Đóa Hoa Thanh Cao

Chương 57: Ngoại truyện 7





Công viên gần trường, trước đây Diệp U và Lục Tẫn thích tới đó đi dạo sau khi tan học để giết thời gian. Kỳ này Lục Tẫn bận bịu, Diệp U đi dạo một mình và đã tìm thấy một chú mèo con lang thang.

“Tiểu Hoàng, tớ tới rồi.” Diệp U mang theo đồ ăn cho mèo, cô ngồi xổm ở chỗ lần trước gọi to, chẳng bao lâu sau, một con mèo vàng nho nhỏ gầy ốm từ bụi cỏ chui ra.

Diệp U thấy nó đi ra, vui vẻ kéo góc áo Lục Tẫn: “Anh Tiểu Lộc nhìn nè! Tiểu Hoàng đến rồi!”

Lục Tẫn nhìn con mèo vàng nho nhỏ gầy gò đi tới, đôi mắt cậu hơi sáng lên.

Mèo con nhìn cậu, kêu meo meo hai tiếng với Diệp U. Cô đổ chút đồ ăn cho mèo xuống đất, Lục Tẫn hỏi cô: “Em lấy thức ăn cho mèo ở đâu?”

Diệp U nói: “Ba em mua cho em, em kể cho ba nghe về Tiểu Hoàng.”

Lục Tẫn gật đầu, nhìn mèo con cúi đầu ăn, có chút yên tâm trong lòng.

“Anh muốn sờ nó không?” Diệp U ngẩng đầu nhìn Lục Tẫn, “Nó thường tương đối cảnh giác, không cho ai tới gần, chỉ khi đang ăn mới có thể sờ.”

Lục Tẫn khẽ gật đầu, đưa tay sờ đầu mèo con. Tiểu Hoàng chăm chú ăn, quả nhiên không phản kháng.

Diệp U cũng đưa tay ra, vuốt v3 Tiểu Hoàng hai lần, cười nói với Lục Tẫn: “Thế nào, Tiểu Hoàng rất đáng yêu phải không!”

“Ừ.”

Diệp U nói: “Em muốn đem Tiểu Hoàng về nhà nuôi, nhưng mẹ em không đồng ý, mẹ không thích động vật rụng lông, kể cả em.”

Lục Tẫn nhìn cô hơi nghi ngờ: “Em cũng rụng lông à?”

Diệp U gật đầu: “Tóc đó.”

Lục Tẫn sửng sốt một chút, sau đó khẽ cười. Diệp U thấy cậu cười, tảng đá lớn trong lòng mới rơi xuống: “Cuối cùng anh Tiểu Lộc cũng cười! Dạo này anh cứ xụ mặt, em lo anh sẽ sinh bệnh.”

Ánh mắt Lục Tẫn chuyển động, đưa tay sờ đầu cô: “Xin lỗi U U, đã khiến em lo lắng.”

Diệp U luống cuống tránh tay cậu: “Anh mới sờ Tiểu Hoàng, sao lại sờ đầu em? Em mới gội đầu hôm qua!”

Lục Tẫn cong môi, xoa mái tóc mềm mại của cô. Diệp U xuýt nhảy dựng lên, giơ cánh tay vò đầu Lục Tẫn: “Như vầy mới công bằng, hôm nay anh cũng phải gội đầu!”

Tiểu Hoàng đang ăn ngẩng đầu nhìn bọn họ, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.

Bởi vì Lục Tẫn mới tiếp quản sơn trang, có rất nhiều điều cần học tập và rèn luyện, cho nên chỉ có thể ở trong công viên mười phút mỗi ngày cho Tiểu Hoàng ăn với Diệp U. Nhưng mười phút này đã đủ để xoa dịu sự mệt mỏi cả ngày của cậu.

Cuối tuần, Diệp U không đến trường, Lục Tẫn nhận trách nhiệm cho mèo ăn. Cậu đăng ký hai trường luyện thi, sau khi học thêm xong sẽ kêu tài xế đi đường vòng tới đây để cho Tiểu Hoàng ăn.

Không lâu sau đó, Tiểu Hoàng đột nhiên biến mất, cậu và Diệp U tìm trong công viên một hồi lâu nhưng không thấy đâu. Lúc trời sắp tối, Diệp U lo lắng sắp khóc, cũng may Tiểu Hoàng tự mình chạy về, tìm thấy Lục Tẫn.

“U U, tìm thấy Tiểu Hoàng rồi.” Lục Tẫn ôm mèo chạy đi tìm Diệp U, cô vừa nhìn thấy mèo thì khóc càng to hơn.

“Hu hu, Tiểu Hoàng chạy đi đâu vậy? Tớ tưởng Tiểu Hoàng bị người ta đánh chết rồi.” Diệp U vừa lau nước mắt, vừa vuốt con mèo trên tay Lục Tẫn. Tiểu Hoàng kêu meo meo hai tiếng, Lục Tẫn đưa mèo cho Diệp U, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Thôi nào, đừng khóc nữa, Tiểu Hoàng không sao cả.”

“Dạ.” Diệp U gật đầu, ngẩng đầu nhìn Lục Tẫn nói, “Anh Tiểu Lộc, em muốn đem Tiểu Hoàng về nhà nuôi.”

Lục Tẫn nói: “Nhưng dì Diệp không đồng ý thì sao?”

“Em sẽ nghĩ cách thuyết phục mẹ!” Diệp U nói xong, trong lòng cũng có chút không chắc. Trong nhà cô, mẹ là người quyết định cuối cùng, bà không thích nuôi động vật nhỏ, ba đồng ý cũng vô dụng.

Diệp U không chắc về việc thuyết phục mẹ, đành phải nghĩ chiêu khác: “Nếu mẹ em không đồng ý, anh Tiểu Lộc mang Tiểu Hoàng về sơn trang nuôi được không?”

“Được.” Lục Tẫn gật đầu, lau sạch bụi bặm trên mặt Diệp U.

Trên đường ôm Tiểu Hoàng về nhà, Diệp U đã nghĩ rất nhiều cách trên xe để thuyết phục Diệp Lệ Lan nuôi mèo, nhưng khi về đến nhà, cô chưa kịp phát huy thì Diệp Lệ Lan đã đồng ý.

Diễn biến này quá vội không kịp chuẩn bị, chính Diệp U cũng sửng sốt: “Mẹ… đã đồng ý?”

Diệp Lệ Lan nhìn cô: “Sao nào, đồng ý quá nhanh nên con không có cảm giác thành tựu phải không?”

“Không phải…” Niềm vui có thể nuôi mèo nhanh chóng làm mất đi sự kinh ngạc, Diệp U vui vẻ nhào về phía Diệp Lệ Lan, “Cám ơn mẹ, con sẽ chăm sóc Tiểu Hoàng thật tốt!”

Diệp Lệ Lan vội vàng né cú vồ của cô: “Cả người con bẩn quá, cách xa mẹ một chút đi, đưa mèo đi tắm rửa và chích vắc xin trước.”

“Dạ mẹ!”

Sau khi chính thức nuôi Tiểu Hoàng, mỗi lần Diệp U tới sơn trang tìm Lục Tẫn đều mang nó đi cùng. So với những ngày lang thang bên ngoài, ngoại hình của Tiểu Hoàng đã tăng vọt, màu lông cũng trở nên mềm mại và bóng mượt hơn.

Tuy nhiên có một điều mà Diệp U rất khó hiểu, rõ ràng cô gặp Tiểu Hoàng trước, cũng nuôi nó, vì sao lần nào Tiểu Hoàng cũng thích gần Lục Tẫn hơn?

“Có thể là, xa thơm gần hôi.” Lục Tẫn an ủi cô như thế.

Diệp U ngẫm nghĩ, cảm thấy có lý: “Vậy tuần này để Tiểu Hoàng ở chỗ anh đi, qua một thời gian ngắn thì em sẽ trở nên thơm tho!”

Lục Tẫn khẽ cười, gật đầu: “Ừ.”

Mặc dù hiện giờ cậu rất bận, nhưng việc nuôi mèo không phiền phức. Nói đúng hơn, trong khoảng thời gian khó khăn này, sự đồng hành của Diệp U và mèo con đã khiến cho cậu dễ chịu hơn rất nhiều.

Tiểu Hoàng ở lại sơn trang một tuần, Diệp U không biết cô có thơm hơn không, nhưng Tiểu Hoàng càng thơm hơn.

Khi cô đến sơn trang để đón Tiểu Hoàng, cô phát hiện Tiểu Hoàng ỷ lại Lục Tẫn, xuýt nữa không nhận ra cô!

Diệp U bỏ cuộc: “Anh Tiểu Lộc, anh lừa em phải không? Em không thơm lên được chút nào hết!”

“Thật à?” Lục Tẫn xích lại gần cô, hít hà người cô, “Anh thấy rất thơm.”

Diệp U “xí” và đỏ mặt.

Sau khi lên năm thứ ba của trung học, việc học của Lục Tẫn càng nặng hơn. Năm nay Diệp U cũng thi đậu trung học phổ thông, tiếp tục học ở trường này giống như Lục Tẫn.

Biết năm thứ ba của trung học rất căng thẳng, Diệp U tự giác giảm bớt tần suất tìm cậu, sợ cậu bị phân tâm, ảnh hưởng đến việc học.

Năm nay Diệp U học hành suôn sẻ nên nhận được một máy chơi game kiểu mới nhất. Vì vậy cô dành toàn bộ thời gian mà cô không thể đi chơi với Lục Tẫn cho máy chơi game.

Máy chơi game này đã trở thành cỗ máy giác ngộ của Diệp U.

Lúc đầu Lục Tẫn không phát giác sự bất thường, cho đến một ngày nọ Tiêu Thiều đặc biệt gọi điện thoại cho cậu, hỏi cậu tình hình của Diệp U ở trường.

“U U rất bình thường ở trường, hòa đồng với bạn bè, không có gì đặc biệt.” Lục Tẫn không biết vì sao Tiêu Thiều lại hỏi như vậy, nên nói với ông tình hình của Diệp U ở trường.

Ở đầu dây bên kia, Tiêu Thiều yên lặng một hồi mới mơ hồ suy đoán: “Vậy, vậy cháu và con bé thì sao?”

“Cháu và cô ấy?” Lục Tẫn hơi nhíu mày, tựa như càng khó hiểu, “Cháu và cô ấy cũng rất tốt.”

“Thật à?” Giọng điệu của Tiêu Thiều dường như không tin.

Lục Tẫn trầm ngâm một chút, hỏi Tiêu Thiều: “Chú Tiêu, thật ra chú muốn hỏi điều gì? U U có chỗ nào không ổn hay sao?”

Tiêu Thiều lại im lặng một lúc mới nói: “Tiểu Lục, tôi biết cháu đang học năm thứ ba trung học, việc học rất nặng, tôi không nên nói những lời này với cháu, nhưng U U là con gái tôi, trong lòng tôi chuyện của con bé mới quan trọng nhất, vì vậy hôm nay tôi nhất định phải nói rõ ràng với cháu.”

Lục Tẫn nói: “Cháu hiểu ạ, chú Tiêu muốn hỏi gì thì cứ nói thẳng.”

“Vậy tôi sẽ nói thẳng.” Tiêu Thiều nói rất nhanh, “Có phải cháu đã bắt nạt U U hay không?”

Lục Tẫn sửng sốt: “Sao cháu bắt nạt cô ấy được?”

Nói xong, cậu nhíu mày: “Chú Tiêu, chú đang nói kiểu bắt nạt nào? U U bị sao?”

“Cháu còn muốn kiểu bắt nạt nào?” Tiêu Thiều cất cao giọng, hỏi ngược lại, “Tôi chỉ nói bắt nạt bình thường mà thôi!”

“…” Lục Tẫn mím môi dưới và nói, “Cháu không có.”

“Vậy cháu có kiểu không bình thường?”

“…” Lục Tẫn lại mím môi, “Chú Tiêu, U U chưa trưởng thành, cháu không thể lộn xộn.”

“Cháu biết thì tốt.” Tiêu Thiều nói xong, nhớ ra ông gọi điện thoại không phải vì muốn hỏi chuyện này, “Nếu như cháu không bắt nạt U U, vì sao nó khóc giống như bị thất tình? Đương nhiên tôi không nói rằng cháu và nó đang yêu nhau, nhưng người khác phái mà nó có quan hệ tốt chỉ có mình cháu, đương nhiên tôi phải hỏi cháu.”

Lục Tẫn sửng sốt trong chớp mắt mới phản ứng lời Tiêu Thiều: “U U khóc?”

“Ừm, khóc giống hệt các nhân vật chính trong phim truyền hình vì tình yêu mà tìm đến cái chết.” Tiêu Thiều càng nghĩ càng thấy chuyện này nhất định có liên quan tới Lục Tẫn, “Có phải cháu đối xử lạnh nhạt với nó hay không? Tôi biết việc học của cháu hiện giờ rất nặng, nhưng cháu không thể phớt lờ U U, cháu biết nó thích đi chơi với cháu từ nhỏ, đột nhiên cháu không để ý tới nó, chắc chắn nó sẽ có cảm xúc.”

Lục Tẫn tin những lời này, cậu nghiêm túc kiểm điểm bản thân, nói với Tiêu Thiều: “Xin lỗi chú Tiêu, có lẽ cháu không ở bên cạnh cô ấy trong khoảng thời gian này nhiều nên khiến cô ấy buồn, cháu sẽ tìm cơ hội để tâm sự với cô ấy.”

“Tốt nhất nên làm vậy.” Mặc dù Tiêu Thiều đạt được mục đích, nhưng không hiểu sao lại mệt mỏi. Ông rõ ràng hy vọng Lục Tẫn cách xa con gái cưng nhà mình một chút, bây giờ lại gọi điện thoại để nói với cậu đừng lạnh nhạt với Diệp U.

Con người thật mâu thuẫn.

“Chú Tiêu, U U hiện giờ ra sao? Còn khóc không?”

“Nó nhốt mình trong phòng, không cho tôi vào.” Tiêu Thiều nói, ngước mắt nhìn về phía phòng Diệp U, “Vừa rồi ăn cơm, hai mắt nó khóc như thỏ, hỏi có chuyện gì nhưng nó không chịu nói.”

Lục Tẫn cau mày, lắng nghe những lời của Tiêu Thiều. Hôm nay lúc tan học, cậu đi cùng Diệp U, rõ ràng tâm trạng của Diệp U lúc ấy rất ổn định, không có biểu hiện ra rằng cậu lạnh nhạt với cô, tại sao về đến nhà thì đột nhiên khóc thành như vậy?

“Chú Tiêu, chút nữa chú lên coi cô ấy, hay là chú đưa điện thoại cho cô ấy để cháu nói chuyện.”

“Tôi thấy cháu nên chờ nó bình tĩnh lại rồi mới trò chuyện.” Tiêu Thiều đi đến trước cửa phòng Diệp U, áp tai nghe ngóng, “Hình như bây giờ nó hết khóc rồi, cuối cùng nó cũng ổn định lại, cháu đừng nói chuyện rồi làm nó khóc nữa.”

Lục Tẫn suy nghĩ, cảm thấy lời của Tiêu Thiều có lý nên gật đầu: “Dạ, vậy ngày mai cháu sẽ gặp cô ấy ở trường.”

“Ừm, cháu hãy chú ý thái độ một chút khi nói chuyện với nó.”

“Cháu hiểu rồi.”

“Vậy thế nhé, tôi cúp trước.”

Sau khi cúp điện thoại, Lục Tẫn ngồi tại bàn, khẽ nhíu mày. Vì sao U U khóc thành như thế? Có phải gần đây cậu quá lạnh nhạt với cô hay không?

Cậu suy nghĩ mọi chuyện trong thời gian này, quyết định sẽ xin lỗi Diệp U ngày mai.

Buổi trưa, Lục Tẫn và Diệp U ăn cơm ở trường, Lục Tẫn đang chờ ở tầng dưới của tòa nhà. Khi Diệp U xuống lầu, nhìn thấy Lục Tẫn đứng đó, cô nhếch khóe miệng, chạy về phía cậu: “Anh Tiểu Lộc!”

Lục Tẫn nhìn cô chạy tới, quan sát cô một cách tỉ mỉ. Chắc do hôm qua khóc nhiều quá, cặp mắt của cô quả thực sưng hơn bình thường một chút. Nhưng trông cô có tinh thần, ít nhất không tỏ vẻ chán ghét cậu.

Chẳng lẽ đây là sự ngụy trang của cô? Nhưng nếu cô thật sự có ý kiến, cô có thể nói thẳng với cậu.

“U U.” Lục Tẫn cúi đầu nhìn cô, cẩn thận quan sát biểu cảm của cô, “Trong khoảng thời gian này, có phải em cảm thấy anh xa lánh em hay không?”

Diệp U không biết vì sao cậu đột nhiên hỏi một câu như vậy, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Dạo này chúng ta ở bên nhau ít hơn trước kia rất nhiều, nhưng anh đang chuẩn bị thi đại học, đây là chuyện bình thường. Em thấy mấy chị lớp lớn đi lại rất vội vàng, ai cũng lo lắng hết.”

Cô biết Lục Tẫn muốn thi vào khoa kiến trúc của học viện mỹ thuật, chuyên ngành này không chỉ có yêu cầu về văn hóa tương đối cao, còn có mấy kỳ thi nghiệp vụ, cậu bận rộn hơn so với thí sinh bình thường.

Lục Tẫn cảm thấy cô nói chuyện không giả dối nên hỏi: “Vậy em vì chuyện này mà không vui hay sao?”

Diệp U lắc đầu: “Không, mặc dù em không thông minh như anh, nhưng em biết phân biệt nặng nhẹ! Kỳ thi đại học của anh quan trọng hơn!”

Hơn nữa hai người học chung trường trung học, có thể cùng nhau ăn trưa mỗi ngày đã rất tốt rồi.

Lục Tẫn trầm mặc một hồi, hỏi cô: “Vì sao hôm qua em khóc?”

“Hở?” Diệp U sửng sốt mới ý thức cậu đang ám chỉ cái gì, “Sao anh biết em khóc? Mắt em sưng dữ vậy à?”

Rõ ràng cô đã chườm đá tối hôm qua để giảm sưng! Xem ra các phương pháp trên mạng toàn lừa cô!

Lục Tẫn nói: “Chú Tiêu gọi điện thoại cho anh, nói rằng em…”

“Nói em sao?”

Lục Tẫn hơi mím môi, trầm giọng nói: “Nói rằng em khóc giống như bị thất tình.”

Diệp U lập tức phản bác: “Em không phải thất tình, em goá chồng!”

Lục Tẫn: “… …”



Diệp U nói xong, phát hiện Lục Tẫn đang nhìn chằm chằm cô với ánh mắt thật sâu, đột nhiên vô cớ cảm giác hoảng hốt: “Không phải, lời này có nghĩa khác, anh nghe em giải thích đã.”

Lục Tẫn hừ lạnh: “Anh muốn nghe thử, thằng chồng nào của em đã chết.”

Diệp U: “…”

Sau khi ăn xong và ngồi trong căng tin, Diệp U kể toàn bộ câu chuyện cho Lục Tẫn nghe: “Anh cũng biết, mẹ em đã thưởng cho em một máy chơi game vì đã thi đậu vào trường trung học phổ thông, thời gian này anh bận rộn quá nên em chơi game để giết thời gian. Em chơi một otome game, là loại có rất nhiều nam chính để chinh phục, trong đó có một nhân vật em rất thích, em lợi dụng sự ưu ái của anh ta để đẩy cốt truyện, nhưng hôm qua…”

Diệp U nói đến đây, dường như nhớ tới chuyện buồn, trái tim hơi nhói đau: “Hôm qua, cuối cùng em đã gõ ra được kết thúc, nhưng lại là BE, nam chính đã chết! Chết! Anh tin nổi không!”

Lục Tẫn: “…”

Diệp U che ngực, cảm giác đau tim quay lại: “Em đẩy cốt truyện của anh ta hơn một tháng, em còn dùng tiền mua xung quanh, kết quả cho em thấy gì? Em không tin tà ma, em kiểm tra chiến lược trên mạng, mọi người đều nói anh ta có ba kết thúc, có thể chơi được HE, thế là em làm theo chiến lược và đánh tiếp… ba kết thúc, anh ta đều chết! Chỉ khác là có chết thảm hay không!”

Lục Tẫn: “…”

Nói đến chỗ đau lòng, mắt Diệp U bắt đầu đỏ lên, giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nở: “Em, em chơi game này có dễ đâu? Em chỉ muốn chinh phục một nhân vật nam mà em thích, anh ta còn làm vậy với em… Game này có mười nhân vật có thể chinh phục, em, em chọn anh ta, kết quả, kết quả chỉ có một mình anh ta chết, đây là cái xác suất gì, hu hu hu!”

Lục Tẫn: “…”

Cậu hơi mím môi mỏng, bình tĩnh phun ra mấy chữ: “Xác suất một phần mười.”

“…” Diệp U rút khăn giấy, lau khóe mắt, “Em, em biết, nhưng em cảm thấy, cảm thấy em thảm quá hu hu hu! Em xài thật nhiều tiền cho anh ta, họ sẽ trả lại tiền cho em chứ?”

Lục Tẫn: “…”

Gia đình Diệp U rất có điều kiện, không thể nghi ngờ điều này, nhưng cậu biết, dì Diệp tương đối nghiêm khắc với con cái, nhất là vấn đề tiền bạc, sẽ không dễ dàng cho bọn họ nhiều tiền tiêu vặt để bọn họ xài hoang phí.

“Em tốn bao nhiêu?” Cậu hỏi.

Diệp U vừa lau nước mắt vừa nói: “Hơn một ngàn tệ, em đã khổ cực để dành, hu hu hu.”

“…” Khóe miệng Lục Tẫn nhếch một nụ cười, nhìn Diệp U đối diện, “Sinh nhật anh năm ngoái, em tặng anh một lọ ngôi sao xếp bằng giấy, chi phí mười tệ phải không?”

Diệp U: “…”

“Cái này, cái này khác mà!” Mặc dù Diệp U chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô có khát vọng sống sót mãnh liệt, “Tuy các ngôi sao rất rẻ, nhưng em đã gấp từng cái một, chúng chứa đựng tấm lòng của em!”

“Ừm.” Lục Tẫn hờ hững gật đầu, “Tấm lòng của em đối với con trai khác là tiêu cả đống tiền cho bọn họ.”

Diệp U: “…”

“Anh, anh nói vậy không đúng, những người đó bằng giấy, toàn là giả.”

“Nhưng tiền em bỏ ra là thật.” Lục Tẫn ngước mắt nhìn cô, “Nước mắt khóc vì anh ta cũng là thật.”

Diệp U: “…”

Toi rồi, có phải cô đã vẽ chuyện hay không??

“Ăn cơm đi.” Lục Tẫn cầm muỗng, cúi đầu ăn cơm.

Diệp U cũng cầm muỗng, xúc cơm vào miệng, nhưng không thấy mùi vị gì. Tiêu đời rồi, anh Tiểu Lộc chắc chắn không vui, cái kiểu rất khó dỗ ấy.

“Không phải.” Diệp U suy nghĩ, vẫn cảm thấy không đúng, cô bỏ đũa xuống, nhìn Lục Tẫn, “Bình thường chẳng lẽ anh không đọc tiểu thuyết hay xem phim trên ti vi? Chẳng lẽ không khóc lóc bởi vì nhân vật nào đó đã chết?”

Lục Tẫn ngước mắt, nhìn cô: “Anh có, nhưng anh không cảm thấy là mình goá vợ.”

Diệp U: “…”

Cô lại cầm đũa lên, lặng lẽ ăn cơm như con chim cút.

Đều tại cái miệng rách của cô, goá chồng cái gì! Hừ!

Một tuần sau, vẫn trong căng tin của trường, ở vị trí cũ. Diệp U cầm vở, ngồi đối diện Lục Tẫn, mặt mày hớn hở: “Em quyết định sau này sẽ tự mở công ty game, làm trò chơi, đây là kịch bản gốc do em viết!”

“…” Lục Tẫn cúi đầu nhìn cuốn vở đang mở, trên đó viết lít nhít các thiết lập nhân vật và thế giới quan hoành tráng, thậm chí có cả dàn ý.

“Nhân vật này là lấy anh làm nguyên mẫu để thiết kế.” Diệp U chỉ vào nam chính số một trong tiểu thuyết, giới thiệu với Lục Tẫn, “Em định viết một câu chuyện mà em thích, đây là nam chính số một của em, em tạm thời chưa nghĩ ra tên, nhưng anh ấy là thánh tử, được thần thánh cưng chiều, có thần lực rất mạnh, cấm dục và thanh cao lạnh lùng, không gần phái nữ, là đóa hoa thanh cao nổi tiếng trên đại lục này.”

“…” Lục Tẫn không bình luận về điều này.

Diệp U nói tiếp: “Em cũng muốn tham khảo hình tượng của anh cho ngoại hình của anh ấy, đáng tiếc là em không biết vẽ, nhưng không sao, em sẽ viết tiểu thuyết trước. Khi nào làm game, em chỉ chinh phục anh ở trong game, chắc anh sẽ hài lòng phải không!”

“…” Lục Tẫn trầm mặc ngay lập tức, ngước mắt nhìn người đối diện, “Sao nghe giống như anh cố tình gây sự?”

Diệp U hỏi lại: “Chẳng lẽ không đúng à?”

“…” Lục Tẫn cười đầy ẩn ý, “Rốt cuộc có phải em đang dỗ người ta không?”

“… Úi, coi cái miệng rách của em kìa.” Diệp U nở nụ cười chân thành với Lục Tẫn, “Sao anh Tiểu Lộc có thể cố tình gây sự được, nhất định là vấn đề của em.”

Lục Tẫn nhìn chỗ khác mất tự nhiên, ánh mắt lại rơi vào cuốn vở của Diệp U: “Em nói nhân vật này dựa vào nguyên mẫu của anh? Anh đâu có không gần phái nữ.”

“À…” Nhưng bạn bè trong trường đều đồn như vậy, “Đây chỉ là một thiết lập, anh ấy không phải thật sự không gần phái nữ, nếu không thì sao yêu đương với nữ chính được?”

Lục Tẫn nhíu mày, không lên tiếng. Anh vốn tưởng Diệp U tạo ra chuyện này để dỗ anh, không ngờ Diệp U nghiêm túc làm game.

Thời đại học cô quen Cao Giai Vũ, một người biết viết, một người biết vẽ, có thể nói rất ăn ý với nhau. Bọn họ chỉ làm một game độc lập tương đối đơn giản cho game đầu tiên, bán chạy ngoài mong đợi, thu về hũ vàng đầu tiên để cả hai thành lập công ty sau này.

Sau khi tốt nghiệp, Diệp U bắt đầu nghiên cứu và phát triển game di động, game di động tốn nhiều tiền hơn cô dự kiến, không đủ tiền trước khi thử nghiệm game lần thứ hai.

“Hôm nay sếp Tằng gặp bọn em là vì muốn trực tiếp mua công ty bọn em, xem ra em chỉ có thể xin tiền mẹ.” Diệp U ngồi trong phòng, gọi video với Lục Tẫn.

“Với sự hiểu biết của anh về dì Diệp, dì chắc chắn sẽ không tuỳ tiện ném tiền cho em.” Lục Tẫn mặc đồ ngủ, đã tắm rửa xong, chuẩn bị đi ngủ.

Diệp U thở dài, nói với anh: “Em cũng biết điều này, nhưng bây giờ không có ứng cử viên nào tốt hơn.”

Lục Tẫn nhìn cô một hồi mới nói: “Có, anh.”

Diệp U sững sờ, nhìn anh hơi kinh ngạc: “Anh á?”

“Ừ.” Lục Tẫn gật đầu, “Anh kinh doanh gia nghiệp đã nhiều năm, có chút tiền.”

“…” Chỉ sợ không chỉ một chút. Đương nhiên Diệp U không nghi ngờ Lục Tẫn không có tiền, nhưng vấn đề đầu tư không thể mập mờ: “Anh thật sự muốn đầu tư vào game của bọn em à? Nhưng anh từng ghen với người giấy!”

“…” Lục Tẫn ho nhẹ, giống như muốn che giấu gì đó, “Lúc ấy chưa trưởng thành, chẳng phải em nói anh là nam chính nguyên mẫu hay sao?”

“Phụt.” Diệp U nhìn anh cười, “Vậy được, ngày mai em mang tư liệu tới gặp anh, sếp Lục.”

“Không cần.” Lục Tẫn nhìn cô, nở nụ cười, “Sắp tới sinh nhật lần thứ 26 của em, coi như là quà sinh nhật anh tặng em.”
Chương trước Chương tiếp