Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 4: Rốt cuộc cậu là người hay ma?
Người Thẩm Ngạo run lên, nhưng cơ thể lại cứng đờ, sau đó ngã xuống, trước khi chết chỉ kịp nói ra bốn chữ “võ giả cấp Thiên”!
“Shhh!”
“Võ giả cấp Thiên?”
Trong đại sảnh khách sạn thoáng chốc vang lên tiếng hít sâu.
Thực lực của võ giả được chia thành bốn cấp bậc Thiên Địa Huyền Hoàng!
Cấp Thiên cao nhất, cấp Hoàng thấp nhất!
Trên võ giả cấp Thiên còn có Tông Sư võ đạo!
Toàn bộ Giang Nam này cũng không có Tông Sư võ đạo, không cần tính tới.
Mà ở Giang Nam cũng chỉ có ba võ giả cấp Thiên, trong ba người này, có hai người là người bên cạnh vua Giang Nam.
Một người khác chính là thuộc hạ của người phụ nữ đáng sợ kia! Đương nhiên người phụ nữ đó rất kinh khủng, dù là vua Giang Nam cũng không muốn động đến cô ta.
Nhưng dưới tình huống bình thường, cô ta sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa các gia tộc.
Không ngờ Diệp Bắc Minh này lại là võ giả cấp Thiên?
“Sao có thể, cậu là võ giả cấp Thiên? Không thể nào! Mới năm năm trôi qua, chỉ năm năm mà thôi, dù cậu có luyện võ trở về cũng không thể trở thành võ giả cấp Thiên được! Giả dối, chắc chắn là giả đối”, Triệu Nhị Thần lập tức hoảng hốt.
Bốn chữ võ giả cấp Thiên như một cái búa đánh mạnh vào lòng ông ta.
“Lạch cạch”.
Triệu Nhị Thần lấy ra một khẩu súng từ bên hông, chĩa thẳng vào đầu Diệp Bắc Minh, uy hiếp: “Ha ha ha, chắc cậu cũng không ngờ là tôi có súng đâu nhỉ! Võ công cao cường đến mấy cũng sẽ sợ vũ khí mà thôi”.
“Diệp Bắc Minh, tôi ra lệnh cho cậu quỳ xuống!”
Xì xào!
Xung quanh trở nên xôn xao, tất cả khách tham gia đều tránh đi, sợ sẽ bị đạn lạc làm bị thương.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Diệp Bắc Minh chậm rãi bước tới, không thèm để tâm đến súng của Triệu Nhị Thần.
“Cậu!!!”, Triệu Nhị Thần sợ đến mức run rẩy, con ngươi cũng sắp rớt ra ngoài, mồ hôi lạnh tuôn rơi trên trán, ông ta lạnh lùng nói: “Thằng nhóc con, đầu óc của cậu lú lẫn rồi à? Trong tay tôi có súng đấy!”
“Có súng thì sao, ông nổ súng đi”, Diệp Bắc Minh cười khinh thường.
“Nếu cậu còn tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ nổ súng ngay lập tức!”, Triệu Nhị Thần mở chốt an toàn, lạnh lùng nói: “Đừng ép tôi, hôm nay con trai tôi đính hôn, tôi không muốn giết người”.
“Anh Bắc Minh, đừng… Mau tránh ra đi!”, cơ thể Chu Nhược Giai khẽ run rẩy, gần như sắp khóc đến ngất đi.
Chu Thiên Hạo và Lý Hải Hà giữ chặt lấy cô, không cho cô xông lên.
“Bố, giết anh ta đi! Giết anh ta cho con! Anh ta chặt đứt một tay của con rồi!”, Triệu Thái gào thét như phát điên, trong mắt hằn đầy tia máu, lửa ghen và lửa giận trong lòng dâng trào một cách không thể kiểm soát.
“Cộp!”
“Cộp!”
“Cộp!”
Diệp Bắc Minh như không hề nghe thấy những lời này, anh vẫn bước từng bước về phía Triệu Nhị Thần.
Tựa như thú dữ.
Triệu Nhị Thần hoảng hốt!
Thằng nhóc này điên thật rồi sao? Súng mà cũng không sợ!
Dù là võ giả cấp Thiên, với khoảng cách gần như thế cũng không thể nào không sợ súng được.
“Ha ha”.
Diệp Bắc Minh cười khẽ một tiếng, anh muốn khiến Triệu Nhị Thần sợ hãi tột cùng, để ông ta được trải nghiệm cảm giác hoảng hốt!
Trước đây anh bị Triệu Nhị Thần đuổi giết, phải sống trong sự sợ hãi suốt ba tháng.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Diệp Bắc Minh tiếp tục tiến lên mấy bước, chỉ còn cách Triệu Nhị Thần chưa đến năm mét.
“Đây là cậu tự chuốc lấy đấy, chết đi cho tôi!”, Triệu Nhị Thần hét to, hai mắt trợn to, thẳng tay bóp cò.
“Đùng!”
Đạn bay ra, nhắm thẳng về phía đầu Diệp Bắc Minh.
Nhưng khung cảnh khiến người khác kinh ngạc xuất hiện, Diệp Bắc Minh vung tay, dễ dàng bắt lấy viên đạn như bắt sâu, sau đó ném sang một bên.
“Cậu!!!”
Triệu Nhị Thần sợ ngây người.
Khách xung quanh cũng hít sâu.
“Trời ạ!”
“Đây là đang quay phim à?”
“Kỹ xảo, chắc chắn là kỹ xảo”, tất cả các đại gia đều nhìn đến mức ngây người, dù với kiến thức của bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy chuyện thế này bao giờ.
“Cạch!”, Triệu Nhị Thần lại bóp cò một lần nữa.
Nhưng giây tiếp theo, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt ông ta trước khi ông ta bóp cò, giơ ngón tay chặn trước nòng súng.
Nội kình chấn động, tiếng lạch cạch vang lên.
Súng lục trong tay Triệu Nhị Thần thoáng chóc tách ra, biến thành mấy chục linh kiện, rơi rải rác dưới đất!
“Shhh!”
“Võ giả cấp Thiên?”
Trong đại sảnh khách sạn thoáng chốc vang lên tiếng hít sâu.
Thực lực của võ giả được chia thành bốn cấp bậc Thiên Địa Huyền Hoàng!
Cấp Thiên cao nhất, cấp Hoàng thấp nhất!
Trên võ giả cấp Thiên còn có Tông Sư võ đạo!
Toàn bộ Giang Nam này cũng không có Tông Sư võ đạo, không cần tính tới.
Mà ở Giang Nam cũng chỉ có ba võ giả cấp Thiên, trong ba người này, có hai người là người bên cạnh vua Giang Nam.
Một người khác chính là thuộc hạ của người phụ nữ đáng sợ kia! Đương nhiên người phụ nữ đó rất kinh khủng, dù là vua Giang Nam cũng không muốn động đến cô ta.
Nhưng dưới tình huống bình thường, cô ta sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa các gia tộc.
Không ngờ Diệp Bắc Minh này lại là võ giả cấp Thiên?
“Sao có thể, cậu là võ giả cấp Thiên? Không thể nào! Mới năm năm trôi qua, chỉ năm năm mà thôi, dù cậu có luyện võ trở về cũng không thể trở thành võ giả cấp Thiên được! Giả dối, chắc chắn là giả đối”, Triệu Nhị Thần lập tức hoảng hốt.
Bốn chữ võ giả cấp Thiên như một cái búa đánh mạnh vào lòng ông ta.
“Lạch cạch”.
Triệu Nhị Thần lấy ra một khẩu súng từ bên hông, chĩa thẳng vào đầu Diệp Bắc Minh, uy hiếp: “Ha ha ha, chắc cậu cũng không ngờ là tôi có súng đâu nhỉ! Võ công cao cường đến mấy cũng sẽ sợ vũ khí mà thôi”.
“Diệp Bắc Minh, tôi ra lệnh cho cậu quỳ xuống!”
Xì xào!
Xung quanh trở nên xôn xao, tất cả khách tham gia đều tránh đi, sợ sẽ bị đạn lạc làm bị thương.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Diệp Bắc Minh chậm rãi bước tới, không thèm để tâm đến súng của Triệu Nhị Thần.
“Cậu!!!”, Triệu Nhị Thần sợ đến mức run rẩy, con ngươi cũng sắp rớt ra ngoài, mồ hôi lạnh tuôn rơi trên trán, ông ta lạnh lùng nói: “Thằng nhóc con, đầu óc của cậu lú lẫn rồi à? Trong tay tôi có súng đấy!”
“Có súng thì sao, ông nổ súng đi”, Diệp Bắc Minh cười khinh thường.
“Nếu cậu còn tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ nổ súng ngay lập tức!”, Triệu Nhị Thần mở chốt an toàn, lạnh lùng nói: “Đừng ép tôi, hôm nay con trai tôi đính hôn, tôi không muốn giết người”.
“Anh Bắc Minh, đừng… Mau tránh ra đi!”, cơ thể Chu Nhược Giai khẽ run rẩy, gần như sắp khóc đến ngất đi.
Chu Thiên Hạo và Lý Hải Hà giữ chặt lấy cô, không cho cô xông lên.
“Bố, giết anh ta đi! Giết anh ta cho con! Anh ta chặt đứt một tay của con rồi!”, Triệu Thái gào thét như phát điên, trong mắt hằn đầy tia máu, lửa ghen và lửa giận trong lòng dâng trào một cách không thể kiểm soát.
“Cộp!”
“Cộp!”
“Cộp!”
Diệp Bắc Minh như không hề nghe thấy những lời này, anh vẫn bước từng bước về phía Triệu Nhị Thần.
Tựa như thú dữ.
Triệu Nhị Thần hoảng hốt!
Thằng nhóc này điên thật rồi sao? Súng mà cũng không sợ!
Dù là võ giả cấp Thiên, với khoảng cách gần như thế cũng không thể nào không sợ súng được.
“Ha ha”.
Diệp Bắc Minh cười khẽ một tiếng, anh muốn khiến Triệu Nhị Thần sợ hãi tột cùng, để ông ta được trải nghiệm cảm giác hoảng hốt!
Trước đây anh bị Triệu Nhị Thần đuổi giết, phải sống trong sự sợ hãi suốt ba tháng.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Diệp Bắc Minh tiếp tục tiến lên mấy bước, chỉ còn cách Triệu Nhị Thần chưa đến năm mét.
“Đây là cậu tự chuốc lấy đấy, chết đi cho tôi!”, Triệu Nhị Thần hét to, hai mắt trợn to, thẳng tay bóp cò.
“Đùng!”
Đạn bay ra, nhắm thẳng về phía đầu Diệp Bắc Minh.
Nhưng khung cảnh khiến người khác kinh ngạc xuất hiện, Diệp Bắc Minh vung tay, dễ dàng bắt lấy viên đạn như bắt sâu, sau đó ném sang một bên.
“Cậu!!!”
Triệu Nhị Thần sợ ngây người.
Khách xung quanh cũng hít sâu.
“Trời ạ!”
“Đây là đang quay phim à?”
“Kỹ xảo, chắc chắn là kỹ xảo”, tất cả các đại gia đều nhìn đến mức ngây người, dù với kiến thức của bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy chuyện thế này bao giờ.
“Cạch!”, Triệu Nhị Thần lại bóp cò một lần nữa.
Nhưng giây tiếp theo, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt ông ta trước khi ông ta bóp cò, giơ ngón tay chặn trước nòng súng.
Nội kình chấn động, tiếng lạch cạch vang lên.
Súng lục trong tay Triệu Nhị Thần thoáng chóc tách ra, biến thành mấy chục linh kiện, rơi rải rác dưới đất!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương