Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 4755: Bất Hủ Vấn Thiên khàn giọng nói!
Duy chỉ có một thanh niên áo tím là chói mắt nhất, cơ hồ hơn mười nghìn người đang xếp hàng nịnh nọt!
KẹtI
Vào khoảnh khắc Bất Hủ Nhan đi vào đại điện, thanh niên áo tím nhìn cô ta!
Những người khác cũng nhìn về phía Bất Hủ Nhan, sau đó họ lập tức chú ý đến Diệp Bắc Minh!
Chỉ có mười mấy thanh niên nam nữ đang ngồi.
Là liếc nhìn Bất Hủ Nhan một cái rồi tiếp tục uống rượu! Từ đầu đến cuối, không có nhìn Diệp Bắc Minh lấy một cái! Một người ở cảnh giới Đại Năng tầng năm, cũng xứng ư? "Anh, chính là anh tai"
Bất Hủ Vấn Thiên khàn giọng nói!
Vào giây phút nhìn thấy Diệp Bắc Minh, hắn ta đỏ cả mắt, tròng mắt giăng đầy tơ máu, răng nghiến ken két!
Bất Hủ Thương đập mạnh chén rượu làm nó hóa thành bột phấn: "Bất Bại, tên này đã cướp đi người phụ nữ của đệ đệ con, thế mà còn dám xuất hiện ở tộc Bất Hủ! Điều này thật nhục nhất!"
"Bất Bại, bây giờ nương chỉ có một tâm nguyện, đó là thấy thằng nhãi này chết!" Lam Nguyệt Nhã run rẩy.
Bất Hủ Bất Bại gật đầu, nở một nụ cười hiếu thảo: "Cha, nương, hai người yên tâm!"
"Chuyện của Vấn Thiên cứ giao cho con, con bảo đảm sẽ cho em ấy một kết quả hài lòng"
Ánh mắt hắn ta trầm xuống!
Khóa chặt vào Diệp Bắc Minh!
Một cỗ uy phong như Đại Đế sống lại thổi quét qua! "Thằng kia, quỳ xuống!"
"Đi một bước dập đầu một cái, bò như chó đến chân em trai tao, nịnh hót lấy lòng, dập đầu nhận sail"
Giọng nói của Bất Hủ Bất Bại giống như ý chỉ của thần trên chín tầng trời!
Bất Hủ Nhan bước lên một bước chắn trước người Diệp Bắc Minh, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng: "Bất Hủ Bất Bại, Diệp Bắc Minh là bạn của tôi, anh không có tư cách bắt..."
Gòn chưa nói hết câu!
Giọng nói của Diệp Bắc Minh đã vang lên sau lưng cô ta: "Một phế vật Đại Đạo Chi Thượng tầng tám mà cũng dám bắt tôi quỳ ư?"
"Mạnh miệng thế, không biết còn tưởng anh ở cảnh giới Tế Đạo đấy!" Anh vừa dứt lời. Toàn trường im phăng phắc!
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt khó tim
KẹtI
Vào khoảnh khắc Bất Hủ Nhan đi vào đại điện, thanh niên áo tím nhìn cô ta!
Những người khác cũng nhìn về phía Bất Hủ Nhan, sau đó họ lập tức chú ý đến Diệp Bắc Minh!
Chỉ có mười mấy thanh niên nam nữ đang ngồi.
Là liếc nhìn Bất Hủ Nhan một cái rồi tiếp tục uống rượu! Từ đầu đến cuối, không có nhìn Diệp Bắc Minh lấy một cái! Một người ở cảnh giới Đại Năng tầng năm, cũng xứng ư? "Anh, chính là anh tai"
Bất Hủ Vấn Thiên khàn giọng nói!
Vào giây phút nhìn thấy Diệp Bắc Minh, hắn ta đỏ cả mắt, tròng mắt giăng đầy tơ máu, răng nghiến ken két!
Bất Hủ Thương đập mạnh chén rượu làm nó hóa thành bột phấn: "Bất Bại, tên này đã cướp đi người phụ nữ của đệ đệ con, thế mà còn dám xuất hiện ở tộc Bất Hủ! Điều này thật nhục nhất!"
"Bất Bại, bây giờ nương chỉ có một tâm nguyện, đó là thấy thằng nhãi này chết!" Lam Nguyệt Nhã run rẩy.
Bất Hủ Bất Bại gật đầu, nở một nụ cười hiếu thảo: "Cha, nương, hai người yên tâm!"
"Chuyện của Vấn Thiên cứ giao cho con, con bảo đảm sẽ cho em ấy một kết quả hài lòng"
Ánh mắt hắn ta trầm xuống!
Khóa chặt vào Diệp Bắc Minh!
Một cỗ uy phong như Đại Đế sống lại thổi quét qua! "Thằng kia, quỳ xuống!"
"Đi một bước dập đầu một cái, bò như chó đến chân em trai tao, nịnh hót lấy lòng, dập đầu nhận sail"
Giọng nói của Bất Hủ Bất Bại giống như ý chỉ của thần trên chín tầng trời!
Bất Hủ Nhan bước lên một bước chắn trước người Diệp Bắc Minh, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng: "Bất Hủ Bất Bại, Diệp Bắc Minh là bạn của tôi, anh không có tư cách bắt..."
Gòn chưa nói hết câu!
Giọng nói của Diệp Bắc Minh đã vang lên sau lưng cô ta: "Một phế vật Đại Đạo Chi Thượng tầng tám mà cũng dám bắt tôi quỳ ư?"
"Mạnh miệng thế, không biết còn tưởng anh ở cảnh giới Tế Đạo đấy!" Anh vừa dứt lời. Toàn trường im phăng phắc!
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt khó tim
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương