Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 43: Cũng chỉ là một đêm mà thôi.



 

Trừ bố mẹ và anh trai. 

Thông tin về Diệp Bắc Minh đều được ghi rõ ràng bên trong 

Tuổi tử vong ghi là mười tám. 

“Tôi đã điều tra rõ ràng, người làm chuyện này đúng là vua Giang Nam và nhà họ Triệu”, Hàn Nguyệt chậm rãi nói: “Nhưng nhà họ Triệu cũng không phải kẻ đứng sau chủ mưu. Triệu Nhị Thần chỉ là kẻ thu dọn hiện trường, vơ vét chút tài sản của nhà họ Diệp mà thôi, không hơn”. 

“Phần tài liệu này do vua Giang Nam cho người tạo ra, điều này tôi tra rõ!” 

“Còn về mạng lưới quan hệ thì mặt khác, bên cạnh vua Giang Nam có hai võ giả cấp Thiên được cung phụng, một người tên là Hồng Tiếu, một người là Hồng Ngũ, toàn bộ đều chết dưới tay anh”. 

“Chúng tôi đã điều tra về vua Giang Nam, ông ta tòng quân bốn mươi hai năm, không thù hay oán gì với nhà họ Diệp”. 

“Ông ta trấn thủ Giang Nam mười lăm năm cũng chẳng mâu thuẫn gì với nhà họ Diệp”. 

“Năm năm trước, nhà họ Diệp chỉ là một gia đình khá giả, không được coi là đại gia nữa, vậy sao lại có ân oán với vua Giang Nam?” 

“Nhưng năm năm trước, vào một ngày, hai người do vua Giang Nam cung phụng đột nhập nhà họ Diệp, chẳng lẽ chỉ là do họ Diệp xui xẻo?” 

Cũng chỉ là một đêm mà thôi. 

Nhà họ Hàn nhanh chóng biết chân tướng. 

Họ có thể nhìn ra chân tướng dựa vào năng lực của mình 

Nếu để cho Diệp Bắc Minh đi thăm dò, e là khó biết được chi tiết bên trong. 

Diệp Bắc Minh lại lật một tờ. 

Giọng Hàn Nguyệt vẫn bình đạm như nước: “Tôi phát hiện được ghi chép toàn bộ cuộc trò chuyện của vua Gang Nam trước khi thảm án nhà họ Diệp xảy ra một ngày, một cuộc gọi đặc biệt đã được gọi cho vua Giang Nam…” 

“Người đó…” 

Nói tới đây, Hàn Nguyệt ngừng lại. 

Diệp Bắc Minh cũng đã đọc tới, trên trang giấy kia cho ghi một dấu “?” thật to đằng sau thông tin người gọi cho vua Giang Nam. 

“Chiến thần Lăng Phong à?”, Diệp Bắc Minh híp mắt. 

Hàn Nguyệt giật mình, cô ta vốn định úp mở một chút chứ không nói hết cho Diệp Bắc Minh biết. 

Nhưng thật không ngờ Diệp Bắc Minh lại đoán ra. 

Cô ta chỉ có thể gật đầu: “Phải, là chiến thần Lăng Phong!” 

“Ông ta thật sự có liên quan tới cái chết của bố mẹ tôi sao?”, Diệp Bắc Minh híp mắt, trong lóe lên tia sáng. 

Hàn Nguyệt im lặng một lát mới lên tiếng: “Thần y Diệp, đến đây thì tôi không tra thêm được gì nữa!” 

“Một đêm không đủ!” 

“Nhưng mà…” 

Cô ta lại tạm ngừng, trong mắt đẹp hiện lên tia kiêu ngạo: “Nếu anh ra tay cứu ông nội tôi thì không phải nhà họ Hàn không dám tra!” 

Chiến thần Lăng Phong là quan tổng đốc điều hành các tỉnh đông nam. 

Kiểm soát các tỉnh Giang Đông, Giang Nam, Giang Bắc, Kim Lăng, bốn vị vua đều nằm trong vòng quản chế của ông ta. 

Trong tay nắm một trăm hai mươi ngàn quân. 

Nếu là ở cổ đại, như thế đủ để cắm dùi xưng đế rồi. 

Nhà họ Hàn không sợ chiến thần Lăng Phong, vì căn cơ của họ cũng đáng sợ. 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Hàn Nguyệt: “Cô đang muốn giao dịch với tôi à?” 

“Tất cả mọi người đều có thứ mình muốn”. 

“Không cần, chính tôi sẽ tự tìm chiến thần Lăng Phong!”, Diệp Bắc Minh lắc đầu. 

Cái gì? 

Tự mình đi tìm chiến thần Lăng Phong! 

Tên này điên rồi sao? 

Hay là nghé con mới đẻ không sợ cọp? 

Không biết chiến thần Lăng Phong là kẻ đáng sợ cỡ nào? 

Đó là đại Tông Sư duy nhất của các tỉnh Đông Nam. 

Là hoàng đế duy nhất của các tỉnh Đông Nam. 

Nếu không phải là Trung Hải đặc thù, nhà họ Hàn có chỗ dựa ở Long Đô, họ cũng không dám điều tra chiến thần Lăng Phong. 

Dù thực lực Diệp Bắc Minh không yếu, có y thuật khiến người ta kinh ngạc nhưng sao có thể là đối thủ của chiến thần Lăng Phong? 

“Có phải anh ta quá tự tin rồi không? Tuổi còn trẻ, có chút thực lực và y thuật, đúng là có vốn liếng để kiêu ngạo nhưng như thế ngạo mạn quá mức rồi”, Hàn Nguyệt nghĩ trong lòng. 

Cô ta vừa định lên tiếng. 

“Reng reng reng!” 

Điện thoại của Diệp Bắc Minh vang lên, anh nhấn nút nghe: “Anh là Diệp Bắc Minh, có phải anh mới dùng một tấm thẻ quẹt hết mười triệu để mua một chiếc xe sang trọng ở Long Quốc không?” 

“Xem ra thẻ ở chỗ anh, đúng không?” 

Đối phương dùng tiếng phổ thông không tiêu chuẩn mà nói. 

Ngữ điệu cứng ngắc, mang theo khẩu âm ngoại quốc. 

“Ai đó?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày. 

Đầu bên kia điện thoại, người đàn ông nước ngoài nói: “Anh không cần biết chúng tôi là ai, cũng không có tư cách biết”. 

“Anh có được tấm thẻ kia bằng cách nào?” 

“Nhặt được hay sao?” 

“Tôi cho anh biết, tấm thẻ này rất quan trọng, tốt nhất là giao nó ra đây, bằng không vợ chưa cưới và người nhà của cô ta sẽ không còn gặp lại anh đâu”. 

“Bốp!” 

Âm thanh bạt tai truyền tới. 

“Diệp Bắc Minh, đừng quay lại…”, giọng Chu Nhược Giai vang lên. 

Tiếp theo là giọng đàn ông nước ngoài: “Tôi không cần biết anh ở đâu, nếu trong vòng một giờ mà không tới thì chúng tôi giết người diệt khẩu, sau đó đích thân tới tìm anh”. 

“Anh không cần nghi ngờ khả năng của chúng tôi, dù anh ở đâu, chúng tôi đều có thể tìm được ra”. 

Tu tu tu… 

Sau khi nói xong, bên kia cúp điện thoại. 

Trong một tiếng, chạy về từ Kim Lăng! 

“Nhược Giai!”, hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng. 

 Anh chạy trốn suốt năm năm nay, Chu Nhược Giai đã làm quá nhiều chuyện vì nhà anh. 

Mộ phần bố mẹ, anh trai đều do cô lo liệu. 

Cũng chỉ có Chu Nhược Giai luôn thương nhớ anh, 

Anh còn chưa báo ơn, mà giờ vì mình, một nhà Chu Nhược Giai lại gặp nguy hiểm. 

“Tao không cần biết mày là ai, nếu mày dám tổn thương một nhà Nhược Giai, tao giết hết bọn mày!”, trong mắt Diệp Bắc Minh hừng hực lửa giận. 

“Thần y Diệp, sao thế?” 

Hàn Nguyệt bị trạng thái của Diệp Bắc Minh làm giật mình. 

“Tôi cần tới Giang Nam trong một tiếng!”, Diệp Bắc Minh đã biến thành con thú hoang. 

Hàn Nguyệt lập tức gật đầu: “Được, tôi lập tức chuẩn bị cho anh!” 

Cô ta lập tức lấy điện thoại ra: “Chuẩn bị cho tôi một chiếc máy bay, đậu trên sân thượng chung cư Dương Quang Cẩm Thành, càng nhanh càng tốt”. 

Chương trước Chương tiếp