Độc Sủng Kiều Thê.... Một Đời Yêu Em
Chương 3
Sau mỗi giờ tan học, Kiều Uyển Đình sẽ đến nhà hàng gần trường học để làm phục vụ, sau đó sẽ về kí túc xá để nghỉ ngơi..
Hôm nay cũng như mọi ngày, sau khi tan học sớm, Kiều Uyển Đình không có việc gì làm, đành tìm đại một chỗ khá vắng vẻ trong khuôn viên trường học, nghiên cứu lại bài học hôm nay..
Đang ngồi chăm chú đọc sách thì bất ngờ nghe thấy tiếng kêu cứu của một cô gái, Kiều Uyển Đình không hiểu có chuyện gì đang xảy ra nên đã bước đến xem...
Ở phía bên này, cả đám đàn ông trai trẻ đang quay quanh một cô gái trẻ...
**Có vẻ bọn chúng đang định giở trò ức hiếp những cô gái yếu đuối đây mà..**
Kiều Uyển Đình vẫn không vội bước ra, cô bình tĩnh đứng ở phía sau gốc cây to, nghe hết cuộc trò chuyện...
**Lưu Minh cậu mau thả tôi ra ngay..**
**Cậu bắt tôi đến đây là có ý gì hả..**
**Nếu cậu dám làm bậy, tôi sẽ về nhà nói với ông nội, để xem ông nội sẽ chừng trị cả nhà cậu thế nào....**
Vũ Liên Nguyệt muốn bỏ chạy nhưng không được, vừa đứng dậy đã bị Lưu Minh đẩy ngã xuống đất....
**Liên Nguyệt chuyện này cậu không cần phải lo cho mình...**
**Chỉ cần hôm nay cậu hoàn toàn thuộc về tôi, thì ông nội cậu sẽ chấp nhận tôi ngay thôi..**
**Còn lo lắng mấy chuyện đó làm gì nữa chứ..**
**kkkk...**
Lưu Minh liền bật cười lớn, ánh mắt nhìn Liên Nguyệt ngập tràn vẻ háo sắc...
**Lưu Minh cậu đúng là tên khốn nạn, tôi không chấp nhận làm bạn gái của cậu, cậu liền giở trò đồi bại này sao...**
**Đúng vậy, có trách thì trách cậu thôi, ai bảo cậu không chấp nhận ở bên cạnh tôi chứ, nếu không cậu đâu phải đáng thương như bây giờ...**
Ngay sau đó Lưu Minh liền ra hiệu cho đám đàn em đứng ở bên ngoài can, còn hắn thì tiến đến chỗ Vũ Liên Nguyệt....
**Lưu Minh cậu định làm gì, mau tránh xa tôi ra , nếu không tôi sẽ la lên đấy...**
**Nếu có người phát hiện cậu chắc chắn sẽ chết không toàn thây đâu, biết điều thì mau tránh xa tôi ra....**
Vũ Liên Nguyệt lo lắng mà hét lớn, muốn dùng cách này để đe doạ Lưu Minh, nhưng hắn ta có vẻ chẳng quan tâm đến, càng lúc càng đến gần hơn...
**Á, mau buông tôi ra...**
**Có ai không cứu tôi với...**
**Cứu với.....**
Lưu Minh trực tiếp bắt lấy Vũ Liên Nguyệt, kéo sát vào người hắn, không ngừng hôn hít vào người cô ấy...
**Tránh ra.... có ai không cứu tôi với**
**Cậu không cần phải tốn sức như vậy đâu, ở đây khá là xa với khuôn viên trường học, cậu có hét đến khô họng cũng chẳng ai nghe thấy để đến cứu cậu đâu...**
**Ngoan ngoãn một chút mình sẽ nhẹ nhàng với cậu...**
Sau đó Lưu Minh cứ như con hổ đói lao vào cắn xé Vũ Liên Nguyệt, mặc kệ cô ấy đang vun vẫy, hắn vẫn không có ý định buông tha...
**Cứu... cứu với....**
**Haizzz..... đến lúc phải động thủ rồi...**
**Khốn kiếp, mau dừng lại ngay....**
Kiều Uyển Đình không thể đứng yên được nữa, lập tức bước ra ngoài, giọng nói vô cùng lạnh lùng, khiến cho người nghe đôi phần khiếp sợ....
Cả đám người kia, vừa nhìn thấy Kiều Uyển Đình liền có chút kinh ngạc...
Nhưng khi nhìn thấy người bước ra là Kiều Uyển Đình, bọn chúng liền thở phào một cái, nghĩ rằng một người nghèo như cô thì làm sao có thể làm gì được chúng chứ...
**Em gái, biết điều thì nên đi chỗ khác đi, đừng có xen vào chuyện bao đồng, nếu không đừng trách tụi anh ra tay độc ác ..**
Ngược lại Kiều Uyển Đình chỉ bật cười một tiếng, sau đó khuôn mặt liền trở nên đầy khiêu khích lên tiếng...
**Vậy sao, mạnh miệng thế à, nhưng tôi vẫn thích xem vào chuyện bao đồng đấy thì sao, hửmm....**
**Được vậy thì cô em đừng trách....**
Sau đó cả đám lập tức lao đến tấn công Kiều Uyển Đình, nhưng chưa quá ba mươi giây cả đám đã ngã nhào xuống đất....
**A...đau quá....**
Kiều Uyển Đình nhẹ nhàng phủi tay vài cái rồi bước đến phía trước, nghe thấy tiếng kêu cứu của cô gái kia thì vô cùng khó chịu...
**Buông ra ....**
**Cứu tôi với... có ai không làm ơn cứu tôi với....**
Không nói không rằng, Kiều Uyển Đình lập tức đá một phát thật mạnh vào người Lưu Minh, khiến hắn ta đau đớn ngã nhào ra đất...
Không một chút thương tình, Kiều Uyển Đình còn tặng thêm cho Lưu Minh thêm mấy đá thật mạnh vào người...
**Khốn kiếp, đây xem như là lần đầu cảnh cáo, nếu lần sau tụi mày còn dám giở trò đồi bại với gái nhà lành, đừng trách vì sao tao phế...**
Giọng nói vô cùng băng lãnh, sau đó liền đá một phát như muốn lấy mạng vào thằng em khốn kiếp của Lưu Minh....
Khiến hắn ta đau đến nỗi không hốt ra được lời nào cả, đau đớn ôm lấy thằng em lăn qua lăn lại trên đất....
Kiều Uyển Đình hài lòng quay lại cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người của Vũ Liên Nguyệt, sau đó dìu cô ấy đến bệnh viện....
Cũng sau ngày hôm đó gia đình họ Lưu đột nhiên tuyên bố phá sản, Lưu Minh cũng bị tống vào tù vì tội cưỡng bức...
Những người còn lại đều không thoát khỏi trách nhiệm, cũng bị tống hết vào tù...
Cũng bắt đầu từ đó tình bạn của Kiều Uyển Đình và Vũ Liên Nguyệt càng trở nên thân thiết, gằn bó với nhau, xem nhau như chị em trong nhà....
Hôm nay cũng như mọi ngày, sau khi tan học sớm, Kiều Uyển Đình không có việc gì làm, đành tìm đại một chỗ khá vắng vẻ trong khuôn viên trường học, nghiên cứu lại bài học hôm nay..
Đang ngồi chăm chú đọc sách thì bất ngờ nghe thấy tiếng kêu cứu của một cô gái, Kiều Uyển Đình không hiểu có chuyện gì đang xảy ra nên đã bước đến xem...
Ở phía bên này, cả đám đàn ông trai trẻ đang quay quanh một cô gái trẻ...
**Có vẻ bọn chúng đang định giở trò ức hiếp những cô gái yếu đuối đây mà..**
Kiều Uyển Đình vẫn không vội bước ra, cô bình tĩnh đứng ở phía sau gốc cây to, nghe hết cuộc trò chuyện...
**Lưu Minh cậu mau thả tôi ra ngay..**
**Cậu bắt tôi đến đây là có ý gì hả..**
**Nếu cậu dám làm bậy, tôi sẽ về nhà nói với ông nội, để xem ông nội sẽ chừng trị cả nhà cậu thế nào....**
Vũ Liên Nguyệt muốn bỏ chạy nhưng không được, vừa đứng dậy đã bị Lưu Minh đẩy ngã xuống đất....
**Liên Nguyệt chuyện này cậu không cần phải lo cho mình...**
**Chỉ cần hôm nay cậu hoàn toàn thuộc về tôi, thì ông nội cậu sẽ chấp nhận tôi ngay thôi..**
**Còn lo lắng mấy chuyện đó làm gì nữa chứ..**
**kkkk...**
Lưu Minh liền bật cười lớn, ánh mắt nhìn Liên Nguyệt ngập tràn vẻ háo sắc...
**Lưu Minh cậu đúng là tên khốn nạn, tôi không chấp nhận làm bạn gái của cậu, cậu liền giở trò đồi bại này sao...**
**Đúng vậy, có trách thì trách cậu thôi, ai bảo cậu không chấp nhận ở bên cạnh tôi chứ, nếu không cậu đâu phải đáng thương như bây giờ...**
Ngay sau đó Lưu Minh liền ra hiệu cho đám đàn em đứng ở bên ngoài can, còn hắn thì tiến đến chỗ Vũ Liên Nguyệt....
**Lưu Minh cậu định làm gì, mau tránh xa tôi ra , nếu không tôi sẽ la lên đấy...**
**Nếu có người phát hiện cậu chắc chắn sẽ chết không toàn thây đâu, biết điều thì mau tránh xa tôi ra....**
Vũ Liên Nguyệt lo lắng mà hét lớn, muốn dùng cách này để đe doạ Lưu Minh, nhưng hắn ta có vẻ chẳng quan tâm đến, càng lúc càng đến gần hơn...
**Á, mau buông tôi ra...**
**Có ai không cứu tôi với...**
**Cứu với.....**
Lưu Minh trực tiếp bắt lấy Vũ Liên Nguyệt, kéo sát vào người hắn, không ngừng hôn hít vào người cô ấy...
**Tránh ra.... có ai không cứu tôi với**
**Cậu không cần phải tốn sức như vậy đâu, ở đây khá là xa với khuôn viên trường học, cậu có hét đến khô họng cũng chẳng ai nghe thấy để đến cứu cậu đâu...**
**Ngoan ngoãn một chút mình sẽ nhẹ nhàng với cậu...**
Sau đó Lưu Minh cứ như con hổ đói lao vào cắn xé Vũ Liên Nguyệt, mặc kệ cô ấy đang vun vẫy, hắn vẫn không có ý định buông tha...
**Cứu... cứu với....**
**Haizzz..... đến lúc phải động thủ rồi...**
**Khốn kiếp, mau dừng lại ngay....**
Kiều Uyển Đình không thể đứng yên được nữa, lập tức bước ra ngoài, giọng nói vô cùng lạnh lùng, khiến cho người nghe đôi phần khiếp sợ....
Cả đám người kia, vừa nhìn thấy Kiều Uyển Đình liền có chút kinh ngạc...
Nhưng khi nhìn thấy người bước ra là Kiều Uyển Đình, bọn chúng liền thở phào một cái, nghĩ rằng một người nghèo như cô thì làm sao có thể làm gì được chúng chứ...
**Em gái, biết điều thì nên đi chỗ khác đi, đừng có xen vào chuyện bao đồng, nếu không đừng trách tụi anh ra tay độc ác ..**
Ngược lại Kiều Uyển Đình chỉ bật cười một tiếng, sau đó khuôn mặt liền trở nên đầy khiêu khích lên tiếng...
**Vậy sao, mạnh miệng thế à, nhưng tôi vẫn thích xem vào chuyện bao đồng đấy thì sao, hửmm....**
**Được vậy thì cô em đừng trách....**
Sau đó cả đám lập tức lao đến tấn công Kiều Uyển Đình, nhưng chưa quá ba mươi giây cả đám đã ngã nhào xuống đất....
**A...đau quá....**
Kiều Uyển Đình nhẹ nhàng phủi tay vài cái rồi bước đến phía trước, nghe thấy tiếng kêu cứu của cô gái kia thì vô cùng khó chịu...
**Buông ra ....**
**Cứu tôi với... có ai không làm ơn cứu tôi với....**
Không nói không rằng, Kiều Uyển Đình lập tức đá một phát thật mạnh vào người Lưu Minh, khiến hắn ta đau đớn ngã nhào ra đất...
Không một chút thương tình, Kiều Uyển Đình còn tặng thêm cho Lưu Minh thêm mấy đá thật mạnh vào người...
**Khốn kiếp, đây xem như là lần đầu cảnh cáo, nếu lần sau tụi mày còn dám giở trò đồi bại với gái nhà lành, đừng trách vì sao tao phế...**
Giọng nói vô cùng băng lãnh, sau đó liền đá một phát như muốn lấy mạng vào thằng em khốn kiếp của Lưu Minh....
Khiến hắn ta đau đến nỗi không hốt ra được lời nào cả, đau đớn ôm lấy thằng em lăn qua lăn lại trên đất....
Kiều Uyển Đình hài lòng quay lại cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người của Vũ Liên Nguyệt, sau đó dìu cô ấy đến bệnh viện....
Cũng sau ngày hôm đó gia đình họ Lưu đột nhiên tuyên bố phá sản, Lưu Minh cũng bị tống vào tù vì tội cưỡng bức...
Những người còn lại đều không thoát khỏi trách nhiệm, cũng bị tống hết vào tù...
Cũng bắt đầu từ đó tình bạn của Kiều Uyển Đình và Vũ Liên Nguyệt càng trở nên thân thiết, gằn bó với nhau, xem nhau như chị em trong nhà....
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương