long lập tức dừng lại. 

“Không đau nữa rồi”. 

Hàn Kim Long ngẩn ra. 

“Cái gì?” 

Hàn Nguyệt cũng trợn tròn đôi mắt đẹp, gương mặt xinh xắn mang đầy vẻ khó tin. 

“Đợi chút”. 

Đôi mắt già nua của Hàn Kim Long bỗng nhiên sáng rực lên. 

Một cảnh tượng không ngờ được bỗng xuất hiện! 

Ông ta run rẩy cử động đôi chân mình! 

Sau đó từ từ đứng dậy! 

“Ông nội!” 

Hàn Nguyệt ngạc nhiên hô lên một tiếng, suýt chút nữa bật khóc, đôi mắt đẹp đỏ ửng. 

“Ta đứng lên được rồi?” 

Hàn Kim Long cũng đầy vẻ ngạc nhiên, không dám tin. 

Ông ta đã liệt năm năm nay rồi, chỉ có thể ngồi trên xe lăn qua ngày. 

Chỉ dựa theo phương pháp châm cứu của Diệp Bắc Minh, liên tiếp châm ba lần! 

Lại có thể đứng lên được rồi? 

“Ông cụ, ông…”, Tống Hải Xương cũng giật mình bàng hoàng không thôi, trợn tròn hai mắt suýt chút nữa là hóa đá. 

Y thuật của mình từ lúc nào lại tài ba thế này? 

Không thể nào! 

“Ha ha ha ha…”. 

Hàn Kim Long ngửa mặt lên trời cười, cực kỳ kích động, ông ta nhìn về phía Hàn Nguyệt dặn dò: “Nguyệt Nhi, mau, cháu lập tức quay về sơn trang quốc tế Cẩm Viên, nhất định phải tìm được người thanh niên kia”. 

“Bằng bất kỳ giá nào cũng phải đưa cậu ta đến gặp lão phu, bất luận phải trả bao nhiêu tiền”. 

“Được, ông nội, cháu lập tức đi ngay”, Hàn Nguyệt xúc động gật đầu. 

Cô ta biết ông nội có thể đứng lên được thì điều đó có nghĩa là gì! 

Đối với nhà họ Hàn ở Trung Hải mà nói, đây chính là một tin vui vô cùng lớn! 

… 

Tốc độ lái xe của Diệp Bắc Minh cực nhanh, vốn dĩ quãng đường phải mất ba tiếng đồng hồ, thì chỉ hai tiếng anh đã đến kịp Kim Lăng. 

Sơn trang Long Hồ rất nổi tiếng ở Kim Lăng, chỉ tùy ý hỏi một ai đó là biết được vị trí cụ thể ngay. 

Đây là một hòn đảo nhỏ nằm ở ngay giữa trung tâm Long Hồ, được xây dựng thành một tòa sơn trang, ngoại trừ các quan chức cấp cao và người hiển quý ra, người bình thường không có tư cách lên đảo. 

Lúc này, đúng vào nửa đêm, mấy ngư dân đánh cá xong đang chuẩn bị thu lưới về nhà. 

“Lão Trương, thu hoạch hôm nay thế nào?”, một ngư dân trong số đó nói. 

Lão Trương không trả lời, mà chỉ đứng ở trên thuyền cá, ngạc nhiên nhìn về một phía: “Thần… thần tiên!” 

“Thần tiên cái gì?” 

Ngư dân đang nói chuyện đầy vẻ kỳ quái, sau đó nương theo ánh mắt của lão Trương nhìn qua! 

Bỗng giật thót mình, hai tròng mắt như muốn lọt ra ngoài! 

Chỉ thấy, một bóng người dẫm trên một cành cây lướt đi trên mặt nước! 

Sau lưng người đó văng lên một làn sóng nước cao đến mười mét, người đó vậy mà lại đang đạp trên mặt nước hồ! 

Người này, chính là Diệp Bắc Minh. 

Diệp Bắc Minh đến được Long Hồ, không tìm thấy thuyền cá nào, cho nên mới nhặt một cành cây, dùng chân khí đẩy cành cây đi về phía đảo. 

Chương trước Chương tiếp