Độc Sủng, Boss Muốn Chiếm Lấy Tôi!
Chương 15: ĐIỀU LỆ 13 ĐÁNG SỢ.
" Này dừng lại, có người xin nghỉ cho lão Thất."
Đổng Sinh Châu hô lớn nghĩ giữa hiệp đấu đang rất cay cấn.
Khiến mọi người ai cũng mất hứng hẳn, đột nhiên trong đám đông có ai đó than thở " ai mà rảnh vậy, không thấy trận đấu đang hay sao? Đúng là trời đánh cứ đánh bữa ăn là cùng, chắc hết duyên mất rồi."
Nhưng lời nói đó lại không may lọt vào tai của Mặc Dao Dao vì chính cô là người nói cho hoãn trận đấu. Sự tức giận tăng lên, dây thần kinh như siết chặn không thể co giãn cô liền tặng cho tên vệ sĩ một đá mà văng ra xa.
Trong ánh mắt lo sợ của tên vệ sĩ, cùng với sự chăm chú của mọi người. Ai cũng thấy lo thay cho anh chàng kia vì lần này hắn đã đắc tội đến nhầm người rồi.
" Cũng to gan lớn mật quá nhỉ? Ở trong cái đội huấn luyện này riêng tổ trưởng còn chưa lần nào mắng tôi mà anh dám ư? Đúng là chán sống phải không? "
Nói xong Mặc Dao Dao liền lao vào đánh cho tên đó một trận thừa sống thiếu chết, phía Hách Gia Nhi đứng nhìn mãi cũng không thể khoanh tay được nữa. Cô bèn tiến lại mà kéo Mặc Dao Dao ra.
Trước cái cảnh này ai ai cũng phải đổ dồn ánh mắt lên mà nhìn cô, đúng là nên đánh giá năm sao bản lĩnh thật. Dám cãi lại Mặc Hiên Kì thì không sao nhưng ai cũng biết tính của cô tổ phó này rồi.
Dám thử đụng đến cô thì việc này xác định không thể cho qua dễ dàng được. " Hách Gia Nhi, cô làm cái gì vậy, không thấy tôi đang dạy dỗ, răn đe tên này cho mọi người trong bang biết luật mà kỉ cương hay sao? "
Hách Gia Nhi sửa sang lại đầu tóc rồi tiến đến gần người con gái đang bị ngã nằm ra giữa sân kia. Thú thật Hách Gia Nhi cũng không phải là người hay lo chuyện bao đồng nhưng nhìn thấy cái cảnh đánh người như thế này thì cô cũng không thể làm ngơ được.
" Kỉ cương do cô đặt ra à? Tôi giờ muốn lập kỉ cương mới cho bang, cô thấy có được không? " Hách Gia Nhi cúi thấp người xuống rồi nhìn chằm chằm lấy Mặc Dao Dao với ánh mắt sắc bén, rồi mở lời đe doạ.
Đứng trên tầng, nghe xong lời này của cô ngay cả mấy chàng fan kia cũng được phen hú hồn. Cả cái bang này còn ai dám dùng cái ngữ điệu, hành động lạnh lùng như này của Mặc Hiên Kì đâu.
Nhưng giờ thì có rồi hết chồng đến vợ, đúng là trai nào gái đó. Không thể khác nổi một ly.
Đứng nhìn người phụ nữ của mình xù lông Mặc Hiên Kì cũng không nhịn được mà khéo môi dần hiện lên một đường nét công sắc sảo. Cái con người này sao mà cười cũng đẹp đến vậy chứ. Nhưng mà vẫn chưa chinh phục được chị nhà.
Trở lại với Mặc Dao Dao, cô ta không thể lường trước được cái khí thế uy hùng này của Hách Gia Nhi. Cô thật sự không cam tâm chịu thua một tí nào mà lên giọng thách thức :
" Cô đừng có mà ra oai ở đây, nếu không sợ thì lên sàn đấu. Người mạnh mẽ không dùng lời nói mà dùng hành động. "
' Hừ, để xem cô ta dám nhận lời thách của mình không? Trong Bạch Long còn chưa có...' Đang đắm chìm trong tự cao thì ngay liền đó cô đã bị vã một cú thật đau vào cái bản mặt dày như thớt của mình.
Hách Gia Nhi vẫn cái phong thái trời không sợ đất không sợ đó mà hiên ngang lên sàn đấu trong sự chứng kiến của mọi người trận đấu bắt đầu.
Sự hô hét của dân chúng hầu hết đổ dồn về Hách Gia Nhi họ không ngừng mà kêu lớn tên cô :
" Hách Gia Nhi cố lên. "
" Hách Gia Nhi cố lên. "
"....."
" Tổ phó cố lên...."
Nhưng đâu đó vẫn có tiếng cổ vũ cho Mặc Dao Dao.
Chen chúc xem vui đến nổi không ai để ý đến sự xuất hiện của tổ trưởng Long Thìn, lần này chắc là do anh về trước dự tính nên mọi người mới như vậy cũng nên chứ không như thường là xếp hàng vào đúng vị trí ngay ngắn cả rồi.
Vẫn không lên tiếng mà hùa theo xem vui cùng mọi ngươi. Anh cũng phải khâm phục tài năng của Hách Gia Nhi, quả thật cô có kĩ năng giỏi hơn người khác rất nhiều ngay cả anh có lẽ cô cũng không thua kém mấy.
Trận đấu kéo dài làm cho Mặc Dao Dao dần rơi vào thế yếu hẳn, nhưng vì cái gọi là sự kiêu hãnh của những kẻ cao ngạo cô quyết định ác hơn.
Tiến đến trước Hách Gia Nhi mà dơ chân lên đưa quyền không trúng cô chuyển ngay sang cào xước làn da trên cổ của cô. Có lẽ vì hơi đau mà Hách Gia Nhi mất tập trung hẳn, cô bị Mặc Dao Dao đánh cho một trận.
Với sự tinh mắt của Mặc Hiên Kì và Long Thìn thì họ cũng đã thấy được hành động của Mặc Dao Dao là đã đi quá quy định của bang rồi. Lại còn dùng cái thủ pháp đáng chê đến như vậy nữa.
Không nhìn được cảnh người phụ nữ của mình bị chính cô em gái nuôi này làm tổn thương thêm tí nào nữa, Mặc Hiên Kì liền lao từ trên tầng xuống.
Anh lớn giọng mà cho dừng lại trận đấu. Tiến lên sàn đấu trước sự yên ắng, không một ai dám lên lời anh bế Hách Gia Nhi vào lòng rồi lạnh lùng buông lời.
" Mặc Dao Dao, hành động hôm nay của em đã đi sao quy luật của bang đặt ra nên về phòng đóng cửa suy ngẫm đi. Chưa có lệnh không được bước chân ra khỏi phòng. Nếu có trường hợp ngoại lệ xử theo điều 13 trong quyển ' Hàn sĩ quyền' "
Đứng hình tầm mấy phút, Mặc Dao Dao cũng không thể hiểu được đây có còn là anh trai của mình không nữa.
Nếu theo điều 13 trong cái cuốn sách kia thì không phải là ' Nếu ai làm trái lệnh của bang chủ thì đem ra chặt đứt mấy ngón tay ngón, ngón chân hay sao'. Chỉ thế thôi cũng đủ để doạ Mặc Dao Dao một trận bay hồn rồi.
Riêng Đổng Sinh Châu thì chưa hiểu chuyện gì đan xảy ra thì lại bị doạ khi vừa quay lưng lại.
Vậy theo mọi người Đổng Sinh Châu đã nhìn thấy gì?
Đổng Sinh Châu hô lớn nghĩ giữa hiệp đấu đang rất cay cấn.
Khiến mọi người ai cũng mất hứng hẳn, đột nhiên trong đám đông có ai đó than thở " ai mà rảnh vậy, không thấy trận đấu đang hay sao? Đúng là trời đánh cứ đánh bữa ăn là cùng, chắc hết duyên mất rồi."
Nhưng lời nói đó lại không may lọt vào tai của Mặc Dao Dao vì chính cô là người nói cho hoãn trận đấu. Sự tức giận tăng lên, dây thần kinh như siết chặn không thể co giãn cô liền tặng cho tên vệ sĩ một đá mà văng ra xa.
Trong ánh mắt lo sợ của tên vệ sĩ, cùng với sự chăm chú của mọi người. Ai cũng thấy lo thay cho anh chàng kia vì lần này hắn đã đắc tội đến nhầm người rồi.
" Cũng to gan lớn mật quá nhỉ? Ở trong cái đội huấn luyện này riêng tổ trưởng còn chưa lần nào mắng tôi mà anh dám ư? Đúng là chán sống phải không? "
Nói xong Mặc Dao Dao liền lao vào đánh cho tên đó một trận thừa sống thiếu chết, phía Hách Gia Nhi đứng nhìn mãi cũng không thể khoanh tay được nữa. Cô bèn tiến lại mà kéo Mặc Dao Dao ra.
Trước cái cảnh này ai ai cũng phải đổ dồn ánh mắt lên mà nhìn cô, đúng là nên đánh giá năm sao bản lĩnh thật. Dám cãi lại Mặc Hiên Kì thì không sao nhưng ai cũng biết tính của cô tổ phó này rồi.
Dám thử đụng đến cô thì việc này xác định không thể cho qua dễ dàng được. " Hách Gia Nhi, cô làm cái gì vậy, không thấy tôi đang dạy dỗ, răn đe tên này cho mọi người trong bang biết luật mà kỉ cương hay sao? "
Hách Gia Nhi sửa sang lại đầu tóc rồi tiến đến gần người con gái đang bị ngã nằm ra giữa sân kia. Thú thật Hách Gia Nhi cũng không phải là người hay lo chuyện bao đồng nhưng nhìn thấy cái cảnh đánh người như thế này thì cô cũng không thể làm ngơ được.
" Kỉ cương do cô đặt ra à? Tôi giờ muốn lập kỉ cương mới cho bang, cô thấy có được không? " Hách Gia Nhi cúi thấp người xuống rồi nhìn chằm chằm lấy Mặc Dao Dao với ánh mắt sắc bén, rồi mở lời đe doạ.
Đứng trên tầng, nghe xong lời này của cô ngay cả mấy chàng fan kia cũng được phen hú hồn. Cả cái bang này còn ai dám dùng cái ngữ điệu, hành động lạnh lùng như này của Mặc Hiên Kì đâu.
Nhưng giờ thì có rồi hết chồng đến vợ, đúng là trai nào gái đó. Không thể khác nổi một ly.
Đứng nhìn người phụ nữ của mình xù lông Mặc Hiên Kì cũng không nhịn được mà khéo môi dần hiện lên một đường nét công sắc sảo. Cái con người này sao mà cười cũng đẹp đến vậy chứ. Nhưng mà vẫn chưa chinh phục được chị nhà.
Trở lại với Mặc Dao Dao, cô ta không thể lường trước được cái khí thế uy hùng này của Hách Gia Nhi. Cô thật sự không cam tâm chịu thua một tí nào mà lên giọng thách thức :
" Cô đừng có mà ra oai ở đây, nếu không sợ thì lên sàn đấu. Người mạnh mẽ không dùng lời nói mà dùng hành động. "
' Hừ, để xem cô ta dám nhận lời thách của mình không? Trong Bạch Long còn chưa có...' Đang đắm chìm trong tự cao thì ngay liền đó cô đã bị vã một cú thật đau vào cái bản mặt dày như thớt của mình.
Hách Gia Nhi vẫn cái phong thái trời không sợ đất không sợ đó mà hiên ngang lên sàn đấu trong sự chứng kiến của mọi người trận đấu bắt đầu.
Sự hô hét của dân chúng hầu hết đổ dồn về Hách Gia Nhi họ không ngừng mà kêu lớn tên cô :
" Hách Gia Nhi cố lên. "
" Hách Gia Nhi cố lên. "
"....."
" Tổ phó cố lên...."
Nhưng đâu đó vẫn có tiếng cổ vũ cho Mặc Dao Dao.
Chen chúc xem vui đến nổi không ai để ý đến sự xuất hiện của tổ trưởng Long Thìn, lần này chắc là do anh về trước dự tính nên mọi người mới như vậy cũng nên chứ không như thường là xếp hàng vào đúng vị trí ngay ngắn cả rồi.
Vẫn không lên tiếng mà hùa theo xem vui cùng mọi ngươi. Anh cũng phải khâm phục tài năng của Hách Gia Nhi, quả thật cô có kĩ năng giỏi hơn người khác rất nhiều ngay cả anh có lẽ cô cũng không thua kém mấy.
Trận đấu kéo dài làm cho Mặc Dao Dao dần rơi vào thế yếu hẳn, nhưng vì cái gọi là sự kiêu hãnh của những kẻ cao ngạo cô quyết định ác hơn.
Tiến đến trước Hách Gia Nhi mà dơ chân lên đưa quyền không trúng cô chuyển ngay sang cào xước làn da trên cổ của cô. Có lẽ vì hơi đau mà Hách Gia Nhi mất tập trung hẳn, cô bị Mặc Dao Dao đánh cho một trận.
Với sự tinh mắt của Mặc Hiên Kì và Long Thìn thì họ cũng đã thấy được hành động của Mặc Dao Dao là đã đi quá quy định của bang rồi. Lại còn dùng cái thủ pháp đáng chê đến như vậy nữa.
Không nhìn được cảnh người phụ nữ của mình bị chính cô em gái nuôi này làm tổn thương thêm tí nào nữa, Mặc Hiên Kì liền lao từ trên tầng xuống.
Anh lớn giọng mà cho dừng lại trận đấu. Tiến lên sàn đấu trước sự yên ắng, không một ai dám lên lời anh bế Hách Gia Nhi vào lòng rồi lạnh lùng buông lời.
" Mặc Dao Dao, hành động hôm nay của em đã đi sao quy luật của bang đặt ra nên về phòng đóng cửa suy ngẫm đi. Chưa có lệnh không được bước chân ra khỏi phòng. Nếu có trường hợp ngoại lệ xử theo điều 13 trong quyển ' Hàn sĩ quyền' "
Đứng hình tầm mấy phút, Mặc Dao Dao cũng không thể hiểu được đây có còn là anh trai của mình không nữa.
Nếu theo điều 13 trong cái cuốn sách kia thì không phải là ' Nếu ai làm trái lệnh của bang chủ thì đem ra chặt đứt mấy ngón tay ngón, ngón chân hay sao'. Chỉ thế thôi cũng đủ để doạ Mặc Dao Dao một trận bay hồn rồi.
Riêng Đổng Sinh Châu thì chưa hiểu chuyện gì đan xảy ra thì lại bị doạ khi vừa quay lưng lại.
Vậy theo mọi người Đổng Sinh Châu đã nhìn thấy gì?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương