Độc Sủng Kiều Thê.... Một Đời Yêu Em
Chương 34
Còn về phía Lâm lão gia, ông ta cũng giống như Đường lão đang gia vô cùng tức giận, nhưng vẫn cảm thấy khó xử khi đối diện với Đường Tuyết lúc này…
Lâm lão gia thật sự muốn bước đến đấm cho thằng con khốn kiếp này mấy cái cho hả giận, đã ăn vụn còn không biết chùi mép, để người ta mang đến tận lễ cưới như vậy, đúng là không có tiền đồ gì cả…
Tất cả bọn họ đều không ngờ được rằng, người nhân viên vừa rồi là người của Kiều Uyển Đình, cậu ta sau đó cũng đã rời khỏi…
Mà nam MC lúc này ở một bên nhìn thấy cũng vô cùng hoảng hốt, lo lắng không biết có khi nào cậu ta bị bọn họ giết người bịch miệng không nữa…
Đường lão gia cũng nhìn thấy nam MC kia đang bối rối, ông liền bước đến thì thầm vào tai cậu ấy…
**Biết điều thì im lặng, giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục hoàn thành hôn lễ, sau khi hôn lễ kết thúc tôi sẽ cho cậu một số tiền lớn, còn chuyện này thì quên luôn đi, nếu không muốn mất mạng…**
**Dạ, dạ tôi hiểu rồi ạ…**
Sau đó cậu MC nhanh chóng cầm micro lên tiếp tục nói, nhưng nụ cười vẫn rất không mấy tự nhiên, nhanh tay buộc chiếc hộp lại, tránh để mọi người nhìn thấy…
**Xem như vậy là được rồi, nào bây giờ chúng ta đến phần cuối cùng của buổi lễ hôm nay, đó chính là nghi thức hôn nhau…**
**Nào nào chúng ta cùng nhau vỗ tay, chúc phúc cho cô dâu chú rể trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử đi nào…**
**Nào hôn đi…**
**Hôn đi…**
Ở bên dưới lúc này mọi người đang không ngừng hô to…
Cũng trong lúc đó, không biết Vũ Liên Hách đã xuất hiện từ lúc nào phía sau lưng Kiều Uyển Đình, đến khi nghe thấy giọng anh mới khiến cô bất ngờ…
**Em đang buồn sao…**
Vũ Liên Hách có thể nhìn thấy đôi tay Kiều Uyển Đình đang siết chặt, mặt dù biết rõ bọn họ sẽ vì món quà mà cô tặng xảy ra xung đột với nhau…
Nhưng Kiều Uyển Đình vẫn cảm thấy rất khó chịu, tình cảm suốt bao nhiêu năm qua, đâu thể nói quên là quên được chứ…
**Không tôi không có…**
**Chỉ hơi khó chịu một chút thôi…**
Kiều Uyển Đình cố tỏ bình tĩnh, quay lại nhìn Vũ Liên Hách nhún vai nói…
Mặc kệ những tiếng reo hò xung quanh, hai người vẫn đang nhìn về phía nhau, chẳng màn quan tâm đến những người trên kia đang làm gì…
**Sau đây chúng ta cùng hướng mắt về sân khấu, xem lại hành trình yêu nhau của cô dâu và chú rể…**
**Bọn họ đã cùng nhau trải qua bao nhiêu ngọt bùi, cay đắng để có được hạnh phúc như hôm nay…**
Đúng là đám người vì lợi ích, chuyện đã như vậy rồi mà vẫn còn ở đó vui vẻ được, khiến cho Kiều Uyển Đình càng thêm ghê tởm nhân cách bọn họ…
Ngay khi đoạn phim được trình chiếu, tất cả mọi người trong buổi lễ đều kinh hãi, trợn tròn đôi mắt nhìn về phía cô dâu…
Bên trên là đoạn phim mà cô dâu đang vận động cùng một người đàn ông khác, từng tiếng âm thanh ghê tởm phát ra, những tư thế vô cùng ái muội, khiến cho người xem phải đỏ mặt…
Đến ngay cả Kiều Uyển Đình lúc đầu nhìn thấy cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó liền được Vũ Liên Hách kéo lại, úp mặt vào lòng anh…
**Đừng nhìn những thứ dơ bẩn như vậy, sẽ đau mắt đấy…**
Vũ Liên Hách cưng chiều xoa xoa nhẹ đầu Kiều Uyển Đình, ánh mắt dịu dàng nhìn cô lên tiếng…
**Đây đều là anh làm đúng không…**
Mà Kiều Uyển Đình cũng đã đón được phần nào, chuyện tốt lần này là do Vũ Liên Hách tạo ra, bởi vì ở Giang Thành này, cũng chỉ có anh mới dám động đến nhà họ Đường nham hiểm kia…
Nhưng tại sao Vũ Liên Hách lại làm như vậy chứ, đám người đó hình như không có thù hằn gì với anh thì phải, chẳng lẽ là vì cô…
**Đúng vậy, đều do tôi cho người làm hết đấy…**
**Nhưng bọn họ đâu có đắc tội gì với anh, sau anh lại mạnh tay vậy…**
**Đúng là bọn họ không đắc tội với tôi, nhưng lại đắc tội với phu nhân của tôi, kết cuộc cũng như vậy thôi…**
**Hả…**
Lời nói này của Vũ Liên Hách khiến cho trái tim Kiều Uyển Đình có chút bối rối…
Còn ở trên kia lúc này cả đám bọn họ đang nháo nhào lên cả, Đường Tuyết thì kinh hãi đứng đấy như trời trồng…
Đường lão gia thì không ngừng hét lớn lên, sau đó chạy vào bên trong cánh gà tìm kiếm người đã cho phát đoạn video này…
**Là ai mở cái này, tắt ngay cho tôi…**
Còn Lâm Hàn thì như phát điên lên, hắn ta điên cuồng xô ngã mọi thứ xuống đất, ngay cả hộp quà lúc nãy cũng bị hắn ta đẩy ngã…
Tất cả những hình ảnh lúc nãy bọn họ muốn che giấu, ngay lúc này lại phơi bày trước mặt tất cả mọi người…
Những người có mặt ở đây không ngừng nhặt lên xem, sau khi nhìn thấy những bức ảnh này bọn họ cũng không khỏi kinh ngạc…
**Đúng là trai tài gái sắc mà…**
**Ông ăn chả thì bà cũng ăn nem, thật đúng là nồi nào thì úp vung nấy mà…**
Cả hôn lễ ngay lúc này như một đống hỗn loạn, Đường Tuyết cũng vì quá xấu hổ mà chạy khỏi buổi lễ…
Lâm lão gia thật sự muốn bước đến đấm cho thằng con khốn kiếp này mấy cái cho hả giận, đã ăn vụn còn không biết chùi mép, để người ta mang đến tận lễ cưới như vậy, đúng là không có tiền đồ gì cả…
Tất cả bọn họ đều không ngờ được rằng, người nhân viên vừa rồi là người của Kiều Uyển Đình, cậu ta sau đó cũng đã rời khỏi…
Mà nam MC lúc này ở một bên nhìn thấy cũng vô cùng hoảng hốt, lo lắng không biết có khi nào cậu ta bị bọn họ giết người bịch miệng không nữa…
Đường lão gia cũng nhìn thấy nam MC kia đang bối rối, ông liền bước đến thì thầm vào tai cậu ấy…
**Biết điều thì im lặng, giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục hoàn thành hôn lễ, sau khi hôn lễ kết thúc tôi sẽ cho cậu một số tiền lớn, còn chuyện này thì quên luôn đi, nếu không muốn mất mạng…**
**Dạ, dạ tôi hiểu rồi ạ…**
Sau đó cậu MC nhanh chóng cầm micro lên tiếp tục nói, nhưng nụ cười vẫn rất không mấy tự nhiên, nhanh tay buộc chiếc hộp lại, tránh để mọi người nhìn thấy…
**Xem như vậy là được rồi, nào bây giờ chúng ta đến phần cuối cùng của buổi lễ hôm nay, đó chính là nghi thức hôn nhau…**
**Nào nào chúng ta cùng nhau vỗ tay, chúc phúc cho cô dâu chú rể trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử đi nào…**
**Nào hôn đi…**
**Hôn đi…**
Ở bên dưới lúc này mọi người đang không ngừng hô to…
Cũng trong lúc đó, không biết Vũ Liên Hách đã xuất hiện từ lúc nào phía sau lưng Kiều Uyển Đình, đến khi nghe thấy giọng anh mới khiến cô bất ngờ…
**Em đang buồn sao…**
Vũ Liên Hách có thể nhìn thấy đôi tay Kiều Uyển Đình đang siết chặt, mặt dù biết rõ bọn họ sẽ vì món quà mà cô tặng xảy ra xung đột với nhau…
Nhưng Kiều Uyển Đình vẫn cảm thấy rất khó chịu, tình cảm suốt bao nhiêu năm qua, đâu thể nói quên là quên được chứ…
**Không tôi không có…**
**Chỉ hơi khó chịu một chút thôi…**
Kiều Uyển Đình cố tỏ bình tĩnh, quay lại nhìn Vũ Liên Hách nhún vai nói…
Mặc kệ những tiếng reo hò xung quanh, hai người vẫn đang nhìn về phía nhau, chẳng màn quan tâm đến những người trên kia đang làm gì…
**Sau đây chúng ta cùng hướng mắt về sân khấu, xem lại hành trình yêu nhau của cô dâu và chú rể…**
**Bọn họ đã cùng nhau trải qua bao nhiêu ngọt bùi, cay đắng để có được hạnh phúc như hôm nay…**
Đúng là đám người vì lợi ích, chuyện đã như vậy rồi mà vẫn còn ở đó vui vẻ được, khiến cho Kiều Uyển Đình càng thêm ghê tởm nhân cách bọn họ…
Ngay khi đoạn phim được trình chiếu, tất cả mọi người trong buổi lễ đều kinh hãi, trợn tròn đôi mắt nhìn về phía cô dâu…
Bên trên là đoạn phim mà cô dâu đang vận động cùng một người đàn ông khác, từng tiếng âm thanh ghê tởm phát ra, những tư thế vô cùng ái muội, khiến cho người xem phải đỏ mặt…
Đến ngay cả Kiều Uyển Đình lúc đầu nhìn thấy cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó liền được Vũ Liên Hách kéo lại, úp mặt vào lòng anh…
**Đừng nhìn những thứ dơ bẩn như vậy, sẽ đau mắt đấy…**
Vũ Liên Hách cưng chiều xoa xoa nhẹ đầu Kiều Uyển Đình, ánh mắt dịu dàng nhìn cô lên tiếng…
**Đây đều là anh làm đúng không…**
Mà Kiều Uyển Đình cũng đã đón được phần nào, chuyện tốt lần này là do Vũ Liên Hách tạo ra, bởi vì ở Giang Thành này, cũng chỉ có anh mới dám động đến nhà họ Đường nham hiểm kia…
Nhưng tại sao Vũ Liên Hách lại làm như vậy chứ, đám người đó hình như không có thù hằn gì với anh thì phải, chẳng lẽ là vì cô…
**Đúng vậy, đều do tôi cho người làm hết đấy…**
**Nhưng bọn họ đâu có đắc tội gì với anh, sau anh lại mạnh tay vậy…**
**Đúng là bọn họ không đắc tội với tôi, nhưng lại đắc tội với phu nhân của tôi, kết cuộc cũng như vậy thôi…**
**Hả…**
Lời nói này của Vũ Liên Hách khiến cho trái tim Kiều Uyển Đình có chút bối rối…
Còn ở trên kia lúc này cả đám bọn họ đang nháo nhào lên cả, Đường Tuyết thì kinh hãi đứng đấy như trời trồng…
Đường lão gia thì không ngừng hét lớn lên, sau đó chạy vào bên trong cánh gà tìm kiếm người đã cho phát đoạn video này…
**Là ai mở cái này, tắt ngay cho tôi…**
Còn Lâm Hàn thì như phát điên lên, hắn ta điên cuồng xô ngã mọi thứ xuống đất, ngay cả hộp quà lúc nãy cũng bị hắn ta đẩy ngã…
Tất cả những hình ảnh lúc nãy bọn họ muốn che giấu, ngay lúc này lại phơi bày trước mặt tất cả mọi người…
Những người có mặt ở đây không ngừng nhặt lên xem, sau khi nhìn thấy những bức ảnh này bọn họ cũng không khỏi kinh ngạc…
**Đúng là trai tài gái sắc mà…**
**Ông ăn chả thì bà cũng ăn nem, thật đúng là nồi nào thì úp vung nấy mà…**
Cả hôn lễ ngay lúc này như một đống hỗn loạn, Đường Tuyết cũng vì quá xấu hổ mà chạy khỏi buổi lễ…
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương