Độc Sủng Kiều Thê.... Một Đời Yêu Em
Chương 31
Là một người đồng hành bên cạnh Vũ Liên Hách nhiều năm như vậy, trợ lý Mã vừa nghe đã hiểu ra ý của anh ngài
Trợ lý Mã sau đó rời khỏi phòng, còn một mình Vũ Liên Hách ở lại, anh liền mỉm cười vui vẻ sau đó thì thầm một mình…
**Cũng đã đến lúc tặng quà cưới cho phu nhân rồi…**
Ngày diễn ra hôn lễ của Lâm Hàn và Đường Tuyết…
Vũ Liên Hách rất chu đáo, căn dặn bên bộ phận thiết kế chuẩn bị cho Kiều Uyển Đình một bộ váy thật xinh đẹp…
Thiết kế cúp ngực, khoe trọn bờ vai mảnh khảnh, cùng xương quai xanh quyến rũ…
Không những vậy thiết kế này còn khoe trọn từng đường nét tuyệt mỹ trên cơ thể Kiều Uyển Đình…
Bên trên được đích thân thợ thủ công tỉ mỉ gắn từng viên pha lê lấp lánh, phần váy được cắt xẻ hình đuôi cá…
Nhìn tổng thể Vũ Liên Hách rất hài lòng, nhưng vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó…
Sau đó Vũ Liên Hách liền đứng dậy, bước đến chỗ két sắt lấy ra một bộ trang sức bằng kim cương đeo lên cho Kiều Uyển Đình…
Vì không muốn gây sự chú ý, Kiều Uyển Đình đến dự đám cưới từ sớm, ngay khoảnh khắc cô bước vào đã thành công thu hút tất cả ánh mắt của những người ở đây…
**Cô ấy là ai vậy, xinh đẹp quá…**
**Bộ váy cô ấy mặc thật đẹp…**
**Woa, bộ trang sức mà cô ấy đang đeo là phiên bản giới hạn đấy, chỉ có một bộ duy nhất trên thế giới, mà tập đoàn Khuynh Thế vừa ra mắt tuần trước thì phải…**
**Đúng vậy, chính là nó đấy…**
**Cô ấy đẹp quá, thật sự ngưỡng mộ quá đi…**
Xung quanh có rất nhiều lời bàn tán, cũng như đang khen ngợi Kiều Uyển Đình, điều này khiến cho cô càng thêm thích thú…
Mà ở phía bên kia, Lâm Hàn cũng đã nhìn thấy sự xuất hiện của Kiều Uyển Đình, hắn ta không ngờ hôm nay cô lại xinh đẹp và quyến rũ như vậy…
Khiến cho Lâm Hàn quên mất hôm nay là đám cưới của mình, đôi chân không thể tự chủ được mà bước về phía cô…
Chưa kịp mở lại đã bị Lâm lão gia chắn ngang trước mặt, ông ấy cũng đã nhìn ra ý đồ của con trai mình, liền tiến đến ngăn chặn…
**Đây không phải là Kiều tiểu thư hay sao, cháu về khi nào vậy, sau chúng ta lại không biết vậy…**
**Lâm Hàn đúng là không hiểu chuyện mà, cháu đừng trách nó…**
Lâm lão gia cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy sự xuất hiện của Kiều Uyển Đình ở đây, lo lắng cô là đến đây gây chuyện…
**Chào bác Lâm, lâu quá không gặp bác vẫn khỏe chứ …**
Nếu Lâm lão gia đã muốn đóng vai giả tạo như vậy, thì Kiều Uyển Đình sẽ diễn cùng ông ta vậy…
**Ta vẫn khỏe, cảm ơn cháu đã quan tâm đến ta như vậy…**
**Quan tâm sau, hình như cháu không phải có ý đó đâu, bác Lâm hiểu lầm rồi ạ…**
Kiều Uyển Đình liền nhếch môi cười khiển một cái rồi nói tiếp, mặc kệ khuôn mặt của Lâm lão gia đã cứng đờ…
**Bây giờ cháu cũng không biết phải gọi bác là bác Lâm hay là ba chồng mới đúng ạ…**
**Mà hình như bác Lâm đây vẫn chưa giải thích cho cháu biết, lý do vì sao cháu lại bị hủy hôn đột ngột như vậy, còn đám cưới này lại là thế nào nữa ạ…**
Kiều Uyển Đình không ngừng dồn dập đặt ra rất nhiều câu hỏi, khiến cho Lâm lão gia phải cứng họng, không biết trả lời thế nào…
**Chuyện này ta sẽ giải thích cho cháu sau vậy, còn bây giờ mọi người đang vui vẻ, chúng ta đừng làm mất vui như vậy…**
Lâm lão gia cười gượng gạo, cố ý nói cho qua chuyện, sau đó tiến đến kề sát bên tai của Kiều Uyển Đình mà hằn giọng…
**Biết điều thì mau chóng rời khỏi đây ngay, đừng nghĩ tao không biết mày đến đây để làm gì, biến đi trước khi tao nổi điên lên…**
**Mày biết rồi đấy, một khi tao mà điên lên thì ba mày, ông ta sẽ không chỉ là nằm viện thôi đâu…**
**Đến lúc đó thì mày có quỳ xuống cầu xin tao cũng vô ích mà thôi…**
Ngay lúc này Lâm lão gia đã không thể giữ nổi bình tĩnh được nữa, lập tức lật bài ngửa, sau đó thù doạ để Kiều Uyển Đình sợ mà bỏ đi…
Nhưng Kiều Uyển Đình lại đâu phải người dễ bị bắt nạt như vậy, cô liền bật cười một cái, sau khi nghe mấy lời vừa rồi của Lâm lão gia nói cô liền đáp lại ngay…
**Ông cứ làm thử tôi xem…**
**Lần trước để ông thành công hãm hại ba tôi là vì tôi không có ở đây, còn lần này thì tôi thách ông đấy…**
Mà Lâm lão gia sau khi nghe mấy lời này của Kiều Uyển Đình cũng có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn cô đầy nghi hoặc…
Ông ta càng không thể ngờ rằng, chỉ sau vài năm đi du học Kiều Uyển Đình lại thay đổi như vậy, ngay cả lời nói cũng khí tức tỏ ra lại đáng sợ đến như vậy…
**Bác Lâm không phải cháu làm bác sợ rồi đấy chứ…**
**Cháu chỉ đùa một chút thôi, bác cứ yên tâm đi ạ, hôm nay cháu đến đây là để chúc phúc cho Lâm Hàn…**
**Không có ý gì khác đâu ạ, cháu từ lâu đã từ bỏ rồi ạ…**
**Bác Lâm không cần phải suy bụng ta ra bụng người như vậy đâu ạ…**
Trợ lý Mã sau đó rời khỏi phòng, còn một mình Vũ Liên Hách ở lại, anh liền mỉm cười vui vẻ sau đó thì thầm một mình…
**Cũng đã đến lúc tặng quà cưới cho phu nhân rồi…**
Ngày diễn ra hôn lễ của Lâm Hàn và Đường Tuyết…
Vũ Liên Hách rất chu đáo, căn dặn bên bộ phận thiết kế chuẩn bị cho Kiều Uyển Đình một bộ váy thật xinh đẹp…
Thiết kế cúp ngực, khoe trọn bờ vai mảnh khảnh, cùng xương quai xanh quyến rũ…
Không những vậy thiết kế này còn khoe trọn từng đường nét tuyệt mỹ trên cơ thể Kiều Uyển Đình…
Bên trên được đích thân thợ thủ công tỉ mỉ gắn từng viên pha lê lấp lánh, phần váy được cắt xẻ hình đuôi cá…
Nhìn tổng thể Vũ Liên Hách rất hài lòng, nhưng vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó…
Sau đó Vũ Liên Hách liền đứng dậy, bước đến chỗ két sắt lấy ra một bộ trang sức bằng kim cương đeo lên cho Kiều Uyển Đình…
Vì không muốn gây sự chú ý, Kiều Uyển Đình đến dự đám cưới từ sớm, ngay khoảnh khắc cô bước vào đã thành công thu hút tất cả ánh mắt của những người ở đây…
**Cô ấy là ai vậy, xinh đẹp quá…**
**Bộ váy cô ấy mặc thật đẹp…**
**Woa, bộ trang sức mà cô ấy đang đeo là phiên bản giới hạn đấy, chỉ có một bộ duy nhất trên thế giới, mà tập đoàn Khuynh Thế vừa ra mắt tuần trước thì phải…**
**Đúng vậy, chính là nó đấy…**
**Cô ấy đẹp quá, thật sự ngưỡng mộ quá đi…**
Xung quanh có rất nhiều lời bàn tán, cũng như đang khen ngợi Kiều Uyển Đình, điều này khiến cho cô càng thêm thích thú…
Mà ở phía bên kia, Lâm Hàn cũng đã nhìn thấy sự xuất hiện của Kiều Uyển Đình, hắn ta không ngờ hôm nay cô lại xinh đẹp và quyến rũ như vậy…
Khiến cho Lâm Hàn quên mất hôm nay là đám cưới của mình, đôi chân không thể tự chủ được mà bước về phía cô…
Chưa kịp mở lại đã bị Lâm lão gia chắn ngang trước mặt, ông ấy cũng đã nhìn ra ý đồ của con trai mình, liền tiến đến ngăn chặn…
**Đây không phải là Kiều tiểu thư hay sao, cháu về khi nào vậy, sau chúng ta lại không biết vậy…**
**Lâm Hàn đúng là không hiểu chuyện mà, cháu đừng trách nó…**
Lâm lão gia cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy sự xuất hiện của Kiều Uyển Đình ở đây, lo lắng cô là đến đây gây chuyện…
**Chào bác Lâm, lâu quá không gặp bác vẫn khỏe chứ …**
Nếu Lâm lão gia đã muốn đóng vai giả tạo như vậy, thì Kiều Uyển Đình sẽ diễn cùng ông ta vậy…
**Ta vẫn khỏe, cảm ơn cháu đã quan tâm đến ta như vậy…**
**Quan tâm sau, hình như cháu không phải có ý đó đâu, bác Lâm hiểu lầm rồi ạ…**
Kiều Uyển Đình liền nhếch môi cười khiển một cái rồi nói tiếp, mặc kệ khuôn mặt của Lâm lão gia đã cứng đờ…
**Bây giờ cháu cũng không biết phải gọi bác là bác Lâm hay là ba chồng mới đúng ạ…**
**Mà hình như bác Lâm đây vẫn chưa giải thích cho cháu biết, lý do vì sao cháu lại bị hủy hôn đột ngột như vậy, còn đám cưới này lại là thế nào nữa ạ…**
Kiều Uyển Đình không ngừng dồn dập đặt ra rất nhiều câu hỏi, khiến cho Lâm lão gia phải cứng họng, không biết trả lời thế nào…
**Chuyện này ta sẽ giải thích cho cháu sau vậy, còn bây giờ mọi người đang vui vẻ, chúng ta đừng làm mất vui như vậy…**
Lâm lão gia cười gượng gạo, cố ý nói cho qua chuyện, sau đó tiến đến kề sát bên tai của Kiều Uyển Đình mà hằn giọng…
**Biết điều thì mau chóng rời khỏi đây ngay, đừng nghĩ tao không biết mày đến đây để làm gì, biến đi trước khi tao nổi điên lên…**
**Mày biết rồi đấy, một khi tao mà điên lên thì ba mày, ông ta sẽ không chỉ là nằm viện thôi đâu…**
**Đến lúc đó thì mày có quỳ xuống cầu xin tao cũng vô ích mà thôi…**
Ngay lúc này Lâm lão gia đã không thể giữ nổi bình tĩnh được nữa, lập tức lật bài ngửa, sau đó thù doạ để Kiều Uyển Đình sợ mà bỏ đi…
Nhưng Kiều Uyển Đình lại đâu phải người dễ bị bắt nạt như vậy, cô liền bật cười một cái, sau khi nghe mấy lời vừa rồi của Lâm lão gia nói cô liền đáp lại ngay…
**Ông cứ làm thử tôi xem…**
**Lần trước để ông thành công hãm hại ba tôi là vì tôi không có ở đây, còn lần này thì tôi thách ông đấy…**
Mà Lâm lão gia sau khi nghe mấy lời này của Kiều Uyển Đình cũng có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn cô đầy nghi hoặc…
Ông ta càng không thể ngờ rằng, chỉ sau vài năm đi du học Kiều Uyển Đình lại thay đổi như vậy, ngay cả lời nói cũng khí tức tỏ ra lại đáng sợ đến như vậy…
**Bác Lâm không phải cháu làm bác sợ rồi đấy chứ…**
**Cháu chỉ đùa một chút thôi, bác cứ yên tâm đi ạ, hôm nay cháu đến đây là để chúc phúc cho Lâm Hàn…**
**Không có ý gì khác đâu ạ, cháu từ lâu đã từ bỏ rồi ạ…**
**Bác Lâm không cần phải suy bụng ta ra bụng người như vậy đâu ạ…**
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương